Thứ Bảy, 14 tháng 9, 2013

Hoa Thiên Mỹ - Đệ Nhị Chương

♣ Hoa Thiên Mỹ ♣


- Đệ Nhị Chương -


Gần nửa tuần trăng qua đi kể từ sau cái đêm nọ, hắn vẫn chưa một lần quay về.

Buổi sáng, Thiên Vũ ngồi lặng ở hoa viên, tay cầm một quyển cổ thư nhưng trông lại như người mất hồn. Y nhớ đến hắn, chỉ cần nhớ đến hắn liền thấy khổ sở. Hắn nhìn qua cũng biết là dạng công tử phong lưu đa tình, cũng là dạng chí lớn còn tại giang hồ, lại có thể nào nguyện ý cùng y bó buộc. Hắn một lần có được y, nói không chừng tâm cũng đã sinh chán không muốn trở lại.

Hắn như vậy hiện tại thân đang phiêu bạt ở chốn nào? Y cái gì cũng không biết. Một chút cũng đều không muốn biết. Chỉ thấy trong tâm có chút khổ sở không nói được. Bị một người như vậy yêu, hay yêu một người như vậy. Có phải hay không chính là sai lầm?
Thiên Vũ phiền não tái thở dài, đột nhiên một tiểu cô nương chạy đến giật lấy quyển sách trên tay y, cười nói hớn hở: “Ca ca, giờ là lúc nào mà ngươi còn ngồi ngâm quyển thư cổ này?”

“Nha đầu, ngươi lại muốn phá phách cái gì? Mau trả lại cho ta!”

“Không trả!” Tiểu cô nương tươi cười lém lỉnh nói: “Ca ca, ngươi đừng đọc sách nữa. Nhanh đi theo ta, có chuyện này hay lắm, ta dẫn ngươi đi xem.”

Thiên Vũ ngạc nhiên nhìn nàng hỏi: “Có chuyện gì?”

Cô nương nhẹ nhàng nắm tay y kéo đi: “Đừng có hỏi nữa. Đi đi rồi sẽ biết.”



Sảnh chính Vạn Kiếm sơn trang, vừa có một nam nhân mang lễ vật đến cầu thân. Không khí đang rất căng thẳng.

Tiểu cô nương kéo tay Thiên Vũ đến đó, cả hai đứng bên trong lén lút nhìn ra.

Trác Thiên Vân nguyên là trang chủ Vạn Kiếm Sơn trang nhìn người mang lễ vật đến một lúc, hỏi: “Dương thiếu hiệp, chẳng hay hôm nay ngươi đến đây là muốn cầu thân ai?”

Dương thiếu hiệp nguyên là Dương Ngọc Lâm, đại công tử của Dương Gia Môn. Dương Môn vang danh lập vạn cơ nghiệp trăm năm, hiện là một trong các đại môn phái lớn có thế lực trong giang hồ. Bản thân hắn lại là một kẻ thâm ý khó dò, hiểm độc thì không dám khẳng định có hay không nhưng có thể nói là rất khó lường.

Bên trong tiểu cô nương giật tụ áo Thiên Vũ nói khẽ: “Ca ca, xem chừng hắn đến là để cầu thân ngươi! Hắn muốn thú ngươi về làm hiền thê đó a~!”

Chợt hiểu ý, Thiên Vũ có chút giận quở trách: “Nha đầu, ngươi không được nói bậy!”

“Ta đâu có…”

Tiểu cô nương định nói thêm vài lời, thế nhưng y đưa tay ra dấu bảo nàng im lặng, tiếp tục lắng nghe câu chuyện bên ngoài.

“…Trác gia ta vốn có bốn nữ nhi. Thế nhưng hai trưởng nữ đều đã yên bề gia thất. Thứ nữ cũng đã có nơi đính ước. Chỉ còn mỗi một vãn nữ, tuy thông minh nhanh nhẹn, nhưng tuổi vẫn còn nhỏ, chưa đến lúc phải gả đi. Vậy ngươi tính thế nào?”

Dương Ngọc Lâm nhanh nhạy trả lời: “Vạn trang chủ, tại hạ hôm nay đến đây cốt không phải là muốn cầu thân các cô nương ấy.”

Vừa nghe xong, Trác Thiên Vân lấy làm quái lạ hỏi: “Thế nào? Nói vậy ngươi đến đây làm gì?”

Hắn ngay lập tức không cần suy nghĩ khẳng khái nói: “Theo tại hạ được biết, Vạn trang chủ vẫn còn một nhi tử mỹ vô cùng. Nghe danh y đã lâu, tại hạ cũng đã được gặp gỡ đôi lần. Cũng vì vậy mà tại hạ về ngày nhớ đêm mong, nên quyết định đến đây để cầu thân. Hy vọng Vạn trang chủ sẽ không khước từ.

“Thật quái lạ! Ta vốn không có người con nào như vậy.”

Trác Thiên Vân suy nghĩ một lúc mới chợt nhớ ra. Đúng là hắn vẫn còn một nhi tử như vậy. Nói nhan sắc của y quả thực rất đẹp, ngay đến cả các vị đại tỷ của y cũng không thể sánh được. Thân là nam nhân, lại mỹ đến quá phận. Nói cho cùng, cũng không biết từ đâu, cái danh tiếng của y lại vang xa đến như vậy. Khiến cho thiên hạ khi nghe đến tên đều biết. Nhắc đến Vạn Kiếm sơn trang thì lại nhắc đến y, thật khiến cho kẻ làm phụ thân đây đau đầu. Trác Thiên Vân nghĩ đến không khỏi trong lòng thầm thán: “Hắn— chẳng lẽ hắn đến đây là để cầu thân con trai ta… Thiên Vũ…?”

Bên trong tiểu cô nương khúc khích cười: “Ha hả… Ca ca thấy ta nói đâu có sai. Hắn quả thật là đến cầu thân ngươi a. Vui thật nha.”

Thiên Vũ nhìn tiểu cô nương rất ngạc nhiên nói: “Nha đầu, ngươi làm sao có thể vui như vậy được?”

Tiểu cô nương vẫn cười hì hì nói: “Vì ta thấy vui. Ngươi nhìn xem, ngay cả đại công tử Dương Môn cũng muốn đến thú ngươi. Xem ra nam nhân trong thiên hạ đều bị ngươi mê hoặc hết rồi a.”

“Ngươi—” Thiên Vũ nghe qua chính là tức giận mắng: “Ta dù tốt xấu gì cũng là thân nam tử, ngươi sao có thể nói như vậy?”

Tiểu cô nương nhìn qua biểu tình Thiên Vũ tức giận như vậy, rất muốn nói: “Nam tử thì sao? Chính là nam tử thì không thể câu dẫn được nam tử khác sao?” Huống chi ca ca của nàng xét về dung mạo lại muốn mỹ hơn nàng rất nhiều lần. Bất quá nàng cũng không phải cố ý gây tranh cãi làm gì, chỉ cười hì hì vuốt lưng y nói: “Ca ca, muội chỉ đùa thôi, chỉ là đùa thôi, ca ca đừng giận a.”

Thiên Vũ hừ một tiếng không nói gì. Tiểu cô nương lại hướng ra bên ngoài nói: “Nhưng mà hắn lớn gan thật nha, dám đến đây cầu thân, thế nào cũng bị đuổi về thôi.”

Thiên Vũ lặng im nhìn nam nhân kia. Nhìn chung hắn quả là có một phong thái phi phàm. Công tử hào hoa phong nhã tuấn kiệt. Một người như vậy lại thiếu gì nữ nhân cầu làm thê thiếp, việc gì hắn lại muốn thú một nam nhân như y đây. Thế nhưng, nhìn qua kiểu gì thì hắn cũng làm sao sánh được với Kiều Phong… Nghĩ tới đó Thiên Vũ trong lòng không khỏi có chút xấu hổ. Thời điểm này là lúc nào lại còn nghĩ đến hắn? Y còn khẳng khái nói chính mình là thân nam tử, như thế nào lại có thể tư tưởng đến một nam tử khác như vậy đây? Thiên Vũ đột nhiên lắc đầu, cư nhiên đem hắn gạt sang một bên. Tiểu cô nương đột nhiên quay lại nhìn thấy dù không hiểu gì cũng chỉ là tươi cười không nói, tái nhìn ra bên ngoài.

Trác Thiên Vân vốn còn đang thận trọng suy nghĩ, Dương Ngọc Lâm liền khẳng khái nói: “Vạn trang chủ, tại hạ là muốn cầu thân thứ tử kia của ngài, Thiên Vũ!”

Hắn lời vừa nói ra liền khiến Trác Thiên Vân cả kinh, thiếu chút nữa đã phải té khỏi ghế. Thiên Vũ nói cho cùng dù có xinh đẹp ra sao, nhưng cũng là thân nam tử. Nay nam nhân này mặt dày thế nào lại dám đến đây cầu thân? Thế nhưng chung quy những chuyện như vậy, vẫn  thường hay xảy ra. Trước đây, đã có không ít bọn nam nhân mặt dày mày dạng, không quản sĩ diện tiến đến Vạn Kiếm Sơn Trang chỉ để cầu thân y về làm thê tử. Nghĩ đến Trác Thiên Vân chỉ có duy nhất một người con trai. Thế nhưng gia môn bất hạnh, y từ lúc sinh ra đã mỹ đến quá phận, cũng vì vậy liền sinh ra một đám nam nhân luôn vây quanh tìm cơ hội rước người đi. Bảo hắn phải gả y cho một nam nhân khác. Chuyện làm nhục gia môn như vậy, hắn sao có thể? Huống chi chuyện nam nam hoang ái chẳng phải là loại sự tình gì tốt đẹp, đều khiến người đời chê cười. Nghĩ đến sao không khiến hắn tức giận, ngay lập tức chỉ vào mặt Dương Ngọc Lâm kia nói: “Dương thiếu hiệp, ngươi mang lễ vật về đi. Hảo ý cầu thân của ngươi, Trác gia ta đây không thể nhận.”

Đúng như dự đoán của hắn, Trác Thiên Vân như vậy liền từ chối ngay. Nhưng cũng không có vấn đề gì. Hắn lần này đến đây cũng chỉ để dò ý, sớm muộn gì rồi người hắn cũng sẽ có được. Chỉ là hiện tại có chút đáng tiếc, hắn thở dài một hơi phiền não, nhìn Trác Thiên Vân tỏ ra vô thực tiếc nuối nói: ”Vạn trang chủ… tại hạ…”

“Ngươi không cần nói nữa.”

Hắn lời vẫn còn chưa nói xong đã bị Trác Thiên Vân cắt ngang: “Ta hiểu ý của ngươi. Nhưng ngươi cũng nên hiểu là ta không đời nào gả y đi với cái kiểu như vậy. Ngươi mau quay về đi.”

Hắn tái thở dài nói: “Ai… Thôi thì cung kính không bằng tuân mệnh. Tại hạ xin phép cáo từ. Đa tạ Vạn trang chủ đã tiếp đãi!”

Nói rồi hắn lập tức quay đi. Lúc này Trác Thiên Vân đập bàn một cái, gặng giọng: “Hai ngươi mau ra đây.”

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét