Minh Quang Truyền Kỳ
~ Đệ Nhị Chương ~
-------oOo--------
Hoàng Thiên vừa nói vừa hướng xuống định hôn lên môi y, Dạ Minh miễn cưỡng tránh qua một bên, hắn lại kéo mặt y quay về đối diện với mình khó hiểu hỏi: “Trẫm xem ngươi cũng là đồng một dạng tâm cao khí ngạo, có phải thật là lại thích làm chuyện vô sỉ bất chấp mất hết tự tôn, để rồi cả đời này được ở trong cung làm sủng vật chờ trẫm đến mà hưởng lạc không hả?”
Trưa hôm sau, mặt trời đứng bóng tỏa xuống từng đợt nhiệt bức người, không khí hầm hì khó tả. Xa xa trên bầu trời trong xanh cao vút là vài đám mây trắng ít ỏi không chịu trôi đi. Phi tần chủ tử tam cung lục diện ngồi dưới tán dù vẫn cảm thấy nóng bức khó chịu, cung nữ bên cạnh quạt hết tốc lực cũng hoàn toàn không có chút giảm nhiệt nào, mồ hôi tuôn mỗi lúc càng nhiều muốn ướt cả y trang, lúc này lại thầm oán Hoàng Thượng rãnh việc, giữa trưa nắng chói chang mở đại tiệc chúc mừng cái gì, đem các nàng ra tran tấn thì có.
Oanh oanh yến yến cợt nhã nói chuyện phím, nghe qua giống như tỷ muội thâm tình nhưng lại có mấy lời là thật, cũng nào có thể dung vào được trong mắt nhau.
Các nàng luận về phẩm chất đều là thập phần tôn quý, phong tư xinh đẹp động lòng người, ai cũng tuyệt đối là trang mỹ nhân tuyệt thế. Chỉ là phía xa xa bên dưới kia nổi bật một trang nữ tử…
Dường như ai cũng để ý đến nàng rồi che quạt cười thầm, nàng đương nhiên tự biết thân phận im lặng không nói gì, tay nhẹ nhàng nâng tách trà lên điềm đạm uống xem như không biết.
Ngay sau đó, không chậm trễ nữa liền có tiếng thông báo hoàng thượng giá đáo. Tất cả cung nhân nghe qua đều quay lại nhìn, ở về phía xa xa kia xuất hiện một nam tử dáng vấp tuấn dật phong lãng. Hoàng Thiên đại đế xuất hiện, bước đi phiêu diêu tự tại, ánh mắt sắc bén cùng tinh quang rực rỡ, nụ cười ôn nhã cũng uy nghiêm sáng chói không ai bì kịp.
Có câu Hoàng Thiên đại đế háo sắc bạo quân, nhưng cũng có mấy ai nhìn thấy hắn mà không đỏ mặt thẹn thùng? Chỉ sợ còn không đợi đến hắn cường bức, các nàng cũng đã muốn ngã vào vòng tay hắn cầu hoan.
Thế nhưng háo sắc chung quy vẫn là háo sắc, bạo quân vẫn hoàn bạo quân.
Hoàng Thiên nhìn qua một lượt toàn thể phi tần đang hành lễ bên dưới liền hạ lệnh các nàng miễn lễ, yến tiệc chính thức bắt đầu.
Hắn lần lượt nhìn qua từng phi tần chủ tử trong tam cung lục diện hướng tới mình chúc phúc. Các nàng ai cũng có một phong tư riêng, giọng nói như phi như nhạn không có gì khác lạ, chung quy là không giống nam nhân. Hơn nữa bất luận là ai hắn cũng đều đã thượng qua, cho nên tuyệt không thể là ai trong số bọn họ. Thế nhưng nếu nói đến người hắn chưa từng chạm vào thì thực cũng chỉ có một, lẽ nào lại là nàng? Hắn nghĩ đến liền lắc đầu, tuyệt đối không thể là nàng, chung quy hắn cũng chưa phải là bị mù.
Hoàng Thiên nghĩ đến liền thấy nhức đầu, nếu ai cũng không phải thì chỉ còn lại đám hầu cận, hắn cố gắng quan sát hết tất cả cung nữ cùng thái giám có mặt ở đây, nhìn một lúc liền thấy choáng, thực sự là đâu có dễ nhận ra như hắn tưởng. Hay là kẻ đó đã rời khỏi cung? Hắn nghĩ đến nắm tay liền xiết chặt lại nghiến ngầm nói: “Ngươi tốt nhất nên đi, nếu còn ở đây thì cũng trốn cho kỹ vào, không may để trẫm tìm thấy thì nhất định sẽ khiến ngươi sống không được mà chết cũng không xong.”
Đảo mắt dạo qua hết một vòng đến cuối các dãy bàn, dù khuất ở một góc vẫn nổi bật lên một trang nữ tử khiến hắn nhìn qua tưởng mình bị hoa mắt. Nàng vận một bộ lam y, đầu tóc tùy búi chỉnh tề thập phần giản dị, nhìn rõ ràng không giống bất cứ vị phi tần nào ở đây, cũng tuyệt không ai giống nàng.
Dáng vấp xa xa trông rõ là một đại mỹ nhân phong tư phi phàm, lại nhìn đến dung mạo liền không khỏi ôm đầu choáng váng. Xấu không thể nói là xấu, mà đẹp thì không biết moi ra ở điểm nào. Bình thường, quá mức bình thường đến trở thành nổi bật.
Có câu mỹ nhân thiên kiêu đứng giữa những kẻ bình phàm, tự nhiên nổi bật. Kẻ dung mạo bình phàm đứng giữa chốn mỹ nhiên thiên kiêu, tự nhiên nổi bật cũng là chuyện thường tình, không thể không chú ý.
Hoàng Thiên đứng bật dậy rất nhanh di chuyển đến trước mặt nàng, từ trên cao nhìn xuống nàng hỏi: “Nàng tên là gì, ở cung nào?”
Nàng trông thấy hắn, thủ lễ nói: “Hồi bẩm hoàng thượng, tiện thiếp ở Cẩm Nguyệt cung, tên gọi Tư Đồ Dạ Nguyệt.”
“Tư Đồ Dạ Nguyệt?”
Tựa hồ cái tên có chút gợi nhớ, Hoàng Thiên quay sang nhìn Quan Thanh, hắn tự biết liền nói: “Hồi bẩm hoàng thượng, nguyên nàng là thiên kim của Tư Đồ đại học sĩ ngày trước, bây giờ đã lui về ẩn cư ở Tô Châu, tiến cung đến nay cũng được hơn hai năm. Hiện tại chính là tài nhân ngự ở trong Cẩm Nguyệt cung.”
“Thiên kim Tư Đồ đại học sĩ, Tư Đồ Dạ Nguyệt…”
Nghĩ ngợi một lúc hắn đột nhiên nhớ ra, đúng là ngày trước nghe đồn ở Tô Châu có đệ nhất mỹ nhân khuynh thành, chính là Tư Đồ Dạ Nguyệt. Cùng lúc đó ở Giang Châu có tuyệt thế giai nhân Hồ Cẩm Đào phong tư tựa như thiên nhân, nàng cao ngạo lãnh nguyệt không ai dám mơ tới, cũng không thể với tới, hắn như vậy liền hạ chiếu chỉ cho các nàng tiến cung.
Cùng lúc đó là đúng vào dịp tuyển chọn phi tần vào cung, mỹ nhân như mây từ khắp nơi cũng đều được cho vào. Qua nhiều đợt tuyển chọn, cuối cùng chọn ra thập đại mỹ nhân để hắn chọn ba người ưng ý nhất.
Nhớ đến hắn chỉ đành cười khổ, trước ánh hào quang sáng chói của Hồ Cẩm Đào thiên tư tuyệt sắc cao ngạo, hắn gần như không nhìn thấy ai khác, chỉ chỉ tay đúng thêm hai người nữa cùng với nàng cho đủ số rồi cho vào hậu cung.
Suốt cả những năm sau này, hắn cũng chỉ ân sủng một Hồ Cẩm Đào chưa từng để ý qua những việc khác, hiện tại nhìn lại đúng là vượt xa tưởng tượng.
Như thế nào gọi là đệ nhất mỹ nhân khuynh thành? Khuynh thành chính là đây sao? Là Tô Châu không có người nào đẹp hay sao mà ngay cả một nữ tử dung mạo tầm thường thế này cũng được tôn vinh là tuyệt sắc?
Nhìn qua nàng bao nhiêu cao hứng của Hoàng Thiên đều sụp hết. Nàng quá xấu, nhìn qua thực rất muốn nghẹn, làm sao hậu cung của hắn lại tồn tại một người xấu như nàng vậy đây?
(Hầy anh cứ nói quá hà... đã người ta nói nhan sắc của bạn là bình thường rồi mà... buồn thiệt chứ

Hắn liếc mắt nhìn qua nàng một lần, ý chỉ đầy khinh miệt nhìn không ra bi hỉ rồi bỏ đi.
Hoàng Thiên vừa rời đi, ánh mắt toàn bộ cung nhân đều dồn lên trên người Dạ Minh, y bất đắc dĩ cười khổ. Đều đâu phải tại y muốn vậy, dung mạo bình thường cũng là một cái tội sao?
Lại nói ngày đó y biết rõ với dung mạo của mình sẽ bị loại ngay từ vòng đầu tiên, không ngờ vận đen số rủi liên tục bị đẩy vào vòng trong. Thẳng cho đến lúc bị đưa đến diện kiến thánh thượng còn đinh ninh rằng hắn vốn háo sắc, đối vối một cái dung mạo tầm thường như y chắc chắn là sẽ không bị để mắt đến.
Không ngờ một cái chỉ tay vô tình mà trúng buộc y phải vào cung lưu lại ba năm.
Dù sao trước đây cũng đã lường trước được sự tình mà luận ra đối sách. Nếu không may có bị chọn trúng thì chỉ cần ba năm không bị hắn nhìn đến, chắc chắn là sẽ được xuất cung hồi hương.
Vì thế suốt hai năm qua y đã rất cẩn thận không lộ diện trước mặt hắn, lại nói nếu không may bị gọi đến dự yến tiệc thì luôn kiếm chỗ nào khuất nhất mà ngồi, quả nhiên hắn chưa từng nhìn thấy y.
Mọi chuyện vốn là thuận lợi như thế, vì sao gần đến phút cuối cùng lại xảy ra bất trắc? Cẩm Nguyệt cung rất xa nơi hắn ở, lại cũng không gần các cung khác, một kẻ say đến không biết gì như hắn làm sao có thể tìm đến được? Y càng nghĩ càng nhức đầu, chỉ biết là hiện tại nếu không may bị phát hiện thì nửa đời sau của chính mình nếu không chết thì cũng là phế đi.
Mặc dù lúc này chính mình cũng đã là một tấm thân tàn rồi thế nhưng vẫn không muốn tiếp tục lại bị hủy hoại đi như vậy, y nhất định phải bình an xuất cung. Dù cho ước muốn trở thành thanh quan đã là viễn vong xa vời thì cũng mong đem chút sức lực cùng học thức ít ỏi của mình truyền dạy lại cho đời sau.
Chính là y hiện tại có lẽ còn chưa thức được thời, không biết chính mình đang ở trong tình huống gì sao mà vẫn còn nghĩ đến bách tính thiên hạ? Hảo nực cười.
Vừa đúng lúc là kiếp thứ ba, luân trầm tam kiếp cuối cùng cũng đã đến thử thách sau cùng. Nếu lúc này thuận lợi trở về liền có thể khôi phục thân phận như khi xưa.
Tam kiếp lai sinh lai vãn hứng chịu đủ loại khổ cực của nhân gian. Tình ái cách trở, không gặp, không yêu, cũng chưa từng vì thế mà sinh hận. Thậm chí sau tam kiếp gặp lại nhau bất quá cũng là người dưng, cũng không vì mối tình của kiếp nào mà lại sinh ra ái mị. Thiên đế bất quá tính ra thật hảo, ngay cả vận mệnh y như thế nào cũng ngấm ngầm sửa lại không ít.
Chỉ tiếc đôi lúc cũng không tránh khỏi có những điểm sai lầm.
“Sai lầm là ở đâu?” Một thanh y nam tử bộ dáng mộc mạc giản dị bất phàm ngồi ở giữa rừng trúc lam bốn bề khí mờ che phủ, tay đặt nhẹ một quân đen xuống bàn cờ trúc tiện miệng hỏi.
Người trước mặt hắn vận một bộ hắc y thuần từ trên xuống dưới, khóe môi hơi cong lên có phần thư thái đặt xuống bàn cờ một nước đi vô cùng đơn giản nói: “Bất quá, cũng vừa đúng lúc.”
Nam tử thanh y khó hiểu nhìn người nọ cũng không tiện hỏi thêm, bất quá hắn cũng biết kiếp này của Minh Quang chắc chắn không phải dễ dàng vượt qua. Vừa muốn ái tình, vừa muốn thiên hạ thái bình chỉ sợ trên đời này không có gì dễ như thế.
Chấm thêm một vài nét đơn giản, vận mệnh lại bắt đầu thay đổi.
“Muốn để cho y quên đi tình ái phàm trần, chuyên tâm quay về làm Minh Quang cung chủ tiêu diêu tự tại như ngày trước mà không mang theo tục niệm, đi nước cờ mạo hiểm như vậy cũng không ngại phản trắc sao...?”
Hận chung quy cũng bắt đầu từ một chữ yêu, hận cực độ lại sinh ra yêu, từ yêu sinh ra oán hận, cố chấp mặc niệm cứ như thế luân chuyển không sai không lệch.
Thiên đế ngươi quá xem nhẹ chúng rồi, cứ như vậy chứng kiến hắn rơi vào đọa đày khổ ải, không biết lại có tư vị gì?
Nhân gian hoàng cung -
Sau mấy ngày trăn trở khó nhẫn nhịn, nửa đêm Hoàng Thiên từ chỗ Liệt Diễm phi trở về, sắc mặt trông qua chính là tối đen. Quan Thanh trông thấy hắn như vậy, âm thầm một bên dâng trà cũng không hỏi nhiều.
Hắn nâng lên tách trà nhấp môi một lúc buông xuống hỏi: “Năm xưa ngươi chắc cũng có nghe đến đại danh của Tư Đồ Dạ Nguyệt?”
Quan Thanh nhớ đến liền gật đầu: “Nô tài quả thật có nghe qua.”
Hắn hơi nhíu mi nói: “Nếu nói Dạ Nguyệt là trang tuyệt thế mỹ nhân khuynh thành, như thế nào lại phó thành một bộ dạng như vậy?”
“Chuyện này… nô tài thực sự không rõ lắm.”
Chung quy chắc là có ẩn tình, hắn vẫn thủy chung cảm thấy có điểm kỳ quái. Đối với Dạ Nguyệt hiện tại mà nói, nhìn dáng vấp rõ ràng là phiêu dật bất phàm tiên nhân hạ thế, không nhìn ra được là nam tử thô thiển nhưng xét đến gương mặt thì rất có khả năng…
Hắn nghĩ một lúc nói: “Sáng ngày mai ngươi liền âm thầm đi đến Tô Châu một chuyến, để làm gì thì ngươi chắc cũng hiểu rõ ý trẫm, không cần phải nói ra a.”
“Vâng, nô tài đã rõ.”
Quan Thanh gật đầu lĩnh mệnh, sáng hôm sau âm thầm xuất cung một đường thẳng đến Tô Châu.
Năm ngày sau quay trở về, còn tiện tay đưa cho Hoàng Thiên một bức họa, hắn nhìn qua liền cảm thấy đầu choáng váng, chỉ lẩm bẩm nói: “Làm sao lại có thể…”
Trong lòng hiện lên một cổ nhiệt khí, tựa hồ như có thể đem người nọ ra đốt thành tro bụi, không… không phải chỉ riêng một mình hắn, mà còn có cả những kẻ đó, tất cả đều xem hoàng đế lão tử là một kẻ ngu ngốc để đùa giỡn sao…
Mặt trời đã dần hạ, rặng liễu trước nhà nhẹ nhàng rũ xuống đung đưa, gió khinh khinh phiêu phiêu thổi tới mang theo mùi hương dư vị ngày hạ lúc chiều tàn. Lưu luyến tưởng nhớ đến gia cảnh năm xưa lại nghĩ đến tình cảnh chính mình hiện tại liền không khỏi thở dài.
Dạ Minh đặt quyển sách trên tay xống bàn định quay vào trong, đột nhiên có một nhóm nô tài gọi y lại nói: “Thỉnh Dạ Nguyệt tài nhân dừng bước.”
“Ân...” Y khó hiểu quay lại nhìn người đến, nơi đây ngoại trừ người mang cơm ra thì bình thường không có người lai vãn, thế nhưng hôm nay bọn họ đến đây làm gì? Y nhìn bọn họ niềm nở hỏi: “Không biết nhị vị đột nhiên đến đây là có chuyện gì?”
Một cung nữ hướng đến đặt vào tay Dạ Minh một kiện phục trang đỏ thẳm nói: “Chúc mừng tài nhân, ngươi đã được hoàng thượng điểm chỉ, đêm nay có thể đến để hầu hạ ngài. Vừa vặn là vào đêm, ngươi hãy nhanh chóng tẩy trần thay đổi xiêm y sửa sang lại diện mạo rồi đến Thanh Huyền cung, hoàng thượng đang đợi.”
“Ta…”
Y nghe qua đột nhiên nghĩ muốn chết ngất, làm sao lại có chuyện như vậy?
Thấy y chần chờ không chịu đi, bọn cung nhân liền lên tiếng thúc giục: “Đã không còn sớm, thỉnh tài nhân hảo hảo chuẩn bị.”
Lúc này đột nhiên gọi y đến hầu hạ chỉ sợ là hoàng đế kia đã sớm nhận dạng được y, nếu không một cái tư sắc như vậy làm sao đủ khả năng theo hầu hắn.
Đúng là vận may đã không mỉm cười với y rồi.
Hiện tại đến gặp hắn, mười phần là bị ném lên giường chịu hành hạ, chín phần là bị đem ra chém bêu đầu thị chúng, bất kể là cái nào cũng tuyệt đối là đại họa. Nếu đã như thế thì đành phải không ngừng hy vọng hắn đừng nổi lên hứng thú bất thường với một nam tử như y vậy, tốt nhất là đem một mình y đi xử tử đừng làm liên lụy đến ai.
Cứ thế Dạ Minh thở dài không thôi, đột nhiên bên tai nghe có tiếng nữ nhân ôn nhu nói: “Dạ Nguyệt tài nhân bình thường ít dùng đến son phấn, ngươi xem, lúc này ngươi thật đẹp, hoàng thượng nhìn thấy ngươi nhất định là rất hài lòng a.”
Y ngẩng đầu lên tự nhìn mình qua gương.
“…”
Đẹp xấu bất quá cũng là một cách nhìn, một cái cảm nhận. Đối với y mà nói, một trang nam tử bị phẫn thành cái dạng này có gì tốt đẹp để đem ra so sánh? Mặc dù trước đây nói là phải chấp nhận nhưng chung quy vẫn cảm thấy không phục.
Dạ Minh lãnh đạm đứng dậy không nói gì liền hướng đến Thanh Huyền cung.
Nếu bị xử bêu đầu thị chúng thì cái bộ dạng này chắc cũng không tệ lắm đi.
Vừa vào đến bên trong Thanh Huyền cung, Dạ Minh liền nhìn thấy một cẩm y nam tử cao ngạo ngồi quay lưng lại với mình, thấy có người đến hắn vẫn không có ý định quay lại. Y chậm rãi bước đến bên cạnh hắn quỳ xuống nói: “Tiện thiếp Dạ Nguyệt tham kiến hoàng thượng, hoàng tượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!”
Người này y trang một màu đỏ thẳm, gương mặt trang điểm vừa phải nhìn qua cũng có phần tươi đẹp, môi son tô đỏ thắm trùng với màu áo càng thêm kinh diễm xuất thần.
Quả thực lúc này không thể phủ nhận, trên đời này son phấn không phải là thứ dư thừa vô tác dụng. Ngay cả một người xấu như y vậy mà cũng có thể trở thành mỹ nhân.
Dạ Minh bị nhìn soi mói có chút khó chịu liền nhíu mày, Hoàng Thiên lại giống như từ trong mộng bừng tỉnh. Hắn nhất thời đứng dậy nắm lấy tay Dạ Minh kéo lên ném xuống giường, chính mình cũng thượng lên trên người y trầm giọng nói: “Không ngờ Dạ Nguyệt ngươi cũng không phải tệ như trẫm đã nghĩ, chỉ tiếc...”
Hoàng Thiên đem tầm mắt đổ trên người Dạ Minh một tia nhìn đầy ác ý, y lại quay mặt đi thản nhiên nói: “Chỉ tiếc… ta là nam nhân...”
Một lời vừa thốt ra y liền cảm thấy cổ họng mình đang bị bóp nghẹn đến không thể thở được, bên tai là một giọng nói băng trầm: “Ngươi nói được dễ dàng như vậy, chắc chính mình cũng biết quá rõ... nói trẫm nghe, nam tử đêm hôm đó chính là ngươi?”
Tay Hoàng Thiên đặt trên cổ Dạ Minh ra sức xiết chặt, y ngay cả thở còn không được thì làm sao có thể trả lời. Thoáng chút đầu óc y bắt đầu có điểm mơ hồ, tưởng tượng đến chỉ cần thêm một chút nữa là sẽ được chết ngay, thế nhưng cũng không quá mức dễ dàng như vậy. Hoàng Thiên đột nhiên buông lỏng tay, trên cổ y liền nổi lên một đạo ấn hồng phi thường xinh đẹp. Y ho khụ mấy tiếng cố lấy lại vẻ ôn hòa bình thường nói: “Hoàng thượng cũng biết rõ như vậy, còn cần gì phải hỏi qua.”
Hoàng Thiên lại đặt tay lên trên cổ y chờ xiết thêm một lần nữa, lạnh giọng hỏi: “Chỉ cần trả lời trẫm, phải hay không?”
“Phải.”
“Cũng chính ngươi đem trẫm bỏ ở ngự hoa viên?”
“Phải.”
Đến lúc này Hoàng Thiên hoàn toàn không thể hiểu nổi người này, lá gan y phải chăng nhiều hơn người bình thường đến bốn năm cái? Hay là y có rất nhiều đầu để chờ bị chém xuống rồi mọc lên trở lại? Cũng có thể là y định đem cả gia phả nhà mình ra để đối uy với hoàng đế chăng? Hắn nghĩ đến không khỏi phá lên cười, cười đến sóng mắt cũng nổi nước, hắn lại nhẹ nhàng vuốt lên khuôn mặt kiều diễm hiện tại của Dạ Minh thực ôn nhu hỏi: “Tính đến tam tộc nhà ngươi, có bao nhiêu cái đầu?”
Lời nói bâng quơ nửa thật nửa đùa, Dạ Minh nghe qua tựa hồ cũng có chút kinh hãi, lại nghiêm nghị nói: “Thỉnh hoàng thượng anh minh, chuyện do ai làm đều do người đó gánh chịu không liên quan đến những người khác, đừng làm họ liên lụy.”
Hắn một lần nữa cười nói: “Ngươi xem ra rất là không sợ chết a?”
“Thần đương nhiên rất sợ chết, cũng là bất đắc dĩ.”
“Bất đắc dĩ? Nói trẫm nghe một chút, nếu đúng lý hợp tình trẫm liền cho ngươi nợ lại một mạng. Ngươi vì cái gì trà trộn vào chốn hậu cung của trẫm?”
Lời nói ra khinh phiêu đạm tả nhưng thực chất nặng nề vô cùng, ánh mắt Hoàng Thiên không ngừng bức ra hàn quang. Lúc này, cho dù Dạ Minh có nói gì thì cũng chưa chắc đã lọt được vào tai hắn. Nói đến tội trạng thì trước lừa vua, sau dối chúa, còn cư nhiên làm nguy hại đến long thể thiên tử, bất luận là tội nào cũng đều dẫn đến tru di tam tộc, y lúc này còn có thể biện minh được gì liền thở dài một tiếng nói: “Vinh hoa phú quý.”
Bốn chữ “vinh hoa phú quý” nghe qua thực là đinh tai nhức óc, hắn mày quang hơi nhíu lại hỏi: “Cho trẫm cái chân tướng rõ ràng, ngươi thực ra là ai?”
“Thần tên gọi Tư Đồ Dạ Minh, là đệ đệ của Tư Đồ Dạ Nguyệt.”
“Tư Đồ Dạ Minh?”
“Năm xưa, Tư Đồ gia sau khi từ quan hồi hương, gia cảnh thập phần túng thiếu khốn khổ. Bản thân chỉ có một ít học vấn, tự biết không đủ khả năng để được phong quan tiến chức. Lại không muốn suốt đời chịu cảnh đói khổ kém tiền đồ.
Năm đó vừa lúc có lệnh hoàng thượng ban xuống triệu Dạ Nguyệt tỷ tỷ tiến cung. Lúc ấy tuổi trẻ cạn suy không nghĩ nhiều, liền nảy ra ý định lừa gia dối tỷ thay nàng tiến cung.
Chỉ là không ngờ bản thân tư sắc quá kém, vận số lại không nhiều nên vẫn không được để mắt đến. Vốn là cũng chỉ muốn an nhàn trong cung hưởng thụ, bất luận là ở cung bậc nào, miễn không phải là thái giám thì cuộc sống nghe nói đều rất vương giã.”
Dạ Minh nói ra lời này đã không ngừng tự mắng chính mình, bản thân Hoàng Thiên nghe qua cũng là một hồi đinh tai, cực kỳ khó chịu hỏi: “Nguyên lai là như vậy… đúng thật là vì vinh hoa phú quý?”
Dạ Minh im lặng không trả lời, hắn nghĩ một lúc cười nói: “...Kỳ thực trong cung này cái gì cũng có, chỉ cần ngươi muốn trẫm đều cho hết, kể cả Tư Đồ gia vì ngươi cũng có thể đồng hưởng vinh hoa phú quý, đổi lại... ngươi phải hảo hảo làm sủng vật cho trẫm...”
Hoàng Thiên vừa nói vừa hướng xuống định hôn lên môi y, Dạ Minh miễn cưỡng tránh qua một bên, hắn lại kéo mặt y quay về đối diện với chính mình khó hiểu hỏi: “Trẫm xem ngươi cũng là đồng một dạng tâm cao khí ngạo, có phải thật là lại thích làm chuyện vô sỉ bất chấp mất hết tự tôn, để rồi cả đời này ở trong cung làm sủng vật chờ trẫm đến mà hưởng lạc không hả?”
Dạ Minh nghe qua lời này giống như sét đánh bên tai, lại cắn răng mạnh dạn gật đầu nói: “Phải.”
Hắn đột nhiên phá lên cười nói: “Ngươi thực sự rất thành thật, trẫm mặc dù rất không ưa thích gì cái nam tử như ngươi, nhưng mà dù sao thì cũng rất thương tiếc công ngươi dùng thân câu dẫn trẫm, cho nên sau này trẫm nhất định sẽ tận lực đáp trả.”
Dạ Minh sắc mặt càng lúc càng trầm xuống nói: “Hoàng thượng không ưa ta như vậy việc gì phải chịu đựng? Dạng người hạ tiện vì ham mê phú quý mà bán rẻ thể xác như ta nhất định không thể nào vừa mắt ngài, chỉ cần một cái hạ lệnh đem ta đi xử trảm rồi thì từ nay về sau liền sẽ không thấy chướng mắt.”
Hoàng Thiên nghe qua suy nghĩ một lúc hỏi: “Đúng là có chướng mắt thật... lời đề nghị này nghe qua cũng rất tốt, hay là đem cả tam tộc ngươi đi chôn cùng thì thế nào?”
“Ngươi…”
“Thế nào?”
Dạ Minh nhìn hắn trong lòng không ngừng mắng: "Bạo quân hung ác, triều đại này có một hôn quân như ngươi nhất định không tồn tại được bao lâu."
Nói đến triều đại tàn thì không phải chỉ một mình Hoàng Thiên là gặp báo ứng, mà chính là sẽ liên lụy đến hàng ngàn lê dân bách tính vô tội ngoài kia. Quả thực bọn họ thực đáng thương hại, thế nhưng triều đại này có một hôn quân bạo tàn như vậy dù cho giữ lại được cũng là đại họa cho muôn dân.
Dạ Minh nghĩ đến thở dài nói: “Không cần, bất quá nếu hoàng thượng muốn thì cũng đành chấp nhận, thế nhưng ta hiện tại vẫn còn chưa muốn chết. Ngươi không phải đã nói chỉ cần ta hảo hảo làm sủng vật cho ngươi thì nhất định sẽ được phú quý sao?”
Hoàng Thiên nhìn Dạ Minh, từ trong mắt y hiện rõ lên ý khinh miệt, cư nhiên lại còn nói ra là lời này? Đã khinh thường hắn còn cố tình hạ thấp mình, loại người thế này chính là dạng hắn ghét nhất.
Hắn ngay lập tức chuyển ánh mắt khó hiểu đảo quanh một vòng người y hỏi: “Vậy ngươi nguyện ý?”
“Phải.”
Một câu trả lời không cần mất nhiều thời gian để suy nghĩ, Hoàng Thiên lại nhìn y bằng ánh mắt đầy miệt thị cười nói: “Không ngờ ở giữa chốn hậu cung mỹ nữ như mây lại còn tồn tại một nam tử xấu như ngươi vậy chờ đợi trẫm đến sủng hạnh, vậy mà bao lâu nay trẫm lại không biết để ngươi phải chờ đến mỏi mòn, quả thực là ủy khúc cho ngươi mà, vừa lúc bây giờ cũng không phải muộn...”
(Buồn thiệt chứ, đã nói rồi, anh cứ chê bạn ấy xấu. Bạn ấy không có xấu, chỉ là không được đẹp thôi...

Hắn vừa dứt lời thoáng lại trông thấy Dạ Minh đang nhìn hắn, ánh mắt đầy băng lãnh giống như muốn đem hắn đi giam cầm ở tận cùng ngục tối, lại giống như mọi thứ hắn nói đối với y đều không có ý nghĩa, hắn có thể đem y đi hạ nhục nhưng tuyệt không thể khiến y khuất phục.
Hoàng Thiên nhìn qua hiểu được liền cảm thấy phi thường chán ghét, tự tôn là cái gì? Làm loại chuyện tình này lẽ nào chỉ có một mình y là chịu sỉ nhục sao? Y còn tỏ ra thanh cao như vậy lẽ nào là nói hắn thấp hèn?
Hắn nghĩ đến đột nhiên cảm thấy căm phẫn muốn mỗi ngày đem y đi nhấn chìm trong nhục dục để xem cái gọi là thanh cao này duy trì được bao lâu. Rồi nhất định sẽ có lúc y phải ngày ngày mong chờ hắn đến cầu hoang, để cả đời này đều phải sống trong khổ nhục mà muốn chết cũng không xong.
(Em thề với anh là bất kỳ ai có ý nghĩ này với bạn ấy thì không cần biết là làm hay chưa, đều sống không được tốt đâu…

Hoàng Thiên nghĩ đến liền mạnh bạo đem từng kiện quần áo trên người Dạ Minh trút bỏ, lại ngoạn cười vuốt ve lên lọn tóc mai rơi bên má y nói: “Trẫm dù sao cũng phải nhắc lại một chuyện cho ngươi được rõ, ngươi từ nay về sau vô luận như thế nào mà chết, trẫm đều đồng kết vào tội “khi quân”, hậu quả như thế nào ngươi hẳn cũng phải biết rõ đi.”
Những lời nói nhẹ nhàng thốt ra đi vào lòng người tựa như gánh nặng ngàn cân. Dạ Minh bi phẫn nhìn hắn không ngừng mắng hôn quân ác nhân, hắn không những chỉ muốn đem tự tôn y ra giẫm nát mà ngay cả sinh tử của y cũng muốn quản sao? Nghĩ tới nghĩ lui y bắt đầu rõ ra ý định thực sự của hắn, đột nhiên khóe môi hơi cong lên cười tự giễu, hắn nhìn qua nhíu mày hỏi: “Đã thông suốt?”
“Phải.”
“Cũng thành tâm như thế?”
“Phải. Hoàng thượng đã nói rõ như thế ta dù có kém cõi đến thế nào cũng hiểu được, không thành tâm ta cũng còn đường nào khác hơn để đi sao?”
Hắn lại ha hả cười nói: “Hiểu được là tốt, hiểu được là tốt.”
Lúc này hắn liền đem kiện y phục cuối cùng trên người Dạ Minh hạ xuống, ngọn nến lung linh huyền ảo lay động làm rõ lên đường nét một thân ảnh xích lõa dâm oa. Làn da trắng mịn khiến người ta chạm vào còn có cảm giác mát lạnh tựa như bạch ngọc quan âm. Hắn đưa tay kéo thẳng một đường từ ngực xuống đến trước nơi tư mật của Dạ Minh, lại ác ý đem vật mà hắn cho là dư thừa đang rủ xuống kia của y mà giật mạnh một phát, ngay lập tức sắc mặt y liền chuyển sắc.
Hoàng Thiên nhìn qua cười đến thực ngoan độc nói: “Chung quy ở đây vẫn là thừa đi một thứ, hay là trẫm giúp ngươi cắt bỏ đi cho giống nữ nhân?”
Dạ Minh nghe qua ánh mắt kinh động nhìn hắn nắm tay trong một lúc xiết chặt lại quay mặt đi không nói, Hoàng Thiên có vẻ đắc ý liền chạm đến hai tiểu vật bên dưới của y mãnh ngắt một cái, lại cười hỏi: “Thoải mái?”
Dạ Minh đau đến sắc mặt sớm không còn chút huyết sắc, nói y thành tâm nguyện ý thế nhưng ánh mắt y chính là từng tia nhìn đều phẫn đầy căm giận, bất quá y càng như vậy thì lại càng phải hứng chịu thêm nhiều khốn khổ.
Họa vốn là từ trong miệng mà ra, lời nói cùng hành động không đồng nhất lại càng là một cái đại họa.
Hoàng Thiên vừa lòng nhìn Dạ Minh còn muốn động thủ nhiều hơn, đột nhiên nghe bên ngoài có tiếng cấp báo truyền đến, hắn ngay lập tức đứng dậy bước ra bên ngoài.
Một khắc sau quay trở lại, tiện tay đem kiện hồng sam bỏ lên trên người Dạ Minh lãnh đạm nói: “Quay về đi, đêm nay trẫm tạm để ngươi mất hứng rồi.”
Nói xong hắn liền một đường rời khỏi tẩm cung chưa từng quay đầu nhìn lại.
Là do cố tình hay vô ý, lúc Dạ Minh lâm nguy liền có thông báo rằng Hồ phi sinh bệnh đột nhiên chuyển nặng. Hoàng Thiên cũng không còn lòng dạ nào tiếp tục cùng y chơi đùa, cứ thế một đường thẳng hướng đến Lãnh Tuyền cung.
Nhẹ vén lên bức màn, Hoàng Thiên nhìn đến người nằm kia, nàng chính là Hồ Cẩm Đào tuyệt thế mỹ nhân vang danh thiên hạ một thời. Chỉ là từ ngày vào cung nàng hết đau lại bệnh, đến ngay cả hắn cũng không biết nàng lấy đâu ra lắm bệnh trạng như vậy. Đôi lúc muốn trả nàng về dân gian nhưng lại cảm thấy luyến tiếc.
Hắn đối với nàng hơn hai năm nay thập phần sủng ái, cũng chưa từng đối với nàng khinh phạm, thế nhưng nàng đối với hắn chỉ có lãnh đạm vô tâm vô phế.
Đến lúc hắn muốn bỏ cuộc thì nàng lại cho hắn một ánh mắt tràn đầy nhu tình khiến hắn cảm thấy nàng đối với hắn thực đã có động tình, chỉ vì bản thân nàng cao ngạo không chịu thừa nhận. Vì thế hắn bắt đầu cảm thấy chỉ cần tiếp tục thêm nữa liền sẽ có được nàng, thế nhưng chung quy cũng bởi sự xa cách kia lại khiến hắn hoàn toàn không thể nắm bắt được.
Hắn đột nhiên thở dài đến bên cạnh giường ngồi xuống nắm lấy tay nàng, nhìn đến sắc mặt nàng hiện tại chỉ là một tầng nhợt nhạt ảm đạm. Hắn trước nay chưa từng bạc đãi nàng, vì cái gì lại phó thành một bộ dáng như vậy đây?
Trong vô thức có lẽ nàng cảm nhận được bàn tay hắn đang nắm lấy tay mình liền nhẹ xiết chặt lại. Hắn đột nhiên còn nhìn thấy nàng trở mình dậy đối hắn nở nụ cười, khinh khinh lắc đầu vài cái nhìn lại chính là nàng vẫn còn đang còn mê man, tay hắn xiết càng lúc càng chặt.
Đêm đó nếu hắn không phải vì giận nàng thì làm sao bị Quan Thanh xúi giục rời cung đi phong lưu, hơn nữa cũng tuyệt đối không thể nào gặp phải người kia.
Hoàng Thiên chỉ nhớ lúc đó đến Phỉ Thúy Các, mỹ nhân tầng tầng vây lấy hắn không ngừng chuốc rượu. Hắn lúc này tâm tình đã không tốt liền uống đến không biết trời trăng gì, tiếp đến làm thế nào về được cung hắn đúng là hoàn toàn không nhớ rõ.
Sau khi trở về đột nhiên hắn cảm thấy trong người xuất hiện một tầng nóng bức khó chịu, dưới bụng nhiệt lưu luân chuyển tự động cương cứng, vốn là hắn muốn tìm đến ai đó trong tam cung lục diện để giải tỏa tâm sự, thế nhưng không ngờ lại giống như bị ai xui khiến đến nơi nọ, hơn nữa đã biết rất rõ người nọ là nam nhân còn điên cuồng phát dục không cách gì kiềm chế lại được.
“Thực ra là tại vì sao?”
Hoàng Thiên đối thân thể nam nhân đó vô cùng tham luyến, mỗi lần nhìn qua rồi chạm tay đến đều không thể nhẫn nhịn, lại chán ghét cực kỳ bởi vì y là nam nhân, hơn nữa dung mạo quá mức tầm thường mà còn làm ra vẻ thanh cao.
(ý này của anh là nói bạn ấy xấu mà chảnh cờ hó (*´▽`*))
Miên man trong suy nghĩ hồ đồ, đột nhiên thứ trong tay hắn có động đậy, Cẩm Đào vừa hồi tỉnh thấy Hoàng Thiên nắm lấy tay mình liền vội vàng giật lại cố gắng ngồi dậy lui về trong một góc giường, ánh mắt nàng phẫn hận nhìn hắn.
Hoàng Thiên cười khổ nói: “Không cần phải đề phòng, nghe nói nàng bệnh tình chuyển nặng nên trẫm cũng chỉ là muốn đến để thăm nàng…”
Nói xong hắn nhẹ nhàng kéo Cẩm Đào ra lại còn đỡ nàng nằm xuống nói: “Trẫm đối với nàng quả thật là vô phương.”
Cẩm Đào sắc mặt dần khôi phục lại thần thái lãnh đạm, sau một lúc im lặng nói: “Được hoàng thượng quan tâm quả nhiên là vận phúc của thần thiếp, chỉ là… trong lòng còn nhiều khúc mắc cầu ngài hiểu được.”
Hoàng Thiên ôn nhu nhìn nàng hỏi: “Như thế nào khúc mắc? Nàng đối với trẫm là có tình hay không?”
Cẩm Đào khép hờ mắt lại, lặng thinh một lúc rất lâu sau cũng vẫn không nói, trông qua chính là nàng đã ngủ, hắn cười khổ nói: “Nàng lại trốn tránh trẫm nữa rồi.”
Nàng không nói gì, không gật đầu cũng không lắc đầu phủ nhận. Đợi đến lúc hắn đứng dậy muốn rời đi thì nàng đột nhiên nắm chặt lấy tụ áo hắn khinh ngôn nói: “Đừng đi.”
Hoàng Thiên không hề cự tuyệt lại ngồi xuống bên cạnh nàng, thấp thoáng còn nghe thấy tiếng nàng trầm trầm nói: “Đêm đêm thần thiếp đều luôn mơ thấy có quỷ dữ đến đòi mạng, có lẽ mạng số cũng đã sắp tận, chỉ là khi có hoàng thượng ở đây… liền thấy yên tâm.”
Những lời nàng nhạt tựa như những giọt sương ban mai, ý tứ của nàng dường như hắn có thể hiểu được, vì thế thầm lặng ngồi bên cạnh nàng.
Phía bên ngoài, theo làn gió lùa đến một con quạ đen đậu trên đầu cửa sổ kêu liên “quác quác” mấy hồi, tưởng chừng như đang gọi hồn nghe không ra được gì, bất quá có người nghe được.
“Hảo một câu “có hoàng thượng ở đây liền thấy yên tâm”.”
Lời này đúng là miệt ý cùng cười nhạo, khinh khinh trong gió liền có tiếng Cẩm Đào lạnh lùng đáp trả: “Nhiều chuyện.”
Lúc nàng nói môi không động, cũng không ai nghe thấy mà chỉ có duy nhất con quạ đen kia, nó lại quác quác mấy tiếng: “Kế này của ngươi sắp không dụng được bao lâu.”
“Cung chủ gặp nạn, kết giao bao nhiêu năm nay không phải thấy nguy không cứu đi.”
“Biết rồi… oách… quác… quác… quác...”
Bên ngoài bọn cung nữ thị vệ liên tục ném đá vào người con quạ đen kia hòng đuổi nó đi. Nguyên lai nhà có người bệnh mà giữa đêm xuất hiện quạ đen là điềm rất xấu a. Nghe qua ồn ào, nàng muốn cười lại không biết phát tiết ở chỗ nào, nhẫn nhịn nhiều như vậy quả thất rất muốn đỗ bệnh thật.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét