春を待つ
~ Chờ đợi một mùa xuân ~

Chương XXIII
-Anh thấy không. Hai năm rồi, nó đã không trổ hoa…
-Không trổ hoa ư? Tại sao vậy?
-Tại sao thì tôi thật sự không biết. Nhưng đã lâu rồi, nó như một thân cây trơ trọi.
-Vậy tại sao cô không đốn đi mà trồng một cây khác?
Giao nhẹ lắc đầu:
-Nếu nó là kỷ niệm, anh có đành lòng đốn nó đi không?
Lời cô vừa nói, khiến Rei nhớ lại cây hoa anh đào ở ngọn đồi hôm nào. Dù nó là tình yêu của Ryu, nhưng người vẫn muốn đốn bỏ nó đi, dù rằng sau đó đã rất tiếc… Chỉ là… Và rồi Rei lại lắc đầu, Giao lại nói:
-Kỷ niệm là một cái gì đó in hằng trên những vật hiện hữu và cả trong ký ức mỗi người. Dù rằng cây anh đào này đã không thể trổ hoa được nữa, nhưng mỗi năm chị em tôi vẫn như nhìn thấy những đóa hoa nở rộ sum suê trên cành và rồi từng cánh hoa ấy lại theo những làn gió lay cành tung bay khắp nơi...
“-Kỷ niệm và ký ức ư…?”
Phải, có lẽ đã rất lâu rồi, và Rei dường như đã quên đi nhiều thứ. Kể cả những lời anh đã từng nói để an ủi Ryu năm xưa. Thật đáng buồn làm sao. Nói thì dễ, làm thì chẳng mấy ai được… Chợt Rei nhìn Giao nói:
-Những gì cô đã thấy, có phải là ảo tưởng không?
Giao gật đầu:
-Đúng vậy, ảo tưởng được tạo ra từ ký ức. Dù rằng khi nhìn vào thực tế sẽ rất buồn, vậy nên nếu chỉ nhìn bằng ảo tưởng sẽ thấy được vui hơn. Nhưng chẳng qua nó cũng chỉ là ảo tưởng mà thôi.
-Dù có là ảo tưởng, nhưng chẳng phải nó cũng tốt hơn sao?
-Có lẽ… trước đây tôi cũng đã từng nghĩ như vậy. Nhưng mà…
Và rồi Giao lại ngập ngừng nói:
-Sau đó, có một người đã nói với tôi rất nhiều điều. Người đó khiến cho tôi nhận ra được nhiều việc lắm. Vậy nên, dù cho thực tế có là đau thương đến mấy, thì người ta vẫn phải chấp nhận thôi. Đâu ai có thể dừng chân tại chỗ chỉ để sống mãi trong bóng quá khứ được. Chỉ càng làm trái tim càng thêm tan nát mỗi khi chạm vào sự thật mà thôi.
Những lời Giao vừa nói càng khiến Rei thêm phần đau xót. Có lẽ người đã đúng. Hai năm qua, cứ sống dưới ảo ảnh của Ryu từ những tán cây anh đào… Rei dường như hoàn toàn trở nên tuyệt vọng. Không thể tìm được gì, và khi ký ức đổ về chỉ khiến trái tim dậy lên ngàn nỗi đắng cay. Và rồi ánh mắt Rei nhìn về xa xăm lại nói:
-Nhưng cũng không biết phải làm gì bây giờ…