Thứ Hai, 25 tháng 3, 2013

春を待つ ~ Chờ đợi một mùa xuân ~ Chương XXV

春を待つ


~ Chờ đợi một mùa xuân ~


~ Information ~



Chương XXV


Hai ngày sau, tại dinh thự chính của nhà Takeda tổ chức một buổi lễ long trọng để Hajime chính thức buông xui, giao lại hết tất cả mọi thứ cho người kế nghiệp mà ông không có quyền, cũng như không còn thời gian để lựa chọn. Nơi đây có rất nhiều những nhà doanh nhân lớn cũng như giới báo chí tụ hợp về để cùng chứng kiến sự kiện trọng đại này. Ánh đèn lớn được bật lên, theo bước Hajime cùng Mochi, tiến về phía sân khấu để phát biểu vài lời. Sau đó, ông đã lặng thinh rất lâu trước khi nói lời trút bỏ tư cách kế thừa của Shinrei. Đây chính là những giờ khắc chờ đợi sau cùng của đời ông. Nhưng có vẻ nó đã không như mong đợi. Sau cùng ông đã mỉm cười từ bỏ mọi hy vọng và tuyên bố:

-Người kế thừa chính thức của gia đình Takeda kể từ đây trở về sau sẽ là…

-Xin hãy đợi, thưa ông!

Bất chợt một giọng nói vang lên. Khiến tất cả mọi người kinh ngạc quay lại. Một người lạ nom có vẻ khả nghi trong một bộ áo choàng đen, không biết làm cách nào lại có thể thoát khỏi vòng bảo vệ nghiêm ngặc của nhà Takeda để đứng ở nơi đây, bên cạnh người còn có một người khác mà ai cũng phải ngạc nhiên nhìn…

-Re… Rei!

Và rồi xung quanh đó lại rộn lên những tiếng bàn tán xôn xao. Chẳng phải nó đã bỏ đi biệt tăm rồi sao, làm thế nào lại có thể trở về và ở đây vào ngay đúng lúc này được. Nhưng đó chưa phải là tất cả. Người lạ trong bộ áo choàng đen bất ngờ gỡ bỏ chiếc mũ choàng xuống. Một gương mặt đẹp rạng ngời hiện ra cùng với một tia nhìn vô cùng cứng cõi. Càng khiến cho tất cả mọi người kinh ngạc hơn nữa…

“-Là nó…”

Mochi sửng sốt nhìn nó, trên mặt hiện rõ nét tái xanh…

“-Không thể nào…!”



Đúng vậy, nó chính là Shinrei. Đứa trẻ từng được nghi ngờ là đã chết. Giờ nó lại trở về đây một cách nguyên vẹn, phá bỏ hết mọi hy vọng của ông. Bất chợt, Shinrei mỉm cười nhìn ông cúi đầu một cách kính cẩn nói:

-Chào bác, đã lâu rồi chúng ta không gặp, bác vẫn còn nhớ tôi chứ!

Mochi ngoảnh mặt lặng thinh không trả lời và quay đi. Shinrei lại mỉm cười bước về phía Hajime cúi đầu:

-Thưa ông, cháu đã trở về! Cháu xin lỗi vì đã làm ông lo lắng trong khoảng thời gian qua. Cháu vô cùng tiếc vì điều đó!

Ông vẫn còn chưa hết bàn hoàng để nhìn đứa cháu trước mặt mình, và cả đứa cháu ấy nữa. Chúng nó đã cùng một lúc trở lại về đây sao? Nỗi vui mừng chiếm trọn trái tim Hajime. Ông thật sự rất muốn ôm chầm lấy đứa cháu đang đứng trước mặt mình. Nhưng cuối cùng ông cũng chỉ mỉm cười nói:

-À, cháu ngoan. Cháu đã trở về là tốt rồi. Sự nghiệp gia đình ông trông chờ tất cả ở cháu.

Shinrei gật đầu đồng ý ngay:

-Vâng ạ! Xin ông hãy yên tâm, cháu sẽ thật cố gắng.

Từ phía dưới sân khấu, biết rằng mọi sự đã thất bại. Mochi vội vã quay đi. Vừa ra khỏi cổng, đã bị một đoàn cảnh sát đứng đợi bên ngoài giữ lại…

Trong cùng lúc đó, Rei đứng bên dưới nhìn lên ông và cười nhẹ. Nhiệm vụ ông đã giao cho mình làm bao năm qua, cuối cùng cũng có thể hoàn thành. Đưa Shinrei trở thành người kế nghiệp thành công. Và rồi Hajime đã rất hài lòng nhìn hai đứa cháu của mình mỉm cười tuyên bố:

-Từ nay tập đoàn Takeda cùng sản nghiệp gia đình ta sẽ trao lại cho hai đứa cháu của ta quản lý, đó là Shinrei và Rei.

Tuy rằng có hơi bất ngờ, nhưng sau cùng tất cả mọi người cũng đã chấp nhận và vỗ tay chúc mừng. Bên dưới Rei vô cùng kinh ngạc nhìn ông… Cách đây một ngày, vô tình anh đã gặp lại Shinrei ở Shibuya, Tokyo. Sau khi rõ được mọi sự, vì những ân tình mà ông đã dành cho mình. Rei quyết định hộ tống người trà trộn vào dinh thự Takeda một cách bình an. Cũng như để vạch trần âm mưu đen tối xấu xa của người đàn ông ấy. Nhưng không hề nghĩ đến mọi chuyện lại trở thành như thế này…

Chợt Hajime cùng Shinrei bước xuống sân khấu, đến ngay chỗ Rei đang đứng, nắm lấy tay hai đứa cháu của mình đặt vào nhau hỏi:

-Hai cháu có thể hứa giúp ông bảo vệ gia đình Takeda cùng sản nghiệp này không?

-Vâng ạ!

Shinrei đã mỉm cười trả lời ngay mà không hề do dự. Riêng Rei Sau một hồi đắn đo suy nghĩ cũng gật đầu:

-Vâng thưa ông! Cháu sẽ cố gắng!

-Tốt lắm, vậy là ông yên tâm rồi! Hai đứa cháu ngoan của ông!

Chưa bao giờ, Hajime cảm thấy tốt như thế này. Và rồi ông đã nở nụ cười nhìn hai đứa cháu của mình. Bên cạnh là Shinji vẫn luôn lặng thinh đứng nhìn. Đây có lẽ là kết cục viên mãng nhất của nhà Takeda mà ông từng chứng kiến. Bất chợt Hajime ngã xuống trong sự hoang mang của tất cả mọi người. Nhưng giờ đây, ông không hề thấy lo sợ, cũng không hề thấy cô đơn vì bên cạnh ông. Hai đứa cháu ấy, mỗi người một bên đã nắm lấy tay ông thật chặt… Niềm tin và chờ đợi của ông, không phải là vô ích.

Một thời gian ngắn sau khi Ryu qua đời. Shinrei đã bắt đầu nhận được yêu cầu của ông điều tra tìm bằng chứng xác thực những việc làm sai trái của một người. Với tài trí của cậu, muốn tìm ra nó không phải là chuyện khó. Nhưng sau khi điều tra rõ được, thì cũng là lúc mang họa sát thân. Mochi đã cho người đi thủ tiêu Shinrei. Nhưng nhờ may mắn cậu đã thoát nạn. Thật sự không ai nghĩ rằng người vẫn còn sống. Vậy nên, nhân cơ hội này Shinrei cũng muốn trốn luôn khỏi vòng danh giá của gia đình Takeda. Mặc kệ tất cả...

Nhưng mấy tháng trước, tại một vùng quê xa xôi hẻo lánh. Shinrei đã gặp được một người đàn ông, cũng chính là tay nhà báo năm xưa được thuê để theo dõi Hyuga cùng Kagami. Ngay sau đó công bố mối quan hệ đó lên báo chí. Thật sự ngay lúc đó, ông ta đã được thuê với một số tiền khá lớn. Nhưng cuối cùng kẻ kia đã lật lộng. Chẳng những ông đã không được gì nhiều, lại còn bị buộc phải rời khỏi Tokyo ngay lập tức. Sau khi nhận ra những hậu quả lớn lao mà mình đã gây ra, ông vô cùng hối hận và quyết định kể lại cho Shinrei nghe toàn bộ sự thật.

Nghe xong, người đã không hề nói một lời và quyết định trở lại Tokyo. Tình cờ lại biết ông lâm bệnh nặng, và bị cưỡng ép phải nhường quyền thừa kế lại cho người đàn ông ấy. Ngay lúc này, Shinrei biết rằng… mình không thể tiếp tục làm ngơ được nữa. Dù đó có là một trọng trách nặng nề, nhưng nếu đó là số mệnh đã định. Cậu sẽ không chạy trốn nó nữa…

Sau cùng thì mọi sự cũng đã sáng tỏ. Những việc làm tệ hại của Mochi cũng đã được phơi bày ra ánh sáng. Ngoài những việc đã gây ra trong gia đình, bên ngoài hắn cũng đã gây ra khá nhiều tai ương. Và cuối cùng hắn cũng đã được đưa ra trước vòng pháp luật. Dù có vô cùng thất vọng, nhưng Hajime cũng quyết sẽ bỏ mặc.

Thời gian trước, ông đã biết rất rõ về sự ganh đua của Mochi. Khi ông quyết định chọn Hyuga làm người thừa kế. Từ đó về sau, hắn đã không ngừng âm thầm gây ra những rắc rối. Cùng với việc nui nấng những âm mưu đen tối trong suốt một khoảng thời gian dài. Nhưng thật sự Hajime cũng đã làm ngơ, xem như không có gì xảy ra. Nhưng chỉ sau khi, hắn toan hãm hại Shinrei, người thừa kế của gia đình. Cũng như những việc làm đồi bại nhầm uy hiếp những người em của mình, buộc họ không nên nhận quyền thừa kế…

Sau tất cả mọi chuyện này thì ông không thể nào nhắm mắt làm ngơ mà tha thứ được nữa. Giờ đây tất cả đều có bằng chứng rõ ràng, ông quyết định khai trừ Mochi ra khỏi dòng họ Takeda kể từ bây giờ.

Trong cùng lúc đó, tại dinh thự Sohma ở Luân Đôn. Sau hai năm cố gắng chờ đợi. Ngay trong phòng phu nhân Ai, chợt cất lên tiếng khóc thật mạnh mẽ của một đứa trẻ vừa mới mở mắt chào đời. Nhìn nó, tất cả mọi người đều vui mừng khôn xiết…



8 năm sau đó, vào mùa hoa anh đào nở. Rei lại lặng thinh ngồi dưới tàn cây anh đào ở một công viên vắng vẻ… để nhìn những đóa hoa nở rộ trên cành. Dù đã 10 năm trôi qua, nhưng Rei vẫn chưa thể nào quên được Ryu. Hình ảnh người vẫn còn sống mãi trong lòng anh. Bất chợt một đứa trẻ bước đến, mặt cậu ta có vẻ cau có nói:

-Này bác, bác có thể vui lòng đi chỗ khác một lúc được không ạ?

Nghe gọi, Rei tự hỏi:

“-Bác? Bộ mình già đến độ vậy rồi sao?”

Cũng phải, anh đã 27 tuổi rồi còn gì. Vậy mà vẫn còn độc thân. Khéo mai mốt mấy đứa nhỏ lại gọi: “Bố già độc thân khó tính” nữa thì khổ. Và rồi anh quay lại nhìn đứa trẻ ấy nói:

-Sao thế nhóc? Bộ bác ngồi đây có vấn đề gì với nhóc à?

Chưa kịp nghe câu trả lời, bất chợt Rei ngạc nhiên nhìn nó:

“-Nó…”

Chợt cậu nhóc lại nói:

-Ở đây có mỗi một cây anh đào, mà bác cứ ngồi lì ở đây chiếm nó mãi thế. Tôi không có thời gian để đợi đâu nhé. Vậy nên phiền bác nhường chỗ giùm một chút.

“-Chậc… thằng nhóc này…”

Rei không trả lời cũng không đi, chỉ… cười cho qua chuyện . Và rồi anh lại nhìn thật kỹ gương mặt nó thầm nghĩ:

“-Mình không nhìn lầm chứ… nó… trông giống với Ryu khi đó quá…”

Đúng, trông nó rấy giống với Ryu năm xưa, khi cả hai vẫn còn là một đứa trẻ. Thấy người đàn ông này cứ nhìn mình chằm chằm, cậu nhóc có hơi xấu hổ quay đi hỏi:

-Mặt tôi dính gì à? Sao bác cứ nhìn tôi mãi thế?

Nhìn phản ứng cậu ta. Khiến Rei nhớ đến năm Ryu 16 tuổi, cùng nụ hôn đầu tiên đó… Khi đó anh cũng đã từng nhìn Ryu như cậu ta bây giờ. Và cả hai đều có phản ứng giống hệt nhau…

“-Cái ngượng ngùng cùng câu hỏi này… giống Ryu quá… có lẽ nào…”

Rei thầm nghĩ, rồi lại nhìn cậu hỏi:

-Cậu tên gì? Bao nhiêu tuổi rồi?

Cậu nhóc đáp với vẻ hơi bực:

-Liên quan gì bác chứ! Bác có nhường chỗ không?

“-Chậc… nhưng sao ba gai hơn Ryu hồi xưa nhiều…”

Rei nghiêm nghị trả lời ngay:

-Không!

Cậu nhóc có vẻ rất sốc nhìn anh. Thật không thể tin có một ông già dành chỗ với một đứa con nít… Bất chợt có tiếng gọi:

-Somei! Em ở đâu…? Somei…

Vừa nghe thấy tiếng gọi, cậu nhóc liền thay đổi thái độ và điểm vào mặt Rei:

-Bác nhớ mặt tôi đó!

Nói rồi cậu bé vội vàng chạy đi. Nhớ chứ… cái gương mặt này khiến Rei nhớ suốt 10 năm rồi mà vẫn không thể nào quên được mà. Vừa lúc cậu bé rời khỏi, một cô gái chạy đến vừa thở hổn hển vừa nói:

-Trời… Somei… em đâu rồi…

-Cô là…

Rei nhìn người con gái ấy ngạc nhiên. Nghe giọng nói, cô quay sang nhìn anh cũng ngạc nhiên gọi:

-A… Rei-san…

//

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét