Thứ Bảy, 8 tháng 6, 2013

[Chương 8] Chiêu Nghiêu Chàng Phiến

Chiêu Nghiêu Chàng Phiến



~ Văn Án - Tổng Hợp ~


1640351238510435

Chương 8




Cốc Thiên Thiên bị ném mạnh ra ngoài cửa sau,nhất thời không thể tưởng tượng được,mờ mịt nhìn cảnh vật bốn phía xung quanh,cảm giác cô độc cùng bất lực nảy lên trong lòng. Đứng yên tại chỗ một lát,rồi cuối cùng cũng phải bất đắc dĩ rời đi.Nhưng hắn vẫn chưa rời khỏi Trúc Châu,mà ở tạm trong thành,vẫn đang chưa buông tha cái ý định muốn cung chủ Hạo Miểu cung thu hắn làm đệ tử.

Hắn không thể nào không biết chính mình bị Đinh Ngạo cảnh giác,không còn có cơ hộ đi vào lần thứ hai.Khi đi thẳng tiếp hắn phát hiện Hạo Mểu đã bố trí sẵn bốn hộ vệ canh ở cửa sau,cuối cùng hắn cũng ý thức được rằng Đinh Ngạo trong lòng đã phong bị,không khỏi rủa thầm vài câu.

“Là ngươi.”

Cốc Thiên Thiên đột nhiên quay đầu,nhìn thấy Hiên Viên Chiêu Nghiêu ở đằng sau cách xa vài bước,vẻ mặt vui mừng,đứng khoanh tay. Áo choàng màu bạc phong lưu như trước.

“Là ngươi” Cốc Thiên Thiên cố ý học cách nói chuyên của hắn.



“Ngươi ở chỗ này làm cái gì? nơi này là địa bàn của Hạo Miểu cung.” Hiên Viên Chiêu Nghiêu không nhanh không chậm đi qua. Hắn đã đứng ở đây trong chốc lát,cũng có nhiều lời chửi rủa của thiếu niên lọt vào tai,bỗng nhiên hắn nghĩ đến Đinh Ngạo từng nhắc đến một tên tiểu quỷ. Chẳng lẽ đó chính là thiếu niên này?Nhớ lại việc tuyển chọn lần  trước ở Tiến Châu,hắn đã làm sáng tỏ được vài phần,nếu quả thực thiếu niên này chỉ muốn tập võ, có thể giải thích được hành động của hắn lúc này.

Đến thế này hắn mới cẩn thận đánh giá Cốc Thiên Thiên. Ngũ quan rõ ràng, thiếu niên ước chừng này khoảng mười lăm mười sáu tuổi,chưa hoàn toàn trưởng thành,không thể hình dung là anh tuấn,nhưng lại rất thanh tú,có đôi mắt to,trắng đen rõ ràng,như thể được trời ban cho sự thông minh và linh hoạt.

“Thì tính sao?”Cốc Thiên Thiên không cho là đúng nói:”Làm gì có ai quy định không thể từ nơi này đi ngang qua.”
”Ngươi đối với ta có địch ý?”Hiên Viên Chiêu Ngiêu nói.

Cốc Thiên Thiên bài trừ cười”Như thế nào có thể chứ?Hiên Viên công tử là đang nói đến việc lần trước sao?Ai,kỳ thật Hiên Viên công tử chỉ là làm hết bổn phận của chính mình,làm việc một cách công bằng một cách công minh.Hơn nữa,ngươi không để cho ta học võ,cũng vì muốn tốt cho ta,dù sao,miễn cưỡng cho một người không có thiên phú tập võ đi luyện tập võ,nói không chừng sẽ làm hại đến hắn.”

Hiên Viên Chiêu Nghiêu theo dõi hắn sau một lúc lâu,xoay ngươi rời đi:”Chỉ mong ngươi thật sự nghĩ như vậy.”

Cốc Thiên Thiên đi theo đuổi tới,hiếu kì hỏi:”Đúng rồi,Hiên Viên công tử,như thế nào không thấy bát đại hộ vệ của ngài?”

Hiên Viên Chiêu Nghiêu liếc nhìn hắn một cái,không thừa lời để lí giải.

Cốc Thiên Thiên thấy hắn đã đi xa,nâng chân trái lên đá một cước vào gốc cây tiểu thụ ở ven đường,ngẩng đầu ngắm nhìn trời.Vừa rồi nói quá nhiều lời trái với lương tâm,có thể bị thiên lôi đánh xuống hay không?

Mắt thấy Hiên Viên Chiêu Nghiêu rẽ vào một góc tường,hắn vội vàng đuổi kịp.

Hiên Viên Chiêu Nghiêu tuỳ ý đi vào một tửu lâu,ngồi vào một gian ghế,tuỳ ý ăn vài món ăn sáng,không ngờ vừa cắn một miếng,lại đột nhiên ngục mặt ở trên bàn,hôn mê bất tỉnh,vẫn không nhúc nhích.

Cốc Thiên Thiên lặng yên đẩy cửa vào,thấy thế cười ha ha.

“Hiên Viên Chiêu Nghiêu,ngươi sẽ không nghĩ đến chuyện này đi?”Cư nhiên có ngày chính bản thân lại nằm trong tay tiểu gia đi?”

Hắn lấy ra dây thừng đã chuẩn bị từ sớm,một bên đem người trói lại thật chắn,một bên căm giận chỉ trách nói không ngừng:”Cư nhiên hỏi tiểu gia đối với ngươi có địch ý hay không?Đương nhiên là có!Tập võ cho tới nay vẫn là giấc mộng của tiểu gia,nếu không phải ngươi,tiểu gia đã sớm là đệ tử của Kinh Cung phái.Nếu không phải ngươi,ta cũng không phải chạy tới cửa Hạo Miểu cung để cho người ta chê cười nhạo bám?Hừ!Hải tuyển đã không cho tiểu gia thông qua liền tử bỏ đi,ta đã phải trả tiền,ngươi thế nhưng cũng không để cho người khác thu!Ngươi không phải thích phong lưu lắm sao?Để tiểu gia treo ngươi ở cổng thành,cho ngươi nổi danh thiên hạ.”

Cốc Thiên Thiên đang đắc ý,một tiếng nói mang theo sự trầm thấp và nguy hiểm đột nhiên vang lên bên tai.

“Treo tại cửa thanh?Đề nghị cũng không tồi.”

Cốc Thiên Thiên tập trung nhìn vào,Hiên Viên Chiêu Nghiêu thế nhưng đã mở mắt ra,hai mắt thanh minh,không có nửa phần dấu hiệu trúng mê dược.Hiên Viên Chiêu Nghiêu ngồi dậy,thân hình khẽ nhúc nhích,đã thoát thân khỏi dây thừng,dây thừng trói kia rơi trên mặt đất,vẫn đang duy trì bộ dạng lúc trước đó.

“Lui cốt công.”Hiên Viên Chiêu Nghiêu hảo tâm giải thích.

Cốc Thiên Thiên kêu một tiếng sợ hãi,nhanh tránh ra và ném về phía hắn một viên Phích Lịch Đạn,nhất thời sương khói xuất hiện,ngày càng nhiều rồi dần dần tản ra,trên ghế giờ chỉ còn một mình Hiên Viên Chiêu Nghiêu.

Hiên Viên Chiêu Nghiêu mặt mày bình tĩnh sau một lúc lâu,bỗng nhiên cười:”Thú vị.”

Vừa dứt lời,người cũng đồng thời biến mất.

Nói đến Cốc Thiên Thiên,bị Hiên Viên Chiêu Nghiêu hù làm cho sợ tới mức sắc mặt tái nhợt,mạo hiểm bỏ chạy xong,không dám dừng lại một lát nào,chạy một đường thẳng tắp,thậm chí dùng cả khinh công.Nhưng trong lòng hắn biết Hiên Viên Chiêu Nghiêu thân thủ bất phàm,khinh công tất nhiên cũng không tầm thường,bởi vậy một chút cũng không dám sơ ý.

Bên tai nghe được tiếng giò vù vù,đột nhiên nghĩ ra một chuyện.Vì sao không tạm thời trốn vào Hạo Miểu cung đi?Hạo Miểu cung là võ lâm song bá chi nhất,cho dù Hiên Viên Chiêu Nghiêu có võ công lợi hại,cũng không dám cùng toàn bộ Hạo Miểu cung đối kháng.Hiên Viên Chiêu Nghiêu cũng không thông minh,nhất định sẽ cho rằng chính mình không dám trêu trọc người của Hạo Miểu cung.Nhưng chính mình càng muốn đánh úp,nhất định có thể thắng lợi vì đánh bất ngờ.

Dưới chân không ngừng,hắn đã linh hoạt quẹo sang hướng khác,chui vào một con đường tắt.Nhờ có những ngày điều tra về Hạo Miểu cung,Cốc Thiên Thiên đối với chung quanh Hạo Miểu cung tương đối quen thuộc,sau một lát,đi vào một chỗ ngoài bức tường,nhảy lên đi trên đó,nhìn thấy xung quanh không có người,lặng yên không một tiếng động rơi xuống đất,sau đó nhanh nhẹn chui vào bụi cỏ rậm rập bên trong,thế này mới dám thở một hơi dài.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét