Thứ Hai, 23 tháng 9, 2013

[SA/SjA Fic] Huyền Thoại Song Sinh

Kỹ niệm một năm ngày lập ra độc thoại thượng uyển (vườn độc thoại). Hôm nay tại hạ up lên bộ truyện siêu hài nhảm rùi Huyền Thoại Song Sinh giải trí nhé. Hôm qua up nguyên một bộ tự kỹ, hôm nay xã stress nhé.

Sơ lược: Chưa thấy gia đình nào mà bất hạnh như gia đình ấy. Sinh được một cặp anh em sinh đôi. Thằng anh, đẹp trai, nho nhã, tuấn tú, tựa như hoàng tử. Lại còn thông minh, giỏi giang, là thần tượng của biết bao nhiêu cô gái. Còn em gái, xinh đẹp, kiều diễm là mơ ước của biết bao chàng trai. Thế mà… thế mà… lại mắc những chứng bệnh nan y, và bất trị... Ai nha! Thất vọng não nề cho bao cô gái, và điên đảo bao nhiêu chàng trai…

Huyền Thoại Song Sinh


- Chương 1 -

Anh em ta là số 1!

8 giờ sáng, tại một băng ghế đá, dưới bóng một lùm cây ở công viên. Gió thổi miên man, rì rào như nói: "Ngủ đi! Mát lắm ngủ đi!"

… khò… khò!

Chà ai mà ngủ ngái khủng khiếp vậy... Tố Lan nhà ta chứ ai! Sáng ngày, má kêu dậy đi học. Nhưng còn ngáy ngủ quá, vô tình đi ngang qua công viên, thấy chổ nằm lý tưởng quá, tấp vô ngủ đại. Tới giờ vẫn chưa tỉnh, bê bối thật...

-À! Con nhà ai mà xinh đáo xinh để vậy bây, nằm ngủ khò kìa! Vô coi tụi bây!

Chủ Nhật, 22 tháng 9, 2013

[Đam Mỹ] Hạnh Phúc Mong Manh [Đoản Văn - Hoàn]

- Hạnh Phúc Mong Manh -


Tác giả: Ám Trần Di Tán

Thể loại: Hiện đại, sinh tử văn (nam nam sinh tử), ngược luyến (công phụ và diễn viên quần chúng ngược thụ)


Văn án: Phong Lục mới chỉ là học sinh năm cuối, trong một tai nạn tình cờ gặp gỡ một người nọ. Từ đó quen biết sinh yêu rồi vượt qua những mối quan hệ bình thường. Thế nhưng sau đó hắn đi cưới vợ, bỏ rơi y cùng với một món nợ thật lớn. Người thân y sau khi biết chuyện đều quay lưng lại với y. Phong Lục gần như rơi vào bế tắt.

Chính là ngày nọ, trong một lần ngất đi do thiếu dinh dưỡng, lúc được đưa vào viện y đã gặp được một bác sĩ khoa sản, 28 tuổi, đẹp trai phong độ, nhưng do lầm đường lạc lối bước vào khoa sản nên vẫn còn độc thân.

Cũng từ đây cuộc đời y đã có nhiều thay đổi.

Bonus: nguyên nhân cái nghề nghiệp của anh công chính: Anh là bác sĩ sản khoa, cái kia của phụ nữ anh đương nhiên nhìn nhiều. Nhiều đến mức lại mất đi hết cảm giác muốn chạm tay đến. Có lẽ là tác dụng phụ của việc nhìn quá nhiều nên bội thực. Khi xưa, anh muốn theo khoa sản là vì cảm giác lần đầu tiên đỡ đẻ cho đám tiểu cẩu nhà anh, anh cảm thấy chính mình khi đó thật là vĩ đại. Từ đó anh quyết tâm đi theo khoa sản. Cho nên vì vậy anh đến bây giờ vẫn còn độc thân.

(sự nghiệp đỡ đẻ cho các cẩu nhi nhà anh thật vĩ đại =]]z)

N/t: Tại hạ trong một đêm tự kỹ đã nghĩ ra bộ này. Và cũng trong một đêm tự kỹ đã viết lại bộ này. Đây là tâm trạng của một người không phải sinh ra để làm mẹ đã có những chuyển biến tâm trạng phức tạp mạnh mẽ khi hay tin mình có baby. Cùng cảm giác muốn gắn kết với sinh linh nhỏ bé trong bụng chính mình. Vượt qua hết mọi kỳ thị, bị lạnh nhạt, bỏ rơi, thậm chí đã có lúc nghĩ quẩn, cuối cùng bạn ấy cũng đã vẫn vững vàng sống được, đứa trẻ được bình an chào đời...

Thứ Bảy, 21 tháng 9, 2013

Nhân Gian Đa Tình - Đệ Thập Chương [Hoàn]

Nhân Gian Đa Tình


◊ Văn Án ~ Tổng Hợp


╭(╯^╰)╮


♣ Đệ Thập Chương ♣


Tác giả nói: thế là hoàn rồi đấy. tại hạ thật sự rất muốn nhìn thấy phần sau của Du Nguyệt a.... Dạo gần đây đặc biệt hứng thú chuyện Nam nam sinh tử nha. Phiên ngoại nam nam sinh tử được không? Có nên viết không?

---

Ngày nọ, được thần y tận tình cứu vớt. Du Nguyệt quả là đã được cứu sống kỳ diệu. Nhưng y chính là tâm càng thêm khó nhẫn. Tiêu Tịch Lâu từ vắng lặng nay lại người người ra vào đông đúc. Ở đây vốn đã có Tiểu Viên Tử, hắn như vậy cho là chưa đủ liền phái đến mười thị nữ cùng thái giám hầu hạ. Y có đuổi bọn người kia cũng không đi.


Mỗi bữa đều đem cả một bàn thức ăn trông thật đau mắt bắt ăn, y không ăn liền quỳ xuống khóc lóc ỉ oi. Nguyên là đám người cũng bị bức bách. Hoàng y nam tử kia biết tính y dù cứng rắng nhưng chính là không thể làm ngơ trước người gặp nạn, liền bắt đám người này đi chịu trận. Y có chút chuyện, chính là bọn hắn phải chịu trận thay.


Thế nhưng như vậy cũng không có gì đáng nói đi, hắn cư nhiên ra lệnh đám người không được phép đối y cấp rượu. Y chính là gần ba tháng rồi, một giọt rượu cũng không thể uống. Nghĩ đến Du Nguyệt một lòng căm giận cũng không nói được nên lời.


 

Thứ Sáu, 20 tháng 9, 2013

Phong Bi - Đổng Trinh & Tiểu Kha

Phong Bi (Bia đá gió)


Biên Dịch: Chobits


当风雪雕刻了我的碑

Dāng fēng xuě diāo kè le wǒ de bēi

Khi gió tuyết điêu khắc nên tấm bia đá của ta

你才能懂我為了誰
Nǐ cái néng dǒng wǒ wèi le shuí
Người mới hiểu được Ta là vì ai

Thứ Năm, 19 tháng 9, 2013

[Hoa Hoa Du Long] Chương 6




♣ Hoa Hoa Du Long ♣


- Chương 6 -



Mấy ngày kế tiếp ngày nào trời cũng đầy mây, sáng nay Đồng An mới có được một ngày quang đãng. Mặt rực rỡ soi xuống những xuống những kiến trúc hoa mỹ chằng chịt ở từng góc khuất nơi cổ thành, mới nhận ra nơi này đẹp đến thế nào, cũng là lúc Lộ Thương ở tại đình viện nhỏ được một tháng, đang cầm lên những quần áo tinh xảo được chuẩn bị trước.

“Lộ đại ca, huynh chuẩn bị cho tốt chưa?” Tịnh Chân vẻ mặt ý cười đang ngồi ngay ngắn ở trong phòng khách,hướng đến Lộ Thương đang chuẩn bị thay quần áo ở bên trong.

“Ân, chúng ta  đi đi.” Lộ Thương lên tiếng trả lời đi ra, mặc áo khoác kết lại rồi vội vàng đi ra phòng ngủ.

Thứ Hai, 16 tháng 9, 2013

[VietSub] Phật thuyết - Hà Thạch Minh

Phật Thuyết


Trình bày: Hà Thạch Minh


Biên dịch: Chobits


五百次回眸只為你經過

Wu bai ci hui mou zhi mei ni jing guo

Năm trăm lần quay đầu nhìn lại chỉ vì người lướt ngang qua

歲月的蹉跎讓愛犯了錯

Sui yue de cuo tuo rang ai fan le cuo

Năm tháng phí hoài khiến ái tình trở nên lầm lỗi

Chủ Nhật, 15 tháng 9, 2013

Hoa Thiên Mỹ - Đệ Lục Chương

♣ Hoa Thiên Mỹ ♣


- Đệ Lục Chương -


Tuyên Châu quán trọ Duyệt Lai —

Một lão ông nắm tay một lão bà bà bước vào. Lão bà đi tới cửa vấp phải ngạch cửa thiếu chút nữa ụp mặt xuống đất, lại may mắn thay được lão ông nhanh chóng trụ vững kéo lại, vỗ tay lão bà an ủi nói: “Lão bà, có ổn không?”

“Hảo.” Lão bà gật đầu bước theo lão ông đi vào. Tiểu nhị từ bên trong nhanh nhạy chạy ra đón. Cả hai cùng bước vào ngồi bên trong bàn ngồi xuống phân phó gọi thức ăn. Nhìn hai lão gia gia này tuy vẻ ngoài cũng giống như người bình thường, thế nhưng tư thế ngồi nhìn thế nào cũng lộ rõ khí phách bất phàm.

Lão ông một bên nhanh chóng rót cho lão bà một tách trà, một bên lao lao bụi đường trên mặt lão bà, ôn nhu nói: “Lão bà, uống trà đi, có thấy mệt lắm không?”

“Ân.” Lão bà biểu tình quả có chút mệt mỏi. Suốt mấy ngày bôn ba đường dài từ Dương Châu đến đây, như thế nào lại không mệt. Lão bà uống xong một ngụm trà mới nhớ ra hỏi: “Chúng ta đến đây làm gì?”

“Ân, đi xem náo nhiệt.”

Hoa Thiên Mỹ - Đệ Ngũ Chương

♣ Hoa Thiên Mỹ ♣


- Đệ Ngũ Chương -


N/t: tới rồi. Sau chương này, Thiên Vũ chính thức bước chân vào giang hồ. Cái gì đang đợi y ở phía trước còn khó nói. Thân phận long bong hoa hoa công tử Kiều Phong đại ca cũng rõ ràng hơn. Tại hạ rất có tự tin với đại ca, rất có dáng làm khổ thụ nha, cũng vì thụ lăn lộn không ít nha.

...



Thiên Vũ xiết chặt nắm tay lại một lúc, quyết định mở khăn che mặt cho tân nương. Khăn che mặt vừa được mở lên khiến y cả kinh lùi về sau mấy bước:

“Ngươi—! Sao lại là ngươi?”

Người kia nhìn y hì hì cười nói: “Nói vậy ngươi nghĩ là ai đây? Mỹ nhân của ta, ngươi thực để ta đợi lâu quá đi.”

Thiên Vũ vẫn còn chưa thể tin được vào mắt chính mình, tái chớp chớp mắt mấy cái tự vấn: “Hắn? Thực là hắn? Tân nương sao lại là hắn?”

Hoa Thiên Mỹ - Đệ Tứ Chương

♣ Hoa Thiên Mỹ ♣


- Đệ Tứ Chương -




Một cái hôn sự vội vàng đến khó hiểu. Vạn Kiếm sơn trang người người bận rộn chuẩn bị đại hôn. Mới thoáng đó đã qua mất năm ngày. Thời gian cận đến càng khiến Thiên Vũ thêm phần lo lắng bất an, đứng ngồi không yên, ra vào ngơ ngẩn đến mất ăn mất ngủ.
Tịch dương, y ra ngồi ở hoa viên đánh đàn. Trông nét mặt lộ rõ vẻ tiều tụy. Khiến người người nhìn vào rất có tâm thương xót, đặc biệt là đám hạ nhân. Thiên Vũ thường ngày đối bọn họ rất tốt, mà y lại quá phần mỹ, nói cho nên nếu có ai đó đem lòng cuồng si với y cũng là lẽ thường tình.

Tin Thiên Vũ sắp thành thân, đối với bọn họ mà nói thực không có gì gọi là tốt. Mà nói không tốt cũng không phải, chỉ cần y thấy tốt, bọn họ đương nhiên thấy tốt. Nhưng nhìn y khổ sở đến ra như vậy, nói bọn họ sao không khỏi có ý thương tiếc. Thế nhưng bọn họ cũng không thể giúp được gì, chỉ đành phải âm thầm đứng bên cạnh y, cũng làm sao dám nói gì.

Hoa Thiên Mỹ - Đệ Tam Chương

♣ Hoa Thiên Mỹ ♣


- Đệ Tam Chương -


Bên trong tiểu cô nương cùng Thiên Vũ vẫn chưa kịp đi, nghe qua biết nói mình, từ từ cúi đầu bước ra.

Trác Thiên Vân nhìn cả hai một lúc lâu, lắc đầu thở dài mắng: “Hai ngươi càng lúc càng không biết lễ nghĩa. Dám lén lén lút lút rình mò ở đây, thật không ra thể thống gì.”

Nghe mắng cả hai rất biết thức thời mà cúi đầu nhận lỗi. Nhìn sắc mặt phụ thân biết chắc là đang rất giận. Nhưng cũng chưa hẳn là do chính mình lén lút rình mò nghe lén mà sắc mặt mới trở nên trầm trọng như vậy. Được một lúc, thấy thần tình phụ thân có phần giãn ra, tiểu cô nương tươi cười lém lĩnh bước đến nắm tay hắn nói: “Phụ thân, Dung nhi biết lỗi rồi, phụ thân đừng giận nữa a. Sau này chúng nhi tử không vậy nữa đâu!”

Nguyên lai tiểu cô nương đây chính là ngũ tiểu thư của Trác gia, gọi Mỹ Dung. Nàng lời vừa nói vừa quay sang nháy nháy mắt với Thiên Vũ, hiểu ý nàng y vội gật đầu hì hì cười nói: “Phải, phải— phụ thân bớt giận…”

Thứ Bảy, 14 tháng 9, 2013

Hoa Thiên Mỹ - Đệ Nhị Chương

♣ Hoa Thiên Mỹ ♣


- Đệ Nhị Chương -


Gần nửa tuần trăng qua đi kể từ sau cái đêm nọ, hắn vẫn chưa một lần quay về.

Buổi sáng, Thiên Vũ ngồi lặng ở hoa viên, tay cầm một quyển cổ thư nhưng trông lại như người mất hồn. Y nhớ đến hắn, chỉ cần nhớ đến hắn liền thấy khổ sở. Hắn nhìn qua cũng biết là dạng công tử phong lưu đa tình, cũng là dạng chí lớn còn tại giang hồ, lại có thể nào nguyện ý cùng y bó buộc. Hắn một lần có được y, nói không chừng tâm cũng đã sinh chán không muốn trở lại.

Hắn như vậy hiện tại thân đang phiêu bạt ở chốn nào? Y cái gì cũng không biết. Một chút cũng đều không muốn biết. Chỉ thấy trong tâm có chút khổ sở không nói được. Bị một người như vậy yêu, hay yêu một người như vậy. Có phải hay không chính là sai lầm?

Hoa Thiên Mỹ - Đệ Nhất Chương

Hoa Thiên Mỹ trước đây có năm chương, viết khá lâu rồi, văn phong khi đó còn yếu do ảnh hưởng với văn phong fiction hiện đại. Sơ lược cốt truyện cũng vậy. Nhưng nhìn chung chưa được ổn lắm. Cho nên tại hạ một phen quyết tâm đem năm chương này đi viết lại. Và viết tiếp luôn phần sau của câu chuyện phiêu bạt giang hồ này :)

Tại hạ cũng đem cái văn án một phen trảo lại, tà hơn một chút. Nhị vị nào đã từng xem qua, xin mời tái xem trở lại, đồng thời nối tiếp câu chuyện khi xưa cho đến sự tình nan giải hơn, đỡ nhàm chán :)

Đa tạ.


---



♣ Hoa Thiên Mỹ ♣


- Đệ Nhất Chương -


Một nam nhân có sắc đẹp kinh người. Làn da trắng tựa như ngọc tuyết. Với một dung mạo không ai có thể sánh được. Hoa Thiên Mỹ, cái tên hắn thường gọi để tán thưởng cho cái nhan sắc tuyệt mỹ kia…

Một công tử hào hoa phong nhã, thập phần anh tuấn. Kiều Phong, một kẻ đa tình, thích trêu hoa ghẹo nguyệt. Dường như bất cứ nơi nào có mỹ nhân đều không thể thiếu mặt hắn.

Dạo trước, nghe đồn ở Dương Châu, tại Vạn Kiếm sơn trang có một công tử gọi Trác Thiên Vũ. Tuy là nam tử nhưng lại mỹ vô cùng. Chính vì vậy người ta gọi y là “Thiên hạ đệ nhất mỹ nam tử”. Cho dù ngươi là nam nhân, dù ngươi không thích nam nhân, nhưng nếu ngươi gặp y, cũng không thể không động lòng. Hắn không tin cho lắm. Trên đời này sao lại có nam nhân nào như vậy. Nghĩ không ra, Kiều Phong quyết định tìm đến nhìn một lần cho thỏa nhãn…

Không ngại gì đường xá vạn dặm, từ Đại Lý hắn liền tìm đến Dương Châu để mong được diện kiến mỹ nam tử kia.

Nhân Gian Đa Tình - Đệ Cửu Chương

Nhân Gian Đa Tình


◊ Văn Án ~ Tổng Hợp


╭(╯^╰)╮


♣ Đệ Cửu Chương ♣


Tác giả nói: khổ ~ không chịu sao... vậy ta ko gọi vậy =.=" xin cho phép tại hạ quay về với hoàng y nam tử bạc tình bạc nghĩa vậy =="

---

Nửa đêm, Bảo Tâm Cung một trận huyên náo. Hoàng y nam tử đang yên giấc thoáng nghe bên ngoài nhốn nháo giật mình tỉnh dậy, bên tai nghe thấy tiếng gọi cực thảm thiết liền vội vàng ngồi dậy khoác lại hoàng bào bước ra ngoài xem.

Trước Bảo Tâm Cung là một tiểu thái giám đang bị đám thị vệ lôi đi, chính là hắn không chịu đi cố nương người lại hướng vào bên trong gào to gọi: “Hoàng thượng, hoàng thượng—”

Đám thị vệ kia sợ hắn làm kinh động hoàng thượng, liền đem hắn vừa lôi đi vừa đánh đập không chút nương tay. Hoàng y nam tử có điểm nhìn không được liền nói: “Dừng tay!”

Hắn một lời vừa ban, đám thị vệ lập tức buông tiểu thái giám kia ra, quỳ xuống: “Tham kiến hoàng thượng, hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!”

Hắn còn chưa nói gì liền thấy tiểu thái giám chạy đến quỳ dưới chân khẩn cầu nói: “Hoàng thượng, hoàng thượng cứu chủ tử của nô tài. Hoàng thượng, thỉnh ngài đi cứu chủ tử của nô tài—”

“Ngươi—”

Thứ Hai, 9 tháng 9, 2013

[Chương 10] Địa Hạ Thất SM Thực Lục

Địa Hạ Thất SM Thực Lục


Chương 10


Bắt tay cho bảy chuôi dao giải phẫu vào hậu huyệt Hạ Triết xong,Tạ Gia Thần túm lấy kéo ra ngoài hai cái.Huyệt động cắn chặt chuôi dao màu trắng chỉ có thể hơi dao động một tý.Hắn hơi hơi nâng mi lên-xem nhẹ dung lượng của tên này rồi,dao giải phẫu vẫn còn mang thiếu.

Hạ Triết trong người hàm chứa bảy cái chuôi dao giải phẫu lạnh cứng,nghiến răng nghiến lợi nói:”Ngươi còn chiêu bài chết tiết nào mau mang ra sử dụng nốt đi,ta muốn về nhà ngủ.”

Chủ Nhật, 1 tháng 9, 2013

[Đam Mỹ] Võ lâm ngoại sử【Đồng Nhân Văn】– Đào Hoa - 67 [Hoàn]

Võ Lâm Ngoại Sử - Đào Hoa


------- Chương 67 --------







Chết.

Từ huyền nhai (vực thẳm) như vậy lăn xuống, làm sao còn mệnh?

Vương Liên Hoa sao có thể không chết!

Chỉ có thể cùng tử, không thể cùng sinh.

Ngày đó lúc trong địa cung, chính mình nói lời này, lúc này nghĩ đến, dường như là nhất ngữ thành sấm! (lời tiên tri)

Thẩm Lãng mờ mịt nhìn một mảnh thâm cốc trước mắt, Liên Hoa Liên Hoa, nếu biết như thế, ta việc gì phải vùng vẫy! Ngươi đúng, ta vốn nên chết ở trong tay ngươi, như vậy mới là viên mãn của cả ta cùng ngươi.

Nếu như vậy, ngươi rốt cục có thể không tháo ràng buộc cho ta, mà ta, cũng rốt cục có thể không cần quên ngươi.

[Phiên Ngoại] Võ lâm ngoại sử【Đồng Nhân Văn】– Đào Hoa - 10

Võ Lâm Ngoại Sử - Đào Hoa


~ Phiên Ngoại ~


------- Chương 10 --------



Vương Liên Hoa nằm mơ.

Hắn mơ thấy ba nữ nhân, ba nữ nhân chính là sinh mệnh quan trọng nhất của  hắn.

Một là mẫu thân hắn, một là tỷ tỷ hắn, một là nữ nhân hắn thích nhất.

Các nàng nhìn qua phi thường trẻ tuổi, xem cũng phi thường tốt, hơn nữa đều đối hắn rất tốt, thực ấm áp, nhưng cũng là chưa từng đi vượt quá.

Vương Liên Hoa thiếu chút nữa sẽ cảm động.

Nhưng chính là vẻ mặt bên trong các nàng, tựa hồ đều có chút u oán, có một chút không cam lòng, có một chút muốn nói nhưng lại thôi.

Vì thế hắn liền hỏi các nàng: "Các ngươi đối với ta tốt như vậy, chính là muốn ta làm cái gì?"

Các nàng liền dùng ngữ khí đau khổ đối hắn cầu xin: "Nói vậy, đem Thẩm Lãng cho ta."

Thẩm Lãng.

Nga, đều hướng đến, Thẩm Lãng.

[Phiên Ngoại] Võ lâm ngoại sử【Đồng Nhân Văn】– Đào Hoa - 12

Võ Lâm Ngoại Sử - Đào Hoa


~ Phiên Ngoại ~


------- Chương 12 --------



Nghe nói, chỉ cần lần lượt nói xong những lời kia, người này liền sẽ bị khuất phục.

Theo như trong lời nói của phu nhân, từ trước tới nay chưa từng chưa chính xác.

Nhưng nhìn người trước mắt này lại không phải như vậy. Mới vừa rồi vẻ mặt của hắn là kinh nghi, hiện tại lại là càng kinh ngạc.

Hắn hỏi nàng: "Chẳng lẽ ngươi không biết ta là ai?"

Tiểu Lê thấp giọng đáp: "Ngươi nói, nói ngươi gọi là Vương Liên Hoa."

Vương Liên Hoa tiếp tục ngạc nhiên hỏi: "Chẳng lẽ ngươi không biết Vương Liên Hoa là ai?"

Tiểu Lê cảm thấy thực mờ mịt, nói: "Chẳng lẽ Vương Liên Hoa không phải là ngươi?"

Vương Liên Hoa đột nhiên cảm thấy được có điểm dở khóc dở cười.

"Nếu ngươi biết ta là Vương Liên Hoa, ngươi hẳn là biết ta có cả ngàn loại biện pháp, làm cho một người tuy rằng lông tóc không bị tổn thương, nhưng lại sống không bằng chết." Hắn thản nhiên, dùng một loại ngữ khí hoàn toàn không phải uy hiếp, chính là phân trần sự thật nói, "Hơn nữa lời thề này cũng không phải là bảo hộ ngươi, bởi vậy ngươi hiện tại có thể chết."

[Phiên Ngoại] Võ lâm ngoại sử【Đồng Nhân Văn】– Đào Hoa - 05

Võ Lâm Ngoại Sử - Đào Hoa


~ Phiên Ngoại ~


------- Chương 05 --------



Lâm Kính Hoa nhà tại Thanh Tam môn.

Ngõ bên trong sãnh đường, dọc theo tảng đá đi vào, cuối cùng đó là Lâm trạch. Tường trắng đại ngói được bao bọc bởi một cái vườn nhỏ, trong vườn chính là một tòa tiểu lâu thanh tú. Lâm Hồng Liên mỗi lần đến thăm nữ nhi, đối nàng tình nguyện ở lại trong này nhiều năm tổng cảm thấy có chút kinh ngạc, thậm chí còn có chút bất mãn.

"Cái chốn lãnh đạm tĩnh lặng này, không phải là chỗ một nữ nhi tuổi còn trẻ nên ở." Quả thực trông giống như cái chốn quả phụ ở, Lâm Hồng Liên nghĩ vậy, nhưng vẫn không nói ra.

[Phiên Ngoại] Võ lâm ngoại sử【Đồng Nhân Văn】– Đào Hoa - 03

Võ Lâm Ngoại Sử - Đào Hoa


~ Phiên Ngoại ~


------- Chương 03 --------



Sáng hôm sau, Vương đại công tử theo thường lệ nướng trên giường.

Nguyên bản Thẩm Lãng vốn dậy sớm chút, không ngờ Vương công tử thực đúng lý hợp tình mà đè nặng cánh tay y ngủ ngon say, vì thế y vốn thực thanh tỉnh mà đành phải mở to mắt nhìn trần nhà ước chừng cả hơn nữa canh giờ, Vương công tử lúc này mới nhẹ nhàng động đậy, tựa hồ thực thỏa mãn khẽ thở dài một tiếng, mở mắt.

"Thẩm Lãng, cánh tay ngươi cứng quá." Vương công tử cư nhiên còn đưa ra ý kiến bắt bẻ.

Thẩm Lãng nghĩ muốn động động cánh tay, nhưng làm sao còn có tri giác, chỉ phải cười khổ nói: "Vương công tử đêm qua ngủ có ngon giấc không?"

[Phiên Ngoại] Võ lâm ngoại sử【Đồng Nhân Văn】– Đào Hoa - 07

Võ Lâm Ngoại Sử - Đào Hoa


~ Phiên Ngoại ~


------- Chương 07 --------



Vương Liên Hoa luôn luôn không phải loại người khiêm tốn, vốn cũng thật chưa từng tự suy xét lại.

Cho nên việc thành công hắn cũng không đạt được nhiều, tỷ như nhiều năm trước không có được tâm của Chu Thất Thất, một trận ở Khoái Hoạt vương cũng bại bởi Thẩm Lãng, cùng với trận ở Vân Mộng sơn trang đại bại, thậm chí ngày nay trong lúc cùng với Thẩm Lãng mối quan hệ càng khó nghịch chuyển, hắn đều từng chút mang khắc sâu vào một phen suy xét lại, hơn nữa phi thường dễ chịu mà kết luận chính mình suy nghĩ không được chu toàn, nếu lúc ấy như thế như thế, như vậy như vậy, kết cục này cũng không phải không thể nghịch chuyển.

(Ôn lương kính cẩn: dễ chịu khiêm nhường)

Thẩm Lãng nghe qua hắn ngôn luận với mình, cũng thật không cho là đúng: "Liên Hoa, tục ngữ nói người định không bằng trời định, bất quá có một số việc đều do thiên mệnh, cần gì để ý như vậy."

[Phiên Ngoại] Võ lâm ngoại sử【Đồng Nhân Văn】– Đào Hoa - 20

Võ Lâm Ngoại Sử - Đào Hoa


~ Phiên Ngoại ~


------- Chương 20 --------



 

Giờ Tuất đã qua, cửa thành đã đóng, tất nhiên là không thể quay về Cúc Nguyệt các.

Thẩm Lãng liền quay đầu lại hỏi Vương Liên Hoa: "Liên Hoa, Thủy Nguyệt các được không?"

Vu Hành Vân nếu đã đi, Lâm gia mẫu tử đối hai người bọn họ cũng có chút kiêng kị, hiện thời tất nhiên là vô phương lần tới Thủy Nguyệt các. Huống hồ chi mặc dù một nhà Đổng Thiếu Anh đã đi, đội ngũ còn lại vẫn như trước hạo hạo đãng đãng, Thủy Nguyệt các tôi tớ tương đối nhiều, tất nhiên là chu đáo hơn một ít. (hạo hạo đãng đãng: mênh mông chậm chạp)

Vương Liên Hoa ở phía bên trong xe hữu khí vô lực đáp: "Đương nhiên được."

Hắn thanh âm vừa mệt mỏi lại vừa trống lốc, Thẩm Lãng nghe được trong lòng cũng trống trãi, roi huy xuống ngựa đều giống như huy trong hư không.

May mắn Thủy Nguyệt các cũng không xa.

[Chương 18] Chiêu Nghiêu Chàng Phiến

Chiêu Nghiêu Chàng Phiến



1640351238510435



Chương 18


Đi đến đỉnh núi,cây cối dần dần thưa thớt một chút,đường hẹp quanh co vẫn ở phía trước mà kéo dài.Hiên Viên Chiêu Nghiêu thầm nghĩ rằng nơi này vô cùng có khả năng là nơi người ở Kinh Đào xuống lấy nước.Theo con đường nhỏ đi về phía trước,quả nhiên nhìn thấy những thứ quen mắt.


Cốc Thiên Thiên lại thúc giục nói:”Hiện tại có thể buông tay đi?”


“Không vội.”


Hiên Viên Chiêu Nghiêu phun ra hai chữ,liền không hề mở miệng.


May mà,hắn không đưa Cốc Thiên Thiên vào trong phòng để xấu mặt với mọi người,mà trực tiếp đi cầu treo bằng dây cáp.Sắc trời bắt đầu tối,hắn dự đoán Cốc Thiên Thiên không dám lại tác quái,như cũ đưa hắn kẹp lấy,mũi chân nhún nhẹ vài cái đã thấy xuất hiện tại nơi đối diện.


[Chương 9] Địa Hạ Thất SM Thực Lục


Địa Hạ Thất SM Thực Lục



1640351238510435Chương 9



Tạ Gia Thần:”Ngươi trước kia cho ta tiền để ta làm,ta cũng không thèm làm.Hiện tại ta còn chưa ngoạn đủ đi,kiềm chế nào,Hạ thiếu gia.”


Cái gì cho ngươi tiền để ngươi làm…Hạ Triết nào dám nói ta lúc trước cho ngươi tiền là muốn thao ngươi chứ đâu nghĩ để ngươi thao a.Nói sao thì ngươi khi đó cũng con mẹ sĩ diện,ta trợ giúp ngươi thì có cái gì sai!...Những lời nói này Hạ Triết tự nhiên chỉ ám ở trong lòng ngẫm lại,ngoài miệng phẫn hận nói:”Ngươi vẫn là không phải nam nhân đi,chỉ như vậy mà mang thù!Đánh ta một trận còn không nói,hiện tại lại lấy thứ chuyện cũ ấy ra nói…Ngô!


Lời còn chưa dứt,một chân đã bị nam nhân kéo lên.Ngay sau đó tràng đạo ấm áp bỗng nhiên bị một cây gậy lạnh thấu tâm gì đó sáp nhập,coi như căn kim chúc bổng (là cái gì ta ko biết a T^T). Trơn bong loáng,thực dễ dàng xâm nhập vào trong tràng đạo mềm mại.Hạ Triết cực sợ hãi như điện giật,thân thể cứng đờ,sợ hãi nói:”Cái này…cái này là…”


 

[Phiên Ngoại] Võ lâm ngoại sử【Đồng Nhân Văn】– Đào Hoa - 23

Võ Lâm Ngoại Sử - Đào Hoa


~ Phiên Ngoại ~


------- Chương 23 --------



 

Thẩm Lãng nhìn nhìn hắn, mỉm cười nói: "Vương công tử nhanh  ăn diện hảo như vậy cũng không ngại nóng vội quá sao? Vạn nhất áp sai bảo vật, đến lúc đó khả lại sửa không kịp?"

Vương Liên Hoa đáp phi sở vấn: "Thẩm Lãng, đem ngoại bào của ngươi cho ta."

(đáp phi sở vấn: hỏi một đằng, trả lời một nẻo;)

[Phiên Ngoại] Võ lâm ngoại sử【Đồng Nhân Văn】– Đào Hoa - 18

Võ Lâm Ngoại Sử - Đào Hoa


~ Phiên Ngoại ~


------- Chương 18 --------



 

Qua sau một lúc lâu, mới có người đến mở cửa.

Là một nữ nhân xinh đẹp lại yêu diễm, vẫn còn buồn ngủ, trong tay ôm một anh nhi (trẻ sơ sinh).

Anh nhi kia đã muốn ngừng khóc, một đôi mắt to đen láy hướng nhìn người.

Hơn nữa nữ nhân này Vương Liên Hoa cư nhiên còn có điểm nhận ra được.

"Hoa khôi Thiên Hương lâu Dao Hồng cô nương, bắt đầu đảm đương nhũ mẫu khi nào vậy?"

Tạ Dao Hồng nhìn đến hắn, đầu tiên là cả kinh, tiếp đó là vui mừng.

"Ta vẫn còn phải nương nhờ phúc khí của Sài công tử đây. Sài công tử khi nào lại đến Thiên Hương lâu, để cho ta hảo hảo chiêu đãi một phen."

Cái này ngay cả Thẩm Lãng cũng muốn nhớ đến nàng.

[Phiên Ngoại] Võ lâm ngoại sử【Đồng Nhân Văn】– Đào Hoa - 21

Võ Lâm Ngoại Sử - Đào Hoa


~ Phiên Ngoại ~


------- Chương 21 --------



 

Sáng hôm sau vừa tỉnh ra, Vương Liên Hoa đã bị một trận làm hoảng sợ.

Vừa mở mắt ra liền nhìn thấy biểu tình nghiêm túc của Thẩm Lãng, ánh mắt thẳng nhìn chằm chằm theo dõi hắn.

Vì thế liền hỏi: "Có chuyện gì?"

Thẩm Lãng nói: "Thật sự khó có thể mở miệng."

Vương Liên Hoa rất không hài lòng: "Thẩm đại hiệp cũng sẽ có lúc ấp úng vậy sao?"

Thẩm Lãng nói: "Ta sợ nói ra làm ngươi mất hứng."

Vương Liên Hoa nhíu mày nói: "Ngươi ấp úng như vậy, ý nói ta là kẻ lòng dạ hẹp hòi sao?"

[Phiên Ngoại] Võ lâm ngoại sử【Đồng Nhân Văn】– Đào Hoa - 24

Võ Lâm Ngoại Sử - Đào Hoa


~ Phiên Ngoại ~


------- Chương 24 --------



 

Chỉ thấy bên trong trướng mạn xe thứ tư kia, hai người cứng đờ ngã xuống.

Trong đó một cái còn đè lên người tiểu cô nương giá xa không kịp tránh, cô nương kia bị dọa chưa kịp kêu lên đã ngã quỵ xống đất hôn mê. Bọn người đứng khá gần đó đều trông thấy, sắc mặt hai cao thủ hộ bảo kia, quả nhiên xanh giống như lá dâu tằm.

[Phiên Ngoại] Võ lâm ngoại sử【Đồng Nhân Văn】– Đào Hoa - 13

Võ Lâm Ngoại Sử - Đào Hoa


~ Phiên Ngoại ~


------- Chương 13 --------



Xem tình hình này, tối nay e là phải tá túc trên xe ngựa xóc nảy rồi.

Vương Liên Hoa lấy mảnh vải bịt miệng Từ Thường Tú ra, cởi bỏ dây thừng, ném nước cùng thức ăn cho hắn.

Từ Thường Tú nguyên còn tưởng rằng chính mình có thể tự nhiên cử động, không nghĩ nữa thân dưới một chút cũng không thể động, nhất thời hoảng sợ đến cực điểm.

Vương Liên Hoa vừa bực vừa buồn cười nói: "Tiểu tử Lưu Độc Tú ngươi, chẳng lẽ ngay cả điểm huyệt cũng không biết sao?"

Tiểu Lê nắm lấy tay Từ Thường Tú an ủi, trả lời: "Nếu điểm huyệt là có thể khiến người bất động bất ngôn, vì sao còn cố ý trói chặt công tử chúng ta?"

[Phiên Ngoại] Võ lâm ngoại sử【Đồng Nhân Văn】– Đào Hoa - 11

Võ Lâm Ngoại Sử - Đào Hoa


~ Phiên Ngoại ~


------- Chương 11 --------



"Cổ?"

Đổng Thiếu Anh nhìn thấy ánh mắt Thẩm Lãng đơn thuần, khẩu khí vô tri, đáng tiếc đây lại chính là bộ dáng khó đối phó nhất của Thẩm Lãng.

Ai bảo người nọ không quen đối mặt trước trang thuần lương bản lĩnh thiên hạ đệ nhất đây, dạng người như Đổng Thiếu Anh này cấp cho hắn theo sau xách giày còn ngại chưa đủ. (thuần lương: thuần khiết, lương thiện)

Vì thế Thẩm Lãng cười đến có điểm bất đắc dĩ: "Đổng huynh, ta biết ngươi không nghĩ muốn khuấy trộn hồn thủy (nước vẩn đục), nhưng cho đến nay, ngươi như thế nào có thể thoát khỏi can hệ?"

[Phiên Ngoại] Võ lâm ngoại sử【Đồng Nhân Văn】– Đào Hoa - 14

Võ Lâm Ngoại Sử - Đào Hoa


~ Phiên Ngoại ~


------- Chương 14 --------



Cổ xưa có câu, hồng nhan hoạ thủy.

Cổ nhân bất quá là lừa gạt ta.

Lục hết trí nhớ ra đều là "Tiểu Liên thân thể như ngọc nằm khỏa giữa đêm.", cũng không nhớ rõ đằng trước còn có một câu "Nhất tiếu tương khuynh quốc tiện vong", rất đáng bị phu tử xuống tay đánh ba mươi trượng. Vu Hành Vân có điểm u oán mà nhớ tới phu tử hơn hai mươi năm trước dạy hắn đọc bộ Hán nhân thư tịch, một tiểu tú tài trẻ tuổi lại còn đẹp. Tuy nói tiểu tú tài là cha hắn vừa thỉnh vừa cướp mà bắt tới, bộ dáng thư sinh tâm vững trước sau như một không chút sợ hãi, nói cho nên Vu Hành Vân liền cảm thấy được hắn thực khả ái thực đặc biệt, liền toan tính đem sách ném lên giường mà niệm.

(Tiểu Liên: này chắc nghĩ bậy tiểu Liên Hoa rồi =]]z) ; (Nhất tiếu tương khuynh quốc tiện vong: một nụ cười làm nghiêng ngã quốc vong) 

Chuyện này hạ thủ tương đối dễ dàng, chính là sau khi đắc thủ liền có điểm hỏng bét.

Tiểu tú tài tự sát.

[Phiên Ngoại] Võ lâm ngoại sử【Đồng Nhân Văn】– Đào Hoa - 04

Võ Lâm Ngoại Sử - Đào Hoa


~ Phiên Ngoại ~


------- Chương 04 --------



Người ta nói, nam tài nữ mạo (trai tài gái sắc).

Mỹ mạo (vẻ mặt xinh đẹp) từ trước đến nay đều làm nữ tử lo lắng. Lâm Kính Hoa được khuôn mặt kia, thêm vào khí vận dáng người, quả là thoát thai hoán cốt (thay đổi da thịt), giống như từ đầu đến chân đều là trời sinh đoan trang, nguyên là sắc không mê người, người lại tự mê.

Lâm Kính Hoa tay xoa nhẹ lớp mặt nạ kia, cười đến mềm mại đáng yêu thấu tận xương: "Vương công tử khả khi nào có thể hướng thiếp thân thi vu thuật?"

Vương Liên Hoa nhanh nhẹn cười: "Lâm cô nương nếu nguyện ý, hiện tại cũng có thể."

[Phiên Ngoại] Võ lâm ngoại sử【Đồng Nhân Văn】– Đào Hoa - 01

Võ Lâm Ngoại Sử - Đào Hoa


~ Phiên Ngoại ~


------- Chương 01 --------



Tiểu ẩn ẩn vu dã, đại ẩn ẩn vu thị.

Câu châm ngôn này, Vương Liên Hoa đương nhiên là hoàn toàn đồng ý. Vào mùa hạ, thời điểm có nhà  ở chốn Tây Hồ gọi là “Thủy Nguyệt Các” cực vui vẻ, chính là nói với Thẩm Lãng như vậy đúng là hợp lý hợp tình của hắn.

Hắn là người thích náo nhiệt phồn hoa, chịu không nổi cảnh màn trời chiếu đất, lang bạc giang hồ, nếu là không ai vì hắn chuẩn bị trải sẳn giường chiếu, làm nóng đồ ăn cùng hâm rượu, lạc thú nhân sinh cũng đỡ mất đi một phần, mệnh thiếu gia công tử, dùng để nói hắn tối thích hợp. Đối với điểm này, Thẩm Lãng tự nhiên cũng khả không nề hà (đành chịu).

[Phiên Ngoại] Võ lâm ngoại sử【Đồng Nhân Văn】– Đào Hoa - 06

Võ Lâm Ngoại Sử - Đào Hoa


~ Phiên Ngoại ~


------- Chương 06 --------



Tuy nói huyết nhục chính là thứ quan trọng nhất của cổ dẫn, chính là Lam Lam cũng có thể khôn khéo hiểu được.

Hiểu được sợ hãi mới có thể sống lâu dài.

Đến mười chín tuổi Lam Lam mới hiểu được đạo lý này, nhưng là so với những kẻ đã chết đi trước khi ngộ ra đạo lý kia, kỳ thật cũng không tính là muộn.

Cổ chính là một loại vật cực kỳ diệu, nếu sử dụng thích hợp, có thể giết chết được thiên hạ đệ nhất cao thủ cũng là chuyện đương nhiên. Lam Lam thời điểm khinh niên ở Miêu Cương chính là đệ nhất cổ sư, tuổi trẻ tài cao, khó tránh khỏi có vài phần ngạo khí không sợ trời không sợ đất. Vụ án Tiết Hổ cũng không phải là tác phẩm đắc ý lắm, cuối cùng bởi vì để lộ hành tung, việc này nói thần không biết quỷ không hay, còn chưa biết được. (Khinh niên: tuổi non trẻ)

Chính là Lâm Hồng Liên kề thanh kiếm vào cổ, dạy hắn kính sợ, nhưng ngay cả chính nàng ta cũng không thể hiểu được đạo lý này. Lam Lam đương nhiên không tính toán, bởi vì hắn chính là một kẻ cuồng ngạo nên phải trả giá bằng tánh mạng.

Bởi vậy hắn quyết định lui mà cầu.

[Phiên Ngoại] Võ lâm ngoại sử【Đồng Nhân Văn】– Đào Hoa - 22

Võ Lâm Ngoại Sử - Đào Hoa


~ Phiên Ngoại ~


------- Chương 22 --------



 

Nếu sự tình không phải liên quan đến tánh mạng bản thân, chuyến đi xa nhà này cũng thật được cho là tiêu dao du.

Khí trời quang đãng, cũng không quá oi bức, dọc theo đường đi qua huyện Xương Hóa, Hoàng Sơn, Vụ Nguyên, đến mấy loại huyện lớn, vốn đều là đoạn đường thi nhân du khách thích nhất, đường tốt, phong cảnh đẹp không sao tả xiết, văn nhân nhã sĩ lưu tích vô số. Vương Liên Hoa một đường tâm tình vui vẻ, còn đối Thẩm Lãng nói: "Nếu xong việc này, trên đường trở về phải cực hảo rong chơi một phen, không phải vội vàng như vậy."

Thẩm Lãng cười nói: "Khó được lúc nhìn ngươi không có tâm sự như vậy." Chính y thực ra trong lòng còn vội vàng gấp gáp hơn, lúc đi ngang qua mấy thị trấn tuy có Tần ký hào, nhưng lại đối hành tung Vu Hành Vân không thu hoạch được gì, nếu trên đường không thể bắt được hắn, vào Miêu Cương, không có thiên thời địa lợi, thế nào nói được tang tiên cơ.