Xong chuyện tốt, trong lòng cũng cảm thấy khoan khoái hơn. Hiểu Kỳ cứ vậy ngủ một giấc đến sáng. Mãi đến tận lúc Bảo vương thượng triều về, người vẫn còn trong mộng. Hắn cứ vậy bước nhẹ đến bên giường ngồi xuống khẽ lay gọi: “Kỷ nương… Kỷ nương… tỉnh tỉnh…”
Đang ngon giấc lại thoáng nghe tiếng nói, Hiểu Kỳ cựa mình mấy cái liền trở người quay đi. Bảo vương kéo y quay lại, vuốt nhẹ lên má y thì thầm bên tai nói: “Kỷ nương… nên tỉnh… đã muộn lắm rồi a.”
Người kia dường như có nghe thấy tiếng, mắt vẫn còn nhắm nghiền lại, nở nụ cười nói: “Bệ hạ… thần mệt a…”
Nghe qua giọng điệu rõ là y vẫn chưa muốn dậy. Nhìn y cuộn tròn trong chăn thoải mái ngủ lại trông hệt như một tiểu miêu lười, Bảo vương trong mắt có chút ý cười hỏi: “Thật mệt lắm sao?”
“Ân… bệ hạ… để… thần ngủ a…” Nói xong người kia liền chìm vào miên man, không nghe thấy gì nữa. Bảo vương môi khẽ cười cũng không nói. Sau lại mang hết mớ tấu chương bày lên bàn cạnh giường phê duyệt.
Mãi đến mặt trời lên cao mấy tất sau lại muốn rơi xuống mới thấy người kia trở mình thức. Hiểu Kỳ vừa mở mắt ra nhìn thấy Bảo vương liền nở nụ cười như hoa như ngọc gọi: “Bệ hạ!”
Bảo vương vừa trông thấy nụ cười kia liền cảm thấy lòng mê mẩn, đoạn giúp y nâng người lên nói: “Kỷ nương ngủ có ngon giấc không?”
“Ân…” Hiểu Kỳ ngủ được đủ giấc, đương nhiên tỉnh dậy tâm trạng cũng đặc biệt hứng khởi nói: “Thần vừa nãy có một giấc mơ lạ a.”
Thấy mỹ nhân cao hứng vậy, Bảo vương vừa bế y đứng dậy hướng đến dục trì, cười hỏi: “Kỷ nương là mơ thấy gì?”
“Nga…” Hiểu Kỳ hai tay choàng quai vai người kia, đầu cũng tựa sát vào ngực hắn nói: “Giữa một vùng đồi núi rộng lớn, thần thấy được cùng bệ hạ cưỡi chung một tuấn mã, cùng săn bắt thú a. Được như vậy thật vui…”
Lời vừa nghe qua Bảo vương bật cười: “Này không có lạ.”
“Không lạ a?”
Hiểu Kỳ nghi hoặc nhìn Bảo vương, hắn lại nói: “Không lạ. Sáng mai trẫm liền đưa ngươi đi săn bắn được không?”
“Ân!”
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét