Thứ Năm, 27 tháng 11, 2014

Minh Quang Truyền Kỳ ~ Đệ Thất Chương ~ [Hoàn Quyển 1]

Minh Quang Truyền Kỳ


~ Văn Án ~



~ Đệ Thất Chương ~


221622_553030694718574_496321534_nLúc diện kiến Minh Quang, chỉ có thể nói lời đồn không hề sai, mà thực tế còn quang đại hơn rất nhiều. Y diện mạo ôn hòa, phong tư thiên liên lãnh nguyệt, gương mặt thanh thoát, đôi mắt tinh quang tỏa sáng. Y cao ngạo, cũng không khiến người khác chán ghét, ngược lại còn cảm thấy bản thân được kết giao cùng y là một loại hãnh diện, mà bản thân y cũng chưa từng đối với bất kỳ ai mà tỏ ra có nửa điểm khi thường.


divider-gold




Xin phép chuyển nhân xưng Dạ Minh từ hắn thành y từ chương này trở về quyển 2 -3.

...


Giữa ngục tối Thái Hòa lặng lẽ ngồi nhìn về màn đêm đen kịt phía trước, dường như đã lâu lắm rồi hắn mới phải lâm vào tình huống chật vật như vậy, trong lòng cảm thấy bất an lại phi thường nhớ đến Dạ Minh, không biết y hiện tại thế nào.

Hắn nhớ đến năm đó nghe nói ở Minh Quang cung có rất nhiều rượu ngon, mấy người trong bát tiên mỗi lần từ chỗ nọ trở về đều mang theo một bình rượu cực phẩm, hắn đang ngâm mình trong tuyết nghe thấy liền bỉu môi. Vị cung chủ này nghe nói là tâm cao khí ngạo trong khắp chốn tam giới không ai bì kịp, ai cũng muốn hướng tới y kết giao. Ngay cả bọn người trong bát tiên cũng thường xuyên lui tới Minh Quang cung, chỉ có hắn là không đi. Hắn vốn chỉ giỏi ba hoa huyên thuyên, đối với vị cung chủ tâm cao khí ngạo văn thư phong nhã này tự cảm thấy có phần xa cách, không phù hợp nên chưa từng có ý định kết giao. Chỉ là lúc đó nghe nói có rượu ngon, hắn cũng vì muốn đến xem cho biết liền lén hạ phàm xuống Minh Quang cung.

Minh Quang cung nguy nga tráng lệ nằm trên đỉnh núi Minh Quang, quanh năm mây trắng bao phủ, tinh quang sáng chói, tiên khí tầng tầng tỏa xuống từ đỉnh đến chân núi làm cây cối tốt tươi, muôn thú từ khắp nơi ùn ùn kéo đến đây xem như là nơi yên bình để trú ngụ.

Hắn nhìn qua cũng phải thầm thán, đây thực là tiên cảnh ngự tại nhân gian a.

Cứ thế hắn đi thẳng đến hầm để rượu nhìn qua một lượt đã thấy muốn say, hương thơm từ trong các bình sứ lấp lánh tỏa ra giống như mời gọi, nước dãi từ trên khóe môi hắn không tự chủ đã muốn rớt xuống. Lúc này từ trong gió truyền đến một thanh âm trong trẻo mạch lạc lại không kém phần lãnh đạm uy nghiêm khiến người kính sợ, thế nhưng trong đó còn có chút cợt nhã: “Bát tiên Lam Thái Hòa đại giá quang lâm Minh Quang cung, vì sao không ra mặt cùng Minh Quang đối ẩm hàn quyên?”

Thái Hòa chỉ đành phải cười khổ đáp: “Hảo.” Lời vừa dứt người cũng liền biến mất.

Nguyên lai đi trộm bị phát hiện thực là xấu hổ a.

Minh Quang lúc này còn ở chính điện nằm nghiêng người trên ghế chủ tọa, tay chống lên gối đầu tĩnh tâm bế quan nào đã ra khỏi điện nửa bước. Lam Thái Hòa từ thiên đình thẳng xuống, ngay cả đám tướng thủ sơn còn không phát hiện ra hắn, mà người này thế nào lại?

Lúc diện kiến Minh Quang, chỉ có thể nói lời đồn không hề sai, mà thực tế còn quang đại hơn rất nhiều. Y diện mạo ôn hòa, phong tư thiên liên lãnh nguyệt, gương mặt thanh thoát, đôi mắt tinh quang tỏa sáng. Y cao ngạo, cũng không khiến người khác chán ghét, ngược lại còn cảm thấy bản thân được kết giao cùng y là một loại hãnh diện, mà bản thân y cũng chưa từng đối với bất kỳ ai mà tỏ ra có nửa điểm khi thường.

Thái Hòa lại tiếp tục thở dài, năm đó gặp Minh Quang còn bị y trêu đến đỏ cả mặt đùng đùng nổi giận quay trở về thiên đình. Mấy ngày sau, Lữ Động Tân từ chỗ Minh Quang cung về đặt vào tay hắn ba bình mỹ tửu cực phẩm, còn cư nhiên cười nói: “Là cung chủ gửi cho ngươi, y còn thành tâm nói xem như là bồi tội a...”

Hắn khi đó còn cho rằng y chỉ giỏi nịnh nọt nên giận dỗi quay đi không nói, thế nhưng cũng ngầm ôm lấy ba bình mỹ tửu sợ bị Lữ Động Tân lấy lại. Mấy ngay sau liền hạ Minh Quang cung tìm y chơi đùa. Bất quá cũng tự biết, người này tâm tính thực sự vô cùng tốt, mặc dù có phần ít nói.

Một người như Minh Quang vậy, rơi vào kết cục này, thực sự có đáng tiếc hay không?

Nghĩ đến hắn lại cười dài, từ màn đêm đen phía trước mắt, chợt thấy một luồng sáng lung linh hướng về phía hắn mà đến.

Giữa luồng sáng kia là một bạch y nam tử mày quang mắt sáng, thanh thanh phong phong, tiêu diêu tự tại nhìn hắn cười hỏi: “Ngươi còn ngồi đây làm gì?”

Hắn có chút xấu hổ quay đi nói: “Ngươi đến đây làm gì a?”

Bạch y nam tử lại cười: “Đương nhiên là đón ngươi cùng cung chủ hồi thiên đình.”

Thái Hòa nghe qua kinh hoảng nhỏm dậy: “Ngươi… ngươi nói vậy là sao?”

Bản thân hắn thì còn có thể đi về thiên đình, còn cung chủ làm sao có thể? Trừ khi…

Bạch y nam tử thở dài: “Y đoản mệnh, sắp dứt hồng trần thế tục, thiên đế hạ chiếu chỉ, y lúc này nếu một đường thuận lợi trở về, liền xá miễn hết mọi tội trạng, khôi phục tiên cốt tước vị trước kia, an nhàn trở lại Minh Quang cung.”

Thái Hòa nghe qua đầu thấy choáng váng hỏi: “Một đường thuận lợi? Y không phải đang sống rất tốt sao, thế nào lại...?”

“Chỉ có mình ngươi là nghĩ y còn tốt thôi.”

Nói rồi bạch y nam tử phất tay một cái, giữa không trung truyền tới một hình ảnh, Thái Hòa nhìn qua kinh động nói: “Mới… mới đó sao đã phó thành thế này?”

Bạch y nam tử phất tay thêm lần nữa, hình ảnh đó lại biến mất: “Nói ngươi thực là, đến đây để trợ giúp y, mà bản thân ngươi hết gây họa rồi lại chui vào đây ngồi. Hôm ngươi đi, ác quân kia đem sáp nóng đổ lên người y gây bỏng nặng, hôm sau y đến trước Thanh Huyền cung quỳ hai ngày hai đêm dằm đủ loại nắng mưa sương gió, hiện tại thành ra như thế này cũng không có gì là lạ đi.”

“Ác quân vô tri mất nhân tính!” Thái Hòa nắm tay xiết chặt lại ngầm rủa.

Bạch y nam tử cười dài nói: “Tự cổ chí kim đều có câu ”quân vương lãnh đạm vô tình bạc nghĩa” cũng đâu phải ngươi chưa nghe qua. Dù sao thì đây cũng là kiếp nạn của y, không quản được, cứ như vậy để y một đường trở lại thiên đình, không phải tốt sao?”

“Hảo.”

Thái Hòa gật đầu ngồi xuống thầm nghĩ, Minh Quang chung quy cũng không thuộc về chốn này, lần này trở về đoạn tuyệt hồng trần, tiêu diêu tự tại như ngày trước, đôi khi cũng là một chuyện tốt, bất quá là cũng phải chịu một chút khổ cực đọa đày đi.

 

Cẩm Nguyệt cung thái y từ trong ra ngoài đồng loạt cúi đầu hướng Hoàng Thiên lĩnh tội. Bao nhiêu thái y như vậy, mà ngay cả một người không thể cứu được, vô dụng như vậy còn giữ lại làm gì? Ngay lập tức hắn nổi trận lôi đình đuổi tất cả đi ra ngoài quỳ thành một hàng dài trước cửa.

Vì sao tất cả bọn họ đều nói, Dạ Minh hiện tại đã nằm trong tình trạng bán tử, không thể cứu được nữa? Vì sao không thể cứu được?

Tái nắm lấy tay Dạ Minh, hắn chỉ cảm thấy một trận hàn đến thấu xương, hắn đột nhiên thấy người run lên liền vội vàng áp sát tai vào trong ngực y tìm chút nhịp đập quen thuộc...

Không có nhịp đập?

Không... không phải, chính là nhịp đập yếu đến mức chỉ cách một tầng y phục mỏng liền đã không thể nghe thấy.

Hoàng Thiên phi thường xiết chặt lấy tay Dạ Minh, nhẹ chạm vào gương mặt tái nhợt của y khẽ gọi: “Dạ Minh… Dạ Minh…”

Không có động tĩnh, hắn hôn nhẹ lên làn môi khô nứt nhợt nhạt của y nói: “Dạ Minh, ngươi… tỉnh lại đi. Trẫm đã đáp ứng ngươi đem đám dân kia thả đi rồi, cũng bố cáo thiên hạ rồi, ngươi mau tỉnh lại mà xem.”

Mặc dù hắn đã nói như thế, nhưng Dạ Minh vẫn không có chút động đậy.

Hoàng Thiên đem y sủng vào trong lòng hắn để ủ ấm, cơ thể càng ủ càng lạnh. Hắn lúc này khóe môi còn có thể hơi cong lên, cười đến thực ngoan tâm nói: “Nguyện vì... chúng sinh thiên hạ… hy sinh thân mình… là như thế sao?”

“Ngày đó ngươi vì cái gì cấp cho trẫm bốn chữ “vinh hoa phú quý”?”

“Ngươi cho rằng trẫm sẽ tin lời ngươi nói? Ngươi cũng đối trẫm thực tin những lời trẫm nói?”

Hắn nghĩ đến chính mình một đời đào hoa phong lưu, vì sao gặp phải người này? Y cấp cho hắn quá nhiều phong tình lãnh đạm, cũng cấp cho hắn quá nhiều bi ai.

Hắn vốn là không thể tin người này có thể vì cứu đám dân đen kia mà cam nguyện hy sinh bản thân không màn sống chết, lại thì thầm bên tai Dạ Minh hỏi: “Ngươi có còn nhớ ngày trước trẫm có từng nói đến, chỉ cần ngươi chết, không cần biết lý do gì đều sẽ đồng gán vào tội “khi quân”, tru di tam tộc, ngươi có còn nhớ không?”

Dạ Minh im lặng không trả lời, giống như đã không còn quan tâm đến, Hoàng Thiên lại hôn nhẹ lên môi y nói: “Ngươi như vậy, vì bọn người kia cũng không màn đến người thân của chính mình sao? Ngươi nói lúc này trẫm có nên đem tam tộc ngươi ra đưa lên đài hành hình để làm động lực giúp ngươi tỉnh lại không? Hả…? Dạ Minh, ngươi nói trẫm nghe đi...”

 

Hy sinh bản thân cùng với hai mươi mấy mạng người mà có thể đổi lấy hơn trăm mạng người ngoài kia, chung quy cũng là đáng lắm. Nếu như Dạ Minh không may chết đi vẫn không thể cứu được tất cả bọn họ, nguyện lấy thân mình trải qua luân trầm trăm kiếp tìm họ báo đáp.

 

“Thế sao? Ngươi đã nghĩ như thế sao?”

Hoàng Thiên đột nhiên nở nụ cười, cười đến tê tâm liệt phế, lại ai oán nhìn Dạ Minh nói: “Ngươi cao ngạo, đối với trẫm lãnh đạm vô tình, cư nhiên đối với thiên hạ chúng sinh xem như bổn mệnh của mình, chung quy trẫm trong mắt ngươi còn thua những kẻ đó a. Ngươi cảm thấy ngươi có nợ với bọn họ, ngươi cũng không nghĩ đã nợ trẫm một cái ân tình sao, Dạ Minh? Ngươi mau tỉnh lại, cấp trẫm một cái công đạo đi có được không?”

“Trẫm đối ngươi đã có gì là bạc đãi? Chỉ vì bắt ngươi ở dưới thân, chính là bạc đãi ngươi sao? Trẫm nói muốn tru di tam tộc ngươi chung quy cũng vì muốn ngươi tự biết chăm sóc chính mình, như thế cũng là bạc đãi ngươi sao? Ngươi đem thân mình phó thành một bộ dáng lãnh khốc, đem trẫm giam vào trong hàn băng, ngươi mắng trẫm là hôn quân, trẫm đối ngươi cũng chỉ muốn trừng phạt một chút, như vậy cũng là bạc đãi sao?”

Hắn nói nhiều như vậy, nói đến đã gần nửa ngày trời, thế nhưng người dưới thân càng lúc càng lạnh, hơi thở mỏng manh lúc có lúc không. Hoàng Thiên ôm lấy Dạ Minh phi thường thống khổ, phi thường đau đớn gọi: “Dạ Minh… Dạ Minh… Dạ Minh…”

Cầu y tỉnh lại, cầu y mở mắt ra nhìn mình, cầu thân thể y ấm lại, cầu được nhìn thấy thần thái y cao ngạo, cầu được nghe thấy tiếng y nói, cũng phi thường muốn ôm lấy y, muốn hôn lên môi y, muốn đối y trêu đùa, muốn nhìn thấy y tức giận, muốn thấy y cười, cũng muốn thấy y vui vẻ hạnh phúc.

Tất cả những điều này, vì sao trước giờ đều không có nghĩ đến? Hay vì là ở quá gần nên nhìn không thấy rõ, lúc sắp mất rồi, dù có chạy đến nơi chân trời góc biển cũng không thể tìm được.



Công bố thiên hạ, Nguyệt phi nương nương vì cứu lê dân trong thiên hạ, hy sinh thân mình quỳ trước Thanh Huyền cung ba ngày hai đêm cầu hoàng thượng ân xá, hiện lâm trọng bệnh khó lòng cứu chữa. Trong vòng nửa ngày tới, bất kể là ai có thể cứu sống được y, liền sẽ được trọng thưởng hậu hĩnh.

Bên dưới còn có một câu đối: “Lấy công đức đối công đức. Người tốt hành việc thiện, tất sẽ được báo đáp.”

Lệnh bố cáo vừa được ban ra, nhanh chóng lan truyền đi khắp nơi. Đột nhiên trước tử cấm thành xuất hiện tầng tầng lớp lớp bọn dân đen nghèo đói rách nát, còn nghĩ bọn họ định phản động gây rối, không ngờ lại là tự động quỳ xuống van lạy, cầu phúc cho vị nương nương xấu số kia được bình an, tai qua nạn khỏi.

Đối với cảnh này, thủ vệ chỉ có thể đưa mắt nhìn nhau.

...

Tin tức nhanh chóng được truyền vào bên trong, Hoàng Thiên nghe qua liền hướng Dạ Minh ôn nhu cười nói: “Ngươi xem, bọn họ là đang than khóc cho ngươi a.”

Hắn nhìn lại bên ngoài, sắc trời đang chuyển dần sang một màu ảm đạm. Thời gian lúc bình thường trôi qua một cách chậm chạp, vì sao lúc này lại trôi đi nhanh như vậy?

Hắn còn chưa nói hết chuyện, mà người này lại sắp phải đi rồi sao?

Hoàng Thiên để Dạ Minh nằm ngay ngắn trên giường, chính mình cũng theo nằm kế bên, mặt kề sát mặt gần trong gang tất, giống như muốn đem cái lạnh giá trên người y truyền hết sang mình, lại oán trách hỏi: “Ngươi chung quy, còn muốn trừng phạt trẫm đến khi nào?”

Dạ Minh vẫn là một bộ biểu tình cứng ngắt, hắn gục đầu hối lỗi nói: “Được… được… là trẫm sai a… trăm sai nghìn sai đều là do trẫm… trẫm bây giờ rất muốn sửa sai, ngươi không cấp cho trẫm một cơ hội được sao?”

Lại đem nụ hôn đặt trên trán Dạ Minh, cùng y má kề má, đột nhiên cảm nhận được một hơi thở rất yếu tuôn vào mặt mình, lúc này mới biết sợ, sợ đã trót yêu quá một người, lại sợ mất đi một người, rồi từ nay trên cõi đời đơn độc biết tìm đâu ra một người như y vậy, biết tìm ở đâu đây?

Đột nhiên nhận ra cảm giác này quen lắm. Đã từng gặp ở đâu đó, ở nơi nào đó hiu quạnh, chờ đợi, chờ đợi, chờ đợi một người đi buổi sáng, hứa chiều sẽ quay về. Thế mà, đợi mãi đến lúc bóng xế tuổi già rồi ngồi gục ở góc cây năm nào cũng không thấy người đâu. Rồi năm nào đó, lại tiếp tục đi tìm, tiếp tục chờ đợi, chờ đợi, chờ đợi một người ngay cả chính mình cũng chưa biết là ai. Chỉ thấy nhung nhớ, chỉ thấy xót xa, đi khắp bốn bể tìm kiếm, cũng không thấy.

Lại cười, nước mắt theo khóe mắt nhẹ tuôn xuống: “Tâm nguyện của ngươi, trẫm nhất định sẽ hoàn thành, chỉ xin ngươi đừng đối trẫm vô tình. Trẫm sẽ lại đợi ngươi kiếp này, nếu đợi hết kiếp này vẫn không thấy ngươi quay lại, trẫm sẽ đi đến kiếp sau, rồi kiếp sau nữa, trăm kiếp ngàn kiếp đều bám theo ngươi, để đòi ngươi một món nợ ân tình...”

“Dạ Minh… Dạ Minh… Dạ Minh…. cầu ngươi… tỉnh lại…”

“Nếu hôm nay ngươi có thể không chết, trẫm đối bách tính tạo phúc, đại xá thiên hạ, chay trường ba năm, không sắc không dục không than không vãn… Dạ Minh… Dạ Minh…. ngươi có nghe không...”

Vô ích rồi, có nói gì cũng đã là vô ích rồi… người đã sắp đi căn bản là không thể nghe hắn nói gì, có cầu có khẩn cũng là vô ích.

Thoáng cảm giác được hơi thở yếu ớt kia đã dừng hẳn, Hoàng Thiên bất lực buông tay Dạ Minh ra, khóe môi có phần hơi cong lên, lại thì thầm bên tai y: “Chung quy, ngươi vẫn hận trẫm đến như vậy a, Dạ Minh...”

.

.

.

Dạ Minh vừa trút hơi thở cuối cùng, đột nhiên bên ngoài nháo sự ồn ào, cung nhân nhanh chóng chạy vào trong hướng Hoàng Thiên bẩm báo, hắn ngay lập tức bừng tỉnh vội vàng chạy ra bên ngoài…

.

.

.

 

Hầy…. đây chính là chương cuối cùng trong quyển 1 của chuyện tình Minh Quang, vẫn còn hai quyển nữa. Đoạn chuyện tình này có thể trôi đến đâu vẫn là một dấu chấm hỏi.

 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét