Thứ Hai, 25 tháng 3, 2013

[Cosplay Đam Mỹ] Diễm Quỷ

Diễm Quỷ


Thần Chi Nguyệt Hiểu - Tang Mạch


Thảo Kinh - Không Hoa


1


春を待つ ~ Chờ đợi một mùa xuân ~ Chương XXVI [Hoàn]

春を待つ


~ Chờ đợi một mùa xuân ~


~ Information ~



Chương XXVI


-Cô là…

Rei nhìn người con gái ấy ngạc nhiên. Nghe giọng nói, cô quay sang nhìn anh cũng ngạc nhiên gọi:

-A… Rei-san…

Quả đúng thật là cô ấy, Shiki. Rei lại gật đầu:

-Em là Shiki phải không?

Shiki mỉm cười gật đầu:

-Vâng, là em đây.

Giờ đây, mái tóc của Shiki đã dài trở lại rồi. Nét mặt của cô khi ấy cũng không thay đổi nhiều lắm. Cô dịu dàng bước đến ngồi kế bên Rei hỏi:

-Rei-san, bây giờ anh ra sao rồi?

-Anh cũng bình thường như vậy thôi, còn em thì sao?

-Em cũng thế…

Cô lại mỉm cười nhìn Rei. Gương mặt anh cũng đã thay đổi nhiều lắm đâu. Anh vẫn đẹp trai và phong độ như năm nào. Chợt nhớ lại năm xưa, cô lại hỏi:

-Năm đó, anh đã đi đâu? Ngày tang lễ của Ryu sao anh không về dự?

Rei lắc đầu cười nhẹ, nhưng trên nét mặt thoáng buồn:

-Anh không thể. Cũng không muốn nhìn Ryu được đưa xuống mộ sâu…

-Rei…

Shiki nhìn Rei ánh mắt đầy xót xa. Dù đã 10 năm trôi qua, có vẻ như Rei vẫn cứ đau khổ y như vậy. Mặc dù đã nói là sẽ sống tốt hơn, nhưng hình như cũng không có gì gọi là thay đổi. Chợt Rei lại nói:

-Năm đó anh đã đi rất nhiều nơi. Và cũng đã suy nghĩ rất nhiều điều, anh cũng đã không định trở về đây. Nhưng rồi, có cái gì đó như thôi thúc để anh tiếp tục trở về, và bắt đầu lại ở nơi đây. Một nơi chất chứa quá nhiều đau thương… Đó chính là một lời hứa.

-Một lời hứa ư?

Bất chợt nhớ lại những gì Ryu đã từng bắt Rei hứa khi xưa… Shiki bồi hồi suy nghĩ một lúc lại nói:

-Vẫn còn một lời hứa chưa được thực hiện! Anh không định sẽ thực hiện nó sao?

Nghe nói khiến Rei kinh ngạc nhìn Shiki:

-Một lời hứa chưa được thực hiện ư? Lẽ nào…

Shiki mỉm cười gật đầu:

-Đúng, một lời hứa cuối cùng.

[QT] Thập Đại Khốc Hình [Hoàn]

Thập Đại Khốc Hình [Hoàn]

[Cosplay Đam Mỹ] Thập Đại Khốc Hình

Thập Đại Khốc Hình


Nghiêm Tiểu Chu - Thần Chi Nguyệt Hiểu


Châu Viêm Minh - Điệp Tử


013


春を待つ ~ Chờ đợi một mùa xuân ~ Chương XXV

春を待つ


~ Chờ đợi một mùa xuân ~


~ Information ~



Chương XXV


Hai ngày sau, tại dinh thự chính của nhà Takeda tổ chức một buổi lễ long trọng để Hajime chính thức buông xui, giao lại hết tất cả mọi thứ cho người kế nghiệp mà ông không có quyền, cũng như không còn thời gian để lựa chọn. Nơi đây có rất nhiều những nhà doanh nhân lớn cũng như giới báo chí tụ hợp về để cùng chứng kiến sự kiện trọng đại này. Ánh đèn lớn được bật lên, theo bước Hajime cùng Mochi, tiến về phía sân khấu để phát biểu vài lời. Sau đó, ông đã lặng thinh rất lâu trước khi nói lời trút bỏ tư cách kế thừa của Shinrei. Đây chính là những giờ khắc chờ đợi sau cùng của đời ông. Nhưng có vẻ nó đã không như mong đợi. Sau cùng ông đã mỉm cười từ bỏ mọi hy vọng và tuyên bố:

-Người kế thừa chính thức của gia đình Takeda kể từ đây trở về sau sẽ là…

-Xin hãy đợi, thưa ông!

Bất chợt một giọng nói vang lên. Khiến tất cả mọi người kinh ngạc quay lại. Một người lạ nom có vẻ khả nghi trong một bộ áo choàng đen, không biết làm cách nào lại có thể thoát khỏi vòng bảo vệ nghiêm ngặc của nhà Takeda để đứng ở nơi đây, bên cạnh người còn có một người khác mà ai cũng phải ngạc nhiên nhìn…

-Re… Rei!

Và rồi xung quanh đó lại rộn lên những tiếng bàn tán xôn xao. Chẳng phải nó đã bỏ đi biệt tăm rồi sao, làm thế nào lại có thể trở về và ở đây vào ngay đúng lúc này được. Nhưng đó chưa phải là tất cả. Người lạ trong bộ áo choàng đen bất ngờ gỡ bỏ chiếc mũ choàng xuống. Một gương mặt đẹp rạng ngời hiện ra cùng với một tia nhìn vô cùng cứng cõi. Càng khiến cho tất cả mọi người kinh ngạc hơn nữa…

“-Là nó…”

Mochi sửng sốt nhìn nó, trên mặt hiện rõ nét tái xanh…

“-Không thể nào…!”

春を待つ ~ Chờ đợi một mùa xuân ~ Chương XXIV

春を待つ


~ Chờ đợi một mùa xuân ~


~ Information ~



Chương XXIV


Một ngày cuối thu buồn hiu quạnh. Chiều nay Hajime lại ngồi cắm câu ở dòng sông hôm nào, để ngẫm nghĩ về tất cả mọi chuyện đã từng xảy ra trong đời mình. Từ những câu chuyện thời xa xưa cho đến những ngày gần cuối đời. Toàn bộ giống hệt như một giấc mơ xa hoa nhưng cũng thảm đầy bi kịch. Những người ông thương yêu… từng người một cứ rời bỏ ông mà đi… Mỗi ngày ông đều ra đây cắm cần câu, chờ đợi một cái gì đó trong vô vọng. Và cũng biết chắc rằng khó có thể xảy ra được. Một chiếc lưỡi câu đầy mồi có lẽ còn có thể câu dẫn được vài con cá tới cắn. Nhưng nếu đó lại là một chiếc lưỡi câu không mồi sắc nhọn … liệu sẽ có con cá nào cắn câu ư? Đó chẳng qua cũng chỉ là đốt thời gian nhàn rỗi mà thôi. Cả đời ông tính toán quá nhiều, và cũng chờ đợi quá nhiều… Sau cùng mọi thứ lại càng lúc càng đi ra xa bờ. Đến không thể với tới được nữa. Cho đến giờ phút này, liệu ông còn có thể chờ đợi được nữa không khi giới hạn thời gian đã sắp cạn…? Ba ngày nữa, chỉ còn ba ngày nữa… ông sẽ chấm dứt chờ đợi và phó mặc tất cả.

Bất chợt Shinji bước lại kính cẩn cúi đầu chào:

-Hajime-sama!

Hajime gật đầu nói:

-Đã có tung tích gì của chúng nó chưa?

-Vẫn chưa, thưa ngài!

-Uhm…

Và rồi ông gật đầu lặng thinh không nói gì. Đôi mắt ông lại hướng về phía xa xa, trông gương mặt vẫn rất bình thản. Nhưng hơn ai hết, Shinji biết ngay trong lúc này người đã gần như tuyệt vọng.

春を待つ ~ Chờ đợi một mùa xuân ~ Chương XXIII

春を待つ


~ Chờ đợi một mùa xuân ~


~ Information ~



Chương XXIII


-Anh thấy không. Hai năm rồi, nó đã không trổ hoa…

-Không trổ hoa ư? Tại sao vậy?

-Tại sao thì tôi thật sự không biết. Nhưng đã lâu rồi, nó như một thân cây trơ trọi.

-Vậy tại sao cô không đốn đi mà trồng một cây khác?

Giao nhẹ lắc đầu:

-Nếu nó là kỷ niệm, anh có đành lòng đốn nó đi không?

Lời cô vừa nói, khiến Rei nhớ lại cây hoa anh đào ở ngọn đồi hôm nào. Dù nó là tình yêu của Ryu, nhưng người vẫn muốn đốn bỏ nó đi, dù rằng sau đó đã rất tiếc… Chỉ là… Và rồi Rei lại lắc đầu, Giao lại nói:

-Kỷ niệm là một cái gì đó in hằng trên những vật hiện hữu và cả trong ký ức mỗi người. Dù rằng cây anh đào này đã không thể trổ hoa được nữa, nhưng mỗi năm chị em tôi vẫn như nhìn thấy những đóa hoa nở rộ sum suê trên cành và rồi từng cánh hoa ấy lại theo những làn gió lay cành tung bay khắp nơi...

“-Kỷ niệm và ký ức ư…?”

Phải, có lẽ đã rất lâu rồi, và Rei dường như đã quên đi nhiều thứ. Kể cả những lời anh đã từng nói để an ủi Ryu năm xưa. Thật đáng buồn làm sao. Nói thì dễ, làm thì chẳng mấy ai được… Chợt Rei nhìn Giao nói:

-Những gì cô đã thấy, có phải là ảo tưởng không?

Giao gật đầu:

-Đúng vậy, ảo tưởng được tạo ra từ ký ức. Dù rằng khi nhìn vào thực tế sẽ rất buồn, vậy nên nếu chỉ nhìn bằng ảo tưởng sẽ thấy được vui hơn. Nhưng chẳng qua nó cũng chỉ là ảo tưởng mà thôi.

-Dù có là ảo tưởng, nhưng chẳng phải nó cũng tốt hơn sao?

-Có lẽ… trước đây tôi cũng đã từng nghĩ như vậy. Nhưng mà…

Và rồi Giao lại ngập ngừng nói:

-Sau đó, có một người đã nói với tôi rất nhiều điều. Người đó khiến cho tôi nhận ra được nhiều việc lắm. Vậy nên, dù cho thực tế có là đau thương đến mấy, thì người ta vẫn phải chấp nhận thôi. Đâu ai có thể dừng chân tại chỗ chỉ để sống mãi trong bóng quá khứ được. Chỉ càng làm trái tim càng thêm tan nát mỗi khi chạm vào sự thật mà thôi.

Những lời Giao vừa nói càng khiến Rei thêm phần đau xót. Có lẽ người đã đúng. Hai năm qua, cứ sống dưới ảo ảnh của Ryu từ những tán cây anh đào… Rei dường như hoàn toàn trở nên tuyệt vọng. Không thể tìm được gì, và khi ký ức đổ về chỉ khiến trái tim dậy lên ngàn nỗi đắng cay. Và rồi ánh mắt Rei nhìn về xa xăm lại nói:

-Nhưng cũng không biết phải làm gì bây giờ…

春を待つ ~ Chờ đợi một mùa xuân ~ Chương XXII

春を待つ


~ Chờ đợi một mùa xuân ~


~ Information ~



Chương XXII


Đã hai mùa xuân trôi qua, những mùa lại vô tình đến rồi đi, mang theo từng cánh hoa anh đào tung bay giữa gió ngàn và rồi mất hút vào không trung. Bao nhiêu tháng ngày qua, Rei đã ở mãi dưới những gốc cây anh đào. Để tìm lại hình bóng Ryu ở một nào đó, nhưng vì sao vẫn không thể thấy được. Người đã ở phương nào, sao anh tìm mãi không thấy. Có chăng chỉ là hình dáng một Ryu với ánh mắt buồn thăm thẳm nhìn về xa xăm. Nụ cười khi ấy đã không còn ở trên môi người nữa…

Chuyện xưa qua đi, nhưng nỗi đau vẫn ở mãi trong tim những người còn hiện hữu. Không biết từ bao giờ, Thư đã trở lại và ngồi bên cạnh Giao để cùng lắng nghe một câu chuyện đầy bi thảm. Ánh lửa bập bùng yếu ớt đập vào mắt Rei như đốt cháy đi một trái tim dường như đã trở nên tê dại từ lâu… Và rồi Giao lặng lẽ đứng dậy bước về phía lò sưởi, bỏ thêm vào đó vài thanh củi khô… Cô đã lặng nhìn thật lâu ánh lửa từ lò sưởi và rồi lại trở về bàn làm việc, nhẹ nhàng mỉm cười nói:

-Chuyện đau thương nhất đời người vẫn là cảnh biệt ly giữa hai cõi âm dương. Giữa một người sống và kẻ chết... biết đời nào mới gặp lại được nhau?

Trời đã cho ta gặp nhau, sao lại gieo chi chuyện phân ly, để cho một người sống ôm sầu khổ, kẻ ra đi chắc rồi cũng sẽ quên hết mọi thứ. Rei đã biết hết những điều này, nhưng vì sao vẫn không thể chấp nhận. Dù chỉ là một chút hy vọng mỏng manh, anh vẫn sẽ đi tìm…

春を待つ ~ Chờ đợi một mùa xuân ~ Chương XXI

春を待つ


~ Chờ đợi một mùa xuân ~


~ Information ~



Chương XXI


Một buổi chiều cuối thu cùng năm Hyuga ra đi, Akari đã lặng lẽ sang phòng Hyuga để nhìn lại những kỷ niệm. Trong tất cả những người anh em trong gia đình, chỉ có Hyuga là người Akari tin tưởng và thương nhất. Và người cũng đã rất thương yêu, nâng niu và chìu chuộng cô. Nhưng quả thật cuộc đời này không ai có thể ngờ trước được điều gì có thể xảy ra. Sau tất cả mọi chuyện, mỗi khi nhớ đến Hyuga, dù rằng người đã trót làm hại đời mình, cô cũng không thể nào câm hận được. Và dẫu cho đã rất đau đớn nhưng cô vẫn không thể, vì hơn ai hết cô biết rằng Hyuga cũng là người bị hại đầy đau thương.

Vừa bước vào phòng, Akari ngồi lên trên giường, chạm nhẹ vào chiếc gối Hyuga vẫn thường hay nằm. Bất chợt bên tai cô nghe có tiếng một cô bé thúc thích khóc… Tiếp đó là một cậu bé dễ thương chạy đến vỗ vai an ủi…

-Akari, em làm sao vậy? Sao lại khóc? Nín đi em!

Cô bé ngước mặt lên nhìn người ấy, đôi mắt đẫm lệ và sụt sịt nói:

-Hức… hức… Hinata-chan… chú… chú chim nhỏ… của Akari bị chết rồi.

-Eh? Sao lại chết?

Hinata, hay còn gọi là Hyuga. Và chỉ riêng Akari là thường hay gọi Hyuga bằng cái tên thân mật này khi còn bé. Cậu lại ngồi xuống đối diện với Akari, trước mặt cô là một chú chim nhỏ đang nằm bất động. Cô lại thúc thích vừa khóc vừa kể trong ấm ức:

-Sáng ngày, Mochi-san thấy Akari đang cầm nó. Anh ấy lại hỏi mượn xem, đến chiều trả lại thì nó đã thành thế này rồi… huhu… không chịu đâu… sáng ngày nó vẫn còn rất khỏe mà…

Mochi Takeda, người con thứ hai của Hajime. Người đáng lý ra phải là người kế thừa hợp pháp của gia đình Takeda chứ không phải là đứa con người vợ lẽ như Hyuga đây… Thấy vậy cậu cười nhẹ khẽ xoa đầu Akari:

-Akari đừng buồn. Hay là chúng ta cùng an táng và cầu nguyện cho chú chim này sớm lên thiên đường nha. Thấy Akari buồn như vậy, có lẽ nó cũng không vui đâu.

春を待つ ~ Chờ đợi một mùa xuân ~ Chương XX

春を待つ


~ Chờ đợi một mùa xuân ~


~ Information ~



Chương XX


Shiki đang ngồi khoanh tay, gục đầu vào gối. Chợt có tiếng mở cửa, cô vội vàng đứng dậy nhìn Rei. Anh đang bế Ryu trên tay, người giống như đang ngủ say, không hề động đậy. Shiki vội vàng lau nước mắt hỏi:

-Anh Rei, có phải Ryu đang ngủ say không?

Rei khẽ gật đầu không nói gì và ôm Ryu đi vào phòng tắm. Shiki nhìn theo trong đau đớn, và cô biết rằng chẳng qua đó chỉ là tự dối mình… cũng như để che dấu đi một sự thật khó có thể chấp nhận được…

Bây giờ đã là bốn giờ rưỡi sáng. Sau khi gột sạch bụi trần, Rei khoác lên người Ryu bộ vest đồng phục của trường Asakura một cách tươm tất, rồi đưa người trở về nằm ngay ngắn trên giường.

Lặng nhìn hình ảnh Ryu một lần cuối cùng, Rei tưởng mình đã chết đi. Cứ nghĩ người đang nằm đó không phải là Ryu, mà chính là bản thân mình. Dù cho nhìn trên nét mặt người không hề ẩn chứa đau thương. Và dù cho người có lẽ đã ra đi trong niềm vui… Nhưng Rei vẫn cảm thấy vô cùng bất lực, đến không còn đủ dũng khí để nhìn vào cơ thể lạnh giá của người nữa. Mọi thứ giờ đây đều như đã sụp đỗ. Người ra đi cứ nhẹ nhàng ra đi, quên hết mọi thứ. Người ở lại sẽ ôm nhớ và buồn đau đến trọn đời. Và rồi một chiếc khăn trắng nhẹ nhàng phủ lên khắp người Ryu, che mất đi cả khuôn mặt mỹ tú diễm lệ hôm nào…

春を待つ ~ Chờ đợi một mùa xuân ~ Chương XIX

春を待つ


~ Chờ đợi một mùa xuân ~


~ Information ~



Chương XIX


Ryu gật đầu mỉm cười và rồi Rei bắt đầu đưa tính khí vào sâu bên trong người Ryu... Một nỗi đau đớn tột cùng vừa thoáng qua, khiến cậu thấy người run rẫy, lòng đau đớn đến không thể thở được… Rei lại lo lắng nhìn Ryu, bình thường những lúc như vậy, cậu sẽ thở nhanh hơn và bắt đầu rên rỉ, sau đó lại gọi tên Rei…

Không biết tự lúc nào, Rei đã rất thích nhìn Ryu như vậy. Những tiếng rên tha thiết nhưng cũng đầy gợi tình, cùng với những lần gọi tên… khiến lòng Rei đầy giục giã đến không thể chịu đựng được. Và dường như trong đó còn ẩn chứa cả một tình yêu say đắm. Nhưng hôm nay, dường như cậu đã không còn nhiều sức nữa. Đôi mắt Ryu khép lại, tay xiết chặt lấy chiếc drap giường, và rồi hơi thở người trút ra một cách thều thào… hệt như hơi thở của một chú mèo nhỏ yếu ớt. Chợt Rei bắt đầu do dự nhìn Ryu, cậu lại nắm chặt lấy bàn tay Rei:

-Re… i… đừng do dự… Rei…

-Ryu… ổn không?

Ánh mắt đầy cương quyết của Ryu vẫn không thay đổi, cậu lại gật đầu…

-Không sao đâu. Hãy cứ như mọi hôm Rei vẫn thường làm… Và còn…

Đến đây Ryu đã không thể nói thêm được nữa. Mọi thứ cũng chỉ còn trong suy nghĩ của cậu…

“-…để trong lúc tinh thần còn minh mẫn, hãy cho Ryu được cảm nhận lại nỗi đau này một lần nữa… để khi có ra đi, Ryu vẫn còn nhớ mãi được hình ảnh Rei hôm nay…”

Dù Ryu không thể chịu đựng được nữa, thì cũng không còn đường để quay lại. Vì ngay cả Rei trong lúc này cũng khó chịu được lâu hơn. Mặc kệ sau đó mọi chuyện có tệ hại đến đâu đi chăng nữa… thì cũng mong những ân ái hôm nay có thể chữa lành cho những vết thương của mai sau. Và Rei lại gật đầu tiếp tục những gì còn đang dang dở. Anh không ngừng ra vào sâu bên trong người Ryu thông qua mật đạo, mỗi lúc một nhanh hơn, khiến Ryu đau đớn rên xiết… nhưng rồi sau một lúc nỗi đau ấy cũng dần trở nên ngọt ngào hơn và nồng ấm hơn. Ánh mắt Ryu tha thiết nhìn Rei theo từng cử chỉ nhịp nhàng ra vào bên trong người mình… Ngoài trời tuyết vẫn còn đang rơi nhưng trên người Rei thấm đầy mồ hôi. Đó là những gì quen thuộc mà Ryu vẫn thường thích nhìn. Nhưng hôm nay, nụ cười trên môi Rei khi ấy… đã không còn nữa… ánh mắt cũng dần thay đổi, bi thương hơn. Bất chợt thấy lòng đau như ai oán…

春を待つ ~ Chờ đợi một mùa xuân ~ Chương XVIII

春を待つ


~ Chờ đợi một mùa xuân ~


~ Information ~



Chương XVIII


Có lẽ, lời hứa lập lại này cũng chỉ là cái cớ để Ryu có thể an lòng. Mọi thứ trong ngày mai, ai có thể biết được. Và rồi Ryu lại nhìn ra bên ngoài trời ngập ngừng nói:

-Thật ra… cây anh đào ấy… không phải do Ryu bảo đốn đi đâu…

Chợt Rei gật đầu:

-Rei đã biết rồi, vậy nên Ryu không cần phải nói nữa đâu.

Ryu ngạc nhiên nhìn Rei:

-Làm sao Rei lại biết…?

-Ngọn đồi sau trường ấy, thuộc địa phận nhà Takeda. Nếu không có sự cho phép của họ hoặc Rei thì không ai có quyền bước đến mà đốn bỏ nó đi cả… và…

Chợt Rei ngập ngừng, Ryu lại hỏi:

-Và…?

-Khi hay tin Shinrei kia tỉnh lại. Sau đó lại thấy cậu ta trò chuyện cùng Ryu… Rei đã dần đoán ra được điều đó…

Ryu có chút ngạc nhiên nhìn Rei hỏi:

-Vậy là ngày hôm đó Rei đã có mặt ở đó ư?

Rei chỉ khẽ gật đầu mà không nói gì. Ryu chợt nhớ đến một câu hỏi:

“-Ryu… có phải Ryu đã chọn Shinrei kia rồi không?”

Và cả ánh mắt buồn phiền của Rei hôm ấy…

“-Rei nói đã có mặt ở đó hôm ấy… Vậy thì tại sao, lúc trong bệnh viện lại hỏi mình câu đó?”

Hôm ấy rõ ràng Ryu đã dứt khoát từ chối Shinrei kia rồi mà… Vậy thì có lẽ nào…? Chợt Ryu hỏi:

-Lúc ấy Rei có đứng ở đó cho đến khi mọi chuyện kết thúc không?

Rei lắc đầu:

-Không có. Chỉ là khi nhìn thấy Ryu rơi vào vòng tay người ấy thì…

-A…

春を待つ ~ Chờ đợi một mùa xuân ~ Chương XVII

春を待つ


~ Chờ đợi một mùa xuân ~


~ Information ~



Chương XVII


Trong khi đó Shiki ngồi trên bàn ăn chờ đợi hai ông anh xuống dùng bữa chung. Rõ ràng, Rei đã nói lên rước Ryu xuống mà đợi mãi… đợi mãi chẳng thấy ai… Nghĩ một lúc, chợt cô thấy bất an và đứng bật dậy:

-Có lẽ nào… Ryu… đã…

Shiki vẻ mặt đầy lo lắng chạy lên phòng Ryu. Dự định là mở cửa xông vào đại. Bất chợt cô nghe có tiếng nói…

-U…m… Rei… đừng… dừng đi…

Là tiếng Ryu đang rên xiết, nghe cứ như sét đánh bên tai, khiến Shiki trở nên bất động…

-Rei, dùng lại đi… không phải chỗ đó… aa… um…

Chợt hiểu ra, Shiki có hơi giận nghĩ thầm:

“-Trong khi mình đang lo lắng như vậy… mà làm sao hai người đó lại có thể…???”

Đúng vậy, Shiki chỉ nghĩ Ryu gặp chuyện không may mà hoàn toàn quên mất chuyện này…

-H…a… a… Re… i… Rei… đau… đau… aa…

Những tiếng rên của Ryu mỗi lúc một nhiều hơn… và càng lúc nó lại càng trở nên tha thiết và tình hơn… khiến mặt Shiki bắt đầu đỏ như quả gấc… cô ngồi xuống như bất lực…

“-Gì đây mấy người định thách thức trí tưởng tượng của con gái mới lớn à…?”

Và rồi mặt Shiki từ đỏ chuyển qua tái xanh… chợt nhớ ra nghĩ:

“-Đây… đây… có gọi là một hành động nghe lén đáng xấu hổ không? Không… không đúng… mình chỉ tình cờ thôi… ”

Đúng vậy… nếu có trách… thì trách hai người đó quá lộ liễu và không biết xí hổ mà thôi. Và rồi Shiki đứng bật dậy chạy đi… Nó nhắc nhở cô rằng: Mai này, ngày nào còn Rei ở đây. Muốn vào phòng Ryu tuyệt đối phải gõ cửa…

Nhưng cũng từ đó. Shiki biết rằng… tình yêu thật sự giữa hai người ấy đã trải qua nhiều cay đắng, dằn vặt mới có thể đến được với nhau như hôm nay. Và kể từ đây, sẽ không ai có thể ngăn cản họ được nữa. Đó là một tình yêu chân chính. Dù không mấy là đúng đắn nhưng nó vẫn là một mối tình cao đẹp.



春を待つ ~ Chờ đợi một mùa xuân ~ Chương XVI

春を待つ


~ Chờ đợi một mùa xuân ~


~ Information ~



Chương XVI


Nữa đêm, Rei vẫn ngồi cạnh bên Ryu… Có lẽ là phép màu đã giúp Ryu vượt khỏi qua cơn nguy hiểm hiện tại… Dù vậy… khi nào Ryu lại ra đi thì… không ai có thể biết được… Chỉ biết là không thể qua khỏi năm nay… Thế nhưng như vậy với Rei cũng đã là quá đủ rồi. Chỉ cần bây giờ có thể nhìn thấy Ryu, vậy là đủ rồi…

Nữa đêm, Rei không thể ngủ được. Vẫn mãi chăm chú nhìn Ryu. Trông chờ người tỉnh dậy… Chợt đôi mi Ryu bắt đầu lay động, và nhẹ nhàng mở mắt ra nhìn…

“-Mình… vẫn chưa chết sao?”

-Ryu!

-Rei?

Ryu quay mặt sang nhìn người đang gọi mình…

“-Là… Rei thật sao?”

Và rồi cậu lại mỉm cười:

-Sao Rei lại ở đây?

Rei không trả lời, lại hỏi:

-Có phải lúc chiều, Ryu bảo là…

Ryu lắc lắc đầu:

-Không có! Vậy là Rei đã nghe Ryu nói vậy sao?

Rei gật gật đầu và nắm chặt tay Ryu áp vào má mình…

-Ryu… cuối cùng Rei cũng có thể thấy Ryu tỉnh lại.

Ryu nhìn Rei cười nhẹ, và nhớ lại những gì trong giấc mơ kia…

-Lúc nãy, Ryu đã mơ thấy chúng ta khi còn bé… Rei có còn nhớ không?

Rei gật đầu:

-Rei nhớ! Xin lỗi Ryu.

春を待つ ~ Chờ đợi một mùa xuân ~ Chương XV

春を待つ


~ Chờ đợi một mùa xuân ~


~ Information ~



Chương XV


-Xin lỗi, Shinrei-san. Nhưng Ryu bây giờ đã không còn là cậu bé của năm xưa.

-Ryu…

Người kinh ngạc nhìn Ryu…

-Dòng thời gian đã qua, mang theo biết bao nhiêu thay đổi. Nếu đã trót gây tổn thương cho một người… thì đành chấp nhận. Nhưng chỉ một người là quá đủ rồi. Dù Shinrei-san đã từng là một người Ryu luôn mong đợi. Nhưng trái tim Ryu bây giờ cũng chỉ có một ngăn… ở đó cũng chỉ có duy nhất một người.

Vậy là Ryu đã lựa chọn, và có hẳn một câu trả lời thỏa đáng. Tình cảm của một đứa trẻ xa xưa, và tình cảm hiện tại của một người đã có đầy đủ chín chắn để suy nghĩ… Trong mắt Ryu giờ đây cũng chỉ có mỗi Rei của hiện tại… Ryu đã không hiểu tại sao mình lại yêu Rei nhiều đến như vậy. Nhưng câu trả lời có lẽ chính là thời gian gần gủi hiện tại, và cả tình cảm của năm 8 tuổi khi lần đầu tiên gặp người…

-Có lẽ Shinrei-san đã nói đúng. Ryu đã suy nghĩ quá nhiều. Nếu trước hay sau đều vẫn phải đau thương, thì chỉ cần nghĩ đến hiện tại là quá đủ. Giờ đây, Ryu không còn đủ thời gian để nghĩ đến những hậu quả có thể xảy ra sau đó. Và dù sau này có phải đau thương, thì vẫn là câu chuyện của ngày mai. Nếu vì thế mà bỏ qua hôm nay, thì thật là đáng tiếc... không bao giờ có thể vui được…

Cuộc đời là một canh bạc. Là bạc trắng, hay bạc đen đều vẫn phải đánh cược với số phận một lần…

Shinrei đã lặng nghe thật kỹ những gì Ryu nói, và cũng đã từng suy nghĩ rất nhiều… Có lẽ khi dòng thời gian qua, nó sẽ khiến người ta quên lãng đi nhiều thứ. Và có những thứ cũng sẽ vì thế mà mất đi. Người đã lãng phí đi hết mười năm thời gian. Cũng chính mười năm ấy đã khiến người mất đi một thứ vô cùng quan trọng mà người vẫn luôn mang theo dù cả trong giấc mơ. Chợt Shinrei mỉm cười… xoa nhẹ đầu Ryu:

-Sau cùng thì em cũng đã lựa chọn…

Ryu khẽ gật đầu… người lại nói:

-Tôi thật sự đã thua cuộc bởi một người đến sau… Thời gian mười năm đã khiến tôi hoàn toàn mất em…

-Shinrei-san…

Và rồi Shinrei đứng dậy mỉm cười nhìn Ryu:

-Dù sao thì tôi vẫn muốn nói với em là, dù thế nào đi nữa… tôi thật sự vẫn rất mến em.

春を待つ ~ Chờ đợi một mùa xuân ~ Chương XIV

春を待つ


~ Chờ đợi một mùa xuân ~


~ Information ~



Chương XIV


Nhìn Shinrei, thật sự đã khiến Ryu phải suy nghĩ rất nhiều. Câu chuyện đầy bi thảm ấy… giá như đừng biết thì tốt hơn. Nhưng cuối cùng Ryu đã lựa chọn một lần được biết đến. Dù thời gian qua đi rất lâu, những đứa trẻ năm xưa đã trưởng thành theo dòng thời gian. Nhưng những nỗi câm hờn của mỗi người mang trong lòng khi xưa vẫn không thể vì thế mà phai nhạt. Dù vậy, cuối cùng Ryu cũng chỉ mong cho nó chóng qua đi. Chợt Shinrei lại nói:

-Tôi đoán câu chuyện năm xưa, em cũng đã biết rất rõ...

Ryu hơi gật đầu quay đi không nói gì. Ánh mắt Shinrei hướng về phía xa xăm lại nói:

-Từ nhỏ tôi đã bị ép phải học rất nhiều thứ. Thậm chí vượt qua những kiến thức mà một đứa trẻ ở cùng tuổi tôi được biết. Và cũng chưa bao giờ được phép đặt chân ra khỏi phòng. Suốt thời gian đó tôi cũng chỉ biết ôm lấy những quyển sách đọc và học theo ý họ. Vì ngoài như vậy ra tôi cũng chẳng biết phải làm gì…

Đây chính là cuộc sống của đứa trẻ được sinh ra trong tội lỗi đó sao? Nhưng cũng thật đáng nễ thay, người thật sự là một thiên tài. Nếu không phải vì bệnh mà nằm xuống ngủ vùi, thì chỉ năm 7 tuổi đã có thể đạt đến trình độ của một sinh viên đại học. Chợt Ryu quay sang nhìn Shinrei, ánh mắt đầy đau xót… Người vẫn tiếp tục mỉm cười lại nói:

-Năm 6 tuổi, mẹ tôi lâm bệnh nặng qua đời. Trước khi lìa đời bà đã cho tôi biết toàn bộ sự thật. Một câu chuyện đáng nguyền rủa. Nó khiến tôi đau đớn và muốn sớm lìa bỏ cuộc đời…

春を待つ ~ Chờ đợi một mùa xuân ~ Chương XIII

春を待つ


~ Chờ đợi một mùa xuân ~


~ Information ~



Chương XIII




Ôm nỗi buồn đau Kagami bước đi trong vô vọng mong tìm lại được người thương ở nơi đâu đó ở thế giới bên kia cuộc đời… Và rồi ông đã gặp được định mệnh thứ hai của đời mình...



Một chiếc xe hơi từ đâu xông tới đụng thẳng vào Kagami, khiến anh rơi vào bất tỉnh. Ngay sau đó, gã tài xế cùng người chủ vội vàng mở cửa chạy ra:

-Tiểu… tiểu thư … anh ta bất tỉnh rồi, làm sao bây giờ?

Ai, thiên kim tiểu thư nhà Nakamura, danh tộc đứng thứ 4 ở Nhật. Cô vội vàng nâng người anh ta lên xem xét:

-Vẫn còn thở… mau lên, đưa vào bệnh viện.



5 tháng trôi qua…

Lần đó, nhờ tài xế thắng lại kịp, Kagami cũng chỉ bị gãy chân và bị thương một chút ở đầu. Nhận được sự chăm sóc tận tình của tiểu thư Ai, người dần khỏe lại. Nhưng dù thế Kagami cũng không có ý định trở về nhà Sohma. Và rồi Ai đã giữ người ở lại nhà mình.

Một buổi chiều đông cuối tháng 11. Kagami ngồi lặng chìm dưới tàn cây anh đào. Lắng nghe trái tim mình chết lặng. Chợt nhớ đến sự ra đi không minh bạch của Hyuga. Bỗng thấy mình trở nên vô dụng và bất lực… Giữa lúc đó, đột nhiên Ai xuất hiện và nói vài điều khiến Kagami sửng sốt…

Nhờ thân thế, và cũng lấy tư cách là bạn thân, Ai đã cố gắng hẹn gặp lại một người bạn đã mất liên lạc từ cách đây 3 tháng, tiểu thư Akari của nhà Takeda. Trong một nơi hoàn toàn bí mật...

Nhưng khi ấy người xuất hiện để gặp Akari không phải là Ai, mà chính là Kagami. Bóng người vừa xuất hiện khiến Akari lòng bỗng thấy đau nhói. Thật sự… Akari hoàn toàn không muốn gặp người này. Chợt người bước đến trước mặt cô và ngồi xuống mỉm cười nói:

-Akari-san… rất đường đột khi tôi phải gặp em như thế này.

Akari chỉ cúi đầu lặng thinh không nói gì, Kagami nói tiếp:

-Tôi rất bất ngờ khi hay tin em đã có thai. Tôi thật sự không tin điều này.

Chuyện Akari có thai, gần như không có bất cứ ai được biết… Chỉ vì tình cờ, Ai mới biết được điều đó. Và… cũng chỉ vì Kagami muốn biết, nên nàng mới cố giúp anh… Và rồi Akari cười nhẹ nói:

-Đúng vậy. Và giờ thì anh cũng đã thấy rồi đó.

Ngay sau đó cô đặt tay lên chạm nhẹ vào bụng mình… Lại nhìn Kagami:

-Vậy anh muốn biết nó là con ai phải không?

春を待つ ~ Chờ đợi một mùa xuân ~ Chương XII

春を待つ


~ Chờ đợi một mùa xuân ~


~ Information ~



Chương XII


Đôi mắt Ryu buồn đau nhìn viên kẹo ấy hỏi:

-Thật sự… Shinrei-san còn giữ thứ này sao?

Shinrei mỉm cười nhẹ nhàng nói:

-Năm ấy, sau khi tạm biệt em, tôi trở về lại nơi đó. Tôi đã rất trân trọng giữ gìn vật em đã đưa cho tôi. Thời gian ngắn ngủi sau đó, bất kể khi nào có được một chút thời gian rảnh rỗi tôi đều dành để nhớ về em. Tôi đã luôn luôn nhớ về em. Và mong chờ ngày gặp lại.

Ryu lặng thinh không nói, chợt người lại hỏi:

-Vậy còn em? Em có từng nhớ về tôi hay không?

-Có… đã từng.

Đúng… người đã từng là một người… Ryu một thời mong chờ. Ngay sau khi trở về, Ryu cũng không thể nào quên được đứa trẻ mình đã gặp trong đêm lễ hội ấy. Hai năm sau khi trở lại dinh thự nhà Takeda… mọi thứ đã thay đổi. Lúc ấy Ryu đã cố gắng đi tìm người, nhưng không thể nào tìm được giữa một nơi rộng lớn như vậy. Lúc lạc trong vườn nhà Takeda, sau cái vấp ngã ấy… Ryu đã khóc, nhưng không phải chỉ vì một cái té đau mà Ryu khóc… chỉ vì thất vọng không tìm được người mình muốn gặp mà khóc. Bất chợt lúc ấy Ryu đã gặp một người đã khăng khăng với cái tên “Shinrei” mà cậu vẫn luôn giữ chặt trong lòng năm xưa. Thế nhưng dường như giờ đây nét mặt cùng ánh mắt người đã thay đổi quá nhiều… Và trong cái ký ức nhỏ bé khi ấy, cùng dòng thời gian 2 năm dài, hình ảnh Shinrei mà Ryu đã giữ trong lòng… gần như phai nhạt. Ryu đã ngỡ hai người là một. Lần gặp gỡ trở lại ấy, những tưởng là định mệnh. Mặc dù Rei khi ấy chẳng hiểu những gì Ryu nói. Ryu cũng chỉ đơn giản nghĩ rằng, thời gian qua đã khiến Shinrei đã quên mình. Nhưng không ngờ, lần gặp ông ở một ngày hè bên Anh, đã khiến Ryu hoàn toàn bất ngờ… rằng ký ức của mình đã bị xáo trộn và tất cả hoàn toàn là sai lầm...

春を待つ ~ Chờ đợi một mùa xuân ~ Chương XI

春を待つ


~ Chờ đợi một mùa xuân ~


~ Information ~



Chương XI


Sáng hôm sau vào trường, Rei trên người cũng đầy thương tích. Có vẻ như hôm qua hai người bọn họ đã đánh nhau… Vào đến cổng trường, vừa đụng mặt họ lại phớt lờ qua, không nhìn mặt nữa...

Sau khi Rei rời khỏi, đột nhiên vài người chạy đến trước mặt Ryu, một người cúi đầu xuống chào Ryu… Shiki ngỡ ngàng nhìn họ. Chợt thái độ Ryu bỗng trở nên lạnh lùng một cách kì lạ…

-Vậy hội trưởng Masato-san, một thư ký nhỏ như tôi có thể giúp gì được cho cậu đây?

“-Hội trưởng… Masato-san…?”

Lại chẳng phải là kẻ cầm đầu bọn học sinh đen sao? Mọi người bắt đầu vây quanh Ryu cùng Shiki để nhìn…

-Tôi thay đám đàn em xin lỗi cậu. Thật sự đêm qua bọn chúng làm hơi quá, và đã mạo phạm đến cậu. Thành thật xin lỗi. Nên xin cậu vui lòng lượng thứ!

春を待つ ~ Chờ đợi một mùa xuân ~ Chương X

春を待つ


~ Chờ đợi một mùa xuân ~


~ Information ~



Chương X




Trưa hôm sau tan học về, Rei ghé thẳng vào bệnh viện thăm Shiki. Dù vậy, anh thật sự cũng chẳng biết nói gì ngay lúc này. Sau một hồi lặng thinh rất lâu, cuối cũng Rei cũng chỉ có thể hỏi được một câu duy nhất:

-Shiki-san, em đã thấy khỏe hơn chưa?

Shiki nhẹ nhàng gật đầu. Và rồi cả hai tiếp tục ngồi lặng thinh. Nhìn Rei, Shiki có thể cảm nhận được một điều rằng dù giờ Rei đang ở đây, nhưng tâm hồn anh lại đang gửi ở chốn xa xăm nào đó. Sau một lúc thật lâu Rei đứng dậy nói vài câu từ biệt với Shiki rồi ra về. Vừa bước ra cửa lại gặp ngay Ryu đang vào thăm Shiki. Vừa thấy anh, Ryu đi phớt qua không hề nhìn mặt. Điều đó khiến anh thật sự vô cùng khó chịu. Từ lúc xảy ra chuyện đến giờ, dường như Ryu đã cố ý tránh mặt anh. Thậm chí lúc tình cờ gặp nhau cậu cũng không nói gì, và cứ đi qua nhau như không hề quen. Một thái độ lạnh lùng đến khó có thể chấp nhận được… Ngay trong lúc này, Rei thật sự rất muốn nắm lấy tay Ryu để hỏi tại sao… nhưng sau cùng lại không thể làm được…

“-Có lẽ… nên để Ryu bình tâm một thời gian cũng tốt…”

春を待つ ~ Chờ đợi một mùa xuân ~ Chương IX

春を待つ


~ Chờ đợi một mùa xuân ~


~ Information ~



Chương IX


“-Làm sao có thể *đang tâm làm tổn thương Rei được? Làm sao mình có thể? Và ngay cả ông cũng muốn như thế ư?”

 

*Đang tâm: là cụm từ dùng để chỉ một hành động nhẫn tâm và dứt khoát

Nhưng giờ đây Ryu biết, dù có muốn quay lại cũng đã muộn rồi. Bất chợt lòng cậu dậy lên niềm ray rức cùng sự hối hận vô bờ…

“-Giá như… giá như đừng về Nhật Bản, đừng gặp lại Rei thì tốt biết mấy…”

Đôi mắt Ryu hướng về xa xăm, những cơn gió phất lên mang theo những chiếc lá vàng rơi rụng sà xuống mặt nước lợn cợn lên một làn sóng nhỏ. Chiếc cần câu vẫn im lìm tĩnh lặng nghiêng mình dưới dòng nước trong xanh… Sẽ có cá ở một con sông thế này trong nước thế này ư…? Có thật là ông đang chờ đợi cá cắn câu không? Chợt Ryu hỏi:

-Ông đành lòng để Rei bị tổn thương thật sao?

Ông vẫn bình thản đáp:

-Thế cháu đành lòng sao?

-Cháu… chỉ vì bất đắc dĩ.

-Ta cũng vậy thôi.

-Vậy ạ…

春を待つ ~ Chờ đợi một mùa xuân ~ Chương VIII

春を待つ


~ Chờ đợi một mùa xuân ~


~ Information ~



Chương VIII


 

 

“-Lừa dối… tất cả chỉ là lừa dối…”

-Shiki…

Ryu vội vàng rời khỏi giường, nắm lấy tay Shiki. Cô vội gạt tay Ryu ra lắc đầu:

-Em xin lỗi. Em vào phòng không gõ cửa.

Nói rồi Shiki vội vàng quay ra. Dường như trên mắt cô bé đang ngấn lệ. Ryu chạy theo cản lại…

-Shiki, chờ anh với!

Ngay trong lúc này, Shiki thật sự không muốn nghe những gì Ryu nói nữa…

“-Tại sao… Tại sao lại như vậy? Sao anh hai lại như vậy…?

春を待つ ~ Chờ đợi một mùa xuân ~ Chương VII

春を待つ


~ Chờ đợi một mùa xuân ~


~ Information ~



Chương VII


 

Nói rồi Ryu quay lên phòng. Kagami cũng rời khỏi nhà. Vừa bước ra khỏi cửa lại gặp Rei lẩn thẩn bước tới. Nhận ra ông, Rei cúi đầu chào, ông mỉm cười:

-Kìa… đây có phải cậu chủ nhà Takeda không? Shinrei-kun, chào cậu!

Nhận ra người, Rei chỉ khẽ gật đầu:

-Vâng! Chào ngài!

Kagami nhìn thật kỹ Rei lại nói:

-Trông cậu không giống cha mình lắm nhỉ?

Rei ngạc nhiên nhìn ông hỏi:

-Vậy ạ!

Kagami lại khẽ cười đi lướt qua Rei và nói nhỏ bên tai cậu:

-Cũng phải, vì cậu cũng đã là con trai thật của người ấy đâu…

“-Ý ông ta là gì?”

春を待つ ~ Chờ đợi một mùa xuân ~ Chương VI

春を待つ


~ Chờ đợi một mùa xuân ~


~ Information ~



Chương VI


...

Thế rồi những cơn gió mang hơi se lạnh của mùa thu đã đến. Những chiếc lá cũng đã bắt đầu ngã màu rơi rụng dần. Thế là lại bắt đầu thêm một năm học mới…

Sáng nay cả trường nhộn nhịp làm lễ khai giảng. Ai cũng thấy lòng rộn ràng vui vẻ đón chào năm học mới. Chỉ có riêng Rei lại một mình trốn trong văn phòng hội học sinh. Đột nhiên Ryu bước vào, thấy Rei đang nằm ngủ ở ghế sopha, trên mặt còn che một quyển sách. Ryu mỉm cười đến ngồi kế bên Rei, nhẹ nhàng đem quyển sách đặt xuống bàn. Nhìn qua nét mặt say ngủ của Rei có vẻ khá là mệt mỏi…

“Chỉ mới đầu năm thôi mà… Sao Rei lại mệt mỏi như vậy?”

Ryu tiến lên trên người Rei, nhìn thật kỹ gương mặt kia. Anh có một gượng mặt thật đẹp và lôi cuốn… Nhưng sao Ryu cứ cảm thấy trong giấc ngủ Rei có cái gì đó không được bình thường. Trên trán anh như vậy lại vã đầy mồ hôi. Ryu khẽ đưa tay lau khô đi những giọt mồ hôi kia thầm nghĩ: “Thật là Rei đang mơ gì, sao người vã đầy mồ hôi như vậy?”

Thứ Năm, 14 tháng 3, 2013

[Đam Mỹ] Võ lâm ngoại sử【Đồng Nhân Văn】– Đào Hoa - Thập

Văn Án - Tổng Hơp


Chúng ta chỉ share từ chương 9 trở đi. 1-8 vui lòng xem tại tổng hợp.



------- Thập --------



Tay của Vương Liên Hoa rất đẹp. Bàn tay nhẵn mịn, mười ngón thon dài linh hoạt.

Thẩm Lãng có chút say mê nhìn đôi tay này, xem đường mạch xanh nhạt trên tay vì dùng sức mà trở nên rực rỡ, nước da trắng nõn hiện ra sắc ửng đỏ, rồi sau đó là khí độ bình thản vô lực rũ xuống trong tay mình, toàn bộ quá trình hệt như một hồi vũ đạo hoạt sắc sinh hương.

Tay như có linh hồn, tỏ ra vô cùng đau đớn, oán hận cùng vùng vẫy, so với đôi mắt ung dung xa xa kia càng có thể biểu đạt được cảm tình sâu trong nội tâm.

Thở dài một hơi, rốt cuộc buông ra.

“Ba tên bị ngươi dẫn đi sẽ nhanh trở về, nếu không giải quyết bọn họ, cũng không sống yên ổn được.” Thẩm Lãng khẽ mỉm cười đối Lý đại nương nói, “Phiền toái ngươi, đem cái lưới nhốt ta trở về trạng thái ban đầu.”

[Đam Mỹ] Võ lâm ngoại sử【Đồng Nhân Văn】– Đào Hoa - Cửu

Văn Án - Tổng Hơp


Chúng ta chỉ share từ chương 9 trở đi. 1-8 vui lòng xem tại tổng hợp.



------- Cửu --------



Chỉ nghe Lý đại nương bên ngoài hỏi: “Các vị đại gia có việc gì sao?” Giọng nói cũng có chút run rẩy, hệt như do sợ hãi đám người vừa tới.

Một tên giọng chói tai hỏi “Đại nương, có phải trong kia là một trung niên nam tử cùng một thiếu nữ đang tá túc?”

Lý đại nương trả lời “Không, không có…”

Một tên khác giọng hung hăng nói: “Không có, vậy bên ngoài có phải không nên có hai con ngựa?”

Một giọng hơi già nua vang lên: “Nơi này bất quá cũng chỉ có vài gian phòng, lục soát một chút cũng không có việc gì, cần gì phải hỏi bà lão này!” Lời còn chưa dứt, liền có tiếng rút đao ra khỏi vỏ, cùng tiếng la hoảng sợ của Lý đại nương, Thẩm Lăng rốt cuộc không có thời gian nghĩ nhiều nữa, một cước đá văng cánh cửa, liền ra sức hướng về phía nam tử đang đe dọa lão bà.

Nam tử kia dường như có vẻ sửng sốt, thế nhưng lại không hề cử động.

Huyền thoại Sunknight Vol 2

 

Xin lỗi, bài này không thuộc phận sự quản lý của DokuhakuNoNiwa nên đừng ai vô đây ngay bài này hỏi Password. Muốn xem truyện này vui lòng lên Google gõ tìm nguồn chính của truyện để xem.


Tớ post lên đây chỉ để mình tiện xem trong lúc ra ngoài chứ ko có ý gì khác. Sau khi đọc xong tớ sẽ del :D.


Huyền thoại Sunknight Vol 1

VOL 1: Bt đu

Sun knight, Judgment knight & Pink


Xin lỗi, bài này không thuộc phận sự quản lý của DokuhakuNoNiwa nên đừng ai vô đây ngay bài này hỏi Password. Muốn xem truyện này vui lòng lên Google gõ tìm nguồn chính của truyện để xem.


Tớ post lên đây chỉ để mình tiện xem trong lúc ra ngoài chứ ko có ý gì khác. Sau khi đọc xong tớ sẽ del :D.