Tại hạ cũng đem cái văn án một phen trảo lại, tà hơn một chút. Nhị vị nào đã từng xem qua, xin mời tái xem trở lại, đồng thời nối tiếp câu chuyện khi xưa cho đến sự tình nan giải hơn, đỡ nhàm chán :)
Đa tạ.
---
♣ Hoa Thiên Mỹ ♣
- Đệ Nhất Chương -
Một nam nhân có sắc đẹp kinh người. Làn da trắng tựa như ngọc tuyết. Với một dung mạo không ai có thể sánh được. Hoa Thiên Mỹ, cái tên hắn thường gọi để tán thưởng cho cái nhan sắc tuyệt mỹ kia…
Một công tử hào hoa phong nhã, thập phần anh tuấn. Kiều Phong, một kẻ đa tình, thích trêu hoa ghẹo nguyệt. Dường như bất cứ nơi nào có mỹ nhân đều không thể thiếu mặt hắn.
Dạo trước, nghe đồn ở Dương Châu, tại Vạn Kiếm sơn trang có một công tử gọi Trác Thiên Vũ. Tuy là nam tử nhưng lại mỹ vô cùng. Chính vì vậy người ta gọi y là “Thiên hạ đệ nhất mỹ nam tử”. Cho dù ngươi là nam nhân, dù ngươi không thích nam nhân, nhưng nếu ngươi gặp y, cũng không thể không động lòng. Hắn không tin cho lắm. Trên đời này sao lại có nam nhân nào như vậy. Nghĩ không ra, Kiều Phong quyết định tìm đến nhìn một lần cho thỏa nhãn…
Không ngại gì đường xá vạn dặm, từ Đại Lý hắn liền tìm đến Dương Châu để mong được diện kiến mỹ nam tử kia.
Quả nhiên trời không phụ lòng người, khi vừa vào thành môn, hắn tình cờ được chạm mặt trang mỹ nam tử kia. Phía trước chính là Thiên Vũ diện trong một bộ bạch y lam lam nguyệt sắc, mái tóc dài đen tuyền tựa như tơ lụa nửa thả nửa buộc hờ lên bằng trâm cài, sắc mặt tươi tắn trắng hồng thoạt nhìn như có phần e lệ, nhãn phượng hồn nhiên câu dẫn mị hoặc, sóng mũi cao cao cân đối trên gương mặt, cùng đôi môi mỏng như hoa đào tự nhiên đều khiến người ta không thể kìm lòng. Thần thái của y hơn người như vậy, thực đúng như lời đồn đại… chẳng những thế lại còn có phần xinh đẹp, mỹ hơn rất nhiều.
Thiên Vũ vừa đi lướt qua người hắn, một cơn gió nhẹ phất lên. Y thật xinh đẹp! Hắn không ngừng tán thưởng cùng tự vấn: “Kia, một cái nhan sắc như vậy… lại dành cho nam nhân sao? Mỹ như vậy cũng là dành cho nam nhân sao? Ai nha~ ta thật không tin vào mắt mình nữa nha…”
Trong nháy mắt, hắn chẳng cần suy nghĩ nhiều liền một tay ôm choàng lấy vòng eo mảnh mai của người kia, nha— thật mềm mại. Thiên Vũ bất ngờ bị ôm trọn vào người nam nhân kia, cả kinh nhìn hắn. Ánh mắt y tràn đầy nộ khí, cư nhiên lại khiến hắn tưởng là phong tình, tim liền đập liên hồi, thiếu một chút nửa đã rớt ra ngoài. Ngay lập tức hắn hốt tim vào, đầu tiên là phải tự vấn chính mình trước. Nam nhân này lẽ nào có thuật câu hồn? Nhanh như vậy đã câu mất hồn hắn rồi sao?
Vừa lúc, đột nhiên một tiểu cô nương xông tới tung ngay một cước về phía hắn. Cũng thật nhanh, hắn một tay ôm mỹ nhân, thân mình nhẹ nhàng ngã về sau né đòn. Trong nháy mắt lại còn được dịp áp sát với gương mặt thanh nhã của mỹ nhân… Hắn cười hì hì tỏ vẻ thích thú: “Mỹ nhân a, mỹ nhân! Ngươi thật là xinh đẹp!”
“Ngươi…” Thiên Vũ liếc hắn khẽ hừ một tiếng. Kia nói thế nào nhìn qua cũng giống như liếc mắt đưa tình, nói cho nên sao không khiến hắn càng tỏ ra được ý hơn, trong ánh mắt đột nhiên lộ rõ tà tâm. Thấy vậy tiểu cô nương kia nhanh nhẹn dụng toàn lực tung thêm hai quyền nữa, buộc hắn buông Thiên Vũ ra lùi về sau mấy bước. Ngay lập tức tiểu cô nương kéo Thiên Vũ về phía mình. Hắn nhìn nàng mỉm cười: “Tiểu cô nương, công phu ngươi cũng khá thật!”
Tiểu cô nương nở nụ cười nhìn hắn, ánh mắt lộ rõ tia sắc sảo: “Ngươi cũng khá lắm! Giữa thanh thiên bạch nhật lại dám đi sàm sỡ nam nhân khác, thật không biết xấu hổ.”
Cô nương này tuổi tuy nhỏ nhưng lại khá thấu đáo, thân thủ nhanh nhẹn, ngay cả lời nói cũng lộ rõ khí phách. Hắn chính là bật bạch phiến đang cầm trên tay che đi nửa mặt, nhìn nàng hì hì cười nói: “Tiểu cô nương nói hơi quá lời rồi. Ai bảo ta đã sàm sỡ y đây?”
“Ta…” Tiểu cô nương ngập ngừng một lúc, nói: “Chính mắt ta thấy ngươi đột nhiên ôm y. Ngươi còn chối được sao?”
Hắn cười hì hì cợt nhã nói: “Này cũng thực oan cho tại hạ đi. Là y đi ngang qua, thấy ta rồi vấp ngã, ta có lòng tốt nên đỡ y dậy. Tiểu cô nương thấy không biết cảm tạ, sao lại còn ra tay đánh người? Tiểu cô nương như vậy thật không biết tốt xấu mà.”
“Ngươi…!”
Tiểu cô nương tức giận nhìn hắn. Rõ ràng là hắn cố ý sàm sỡ người, thế nào lại còn tráo trở như vậy, nghĩ đến thật đáng giận. Nàng vốn định xông lên đánh cho hắn một trận, nhưng đột nhiên Thiên Vũ kéo tay nàng lại nói: “Mặc kệ hắn đi! Muội muội, chúng ta về thôi!”
“Ca ca…”
Thiên Vũ quay lưng bước đi, tiểu cô nương tỏ vẻ tức giận nhìn hắn, khẽ hừ một tiếng cũng nhẹ nhàng bước theo sau.
Kiều Phong vẫn đứng ở lại nhìn cho đến khi bóng hai người kia khuất dạng… Đây đúng là mỹ nhân trong thiên hạ hiếm thấy.
Hắn một đời phiêu bạt đây đó tìm mỹ nhân tán tỉnh. Từ chốn thanh lâu, kỹ viện, bất cứ nơi nào có mỹ nhân đều chưa bao giờ thiếu mặt hắn. Cũng là hắn chưa từng nghĩ chính mình lại có lúc bị một nam nhân đánh bại. Người kia nhìn qua chính là cái dạng thư sinh mỏng manh, như thế nào lại có thể khiến hắn chân chính đại bại. Hắn thực không cam tâm. Chính là hắn nhất định phải có người này. Nếu không được, thực là đáng tiếc cho một đời phiêu bạc của hắn mà…
Một ngày hạ quyết tâm, hắn không quản cái gì gọi là mặt dày đeo bám. Còn hơn cả bát đảng vương ô quy ngàn năm, không bỏ sót bất cứ cơ hội nào để được tiếp cận mỹ nhân. Vạn Kiếm sơn trang canh phòng nghiêm ngặt, nhưng với hắn cũng chẳng tính là gì, chính là ra vào như chốn không người.
Thiên Vũ một lần nhìn thấy hắn đột nhiên xuất hiện trong phòng chính mình, đầu tiên là cả kinh, tiếp đến còn chưa kịp gọi người đến cứu liền đã bị hắn điểm huyệt đạo.
Ngươi nếu trên đời này chưa từng chứng kiến qua loại nam nhân nào vô sĩ đến khó cứu, thì đây chính là như vậy.
Đêm đầu tiên hắn không làm gì, cũng không nói gì, chỉ nhìn ngươi đến không rời mắt. Đêm thứ hai hắn tiếp tục đến chỉ để nhìn ngươi. Nhìn đúng ba đêm liền hại ngươi không đêm nào ngủ được. Hắn dù không cần ngủ, cũng không nên đày đọa người khác như vậy đi. Thiên Vũ chính là không thể nhẫn nhịn được hỏi: “Ngươi nhìn đã đủ chưa?”
Hắn cư nhiên lắc đầu: “Chưa đủ.”
Thiên Vũ không kiên nhẫn hỏi: “Như thế nào mới đủ?”
“Chỉ nhìn, đương nhiên chưa đủ. Ta còn muốn ôm ngươi.”
“Ngươi dám?” Thiên Vũ cả kinh trừng mắt nhìn hắn.
“Thế nào lại không dám?” Hắn cười một cách vô lại nói: “Ta không những chỉ muốn ôm ngươi, còn muốn hôn ngươi.”
“Ngươi— Thực vô sĩ. Ta là nam nhân, ngươi như thế nào lại—?”
“Nam nhân thì đã sao? Ta cũng không phải quân tử chân chính gì. Ngươi cũng không cần phải nhận định thêm a.”
Lời đã vô sĩ đến như vậy. còn có thể nói được gì, y chính là giận dữ nói: “Ngươi dám đụng vào người ta, ta liền gọi người vào.”
“Thật vậy?” Hắn tỏ vẻ kinh nghi nhìn người kia, y một ánh mắt kiên định trong suốt trừng mắt liếc hắn, nhìn thế nào cũng rất khả ái. Hắn chính là cười nói: “Một khi đã như vậy, để tránh làm kinh động người đến, tại hạ đành thỉnh Trác công tử theo tại hạ xuất môn một chuyến vậy.”
“Ngươi —”
Thiên Vũ một lời còn chưa nói xong đã bi hắn điểm huyệt khẩu. Chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn đem y ôm vào trong lòng rời khỏi Vạn Kiếm Sơn Trang. Hiện tại đã là đêm khuya lắm rồi a, y bị bắt cóc đương nhiên cảm thấy sợ, chính là bên tai thoáng nghe có tiếng nói: “Trác công tử không cần sợ, tại hạ chỉ thỉnh ngươi cùng ngao du với tại hạ một chuyến. Tuyệt không làm tổn hại đến ngươi.”
Hai người một ngựa phi nhanh rời đi. Ra khỏi thành môn, tạm dừng ở một vùng đồi ven sông ngoại thành, hắn liền thả Thiên Vũ xuống nằm dưới cỏ, đồng thời giải khai huyệt đạo cho y.
Đêm nay trăng sáng mọi thứ hiện lên cũng khá rõ ràng.
Thiên Vũ cũng là biết tình hình chính mình hiện tại thực nan giải, chính là nằm yên không động đậy. Hắn cũng thực kỳ quái, ngoài việc nằm bên cạnh nhìn y, cũng không có động tác gì thái quá.
Nhưng có trời biết, đất biết, hắn chính là đang rất chịu đựng. Người, hắn đương nhiên rất muốn. Nhưng cái hắn muốn không phải chỉ là một cái xác người. Nói cho nên hắn càng phải nhẫn nhịn. Bao lâu cũng được, chính là trái tim người này phải là của hắn.
Người kia dù có tình hay không có tình, nhưng một khi đã không phòng bị, không gọi gia nhân canh chừng cửa phòng nghiêm ngặt chính là ban cho hắn cơ hội tiếp cận, hắn càng phải tận dụng.
Nói cho nên hắn hết lần này đến lần khác tiếp cận y, bắt y đi đây đó du sơn ngoạn thủy cùng hắn. Nhưng cũng chỉ trong đêm, đến sáng lại trả người về chốn cũ. Cũng không hề làm gì đi quá xa ngoài những cử chỉ ôm ấp mỹ nhân vào lòng cho thỏa hứng.
Thiên Vũ cho dù có hay không muốn kháng cự thế nào, thì cũng đã sao, với hắn kháng cự này chẳng qua cũng giống như một tiểu mao ngọ nguậy trong lòng. Mềm mại, khả ái, đặc biệt rất là không ngoan, thế nhưng hắn chỉ một tay cũng có thể bắt y nằm yên trong lòng.
Nữa năm tiến hành theo đuổi, tán tỉnh… cuối cùng hắn cũng đã có được cả tâm hồn lẫn thể xác mỹ nhân. Hắn quả thật là lợi hại.
…
Giữa đêm thanh hoạt, duy chỉ có ánh trăng chiếu sáng. Đây nguyên là vùng đồi lần đầu tiên hắn đưa y đến. Cũng là lần đầu tiên khởi nên sự.
Thiên Vũ ánh mắt mê hoặc, trong mắt phủ một tầng sương mờ hỏi: “Ngươi thực yêu ta sao?”
Hắn không cần suy nghĩ, nhanh chóng nói: “Đương nhiên! Ta yêu ngươi hơn cả mạng sống chính mình. Vì ngươi, ta có thể làm tất cả.”
Nghe như vậy y thực hài lòng hỏi tiếp: “Ngươi thực muốn ta sao?”
Hắn nói: “Đương nhiên! Ta muốn mọi thứ của ngươi đều thuộc về ta. Ngươi là của riêng ta. Đời này, mãi mãi ở bên cạnh ta.”
“Mãi mãi sao?”
“Ân.”
Hắn chính là ôn nhu nở nụ cười hôn lên môi y. Tay cũng không một chút kiêng kỵ đưa vào bên trong đơn áo sớm nắm lấy vật kia. Chỉ một chút mãnh liệt luật động đã sớm đưa y đi vào triền miên khoái hoạt.
“Ngươi, dừng lại…”
Hắn không dừng lại, cư nhiên lại còn đưa ngón tay thẳng xuống xâm nhập tiểu huyệt. Từng chút, từng chút va chạm liền muốn đưa y vào mê loạn. Là vì sao? Cũng không rõ được. Y chính là biết hiện tại thực sai lầm rồi, cũng là không cách gì thoái lui. Hắn một mực tiến tới, đem cả dị vật có phần to lớn từng chút xâm nhập vào bên trong người y. Thiên Vũ có điểm chịu không được muốn giãy khỏi vật kia liền bị hắn ôm trụ lại, ôn nhu nói:
“Mỹ nhân đừng sợ. Không đau… nhanh qua thôi…”
“Không được, đau quá — ngươi dừng mau…”
Hắn chính là không dừng lại, động tác có phần nhanh, mãnh liệt hơn đánh sâu vào dị điểm. Thiên Vũ mỗi lúc chịu không được đau đớn cùng khoái hoạt đến cùng một lúc, như vậy lại hòa vào nhau thực không biết là cái cảm giác gì. Một tay y xiết chặt lấy đám cỏ bên dưới như muốn đem cả gốc lẫn rễ trảo lên, một bên tay đưa lên che miệng. Lệ khí dồn nén thành từng đợt sóng truyền linh hoạt từ trong miệng toát ra, chính là tiếng rên rỉ liên hồi thập phần dâm mỹ. Y dù có không muốn phải than khóc rên xiết như nữ nhân, cũng không cách gì ngăn cản, thủy ti sau một lúc tự nhiên phủ đầy trên má.
Hắn nhìn qua biểu tình của y, tâm càng chấn động, đột nhiên chậm lại một chút, thoáng hôn lên má y nói: “Ngươi đừng gắng sức, buông lỏng đi. Cũng không cần phải chịu đựng, ta muốn nghe giọng của ngươi. Thiên Vũ— Thiên Vũ —”
Thiên Vũ khóc đến mệt mỏi nào có nghe thấy gì, chỉ loáng thoáng bên tai tiếng hắn gọi tên y. Động tác hắn như vậy lại chậm, lại nhanh, từng chút từng chút đem y sớm tiến đến cao triều.
Khi hai thân thể hòa làm một, chính là lúc quên hết mọi thứ. Duy chỉ nhớ đến hắn, ánh mắt của hắn, không thể nào quên.
…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét