bMinh Quang Truyền Kỳ
~ Đệ Ngũ Chương ~
...Dạ Minh không trả lời lại lãnh đạm nhìn hắn, cũng không rõ là oán hay bi, trong đôi con ngươi sâu thẳm kia dạ lên một tia băng giá vô hình, phút chốc như muốn đen hắn đông cứng lại. Hắn đột nhiên cảm thấy sợ hãi, sợ cái băng giá của người này đem hắn đi cô lập lại đem hắn ra dày vò, một chút nhiệt lượng trong lúc khoái triều lên cũng không thể đem tảng băng này tan ra hết, rồi hắn sẽ chết dần chết mòn trong lạnh giá cô độc...
“Nguyệt phi nương nương, ngươi đang nghĩ gì, vì sao lại thất thần như vậy?”
Thoáng nghe được một giọng thanh trong quen thuộc, Dạ Minh từ trong ảo ảnh bừng tỉnh. Vừa trông thấy Thái Hòa y liền vội vàng bước tới đón hỏi: “Ngươi… ngươi bị làm sao?”
Thái Hòa sắc mặt không được ổn, rõ ràng là trắng đến không thấy huyết sắc. Hắn thầm cười khổ nghĩ: “Không chết là may rồi a.”
Lại đối Dạ Minh nói: “Nương nương ta không sao, ngươi đừng lo.”
Lời thì vậy nhưng người thì đã muốn ngã quỵ xuống, Dạ Minh ngay lập tức bước đến đỡ lấy hắn nói: “Vào trong rồi nói.”
“Ân…”
Dạ Minh lấy mình làm điểm tựa cho Thái Hòa dựa vào rồi cả hai chậm rãi bước vào trong. Trong mơ hồ hắn có thể cảm nhận được một cái hàn khí lạnh đến thấu xương, không khỏi âm thầm tự hỏi: “Lạnh quá, vì sao lại lạnh đến như vậy?”
Hắn lúc này lắm phần chật vật, nguyên khí cùng tinh phách bị tổn thượng nặng mà còn chưa lạnh đến như thế.
Thái Hòa vô lực nằm xuống giường, mồ hôi tuôn muốn ướt hết cả y phục trên người, Dạ Minh ngồi bên cạnh nhúng khăn ấm lau cho hắn được một lúc đột nhiên hắn hồi tỉnh nắm lấy tay y nói: “Cung chủ, tay ngươi lạnh quá.”
Dạ Minh kinh động nhìn hắn: “Ngươi… vừa gọi ta là gì?”
Hắn lúc này biết mình lỡ lời, lại gượng cười nói: “Nguyệt phi… nương nương...”
Dạ Minh thở dài nói: “Ngươi thực khó hiểu.”
Rồi y lại nhìn xuống đôi bàn tay mình tự hỏi: Lạnh?
Sao y không cảm nhận được gì? Chỉ biết mỗi lần nhúng tay vào nước ấm liền dậy lên một trận nóng rát đến toát cả mồ hôi. Chung quy cũng không phải việc gì lớn lắm, y lại quay sang nhìn Thái Hòa hỏi: “Ngươi hiện tại nói cho ta biết, ngươi bị thương ở đâu? Làm sao lại bị thương?”
Thái Hòa bỉu môi tùy tiện nói: “Trên đường về bị cẩu táp a… a đau...”
Dạ Minh không hài lòng đem khăn chà mạnh lên mặt hắn uy nghiêm nói: “Cẩu táp ở đâu, đưa ta xem.”
Hắn cười hì hì che che mông: “Ở đây, ngươi xem không?”
Dạ Minh tức giận đến đỏ mặt nói: “Ta mặc kệ ngươi.”
(Là giận đến đỏ mặt, chứ không phải vì xấu hổ mà đỏ mặt nhớ :3.)
“Ngươi tốt nhất nên mặc kệ ta a…” Lẩm bẩm mấy câu trong miệng, không biết có bị lọt vào tai Dạ Minh hay không chỉ thấy y nhíu mày, tay cũng dừng lại động tác. Thái Hòa liền tự biết mình lỡ lời vội vàng bào chữa: “Nương nương, ý ta là: ta đây phúc khí cực lớn, nhất định là tai qua nạn khỏi, hóa rủi thành may, cho nên ngươi đừng lo lắng.”
Dạ Minh lãnh tiếu liếc mắt nhìn hắn hỏi: “Thế sao?”
Thái Hòa thành thật gật đầu, Dạ Minh cũng không hỏi gì nhiều. Trông qua sắc mặt này của y thì rõ ràng là không ổn, nghĩ đến hắn lại âm thầm thở dài. Vì sao trong lúc cung chủ nguy cấp thế này mà bản thân hắn lại lâm trọng thương? Lúc này đừng nói là lo cho người khác, chỉ sợ chính mình trong vòng một tháng còn phải hảo hảo bồi dưỡng tịnh khí đi. Hắn hiện tại pháp lực gì trong người cũng bị tán đi hết rồi không còn một mảnh, so với người bình thường hình như còn yếu hơn.
Uổng công Hà tiên cô đêm qua truyền cả mấy trăm năm tu vi cho hắn, kết quả cũng không có nhiều khởi sắc. Chẳng qua chỉ đủ giúp hắn giữ lại tinh phách không bị tán đi mà thôi.
“Ước gì lúc này, có một bầu rượu ngon uống thì tốt biết mấy.” Hắn mơ hồ nhìn lên trần nhà mà tưởng nhớ đến, hình như ngày nọ hoàng thượng có cấp cho cung chủ rất nhiều rượu ngon. Lúc đó hắn đã rất muốn đem mỗi loại uống thử một ít xem mùi vị, thế nhưng lại sợ chính mình lòng tham vô đáy mà đem tất cả đi rượu uống sạch, đến lúc đó chỉ e y lại bị hoàng thượng phát hiện ra mà sinh lòng làm khó dễ, vì thế chỉ đành phải nén lòng bỏ đi.
Lúc này hắn nghĩ đến đâu nước dãi liền theo khóe môi tự nhiên tuôn ra tới đó.
Dạ Minh lau mồ hôi cho hắn đột nhiên phát hiện ra liền bị bất động: “Ngươi…”
Thái Hòa tự biết xấu hổ liền đưa tay lên lau lau khóe môi, lại nhìn Dạ Minh cười hì hì.
Dạ Minh nhíu mi nói: “Ngươi đói?”
Hắn cười dài trả lời: “Có chút chút.”
“Còn muốn gì nữa?”
“Hết rồi…”
“Thực là hết rồi?”
“Ân… còn gì nữa sao?”
“Không có gì…”
“...”
Dạ Minh im lặng đứng dậy quay đi, một lúc lâu sau liền đem đến một bát cháo cùng một cái bình làm bằng phỉ thúy xanh biếc. Thái Hòa nhìn qua cái bình, nhìn đến Dạ Minh, này hình như hơi quen, hắn đã trông thấy ở đâu rồi thì phải nha.
Dạ Minh lãnh đạm nói: “Ngươi không phải muốn thứ này? Thôi thì ta đem đi cất vậy.”
“Ấy…” Thái Hòa không tự chủ nắm lấy tay Dạ Minh đang đặt trên bình phỉ thúy cười hì hì nói: “Nương nương đã có lòng như vậy, ta đâu dám không nhận.”
Dạ Minh không nói gì ngồi xuống cạnh giường nói: “Ngươi chung quy vẫn không muốn nói sự thật.”
Thái Hòa đang nâng rượu lên uống vừa nghe qua liền bị sặc: “Ối…”
Thật không may khi rượu ngon đã vào tới cổ họng rồi lại bị sặc trở ra, thực không biết đây là loại địa ngục gì, trong lòng đột nhiên cảm thấy phi thường đau khổ.
Dạ Minh nhìn bộ dáng hắn như vậy, đương nhiên biết là hắn không muốn nói liền im lặng không hỏi thêm. Bất quá sau mỗi lời nói dối đều có một lý do gì đó khó nói, mà bản thân y cũng vậy.
Thái Hòa đem rượu uống cạn miên man tận hưởng, liên miệng nói: “Rượu ngon… rượu…”
Vừa quay sang đã thấy Dạ Minh đang chăm chăm nhìn mình liền im lặng, gượng cười hỏi: “Nương nương từ khi nào nhận ra?”
Dạ Minh trầm mặc một lúc nói: “Đêm đó, ngươi trở về trên người đầy mùi rượu.”
“Nga~?” Nguyên lai chính là cái đêm Thái Hòa từ chỗ Lãnh Tuyền cung trở ra, đúng là định về thẳng nhà nhưng đột nhiên thèm rượu đến khó tả. Vốn cho rằng đang đêm như vậy, Dạ Minh cũng đã đi vào giấc ngủ sâu nên chắc không có việc gì, nghĩ vậy hắn liền âm thầm trốn đến hầm rượu hoàng cung uống một ít, một ít thêm một ít lại thành ra có hơi say, thẳng đến lúc mùi rượu trên người tản đi hết hắn mới dám vác mặt trở về, nghĩ đến cười khổ nói: “Nương nương quả nhiên tinh ý.”
Dạ Minh cúi đầu không nói. Đây không phải do y tinh ý, mà chẳng qua là rất ghét cái mùi này. Đêm đó người nọ đột nhiên đến trên người nồng đặc mùi rượu, rõ ràng là y không uống rượu mà cũng bị chuốc say đến choáng váng đầu óc quay cuồng. Về sau nghe mùi rượu dù xa hay nhạt cách mấy cũng đều có thể nhận ra...
Đột nhiên lúc này có người nắm lấy bàn tay y nói: “Tin ta, ta không phải đến để làm hại ngươi.”
Dạ Minh gật đầu nói: “Ta biết. Ta tin ngươi.”
Thái Hòa có chút kinh động nhìn Dạ Minh, dường như không gì có thể qua mắt nổi người này. Trong lòng y có lẽ hiểu rất rõ, một người sinh ra trong gia cảnh nghèo khó không thể nào dưỡng thành cái dạng trư béo trắng trẻo như thế, đã vậy còn hám rượu. Y chỉ là biết nhưng không nói ra, rồi lại âm thầm để ý đến.
Thế nhưng hắn chung quy không hiểu được, vì sao Dạ Minh mặc dù biết hắn không phải gia cảnh khốn khó mà lại một mực tin lời hắn nói rồi không ngại giao vàng bạc cho hắn ra ngoài để cứu tế, rốt cuộc là vì sao?
Hắn ngước mắt nhìn vào đôi con ngươi đen sâu thẳm của Dạ Minh, rõ ràng không thể nhìn ra được điều gì. Suy nghĩ của y, ai có thể thấu hiểu được?
“Cũng không quản, hắn chính là Minh Quang cung chủ a.” Nghĩ đến Thái Hòa cười dài.
Trong khắp chốn tam giới này, những người đã cùng Minh Quang kết giao, liệu ai có thể nắm được tâm ý của y đây?
Nghĩ đông nghĩ tây lại quên nhìn đến trước mắt, Dạ Minh sắc mặt càng lúc càng tái xuống, đến lúc hắn để ý tới thì y đột nhiên đứng dậy lảo đảo bước đi.
Người này vì sao luôn để ý đến xung quanh mà lại chỉ có bản thân mình là luôn không chịu chú ý?
Thái Hòa tức giận trong lòng lại bước vội xuống giường đỡ lấy y, cả hai cùng ngã xuống đất đè lên nhau. Nghĩ đến hoàn cảnh bọn hắn bây giờ thật là hảo buồn cười, ngươi đỡ ta, ta đỡ ngươi, một bộ dáng chật vật y như nhau. Hắn nhỏ giọng thì thầm bên tai y nói: “Người không biết quan tâm chính mình, không có tư cách quan tâm người khác đâu...”
Dạ Minh nở nụ cười quay mặt lại nhìn hắn: “Thế sao?”
...
Ngự thư phòng, tất cả cung nhân căng thẳng nhìn nhau. Hoàng thượng không biết vì cái gì sinh khí đến hiện tại vẫn chưa hết. Lúc hừng đông trở về trong một lúc liền đem toàn bộ đồ đạc quăng ném không còn một mảnh.
Dưới tia nắng sớm nhàn nhạt phản chiếu vào trong căn phòng, từng giọt máu theo lòng bàn tay lách tách rơi xuống hòa cùng ánh sáng tinh tế tạo thành một màu sắc phi thường tươi đẹp.
Cách một ngày sau, Hồ Cẩm Đào cùng Phí Quan Thanh rời kinh đến Côn Lôn. Đoàn người hộ tống có đến gần cả trăm, rầm rầm rộ rộ y như đi diễu hành, đây thực là đi chữa bệnh sao? Mặc kệ, dù sao cũng không quản được.
Chỉ là trước lúc rời đi nàng đã gặp Hoàng Thiên nói một câu: “Hoàng thượng, người nọ tuyệt không thể khinh phạm vu nhục, nếu không ngày sau nhất định sẽ hối hận.”
Hắn nghe qua đương nhiên hoàn toàn không hiểu, ý nàng nói đến là ai đây? Sau đó không đợi hắn dò hỏi nàng đã theo đoàn người ngựa lên đường để lại trong lòng hắn một cái bất an vô cùng.
Từ sau đêm đó, mọi việc dường như đã trở lại yên bình. Thái Hòa nội thương có phần thuyên giảm, đi đứng không còn siêu vẹo như trước, Dạ Minh thần thái cũng tốt hơn, có thể là vì người nọ không tìm đến y quấy nhiễu nữa, sóng yên gió lặng bình bình thản thản.
Thái Hòa đem chuyện bên ngoài kể cho Dạ Minh nghe, bộ dạng y lúc nào cũng là cười cười rồi xua xua tay bảo: bỏ qua chuyện này đi. Chung quy chuyện nào cũng đều như vậy, Thái Hòa nghĩ đến chỉ có cười khổ, lại muốn đem chuyện vui trên thiên đình kể cho y nghe, mà chỉ sợ y không hiểu gì, ngược lại còn nói mình không được tỉnh.
Nói đến thiên đình, ngày đó Thiên Đế ngồi trước cửa Ngọc Thiên cung than vãn nửa ngày, cuối cùng cũng không biết có làm cho Vương Mẫu động lòng, chỉ thấy nàng mở cửa bước ra nói: “Ngài đừng ở đây làm ồn chỗ ta bế quan.”
Nói rồi nàng quay vào trong khép cửa lại, bát tiên đang yên bình, từng người từng người giáng trần. Nói là vì trợ giúp Minh Quang, nhưng mà thực thì chắc là vì rượu của nhân gian, đôi lúc rượu thiên đình so ra còn không bằng, đúng là đi xuống kiếm rượu uống thì nhiều hơn.
Nghĩ đến lại ha hả cười, bất quá hiện tại Dạ Minh thật hào phóng, cư nhiên đem mười loại thượng tửu cực phẩm tặng cho hắn, thực cảm động vô cùng, vì thế hắn phải từ từ hưởng thụ thôi.
Chiều nọ, Cẩm Nguyệt cung đột nhiên ồn ào. Thái Hòa không biết đi đâu về mà chạy như bị ma đuổi, miệng không ngừng hô to: “A… a… cứu ta… cứu ta…”
Theo sau là một con đại cẩu lông đen tuyền gầm gừ phóng theo, cứ mỗi lần táp một phát hắn theo phản xạ nhảy dựng lên là đi cả một mảnh quần áo.
Dạ Minh trên tay cầm quyển sách đọc trông thấy liền kinh hoảng nhảy lên bàn đá, mắng to người đang hướng thẳng đến chỗ mình mà tới: “Ngươi… ngươi… đừng qua đây…”
Không nghĩ là Thái Hòa như vậy mà không rõ được tiếng người cứ thế bay thẳng đến chỗ y, lại còn la thất thanh: “Á, cứu ta…”
Đại hắc cẩu bổ lên một phát, hướng thẳng mông người trước mắt mà táp: “Á áuuuuu….” hắn cứ như vậy hét lên vang trời.
Tối đến Dạ Minh oán hận nhìn Thái Hòa, hắn lúc này hệt như tiểu cún rất biết phép tắt mà co ro lại một góc ngầm rên rỉ.
Nguyên là lúc đó, Dạ Minh trong lúc sợ hãi cấp bách liền đem quyển sách giáng xuống đầu đại hắc cẩu, thế nhưng không chút hiệu quả, cuối cùng lại đem cả bàn cờ đá khó khăn nhấc lên giáng xuống một phát, cẩu liền nằm ngay đơ, máu cùng những quân cờ đen trắng văng tung tóe trộn lẫn vào nhau khiến người kinh sợ.
Bất quá đáng sợ hơn chính là, đại hắc cẩu này kỳ thực là ái cẩu do Hương phi nuôi dưỡng. Lúc hắn đi uống rượu trộm trở về liền bị nó đứng trước mặt nhe răng nanh ra hầm hừ, sẵn đang có hơi men, lại quên mình đã mất hết pháp lực, ngang nhiên dích đá tán vô mặt nó một phát: “Chó ngoan không cản đường.”
“...” Dạ Minh nghe qua liếc dọc liếc ngang Thái Hòa, sau lại không ngừng thở dài. Hương phi chiều này bộ dáng vô cùng tức giận đến nhận xác đại cẩu nhà nàng, lại khóc lóc ỉ oi đòi y đền mạng, sau hướng thẳng đến Thanh Huyền cung đòi lại công đạo.
Nghĩ đến y lắc đầu nói: “Ngươi chê ta gặp rắc rối như vậy còn ít sao?”
Thái Hòa câm như hến lắc lắc đầu, Dạ Minh nói: “Bỏ đi, cũng may là không có việc gì.”
“Có a, ê chết đi được.” Thái Hòa lúc này còn chưa biết thức thời, cư nhiên còn lớn tiếng rên rỉ. Quả thật, đại cẩu kia có táp trúng rìa mông hắn mà, làm trầy nguyên một đường vừa dài vừa sâu. Dạ Minh nhìn hắn cười khinh miệt nói: “Xem ra chỗ nọ của ngươi rất có duyên với cẩu, cư nhiên lần nào cũng bị cùng một chỗ như vậy a.”
Thái Hòa nhớ đến, mặt một trận xanh một trần hồng cười hì hì nói: “À, không sao, khỏe thật, khỏe thật, không có việc gì...”
Dạ Minh lắc đầu không nói, Thái Hòa nhìn qua lại thở dài trầm tư, vốn bản thân đến đây là để chăm sóc cho người này, nhưng mà lúc nào cũng đều là ngược lại. Nghĩ đến thấy bản thân mình tới đây giống như làm tiểu tổ tông của y thì đúng hơn, trong lòng không khỏi cười khổ.
“Ngươi đang nghĩ gì?”
Dạ Minh nhìn Thái Hòa hơi hơi nhíu mi hỏi, hắn cười dài nói: “Không có gì. Chỉ là nghĩ đến nương nương đối tốt với ta như vậy, không biết ta nên báo đáp ngươi thế nào.”
Dạ Minh thản nhiên nói: “Ngươi sống tốt là được rồi.”
“Ân?”
“...”
Đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng cười ha hả đầy sảng khoái, âm thanh đến càng lúc càng gần. Chính là Hoàng Thiên, hắn thực vui vẻ đến trước mặt Dạ Minh khoát khoát tay, ý này là muốn Thái Hòa tự lui ra ngoài mà thế nào người này cứ đứng trơ ra.
Dạ Minh căng thẳng quay sang liếc nhìn hắn lãnh đạm nói: “Lui ra đi.”
“Vâng.”
Thái Hòa miễn cưỡng rời đi, Hoàng Thiên nhìn theo một lúc không biết nghĩ gì, lại ngồi xuống giường cười nói: “Trẫm xem, hình như đã sủng ái ngươi cùng hắn quá mức, đến cả gặp trẫm cũng không cần phải hành lễ. Mà ngươi cũng khéo dung dưỡng nô tài, ngay cả trẫm cũng không chịu nghe lời a.”
Dạ Minh ngay lập tức quỳ xuống nói: “Là lỗi của thần, thỉnh hoàng thượng trách tội.”
Hoàng Thiên lãnh đạm nhìn y hỏi: “Bất quá nếu trẫm trách tội, ngươi như thế nào gánh nổi?”
Dạ Minh im lặng cúi đầu không nói, sắc thái có vẻ bất an, Hoàng Thiên lại ha hả cười: “Thôi, đến đến đến, dù sao trẫm đang cao hứng không trách tội ngươi là được.”
Nói rồi hắn liền nắm tay Dạ Minh kéo lên hướng trên đùi chính mình ép y ngồi xuống mặt đối mặt, hai tay hắn lại vòng ra sau lưng đem y dán chặt vào trong ngực mình, từ đây có thể nghe thấy rất rõ tiếng hô hấp lẫn nhịp tim đập của nhau, Dạ Minh sắc mặt sớm chuyển xuống tái nhợt ngoảnh mặt đi nói: “Hoàng thượng hôm nay vì cái gì cao hứng?”
Hắn cười nói: “Còn không phải do ngươi làm việc tốt?”
Dạ Minh trên trán bắt đầu xuất mồ hôi, chậm rãi nói: “Không biết ý hoàng thượng là gì?”
“Cái cẩu tạp chủng đó là do ngươi giết?”
Thì ra hắn đến đây là vì chuyện này, Dạ Minh vốn nghĩ Hoàng Thiên sẽ nổi trận lôi đình mà áp bức y, không ngờ người này cư nhiên vui như vậy chưa biết là an hay nguy, chỉ đáp: “Phải.”
Lúc này Hoàng Thiên còn cười ha hả chậm rãi đem toàn bộ chuyện ngày trước tuần tự kể lại cho Dạ Minh nghe.
Kỳ thực ngày đó, lúc mới đem Hương phi về cung sủng ái một thời gian. Khi ấy nàng được người ta tặng một tiểu hắc cẩu khả ái, dung dưỡng một thời gian liền trở thành đại hắc cẩu hung tợn không xem ai ra gì. Ngay cả hắn ngày nọ đến Diệu Hương cung thăm nàng cũng bị nó gầm gừ rồi đuổi theo táp rách cả y bào, hắn lúc đó đùng đùng nổi giận đòi đem nó ra cắt tiết. Nếu không phải nàng khóc lóc thảm thương rồi tuyệt thực nhiều ngày thì đại hắc cẩu kia sớm đã tiêu đời.
Về sau hắn muốn đến Diệu Hương cung liền gặp phải đại cẩu này cản đường. Từ lâu đã thấy gai trong mắt, hôm nay vô duyên vô cớ nhổ đi được cái gai nọ thì đương nhiên phải cảm thấy cao hứng. Hắn cười hì hì hướng Dạ Minh hỏi: “Ái khanh, ngươi lập đại công như vậy, muốn trẫm ban thưởng thứ gì?”
Dạ Minh thở dài nói: “Dạ Minh chung quy cũng chỉ muốn một thứ, hoàng thượng chắc cũng không thể đáp ứng được.”
Hắn lấy làm lạ hỏi: “Là thứ gì?” Trên đời này lại có thứ gì hắn muốn mà không được.
Dạ Minh lãnh đạm nhìn hắn nói: “Xá miễn cho ta rời khỏi cung.”
Hoàng Thiên nghe qua giống như bất động một hồi lâu rồi ngoan cường đem hai bên bắp tay y xiết chặt nói: “Trẫm phi thường muốn bóp chết ngươi.”
Lực xiết cường đại như thật sự muốn đem Dạ Minh bóp chết, y vẫn là cắn răng chịu đựng cho qua trận cũng không một tiếng rên rỉ. Bất quá lúc này Hoàng Thiên lại cười buông tay ra, cư nhiên còn quay trở lại vuốt ve vào chỗ hắn vừa xiết mà ôn nhu kiến nghị: “Thứ khác?”
“Ban cho ta án tử, không liên lụy đến người khác.”
Hoàng Thiên càng nghe càng cảm thấy phi thường tức giận lại cố gắng trầm tĩnh hỏi:“Thứ khác?”
Y ngay lập tức lắc đầu: “Không có!”
“Thật sự không?”
“...”
Hoàng Thiên gắt gao hôn lên môi y rồi không ngừng dao động khiêu khích bên ngoài buộc y hé ra. Dạ Minh xưa nay đều chưa từng chịu được loại kích thích này, quả nhiên sau một hồi khiêu khích liền khiến y ngoan ngoãn hé môi, hắn được thế ngay lập tức ngoan cường đưa lưỡi vào trong cưỡng đoạt đi từng tất đất, lấy đi từng hơi khí lực khiến y không thể nào thở được, sau lại trêu đùa trên đầu lưỡi y, trêu đùa lại tiếp tục trêu đùa làm cho y có phản ứng, đến lúc y muốn bắt lấy lưỡi mình thì lại rút lui ra khiêu khích ở đầu môi, làm cho y phải đuổi theo truy cầu thỏa mãn, môi lưỡi giao trin tới tới lui lui không ngừng không nghỉ liền dậy lên sắc dục.
“...”
“Thế nào?” Sau một hồi cuồng nhiệt, Hoàng Thiên thực vui vẻ hôn lên cổ y, một bên tay lại truy xuống dưới khố nhẹ vuốt lên thứ vừa căng cứng của y hỏi: “Có muốn không?”
Quả thực là cơ thể luôn luôn thành thật, thế nhưng người bản tính ngoan cường như y đều luôn luôn không chịu thừa nhận. Dạ Minh thở dốc một lúc rồi tự đưa tay lên lau đi dư tuyến còn đọng lại trên khóe môi mình, trầm mặc không nói.
Hoàng Thiên kéo hai tay Dạ Minh xuống đặt vào vật kia của mình cùng y, chính là cả hai vật nọ đều đang rất khăng khít với nhau. Thoáng nhìn thấy sắc mặt y khẽ động, lại cười hỏi: “Như thế nào, chưa từng tự làm qua điều này sao?”
Dạ Minh sắc mặt chuyển sang tái nhợt, hai tay bị hắn gượng ép ôm lấy hai cự vật đang giao vào nhau mà mãnh liệt ma sát liền cảm thấy thực oán hận. Một tầng sóng nhiệt bức người đang di chuyển trong tay hắn, càng lúc càng nóng, chính mình lúc này mới nhận ra thứ kia chung quy cũng có nhịp đập, cứ thế chúng đồng thời vỗ mạnh vào tay y làm tim đập điên cuồng, đầu óc cũng muốn choáng váng.
Dường như y lúc này lại bắt đầu cảm thấy chưa được thỏa mãn cảm thấy vẫn còn thiếu đi một chút gì đó. Vì thế trong lúc mất tự chủ, y liền tự động mạnh dạn gắt gao ôm hai cự vật trong tay mình ép sát vào nhau kéo tay lên xuống mãnh liệt nhu lộng, từng chút từng chút đem hồn y đi thiêu đốt. Chính là Hoàng Thiên cũng không thể ngờ đến người này đột nhiên lại mãnh liệt đến như vậy, đây quả đúng là y chỉ có thể trở nên thành thật khi say tình khát dục mà thôi.
Dạ Minh giữa lúc lên cao triều liền giống như vô lực mà gục đầu vào vai Hoàng Thiên, lại thoáng cảm nhận được hơi thở của hắn rót vào tai y hình như có phần mê mụi gấp rút, có lẽ hắn cũng như y đều đang phiêu linh ở trong khoái hoạt cực điểm rồi cứ thế mà đồng xuất ra.
Cao triều vừa xuống Dạ Minh liền giật tay lại buông hai thứ kia ra rồi không ngừng thở dốc, Hoàng Thiên thực vừa lòng hôn lên môi y cười hỏi: “Như vậy có gì không tốt? Ngươi không phải cũng rất thỏa mãn?”
Dạ Minh thoáng nhìn thấy tay mình nhiễm đầy thứ dính ướt kia trong lòng khẽ run lên, phi thường ghê tởm cũng phi thường chán ghét.
Dạ Minh bị Hoàng Thiên đẩy xuống giường, lại lãnh đạm nhìn hắn nói: “Hoàng thượng tam cung lục diện ba nghìn mỹ nữ tuyệt thế, cần gì phải tìm thỏa mãn trên người một kẻ kém sắc như ta đây.”
Y lời này xuất ra thực giống như nước sông băng rót vào trong lòng người liền cảm thấy lạnh đến phát run, thế nhưng cũng vì thế mà đánh hắn thức tỉnh. Phải rồi, chính mình chung quy là ghét người này mà vì sao trong lúc này lại ưu ái y đến như vậy?
Hoàng Thiên đột nhiên nghĩ đến hắn vốn là cả đời truy cầu mỹ nhân trong khắp thiên hạ lại được các nàng vây lấy, thế nhưng hắn cũng chưa từng thực sự động tâm với bất cứ ai. Có hoang ái cũng chỉ là để làm dịu đi một phần dục vọng nào đó, cũng là chưa từng cảm thấy thỏa mãn. Thế nhưng vì sao hiện tại lại cảm thấy khoái lạc cực điểm cùng với một kẻ như thế này? Ở trên người y hắn tìm được một cảm giác không thể nào có được trên cơ thể của bất cứ ai khác.
Càng nghĩ đến hắn lại phi thường chán ghét cái diện mạo này, y không xấu, nhưng cũng tuyệt không có điểm nào gọi là đẹp. Một người như thế làm sao lại khiến hắn phải tiêu hồn đây?
Làm loại chuyện tình này với y vốn đã là một loại vu nhục đối với hắn rồi, vậy mà y còn không biết tốt xấu cư nhiên nhìn hắn bằng ánh mắt xem thường. Khiến hắn càng ngày càng căm phẫn muốn hảo hảo hành hạ y, muốn đem cái gọi là tự tôn của y ra chà đạp, rồi lại nhấn chìm y vào trong nhục dục không có lối thoát, để y trong hoang lạc mà đau khổ, sống không được, chết cũng không được...
...Thế nhưng là từ khi nào?
Hắn ngẩn người nghĩ đến, là đêm đó, đêm hắn nhìn thấy người này giữa sương đem nước lạnh trút vào người chính mình, hết cười rồi lại gục đầu khóc lóc còn bày ra một bộ dáng chật vật thê lương. Hắn nhìn qua tưởng mình đã thỏa mãn, thế nhưng cũng không phải, hắn nhìn đến hoàn toàn không vui.
Lúc hắn nghĩ muốn ôm lấy tấm thân lạnh buốt kia vào lòng để ủ ấm thì liền bị y cự tuyệt, y đi lướt qua hắn, cũng không màn đến hắn.
Trong mắt y thực sự có hắn tồn tại sao?
Hoàng Thiên nhìn Dạ Minh ý đầy oán hận nói: “Ngươi nói đúng, nhưng mà ngươi thực không biết trước giờ trẫm đều rất ghét ngươi?”
Dạ Minh trầm mặc một lúc nói: “Ta biết.”
“Ngươi cũng biết trẫm đối với ngươi chỉ có ý muốn đem đi chà đạp cùng giẫm nát?”
Dạ Minh bỗng cảm thấy trong cổ họng mình đột nhiên tràn lên một hồi chua xót, lại chỉ có thể ngậm cười nói: “Cũng biết rất rõ.”
Hắn đột nhiên lại cười, cười đến thực ngoan tâm rồi ai oán nhìn Dạ Minh hỏi: “Ngươi biết rõ như thế, chung quy còn đòi trẫm miễn xá, lại hỏi trẫm vì cái gì tìm đến ngươi sao?”
Dạ Minh không trả lời lại lãnh đạm nhìn hắn, cũng không rõ là oán hay bi, trong đôi con ngươi sâu thẳm kia dạ lên một tia băng giá vô hình, phút chốc như muốn đen hắn đông cứng lại. Hắn đột nhiên cảm thấy sợ hãi, sợ cái băng giá của người này đem hắn đi cô lập lại đem hắn ra dày vò, một chút nhiệt lượng trong lúc khoái triều lên cũng không thể đem tảng băng này tan ra hết, rồi hắn sẽ chết dần chết mòn trong lạnh giá cô độc. Ngay lập tức hắn đứng dậy không nói gì một đường rời đi.
Thái Hòa nhìn Hoàng Thiên sớm như vậy đã rời đi nghĩ chắc không có việc gì. Căn bản không ngờ đến lúc vào bên trong đã thấy Dạ Minh trên khuôn mặt lắp đầy thủy ti.
Thái Hòa vội bước đến chạm vào bờ vai y kinh hoảng hỏi: “Cung chủ... ngươi… ngươi yêu hắn… ngươi yêu hắn rồi sao...”
Dạ Minh lúc này có lẽ không nghe hắn nói gì, chỉ có một tư vị xót xa trong lòng đến không thể tự kiềm chế, nước mắt vì thế cũng tự rơi. Đau khổ như vậy không biết là vì cái gì? Là vì những lời nói đã kích tự tôn chính mình, hay là vì cả đời này không thể ly khai đây?
Mới là cao triều đó, lại đã sớm thoái triều, trong lòng bàn tay vẫn còn chưa tan hết, đã phải đau khổ đắng cay nhìn thế sự.
Hắn chung quy muốn là như vậy sao?
---
Ra đường nhớ đừng chọc chó nhé =]]z
Dù sao thì tới đây cũng xem như là bắt đầu rồi, kiếp nạn còn dài, càng về sau càng khổ, lết nổi không nào ~(‾▿‾~)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét