Thứ Năm, 27 tháng 6, 2013

[TTHHX] Đệ nhị chương: Vô Tâm

Tại vương quốc nọ, một nơi người ta tin rằng chỉ có những đóa hoa hồng rực rỡ mới đem đến bình an cho con người. Cũng chính nơi ấy, khắp chốn tràn ngập hương hoa và những vườn hồng xinh đẹp… Một đóa hoa hồng xanh kỳ lạ sẽ mang con người đến sự vĩnh hằng…



Truyền Thuyết Hoa Hồng Xanh



Đệ nhị chương: Vô Tâm



Giới thiệu nhân vật:

Kamijo Ronsare

Sơ lược:Là một bá tước trẻ. Thuộc tuýp người lãng mạn. Ngoài mặt thường tỏ vẻ thờ ơ, lãnh đạm nhưng thực chất lại rất lo lắng và quan tâm đến những người thân chung quanh. Tuy Kamijo có một tuổi thơ không mấy tươi đẹp, nhưng anh lại có một cái nhìn rất rộng và thoáng về cuộc sống. Ngoài ra, anh lại còn là một người sống hết mình vì tình yêu.

Teru Ronsare

Sơ lược: Theo họ của gia đình Ronsare. Là một cậu bé khá đơn giản, vẫn còn trẻ nhỏ ham chơi. Nổi bật lên tính cách là nét ngây thơ, dễ thương, tốt bụng nên luôn được mọi người yêu mến và chú ý đến. Điểm yếu là khá bồng bột, nghịch ngợm. Khi muốn là phải đòi cho bằng được… nên thường hay gây phiền phức… Tuy nhiên lại rất chân thành trong tình yêu.

--------------------------------------------------



Buổi sáng, Teru đi dạo quanh vườn hồng. Gió nhẹ nhàng thổi lùa từ từ mang mùi hương êm dịu của hoa giàn trải khắp nơi. Dường như những đóa hoa ở đây đều tạo cho người ta một cảm giác vui thích kỳ lạ. Yên bình, phấn khởi cùng rất nhiều cảm xúc bắt nguồn từ đây. Nên mỗi khi vừa thức dậy Teru lại thích đi dạo quanh khu vườn.

Giờ đây, các công việc buổi sáng đã và đang diễn ra tấp nập. Mọi người đều thức dậy từ rất sớm. Teru thì không có thói quen này, lại thường ngủ cho đến khi mặt trời đã nhô lên cao mới chịu dậy. Nhưng thật chẳng ai muốn đánh thức cậu dậy làm gì. Mắc công bản tính nghịch ngợm của cậu lại gây ra chuyện gì đó kinh hồn bắt người ta phải kinh sợ. Thật là khổ cho những ai làm bảo mẫu của cậu một ngày…

Đi được một vòng, chợt Teru phát hiện ra có một người đang lom khom ở bụi hồng… Trông thật quá nhàn rỗi. “Hết chuyện làm rồi hay sao lại đi vạch lá tìm sâu a?” Nhìn cái mặt cũng lạnh đến phát ghét. Tuy nói vậy nhưng mỗi khi chăm chút cho những đóa hoa đó, sao người ấy lại có thể dịu dàng đến thế... ngọt ngào đến thế... lại còn nâng niu chúng đến vậy… chẳng bù với mỗi lúc nhìn cậu… thật đáng ghét…

Bất chợt trong đầu chợt nảy ra ý tưởng nghịch ngợm. Một cách thật nhẹ nhàng, Teru đi chầm chậm lại gần và rất nhanh lao đến đẩy mạnh khiến người đó ngã ngay vào bụi hồng…

“Ách…”

Kế hoạch đại thành, cậu liền đứng nhìn người kia chật vật gượng dậy mà cười khúc khích…

Người kia cư nhiên bị ai cố ý đẩy vào bụi hồng vừa đau xừa xót. Này còn đâu cái công thương hoa tiếc ngọc của y. Bị gai đâm đau cũng xem như không có gì đi, lại tiếc mấy nhánh hoa bị gãy nằm liệt xuống đất, trông thảm hại đến đây là cùng. Thật uổng công y chăm sóc từng chút mà. Người kia sau một hơi thở dài, không cần suy nghĩ cũng liền biết ai làm. Có chút ý bất mãn y quay sang lại thấy ngay Teru đứng cười mủm mỉm hỏi: “Yuki-san! Sao rồi? Có vui không? Hay là thấy giận hả?

Yuki là quản gia của gia đình Ronsare. Mặc dù được hỏi vậy, Yuki cũng chỉ nhìn Teru rồi khẽ lắc đầu thở dài. Ngay sau đó lại ngồi xuống đỡ mấy nhánh hoa bị gãy lên. Teru theo ngồi xuống kế bên, nhìn tay Yuki nâng niu hoa mà tự nhiên thấy giận, cậu liền nắm đầu chúng giật mạnh lên, Yuki cả kinh thốt lớn: “Aa, Teru-sama! Đừng…”

Quá muộn rồi, hoa đã bị giật lên, trốc luôn cả gốc lẫn rể. Yuki thương tiếc nhìn hoa thở dài. Teru liền sững cả người, hình như cậu cũng có chút hơi quá tay thật. Nhưng dù sao cũng đáng đời chúng lắm mà. Ai biểu chúng có sắc đẹp mê người làm gì. Cho chết! “Hứ! Ai… ai biểu ngươi chỉ chơi với chúng mà không chịu chơi với ta làm gì. Hỏi cũng không thèm trả lời.”

Yuki tiếp tục thở dài một tiếng nhìn Teru, rồi nhìn đám hoa trên tay cậu. Suy ra, hoa thì có tội tình gì mà đem ra hành hạ… Song lại nói: “Thế giờ người muốn chơi gì...? Nhưng mà trước tiên người phải trả lại mớ đó đây... Trồng lại, may ra còn sống được... Sau đó tôi sẽ đi chơi với người.”

“Nha???”

Vậy hóa ra mấy cái này nó quan trọng đến thế cơ à? Còn hơn cả cậu nữa. Thật đáng hận. Nói tới, nói lui rốt cuộc lại đòi hoa để đem trồng lại…

“Không! Còn lâu mới trả! Cho chết luôn!” Teru đứng bật dậy, chìa hoa ra nói với vẻ thách thức:  “Đây nè… Mau đến lấy đi!”

Yuki đứng dậy định cầm lấy, ngay lập tức Teru rút hoa lại vội chạy đi. Chạy được một quãng quay lại: “Này! Mau lên, Mau đến lấy đi!”

Thấy vậy, Yuki cũng chẳng còn cách nào khác ngoài việc đứng dậy cùng đuổi theo Teru. Không phải vì những bông hoa kia, mà vì cuộc vui của người kia. Càng không muốn làm niềm vui ấy gián đoạn giữa chừng.

Teru cứ vừa chạy, vừa cười rất tươi. Lại luôn luôn ngoảnh đầu nhìn về phía sau xem Yuki đã theo được đến đâu. Teru luôn luôn như vậy, ngốc nghếch, nghịch phá, đôi lúc cậu cũng tự hỏi mình rằng: “Vì sao Yuki không bao giờ nhìn mình? –Vì sao không bao giờ chịu chơi với mình?”. Và dù cho có phá Yuki cỡ nào thì y cũng không bao giờ giận hay nói gì cả. Teru thấy ghét như vậy, thật sự rất ghét. Cậu vẫn muốn được y quan tâm, cùng chơi đùa. Nếu được như vậy cậu sẽ cảm thấy rất vui… vui hơn khi chơi với người khác nhiều lắm…

…Nói thế nhưng Teru lại nào biết, Yuki vẫn luôn âm thầm nhìn và quan tâm đến mình. Niềm vui của Teru là thứ hạnh phúc nhất mà Yuki từng có. Nó thật sự rất quan trọng. Nhưng mỗi khi đối mặt với cậu, anh thật sự cảm thấy bối rối. Chỉ cần nhìn thấy nụ cười đó, nét đáng yêu đó, anh lại muốn ôm ngay cậu vào lòng… Nhưng bản thân anh cũng tự biết chừng mực, lại có thể làm gì khác hơn ngoài việc lạnh nhạt, tránh xa cậu ta ra đây...

Cơn gió dịu dàng mang hương hoa lan tỏa khắp nơi. Những khóm hoa hồng lung lay như đang cùng chơi đùa. Nụ cười ấy, như hòa vào làn không khí, ánh sáng mặt trời nhẹ nhàng tỏa xuống, càng làm Teru dần trở nên mờ nhạt đi, Yuki đứng nhìn theo chợt thấy lòng dao động… Teru đứng từ đằng xa nhìn Yuki cười gọi: “Yuki-san! Đứng đó làm gì? Mau đến đây đi! Ta trả cho nè!”

Yuki nghe gọi giật mình, chầm chậm bước tới. Teru lại càng lùi dần về phía sau… liền không may vấp phải tản đá nhỏ cản đường dưới chân ngã nhào xuống…

“Á…”

“Aa! Teru-sama! Cẩn thận!”

Yuki vội vàng chạy đến định đỡ lấy người cũng là quá muộn. Teru cả người nằm gọn trong bụi hồng. Bây giờ thì đã biết thế nào là sự lợi hại của việc bị gai hồng đâm rồi a? Cái này người ta gọi là “gieo nhân nào gặt quả đó”. Hành chúng quá, giờ bị chúng hành lại ấy mà…

Thấy vậy, Yuki đỡ Teru dậy. Người kia vừa đứng lên được, tức quá liền phủi ngay tay anh ra nhăn mặt nói: “Ngươi thật đáng ghét! Chỉ vì mấy cái hoa này mà ngươi nỡ xô người ta vào bụi hồng a!”

Nha… xin lỗi! Có mỗi mình cậu ác thế chứ người ta ai lại nghịch dại vậy. Đây gọi là đau quá mà tìm người trút giận. Nói cho chính xác hơn là đổ thừa. Yuki cả kinh nhìn Teru: “Kia… là người tự ngã vào đó mà.”

Teru vừa xoa xoa mấy chỗ bị gai đâm, vừa lắc lắc đầu trách móc: “Nếu không phải tại ngươi cứ xông xông tới, thì ta đâu có ngã.”

Yuki ngẩn người ra, sau một lúc liền hiểu rõ. Quả thật Teru viện cớ rất giỏi. Đổ cũng rất hay. Lúc này Yuki không còn gì để nói, gật đầu nhận tội: “Vâng! Là lỗi của tôi. Người có sao không?”

Yuki vừa định nắm tay Teru kiểm tra vết thương xem thế nào thì cậu ta quay ngoắt đi: “Hứ! Không cần ngươi quan tâm! Không thèm chơi với ngươi nữa đâu.”

Nói rồi Teru giận giỗi quay đi. Yuki nhìn theo chẳng biết nói gì, chỉ có thể lắc đầu cười nhẹ...

Từ trong phòng Kamijo nhìn ra, những chuyện kia anh đều đã thấy hết. Cũng có thể cảm nhận được điều gì đó rất lạ qua cái nhìn của Teru dành cho Yuki. Cậu nhóc vẫn còn quá ngây thơ. Trong mắt Kamijo, đó vẫn mãi là một cậu bé chưa trưởng thành được. Nhưng thật ra cậu ta cũng đâu còn nhỏ gì. Chẳng qua tại ham chơi quá mà không chịu lớn thôi. Nhưng vừa nãy, Kamijo đã thấy Teru thật sự có gì đó khác lạ, nụ cười ấy ngập tràn hạnh phúc… không như trước đây nữa… có lẽ nào là…

Hết chương hai…

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét