Thứ Hai, 25 tháng 3, 2013

春を待つ ~ Chờ đợi một mùa xuân ~ Chương XVII

春を待つ


~ Chờ đợi một mùa xuân ~


~ Information ~



Chương XVII


Trong khi đó Shiki ngồi trên bàn ăn chờ đợi hai ông anh xuống dùng bữa chung. Rõ ràng, Rei đã nói lên rước Ryu xuống mà đợi mãi… đợi mãi chẳng thấy ai… Nghĩ một lúc, chợt cô thấy bất an và đứng bật dậy:

-Có lẽ nào… Ryu… đã…

Shiki vẻ mặt đầy lo lắng chạy lên phòng Ryu. Dự định là mở cửa xông vào đại. Bất chợt cô nghe có tiếng nói…

-U…m… Rei… đừng… dừng đi…

Là tiếng Ryu đang rên xiết, nghe cứ như sét đánh bên tai, khiến Shiki trở nên bất động…

-Rei, dùng lại đi… không phải chỗ đó… aa… um…

Chợt hiểu ra, Shiki có hơi giận nghĩ thầm:

“-Trong khi mình đang lo lắng như vậy… mà làm sao hai người đó lại có thể…???”

Đúng vậy, Shiki chỉ nghĩ Ryu gặp chuyện không may mà hoàn toàn quên mất chuyện này…

-H…a… a… Re… i… Rei… đau… đau… aa…

Những tiếng rên của Ryu mỗi lúc một nhiều hơn… và càng lúc nó lại càng trở nên tha thiết và tình hơn… khiến mặt Shiki bắt đầu đỏ như quả gấc… cô ngồi xuống như bất lực…

“-Gì đây mấy người định thách thức trí tưởng tượng của con gái mới lớn à…?”

Và rồi mặt Shiki từ đỏ chuyển qua tái xanh… chợt nhớ ra nghĩ:

“-Đây… đây… có gọi là một hành động nghe lén đáng xấu hổ không? Không… không đúng… mình chỉ tình cờ thôi… ”

Đúng vậy… nếu có trách… thì trách hai người đó quá lộ liễu và không biết xí hổ mà thôi. Và rồi Shiki đứng bật dậy chạy đi… Nó nhắc nhở cô rằng: Mai này, ngày nào còn Rei ở đây. Muốn vào phòng Ryu tuyệt đối phải gõ cửa…

Nhưng cũng từ đó. Shiki biết rằng… tình yêu thật sự giữa hai người ấy đã trải qua nhiều cay đắng, dằn vặt mới có thể đến được với nhau như hôm nay. Và kể từ đây, sẽ không ai có thể ngăn cản họ được nữa. Đó là một tình yêu chân chính. Dù không mấy là đúng đắn nhưng nó vẫn là một mối tình cao đẹp.





Và rồi thời gian vẫn tiếp tục lặng lẽ thôi đưa, đã hơn một tháng trôi qua trong bình yên…

Vào một ngày cuối tháng 11, trời đang trong mùa đông lạnh giá. Từng hạt tuyết rơi xuống phủ đầy khắp cả thị thành... Mỗi ngày, Rei đều đưa Ryu ra ngoài sân ngắm tuyết rơi. Dù rằng… sức khỏe Ryu đang yếu dần. Suốt mấy ngày nay cậu rất dễ ngủ. Mỗi lần ngủ lại rất say và lâu. Càng khiến Rei trở nên lo lắng vì biết rằng cái ngày ấy đang đến gần.

Buổi tối Rei ôm Ryu trong lòng, đôi mắt người lim dim cố gắng mở lên nhìn Rei…

-Ryu… đừng ngủ nữa… cả ngày hôm nay Ryu ngủ nhiều lắm rồi đấy… Đừng ngủ nữa… nghĩ về Rei đi được không?

Chợt tay Ryu chạm vào má Rei vẻ trách móc:

-Rei thật kì quá! Tự nhiên lại nhắc làm gì. Làm Ryu lại thấy buồn ngủ nữa rồi… mắt cũng mở không lên rồi này…

-Ryu…

Rei biết chắc trong lúc Ryu đang rất cố gắng. Nhưng lại vô cùng bất lực. Dù có ép Ryu cũng chỉ làm người mệt mỏi thêm…

-Vậy thì đừng gắng thức nữa. Ngủ đi Ryu…

Ryu lại bật cười:

-Chẳng phải lúc nãy Rei còn bảo Ryu thức sao? Sao giờ lại bảo ngủ đi?

-Chẳng phải Ryu đang rất buồn ngủ sao? Vậy hãy ngủ đi, ngay trong lòng Rei.

Ryu gật gật đầu cười mãng nguyện. Hơi ấm từ người Rei khiến cậu dần đi vào giấc ngủ sâu…

Nữa đêm, Ryu giật mình thức giấc, thấy Rei đang ngủ rất say. Cậu nhẹ nhàng rời khỏi vòng tay Rei và bước xuống giường lấy nước uống. Bất chợt thấy bụng hơi đói, muốn xuống bếp tìm một cái gì đó để ăn. Vừa bước xuống nhà lại thấy Shiki đang ngồi xem tivi. Ryu mỉm cười bước lại ngồi kế bên Shiki hỏi:

-Shiki đang nghĩ gì, sao giờ không chịu ngủ lại ngồi đây?

Nghe tiếng Ryu, Shiki mới giật mình quay sang mừng rỡ nói:

-Ryu… may quá… anh không sao…

Ryu mỉm cười xoa đầu Shiki:

-Ừ. Anh không sao, đừng lo Shiki. Đi ngủ đi em.

Shiki lắc đầu:

-Không muốn. Em lo lắm.

-Em lo gì?

-Em lo sau khi ngủ rồi, khi tỉnh dậy sẽ không thể thấy được Ryu nữa.

Ryu mỉm cười:

-Ngốc quá. Dù em có thức thì cũng vậy thôi. Vui vẻ lên Shiki…

Lời Ryu nói đầy lạc quan, chợt khiến lòng Shiki thấy đau hơn, ánh mắt như ngấn lệ quay sang nhìn Ryu:

-Ryu… làm sao em có thể?

Ryu lại quay mặt đi, ánh mắt hướng về chốn nào đó xa xăm lại nói:

-Có lẽ bây giờ thấy rất khó chấp nhận. Nhưng nếu xem nó như là một phần tất yếu, thì em sẽ thấy dễ chịu hơn. Anh không muốn ai vì anh sắp đi xa mà phải đau buồn cả. Dù thế nào, anh vẫn muốn mọi người mỉm cười khi anh ra đi.

Chợt hiểu những lời Ryu vừa nói, Shiki cúi mặt xuống nhưng cũng không thể ngăn được những dòng lệ:

-Ryu… em xin lỗi.

-Đừng vậy! Cứng rắn lên Shiki! Từ nay anh trông cậy hết cả vào em.

Đôi mắt Shiki lem nhem nước mắt ngước lên nhìn Ryu:

-Ryu… anh nhất định phải không sao. Anh không được ra đi. Anh phải sống để hưởng trọn mùa xuân của đời mình. Và còn… vì Rei nữa…

Ryu khẽ gật đầu:

-Anh đã biết rồi Shiki… em đừng lo lắng nữa.

Shiki gật gật đầu và lau hết nước mắt. Lại chợt nhớ ra hỏi:

-À, phải rồi Ryu… sao giờ này anh còn ở đây?

Nhắc mới nhớ, Ryu lại thở dài:

-À phải… tự nhiên anh thấy đói…

Cả buổi tối Ryu lo ngủ mà quên mất phải ăn cơm… Bây giờ đã là 2 giờ sáng rồi. Shiki nhìn trên mặt Ryu hơi mệt, lại nói:

-Vậy anh về phòng nằm nghỉ chút đi. Em hâm nóng đồ ăn rồi mang lên cho anh sau được không?

-Vậy phiền em.

Shiki vội vàng lắc đầu:

-Ư không… không có gì đâu. Anh đi nghỉ mau đi.

Và rồi Ryu gật đầu đứng dậy trở về phòng. Vừa mở cửa vào đã thấy Rei đang định mở cửa bước ra. Thấy Rei, Ryu mỉm cười hỏi:

-Sao vậy, giờ này Rei định đi đâu?

Rei không nói gì chỉ kéo Ryu về phía mình và ôm thật chặt…

-Rei… sao thế?

-Không sao. Chỉ là lúc giật mình thức dậy không thấy Ryu nên Rei định đi tìm thôi.

-Vậy à…

-Uhm…

Rei gật đầu và nhẹ nhàng bế Ryu đặt lên giường, lại bắt đầu hôn lên môi cậu... Sau chiếc hôn thật đậm và sâu... Mặt Ryu cũng dần đỏ lên và quay sang hướng khác. Rei nhẹ nhàng trút bỏ hết từng lớp đồ trên người cậu ra… Trời bây giờ đang đông, như vầy có lẽ Ryu sẽ lạnh lắm. Nhưng Rei sẽ không để cậu mãi chịu như thế. Chỉ một chút nữa thôi, Ryu sẽ lại thấy nóng người lên ngay thôi…

Có lẽ thế, chỉ với những cái ôm ấm áp, và đôi bàn tay rắn chắc của Rei nhẹ nhàng vuốt ve khắp người Ryu, cũng đủ khiến cậu thấy thân nhiệt nóng dần theo. Cái lạnh dần được xoa dịu bằng những cảm giác dễ chịu, và vô cùng nồng ấm. Rei vẫn cứ nhẹ nhàng hôn lên khắp người Ryu… nó khiến mọi giác quan của cậu dần trở nên tê dại, đến không thể thở được… và rồi môi Ryu bắt đầu tuôn những hơi thở hào hễn…

Chợt ánh mắt Ryu hướng về phía cửa sổ. Bức màn hoa đang được vén lên cao, khiến những cảnh vật bên ngoài hiện lên rõ ràng trong mắt Ryu. Bỗng cậu lại nhớ đến hỏi:

-Bên ngoài trời kia có phải tuyết đang rơi không?

Chợt Rei dừng lại…

-Uhm… Ryu lạnh à?

Ryu lắc đầu:

-Không lạnh. Rei hãy cứ ôm Ryu thật chặt vào, vậy Ryu sẽ không thấy lạnh nữa.

Rei gật đầu và ôm lấy Ryu:

-Uhm, Rei sẽ ôm Ryu như thế này mãi mãi.

Ryu mỉm cười gật đầu, nhưng trong ánh mắt đầy đau xót:

-Nhớ quá Rei… Ryu thật nhớ quá…

Rei bồi hồi nhìn Ryu hỏi:

-Ryu nhớ gì?

Ryu chỉ tay về phía cửa sổ. Ngoài kia, những hạt tuyết trắng không ngừng rơi xuống. Trông hệt như những cánh hoa anh đào bay lả tả theo gió…

-Có phải kia là những cánh hoa anh đào đang tung bay theo gió không?

Rei lại nhìn Ryu với một nét mặt đầy đau thương:

-Không phải. Đó là những hạt tuyết.

-Vậy à…

Ryu nhẹ gật đầu, ánh mắt đầy thất vọng và rồi cậu lại nói với một vẻ đầy ưu phiền:

-Vậy mà nhìn chúng, Ryu cứ ngỡ là những cánh hoa anh đào. Chúng đẹp quá nhưng cũng đầy lạnh giá… nó làm Ryu thấy tiếc quá…

-Ryu tiếc gì?

-Ryu tiếc cây anh đào ở ngọn đồi hôm nào. Ryu đã rất nhớ những cánh hoa tung bay trong gió của khi ấy…

Lời Ryu vừa thốt ra, hệt như những nhát dao, ghim sâu vào lòng Rei, khiến trái tim anh trở nên thật đau đớn…

-Nếu Ryu thấy tiếc vậy… sao khi ấy lại đành để nó bị đốn đi?

Chợt nhớ lại chuyện khi ấy, khiến lòng Ryu đau nhói, cậu nhìn Rei cố mỉm cười nói:

-Nếu không vậy… khi ấy Rei có chịu từ bỏ không? Rei có còn nhớ đã từng hứa gì với Ryu, khi chúng ta vừa mới bắt đầu không?

“-Hứa gì ư…? Lời hứa khi ấy…”

Mặc dù lời hứa khi ấy vẫn còn mãi trong đầu Rei… nhưng… và rồi Rei khẽ gật đầu:

-Rei nhớ.

-Vậy Rei có làm được không? Như đã từng hứa với Ryu ấy…

Rei lặng thinh suy nghĩ rất lâu sau lại gật đầu:

-Được… Rei sẽ làm được…

-Vậy à…

Ryu mỉm cười hài lòng, đưa tay chạm vào má Rei lại nói:

-Đừng lừa dối Ryu. Lời hứa khi đó, Rei nhất định phải làm được… Nếu không Ryu dù ra đi vẫn sẽ buồn lắm đấy.

-Uhm… Rei biết… Ryu hãy an tâm.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét