春を待つ
~ Chờ đợi một mùa xuân ~
~ Information ~

Chương XVI
Nữa đêm, Rei vẫn ngồi cạnh bên Ryu… Có lẽ là phép màu đã giúp Ryu vượt khỏi qua cơn nguy hiểm hiện tại… Dù vậy… khi nào Ryu lại ra đi thì… không ai có thể biết được… Chỉ biết là không thể qua khỏi năm nay… Thế nhưng như vậy với Rei cũng đã là quá đủ rồi. Chỉ cần bây giờ có thể nhìn thấy Ryu, vậy là đủ rồi…
Nữa đêm, Rei không thể ngủ được. Vẫn mãi chăm chú nhìn Ryu. Trông chờ người tỉnh dậy… Chợt đôi mi Ryu bắt đầu lay động, và nhẹ nhàng mở mắt ra nhìn…
“-Mình… vẫn chưa chết sao?”
-Ryu!
-Rei?
Ryu quay mặt sang nhìn người đang gọi mình…
“-Là… Rei thật sao?”
Và rồi cậu lại mỉm cười:
-Sao Rei lại ở đây?
Rei không trả lời, lại hỏi:
-Có phải lúc chiều, Ryu bảo là…
Ryu lắc lắc đầu:
-Không có! Vậy là Rei đã nghe Ryu nói vậy sao?
Rei gật gật đầu và nắm chặt tay Ryu áp vào má mình…
-Ryu… cuối cùng Rei cũng có thể thấy Ryu tỉnh lại.
Ryu nhìn Rei cười nhẹ, và nhớ lại những gì trong giấc mơ kia…
-Lúc nãy, Ryu đã mơ thấy chúng ta khi còn bé… Rei có còn nhớ không?
Rei gật đầu:
-Rei nhớ! Xin lỗi Ryu.
Một thời gian Rei đã bỏ quên hết mọi quá khứ… bao gồm cả ký ức về Ryu. Vì chỉ nghĩ nó là một cái gì đó thoáng qua… có nhớ cũng vô vọng… Chợt Ryu lắc đầu:
-Không phải. Không phải lỗi của Rei. Những ngày qua…
-Đừng… đừng nhắc lại những gì đã qua Ryu. Chúng ta chỉ cần hiện tại thôi được không?
Ryu gật đầu mỉm cười:
-Được. Chúng ta không cần nhớ gì cả.
Chợt Rei nhớ đến Shinrei, lòng thấy đau nhói lại hỏi:
-Ryu… có phải Ryu đã chọn Shinrei kia rồi không?
Ryu ngạc nhiên nhìn Rei, bỗng người bật cười rồi lắc đầu:
-Không có. Người Ryu chọn… đang ở ngay đây.
Một câu nói thôi cũng đủ để xua đi những trăn trở trong lòng Rei. Và rồi người hôn nhẹ lên bàn tay Ryu khẽ nói:
-Ryu… Sukidayo…
Ryu lại mỉm cười:
-ああ, 分かってる… 貴方も大好きです…
(*好きだよ: Sukidayo = I love you)
(*分かってる: Wakatteru = I knows và 貴方も大好きです = I love you too…)
*Ở chỗ này… tùy các bạn muốn hiểu sao thì hiểu… mình đã trăn trở rất nhiều và đã quyết định sử dụng nguyên gốc của câu thoại theo đúng tiếng nhật… khi sử dụng theo nghĩa việt nam thì thấy rườm rà quá, trong khi bên Nhật lại sử dụng ngắn gọn trong vài từ =]]z…
Suốt những ngày đã qua, Ryu đã suy nghĩ thật kỹ tất cả những gì Shinrei đã nói hôm ấy. Nó thật sự giúp Ryu thấu đáo được rất nhiều chuyện. Và cũng giúp lòng Ryu vơi đi rất nhiều. Mặc dù người đã rất muốn đưa Ryu ra đi, nhưng với tình cảm của Ryu dành cho Rei hiện tại, người biết chắc rằng không thể. Dù vậy, người đã quyết định tác hợp cho Ryu. Nói tất cả những lời đó, vừa để Ryu biết đến những cảm xúc thật trong lòng mình… cũng vừa như để cảnh tỉnh Ryu…
Chiều hôm sau, Rei cùng Shiki đưa Ryu về nhà. Sắc mặt của Ryu lúc này đã dần hồng hào trở lại. Những ngày tháng sau cùng… cũng chỉ mong được hạnh phúc cùng Rei… Và vì thế, Rei sẽ ở tạm nhà Ryu một thời gian cho đến khi ấy.
Buổi tối, Ryu đang nằm trong phòng đọc sách. Rei nhẹ nhàng gõ cửa nhưng lại không có tiếng trả lời. Nghĩ là Ryu đã ngủ nên anh tự mở cửa bước vào bên trong. Chợt thấy Ryu đang ngồi tựa mình vào đầu giường đọc cái gì đó trông rất mê say, Rei ngồi xuống kế bên ngó sang xem ké. Chợt anh đỏ mặt, giật lấy quyển sách Ryu đang xem gấp lại, khiến cậu kinh ngạc nhìn anh thốt lên:
-Á… Rei làm gì vậy?
Rei lắc đầu mặt nghiêm nghị:
-Ryu vừa khỏe nên nghỉ ngơi đi thì hơn. Đọc ba cái này làm gì?
-Chỉ là…
Chợt Ryu quay sang thấy mặt Rei đang đỏ lên, cậu ngạc nhiên hỏi:
-Rei làm sao thế?
-Không… không có gì. Sao Ryu cứ đọc ba cái tiểu thuyết linh tinh ấy làm gì? Thật không thể tin được…
Trông phản ứng của Rei hơi lạ. Chợt Ryu nhớ lại quyển sách ấy… À vâng, nó là tiểu thuyết boy loves, và đoạn Rei xem ké cũng nhầm ngay khúc… Ryu lại bật cười hỏi:
-Rei xấu hổ hả?
Rei vội vàng lắc đầu nhìn Ryu:
-Dĩ nhiên không phải. Bộ… Ryu không thấy gì sao?
-Thấy gì kia?
Ryu suy nghĩ một lúc lại nói một cách thản nhiên:
-À… mấy cái này nó còn nhẹ hơn so với thực tế ấy chứ…
-Thực tế…?
-Thì mấy chuyện Rei vẫn thường hay làm với Ryu ấy… Hình như khi ấy trông Rei gian tà* hơn mấy cậu trong tiểu thuyết này nhiều…
(* tuy không phải nói nhưng mà… ý Ryu nói Rei dâm đãng hơn =]]z)
-A…
Nhắc mới nhớ, sao Rei chưa từng nghĩ đến vấn đề này… Nhưng làm sao Ryu có thể so sánh một cách lạ đời vậy nhỉ. Chợt Rei gặng ho lên mấy tiếng lại nói:
-Vậy thì Ryu chỉ cần thực tế là đủ rồi. Rei gian tà kiểu vậy mà cũng có Ryu thích đó thôi…
-A…
Lời Rei vừa nói khiến Ryu đỏ mặt ngượng ngùng quay đi… Chợt Rei nói tiếp:
-Ryu cứ xem ba cái tiểu thuyết thế này, chẳng qua nó cũng chỉ là ảo tưởng thôi. Có gì hay đâu.
Ryu lắc đầu cười nhẹ:
-Dù là ảo tưởng… nhưng nó cũng là một phần khát khao của con người bình thường… Và những loại chuyện như thế này đều luôn có được một cái kết trọn vẹn…
Hiểu được những lời Ryu vừa nói, khiến lòng Rei đau xót… Quả thật, mối tình này, một câu chuyện thực tế đầy đau thương cũng đã sắp rơi vào bế tắt, không có ngày mai. Chợt Ryu lại nói:
-Thực ra Ryu cũng không hẳn là thích đọc loại này… Mà có lần đi nhà sách phát hiện ra nó. Tò mò nên mua đọc thử thôi…
-Vậy… vậy à…
-Uhm… mà nghe nói sensei viết bộ này là một cô gái…
-Một cô gái ư?
Rei hơi có chút ngạc nhiên, Ryu gật gật:
-Hình như đến từ “Betonamu” thì phải…
-Betonamu…?
-Uhm… “Chợt Ryu mỉm cười nhìn về xa xăm” –Nếu có cơ hội, Ryu cũng muốn gặp người ấy một lần lắm.
Một sensei đến từ Betonamu, sau một thời gian hoạt động đã nhận được rất nhiều phản hồi tốt. Tiểu thuyết của cô cũng đã được in thành sách, hoặc xuất hiện ở các tạp chí phát hành trên toàn quốc. Và rất được hâm mộ ở xứ hoa anh đào này…
(*Betonamu: (ベトナム) Việt Nam =]]z)
(*Sensei: (先生) từ phổ biến dùng để gọi một tiểu thuyết gia, một tác giả, một thầy, cô giáo hoặc những người có học thức trong xã hội)
Chợt Rei nhìn Ryu chằm chằm hỏi:
-Để làm gì vậy?
Ryu hơi ngạc nhiên nhìn Rei đáp:
-Chỉ… chỉ để biết thôi...
-Oh…
Rei khẽ gật đầu, Ryu lại nói:
-Tiểu thuyết cô ấy viết khá buồn. Nhiều lúc đọc thấy cũng có ý nghĩa lắm…Lúc không có Rei ở đây, Ryu đọc cho qua thời gian…
Vừa nói đến đó bất chợt Rei kéo Ryu về phía mình và ôm cậu vào lòng:
-Ryu… Sau này Rei sẽ không để Ryu phải một mình như vậy nữa. Tuyệt đối không bao giờ. Vậy nên Ryu cũng không cần phải xem những quyển sách như thế này. Rei sẽ ở mãi bên cạnh Ryu… không rời nữa bước.
-Rei…
“-Vì cuộc đời này đã giống như một quyển tiểu thuyết đầy bi thảm. Nhưng dù thế, cũng xin được che chở cho Ryu đến tận phút sau cùng. Để đến những giờ phút cuối cùng ấy người không phải ra đi trong buồn đau…”
Ryu mỉm cười hạnh phúc, mặt nép sát vào bên trong lòng Rei. Và cái mùi hương dịu nhẹ quen thuộc hôm nào trên người anh khiến Ryu thật sự thấy bình thản…
…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét