Chủ Nhật, 15 tháng 9, 2013

Hoa Thiên Mỹ - Đệ Tứ Chương

♣ Hoa Thiên Mỹ ♣


- Đệ Tứ Chương -




Một cái hôn sự vội vàng đến khó hiểu. Vạn Kiếm sơn trang người người bận rộn chuẩn bị đại hôn. Mới thoáng đó đã qua mất năm ngày. Thời gian cận đến càng khiến Thiên Vũ thêm phần lo lắng bất an, đứng ngồi không yên, ra vào ngơ ngẩn đến mất ăn mất ngủ.
Tịch dương, y ra ngồi ở hoa viên đánh đàn. Trông nét mặt lộ rõ vẻ tiều tụy. Khiến người người nhìn vào rất có tâm thương xót, đặc biệt là đám hạ nhân. Thiên Vũ thường ngày đối bọn họ rất tốt, mà y lại quá phần mỹ, nói cho nên nếu có ai đó đem lòng cuồng si với y cũng là lẽ thường tình.

Tin Thiên Vũ sắp thành thân, đối với bọn họ mà nói thực không có gì gọi là tốt. Mà nói không tốt cũng không phải, chỉ cần y thấy tốt, bọn họ đương nhiên thấy tốt. Nhưng nhìn y khổ sở đến ra như vậy, nói bọn họ sao không khỏi có ý thương tiếc. Thế nhưng bọn họ cũng không thể giúp được gì, chỉ đành phải âm thầm đứng bên cạnh y, cũng làm sao dám nói gì.

Chính là cả đám người bỏ việc đứng tụm lại một chỗ từ bụi cây xa xa hướng mắt nhìn Thiên Vũ, lại âm thầm tán thưởng: “Hảo, công tử thực hảo —”

“Kia, đám người kia, không lo đi làm việc, lại đứng ở đây làm gì?”

Giữa lúc đám người đang ngơ ngẩn bỗng nghe có tiếng quát tháo, ngay lập tức rầm rầm giải tán đi tứ phía, trong nháy mắt không còn một bóng. Giọng kia đương nhiên là của ngũ tiểu thư Mỹ Dung, nàng nhìn theo tái lắc đầu: “Nga, mấy cái tên này—”

Mỹ Dung lại hướng mắt đến nhìn ca ca nàng, y rõ ràng là trùng trùng tâm sự, nghĩ chắc cũng là vì hôn sự kia. Bản thân nàng cũng không thể hiểu phụ thân vì sao lại sắp đặt hôn sự vội vàng như vậy. Trông y rõ ràng là cũng không nguyện ý đi, cần gì gượng ép đâu?

Nàng tái không nghĩ nhiều liền chạy đến trước mặt Thiên Vũ. Chính là nàng đã đứng trước mặt y rất lâu, nhưng trông bộ dạng của y hình như là không thấy. Nàng cúi xuống nhìn Thiên Vũ chằm chằm, đưa tay đến ngang tầm mắt y, vẫy qua vẫy lại mấy cái mà y cũng giống như không hay biết. Trông bộ dáng này của y, thực không tốt. Nhìn qua, nàng thực không thể nghĩ ra được cái ngày kia. Chỉ thấy có chút không thích hợp. Thế nhưng y là ca ca nàng, như vậy có gì không thích hợp? Vốn là y bình thường đã mỹ đến quá phận, hiện tại lại càng thực giống với cái khuê nữ trước ngày xuất giá, băn khoăn lo nghĩ đến mất ăn mất ngủ. Mỹ Dung chính là muốn cười cũng không thể cười nổi, tái đưa tay chặn ngang bảo cầm, nghiêm giọng gọi: “Ca ca!”

Thiên Vũ ngạc nhiên nhìn nàng khó hiểu hỏi: “Kìa, nha đầu, ngươi đến lúc nào? Sao lại cản trở ta làm gì?”

Mỹ Dung nhìn y tỏ vẻ rất không hài lòng: “Ta đến từ rất lâu rồi, ở ngay đây, ngươi thế nào lại hoàn toàn không nhìn thấy? Ca ca, ta trông ngươi mấy hôm nay đều rất lạ, lúc nào cũng như người mất hồn. Ngươi cũng sắp thành thân rồi, chuyện vui như vậy, Ngươi sao có vẻ không vui?”

Thiên Vũ lặng suy nghĩ một thoáng rồi đứng dậy quay đi thở dài, tái lắc đầu nói: “Không vui? Ta sao lại không vui? Nha đầu, ngươi đa nghĩ quá rồi.”

Mỹ Dung chạy đến trước mặt y nhìn tới nhìn lui mấy lượt, nói: “Không đúng, rõ là ngươi đang rất không vui, sao lại nói không có?”

“Ta… Ai, đã bảo không có gì mà.” Thiên Vũ ấp úng một lúc liền muốn quay đi. Mỹ Dung lặng bước theo phía sau, nghĩ một lúc liền nắm lấy tay y nói: “Ca ca, bây giờ vẫn còn sớm, ta dẫn ngươi ra ngoài chơi a—!”

Thiên Vũ có chút ngạc nhiên: “Đi đâu?”

Trông biểu tình của y dường như không muốn, Mỹ Dung kiên quyết kéo y đi nói: “Chúng ta ra ngoài thành ngao du.”

“Nga~ Ta không muốn đi! Nha đầu!”



Rời khỏi thành môn, cả hai thúc ngựa nhàn hạ hướng về phía trước. Bên ngoài thành non xanh nước biếc, phong cảnh hữu tình, cũng là khiến Thiên Vũ thêm phần khổ sở. Y lại nhớ đến hắn. Đêm nào cũng đều thấy nhớ hắn. Dù có không muốn, hắn cũng luôn nằm mãi trong đầu y, không quên được. Còn hắn? Bây giờ lại đang ở đâu? Hắn như vậy lẽ nào không biết y sắp phải đi thành thân? Nếu đã biết lại không muốn tìm đến gặp y sao? Nghĩ đến, Thiên Vũ quả thực không còn chút tâm tình nào, chỉ tái thở dài.

Mỹ Dung nhìn mãi biểu tình Thiên Vũ, nhịn không được hỏi: “Ca ca, ngươi thực là mắc bệnh tương tư sao? Ngươi đã yêu ai rồi sao?”

Thiên Vũ cả kinh nhìn Mỹ Dung, lúng túng nói: “Ta… ta không có!”

Đây nguyên là do nàng quá đa cảm, hay thực là do biểu tình của y đã quá rõ ràng. Nhưng chung quy thì chuyện này thực rất khó nói, càng không thể để ai biết. Nếu không chỉ e y cùng hắn đều phải gặp rắc rối lớn. Mỹ Dung nhìn y cười hì hì nói: “Ngươi rõ là như vậy mà. Ca ca a, ngươi thực là đã yêu ai? Nói ta nghe đi, biết đâu ta lại giúp được gì cho ngươi. Bây giờ cũng chưa phải muộn nha, phụ thân biết ngươi có ý trung nhân từ trước, chắc chắn sẽ thú nàng cho ngươi. Ngươi càng không phải khổ sở vì phải thành thân cùng cô nương họ Vương kia nữa.”

“Ngươi—” Thiên Vũ thực rất không hài lòng nhìn Mỹ Dung nói: “Tiểu nha đầu nhà ngươi thật là phiền. Ta đã bảo là không có, ngươi sao cứ phải dồn ép mãi?”

“Nga— không có? Không có thì ngươi cũng đâu có phản ứng như vậy.”

“Ta… ai—”

Thiên Vũ tái thở dài quay đi không nói. Mỹ Dung cũng không hỏi nữa, chính là trầm mặc suy nghĩ: “Ca ca suốt ngày giam mình trong sơn trang không đi ra ngoài. Mỗi lúc xuất môn đều do ta dẫn đi. Cũng không tiếp xúc với bất kỳ cô nương nào thì làm sao lại…? A…”

Nói đến chuyện xuất môn liền khiến nàng nhớ đến lần xuất môn cuối cùng cách đây nửa năm trước. Quả thực khi đó ca ca nàng đã bị một tên nam nhân mặt dày sàm sỡ trước cổng thành, nghĩ đến liền khiến nàng toàn thân chấn động: “Lẽ nào lại là hắn?”

Mỹ Dung kinh nghi nhìn về phía Thiên Vũ, lắc lắc đầu mấy cái tự trấn tĩnh: “Không thể nào. Không thể là hắn. Hắn là nam nhân. Ca ca ta không thể nào có gì với hắn được. Hơn nữa từ lúc đó, cũng không thấy hắn xuất hiện, y cũng không gặp lại hắn. Nói vậy chỉ có thể là…”

Là đám gia nhân trong sơn trang a —

Nghĩ đến đây nàng càng cảm thấy không đúng, tái lắc đầu mấy cái cười khó hiểu.

Thiên Vũ thấy biểu tình của nàng kỳ quái liền hỏi: “Nha đầu, ngươi đang suy nghĩ cái gì?”

Nghe hỏi, nàng thản nhiên thúc ngựa lên trước, nói: “Không nói ngươi biết.”

“Nga—”

Mỹ Dung suy nghĩ một lúc quay lại cười hì hì nói: “Ngươi nói ý trung nhân của ngươi. Ta liền nói cho ngươi biết ta đang nghĩ gì.”

Thiên Vũ chính là lãnh đạm nói: “Ngươi không nói cũng không sao. Ta cũng không có ý trung nhân gì, không cần hỏi.”

“Nga— nhìn ngươi thực không tốt. Ta thực thấy lo a.”

“Ta không sao, ngươi không cần phải lo.”

Thiên Vũ mặc dù nói vậy, nhưng nhìn biểu tình của y, Mỹ Dung làm sao không rõ được, càng rõ lại càng cảm thấy thương tâm. Chính là y đã không muốn nói, nàng cũng không thể giúp được.

Nàng trầm lặng nhìn y một lúc đột nhiên thúc ngựa phi nhanh về phía trước, tái quay đầu lại nói: “Ca ca! Lâu rồi chúng ta không thi cưỡi ngựa. Hôm nay chúng ta lại thi xem ai nhanh hơn. Người thua là con rùa a!”

Nàng lời vừa nói xong, thoáng cái đã ở rất xa. Thiên Vũ ngay lập tức thúc ngựa chạy theo gọi: “Tiểu nha đầu, đợi ta!”

Ngay sau đó cả hai kỵ mã không ngừng phi nhanh về phía trước vượt qua một dặm đường dài, như vậy cũng liền đem tâm sự trùng mang tản dần đi. Thiên Vũ đã đến lúc này sao còn có thể nghĩ nhiều. Chính là trước kia cũng đã nói phó mặc cho số mệnh, hiện tại còn có thể quay lại sao?



Ngày đại hôn, trên dưới sơn trang rộn ràng đón tiếp khách. Thiên Vũ bị bức khoác lên người bộ y phục tân lang cùng đoàn người đi rước dâu. Suốt cả chặng đường, dân chúng ồ ồ kéo ra nhìn như xem hội, chính là nhìn qua liền xì xầm to nhỏ với nhau. Kia thật là tân lang sao? Nhìn y như thế nào cũng quá phần tuyệt mỹ. Chính là dáng người cùng bộ y phục kia không phối hợp. Có điểm khiến ngươi chê cười, cũng có điểm khiến ngươi ghen tị, cũng có điểm khiến ngươi luyến tiếc cùng tán thưởng. Dù là lời nào cũng tuyệt không phải dễ nghe.

Dọc hai bên đường tiếng vang lớn như vậy nói Thiên Vũ có khiếm thính cũng phải nghe mờ mờ. Đầu y một phen đau nhức, chỉ cảm thấy rất tức giận. Bọn họ như vậy là khi thường khí khái nam tử của y sao? Chính là cũng không thể làm được gì, chỉ đành phải thẳng hướng nhìn phía trước một đường mà đi. (khiếm thính: điếc)

Đây nguyên cũng là lý do y không bao giờ muốn xuất môn. Hôm nay lại còn diện bộ hỉ phục chói mắt như vậy càng gọi người chú ý. Ngay lúc này y cũng chỉ muốn nhanh chóng quay trở về.

Sau cả một chặng đường dài khổ sở, Thiên Vũ cuối cùng cũng đã rước được tân nương đến Vạn Kiếm Sơn Trang.

Chính là thời điểm tân nương bước xuống kiệu, từ trên xuống dưới nhất thời ồ lên. Nàng— trông có vẻ hơi cao, còn muốn cao hơn cả tân lang, nhìn thế nào cũng rất là không thích hợp.

Giờ lành đã đến, tân nương được đưa vào bên trong sơn trang cùng Thiên Vũ bái thiên địa. Nói, dù có muốn hay không thì sau lần kết bái này, y chính là người đã có thê tử. Thế nhưng y lại không một chút tình cảm với nàng, như vậy về sau biết đối xử thế nào đây? Lạnh nhạt? Như vậy có phải thật thiệt cho nàng? Thế nhưng y cũng không biết phải làm thế nào. Nhìn nàng, lại khiến y nghĩ đến Kiều Phong thầm mắng: “Kiều Phong, sao đến lúc này ngươi vẫn chưa xuất hiện. Ngươi lẽ nào thật vô tình đến vậy? Ngươi cư nhiên nhìn ta thành thân cũng không muốn đến gặp ta được một lần sao? Ngươi nói cái gì mà yêu ta, còn bảo ta tin ngươi. Ngươi thực là đáng chết mà.”

Bái đường xong, tân nương được đưa vào phòng hoa chúc chờ đợi. Giữa đêm Thiên Vũ một bộ dáng lãnh đạm bước vào. Bà mối cùng đám người hầu dắt y đến ngồi gần bên tân nương, chúc vài câu tốt lành, sau liền lui ra.

Nhìn tân nương. Thiên Vũ thực không biết làm sao. Nàng vẫn im lặng chờ đợi. Y ngồi trầm mặc một lúc quyết định đứng dậy đi. Vừa quay đi đột nhiên tân nương nắm tụ áo y kéo lại. Thiên Vũ có chút ngạc nhiên quay sang nhìn nàng, cũng là có chút tiếc ý. Nói đời người nữ tử cũng chỉ một lần xuất giá. Là may hay rủi cũng thực khó nói, chính là không thể quay lại. Thế nhưng có lẽ số nàng thực là kém phần may mắn mới bị ép gả cho y. Nàng ngay cả khăn che mặt vẫn còn chưa được mở ra, nghĩ cũng thật đáng thương, y chính là thầm tự vấn: “Ta như vậy liệu có quá vô tình hay không?”

Thiên Vũ xiết chặt nắm tay lại một lúc, quyết định mở khăn che mặt cho nàng. Khăn che mặt vừa được mở lên khiến y cả kinh lùi về sau mấy bước:

“Ngươi—! Sao lại là ngươi?”

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét