♣ Hoa Thiên Mỹ ♣
- Đệ Tam Chương -
Bên trong tiểu cô nương cùng Thiên Vũ vẫn chưa kịp đi, nghe qua biết nói mình, từ từ cúi đầu bước ra.
Trác Thiên Vân nhìn cả hai một lúc lâu, lắc đầu thở dài mắng: “Hai ngươi càng lúc càng không biết lễ nghĩa. Dám lén lén lút lút rình mò ở đây, thật không ra thể thống gì.”
Nghe mắng cả hai rất biết thức thời mà cúi đầu nhận lỗi. Nhìn sắc mặt phụ thân biết chắc là đang rất giận. Nhưng cũng chưa hẳn là do chính mình lén lút rình mò nghe lén mà sắc mặt mới trở nên trầm trọng như vậy. Được một lúc, thấy thần tình phụ thân có phần giãn ra, tiểu cô nương tươi cười lém lĩnh bước đến nắm tay hắn nói: “Phụ thân, Dung nhi biết lỗi rồi, phụ thân đừng giận nữa a. Sau này chúng nhi tử không vậy nữa đâu!”
Nguyên lai tiểu cô nương đây chính là ngũ tiểu thư của Trác gia, gọi Mỹ Dung. Nàng lời vừa nói vừa quay sang nháy nháy mắt với Thiên Vũ, hiểu ý nàng y vội gật đầu hì hì cười nói: “Phải, phải— phụ thân bớt giận…”
Trác Thiên Vân nhìn y, liền nghĩ tới nam nhân mặt dày mới vừa rồi, cơn giận lại tăng đột biến, nghĩ mãi không thông. Hắn chính là đang lo lắng bất an, ngày nào còn chưa thú thê về được cho y, thì chính là ngày đó còn chưa thể yên lòng. Thế nhưng nghĩ lại tức giận cũng chẳng được gì, Trác Thiên Vân quay sang nhìn Mỹ Dung, tay nàng không ngừng kéo tụ áo hắn giật tới giật lui mấy hồi, nét mặt nũng nịu, ánh mắt to đen lay láy thập phần khả ái. Chính là hắn xưa nay, dù có giận đến mấy cũng đều phải chịu thua với tiểu hài tử này, đành khoác tay nàng ra nói: “Thôi được rồi, các ngươi lui ra ngoài hết đi!”
Mỹ Dung cùng Thiên Vũ mừng rỡ cúi chào hắn một cái rồi vội vàng rời đi. Trác Thiên Vân nhìn theo chỉ đành phải lắc đầu thở dài.
Thiên Vũ từ nhỏ vốn là một bậc kỳ tài. Nhưng cái kỳ tài kia chẳng may dụng sai chỗ. Thân là con gia môn võ kiếm trang, thế nào lại trọng việc đèn sách. Cầm, kỳ, thi, họa cái gì y cũng tinh tường. Chỉ là võ công một chút cũng không có. Gượng ép y đi luyện công, trước mắt đánh được vài quyền, sau lưng liền trốn đi đánh đàn. Hắn nguyên là trang chủ của một sơn trang, võ công danh chấn thiên hạ. Nhưng nhi tử hắn làm sao lại là cái thư sinh bạc nhược tay trói gà không chặt đây? Đáng nói hơn chính là cái diện mạo của y, thường hay bị khi dễ. Y rất hiếm khi xuất môn, nhưng lần nào xuất môn cũng đều bị bọn nam nhân trêu hoa ghẹo nguyệt.
Nhắc tới, Trác Thiên Vân khí cực, tay nện vào bàn một cái, không biết có bao nhiêu thành công lực mà đã khiến bàn kia bể nát, một bên tái than thở: “Thật là… nếu ngươi chịu ngoan ngoãn đi luyện võ… có phải tốt hơn hay không!?”
Lại còn chưa kể đến việc giữ y trong nhà, còn nguy hiểm hơn nhân gia bình thường giữ khuê nữ. Hắn nghĩ một lúc đều thấy không thông liền tự ngẫm: “Không được, ta phải mau chóng tìm chỗ môn đăng hộ đối mà thành gia lập thất cho y… tránh đêm dài lắm mộng—”
…
Màn đêm buông xuống, nguyệt quang tỏa xuống rực rỡ mỹ mạo vô song. Ở một nơi thanh tịnh, tiếng đàn thánh thoát âm vang trong đêm. Giai điệu có lúc u buồn da diết lại có lúc vui vẻ hài hòa. Kia là một trang mỹ nhân tuyệt thế, tay chầm chậm lướt nhẹ trên cung đàn. Nguyệt quang kia có bao nhiêu xinh đẹp, cũng không làm sao sánh được với y.
Thiên Vũ một bên đánh đàn, một bên mắt phượng ly hồn ngẫu nhiên hướng nhìn thẳng về phía trước, khóe mắt đôi lúc như phủ một tầng sương mờ. Giữa lúc chợt một nam nhân anh tuấn không biết từ đâu xuất hiện, nhẹ nhàng từ phía sau ôm choàng lấy y, cũng đưa tay chạm đến từng ngón tay thon dài tinh tế trắng nõn như tuyết. Thanh cầm trong đêm cũng vì thế mà dừng lại. Thiên Vũ cơ hồ có chút xúc động, cảm giác được mùi hương quen thuộc đang quấn chặt lấy y, tuyệt không phải ảo giác.
Còn có thể là ai ngoài hắn, Kiều Phong.
Hắn nhẹ nhàng hôn lên cổ Thiên Vũ, hơi ấm thẳng từ trong miệng truyền ra, chẳng mấy chốc khiến trên cổ y liền hiện ra một mạt hồng ngân. Hắn mỉm cười cắn nhẹ vào tai y nói: “Thiên Vũ— Mỹ nhân a! Đã nhiều ngày không gặp, ta chính là nhớ ngươi đến sắp chết!”
Thiên Vũ cựa mình một cái, tỏ ra không hài lòng muốn vùng ra khỏi vòng tay hắn. Thế nhưng vẫn là vô ích, với sức của y có thể kháng lại chỉ lực của hắn sao? Chính là khó có thể phản kháng, chỉ đành phải trầm lặng nằm yên trong lòng hắn, không nói lời nào. Hắn nhìn qua biểu tình của y, quả là không được tốt, liền có chút ngạc nhiên hỏi: “Sao vậy? Ngươi sao lại đột nhiên sinh khí?”
Thiên Vũ liếc nhìn hắn một cái: “Thế nào? Ngươi vốn là trăng hoa tứ phương, còn nói cái gì mà nhớ ta đây?”
“Nga?” Hắn mở to mắt hướng nhìn y, biểu tình chính là không thể tin được, chỉ than thở nói: “Ai nha— Là ai nói ngươi ta đi trăng hoa? Ta đi làm đại sự. Thực là đi làm đại sự a— Ngươi như vậy sao lại nói oan cho ta? Ta bất kể đi đâu cũng đều nhớ đến ngươi. Chỉ hận không thể ngày đêm mang ngươi theo bên mình. Ta khổ sở như vậy, ngươi lẽ nào không biết?”
“Nga? Ta chính là không biết. Nói vậy ngươi là đi làm đại sự?”
“Ân. Ngươi cần biết ta là đi làm loại đại sự gì?”
“Ân. Không cần.” Như cũ, Thiên Vũ vẫn một mực giận dỗi quay đi. Tính cho cùng Kiều Phong chính là người trong giang hồ. Nói đến đại sự, chắc chắn cũng không thoát khỏi can hệ với giang hồ. Mà chuyện trên giang hồ, y một chút cũng đều không muốn biết.
Kiều Phong nhìn mỹ nhân giận dỗi trong lòng hắn, không khỏi cười khổ. Theo y đã được nửa năm, y trong lòng đang suy nghĩ gì, hắn sao không biết. Chính là y xưa nay đều không thích chuyện phân tranh hỗn tạp trên giang hồ. Nếu nói giang hồ hiểm ác lòng người nham hiểm khó lường, thì y thực sự chính là một cái bảo ngọc thuần khiết chân thật. Nghĩ đến hắn có phần nhịn không được liền hướng hôn lên môi y.
Một cái hôn ôn nhu cũng không kém phần sâu sắc triền miên. Chính là luôn khiến y không chịu được mà rên rỉ thành tiếng. Hôn nam nhân, hay bị nam nhân hôn đều không phải loại sự tình tốt đẹp gì. Thiên Vũ đương nhiên biết, nhưng y đã lựa chọn, còn có thể nói được gì. Chỉ có thể nguyện ý, nhưng cho dù không nguyện ý thì thế nào, kết cục này cũng không thể thay đổi. Kiều Phong tỏ ra được ý lại càng đi xuống, đôi tay linh hoạt tựa như xà mà tiến vào trong đơn áo y, chuẩn xác nắm lấy vật kia. Thiên Vũ cảm giác được không tốt hơi nhỏm dậy: “Ngươi, dừng—”
Y vốn muốn đưa tay chặn lấy tay hắn, liền bị ôm trụ lại đặt ở trước ngực, chính là nở nụ cười tà dâm khí cực, khiến người ta nếu lỡ nhìn thấy đều phải phát run. Phía dưới thân một trận nhu lộng tựa như sóng tuyền kích dục lên trên, sớm đem hồn y lạc mất.
Thiên Vũ không thể nhìn thấy hình dạng của chính mình trong lúc này. Chỉ biết nơi tư mật dưới hạ thân bị tay kia dục lộng từng trận đến tê dại, khẽ rên mấy tiếng liền như tự đánh chính mình kích tỉnh lại. Một chút nào đó nhận ra thanh âm kia quả thực không hợp. Làm loại sự tình này vốn là không thích hợp. Tái rên rỉ như nữ nhân càng không thích hợp. Ngay lập tức y liền cắn chặt môi không để chính mình phát ra tiếng. Ánh mắt đã có phần mơ hồ. Kiều Phong thấy y chính là nhịn không được, lập tức dùng đầu lưỡi giải khai môi y, nhẹ nói: “Thiên Vũ, Thiên Vũ, lên tiếng đi. Ta muốn nghe giọng của ngươi.”
Đầu lưỡi nóng bỏng kích bên ngoài khóe môi đã khiến y nhịn không được phải hé mở ra, hắn được thế liền lập tức len vào. Phía dưới động tác tay còn nhanh hơn mới vừa rồi, một lúc lại dục tiên dục tử. Quả nhiên là khiến y bỏ mất ý thức tái rên một tiếng liền rơi vào trạng thái trống rỗng. Kiều Phong tay cảm nhận được dòng chất lỏng nóng bỏng tuôn vào trong tay chính mình, nhìn lại người kia nhanh như vậy đã sớm đi vào cao triều mà tan ra trong lòng hắn, không khỏi mỉm cười. Thế nhưng biểu tình người kia hoàn toàn không vui, sau lại còn thở dài một tiếng. Hắn nhịn không được hỏi: “Ngươi có chuyện gì buồn phiền sao? Nói ta nghe thử xem?”
Thiên Vũ trầm lặng quay đi, nét mặt lộ rõ vẻ lo lắng bất an: “Sáng nay vừa có một kẻ đến cầu thân ta. Dù đã bị phụ thân ta đuổi đi, thế nhưng…”
Nghe đến đó Kiều Phong nhịn không được cười hỏi: “Nga— là ai đến cầu thân ngươi?”
Thái độ hắn có chút khinh bạc, Thiên Vũ ngạc nhiên nói: “Ngươi như vậy hoàn toàn không thấy lo?”
Kiều Phong đem y ôm chặt hơn, cười hì hì nói: “Với tính khí phụ thân ngươi chắc chắn là không đồng ý. Ta sao phải lo. Nhưng mà ngươi nói kẻ đó là ai?”
“Là Dương Ngọc Lâm! Đại công tử của Dương môn.”
“Ân?” Vừa nghe qua cái tên này, sắc mặt Kiều Phong ngay lập tức ngưng trọng nói: “Hắn, làm sao lại đến cầu thân ngươi? Ngươi đã từng gặp qua hắn rồi sao?”
Thiên Vũ tái nghĩ một lúc lắc đầu: “Ta không biết. Ta chưa từng gặp qua hắn.”
“Ân.” Y chưa gặp hắn, nhưng hắn làm sao biết được y? Kiều Phong chỉ nhẹ gật đầu tự ngẫm: “Nếu là hắn, thì thật là hơi phiền đây.”
Chính là người này rất khó lường. Nếu thật hắn muốn dụng tâm chiếm đoạt, chỉ e là không dễ đối phó. Vẫn là sớm một bước đem y mang đi, tránh đêm dài lắm mộng. Nghĩ đến hắn liền thấy nôn nóng, chính là cười hỏi: “Ngươi lúc nãy định nói tiếp chuyện gì?”
Thiên Vũ chỉ thở dài nói: “Là phụ thân ta, khi đó đã rất tức giận. Như vậy ta thực cảm thấy thực lo lắng. Phụ thân vẫn mong ta sớm yên bề gia thất. Qua chuyện này, ta e là…”
Thiên Vũ không nói tiếp, sắc mặt càng trầm trọng hơn. Nếu nói đến chuyện thú thê, đương nhiên là chuyện y cần phải làm. Chính là ngay lúc này, tâm tư y đều đã không còn, làm sao có thể thú thê tử. Chung quy cũng chỉ là mong muốn một ước vọng xa vời, chính là được cùng hắn ẩn dật chốn giang hồ, ngày ngày tự do tự tại. Thế nhưng, y còn biết, chí lớn của hắn còn tại giang hồ. Hắn có đại nghiệp của hắn, y có bổn phận của y. Nói đến chuyện kia, thực đúng là chuyện cười. Nghĩ đến Thiên Vũ tâm không khỏi sinh đau.
Kiều Phong nhìn người trong lòng tâm trạng ngưng trọng có chút xót xa liền kéo y quay lại đối diện với chính mình nói: “Ngươi cứ yên tâm, không cần lo lắng, Mọi sự đều đã có ta lo liệu!”
Thiên Vũ đương nhiên có chút kinh ngạc nhìn Kiều Phong hỏi: “Ngươi định làm gì?”
Hắn cười hì hì vỗ nhẹ hai má y an ủi: “Mỹ nhân a mỹ nhân! Ngươi không cần phải quan tâm làm gì. Ta đây chắc chắn sẽ quang minh chính đại đến thú ngươi ra khỏi Vạn Kiếm Sơn Trang a!”
Nghe đến Thiên Vũ càng tỏ ra kinh ngạc: “Ngươi làm thế nào? Phụ thân ta… ô…”
Hắn cái gì cũng không nói, chính là áp sát vào môi y, không ngừng hôn, làm cho y cái gì cũng không thể hỏi được, cái gì cũng đều không thể nghĩ được. Chính là mọi thứ đều bị quăng ra sau đầu, tái vô vướng bận.
Sau một lúc Kiều Phong cắn nhẹ vào tai y nói khẽ: “Phụ thân ngươi chắc chắn sẽ cam tâm tình nguyện dâng ngươi cho ta. Lời ta nói đương nhiên sẽ làm được. Ngươi không cần suy nghĩ nhiều, chuyện khó cứ để ta gánh vác. Nói vậy ngươi bây giờ chỉ cần vui vẻ cùng ta là được!”
“Ngươi—”
…
Quả đúng như đoán, ngay sáng hôm sau phụ mẫu Thiên Vũ liền gọi y đến bàn tính chuyện hôn nhân đại sự. Nàng kia gọi là Vương Tử Y, nguyên là thứ nữ của Vương viên ngoại. Cũng có thể xem như là khuê nữ gia hào. Nếu xét về nhan sắc chính là một trang giai nhân diễm lệ. Nhìn qua thực đúng là môn đăng hộ đối.
Dù nói rằng gọi y đến để bàn tính, nhưng mọi sự đã sớm được định đoạt, bản thân y cũng hoàn toàn không có quyền lựa chọn. Chỉ còn chờ bảy ngày nữa liền tổ chức đại hôn.
Từ sảnh chính trở về, Thiên Vũ tâm dậy lên từng trận thê lương. Lo ngại của y, không nghĩ nhanh chóng thành sự thật như vậy.
Xem ra chuyện hôn sự này vốn không thể nào tránh khỏi. Cho dù là sớm hay muộn gì thì cũng đều phải tính đến. Y sinh ra là thân nam tử, tính chuyện thú thê chính là việc tốt nên làm. Sau khi thú thê có thể cùng nàng sinh tử nối dõi gia môn, làm rạng rỡ tổ tông, vui lòng phụ mẫu. Nhiều chuyện tốt như vậy, y sao có thể không làm? Nhưng chính là y hiện tại có thể sao? Chỉ là tâm tình này một chút cũng đều không thể phân rõ. Như vậy cũng đành phải phó mặc cho số mệnh. Là chuyện tốt thì không phải chuyện xấu, chuyện xấu có tránh cũng không khỏi. Thú thê hay không, kết cục có lẽ đều như nhau.
…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét