♣ Hoa Thiên Mỹ ♣
- Đệ Ngũ Chương -
N/t: tới rồi. Sau chương này, Thiên Vũ chính thức bước chân vào giang hồ. Cái gì đang đợi y ở phía trước còn khó nói. Thân phận long bong hoa hoa công tử Kiều Phong đại ca cũng rõ ràng hơn. Tại hạ rất có tự tin với đại ca, rất có dáng làm khổ thụ nha, cũng vì thụ lăn lộn không ít nha.
...
…
Thiên Vũ xiết chặt nắm tay lại một lúc, quyết định mở khăn che mặt cho tân nương. Khăn che mặt vừa được mở lên khiến y cả kinh lùi về sau mấy bước:
“Ngươi—! Sao lại là ngươi?”
Người kia nhìn y hì hì cười nói: “Nói vậy ngươi nghĩ là ai đây? Mỹ nhân của ta, ngươi thực để ta đợi lâu quá đi.”
Thiên Vũ vẫn còn chưa thể tin được vào mắt chính mình, tái chớp chớp mắt mấy cái tự vấn: “Hắn? Thực là hắn? Tân nương sao lại là hắn?”
Thiên Vũ ngây ngốc ra mà nhìn tân nương kia. Hắn cũng không để y chờ đợi quá lâu, ngay lập tức đứng dậy ôm tân lang… cũng không phải, đáng ra phải là tân nương của hắn xoay một vòng đắc ý nói: “Thiên Vũ a Thiên Vũ, ta lúc này biết nên xem ngươi là gì đây? Tướng công? Hay nương tử?”
“Ngươi— bỏ ta xuống! Mau lên!”
Thiên Vũ cả giận đấm vào ngực hắn mấy cái. Hắn liền thuận thế đặt y xuống giường, đồng thời xoay người lên trên, hôn lên môi y một chút tán thưởng: “Thiên Vũ a, hôm nay ngươi thực đẹp. Nhưng cũng thực không thích hợp nha, nếu là bộ y phục áo tân nương này có lẽ hợp hơn a.”
Cái lời này không phải đến bây giờ y mới nghe qua. Suốt cả chặng đường đi rước tân nương về, y đã phải nghe rất nhiều rồi. Thiên Vũ có chút xấu hổ cùng giận dữ nói: “Người khoác áo tân nương hôm nay không phải là ngươi? Ta xem ngươi như vậy cũng đủ mỹ lắm rồi đi!”
“Ai nha?” Hắn tái nhìn xuống bộ y phục trên người chính mình cười hì hì nói: “Cũng làm sao hợp bằng ngươi? Ngươi xem, ta như vậy phải thật miễn cưỡng lắm mới phẫn vào được a.”
Thiên Vũ nhìn qua hắn có điểm nhịn không được nói: “Nếu đã như vậy, ngươi cần gì phải miễn cưỡng?”
Hắn một bên cắn nhẹ lên tai y, cợt nhã nói: “Chẳng phải vì ngươi hay sao? Nếu không ta làm sao quang minh chính đại đến thú ngươi được đây?”
Nói như vậy cũng thật kỳ lạ, Thiên Vũ đương nhiên thấy khó hiểu, tân nương hôm nay vì sao không phải là cô nương Vương Tử Y, mà lại chính là hắn? Y nhìn hắn ánh mắt phẫn đầy nghi hoặc hỏi: “Ngươi thực đã làm gì? Như thế nào tân nương hôm nay lại là ngươi? Còn tân nương thật đã ở đâu?”
Hắn biểu tình có chút cợt nhả, chính là than thở nói: “Ai nha, Thiên Vũ a… Ta thật không ngờ ngươi lại mong được thành thân cùng tân nương của ngươi đến vậy, cho nên thấy ta không vừa lòng sao? Biết vậy ta để ngươi nguyện ý cho xong—”
Thiên Vũ nghe qua có phần cảm thấy thực tức giận quay mặt đi, chỉ nói: “Ngươi— nói được vậy sao không làm đi?
Hắn chính là cười hì hì nói: “Ngươi xem, ta chỉ là đùa thôi. Ngươi lại tưởng thật sinh khí cái gì? Ta sao có thể để ngươi thuộc về kẻ khác được đây.”
Thiên Vũ nghe qua có phần buồn bực cũng không nói. Hắn một bên nhìn thật kỹ sắc mặt y, liền thấy thương xót. Mới vài ngày, y thế nào lại phó thành cái bộ dáng tiều tụy như vậy đây? Hắn tái hôn nhẹ lên môi y, ôn nhu nói: “Đã khổ cho ngươi! Nhưng đã ổn rồi, từ nay cũng không cần phải lo lắng nữa. Ta đưa ngươi đi, mãi mãi ở bên cạnh ta, có được không?”
Thiên Vũ có chút ngạc nhiên quay mặt lại nhìn hắn, trong đôi mắt kiên định kia lộ rõ kiêu hãnh cùng dung chứa một tình yêu chân thành. Hắn, một lãng tử hào hoa phong nhã. Cũng là hắn, nói được, chắc chắn có thể làm được. Thiên Vũ nghĩ đến, sau này lại còn phải lo lắng điều gì? Nguyên đây có lẽ chính là ý trời. Nếu trời đã định tân nương đêm nay là hắn, y nguyện phó thác cuộc đời này cho hắn. Dù có đi sai một lần, nhất quyết cũng không hối hận, chính là hỏi: “Ngươi nói mãi mãi sao?”
“Ân, mãi mãi.”
Hắn không chút suy nghĩ liền trả lời. Thiên Vũ chính là nở nụ cười không nói gì. Nhưng trong lòng vẫn có nghi vấn không giải được, hỏi: “Chuyện lúc nãy ta hỏi, ngươi thế nào không nói?”
“Là chuyện gì?” Cũng không đợi y hỏi thêm, hắn vừa nhớ ra liền cười hì hì nói: “Nga—ta thực quên mất. Tân nương tử thật của ngươi đã trốn theo đức lang quân như ý của nàng ta rồi đi.”
Thiên Vũ nhìn Kiều Phong ánh mắt đầy kinh nghi. Nhưng y làm sao biết, từ hôm hắn biết tin tân nương tử sẽ được gả vào Trác gia. Liền vội vàng đến nơi tìm hiểu gia cảnh của nàng. Lại được biết, nàng có một mối duyên đính ước từ thuở nhỏ với một chàng thư sinh nghèo. Tiếc thay, cha nàng hôm nay lại chê y nghèo không tương xứng với nàng. Lại ép gả nàng cho Thiên Vũ. Chuyện tốt thế này hắn làm sao không tận dụng lấy.
Ngay trước đêm đại hôn. Hắn tìm đến nàng kia, êm xui dàn xếp cho nàng bỏ trốn cùng với đức lang quân như ý của nàng. Bản thân hắn ở lại thế chỗ tân nương. Cũng may, đám người kia cũng không trông chừng nàng kỹ lắm, mọi chuyện diễn ra đều đúng như dự liệu của hắn, không hề gặp trở ngại. Nghe vậy Thiên Vũ cười nói: “Ngươi thực là quỷ quyệt.”
“Ha hả— Ta không quỷ quyệt làm sao thú được ngươi. Sau này ngươi phải ngoan ngoãn theo ta đi!”
Thiên Vũ có chút ngạc nhiên: “Đi đâu?”
“Đương nhiên là đi ngao du thiên hạ. Ngươi lẽ nào nghĩ ta đến đây làm dâu Trác gia thật sao? Ta đến đây làm đạo gian nha.”
Đoán biết hắn sẽ nói như vậy, thế nhưng y cũng có chút lo ngại hỏi: “Nói vậy tiếp theo ngươi định làm gì?”
Hắn một bên thoát y phục của Thiên Vũ, một bên cười nói: “Chẳng phải đã nói mọi sự cứ để ta liệu hay sao. Không cần lo lắng.”
Thiên Vũ gật gật đầu, không nghĩ nhiều nữa. Hắn lại càng tỏ ra được ý cười nói: “Tướng công— Một khắc xuân tiêu, đáng giá nghìn vàng. Không nên bỏ lỡ a.”
Một cái “tướng công” đã có mười phần cợt nhã. Thiên Vũ nhịn không được cả giận mắng: “Ngươi— thực gian tà!”
Hắn chỉ cười không nói, chính là…
Ta không gian tà làm sao có được ngươi?
Giữa đêm bọn gia nhân nghe trộm bên ngoài tân phòng ai cũng đều phải đỏ mặt tía tai chạy đi. Nguyên lai tân nương tử thực là lợi hại, có thể khiến cho tân lang rên rỉ thác loạn như vậy, nghe qua ngay cả huyết mạch cũng muốn xông lên não mà.
Sáng hôm sau, gia đinh gõ cửa hỉ phòng. Thế nhưng gõ một hồi lâu cũng không thấy ai ra mở cửa, lúc đẩy cửa xông vào chỉ phát hiện ra một lá thư. Người cũng là đã sớm rời đi từ đêm qua. Ngay lập tức thư được trao tận tay trang chủ. Sau khi đọc xong hắn dù có lấy làm lạ, cũng không thể không tin tưởng. Mọi chuyện dường như diễn ra còn hơn cả sự mong đợi. Thiên Vũ đã sớm hòa hợp với tân nương tử. Hiện đang cùng nàng đi ngao du thiên hạ? Liệu có đơn giản như vậy không a? Nhưng cho đến ngày phát hiện ra sự thật, e là mọi thứ đã quá muộn màng.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét