Vận Mệnh Hồng Nhan
♥
~ Văn Án - Tổng Hợp ~

Chương III
Nhân Si Nan Giải
♦
Hồi XIV
♦
Tư Vũ cười nhẹ “Nếu đã biết, ngươi nghĩ hiện tại đang phạm phải trọng tội gì?”
Lão cười ha hả nói “Đừng đem mấy thứ luật lệ đó áp đặt lên ta. Người trong thiên hạ có thể phải nể sợ ngươi, nhưng ta thì không. Nếu muốn trả thù, ngươi có thể viết hưu thư, ta sẽ thả ngươi ra khỏi đây. Sau đó ngươi có thể về xua quân đến đốt sạch Y Sơn Cốc đi.”
“Cũng hảo có lý.” Thoáng nghe qua Tư Vũ gật gật đầu: “Nhưng nếu ta làm vậy, chẳng phải Hồng Ân sẽ hận ta sao? Lại nói ta càng không làm chuyện gì gây tổn hại đến y. Tình yêu ta chỉ muốn được vun đắp bằng chân tâm. Ta tuyệt không dùng cường quyền để cưỡng ép.”
Nói tới nói lui là khiến lão dị nhân thấy thực nhức đầu. Lại thở dài nói “Xú tiểu tử, dù muốn dù không, ngươi cũng phải viết hưu thư, cắt đứt mọi quan hệ với đồ nhi ta.”
“Nếu ta không đáp ứng thì sao?”
“Thì ngươi sẽ chết. Hôm nay đã là ngày thứ mười hai, độc dược trong người ngươi sắp đáo hạn phát tác, nếu không có giải dược, ngươi sẽ chết.”
“Ai nha~” Chợt nhớ ra, hắn liền gật đầu nói “Đúng là vậy, suýt ta lại quên mất. Thế là muốn sống, ta phải viết hưu thư a.”
“Tiểu tử, ngươi nên thông minh một chút đi.”
Đoạn hắn nở nụ cười nhìn lão dị nhân bằng một ánh mắt vô cảm hỏi “Nhưng nếu ta muốn chết thì sao đây?”
“Ngươi...!” Thực là cái tên đầu đất này khiến lão tức chết, lại cố trầm tĩnh khuyên can “Bản thân ngươi là quân vương. Lại không biết cân trọng việc nào nên làm, việc nào không hay sao? Ngươi vì một nam tử lại có thể bỏ cả giang sơn, chấp nhận cái chết một cách dễ dàng như vậy sao?”
“Giang sơn này với ta kỳ thực vô cùng quan trọng. Trước khi qua đời, Tiên Vương đã kỳ vọng vào ta rất nhiều. Nếu ta sớm băng hà như vậy thực khiến y vô cùng thất vọng. Nhưng với ta, nếu mất Hồng Ân, chẳng khác nào mất cả giang sơn. Đều cân trọng như nhau. Sư thúc, ngươi nói xem, ta nên làm thế nào đây?”
Liền sau đó ánh mắt Tư Vũ hướng về lão dị nhân như kiến nghị lời giải đáp. Nghe qua thực khiến lão thở dài mệt mỏi, thực không hiểu đây là cái loại lý thuyết kiểu gì. Lão lắc đầu nói “Ai da~ ngươi… ta thực là hết cách với ngươi.”
Hắn liền bật cười nói “Sư thúc, ta cũng là hết cách a.”
Nói hắn vừa là một bậc minh quân cũng vừa là một bậc si nhân hiếm thấy trong thiên hạ. Lời nói có thể thốt ra một cách thanh lạc, đối mặt với cái chết cũng chẳng từ nan. Nhìn hắn liền khiến lão nhớ đến tên lão huynh khốn kiếp kia lại nói “Ngươi thực chẳng khác gì sư phụ ngươi.”
“Ân, sư thúc…” Cùng một khuôn mà ra, sư phụ nào đệ tử đó, chỉ là lão dị nhân nói vậy là có ý gì, hắn đương nhiên không hiểu liền hỏi “Sư phụ ta thế nào, vì sao ngươi lại nhắc đến y?”
Lão dị nhân lắc đầu thở dài nói “Năm xưa, hắn vì Tú Anh sư muội không màng sống chết. Một lòng nguyện vì nàng vào sinh ra tử, khiến nàng hết lòng tin tưởng mà trao thân. Sau hắn lại phụ đãi tấm lòng của nàng, để nàng trở nên điên điên dại dại… ngươi nói xem, ngươi rốt cuộc cũng là như vậy đúng không.”
“Sư thúc! Chuyện năm xưa ta thực chưa cạn tỏ. Nhưng ta biết, sư nương là do luyện công bị tẩu hỏa. Nào phải do sư phụ ta…”
“Xú tiểu tử ngươi thì biết cái gì!” Lão dị nhân bỗng tức giận lên nghiến giọng “Sư muội năm xưa nếu không phải quá đau khổ vì bạc tình lang là hắn, nàng tuyệt sẽ không lao vào luyện công điên cuồng như vậy…”
Nhắc tới lão liền chỉ thấy câm hận. Nếu không phải năm xưa đã mang nặng ân tình với sư huynh. Lão thực muốn giết chết hắn. Sau lại giúp Tú Anh luyện công. Chỉ tiếc, lão đã quá sai lầm khi nuông chiều nàng mà đáp ứng điều kiện truyền lại bộ pháp Du Long Kiếm, bất chấp hậu quả. Dù phải gánh lấy một phần trách nhiệm, nhưng mọi thứ đều bắt nguồn từ lão sư huynh đang chết kia mà ra. Một kẻ đào hoa phong lưu, đệ tử của hắn cũng chẳng phải thứ tốt lành gì…
Tư Vũ sau một lúc cạn nghĩ liền nói “Dù năm xưa có thế nào, ta cũng tuyệt không giống sư phụ. Lại không phải loại thích trêu hoa ghẹo nguyệt gì đó, càng không phải hạng bạc tình. Ta với Hồng Ân là một lòng một dạ, sư thúc cớ sao ngươi không tin ta?”
Nghe qua lão hừ nhẹ một tiếng nói “Xú tiểu tử. Những lời này nếu ngươi dùng để đối phó với Hồng Ân, ta nghĩ y sẽ không khỏi động tâm mà nhảy vào lòng ngươi. Chỉ vì y quá ngây thơ, nhưng ta thì không được như vậy. Ngươi không qua mắt nổi ta đâu.”
“Sư thúc… ta… ”
Vừa định nói điều gì đó, lão liền khoác tay “Không cần nói nữa. Ngươi không cần phải viết hưu thư. Cứ việc ở đây chờ độc phát tác mà chết đi. Ngu ngốc!”
“Sư thúc…”
Lão dị nhân hừ một tiếng, liền đứng dậy bỏ đi. Bao nhiêu lời phân bua đều không câu nào lọt được vào tai hắn. Lão đối với hắn thực là hết cách. Nhưng đã là nghiệp duyên, nếu tác thành thì chắc chắn sau này, người đau khổ sẽ không ai khoác ngoài đồ nhi ngốc nghếch của lão. Bằng bất cứ giá nào, lão cũng nhất quyết phải cản trở cho bằng được.
Đoạn lão dị nhân vừa bước ra cửa, liền phát hiện có bóng người lấp ló phía sau. Ngay sau đó lập tức biến mất. Không cần phải nghĩ, lão cũng đoán biết được người đó là ai, lại thở dài thầm tự ngẫm “Ta thực là hết cách. Mối nghiệp duyên này, có thể thoát được hay không là còn tùy thuộc vào ngươi.”
…
Hồng Ân sau khi rời đi, liền nhảy lên mái nhà trước nằm trườn ra. Những lời hắn cùng sư phụ nói, y đều đã nghe được hết. Nói tới nói lui y thực sự không thể hiểu được vì sao sư phụ lại cứ phải cố chấp như vậy. Còn ngươi kia lẽ nào vì y ngay cả sinh mạng cũng liền không cần. Nghĩ đến lại khiến y đau lòng thét lên “Tư Vũ, sư phụ… hai người có phải là đang muốn làm ta đau lòng chết đi không?”
“Ngươi là đang đau lòng chuyện gì?”
Vừa lúc lão dị nhân lên tiếng, khiến Hồng Ân giật mình nhìn sang “Sư… sư phụ a…” Sau liền quay đi vẻ rất buồn chán nói “Này… người biết rõ mà.”
“Ai da~ Đồ nhi a…” Lão dị nhân nhìn qua biểu tình khác lạ của y thời gian này, liền không thể không nghĩ đến một khả năng hỏi “Ngươi… có phải là đã yêu hắn rồi không đây?”
“Chuyện… chuyện này…” Hồng Ân vội ngồi dậy nhìn sư phụ hỏi “Người… người hỏi vậy là sao?”
“Thế ngươi là có hay không đây?”
“Ta…”
Hồng Ân băn khoăn suy nghĩ. Cho đến tận bây giờ, cái tình cảm dành cho hắn, thực sự y cũng chẳng biết gọi là gì. Chỉ là mỗi khắc nghĩ đến hắn, đều khiến y cảm thấy nóng bức không yên. Lão dị nhân lại thở dài nói “Đồ nhi ngươi… sao ngươi lại đi yêu một tên nam nhân như vậy a?”
“Ta… ta không yêu hắn.”
“Vậy ngươi thế này là gì đây?”
“Ta…”
“Đồ nhi, ta nói ngươi biết, vận số của ngươi đã định, nếu gần nam nhân sẽ vô cùng đen tối. Càng vấn thân vào sâu, mệnh ngươi cũng liền vì thế mà tàn….”
“Điều này…” Hồng Ân cả kinh nhìn lão sư liền nói “Nói…. nói như vậy chẳng phải nếu ta gần hắn, mệnh ta sẽ…”
Lão dị nhân vỗ vỗ vai y nói “Vậy cho nên ta mới luôn cản trở ngươi. Dù sớm hay muộn gì ngươi cùng hắn cũng phải đoạn ly, đến lúc đó người đau khổ chắc chắn không phải ai khác, mà chính là ngươi. Đồ nhi, ta không ngại cho ngươi biết. Còn lại đều do ngươi tự quyết định. Muốn tốt hay xấu gì là tùy thuộc vào ngươi.”
“Sư phụ…” Hồng Ân nghĩ một lúc, như muốn khóc lên được lại nói “Người có biết điều này thực là tàn nhẫn với ta…”
“Đồ nhi…”
Ngay lập tức y cúi gầm mặt xuống không nói lời nào. Dù bảo rằng không biết y có phải là yêu hắn hay không. Nhưng khi nói đến phải đoạn ly, liền khiến lòng y đau buồn vô hạn. Đoạn Hồng Ân quay lại nhìn sư phụ, ánh mắt thập phần u uất hỏi “Sư phụ, ta thực lòng không hiểu. Hắn đối với ta như vậy, ta thực không tin… ta cùng hắn sao phải đoạn ly? Người thể nói ta biết có được không?”
Lão dị nhân lắc đầu “Những gì có thể, ta đều đã nói cho ngươi biết. Đồ nhi, ta làm tất cả chỉ vì muốn tốt cho ngươi a.”
“Sư phụ!”
Lão lại lắc lắc đầu nói “Đồ nhi, ngươi quên hắn đi. Chỉ cần hắn viết xong hưu thư, sư phụ liền sẽ đi thú thê tử cho ngươi. Từ đây tương lai của ngươi sẽ vô cùng sáng lạng a. Ngươi nghe lời sư phụ được không?”
“Thú thê?” Hồng Ân kinh động nhìn sư phụ. Y hiện tại còn có thể thú thê tử sao? Chỉ cần nghĩ đến điều đó liền khiến y khổ sở, lại nói “Sư… sư phụ… ta không muốn thú thê… ta không muốn a…”
“Đồ nhi…”
Trông y tựa như sắp khóc không ngừng lắc tay sư phụ nói “Sư phụ, ta không thể... Nếu hắn viết hưu thư, chúng ta sẽ mãi mãi ly khai. Ta liền sẽ rất buồn. Không có hắn ta thực rất buồn. Sư phụ, người có thể nào tác hợp cho chúng ta, có được không…?
Những lời Hồng Ân vừa nói, khiến lão dị nhân một phen kinh tâm. Bao nhiêu cố gắng của lão, lẽ nào cũng không thể kháng lại ý trời. Y từ bao giờ đã trở nên nặng lòng với một tên nam nhân như vậy. Lại nói bản thân y cũng là nam nhân a. Thực lòng lão dị nhân có chút tức giận, kéo tay Hồng Ân lên hỏi “Đồ nhi, ta hỏi ngươi, ở hắn có gì tốt? Ngươi xem, hắn là nam nhân, sư phụ ngươi cũng là nam nhân. Ngươi ở đây có gì không tốt? Lại nói ta đối với ngươi có gì không tốt, sao ngươi cứ phải như vậy đây?”
“Sư phụ… ta…” Những câu hỏi liên tiếp đặt ra khiến y như muốn ngu mụi, đôi mắt mở to nhìn sư phụ. Suốt mấy đêm dài, y đã suy nghĩ về hắn rất nhiều lần. Đến cảm thấy cực kỳ khó ngủ. Đối với sư phụ, người vừa là ân sư, vừa như phụ mẫu. Còn đối với hắn, cái thứ tình cảm đó tuyệt không phải tình phụ tử. Càng không phải tình huynh đệ. Y chỉ là muốn được gần bên hắn, cùng hắn du thủy ngao sơn. Đời này có nhau, y chính cái gì cũng đều bỏ mặc. Hồng Ân sau một lúc cạn nghĩ nhìn sư phụ nghiêm nghị nói “Sư phụ, người nói đúng, ta thực là đã yêu hắn. Ta muốn là thê tử của hắn.… sư phụ, người thành nguyện cho ta được không…”
“Ngươi…” Nghe qua liền khiến lão dị nhân hảo tức chết, ngươi đến nữa ngày vẫn chưa hết, đoạn buông tay y ra mà tay vừa vỗ vào chân vừa than thở liên tục “Ai nha~ Đồ nhi a đồ nhi! Ngươi bảo sư phụ phải đối sao với ngươi đây a? Ngươi nói… Ngươi nói xem…”
“Ta…”
Ngay lập tức Hồng Ân cúi gầm mặt xuống. Lão dị nhân suy nghĩ một lúc lại nói “Đồ nhi, ta coi ngươi hôm nay là vì nghe lời đường mật của hắn mà nhất thời mê muội. Ta không muốn con đường sau này ngươi đi phải lâm vào đoạn trường. Hôm nay ngươi có thể trách ta vô tâm, nhưng mai này lúc được hạnh phúc, ngươi sẽ không còn trách ta nữa. Đồ nhi, ngươi hảo hảo nghe lời ta, ở yên trong Y Sơn. Đừng quan tâm đến hắn nữa.”
“Sư phụ, đừng a…”
Hồng Ân vội quay sang nhìn lão dị nhân muốn nói lời can giải, lão liền khoác tay nói “Đủ rồi! Ngươi còn nhớ những lời ta nói hôm trước không?”
“Chuyện này…” Chợt nhớ ra chuyện hôm trước, y lại cúi gầm mặt xuống “Ta nhớ...”
“Ta nhắc lại, sống chết của hắn hôm nay đều tùy thuộc vào ngươi, đã sắp đáo hạn ngày độc dược phát tác. Nếu trước đó một ngày, hắn không thể rời khỏi đây mà đến chỗ lão quái kia lấy giải dược, thì coi như hắn yểu mạng. Ta cũng đỡ phải lo cho ngươi. Hắn chết rồi, ngươi cứ việc thọ tang ba năm, sau đó ta liền thú thê cho ngươi.”
“Sư phụ, đừng a…”
Lão dị nhân liền lắc đầu gạt y đi nói “Ý ta đã quyết, tuyệt sẽ không thay đổi, ngươi cứ liệu vậy mà làm!”
Nói rồi, lão dị nhân liền phi thân xuống đất vào trong nhà ngủ…
“Sư phụ…”
Hồng Ân hướng nhìn theo trong ánh mắt phẫn đầy uất hận... Nghĩ đến thế sự liền thấy cay đắng lại thầm hỏi: “Tư Vũ a, Nhân duyên kiếp này, đến rồi lại tan, ta cùng ngươi vì cớ gì lại phải biệt ly? Ta thực không muốn… Ngươi nói cái gì mãi ở bên cạnh ta, bây giờ cái mạng của ngươi, còn giữ không được. Ngươi liền có thể sao?”
Ngay lập tức Hồng Ân ngồi gục mặt xuống chẫm gối. Tâm cũng đầy bi thương. Nói người kia cứ như âm hồn bất tán. Lại cũng sẽ có lúc như thế này sao?
Ở nơi kia, Tư Vũ ngồi tựa mình vào tường. Tay nâng bầu rượu lên cạn một hơi liền hạ xuống thở dài. Bất chợt bên tai dường như nghe thấy tiếng Hồng Ân trách cứ, lại càng gieo vào lòng hắn muôn ngàn nỗi thê lương… Đoạn lại cười nói: “Hồng Ân, kiếp này ta cùng ngươi chính là không thể tách rời. Ta dù một khắc cũng không thể thôi nghĩ đến ngươi. Nói ta viết hưu thư đoạn tuyệt với ngươi. Ta liền có thể sao?”
…
he...he...sorry nang nha. ta nhin ko ky da voi do oan nang rui. vuot gian.......vuot gian ........:)
Trả lờiXóanang oi .....chuong nay ngan wa ha. den chap moi di nang
chương này đặc biệt dài hơn so với các chương củ mà ngắn gì a.
Trả lờiXóata thay ngan wa troi lun.
Trả lờiXóata doc chuong nay that vat va. vua giai pass vua..... ko bit dau den di
ta up chương, ta có gửi pass qua email cho nàng rùi mà, ai biểu ko mở mail coi, mò chi rồi than.... :-s... này ta hem có chịu trách nhiệm nha.
Trả lờiXóaMà nàng cứ yên tâm đi, khúc này rồi, thêm 1 chương nữa, xong đời anh công rồi a.
bo a chet ha nang??
Trả lờiXóaảnh mà chết rồi 1 là hết truyện nàng coi, hai là lòi ra anh công mới, nàng chọn cái nào?
Trả lờiXóaloi ra truyen lam tuyen. luc dau nang noi zay ma.
Trả lờiXóama ng ta song tot ,song tho , cua vo khoe the ma nang cu tru
cái đó là bộ riêng rồi, đâu có tính vô...
Trả lờiXóathằng nhỏ giờ ngất ngư rồi, thọ đâu mà thọ nè.
vay nang post le le de ta nhin xem a cong chet the nao diiiiiiiiiiii.
Trả lờiXóaThanks nang trc
ráng 7 ngày nữa đi nàng... :-s....
Trả lờiXóaTa vốn là muốn chạy nhanh nhưng mà chạy không kịp a...
Ta đang chạy gấp bộ TPKV... coi được ko? Ta up chương mới cho coi đỡ trong thời gian chờ đợi...
Mai mốt xong ta quay lại, lết đi cho gần hoàn rồi, up lia chia nhanh nhanh cho hoàn luôn a.