春を待つ
~ Chờ đợi một mùa xuân ~
~ Information ~

Chương IX
“-Làm sao có thể *đang tâm làm tổn thương Rei được? Làm sao mình có thể? Và ngay cả ông cũng muốn như thế ư?”
*Đang tâm: là cụm từ dùng để chỉ một hành động nhẫn tâm và dứt khoát
Nhưng giờ đây Ryu biết, dù có muốn quay lại cũng đã muộn rồi. Bất chợt lòng cậu dậy lên niềm ray rức cùng sự hối hận vô bờ…
“-Giá như… giá như đừng về Nhật Bản, đừng gặp lại Rei thì tốt biết mấy…”
Đôi mắt Ryu hướng về xa xăm, những cơn gió phất lên mang theo những chiếc lá vàng rơi rụng sà xuống mặt nước lợn cợn lên một làn sóng nhỏ. Chiếc cần câu vẫn im lìm tĩnh lặng nghiêng mình dưới dòng nước trong xanh… Sẽ có cá ở một con sông thế này trong nước thế này ư…? Có thật là ông đang chờ đợi cá cắn câu không? Chợt Ryu hỏi:
-Ông đành lòng để Rei bị tổn thương thật sao?
Ông vẫn bình thản đáp:
-Thế cháu đành lòng sao?
-Cháu… chỉ vì bất đắc dĩ.
-Ta cũng vậy thôi.
-Vậy ạ…
Ông gật đầu, không nói thêm gì nữa. Ryu cũng không còn gì để nói, và rồi cậu từ biệt ông để trở về. Ngay khi Ryu đi khỏi, chợt quản gia nhà Takeda, Shinji [67 tuổi] bước lại, kính cẩn cúi đầu chào:
-Thưa, ngài muốn về bây giờ chưa ạ?
-Huh? Vậy đã mấy giờ rồi?
-Đã là 9 giờ 35 phút rồi, thưa ngài!
-Vậy à…
-Vâng! Hôm nay, vào lúc 10 giờ 10 phút, sẽ có một cuộc họp quan trọng thưa ngài!
Ông gật gật đầu:
-Vậy thì về thôi.
Nói rồi, ông gỡ càng câu lên. Cả đời ông thích ngồi câu cá. Nhưng chưa từng câu được bất cứ con cá nào. Bởi vì lưỡi câu không hề có mồi… Sẽ có con cá nào tự sa vào lưỡi câu ư…?
Trên đường ra xe, ông hỏi:
-Tình trạng sức khỏe Shinrei sao rồi?
-Thưa ngài, bác sĩ đã nói cậu chủ có thể tỉnh lại trong nay mai.
Ông gật đầu hài lòng:
-Ừ. Vậy thì tốt! Sau khi tỉnh lại có thể bình thường được không?
-Thưa! Có thể… nhưng phải chờ thời gian bình phục.
-Cũng được! Tỉnh lại là tốt rồi!
Chợt Shinji lại ngập ngừng hỏi:
-Còn chuyện này…?
-Chuyện gì?
-Cậu Rei đó… ngài định làm tổn thương cậu ấy thật ạ?
Ông lại thở dài nói:
-Chuyện đã đến nước này, cũng không còn cách nào khác. Ta muốn Shinrei thuận lợi kế nghiệp gia đình. Và ta vẫn rất cần Rei giác ngộ. Hắn cần phải rõ được lòng dạ của những kẻ đứng trong thế giới này ra sao. Mai này, ta mong hắn có thể trở thành một phần chính thức trong dòng họ Takeda.
-Vâng…
Shinji lại cúi đầu cung kính. Trong lòng ông cảm thấy rất nhiều mối mâu thuẫn và thương tâm…
“-Vòng xoáy định mệnh đã bắt đầu rồi! Mối mâu thuẫn bao năm qua, sẽ được những đứa trẻ này sớm kết thúc thôi.”
Ông lại chợt nhớ đến Ryu...
“-Ánh mắt của cậu ấy quả là có nét giống người ấy khi xưa...”
Đúng vậy, ánh mắt của Ryu thật có nét của một người mà Hajime luôn thương yêu. Nhưng chính vì hắn, mà người… đã phụ lòng ông. Cũng chính hắn, đã vô tình làm ông mất đi một đứa con trai yêu quý… ông sẽ không bao giờ quên.
Mỗi khi nhớ về đứa con trai của mình, ánh mắt Hajime lại bắt đầu thay đổi. Nó đầy xót xa, và cũng thật cay độc. Shinji có thể cảm nhận được điều đó… Ngay trong lúc này, ông cũng chỉ có thể cầu phúc cho Ryu, và cả đứa trẻ ấy. Là một quản gia của nhà Takeda. Ông đã từng chứng kiến nhiều mối bi kịch. Dù có thương cảm bi quan, nhưng chỉ cần đó là quyết định của Hajime, dù có cay nghiệt thì vẫn phải chấp nhận mà thôi.
Vừa trở về nhà, đột nhiên có một người chạy ra đón Ryu với vẻ đầy lo lắng:
-Ryu-sama!
-A… Hagukuma-san, ông đến từ khi nào vậy?
-Từ sáng rồi, thưa cậu.
-Vậy à.
Và rồi cả hai vào bên trong nhà. Ông lại hỏi:
-Ryu-sama, tiểu thư Shiki đâu rồi?
Nghe nhắc đến Shiki, chợt lòng Ryu thấy quặng đau, lại mỉm cười nói:
-Hôm qua cô bé lỡ trượt chân ngã từ trên cầu thang xuống…
-Sao ạ?
Cách đây một ngày… ông đã từng linh cảm một điều rất xấu. Sáng nay, sau khi thu xếp xong mọi chuyện bên nhà chính, ông lại vội vàng đến đây. Nhưng thật không may là Ryu vừa đi khỏi, nên ông cũng chỉ có thể vào trong nhà ngồi đợi. Và cũng thật không ngờ… Ông lại hỏi:
-Vậy bây giờ tiểu thư sao rồi ạ? Cô ấy đang ở đâu?
-Shiki đã qua khỏi cơn nguy hiểm rồi. Bây giờ đang nhập viện điều trị. Một lát nữa, ông hãy vào thăm cô bé.
-Vâng!
Rồi Hagukuma thở dài một hơi, tự trách mình đã không thể chăm sóc tốt được cho tiểu thư, để người xảy ra chuyện như vậy… Ông lại nhìn Ryu lưỡng lự hỏi:
-Ryu-sama, cậu đã báo với lão gia cùng phu nhân chưa?
Ryu lắc đầu:
-Không cần báo đâu. Ông cũng nên xem như không biết gì. Và cũng đừng nói với ai về chuyện này. Một lát ông thay tôi vào chăm sóc cô bé vậy là ổn rồi…
-Nhưng thưa cậu…
Hagukuma ánh mắt lưỡng lự đầy lo ngại… Chợt Ryu nói:
-Tôi cũng rất lo cho Shiki. Nhưng có báo với họ thì cũng vậy thôi. Ngay sau đó, cô bé cũng sẽ bị bắt trở về Anh… mà…
Chợt Ryu gục đầu xuống, ánh mắt buồn rũ rượi…
-Cô bé… chắc cũng không muốn vậy đâu.
Hiểu được nỗi băn khoăn của Ryu, ông chỉ gật đầu:
-Vâng, tôi hiểu rồi.
Sau một lúc lặng thinh suy nghĩ, chợt Ryu hỏi:
-Hagukuma-san, có phải từ bé ông đã chăm sóc cha tôi đúng không?
-Vâng!
Hagukuma gật đầu, Ryu ngước mắt lên nhìn ông lại hỏi:
-Vậy ông có thể kể cho tôi nghe về một câu chuyện được không?
-Vâng… Mà chuyện gì thưa cậu?
Hagukuma nhìn sang ánh mắt Ryu. Dường như đã đoán ra được điều gì đó. Cậu lại nói một cách nghiêm túc:
-Chuyện về cha tôi! Trước khi ông kết hôn với mẹ tôi đã xảy ra chuyện gì? Và có can hệ gì với nhà Takeda…? Xin ông… hãy nói cho tôi biết!
-Chuyện này…
Sau một hồi phân vân suy nghĩ, Hagukuma lại thở dài một hơi, nhìn Ryu thầm nghĩ…
“-Cũng phải. Cậu ấy đã lớn rồi… cũng nên biết những chuyện như vậy.”
-Vậy… hãy xem như đây là bí mật giữa hai chúng ta, được không?
Ryu gật đầu:
-Được… tôi hứa!
Và rồi ông bắt đầu kể…
…
6 giờ 30 phút sáng – Luân Đôn, tại dinh thự chính nhà Sohma. Một phụ nữ, nom dáng người đầy phúc hậu. Bà vận một chiếc Hakama trắng tươm tất, hoa văn sang trọng, đang ngồi cạnh bên cửa sổ phòng mình, và nhìn ra bên ngoài.
Bất chợt có tiếng điện thoại bàn reo lên…
…
-Moshi moshi…
(*Moshi moshi = xin chào)
Đợi một lúc lâu vẫn không có tiếng trả lời… Bà lại hỏi:
-Ryu… Ryu, có phải con không?
Điện thoại trong phòng phu nhân, chỉ có những người trong gia đình thân thuộc mới có thể gọi tới… Mà ở đây chỉ có hai người con của bà. Vẫn tiếp tục không có tiếng trả lời, bà lại hỏi:
-Ryu… là con có phải không, trả lời mẹ đi!
Mãi một lúc lâu sau mới có tiếng trả lời:
“-Vâng! Là con Ryu đây mẹ!”
-Ryu à…
Phu nhân Ai, một người phụ nữ đôn hậu, hiền thục. Cũng chính là mẹ của Ryu. Nghe được giọng con trai mình, bà lại thở nhẹ một cái mỉm cười hỏi:
-Con sao thế? Con làm mẹ giật mình đấy!
“-Con xin lỗi mẹ…”
Ryu đứng lặng thinh suy nghĩ một lúc, mẹ cậu lại hỏi:
“-Con dạo này có khỏe không? Sao đột nhiên lại gọi cho mẹ như vậy?”
-Vâng ạ! Con ổn…
Nghe được giọng con mình, quả thật Ai thấy rất vui. Bà mỉm cười nhẹ nhàng nghe Ryu nói tiếp:
“-Vì lâu quá, con không được nghe giọng của mẹ, thấy nhớ nên muốn gọi tới…”
-Vậy à…!
“-Vâng.”
Nghe giọng Ryu có vẻ gì đó không được bình thường. Đứa con trai này của Ai từ nhỏ tính tình luôn cô độc, lại rất ít nói. Thậm chí rất hiếm khi nào muốn trò chuyện hay tâm sự với mẹ. Hôm nay gọi như thế này, chắc phải có chuyện gì quan trọng lắm… Bà lại hỏi:
-Ryu, con có chuyện gì muốn nói với mẹ sao?
“-Mẹ…”
Chợt đôi mắt Ryu buồn thăm thẳm…
“-Sao vậy?”
-Khi xưa lúc mẹ kết hôn với cha con, mẹ có hạnh phúc không ạ?
Câu hỏi khiến Ai ngạc nhiên:
-Sao con lại hỏi mẹ câu này?
“-Mẹ trả lời con có được không ạ?”
Ai đã suy nghĩ rất lâu. Không phải bây giờ, mà đã từ rất lâu… Sau cùng bà lại mỉm cười:
-Có… Khi lấy cha con mẹ đã rất hạnh phúc…
-Vậy ạ…
Sau khi nói những điều đó, bà lại im lặng. Ryu vẫn thấy có gì đó rất trăn trở chợt nghĩ:
“Có thật mẹ đã rất hạnh phúc không?”
Bỗng Ryu lại nghe thấy tiếng mẹ:
“-Và rồi ngày nhìn thấy hai con chào đời, cả mẹ lẫn cha con đều thấy rất vui mừng. Dù cho đó chỉ là một chút hạnh phúc nhỏ nhoi. Nhưng với mẹ đó là tất cả…”
-Vâng… con hiểu rồi…
“-Vậy Ryu… vì sao con lại hỏi mẹ như vậy?”
-Dạ không, con chỉ hỏi để biết thôi ạ…
Bất chợt Ryu nghe thấy có tiếng một người đàn ông…
“-Thưa phu nhân, xe đã chuẩn bị xong…”
-Mẹ bận ạ?
“-Uhm… một lát trưa con gọi lại cho mẹ được không?”
-Dạ không cần đâu ạ. Mẹ đi bình an…
Rồi Ryu bỏ điện thoại xuống và trở lại giường nằm gác tay lên trán suy ngẫm. Mọi chuyện đang diễn ra mới thật là tệ hại làm sao…
…
Câu chuyện bắt đầu vào một ngày hè, năm đó Kagami 23 tuổi. Trong một chuyến đi khảo sát ở Kyoto... Cũng ở nơi ấy, tình cờ ông đã gặp được định mệnh của đời mình...
Buổi trưa, ánh nắng ấm áp nhẹ nhàng tỏa xuống giữa dòng sông trong xanh, gió thổi miên man hiu quạnh. Một thiếu nên rất đẹp dạo quanh bờ hồ chợt phát hiện ra một người con trai đang trầm mình dưới sông. Càng lúc càng bước ra xa khỏi bờ… Chàng vội vàng đuổi theo, vừa chạy vừa gọi… nhưng người đó dường như không nghe, vẫn cứ bước ra càng lúc càng xa hơn. Đến tới nơi, thiếu niên ngỡ ngàng nhìn đầu người đó chìm sâu dưới mặt nước…
“-Trời… thôi tiêu rồi… có ai không… có ai không…?”
Thiếu niên vội vàng nhìn xung quanh… khu này hoang vắng vốn bình thường ít người qua lại… Không thể nghĩ nhiều nữa, chàng vội vàng nhảy xuống sông… mặc dù quên mất mình chẳng biết bơi…
…
-Này… cậu... cậu...
-Khụ… khụ…
Chàng trai ho mấy tiếng, ọc vài ngụm nước ra, lờ mờ mở mắt dậy… vẫn chưa kịp nhận ra chuyện gì đang xảy ra, chợt có tiếng nói:
-Cậu này… khi không nhảy xuống sông làm gì vậy?
Chợt nhớ ra mọi chuyện, chàng thiếu niên vội vàng ngồi dậy nắm áo người kia:
-Cậu… tôi hỏi cậu mới đúng. Giữa trưa lại trầm mình dưới sông, cậu muốn chết à?
Nhìn thái độ khẩn trương của chàng thiếu niên này thật là buồn cười…
-Này… đồ ngốc. Tôi chỉ muốn tắm thôi. Cậu lại tưởng tôi tự tử ư? Mà cậu không biết bơi đúng không?
Nghe hỏi, chàng vội lắc lắc đầu quay mặt đi… Vẻ mặt có chút ngại ngùng. Đây quả là lòng tốt không đúng chỗ mà. Chợt người bật cười nói:
-Cậu thật là ngốc hết chỗ nói đấy. Không biết bơi lại dám nhảy xuống cứu người. Báo hại tôi phải vớt cậu lên, và còn phải hô hấp nhân tạo cho cậu nữa…
-Gì cơ…?
“-Hô hấp… nhân… tạo???”
Lời nói như sét đánh vào tai… Hô hấp nhân tạo… tức là môi kề môi…
“-Vậy chẳng phải là hôn sao?”
Mà hôn với ai?
“-Với một người đồng giới ư??? Không thể nào!!!”
Chàng thiếu niên hoảng loạn nắm lấy áo hắn ta nói:
-Cậu… cậu… không thể tin được… cậu dám lợi dụng để hôn tôi sao?
-Này… cậu bị gì vậy… tôi chỉ nói là hô hấp…
-Vậy là hôn rồi còn gì…
-Cậu…
Muốn nói thêm một điều gì đó. Bất chợt người nhìn thật kỹ chàng thiếu niên đang đối diện nỗi cáu với mình… đó là một gương mặt thanh tú mỹ lệ, cùng đôi mắt trong sáng lạ thường. Và dưới ánh nắng ban trưa, nó càng trở nên tỏa sáng rạng ngời…
“-Người này… đáng yêu quá…”
Và rồi đột nhiên thiếu niên kia ngừng gây, vì người ấy đang nhìn mình rất chăm chú. Ánh mắt vô cùng kì lạ, như ẩn chứa một cái gì đó đầy lòng say mê. Nó bỗng khiến tim chàng đập nhanh hơn… Chợt người đưa tay chạm vào má và hôn lên môi chàng… Vẫn chưa kịp phản ứng gì, người lại hỏi:
-Cậu… tên là gì?
-Hyuga… này… sao cậu dám…
Hyuga vẫn còn đang tức giận, nhưng người ấy hoàn toàn bỏ qua điều đó…
-Hyuga…? Nhật hướng?
-Eh…? Ờ…
Hyuga, hán tự “日向” phiên âm gốc là Hyūga, có nghĩa là hướng về phía mặt trời. Chợt người mỉm cười nói:
-Tên tôi là Kagami.
-Kami?
-Eh? Không… là Kagami…
-Kami-san…
-Cái…
Chợt Hyuga bật cười. Nụ cười mà khiến cả đời Kagami cũng không thể nào quên được...
Kagami “鏡” có nghĩa là một chiếc gương sáng. Thay vì Kami “神” lại là thần thánh. Nhưng khi nhắc đến Kami không hẳn chỉ là “thần thánh” mà còn có một cách viết khác “咬み” nghĩa là “cắn”. Vì Kagami đã cắn vào môi Hyuga nên chàng đã cố ý chế tên người lại thành như vậy. Và kể từ đó về sau, người luôn luôn gọi Kagami bằng cái tên đó…
Định mệnh xui khiến, để hai con người ấy tình cờ gặp nhau. Không ai có thể ngờ tới rằng… họ lại đứng ở hai gia tộc luôn cạnh tranh gay gắt với nhau. Cả hai thân đều là những người sẽ kế nghiệp trong nay mai, Kagami Sohma và Hyuga Takeda. Nhưng dù vậy, họ vẫn quyết định tìm đến và yêu thương nhau. Và từ đó, bất chấp mọi rào cản, họ đã cùng trải qua mối tình sâu đậm, đến không thể tách rời…
Hyuga là một chàng trai với tấm lòng cao thượng. Tuy thông minh nhưng lại rất nhân từ. Không như những gì người ta vẫn thường nói. Rằng những người trong già đình nhà Takeda rất đang tâm...
Kagami đã yêu Hyuga với một mối tình tha thiết. Và ngay cả Hyuga cũng thế, dù luôn khổ tâm và luôn phải đấu tranh với chính mình thật nhiều, nhưng người vẫn một lòng hướng về Kagami… Có lẽ… người đã giống Ryu bây giờ…
Một năm trôi qua, mối tình ấy vẫn luôn tốt đẹp. Chợt một ngày mối quan hệ của cả hai bị một tay nhà báo bạo dạng phanh khui trước công chúng. Mặc dù ngay sau đó, người ấy cũng đã bị tẩy chai khỏi nghề và buộc phải rời khỏi Tokyo, cùng với cả tòa báo ấy cũng bị buộc đình chỉ xuất bản. Tin tức lá cải ấy cũng lập tức bị thu hồi về. Thế nhưng hậu quả của nó để lại là quá lớn…
…
Cũng chiều đó, Ryu nhận được cuộc gọi đến từ Hagukuma, báo tin Shiki đã tỉnh dậy. Cô bé trông vẫn ổn. Chợt lòng Ryu bỗng thấy vơi bớt phần nào nặng nề…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét