Thứ Bảy, 8 tháng 6, 2013

[Chương 15] Chiêu Nghiêu Chàng Phiến

Chiêu Nghiêu Chàng Phiến



~ Văn Án - Tổng Hợp ~


1640351238510435

Chương 15




 


dài quá,gấp đôi các chương trước ý T^T

Ba ngày sau,hai người ba con ngựa tới Kinh Đào sơn.

Hình Bàn sửa sang lại vạt áo,liên tục thở dài:”Nếu như hình tượng là một quý công tử cao nhã của ta bởi vậy mà bị phá xấu,tội của ngươi quá lớn.”

“Là ngươi tự chuốc lấy.”Hiên Viên Chiêu Nghiêu nháy nháy mi mắt,có chút vô tình nói:”Ta nguyên bản tính toán cùng ngươi phân công việc ra để làm.”

Hình Bàn mắt lé nhìn hắn:”Ngươi nghĩ rằng ta sẽ mắc mưu?Khó nhìn thấy ngươi bị người khác như vậy trêu chọc,ta đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội như thế.”

Hiên Viên Chiêu Nghiêu hừ nhẹ một tiếng.



“Hay là ngươi thực sự chán ghét cái tên tiểu quỷ kia?”Hình Bàn khó nén một chút hiếu kì.

Hiên Viên Chiêu Nghiêu thanh đạm nói:”Ánh mắt ngươi nhìn ra thế nào thành ra ta thích hắn?”

Hình Bàn tiểu ý càng sâu:”Hai người các ngươi cũng vậy,hắn chẳng lẽ không phải giống nhau cũng chán ghét ngươi?”

Hiên Viên Chiêu Nghiêu không nói.Hắn tự nhận chính mình cũng không thật sự hoàn mỹ,nhưng cũng không có khuyết điểm nào cực lớn,tên tiểu quỷ kia thế nhưng lại chán ghét hắn?

Hình Bàn vẫn chưa nhìn ra dị sắc trên khuôn mặt của hắn,nhìn về phía rừng xanh phía trước:”Từ nơi này đi về phía trước vài bước nữa,hẳn chính là chân núi Kinh Đào sơn.”

Đúng là vào tháng ba,màu xanh trải khắp.Đưa mắt nhìn lại,xung quanh đều là bóng xanh.Mơ hồ còn nghe thấy mong manh tiếng nước chảy,hình như ở một địa điểm không xa.Hướng đến cùng với đường đi của mọi người không hề khác,sắc mặt nghiêm túc,đi lại vội vàng.

Hiên Viên Chiêu Nghiêu cùng Hình Bàn đem ba con ngựa dắt đến sau một tàng cây trong rừng,mắt to trừng mắt nhỏ.Gần buổi trưa,hai người có chút đói.

“Ngươi đừng nhìn ta,tại hạ mười ngón tay chưa bao giờ đụng đến nước mùa xuân.”Hình Bàn tao nhã vươn ra hai tay sạch sẽ mà thon dài,hướng Hiên Viên Chiêu Nghiêu bàn ra triển lãm. (=_=”)

Hiên Viên Chiêu Ngiêu nói:”Nếu ngươi dám ăn thứ gì đó ta làm,ta ngược lại không ngại.”

Hình Bàn cười gượng hai tiếng:”Xin miễn thứ cho người bất tài.”

Hiên Viên Chiêu Nghiêu thầm nghĩ:Vì bắt lấy tên tiểu quỷ kia,chính mình trả một cái giá lớn như vậy có hay không đáng giá?Không thể ngừng lại ở một quán trọ sạch sẽ không nói,lúc này còn bị đói bụng.Dưới chân hắn động một chút,đã phiêu bay lên cao,vô thanh vô tức dừng trên một nhánh cây khá cao,hướng ra xa nhìn chăm chú.

Cốc Thiên Thiên thoát khỏi Hiên Viên Chiêu Nghiêu xong,một lát cũng không dám trì hoãn,lại mua một con ngựa suốt đêm chạy đi,một đường đi cũng là nhanh đi chậm đi,lúc này mới vừa tới chân núi,trong lúc vô ý quay đầu,thấy một con ngựa bộ lông đỏ thắm bị cột bên cây.

“Ký quái,con ngựa này nhìn sao mà quen mắt quá.”Hắn nghi hoặc đến gần,muốn nhìn cho rõ ràng hơn.

Một thanh âm ác ma vang lên trên đỉnh đầu,ngữ khí thanh thản.

“Nó là ngựa của ngươi,đương nhiên nhìn quen mắt.”

Cốc Thiên Thiên sợ hãi kêu lên một tiếng,sau đó liền lui ba bước lớn,ngẩng đầu nhìn chăm chăm lên phía trên.Một nam tử một thân bạch y đứng trên cành cây,hai tay ôm ngực,ánh mắt bí hiểm,tràn ngập ý tứ hàm xúc đang tính kế.

“Ngươi,ngươi thế nào lại đến trước ta một bước.”

Lúc này Hình Bàn cũng từ một nhánh cây khác nhảy ra,cười nói:”Cốc Thiên Thiên là ngươi có suy nghĩ không đúng.Tốt xấu gì ta cũng có chút chỉ điểm mách bảo ngươi,ngươi đối phó Hiên Viên Chiêu Nghiêu như thế nài cũng được thôi,,nhưng ta như thế nào mà cũng bị cho vào trong mưu kế của ngươi?”

Cốc Thiên Thiên bày ra thần sắc mờ mịt:”Hình lâu chủ,ngươi đang nói cái gì?Ta như thế nào nghe không hiểu.”

Hiên Viên Chiêu Nghiêu lâng người đi xuống,như lá rụng không tiếng động:”Không sao,mấy người kia hẳn cũng đã đến Kinh Đào sơn,tìm bọn họ đối đáp hẳn là không thành vấn đề.”

Cốc Thiên Thiên vội vàng xua tay:”Khoan đã,tất cả để ta giải thích là được chứ gì?”

Nói xong,hắn liền muốn đi,bả vai lại bị Hiên Viên Chiêu Nghiêu đè lại.

“Chủ tử còn ở nơi này,tiểu tư như người như thế nào lại muốn đi trước?”

Công Thiên Thiên nhíu mày nói:”Hiên Viên công tử,tại hạ có việc gấp cần vội vàng đi làm,ngươi buông tha ta được không?”

“Việc gấp?”Hiên Viên Chiêu Nghiêu chọn mi:”Ngươi nghĩ rằng ta sẽ tin tưởng ngươi?”

Cốc Thiên Thiên không còn lời nào để nói,sắc mặt âm trầm.

“Vậy ngươi rốt cuộc muốn thế nào?”

Hiên Viên Chiêu Nghiêu chậm rì rì nói:”Chuẩn bị cho chúng ta ngọ thiện.” (nói tới bữa ăn mà ảnh đang mong chờ ý)

“Vậy lên núi đi.”

Nói xong,hắn xoay người bước đi.

Hiên Viên Chiêu Nghiêu lại đè lại bả vai hắn.

Không phải muốn so bộ dạng cao dáo với hắn chứ?Cốc Thiên Thiên âm thầm buồn bực.

“Tiểu tư này,như thế nào lại đi phía trước chủ tử đi?”

“Ta đây muốn nhờ ngươi đi nhanh lên có được không?”

“Không được.”

“Ngươi tốt nhất nên cầu nguyện đừng rơi vào trong tay ta,nói cách khác,ta nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi.”

“Mỏi mắt mong chờ.”

Hình Bàn nhìn hai người vừa đấu võ mồm vừa đi xa,trên mặt đầy tiểu ý,theo ở phía sau.

Đi đế phía trước không xa,đó là một loạt những thềm đá thông lên đỉnh núi,ven theo đường đi còn có rêu xanh bám trên đấy,nhưng những phiến đá ở giữa lại có vẻ nhẵn nhụi,có thấy người lui tới gần đây rất nhiều.

Cốc Thiên Thiên lại vượt qua Hiên Viên Chiêu Nghiêu.Lúc này đây,Hiên Viên Chiêu Nghiêu không có ngăn cản hắn lại.Hắn nhìn ra được,lần này Cốc Thiên Thiên nôn nóng không phải giả tạo.

“Thực sự gấp?”

“Đúng vậy,vội vã đi vào nhà xí.”Cốc Thiên Thiên nửa nói thật nửa nói dối đáp.

Hình Bàn buồn cười.

Đúng lúc này,phía dưới truyền đến âm thanh nói chuyện của mấy người.Cốc Thiên Thiên có nghe thấy một giọng nói trong đó,hơi kinh hãi,chui vào trong bụi ngồi xổm xuống.

“Mau đứng lên tránh đi.”

Hiên Viên Chiêu Nghiêu cùng Hình Bàn đều không động đứng yên,nhìn nhau.Cốc Thiên Thiên đi ra vài bước nắm lấy tay áo Hiên Viên Chiêu Nghiêu kéo về phía bụi rậm,theo hàm răng cắn chặt nói ra lời thúc giục:”Hiên Viên “đại gia”,nhanh lên đi.”

Ba người trốn ở nơi tốt xong,tiếng nói chuyện tới gần.

“Ngươi xác định hắn còn ở trên đỉnh núi?”

“Xác định.”

“Đến lúc đó,hành sự tùy theo hoàn cảnh.”

Hiên Viên Chiêu Nghiêu nói:”Không hề nghĩ rằng ngươi cũng sợ hãi người khác.”

Cốc Thiên Thiên nhíu mày không nói.

“Là người nào vậy?”Hiên Viên Chiêu Nghiêu hỏi.

Cốc Thiên Thiên khẩn trương,tay phải dùng sức che miệng hắn lại,tiến đến bên tai nhẹ giọng nói:”Hừ,đừng nói nữa,tính ta cầu ngươi,được rồi đi?”

Hiên Viên Chiêu Nghiêu nhìn thẳng vào hắn một lát,dời đi ánh mắt,không còn mở lời nữa.

Hình Bàn thấy thế,lắp bắp kinh hãi,đáy mắt hiện lên vô vàn tiểu ý,mở to tầm mắt,lại nín thở nghe động tĩnh của mấy người kia.

Mấy người kia chưa tiếp tục nói chuyện tiếp,một lát sau thấy họ đi về phía trước càng nhanh,rất nhanh đi xa.

Cốc Thiên Thiên thở ra hơi rõ mạnh,cảm giác trong lòng bàn tay như có như không có chút ấm ấp,thế này mới phát hiện lòng bàn tay của mình còn đang đặt trên miệng Hiên Viên Chiêu Nghiêu,vội vàng bỏ ra.

Hiên Viên Chiêu môi hé mở,phun ra mấy chữ:”Mạo phạm chủ nhân,tội này đáng phạt.”

Cốc Thiên Thiên hừ một tiếng,không đáng để ý,phủ hết bụi bám trên quần áo,đứng lên.

Hiên Viên Chiêu Nghiêu cũng như thế đứng lên,có điều ám chỉ nói:”Lại nói tiếp,ngươi cùng mấy người kia có cừu oán gì,hai người chúng ta sao cũng phải trốn cùng?”

Cốc Thiên Thiên á khẩu không trả lời được,vừa rồi dưới tình thế cấp bách,làm sao còn có thể nghĩ nhiều như vậy?

“Thiên Thiên,ngươi có biết mấy người nọ?”Hình Bàn hỏi.

Cốc Thiên Thiên nói:”Ác,hắn hả,không biết.Bất quá,lần trước ta cùng hắn phát sinh một chút mâu thuẫn,ta sợ hắn nhận ra ta,nên…”

Hiên Viên Chiêu Nghiêu nhìn hắn,không nhanh không chậm nói:”Chỉ sợ là người từng bị ngươi lừa gạt một lần đi?”

Cốc Thiên Thiên lảng tránh,hướng phía đỉnh núi bảo:”Đại gia…Mời.”

Hiên Viên Chiêu Nghiêu phẩy chiếc áo choàng,không hề xấu hổ đi về phía trước.

Càng lên cao hơn,bên tai tiếng nước chảy càng lớn.Độ cao của Kinh Đào sơn so với mực nước biển không thấp,ba người ước chừng đi nửa canh giờ mới lên được đỉnh núi.Đỉnh núi tụ tập không ít người,trước mặt là một mảnh rộng khắp với một thác nước hùng vĩ.,hoặc thở dài,hoặc tán thưởng.Nhưng thấy nước từ trên cao hạ xuống,như từ trời cao trút xuống,tiếng vang chấn động cực lớn.Thì ra,đây mới là nguyên nhân ngọn núi này được gọi là “Kinh Đào sơn”.

Thác nước ước chừng dài mấy trăm thước chảy từ ngọn núi xuống,mơ hồ có thấy mấy cánh hoa hồng bị cuốn trôi cùng với hình ảnh nhà cửa với vườn hoa ở bên trong,tràn đầy hứng thú.Lần trước,có một thanh niên cánh tay tráng kiện bám vào dây xích định vượt qua,cánh thác nước cùng lắm chỉ có tám chín thước không xa,còn có ẩn hiển ánh nước bên trong,đúng là cảnh đẹp khó thấy nhưng có không ít nguy hiểm.Trừ lần đó ra,không có phương pháp nào để tiếp tục đi sâu.Nói cách khác,có thể gặp mặt được người ở bên trong,không chỉ cần có khinh công siêu cao,mà còn cần can đảm hơn người.

Hiên Viên Chiêu Nghiêu nhìn bốn phía xung quanh,khen:”Nơi nào không hổ là nơi có cảnh đẹp tốt nhất.”

Hình Bàn xuống phía dưới dòng nước liếc mắt một cái,ít nhất cũng cao hơn ba trăm thước,dòng nước chảy xiết rất mạnh,tạo ra một tầng bọt trắng xóa,trắng bóng một mặt nước đầy ánh sáng.

Hình Bàn cười nói:”Quả thật,chẳng qua,nếu vô ý ngã xuống phía dưới đi,chỉ sợ là…”

Mọi người bên cạnh đều nhận ra hai người Hiên Viên Chiêu Nghiêu và Hình Bàn,đều lại đây hàn huyên,thần sắc gian trá đủ kiểu lấy lòng nịnh bợ.

Cốc Thiên Thiên bước đến dây xích,Hiên Viên Chiêu Nghiêu lấy thân ngăn lại.

“Lại có chiêu thức nào mới để chơi đùa vậy?”

“Ách,không có gì,ta chỉ muốn đi qua thử xem.”Cốc Thiên Thiên nói:”Ta đối với mấy đạo cụ mọi người nói có chút hứng thú.”

Hình Bàn âm thầm lắp bắp kinh hãi,nói:”Thiên Thiên,cái này cũng không phải thứ để nói đùa.”

Mọi người còn lại nghe vậy,cũng có vẻ mặt hoài nghi.Vô luận là tuổi,hay quần áo trên người,mọi người đều thấy thiếu niên này không đáng để vào mắt,chỉ khi nghe hắn nói dõng dạc,cũng có ý thích xem kịch vui.

“Ngươi như ngươi làm có sự cân bằng lực để đi qua,,muốn đi qua cầu treo bằng dây thép này,không bằng ngươi trực tiếp nhảy xuống.”Trên mặt Hiên Viên Chiêu Nghiêu xuất hiện tiểu ý.

Cốc Thiên Thiên làm bộ như chưa nhận ra sự châm chọc của hắn,nói:”Cũng chỉ đứng đó nói thôi,xem ta có đi qua được không.”

Hiên Viên Chiêu Nghiêu chọn mi:”Nhìn qua ngươi không phải thực sự cao hứng đấy chứ?”

“Có thể thoát khỏi ngươi,ta đương nhiên cao hứng.”Cốc Thiên Thiên hạ giọng,nói nhỏ.

Hiên Viên Chiêu Nghiêu cười đến cổ quái,chậm rì rì nói:”Ta mang ngươi qua đó.”

Cốc Thiên Thiên cả kinh,bình tĩnh nói:”Không cần!Dù biết khinh công của ngươi rất tốt,muốn dẫn một người qua cũng không phải chuyện dễ.Ngươi dám mạo hiểm là việc của ngươi,ta thật sự rất quý trọng mạng nhỏ của ta.”

Hiên Viên Chiêu Nghiêu cười mà không nói,ánh mắt bình tĩnh,thần thái vui mừng,phảng phất dù là có lên trời,đối với hắn cũng chỉ là việc hạ bút xuống viết lên một câu chuyện dễ dàng.

Mọi người bên cạnh khó có thể tin,có người hoài nghi,có người bội phục.Nước chảy xiết xuống dưới,khí thế long trọng,dòng nước không xuôi.Tại phía trên xích sắt,vốn đã không dễ bảo trì cân bằng,càng không nói dẫn theo một người.Trong mắt mọi người đủ sắc màu chờ mong,dù sao,có thể nhìn thấy Hiên Viên công tử thi triển khinh công tuyệt diệu cũng không nhiều cơ hội,nhất là tại dòng nước chảy xiết phía trước.

Hiên Viên Chiêu Nghiêu có ý định dọa Cốc Thiên Thiên một cái,bỗng nhiên động,lắc người Cốc Thiên Thiên kẹp ở dưới nách,trong tia chớp nhảy người lên,áo choàng bay phấp phới,như hạc trắng giương cánh,vững vàng đứng trên dây xích không lung lay.

Cốc Thiên Thiên bị không hề báo trước mà ôm lấy,sợ tới mức mà hét lên một tiếng,giống như một con bạch tuộc bình thường gắt gao bám lấy eo của Hiên Viên Chiêu Nghiêu,chỉ cảm thấy một trận rùng mình khi hướng tới thác nước phía trước,bên tai truyền đến tiếng rầm rầm nước chảy,che dấu tiếng tim đập mạnh,càng cảm thấy cảm giác không an toàn.Chỉ có trước ngực của Hiên Viên Chiêu Nghiêu truyền đến sự ấm áp mới làm cho hắn có thể cảm giác chính mình là người còn sống.

Mọi người bên kia đỉnh núi khó thể tự mình phát ra tiếng kinh hô,chỉ thấy bạch sắc nam nhân lướt trên đó như một con hồng nhạn,càng lúc càng xa,mũi chân thỉnh thoảng chạm trên dây xích một chút,động tác cực nhanh,dường như rất nhanh sẽ qua bên kia.Dây xích kia cứ lắc lắc lắc lắc,cứ như hai người trên đó lung lay sắp rơi xuống,chỉ làm cho người đổ mồ hôi lạnh một phen.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét