Truyền Thuyết Hoa Hồng Xanh
†
Đệ nhất chương: Nơi truyền thuyết bắt đầu
◊
“Kamijo-sama! Kamijo-sama!” Cậu bé Teru, trên tay cầm một đóa hoa hồng, chạy nhanh vào dinh thự vừa chạy vừa gọi thật to. Đến ngay phòng Kamijo, đẩy cửa xông thẳng vào ngay bên cạnh anh vẻ hớn hở: “Kamijo-sama! Xem này, xem này!”
Kamijo tay đang cầm quyển sách, bỏ ngay xuống bàn tỏ vẻ không hài lòng nhìn Teru: “Teru, ta đã dặn ngươi bao lần rồi, khi vào phòng phải gõ cửa chứ!”
Teru liền gật gật đầu, mắt cũng rưng rưng: “Kamijo-sama… xin lỗi!”
Nhìn Teru, Kamijo thở dài một tiếng: “Thôi, lần sau nhớ lấy!”
Teru lại cười tươi gật đầu: “Vâng! Teru biết rồi… Kamijo-sama…”
“Sao, lại có chuyện gì?”
“Ngài nhìn xem, Teru tìm được cái gì này?”
Teru đưa đóa hoa ra, Kamijo nhìn nó tỏ vẻ ngạc nhiên: “Đóa hoa héo khô này thì có gì đặc biệt?”
Teru nhất quyết phủ nhận: “Không phải! Đây không phải hoa héo, mà nó là một đóa hoa hồng xanh!”
“Hoa hồng xanh?”
Kamijo càng tỏ ra ngạc nhiên hơn nữa, lại cố nhìn kỹ đóa hoa ấy… một lúc sau ôm bụng cười. Teru tỏ ra khá giận: “Tại sao ngài lại cười? Nó là hoa hồng xanh thật mà.”
Kamijo nhìn Teru cố nén cười, nghiêm túc hỏi: “Được rồi! Thế ngươi nói nó là hoa hồng xanh thì ta tin vậy. Nhưng mà vậy rồi sao?”
Teru tỏ ra đắc ý, cười tươi bảo: “Teru cố ý tìm nó suốt từ sáng đến giờ. Nghe nói nếu ai tìm được một đóa hoa hồng xanh vậy thì người đó sẽ có được vĩnh hằng.”
“Hở?”
Kamijo nhìn Teru, cái nét ngây ngô ấy thật khiến người ta buồn cười: “Ngươi nghe tin đó ở đâu ra vậy?”
“Trong sách ấy, người ta đề rõ ràng thế mà.”
“Sách sao? Ừm… quyển sách ấy tên gì?”
Teru suy ngẫm một hồi, lắc đầu: “Không nhớ nữa… nhưng mà Teru thật không có đặt chuyện đâu!”
Kamijo gật gật đầu cười: “Rồi, rồi… ta biết, ngươi không có đặt chuyện. Ngươi lấy quyển sách ấy ở đâu?”
“Nha… à… trong một cái phòng ở sau dinh thự ấy, ở đó có rất nhiều sách, lúc Teru vừa đặt chân vào, đột nhiên có một quyển sách rơi từ trên kệ cao xuống. Trông nó vừa củ vừa bụi bẩn nữa… Nhưng mà hay lắm…”
“Kia là thư viện riêng của gia tộc, thường thì không ai được phép đến đó… mà ngươi lại đến đó làm gì, muốn một quyển sách sao?
Teru lắc lắc đầu: “Không có!... Cũng không nhớ nữa… tự nhiên chân cứ đi đi vậy, rồi bước vào đó…”
“Vậy hả…”
Teru lập tức gật gật đầu. Mặc dù trong lòng Kamijo có hơi ngờ vực, nhưng cũng không muốn hỏi nhiều. Có hỏi chắc cũng mơ hồ vậy thôi. Teru bản tính xưa nay khá lơ đễnh, lại hay đãng trí. Chuyện cậu nhóc nhớ được nhiều và kỹ chắc đếm trên đầu ngón tay. Nhưng không thể trách được, cậu vẫn còn rất trẻ con, tính tình lại ham chơi.
Ngày xưa, mẹ Teru cũng chính là bảo mẫu cho Kamijo, người chăm sóc anh từ thuở rất bé. Mẹ Kamijo qua đời từ rất sớm, còn cha luôn luôn bận rộn, ít khi nào quan tâm đến việc gì… vậy nên, chỉ có mỗi bà ấy là yêu thương, chăm sóc anh hệt như con ruột của mình. Sau khi Teru chào đời, không lâu sau đó bà ấy cũng lâm bệnh nặng mà mất đi. Kể từ đó, Kamijo luôn xem Teru như một đứa em nhỏ và hết lòng thương yêu, chăm sóc cậu như bà ấy đã từng…
“Sao…” Teru chạy qua, chạy lại quanh Kamijo: “Sao vậy? Ngài làm sao vậy? Đang nghĩ gì vậy? Sao không nói gì?”
Kamijo giật mình quay đi: “Không… Ngươi vừa nói gì?”
“Đâu có…”
“Vậy…. vậy sao…”
Teru cười tươi lại đưa đóa hoa ấy cho Kamijo: “Kamijo-sama! Cái này, Teru mang nó cho ngài a.”
Kamijo ngạc nhiên: “Cho ta sao? Ưm… nếu như chuyện ngươi nói là thật, sao ngươi không giữ lại để được vĩnh hằng mà đem cho ta?”
“Không đâu! Teru muốn ngài được vĩnh hằng kia!”
“Sao vậy? Chẳng lẽ ngươi không muốn được vĩnh hằng sao?”
“Muốn chứ… Muốn chứ! Nhưng nếu vậy… ngài sẽ không thể sống cùng Teru… như vậy rất buồn…”
Kamijo bật cười: “Nhưng nếu vậy thì ngươi có sống cùng ta mãi được đâu?”
“Nhưng cũng còn đỡ hơn…”
Kamijo nhìn Teru cười và xoa đầu: “Ngươi ngốc! Ngươi lại tin chuyện kia là thật. Nhưng mà trên đời này không có loại hoa hồng nào màu xanh cả. Nó chỉ là thêu dệt của ngàn câu chuyện tưởng tượng do con người đặt ra thôi. Hơn nữa, không ai có thể sống vĩnh hằng được cả, hiểu không?”
Teru lắc lắc đầu: “Sao lại không? Chắc chắn có mà!”
Kamijo mỉm cười chịu khó giảng giải: “Ngươi nghe này, cuộc sống là phải luân phiên xoay vòng. Có sống thì có chết. Như thế mới thấy được hết ý nghĩa của cuộc đời. Nếu truyền thuyết là thật, thì có thể người nào sở hữu đóa hoa ấy sẽ rất khổ sở vì đơn độc.”
“Ý nghĩa của cuộc đời hả? Là gì vậy?”
“Cái đó… từ từ rồi ngươi sẽ hiểu thôi.”
“Nha…”
Teru ngẩn người ra. Kamijo lại xoa đầu cậu: “Thôi nào! Ta nói luôn câu này. Cái ngươi cầm trên tay luôn cho là hoa hồng xanh… thực sự chỉ là một đóa hoa khô héo, đen ra… ngươi quá mong muốn tìm nên nhìn lộn rồi đó.”
“Không thể nào! Rõ ràng là hoa hồng xanh mà! Teru không nhìn lầm!”
Kamijo bật cười đứng dậy đi: “Không tin thì ngươi đi hỏi người khác đi. Ta có chuyện phải đi rồi.”
“Aa~ Kamijo-sama!”
Nói rồi Kamijo vừa đi, vừa lắc đầu cười, Teru lon ton chạy theo gọi, quẳng ngay đóa hoa ấy trên mép bàn và không biết nó đã rớt ngay vào ngăn kéo bàn của kamijo đang hé mở…
Một lúc sau có cô người hầu vào dọn dẹp, cũng không hề nhận ra nó. Thấy ngăn kéo mở, liền nhẹ nhàng đẩy nó lại cho sát rồi quay đi làm việc khác…
Nơi ấy… truyền thuyết bắt đầu. Con người sẽ thật sự hạnh phúc khi đã được vĩnh hằng chăng? Hay rồi sẽ đau khổ trong một cuộc sống dài và đơn độc. Hạnh phúc là thứ bắt đầu từ đâu, và khi nào kết thúc? Phải chăng đó chính là thứ người ta vẫn hằng khao khát và mãi mãi đi tìm. Nhưng sẽ chẳng tìm được gì cả, nếu một ngày nào đó vẫn chưa nhận ra được những giá trị chân thật của cuộc sống… Mọi thứ đều trở nên vô nghĩa…
…Hết chương 1…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét