♣ Hoa Thiên Mỹ ♣
- Đệ Lục Chương -
Tuyên Châu quán trọ Duyệt Lai —
Một lão ông nắm tay một lão bà bà bước vào. Lão bà đi tới cửa vấp phải ngạch cửa thiếu chút nữa ụp mặt xuống đất, lại may mắn thay được lão ông nhanh chóng trụ vững kéo lại, vỗ tay lão bà an ủi nói: “Lão bà, có ổn không?”
“Hảo.” Lão bà gật đầu bước theo lão ông đi vào. Tiểu nhị từ bên trong nhanh nhạy chạy ra đón. Cả hai cùng bước vào ngồi bên trong bàn ngồi xuống phân phó gọi thức ăn. Nhìn hai lão gia gia này tuy vẻ ngoài cũng giống như người bình thường, thế nhưng tư thế ngồi nhìn thế nào cũng lộ rõ khí phách bất phàm.
Lão ông một bên nhanh chóng rót cho lão bà một tách trà, một bên lao lao bụi đường trên mặt lão bà, ôn nhu nói: “Lão bà, uống trà đi, có thấy mệt lắm không?”
“Ân.” Lão bà biểu tình quả có chút mệt mỏi. Suốt mấy ngày bôn ba đường dài từ Dương Châu đến đây, như thế nào lại không mệt. Lão bà uống xong một ngụm trà mới nhớ ra hỏi: “Chúng ta đến đây làm gì?”
“Ân, đi xem náo nhiệt.”
Lão ông một mặt bình thản nói, cũng không ngại lão bà nghe qua sắc mặt có chút ngưng trọng. Còn kéo tay lão bà vỗ vỗ an ủi nói: “Cũng biết ngươi vốn không thích những chuyện này, chính là náo nhiệt này ta cần phải ngoạn. Xong rồi chúng ta đến Điểm Cang Sơn Đại Lý có được không?”
“Điểm Cang Sơn Đại Lý?” Lão bà có chút khó hiểu hỏi: “Chúng ta đến đó làm gì?”
Hắn cười nói: “Đương nhiên là trở về gia trang của ta.”
“Nga?”
Lão bà nghi hoặc nhìn lão ông. Trước đây chưa từng nghe hắn nói về gia trang của hắn nha. Chỉ biết hắn là người Đại Lý. Càng không biết gia trang của hắn thế nào lại tọa lạc ngay trên Điểm Cang Sơn. Đây đương nhiên là một ngọn núi. Cũng không phải là một ngọn núi bình thường. Chính là một dãy núi trùng điệp hùng vĩ, cũng là tổng đà của Minh Giáo.
Minh Giáo danh xưng minh tôn giáo, lấy hiệp nghĩa, phổ độ chúng sinh làm đạo. Thế nhưng giáo đồ Minh Giáo, bất chính bất tà, hành xử cổ quái, thích đơn thân độc mã, không có quy tắc, bị người trong giang hồ coi là dị đoan, cũng được gọi là ma giáo bàng môn tả đạo.
Giáo chủ Minh Giáo thân thủ bất phàm, xưa nay trên giang hồ cũng ít người được gặp qua. Cũng không ai biết hắn đến tột cùng là một người như thế nào. Càng không biết hắn thế nào vang danh thiên hạ. Chính là Minh Giáo dưới lãnh đạo của hắn chính là thời điểm thịnh thế, triều đình đã phải bảy phần kiêng kỵ không dám vọng động. Võ lâm chính phái đối Minh Giáo dù có thanh tẩy cũng chỉ là mạnh miệng nói, không dám làm gì. Hắn như vậy sao không vang danh thiên hạ?
Nói thế nào lão bà cũng không tin người kia chính là người của Minh Giáo. Đây cứ xem như là một cái lều tranh bên cạnh một cái gia hào đi.
Lão bà nhìn nhìn lão ông một lúc quay đi không nói gì. Lão ông có chút ngạc nhiên hỏi: “Thực không muốn hỏi gì sao?”
“Không hỏi. Đến rồi liền sẽ biết.”
Lão ông chính là cười khổ nói: “Lão bà như vậy thực không tốt.”
“Thế nào không tốt?”
Lão bà nhìn qua có chút giận, lời bực dọc cũng mới xuất ra chưa nhận được câu trả lời liền bị tiểu nhị từ bên trong mang thức ăn ra hô hào: “Thức ăn tới rồi đây—”
Lão ông một bên cầm đũa đưa vào tay lão bà, một bên gấp thức ăn vào chén cười nói: “Lão bà ăn cơm, ăn cơm đi— thực đói rồi a.”
“Hảo.”
Thấy hắn như vậy, lão bà cũng không nói gì. Chính là suốt mấy ngày đường thân cận, lão bà có điểm nhận ra hắn thực không thoải mái. Được một lúc yên lặng, lão bà trầm giọng gọi: “Kiều Phong.”
Vừa nghe gọi tên liền khiến lão ông giật mình thiếu chút nữa rớt cả đũa. Nguyên lai lão ông này chính là Kiều Phong a. Còn lão bà kia, đương nhiên là Thiên Vũ. Với dung mạo của y như vậy, dắt đi long bong ngoài phố, đương nhiên sợ bị thiên hạ dòm ngó. Hắn suy tính chu toàn liền đem y đi dịch dung. Chính là nếu phẫn y thành thiếu nữ thì thập phần không ổn, bình thường y đã quá giống thiếu nữ rồi đi, như vậy càng gọi người chú ý. Chỉ còn cách đem y phẫn thành một lão bà bà. Như vậy là tốt nhất, tái không bị ai dòm ngó. Bản thân hắn tính ra cũng không cần phải dịch dung. Chính là nếu đã đi chung với một lão bà, mà hắn lại khinh niên như vậy, khó trách người ta bảo kia là ngoại tổ mẫu của hắn. Nói cho cùng, hắn cũng cần phải dịch dung. (khinh niên: trẻ tuổi ; ngoại tổ mẫu: bà ngoại)
Hắn trấn tĩnh một chút cười khổ hỏi: “Có chuyện gì?”
Thiên Vũ hạ thấp mặt xuống một chút, thái độ cũng ngưng trọng lại, hỏi: “Ta có phải hay không là gánh nặng của ngươi?”
Lời nghe qua quả là có phần thương tâm. Hắn có chút ngạc nhiên nhìn y. Nói cho cùng, hắn xưa nay vốn là đơn thân độc mã đi lại hành sự. Thế nhưng hôm nay phải dắt theo cái người bình thường ngay cả một chút võ công phòng thân cũng không biết, đương nhiên có phần bất tiện. Mà muốn gửi y ở lại, cũng chẳng biết phải gửi ở đâu cho tiện. Nguyên lai hắn vì chuyện này quả là trầm tư đắn đo không ít. Thế nhưng không nghĩ Thiên Vũ như vậy cũng có thể nhìn ra. Tái hỏi một câu khiến hắn dở khóc dở cười.
Chính là hắn yêu y, như thế nào gọi là bất tiện?
Hắn nhìn người bên cạnh, một lão bà tóc bạc trắng, mặt nhiều nếp nhăn, cũng hiện ra vài phần mỹ. Nhìn y khiến hắn tự tin rằng hắn đã cùng y bước đến thời điểm bách niên giai lão răng long đầu bạc. Không khỏi trong lòng có vài phần ý tứ hàm xúc. Hắn chính là cười ôm lão bà vào lòng nói: “Quả là có chút gánh nặng.”
Hắn lời nói mặc dù khinh bạc, nhưng Thiên Vũ nghe qua không khỏi trong lòng buồn phiền, cũng là lặng thinh không nói. Hắn một bên xiết chặt vai y, tái ôn nhu nói: “Chính là, gánh nặng này, ta cầu còn không được.”
Thiên Vũ nghe qua trong lòng hoan hỉ ngước mắt lên nhìn hắn. Nguyên lai y cho dù có là gánh nặng của hắn. Hắn cũng chính là cần cái gánh nặng này, mãi mãi ở bên cạnh hắn không rời.
…
Dùng bữa xong, cả hai trụ lại một gian phòng hảo hạng nhất của quán trọ. Trời cũng đã choạng vạng tối.
Vừa vào phòng, Kiều Phong liền cởi bỏ lớp dịch dung kia. Thiên Vũ ngồi lặng yên ở trên giường nhìn hắn chằm chằm không nói. Hắn xong việc, khôi phục lại diện mạo vốn có, tái đến bên giường hướng y giúp bỏ lớp dịch dung đi, hỏi: “Ngươi sao lại nhìn ta như vậy?”
Thiên Vũ mặc hắn ở trên người y lợi dụng bỏ lớp dịch dung mà sờ loạn, trầm mặc nói: “Ta muốn đem ngươi khắc sâu vào trong tâm.”
Kiều Phong có chút kinh ngạc nhìn y hỏi: “Tại sao vậy? Để làm gì?”
“Sau này, ta sợ là không còn cơ hội.”
Lời kia vừa nói ra có bao nhiêu ẩn tình, có bao nhiêu khổ sở, hắn thực không thể hiểu được. Chính là một lời này như đánh vào trong tâm hắn, đau cũng không thể nói là đau. Chỉ thấy rất ray rức hỏi: “Ngươi sao lại nói như vậy?”
Lời này cũng là ngẫu nhiên nói ra. Thiên Vũ thấy biểu tình hắn căng thẳng như vậy, chính là cười nói: “Không sao, ta cũng chỉ là hay lo nghĩ. Ta vốn không biết võ công, ngươi mang theo ta hành tẩu giang hồ chỉ sợ là thực bất tiện.”
Kiều Phong nhẹ đem y ủng vào trong lòng, nói: “Không có gì bất tiện. Đừng lo, ta đời này nửa bước cũng không rời khỏi ngươi.”
“Ân.”
Thiên Vũ yên lặng ở trong lòng hắn không nói gì. Vẫn là ở đời đều có những chuyện không thể ngờ được. Trừ phi ngươi chấp nhận quy ẩn, từ bỏ cái gọi là giang hồ, thì phong ba mới thôi lan đến ngươi. Ngày nào thân còn tại giang hồ, chuyện gì đến cũng là khó nói. Những chuyện như vậy, Thiên Vũ đương nhiên hiểu rõ cũng không cần tái nói nhiều.
Ngồi lặng một lúc Thiên Vũ ngước mắt lên nhìn Kiều Phong hỏi: “Náo nhiệt này ngươi vì sao cần phải ngoạn?”
“Ân.” Hắn lặng thinh nghĩ lúc lâu sau nói một câu không đầu không đuôi: “Là, Minh Tuyền Kính.”
“Minh Tuyền Kính?”
Thiên Vũ nghe qua sắc mặt cũng trầm xuống. Thứ này y cũng biết, chính là không biết hắn chỉ muốn xem qua hay thực là muốn có thứ này.
Tuyên Châu ngày rằm tháng bảy tổ chức đại hội “Bôn Nguyệt” do Bảo Tâm Phủ chủ trì. Chính là lấy Minh Tuyền Kính, một bảo vật vốn đã thất truyền từ lâu ra làm trọng điểm. Quần hùng kéo về xem không ít.
Kiều Phong nhìn thấy biểu tình của y trầm lặng như vậy, đoán y chắc là không muốn biết, cũng không nói thêm, chỉ hỏi: “Ngày mốt vừa vặn trăng rằm, Bảo Tâm Phủ tổ chức đại hội Bôn Nguyệt náo nhiệt như vậy ngươi có muốn cùng ngoạn?”
Thiên Vũ nghĩ một lúc lắc đầu: “Ta không thích chốn đông người. Đại hội Bôn Nguyệt gì đó cũng không thấy được có gì hay, không muốn đi.”
Đại hội Bôn Nguyệt lấy Minh Tuyền Kính làm trọng điểm, người giang hồ tiến đến cũng chỉ muốn nhìn xem cái diệu của bảo vật kia. Y cư nhiên lại bảo không hay. Hắn nghe qua chính là cười khổ nói: “Như vậy cũng được, đến lúc đó một mình ngươi ở lại quán trọ phải cẩn thận, đừng đi ra ngoài biết không?”
“Ân.”
Thiên Vũ gật đầu, chuyện này y đương nhiên biết. Sau liền rời khỏi lòng hắn biếng nhác nằm xuống nói: “Ta mệt rồi, rất muốn ngủ.”
“Được, được.”
Hắn ôn nhu nằm xuống bên cạnh y, cũng nhẹ nhàng đem y ủng trong lòng. Nhìn Thiên Vũ quả có gì đó kỳ lạ, y thực rất ít nói. Đến nay cũng chưa từng hỏi qua hắn bất cứ chuyện gì nhiều liên quan đến bản thân hắn. Thậm chí hắn có nói qua một chút, y không biết có hiểu được gì, cũng chưa từng hỏi lại. Đây thực không hiểu là vì sao.
Nhìn người nọ vừa mới nằm xuống đã ngủ say trong lòng hắn, quả là có chút giống tiểu hài tử. Y lúc ngủ thực tựa như một nụ hoa chưa nở, tinh thuần đơn giản. Nét mặt thanh khiết khả ái, rất khiến người ta nhẫn không được tái hôn lên mi một cái, dường như cũng chưa đủ, rất muốn hôn xuống nhiều hơn. Chính là người nọ đột nhiên thở ra, lồng ngực có chút phập phòng rất nhẹ. Trong giấc ngủ dường như còn có nhiều trăn trở. Hắn không hiểu được y thực đang nghĩ gì. Không phải chỉ cần y nói ra, hắn nhất định sẽ đáp ứng ngay sao?
Nửa năm cận kề vừa qua, có lẽ hắn cũng thực sự chưa nắm bắt được y. Chỉ là có một điều hắn chắc chắn, chính là hắn tuyệt không thể rời xa y. Vấn đề còn lại chỉ là thời gian.
…
Bắc Tuyền Châu, cảnh rừng u tối hoang vắng. Chỉ nghe thấy thanh âm sói rừng tru tréo âm vang ghê người. Thời gian này, quanh rừng thường xuất hiện nhiều sói hoang cùng đạo phỉ. Đừng nói lúc giữa đêm, mà ngay cả khi còn là ban ngày cũng đã ít người dám xuất thành.
Đêm thanh hoạt, một hắc y nhân nhẹ nhàng phi thân rời khỏi thành môn đến Bắc Tuyền Châu. Thân ảnh tựa như phi vũ, thoát ẩn thoát hiện linh hoạt lướt trên đầu ngọn cây đến một gốc cổ thụ lớn thì dừng lại nhìn quanh.
U lâm tối tăm, ngoài tiếng sói tru cùng tiếng lá cây xào xạc theo từng đợt cuồng phong thì không còn gì khác.
Hắc y nhân đưa tay bắt lấy một chiếc lá theo chiều gió rơi xuống nhẹ đặt lên môi. Khí vừa xuyên qua lá kia, một thanh âm lắng động truyền xúc dị thường gọi người chú ý.
Chẳng bao lâu sau liền có động tĩnh. Một trận cuồng phong kéo tới, còn kèm theo cả tiếng bước chân người đến. Kia là một bạch y nhân, dáng người thanh cao cùng khăn che kín không lộ mặt, tựa nhự điệp vũ nhẹ nhàng bay đến phía sau lưng hắc y nhân khấu quỳ: “Thuộc hạ Điệp Tử, tham kiến Giáo Chủ.”
Hắc y nhân vẫn không có dấu hiệu quay lưng lại, chỉ nói: “Không cần đa lễ, đứng lên đi.”
“Tạ Giáo Chủ.”
Điệp Tử đứng dậy, đến sát bên hắn chờ phân phó, chỉ nghe hắn nhỏ giọng hỏi: “Tình hình hiện tại như thế nào?”
Người kia không chút ngần ngại nói: “Hồi Giáo Chủ, Bảo Tâm Phủ hiện tại canh phòng nghiêm ngặt, đến cả một con ruồi cũng khó lòng bay vào. Cách đây không lâu thuộc hạ đã xâm nhập vào trong xem qua tình hình. Thấy có chút chuyện kỳ lạ, cho nên thuộc hạ cũng không dám khinh dịch xuất thủ.”
Nghe đến đây hắc y nhân có chút nghi hoặc hỏi: “Là chuyện gì?”
Điệp Tử giọng trầm xuống nói: “Sâu trong nội địa quả là có một nơi chứa kính. Chính là kính kia được đặt trong tráp hoa văn tinh xảo, nhưng cũng không phải chỉ có một cái, tổng cộng có đến bảy cái giống y nhau. Bên cạnh còn có thất đại cao thủ ngồi hộ bảo, uy thế hùng mạnh kỳ dị.”
“Bảy cái? Nhiều như vậy sao?”
“Ân.”
Hắc y nhân đứng lặng suy nghĩ một lúc khinh tiếu nói: “Bảo Tâm Phủ đặt kính vào bảy cái tráp giống nhau. Chung quy không thể phân định được cái nào là Minh Tuyền Kính thật. Hơn nữa còn để cả cao thủ túc trực ngày đêm hộ bảo. Muốn xem thực hư thế nào không phải dễ. Hơn nữa…”
Hắn nói đến đây thì dừng, Điệp Tử nhịn không được hỏi: “Có phải Giáo Chủ muốn nói, chưa chắc trong bảy cái tráp kia có Minh Tuyền Kính thật phải không?”
Nếu đúng là như vậy, thực rất khiến người không dám vọng động. Xác xuất hạ thủ thành công của việc này chỉ có một phần mười. Đừng nói trong tráp kia là có Minh Tuyền Kính thật, cũng không thể một lưới bắt trọn cả bọn cao thủ, ngược lại chỉ sợ chính mình trở thành cá trong lưới. Nhưng nếu như trong tráp hoàn toàn không có kính thật, liều mạng xuất thủ, cuối cùng vừa đả thảo kinh xà, vừa thiệt hại không được gì. Chung quy kia nhìn thế nào cũng là một cái bẫy dẫn dụ hổ vào. Hắc y nhân nghĩ đến nhịn không được ngầm tán thưởng nói: “Bảo Tâm Phủ quả là sắp đặt chu toàn. Xem ra muốn đoạt bảo phải đợi đến ngày diễn ra đại hội.”
“Ân. Chỉ sợ khi đó càng khó khăn hơn.”
Hắn trầm xuống một lúc nói: “Cũng không thể không làm. Mục đích Bảo Tâm Phủ tổ chức đại hội “Bôn Nguyệt” lần này xem ra là muốn đối phó Minh Giáo chúng ta, tuyệt không thể khinh xuất.”
“Ân, thuộc hạ đã rõ.” Điệp Tử cung kính chấp tay, nói: “Hiện tại các cao thủ trong giáo đã theo thánh cô cùng đại trưởng lão đến Tuyên Châu, chờ phân phó của Giáo Chủ.”
“Tốt...”
Hắn hơi nghiêng người xoay lại nói nhỏ vào tai Điệp Tử vài câu. Người kia nghe xong liền cúi đầu nhận lệnh lập tức quay lưng phi thân bay đi.
…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét