Thứ Bảy, 8 tháng 6, 2013

[Chương 11] Chiêu Nghiêu Chàng Phiến

Chiêu Nghiêu Chàng Phiến



~ Văn Án - Tổng Hợp ~


1640351238510435

Chương 11




“Tiểu nhị,đến đây.”

Cốc Thiên Thiên còn chưa tới cửa tửu lầu,liền cao giọng gọi người tới.

Từ bên trong tửu lầu ngay lập tức xuất hiện một tên tiểu nhị trong có vẻ thông minh nhanh nhẹn.

“Chăm sóc nó cho nó thật tốt,tiểu gia ta sẽ có thưởng.”

Đưa dây cương cho tiểu nhị,Cốc Thiên Thiên đi vào tửu lầu,còn chưa ngồi xuống,đã nghe thấy bên cạnh có ba tên giang hồ trông không tốt đẹp gì cao giọng bàn tán.

“Ai,các ngươi có thấy chuyện này không?Lâm Hoài Thượng,người có đôi bàn tay cực *khéo léo* đã chết!”



Cốc Thiên Thiên cả kinh,đôi mắt to tròn loé lên một tia sáng,dường như sắp có nước mắt tràn ra từ đó.

Chỉ nghe thấy tên còn lại bóp cổ họng khàn khàn nói:” Nghe nói…Không ít người đã hướng tới Kinh Đào Sơn mà đi.Biểu huynh của ta là “Âm Dương đao” cũng bị tên đó lấy hình dạng để làm mặt nạ da người,ta tính toán đi giúp hắn.Nếu mọi chuyện đều tốt đẹp chùng ta ước định cùng nhau gặp mặt tại Trang Châu.”

“Bị giết chết là tốt,cái lão già kia không giữ bên người thứ gì tốt đẹp,lại đi cất chứa mặt nạ da người!”Lại một tên căm giận nói.

Cốc Thiên Thiên đột nhiên đem tay phải hướng xuống bàn đập mạnh,”phanh” một âm thanh vang lên.

“TIểu nhị,còn không lại đây?”

Vài tên nam nhân đang bàn tán hoảng sợ,lúc đầu ngắm hắn rồi liếc mắt một cái.

Cốc Thiên Thiên làm ngơ không có nhìn đến,đợi đén lúc tiểu nhị vội vàng chạy tới mới nói:”Nhanh mang đồ ăn lên đây,tiểu gia còn phải đi ngay bây giờ.”

Vội vàng ăn xong,Cốc Thiên Thiên cự tuyệt tiểu nhị dẫn ngựa đến cho hắn,đi thẳng đến chuồng ngựa,nhìn thấy bên cạnh con ngựa của mình còn có ba con ngựa khác,lúc đó kế hoạch đã nằm ngay trong bụng hắn,đơn giản chỉ đem toàn bộ dây cương cởi bỏ,trên mông những con ngựa vỗ không nặng không nhẹ mấy cái,toàn bộ đem chúng đuổi đi.Sau đó,hắn nhảy lên mình ngựa,nghênh ngang mà đi.

Cốc Thiên Thiên chạy một đường như điên,trên đường vượt qua không ít người,xem phương hướng cũng đoán được nơi đến là Kinh Đào Sơn,cũng tưởng tượng được ở Kinh Đào Sơn mấy ngày tới sẽ xuất hiện không biết bao sự náo nhiệt.

Cách nơi muốn tới không xa có một quán trà,Cốc Thiên Thiên mới dừng lại nghỉ ngơi.

Ở một bàn khác có hai người đang nói chuyện với nhau.

“Lô nhị huynh,không nghĩ tới ở nơi này mà lại gặp được ngươi.Ngươi cũng đi Kinh Đào Sơn phải không?”

“Đúng vậy.”
”Ác?Nguyên lai mặt na da người của Lô nhị huynh cũng đang trong tay tên *khéo léo* ?Tại hạ hôm nay mới biết,thất kính thất kinh.”Người này sau khi biết rõ ràng có phần ăn nói ấm úng.

“Hừ!Lão tử ta đây không phải muốn đi lấy lại đạo cụ để giả dạng ta!”

“Vậy ngươi đi tới đấy để…”

“Hỏi nhiều như vậy làm gì?Tiếp tục đi thôi.”

Cốc Thiên Thiên nhìn bóng dáng của hai người rời đi,không khỏi nhíu mày lại.

Đúng lúc này,tiếng vó ngựa ngựa một trận dồn dập từ xa truyền đến,trong nháy mắt, trước mặt quán trà đã có ba con ngựa vọt tới.

Cốc Thiên Thiên tập trung nhìn vào,thầm kêu không xong.Ba người này không phải kẻ xa lạ gì,đúng là ba người tại tửu lầu lần trước bàn tán về Lâm Hoài Thượng.

Ba người kia cũng thấy hắn,nhất thời xoa cái mũi ánh mắt dựng thẳng,sải bước đến gần,đao trong tay giơ lên đập xuống bàn.

“Xú tiểu tử,có phải chính người đuổi ngựa của chúng ta đi hay không?”

Cốc Thiên Thiên đứng lên,ngạc nhiên nói:”Ba vị là ai?”
”Đừng vội giả bộ hồ đồ.”Một tên trong số đó đến trước mặt hắn mặt tức đến đỏ rực như con trâu bị trọc tức,”Tại tửu lầu lần trước chính ngươi đập bàn,ta nhớ rõ ràng!Tên tiểu nhị kia cùng nói một tên tiểu quỷ mười năm mười sáu tuổi tự mình đi đến chuồng ngựa,nếu không phải ngươi đuổi chúng đi thì còn ai vào đây?”

Mắt Cốc Thiên Thiên lộ ra sự sợ hãi lẫn vui mừng,tiến lên một bước nói:”Các ngươi nói người đó cùng ta có chung một một khuôn mặt giống nhau như đúc?Các ngươi đã ở đâu gặp qua hắn vậy?”

Tên đó cả khinh,cùng hai tên kia quay mặt ra nhìn nhau,hoài nghi đoán:”Người đó không phải là ngươi?”

Cốc Thiên Thiên thở dài một tiếng,uể oải nói:”Không dối gạt mấy vị làm gì,tại hạ có một huynh đệ là sinh đôi,trời sinh đã có tính cách không tốt,mấy ngày trước đã chạy trốn khỏi nhà,tại hạ luôn luôn đi tìm lại hắn.Thình mấy vị đây nói ra nơi gặp hắn cho tiểu đệ,tiểu đệ vô cùng cảm kích?”

Ba người đều sửng sốt.

“Nguyên lai là như vậy.”Tên còn lại tiếp tục cao thấp đánh giá Cốc Thiên Thiên,cảm thán nói:”Hai người bọn ngươi quả thật rất giống nhau.”

Ngươi thứ ba không có tốt như vậy thét lên,hừ lạnh một tiếng nói:”Nếu các ngươi là anh em,vậy thì càng tốt.Chúng ta tìm không được đệ đệ của ngươi,liền tính sổ với ngươi cũng được.”

Cốc Thiên Thiên rủa thầm một câu,vội nói:”Các vị chậm đã…”

Ngươi nó cũng không cho hắn cơ hội nói chuyện,đã rút đao ra hướng về phía hắn.Hai người kia cũng không có hảo ý cười,cũng bước tiến lên phía trước.

Cốc Thiên Thiên chỉ biết khinh công,sao có thể sử dụng một nửa chiêu thức?Chỉ biết lấy kiếm của chính mình ra,chân di động liên tục,dùng cảm giác của mình ngăn cản những lần công kích,bất quá chỉ được một lát đã chật vật đến lỗi bất đắc dĩ lui vào cạnh quán trà trong bụi cỏ.

“Uy,các ngươi như thế nào lại dã man như vậy,không phân rõ phải trái a?” Cốc Thiên Thiên khó thở nói:”Cùng lắm ta đem tiền ra bồi thường các ngươi!”

“Hảo a,lấy một ngàn lượng ra đi.”

“Một ngàn lượng?Như thế khác nào chiếm chết người!”Cốc Thiên Thiên gian nan tránh đi một đường đao chém vào vai trái,nhưng vẫn bị một đường rách chảy ra tơ máu.Trên trán Cốc Thiên Thiên chảy đầy mồ hôi.

Ở bàn khác một thiếu hiệp mặc một bộ thanh y vẫn âm thầm nhìn chăm chú mấy người,thấy thế liền nhảy lên,che ở trước mặt Cốc Thiên Thiên.

“Các vị,lấy nhiều đánh ít,thắng cũng không có tí công minh nào!”

Cốc Thiên Thiên vội vàng lui về phía sau người này.

“Ngươi là kẻ nào?Bớt lo chuyện của người khác đi!”Mấy tên đó lại quát lên.

Nam tử thanh y cười nhẹ nói:”Tại hạ không thể không quản.”

Ba người cùng nhìn nhau:”Cùng tiến lên!”

Bảo kiếm của nam tử thanh y vẫn chưa rút ra khỏi vỏ,trực tiếp giơ lên,tại không trung tung ra mấy chiêu thức.Cốc Thiên Thiên chỉ nghe lắc đác bên tai vài tiếng “vù vù”,liền nghe thấy ba tên kia kêu thảm một tiếng,nặng nè ngã xuống đất,hít một đám tro bụi.

“Còn chưa cút?”Nam tử hét chói tai một tiếng.

Ba người kêu ai ai bò dậy,trèo lên ngựa chạy như điên đi mất.

Cốc Thiên Thiên thở ra một hơi,đi nhanh đến trước mặt nam tử.

“Đa tạ vị công tử này đã ra tay tương trợ.”

“Không có gì.”Nam tử cười nói:”Gặp chuyện bất bình,tự nhiên rút kiếm tương trợ.Tại hạ Vũ Tử Kinh,không biết tiểu huynh đệ xưng hô như thế nào?”

Cốc Thiên Thiên chắp tay cười nói:”Ha ha,ta tên là Trương Tiểu Tứ,vô danh tiểu tốt,không đáng nhắc đến.”

Vũ Tử Kinh sửng sốt,lập tức cười nói:”Nguyên lai là Trương huynh đệ.”

Cốc Thiên Thiên đối lại một cách ngại ngùng cười,đi trở về bên cạnh bàn mình,tuỳ ý bao lại miệng viết thương,đem nâng lên ấm trà uống nước,lại đổ ra một ly,tính toán uống xong sẽ tiếp tục đi.

Vừa nhấc đầu lên,đã thấy cách đó không xa có hai con ngựa đang chạy tới.Vừa nhìn thấy,Cốc Thiên Thiên suýt chút nữa phun hết nước trong miệng ra ngoài.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét