Thứ Hai, 25 tháng 3, 2013

春を待つ ~ Chờ đợi một mùa xuân ~ Chương XVIII

春を待つ


~ Chờ đợi một mùa xuân ~


~ Information ~



Chương XVIII


Có lẽ, lời hứa lập lại này cũng chỉ là cái cớ để Ryu có thể an lòng. Mọi thứ trong ngày mai, ai có thể biết được. Và rồi Ryu lại nhìn ra bên ngoài trời ngập ngừng nói:

-Thật ra… cây anh đào ấy… không phải do Ryu bảo đốn đi đâu…

Chợt Rei gật đầu:

-Rei đã biết rồi, vậy nên Ryu không cần phải nói nữa đâu.

Ryu ngạc nhiên nhìn Rei:

-Làm sao Rei lại biết…?

-Ngọn đồi sau trường ấy, thuộc địa phận nhà Takeda. Nếu không có sự cho phép của họ hoặc Rei thì không ai có quyền bước đến mà đốn bỏ nó đi cả… và…

Chợt Rei ngập ngừng, Ryu lại hỏi:

-Và…?

-Khi hay tin Shinrei kia tỉnh lại. Sau đó lại thấy cậu ta trò chuyện cùng Ryu… Rei đã dần đoán ra được điều đó…

Ryu có chút ngạc nhiên nhìn Rei hỏi:

-Vậy là ngày hôm đó Rei đã có mặt ở đó ư?

Rei chỉ khẽ gật đầu mà không nói gì. Ryu chợt nhớ đến một câu hỏi:

“-Ryu… có phải Ryu đã chọn Shinrei kia rồi không?”

Và cả ánh mắt buồn phiền của Rei hôm ấy…

“-Rei nói đã có mặt ở đó hôm ấy… Vậy thì tại sao, lúc trong bệnh viện lại hỏi mình câu đó?”

Hôm ấy rõ ràng Ryu đã dứt khoát từ chối Shinrei kia rồi mà… Vậy thì có lẽ nào…? Chợt Ryu hỏi:

-Lúc ấy Rei có đứng ở đó cho đến khi mọi chuyện kết thúc không?

Rei lắc đầu:

-Không có. Chỉ là khi nhìn thấy Ryu rơi vào vòng tay người ấy thì…

-A…



Có lẽ Rei đã đi quá sớm. Chỉ cần đứng thêm một lúc nữa là Rei sẽ lập tức có ngay câu trả lời mà không còn dằn vặt nữa. Ryu mỉm cười nhìn Rei, vỗ nhẹ vào má anh:

-Rei là đồ ngốc.

Rei kinh ngạc nhìn Ryu. Nhưng cậu đã không nói gì nữa. Nhận ra ý Ryu, anh cười nhẹ:

-Đúng vậy. Rei thật sự vì Ryu mà đã trở nên vô cùng ngu ngốc. Đến không thể làm chủ được mình. Nhưng Ryu cũng khác gì. Rõ ràng đã biết là khi chặt bỏ nó đi sẽ tiếc lắm, mà vẫn để người ta đốn đi đó thôi…

Ánh mắt Ryu trở nên buồn sâu thẫm. Nhớ lại cái ngày phải chứng kiến người ta đốn bỏ đi cây anh đào chất đầy kỷ niệm ấy, chợt thấy tim mình đau đớn đến chết được… Và cũng ngỡ như là tình yêu đó cũng vì thế mà chết theo… nhưng mà, đó chẳng qua cũng chỉ là một suy nghĩ ngốc nghếch. Thế rồi Ryu lại vuốt nhẹ lên má Rei, nói:

-Khi ấy… chỉ vì muốn Rei từ bỏ. Vậy nên dù cho có thấy tiếc cỡ nào cũng đành lòng để nó bị đốn đi…

-Không phải…

Rei dứt khoát lắc đầu:

-Cây anh đào cũng chỉ là vật trước mắt. Kỷ niệm nằm ở trong tim Rei. Mãi mãi vẫn luôn nằm ở đó. Dù cho nó có bị đốn đi. Nhưng hình ảnh ấy vẫn mãi ở đó. Và tình yêu Ryu, vẫn còn mãi trong tim Rei. Không bao giờ có thể phai nhạt và không thể nào vì thế mà mất đi được…

Đúng vậy, những điều này Ryu đã hiểu ra được rồi, tuy là đã quá muộn màng... Dù tiếc nuối vậy, nhưng ở một góc nào đó trong tim, cậu vẫn cảm thấy vô cùng cảm kích người ấy. Cũng vì những hành động tưởng chừng như quá tàn nhẫn ấy, mà Ryu đã thông suốt được nhiều hơn. Và cũng nhờ thế, Ryu mới có được những ngày tháng cuối đời vô cùng bình yên và hạnh phúc này… Cậu lại mỉm cười, ánh mắt dịu dàng nhìn Rei:

-À… Ryu biết rồi… mọi thứ… mãi mãi vẫn luôn nằm trong tim Ryu và Rei...

Rei khẽ gật đầu lặng thinh nhìn Ryu. Mặc dù cậu đã nói vậy, nhưng Rei biết trong lòng Ryu vẫn còn nhớ và luyến tiếc rất nhiều. Anh lại hôn nhẹ lên má Ryu nói:

-Ryu đừng nhớ, đừng luyến tiếc bởi những cái đã qua đi nữa. Chúng ta có thể chờ đợi và làm lại từ đầu mà.

-Làm lại từ đầu ư?

-Phải. Chúng ta sẽ trồng lại một cây hoa anh đào khác. Vậy nên khi cây lớn lên rồi… sẽ lại trổ hoa thôi. Chúng ta cùng chờ có được không?

-Chờ đợi ư…?

Chợt Ryu thấy lòng đau nhói:

-Không thể chờ đợi như thế được. Không còn thời gian nữa.

Hiểu được những lời Ryu vừa nói, khiến trái tim Rei như chết lặng, anh lại cố gượng cười nói:

-Vậy, Ryu có thể chờ đợi đến mùa xuân năm nay không? Khi khắp nơi hoa anh đào đã nở rộ, Rei sẽ đưa Ryu đi xem được không?

-Chờ đợi mùa xuân năm nay ư?

-Đúng vậy… khi mùa xuân đến, những cánh hoa anh đào sẽ lại nở rộ và khoe sắc. Dù cây hoa anh đào ấy nay đã không còn nữa… nhưng ở khắp nơi trên đất nước này vẫn có muôn ngàn cây hoa anh đào khác mà…

Vô tình Rei đã dệt vào lòng Ryu muôn ngàn nỗi cay đắng. Nỗi nhớ về những cánh hoa anh đào tung bay trong gió. Nỗi khát khao yêu thương bất tận… Làm sao có thể chờ đợi cho một mùa xuân có thể không bao giờ lại đến nữa… bất chợt những giọt nước mắt Ryu tuôn xuống…

-Có lẽ… không còn kịp nữa rồi…

-Ryu…

Rei nhìn Ryu trong nghẹn ngào và đau đớn, cậu lại ngập ngừng nói trong muôn ngàn nỗi xót xa:

-Có lẽ… sự sống của Ryu giờ đây đã không kịp để chờ đợi mùa xuân đến nữa rồi… Làm thế nào có thể chờ đợi được nữa đây?

Và rồi Rei lại nhẹ nhàng lau khô đi những giọt nước mắt của Ryu:

-Đừng Ryu, đừng khóc và hãy cố gắng lên. Chỉ một chút nữa thôi… một chút nữa thôi… trời sẽ chuyển sang xuân. Vậy nên xin Ryu hãy cố gắng lên…

-Không thể… Ryu không thể chờ được nữa.

Chưa bao giờ thấy Ryu đau xót như bây giờ. Một nỗi đau đến vô tận và cũng thật bất lực khi không thể nào bước đi tiếp được nữa, dẫu cho những ước muốn vẫn còn cháy bỏng trong tim. Rei hiểu rất rõ những ước mong của Ryu ngay trong lúc này. Cậu cũng chỉ muốn được tựa mình vào Rei và nhìn những cánh hoa anh đào rơi rụng, hệt như hôm nào… Và rồi anh lại vuốt nhẹ lên mái tóc Ryu khẽ thì thầm:

-Ryu có thể chờ được mà. Nếu Ryu gục ngã bây giờ, thì Ryu sẽ không bao giờ có thể thấy được nữa.

Chợt Ryu lắc đầu mỉm cười:

-Không. Ryu đã thấy rồi.

-Ryu thấy gì?

Ryu nhẹ nhàng gật đầu, chỉ ra bên ngoài trời:

-Ryu đã thấy những cánh hoa anh đào đang nhảy múa ngoài kia. Chúng thật đẹp phải không?

Rei kinh ngạc nhìn Ryu, không biết tự bao giờ mà ánh mắt Ryu đã dần thay đổi… Và hơi thở cũng đang suy yếu dần. Đôi mắt bắt đầu rơi vào mờ ảo… Và ngay trong lúc này, những hạt tuyết kia như đang biến thành từng cánh hoa anh đào nhảy múa trong gió… Ryu đã nhìn mãi… nhìn mãi chúng đến không rời mắt. Chợt Rei tự hỏi:

“-Có… có phải Ryu đang gặp ảo giác không?”

Nhìn nét mặt của Ryu dường như người đang vô cùng đau đớn… Rei ôm lấy Ryu thật chặt, lại khẽ gọi Ryu trong nghẹn ngào:

-Ryu… Ryu đừng nhìn ra bên ngoài nữa… xin hãy nhìn Rei đi… Ryu…

Nhưng dường như Ryu đã không thể nghe thấy những lời Rei vừa gọi… cậu lại mỉm cười:

-Mùa xuân của Ryu… đã đến rồi.

-Mùa xuân… đã đến rồi ư?

Rei kinh ngạc nhìn Ryu, cậu vẫn còn nhìn về những bông hoa tuyết kia lại nói:

-Phải. Mùa xuân của Ryu đã đến rồi. Ở ngay đây…

Chợt Ryu quay sang nhìn Rei cười tươi:

-Đó chính là Rei. Vì Rei đã ở ngay đây, nên mùa xuân của Ryu dù không cần phải chờ đợi nữa cũng đã đến rồi.

-Ryu…

Vì sao ngay trong lúc này, Ryu vẫn có thể cười tươi như vậy. Nhưng sao Rei lại không thể? Và rồi những giọt nước anh bất ngờ tuôn rơi. Vì biết rằng mình sắp mất Ryu vĩnh viễn… Đôi mắt ướt đẫm vì nước mắt của Rei vẫn đang nhìn Ryu như chết lặng… Chợt cậu lắc đầu ánh mắt nghiêm nghị nói:

-Rei không được khóc. Nhất định không được khóc. Rei đã hứa với Ryu rồi mà, có nhớ không? Dù thế nào đi nữa, Ryu vẫn muốn Rei mỉm cười để tiễn đưa Ryu đi… đừng làm Ryu đau thêm được không?

-Được…

Rei gật gật đầu, vội vàng lau khô đi nước mắt:

-Xin lỗi Ryu.

Ryu lại xoa xoa lên đầu Rei:

-Rei ngoan… vậy nên phải cố sống thật tốt. Sống luôn cả phần của Ryu nữa biết không?

Lời Ryu nói nghe như lời người mẹ sắp đi xa dạy bảo đứa con trai của mình, nó thật buồn cười, chợt Rei cười nhẹ và gật đầu:

-Uhm… Rei hiểu rồi… Rei sẽ thật cố gắng…

Nhìn Rei lúc này mới thật sự khiến Ryu yên tâm và mỉm cười. Và rồi cậu đưa tay lên ôm chặt lấy lưng Rei nói:

-Rei còn một chuyện vẫn chưa làm xong, vậy nên hãy tiếp tục đi được không?

-Chuyện chưa làm xong ư?

Ryu khẽ gật đầu… chợt Rei nhớ ra:

-Chuyện đó… chẳng lẽ Ryu muốn…?

Ryu gật gật đầu, gương mặt bỗng ửng đỏ lên, và rồi ngượng ngùng quay đi… Rei lại hỏi:

-Ngay bây giờ ư?

Ryu lại tiếp tục gật đầu. Có lẽ đây là lần đầu tiên cậu đề nghị Rei làm chuyện đó, khiến anh thật sự ngạc nhiên. Và rồi Rei e ngại nhìn Ryu… Ngay trong lúc này anh đã hiểu cậu đang muốn gì. Nhưng khi tiến vào sâu bên trong người Ryu như vậy, mặc dù cảm giác rất tốt nhưng cũng sẽ khiến cho cậu vô cùng đau đớn… Thật sự dù Rei đã rất muốn… nhưng nhìn Ryu như vậy khiến cho anh thật sự băn khoăn và hỏi lại một lần nữa:

-Ryu thật sự muốn Rei vào ư?

-Uhm… Rei có muốn không?

-Nhưng mà… Ryu đã như thế này, làm sao có thể chịu đựng được?

Chợt Ryu lắc đầu quả quyết:

-Không sao đâu. Ryu chịu được mà. Nếu ngay bây giờ Rei không làm vậy… sẽ muộn mất đấy…

Có lẽ đây chắc chắn là lần cuối cùng. Cho đến mãi mãi về sau, sẽ không còn cơ hội nữa. Một nỗi đau sâu tận vẫn còn đang âm vang trong lòng Rei, bỗng trỗi dậy vô cùng mạnh mẽ. Ánh mắt Ryu tha thiết nhìn Rei. Và mong chờ mọi chuyện sẽ đến ngay lúc này. Chợt anh hôn nhẹ lên trán cậu khẽ nói:

-Được. Rei sẽ làm vậy. Xin Ryu hãy cố chịu đựng.

Ryu gật đầu mỉm cười và rồi Rei bắt đầu đưa vào sâu bên trong người Ryu... Một nỗi đau đớn tột cùng vừa thoáng qua, khiến cậu thấy người run rẫy, lòng đau đớn đến không thể thở được… Rei lại lo lắng nhìn Ryu, bình thường những lúc như vậy, cậu sẽ thở nhanh hơn và bắt đầu rên rỉ, sau đó lại gọi tên Rei…

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét