Chiêu Nghiêu Chàng Phiến
♥
~ Văn Án - Tổng Hợp ~

Chương 5
♦
Hiên Viên Chiêu Nghiêu ánh mắt trầm lắng.Năm trước hắn quả thật từng tại bên kia ven Tây hồ ngẫu nhiên cùng một nữ tử quen biết,mà có một đoạn thề hẹn nhân duyên.Nữ tử danh tính dĩ nhiên quên,nhưng cũng không phải nàng này.
“Nghiêu ca,vì sao gạt ta?”Nước mắt trong mắt Thủy Tâm Nhu tràn ra,nước mắt trong suốt một giọt lại một giọt theo nhau chảy xuống,một lát lệ đã rơi đầy mặt,hai mắt dưng dưng,như gió thổi qua hàng liễu,cơ khổ vô cùng,khiến người ta thương tiếc.
Nguyễn Khung ba người thương hoa tiếc ngọc tình cảm nổi lên,hận không thể tiến lên mà ôm ấp dỗ dành nàng,quay đầu xem Hiên Viên Chiêu Nghiêu,lại vẫn là vẻ mặt đạm mạc.
“Nếu ngươi không từng hứa hẹn thú ta làm vợ,lúc trước như thế nào cùng ngươi gắn bó?Nếu ngươi không từng hứa hẹn thú ta làm vợ,Tâm Nhu này cần gì ngàn dặm xa xôi mà đến,tự rước tới nhục…”Thủy Tâm Nhu tiếng nói như khóc như tố cáo,cơ hồ khóc không thành tiếng.
Hiên Viên Chiêu Nghiêu âm thanh lạnh lùng nói:”Bản công tử chưa bao giờ hứa hẹn thú bất cứ một người nào làm vợ.”
Thủy Tâm Nhu khiếp sợ nâng mặt,thần thái như cánh hoa run rẩy.
Mọi người hai mắt nhìn nhau,không biết đến tột cùng nên tin tưởng người nào.Xem nàng kia bộ dạng thương tâm muốn chết,không giống như là đang làm bộ;mà Hiên Viên Chiêu Nghiêu danh tiếng bên ngoài nổi tiếng phong lưu.Ánh mắt khiển trách bay đến trên người Hiên Viên Chiêu Nghiêu ngày càng nhiều.
Mọi ánh mắt đối với Hiên Viên Chiêu vẫn chưa tạo nổi một phần ảnh hưởng,không nhanh không chậm đứng lên,đi bộ đến vị trí trước mặt vị nữ tử,ôn nhu nói:”Cô nương dung mạo tú lệ,quả thật rất phù hợp với khẩu vị của bản công tử…”
Ngón tay thon dài mà hơi lành lạnh lướt qua hai gò má nữ tử,vài phần vô cùng thân thiết tự nhiên sinh tình.
Thủy Tâm Nhu lại chỉ cảm thấy nguy hiểm,đầu tự giác né sang chỗ khác,sắc mặt vài phần xấu hổ cùng vài phần tức giận:”Ngươi…”
Hiên Viên Chiêu Nghiêu thu hồi thần thái cười khẽ,đi tới gần nàng thêm vài phần,thần sắc băng lạnh,ngữ khí càng phát ôn nhu:”Chẳng qua,bản công tử yêu thích vị cô nương nào đều sẽ đưa một đóa hoa bằng vàng ròng,đóa hoa của cô nương đâu?”
Thủy Tâm Nhu nước mắt càng nhiều,cười khổ nói:”Lúc trước đó,Tâm Nhu đã đem bông hoa nhỏ bán đi lấy tiền đi đường rồi.”
Hiên Viên Chiêu Nghiêu tiểu ý ở bên môi chợt ra tăng,nhìn thẳng vào hai mắt nữ tử:”Nếu như bản công tử nói ngay từ đầu đã không tồn tại bông hoa hồng đó thì sao?”
Mọi người cả kinh.
Nguyễn Khung,Ngọc Triển Phong cùng Hàn Vân Liễu ba người thần sắc phức tạp,như thế này mới quan sát cẩn thận biểu tình của Thủy Tâm Nhu,nhưng vẫn như cũ khó mà tin được nàng luôn luôn giả bộ đáng thương.
Thủy Tâm Nhu như chưa từng nghĩ rằng Hiên Viên Chiêu Nghiêu nói như thế trở nên kích động,thê lương cười khổ,mờ mịt nhìn lại hắn,hai mắt đẫm lệ mông lung:”Nghiêu ca đối với Tâm Nhu lời ngon tiếng ngọt đều là giả,còn có một câu nào đáng tin tưởng?”
Hiên Viên Chiêu Nghiêu sắc mặt trầm xuống,đáy mắt hiện lên một tia kinh ngạc,không có đoán được nữ tử này đến như vậy sắc mắt vẫn như cũ rất là bình tĩnh,chỉ dựa vào một câu,lại có thể đem hoàn cảnh xấu đổi hướng sang hắn.
Ở đây ánh mắt mọi người biến thành sáng tỏ,vừa đối với Hiên Viên Chiêu Nghiêu sinh ra một chút tín nhiệm nháy mắt biết mất như không có.
Thủy Tâm Nhu lấy tay lau nước mắt,xoay người rời đi,dáng người như không có việc gì.
“Nghiêu ca,không thừa nhận cũng không có việc gì…Hiên Viên công tử,coi như Tâm Nhu chưa bao giờ tới đây đi…”
“A…Này…”Ngọc Triển Phong khẩn trương,bước nhanh đến chỗ bên người Hiên Viên Chiêu Nghiêu,”Hiên Viên huynh,các ngươi rốt cuộc…”
Hàn Vân Liễu kêu lên một tiếng,nói:”Hiên Viên,Thủy cô nương dù đã trưởng thành nhưng xa xôi như vậy đến đây tìm ngươi cũng không dễ dàng gì,hãy thu nhận nàng ấy cũng đâu có sao.Ngươi cũng đâu quan tâm có nhiều tiểu thiếp cơ chứ?
Nguyễn Khung gật đầu nói:”Vị cô nương này vẫn chưa có ép ngươi nhận nàng,với tính tình của nữ tử cũng xem như là được,huống hồ Thủy cô nương tướng mạo xinh đẹp tuyệt trần,Hiên Viên huynh cũng không chụt thiệt thòi.Ha ha.”
Hiên Viên Chiêu Nghiêu nhăn mày nhìn quét qua ba người,sắc mặt có chút khó coi:”Các người đều tin tưởng nàng?”
Ba người liếc nhau,không nói.
Đang ở lúc này,chợt nghe từ đám người ngoài truyện truyền đến vài tiếng kinh hô.
Bốn người quay đầu thì vừa thấy,Thủy Tâm Nhu đang đứng ở trên cầu Lan Thượng.
Thủy Tâm Nhu quay đầu nhìn lại cười,nước mắt rơi xuống,đưa tình ý nhìn chăm chú Hiên Viên Chiêu Nghiêu sau một lúc lâu,lưu luyến không rời,tuyệt vọng kêu lên:”Ngươi kiếp này phụ lòng ta,ta thành quỷ cũng không buông tha ngươi.Chỉ mong kiếp sau,không hề gặp lại…”
“Đáng chết!”Hiên Viên Chiêu Nghiêu thầm cảm thấy không ổn.
Bóng người màu lam từ trên cầu nhảy xuống,nhập vào giữa dòng nước sông chảy xiết,”Bùm…”một âm thanh vang lên,mang theo một trận bọt nước.
“Mọi người mau tới cứu người.”Nguyễn Khung kinh hãi,xung quanh mọi người kêu to.Lập tức có bốn vị nam tử cường tráng thả mình nhảy xuống sông.Bờ sông thượng nguồn rất nhanh có một đám người vây quanh chỉ trỏ.”
“Đáng tiếc…”Ngọc Triển Phong bóp cổ tay thở dài,nhìn chăm chú vào mặt nước.
Hàn Vân Liễu âm thầm liếc mắt một cái qua Hiên Viên Chiêu Nghiêu.Hiên Viên Chiêu Nghiêu trên mặt có vài phần tức giận,nhưng vẫn không có bất kỳ vẻ xấu hổ gì.Hàn Vân Liễu thầm nghĩ người này quá vô tình.
Hiên Viên Chiêu Nghiêu không tiếng động cười lạnh.Nàng này xuất hiện quá mức kì diệu,không phải do hắn quá nghi ngờ.Ánh mắt chỉ trích của mọi người,hắn thu hết vào đáy mắt,thoáng qua như chưa thấy.
Ở nước sông phía dưới,bóng người màu lam giống như con cá ở dòng nước di chuyển linh hoạt,tại trong nước cởi bỏ quần áo,lộ ra bên trong là quần áo như màu trắng hoặc hồng phấn,sắc đai lưng đỏ tươi trong nước lắc lư múa may.Trên khuôn mặt son phấn tưởng rằng dung nhan tuyệt thế,lộ ra khuôn mặt vô cùng tuấn tú.Thế nhưng lại là Cốc Thiên Thiên?
Quần áo màu lam theo dòng nước trôi đi xa,Cốc Thiên Thiên tạt vào bên bờ,ướt sũng hiện lên,trên mặt lộ ra một nụ cười tươi đầy âm hiểm,cố nén sau một lúc lâu,vẫn là không nhịn không được cười ra tiếng.
“Ha ha,Hiên Viên Chiêu Nghiêu,để xem về sau ngươi như thế nào mà ‘phong lưu’ đây…”
Việc lần trước đi tuyển người,Hiên Viên Chiêu Ngiêu hại hắn mất đi cơ hội,trong lòng hắn vẫn không cam chịu,hạ quyết tâm sẽ giáo huấn Hiên Viên Chiêu Nghiêu một trận,thế nên cố ý hỏi thăm mọi việc của Hiên Viên Chiêu Nghiêu.May mà Hiên Viên Chiêu Nghiêu luôn luôn phong lưu,bị hắn biết được ở Tây hồ hắn từng quen biết một vị nữ tử.Hắn nghĩ ngay ra kế trong bụng,lấy nam hóa trang thành nữ,cố ý làm cho Hiên Viên Chiêu Nghiêu xấu mặt trước mọi người.
Lần này diễn đối với chính mình Cốc Thiên Thiên có chút tự đắc,lại trộm cười sau một lúc lâu,kêu thảm thiết rồi khóc sưng đỏ cả hai mắt,nhất định cần chườm không ít nước lạnh,không dám ở lại lâu nên lập tức thi triển khinh công bay từ bờ sông vào trong rừng sâu.
Hắn vừa đi không được bao lâu,bóng dáng của bốn người sưu sưu bay tới,không ai khác ngoài bốn hộ vệ của Hiên Viên Chiêu Nghiêu,lần lượt nhảy vào giữa sông,không bao lâu thì nhoi lên mặt nước,trong tay cầm một bộ quần áo màu lam của nữ tử.
“Như thế nào?”Hiên Viên Chiêu Nghiêu từ từ đi tới.
Mấy người hộ vệ lập tức tiến lên:”Bẩm báo chủ tử,chỉ tìm được duy nhất một bộ quần áo,vẫn chưa nhìn thấy thi thể.”
“Hừ.”Hiên Viên Chiêu Nghiêu liếc liếc cái mắt qua bộ quần áo ướt sũng trên tay hộ vệ,từ bên trong lấy ra một sợi dây cột tóc màu đỏ,bí hiểm cười.Người ở trong nước tốc độ tự nhiên sẽ kém hơn ở trên mặt đất bằng phẳng,thế nên hắn mới kêu hộ vệ trực tiếp xuống hạ du mà tìm.Qủa nhiên không ngoài dự đoán của hắn.
Ánh mắt của hắn tuần tra trên mặt đất một phen,cách đó không xa một bãi nước nhỏ rơi vào tầm mắt của hắn,cười nhẹ,chậm rãi quay trở về.
“Quần áo cùng dây cột tóc thu hồi lại,sẽ có ngày dùng đến.”
“Là…”
Trở lại sân đấu,người vây xung quanh xem vô cùng nhiều.
Nguyễn Khung ba người thấy Hiên Viên Chiêu Nghiêu xuất hiện,vội vàng chào đón.”
“Hiên Viên,ngươi đi đâu vậy?”Hàn Vân Liễu hỏi.
Hiên Viên Chiêu Nghiêu thanh đạm nói:”Bản công tử ngày sẽ rời khỏi Tiến Châu.”
Nguyễn Khung ngạc nhiên nói:”Nhưng mà,còn chưa tim được vị cô nương kia…”
“Với ta có quan hệ gì đâu?”Nếu có duyên thì sẽ gặp lại,tạm biệt.”Hiên Viên Chiêu Nghiêu nói.Hắn sẽ xuất hiện ở chỗ phán quan,bất quá là tâm huyết tự dưng sôi trào mà thôi.
Nói xong,tiếng gọi vang lên,bát đại hộ vệ xuất hiện.
Đợi Hiên Viên Chiêu Nghiêu đi xa,Nguyễn Khung mới nói:”…Hiên Viên công tử này cử chỉ cứ như không đem Kinh cung phái của ta để vào mắt.”
Ngọc Triển Phong nhún vai nói:’Hắn từ xưa đã như vậy rồi.”
“Hắn hình như một chút cũng không để ý đến thanh danh của chính mình?”Nguyễn Khung nói.Nếu dự doán của hắn không sai,không cần đến hai ngày,việc Hiên Viên Chiêu Nghiêu bức tử một vị nữ tử sẽ truyền khắp toàn bộ giang hồ.
Hàn Vân Liễu chậm rãi nói:”Nếu hắn mà để ý,thì tám hộ vệ kia mà hắn ‘yêu sủng’sớm đã không ở lại.”
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét