春を待つ
~ Chờ đợi một mùa xuân ~
~ Information ~

Chương XXIV
Một ngày cuối thu buồn hiu quạnh. Chiều nay Hajime lại ngồi cắm câu ở dòng sông hôm nào, để ngẫm nghĩ về tất cả mọi chuyện đã từng xảy ra trong đời mình. Từ những câu chuyện thời xa xưa cho đến những ngày gần cuối đời. Toàn bộ giống hệt như một giấc mơ xa hoa nhưng cũng thảm đầy bi kịch. Những người ông thương yêu… từng người một cứ rời bỏ ông mà đi… Mỗi ngày ông đều ra đây cắm cần câu, chờ đợi một cái gì đó trong vô vọng. Và cũng biết chắc rằng khó có thể xảy ra được. Một chiếc lưỡi câu đầy mồi có lẽ còn có thể câu dẫn được vài con cá tới cắn. Nhưng nếu đó lại là một chiếc lưỡi câu không mồi sắc nhọn … liệu sẽ có con cá nào cắn câu ư? Đó chẳng qua cũng chỉ là đốt thời gian nhàn rỗi mà thôi. Cả đời ông tính toán quá nhiều, và cũng chờ đợi quá nhiều… Sau cùng mọi thứ lại càng lúc càng đi ra xa bờ. Đến không thể với tới được nữa. Cho đến giờ phút này, liệu ông còn có thể chờ đợi được nữa không khi giới hạn thời gian đã sắp cạn…? Ba ngày nữa, chỉ còn ba ngày nữa… ông sẽ chấm dứt chờ đợi và phó mặc tất cả.
Bất chợt Shinji bước lại kính cẩn cúi đầu chào:
-Hajime-sama!
Hajime gật đầu nói:
-Đã có tung tích gì của chúng nó chưa?
-Vẫn chưa, thưa ngài!
-Uhm…
Và rồi ông gật đầu lặng thinh không nói gì. Đôi mắt ông lại hướng về phía xa xa, trông gương mặt vẫn rất bình thản. Nhưng hơn ai hết, Shinji biết ngay trong lúc này người đã gần như tuyệt vọng.
Sự ra đi của Ryu, nó khiến cho đứa cháu dù không phải ruột thịt nhưng ông cũng đã cố gắng nuôi dưỡng, và đặt nhiều niềm tin cho nó. Nhưng thật là chỉ vì cái chết của một người con trai mà nó lại đau thương đến mức bỏ ra đi biệt tăm. Và rồi cả đứa cháu mà ông đã cố gắng tạo dựng nên theo một cách vô cùng tồi tệ, Shinrei… cũng biến mất đột ngột chỉ sau đó vài tháng… đến nay cũng đã hai năm trôi qua.
Một ngày cách đây không lâu, Mochi đứa con trai lớn nhất của Hajime đã đến gặp ông, yêu cầu trút bỏ tư cách thừa kế của Shinrei nếu trong vòng một tháng đứa trẻ đó vẫn không thể trở về. Và cũng bởi vì, ông thật sự đang sắp phải đến thế giới bên kia. Thời gian đã không cho phép ông chờ đợi nữa… Không ai biết được Shinrei còn sống hay đã chết. Nhưng chỉ biết rằng, hôm Shinrei mất tích, họ phát hiện ra một chiếc áo đẫm máu của người… Và thật sự ai cũng đã tin rằng… người đã qua đời… Những người con, cháu còn lại của Hajime, đã cố ép buộc ông phải chọn lại người thừa kế. Nhưng thật sự ông đã không thể chọn được ai trong số chúng. Và cũng bởi chúng cũng đã tuyên bố thẳng rằng không nhận quyền thừa kế. Tuy hơi khó tin một chút, việc thừa kế tập đoàn Takeda, chẳng phải chúng sẽ có tất cả sao… nhưng không ai có thể hiểu vì sao chúng lại nhất mực từ chối. Cuối cùng cũng chỉ còn lại một kẻ có quá nhiều tham vọng và chỉ toàn làm những chuyện sai trái. Thật không ai có thể biết được tập đoàn Takeda, sau khi rơi vào tay hắn sẽ có một tương lai tồi tệ như thế nào. Giờ đây, ông thật sự không hy vọng gì ở Shinrei nữa, có lẽ như người ta nói rằng nó đã chết… Vậy nên ông sẽ chờ đợi đứa trẻ ấy bằng một chút hy vọng mỏng manh…
Chợt Shinji lại nói:
-Sama! Cũng đã gần trễ rồi, chúng ta nên về thôi…
Hajime lắc đầu:
-Hãy đợi thêm một chút nữa...
-Vâng!
Shinji lại cúi đầu kính cẩn đứng bên cạnh Hajime. Bao năm qua ông luôn đóng trọn vai một quản gia trung thành của gia đình Takeda cũng chỉ để được đứng bên cạnh người. Ông đã dùng cả tuổi thanh xuân, và trọn cuộc đời chỉ để yêu mến một người đàn ông ở ngay trước mặt mình. Mà chưa từng được hồi đáp lại bất cứ điều gì. Chỉ là một tình yêu trong vô vọng, nhưng cũng vì vậy mà đã qua mất cả một đời người…
Vào ngày xa xưa, khi Shinji chỉ vừa mới chín tuổi. Lần đầu tiên gặp đứa trẻ ấy. Một đứa trẻ xuất thân từ trại mồ côi được đưa về dinh thự Takeda. Ánh mắt người kiên định, sáng suốt nhưng cũng tràn đầy lạc lõng, cô đơn. Shinji đã nhận ra được rằng, ông sẽ luôn bên cạnh chăm sóc và bảo vệ đứa trẻ ấy bằng cả cuộc đời mình. Chỉ cần người được hạnh phúc, ông không cần đến đáp bất cứ điều gì.
Và vì thế dù có phải cay đắng, xót xa khi biết bao lần chứng kiến người làm những chuyện sai lầm, rồi tự đưa mình đến chỗ sụp đỗ, mà không thể nói lời can ngăn. Vì ông biết, chuyện gì Hajime đã muốn làm, không ai có thể cản được. Sau cùng ông cũng chỉ có thể đứng bên cạnh an ủi người sau mỗi lần thất bại, với tư cách là một người bạn mà thôi…
Và rồi Hajime đứng dậy định gỡ cần câu lên trở về nhà, bỗng mặt nước lây động… Ông giật mình kéo cần lên và kinh ngạc…
-Cá cắn câu rồi ư...?
Phải, một con cá thật sự đã dính cần… Ngay cả Shinji cũng vô cùng bất ngờ. Một chiếc lưỡi không mồi làm sao lại có thể câu dẫn được cá…? Và rồi ông quay sang nhìn Hajime. Gương mặt người hiện rõ lên nét vui sướng. Chợt ông lại tự hỏi:
“-Liệu sự chờ đợi của người… có phải là vô ích hay không?”
…
Đêm đến, sau khi ăn tối xong, Thư lên phòng ngủ trước. Chỉ còn mỗi Giao lại tiếp tục ngồi trên bàn làm việc viết tiểu thuyết. Rei vẫn còn ngồi lặng thinh trên ghế Sopha. Nhưng dường như nét mặt anh đã thay đổi rất nhiều. Đã bớt đi đôi phần ủ dột. Trước đó Giao cũng chỉ nhìn Rei rồi lại mỉm cười. Có lẽ anh ta đã thông suốt được mọi sự rồi. Và rồi cô lại đưa mình vào trong những câu chuyện tiểu thuyết mà không nói bất cứ điều gì thêm nữa.
Mãi cho đến tận bây giờ, Rei mới bắt đầu để ý đến xung quanh ngôi nhà này. Ở đây có nhiều sách thật. Nó làm anh nhớ đến căn phòng Ryu khi xưa, cũng có nhiều sách như vậy. Và rồi Rei bước lại kệ để sách nhìn sơ qua. Bất chợt một quyển sách đập vào mắt Rei, khiến anh kinh ngạc:
-Đây là…
Giao đang làm việc nghe tiếng nói, ngước mắt lên nhìn anh hỏi:
-Sao thế?
Rei lấy quyển sách ra khỏi kệ đưa cho Giao xem hỏi:
-Tôi có thể mượn quyển này xem một chút được không?
Nhìn nó Giao có đôi chút ngạc nhiên, chợt cô che miệng cười… Vì nó là một quyển tiểu thuyết Boy Loves. Trông thái độ của Giao, khiến Rei có đôi phần xấu hổ quay đi, cô lại nói:
-À… anh cứ tự nhiên đi.
Và rồi Rei trở về ghế Sopha ngồi xem. Không phải vì anh thích đọc mấy thể loại này. Mà là vì quyển sách ấy Ryu đã từng xem khi xưa và đã từng bị Rei giật lấy đem cất. Thật không ngờ bây giờ lại thấy nó ở ngay đây. Thật sự giờ đây khi đọc lại nó khiến Rei nhớ Ryu rất nhiều, từng lời nói của cậu hôm ấy vẫn còn lẩn quẩn trong đầu anh. Sau nữa tiếng ngâm cứu. Rei mới chợt nhớ đến hỏi:
-Có phải cô là tác giả quyển tiểu thuyết này không?
Giao nhìn Rei gật đầu:
-Uhm…
Vậy ra đây chính là sensei mà Ryu đã từng nhắc đến khi xưa. Một người con gái kì lạ đến từ Betonamu. Cô thật sự là một người rất dịu dàng nhưng cũng vô cùng thấu đáo. Rất hiểu tâm ý người khác… Chợt Giao lại hỏi:
-Mà có vấn đề gì với quyển đó à? Tôi đã viết nó từ cách đây 2 năm trước rồi.
Rei lắc lắc đầu:
-À không… chỉ là ngày xưa… trong những ngày tháng cuối cùng ấy. Người đã thường hay xem quyển này và cũng có nhắc đến vị sensei đã viết nó. Thật sự tôi không ngờ mình lại được gặp người ấy, lại chính là cô ở ngay đây, trong một hoàn cảnh như thế này.
Nhắc đến, trên nét mặt cố tỏ ra bình thản của Rei, bắt đầu dậy lên nỗi đau thương. Nhưng thật sự điều này cũng khiến Giao có hơi bất ngờ một chút. Cô lại mỉm cười nói:
-Nếu thật vậy… trái đất này đúng thật rất là tròn.
Rei chỉ khẽ gật đầu. Đâu có ai ngờ, một sensei mà Ryu đã từng rất quý khi xưa mà chưa bao giờ gặp. Để hai năm sau khi người đã qua đời, ở nơi đây cũng chính người đó đã giúp Rei nhận ra được nhiều thứ. Có vẻ như đây là ý trời. Chợt Giao lại nghĩ đến:
“-Nếu đã là ý trời. Hai năm qua, cây anh đào nhà mình không thể trổ hoa được liệu có liên quan gì đến người con trai ấy không nhỉ?”
Hoặc có lẽ là người đã gởi gắm hồn mình vào đây, và dẫn lối Rei tìm đến. Một người có thể giúp Rei giải tỏa được nỗi đau trong mình mà chính người không thể nào tự mình thoát được. Nếu cứ tiếp tục, Rei không bao giờ có thể tỉnh lại để nhìn cuộc đời mà đi tiếp được. Chợt hiểu ra, Rei bật cười lắc đầu:
-Ryu ơi là Ryu…
Giao ngạc nhiên hỏi:
-Sao vậy?
Rei lắc đầu nhìn Giao mỉm cười nói:
-À… không có gì!
-Eh?
Rei nhẹ lắc đầu rồi lại cúi đầu xuống không nói gì nữa. Thấy vậy Giao cũng không hỏi thêm và tiếp tục công việc của mình…
Hai năm qua, Rei đã bỏ quên nhiều thứ. Giờ nhận ra mới thấy thật đau khổ… Và rồi anh lại khẽ thì thầm với chính mình cũng như với người ấy:
“-Xin lỗi Ryu. Thời gian qua, thật sự Rei đã làm cho Ryu dù đã ra đi vẫn phải buồn khổ như vậy…”
Thật sự, khi một người nào đó rời bỏ cuộc đời để sang thế giới bên kia. Không ai có thể biết được rằng họ có còn tồn tại hay không? Hay là họ đã ở đâu, về đâu…? Câu trả lời, Rei đã có rồi… Dù rất đau khổ, nhưng Rei sẽ chấp nhận đáp án đó mà… làm lại từ đầu.
Sáng sớm hôm sau, Rei lại đứng lặng thinh trước cây anh đào. Tay chạm nhẹ vào thân cây và gục đầu vào đó khẽ thì thầm:
“-Ryu… xin hãy an lòng ra đi. Rei sẽ giữ đúng lời hứa. Sau này, sẽ cố gắng sống thật tốt. Và sẽ sống cả phần Ryu nữa. Hãy tin Rei một lần sau cùng…”
Mãi mãi từ đây về sau, người vẫn sẽ tồn tại vĩnh hằng trong tim Rei. Và rồi Rei lại mỉm cười. Một nụ cười hoàn toàn không gượng ép, xuất phát từ trong tim anh… Bất chợt anh kinh ngạc nhìn lên...
“-Anh đào đã nở hoa ư?”
Thật không thể nào tin được vào mắt mình. Cây anh đào ấy đã hai năm rồi không thể trổ hoa, giờ lại trổ ngược mùa ư… Rei như chết lặng dưới tán anh đào, đôi mắt dõi nhìn theo từng cánh hoa rơi xuống tràn ngập quanh anh… Và rồi từ những cánh hoa ấy, một người con trai thật đẹp bước ra…
“-Ryu…?”
Người nhìn Rei mỉm cười mãng nguyện. Nụ cười mà anh đã cố gắng tìm kiếm bấy lâu nay… cuối cùng cũng đã tìm được rồi. Người đã bước đến bên cạnh Rei và khẽ xoa đầu anh, và cười thật tươi… Nụ cười đẹp nhất mà Rei từng thấy ở người. Và rồi một làn gió nhẹ thoảng qua cuốn theo bóng hình Ryu tan biến vào không trung. Những cánh hoa anh đào cũng theo gió cuốn bay đi mất hết, không còn gì nữa cả. Nhưng Rei đã không buồn, vì tất cả chúng đều đang nằm ở trong tim anh. Không cần tìm nữa, tất cả luôn ở trong tim anh…
Cũng chiều đó, Rei đã từ biệt hai chị em Giao và ra đi. Từ đây anh quyết tâm sẽ sống lại từ đầu. Làm tròn bổn phận và lời hứa của mình, dù có đau thương đến mấy anh vẫn sẽ gạt bỏ hết tất cả để tiếp tục bước về phía trước.
…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét