Thứ Bảy, 8 tháng 11, 2014

[Đam Mỹ] Minh Quang Truyền Kỳ ~ Đệ Tam Chương ~

Minh Quang Truyền Kỳ


~ Văn Án ~



~ Đệ Tam Chương ~


1325669746280077629_574_0Nghe thấy tiếng bước chân dần đi xa, Dạ Minh lúc này mới mở mắt ra. Tư vị xót xa vẫn còn đầy ở trên cổ, một mùi tanh hôi khó chịu, mặc dù đã nôn đến nhiều lần vẫn không xuống được cảm giác kinh tởm đó. Khi đó đột nhiên nghĩ đến, nếu có người này bên cạnh, có thể nào cứu được mình thoát khỏi nanh vuốt của ác quân hay không?


GoldSeparator

Sáng sớm bên ngoài truyền đến một trận ồn ào, Dạ Minh từ trong giấc ngủ giật mình hồi tỉnh. Mặt trời đã sớm lên trên đỉnh đầu vậy mà y vẫn còn thản nhiên miên man trong mộng mị. Là vì trong người mỏi mệt khiến y cũng lười trở mình dậy. Bao nhiêu năm qua chăm chỉ thức khuya dậy sớm vùi mài kinh sử chung quy là vì cái gì? Hiện tại đã lâm vào kết cục này còn cố gắng làm gì đây?

Dạ Minh lười nhác bỏ chân xuống giường khoác hờ lại y phục, tóc còn chưa búi lại đã bước chân ra ngoài đứng khoanh tay dựa vào cửa nhìn ra. Trước mắt y là một tiểu thái giám tóc tai được búi gọn gàng, da vẻ hồng hào mày quang mắt sáng, dáng người không gầy cũng không béo nhìn tổng quan chỉ có thể nói là đẹp. Dạng người như thế này vốn là đại cát đại quý làm sao lại trở thành thái giám?

Tiểu thái giám nọ vừa trông thấy y, liền hành lễ nói: “Nô tài tham kiến nương nương!”

Dạ Minh hơi nhíu mi nhìn hắn hỏi: “Ngươi là?”

Tiểu thái giám nét mặt tươi tỉnh phấn khởi nói: “Nô tài tên gọi Hồ Thái Hòa, được hoàng thượng phân phó đến để đặc biệt chăm sóc cho nương nương.”

Y nhìn qua Thái Hòa, lãnh đạm “ờ” một tiếng liền quay vào trong.

Thái Hòa đi theo bên cạnh giúp Dạ Minh chỉnh chu y phục, búi lại tóc rồi trang điểm, thế nhưng càng làm thì càng cho ra kết luận:

Chính là người này phẫn nữ phục chẳng những không thô thiển mà lại còn có bảy tám phần dáng vẻ thanh lệ hiếm thấy. Nhìn bước đi của y nhẹ nhàng phiêu dật tựa như đằng vân phi vũ liền khiến người động lòng, đương nhiên là đừng nhìn đến gương mặt. Bởi vì chỉ cần nhìn vào sẽ khiến cho người ta có bao nhiêu cao hứng liền tuột hết bấy nhiêu, rất đáng kể.

Không lâu sau lại có một đại thái giám đến trước cổng Cẩm Nguyệt cung lớn giọng nói: “Thánh chỉ đến, thỉnh Nguyệt phi nương nương tiếp chỉ.”

Dạ Minh từ bên trong cùng với Thái Hòa đi ra đến trước mặt đại thái giám quỳ xuống thủ lễ nói: “Thần tiếp chỉ.”

Đại thái giám vừa nhìn thấy y liền kinh hãi, nữ nhân trước mắt này xấu không thể nói được là xấu, mà chính là nhìn dị đến mức không thể nói thành lời, thực là dọa chết người. Bất quá hắn lúc này còn nhiệm vụ quan trọng hơn phải làm, vì thế hắn ngay lập tức hất mặt lên trời rồi thao thao bất tuyệt đọc hết những gì có trong chiếu thư:

“Phụng thiên thừa vận hoàng đế chiếu viết: Tư Đồ Dạ Nguyệt, luận về diện mạo, luận về tư chất, luận về phẩm hạnh đều hơn người. Nay chính thức sắc phong làm phi tần, danh xưng Nguyệt phi. Ngự ban châu báu mười rương, vàng khối mười rương, bạc mười rương, gấm vóc thượng hạng mười rương, mỹ phẩm thượng hạng, mỹ thực trăm món, mỹ tửu mười loại cống phẩm cực hiếm.... Khâm thử! - Nguyệt phi nương nương tiếp chỉ!”

Dạ Minh nghe qua một hồi liền thấy choáng váng, trước mắt là đạo thánh chỉ được đưa đến ngang tầm mắt, hai tay miễn cưỡng nhận lấy cúi đầu nói: “Tạ... chủ long ân.”

Đại thái giám lúc này mặt vẫn còn ở trên trời lại vỗ tay một cái, từng thứ được ghi trong chiếu chỉ lần lượt được đưa vào trong.

Quả nhiên là thiên tử hào sản, nói được cư nhiên làm được, y nhìn qua liền thở dài, chẳng qua cũng là sủng vật cho nhiều như vậy lại có thể dụng vào đâu?

Dạ Minh nghĩ đến lại lắc đầu quay đi, y đối với những thứ này trước nay chưa từng nổi lên hứng thú, cứ như vậy để chúng được đặt lung tung khắp nhà cũng không buồn nhìn đến rồi một mạch quay trở lại giường.

Chính là lúc này về ngang qua tấm gương soi liền dừng lại nhìn qua một chút, hình ảnh vừa hiện ra ngay lập tức đã bị chính mình dọa cho một trận kinh hãi. Gương mặt y vốn là bình thường mà hiện tại trang điểm lòe loẹt son phấn lem luốc nhìn không ra làm sao, thật đáng sợ! Chẳng trách gã thái giám kia cứ hất mặt lên trời, y ngay lập tức lại quay sang nhìn Thái Hòa trầm giọng gọi: “Ngươi!”

Hắn đương nhiên hiểu ý liền hạ thấp đầu xuống không ngừng kêu oan. Hắn xin thề với trời đất là hắn thực đâu có biết trang điểm gì, thế nhưng trước lúc được cử sang đây Hoàng Thiên đã bảo hắn phải đặc biệt chăm sóc cho dung mạo của y, mà nhất là gương mặt, vì thế hắn chẳng qua cũng chỉ là làm theo lệnh thôi mà.

Đứng lặng nhìn mình một lúc Dạ Minh liền quay đi nói: “Ngươi không biết trang điểm thì tốt nhất sau này đừng đụng vào, nếu để hắn thấy thế này thì cái mạng nhỏ của ngươi cùng cả nhà ta không giữ được đâu.”

“Ân.”

Thái Hòa nghe qua hiểu được liền gật đầu lia lịa. Dạ Minh tự mình đến bên chậu nước tẩy đi lớp trang điểm quái dị kia rồi trở lại giường nghiêng người nằm xuống, mắt cũng từ từ nhắm lại. Thái Hòa một bên theo đến bên cạnh giường hỏi: “Nương nương, những thứ này cứ để yên như vậy sao?”

Dạ Minh im lặng không nói, hắn chỉ đành cười khổ, một lúc lâu sau mới thoáng nghe được một tiếng trầm trầm nói: “Tùy ngươi sắp xếp đi.”

“…Ân?”

Thái Hòa, trên trán bắt đầu xuất hiện tầng tầng mồ hôi. Rõ ràng những thứ được ban đến chiếm một diện tích rất lớn trong không gian nhà này, nhìn qua tựa như một đống rác linh tinh hỗn độn không biết dọn bằng cách nào. Nhưng mà hắn không dọn thì còn ai? Tiếp đến lại ha ha cười hỏi: “Nương nương chắc cũng đói rồi, ăn một chút gì trước đi được không?”

Dạ Minh mi nhíu lại, vẫn không mở mắt ra nhìn chậm rãi nói: “Ngươi nếu đói thì cứ ăn đi, mấy thứ trên bàn có thể ăn được, đều mang hết đi.”

Này chắc là hiểu nhầm ý hắn rồi, Thái Hòa cũng không nói gì lặng lẽ quay đi dọn dẹp.

 

Thoáng bên tai là tiếng kéo lê đồ đạc lộp cộp, từng rương từng rương được dời đi một cách khó khăn chật vật. Dạ Minh chậm rãi mở mắt ra nhìn, cách một lớp rèm thưa ở phía xa xa là Thái Hòa đang lom khom kéo một chiếc rương lớn, y nhìn qua một lúc hỏi: “Ngươi vào cung đã lâu chưa?”

Thái Hòa dừng lại động tác, đếm đếm ngón tay nói: “Có lẽ cũng gần được ba tháng.”

“Thế sao…? Ngươi từ đâu đến, vì sao lại vào cung làm thái giám?”

Thái Hòa nghĩ đến cười ngây ngô nói: “Nô tài là dân ở ngoại thành, ngày trước gia cảnh không đến nổi túng thiếu. Mấy năm nay mất mùa hạn hán triền miên, song thân cùng anh chị em đói khát bệnh tật không tiền chữa trị rồi chết dần chết mòn, cuối cùng chỉ còn lại một mình nô tài. Lúc đi lang thang đến kinh thành nghe nói làm thái giám tốt lắm, vừa có cơm ăn, vừa có áo mặc lại có chút bổng lộc. Nô tài vốn là cái gì cũng không có mà người thân thì không còn, học vấn lại chỉ biết được vài chữ ê a, nghĩ đến không có gì luyến tiếc, liền xin vào cung làm thái giám.”

Gia cảnh khó khăn như thế, nói ra nếu là thật chắc phải khiến người nghe phi thường cảm động. Bất quá Dạ Minh chắc cũng tin là như vậy, liền có chút động tâm hỏi: “Thực là khó khăn đến thế?”

“Ân…”

Sau đó Thái Hòa lại lặng lẽ làm việc, Dạ Minh cũng không hỏi đến. Chỉ là trong miên man y đột nhiên nhớ đến những hình ảnh cách đây hơn hai năm. Năm đó trên đường lên kinh, suốt dọc đường y nhìn đông nhìn tây đem hết thế sự bỏ vào trong tầm mắt. Khi ấy xem ra người dân sống cũng tốt lắm, chính là có vẻ ấm no an nhàn nào đâu như lời tiểu thái giám kia kể. Chỉ mới vài năm qua lại có nhiều thay đổi đến thế sao? Nghĩ đến y lại lắc đầu cười.

Thời gian qua bị giam cầm ở chốn thâm cung, y đã từng khao khát được rời khỏi bầu trời tựa như miệng giếng ở đây, muốn ra ngoài biển khơi để nhìn đến toàn thiên hạ, chỉ tiếc là chính mình vận số quá kém. Thầm cười nhạo một tiếng y lại ngẩng đầu lên nhìn Thái Hòa hỏi: “Ngoài thành mất mùa hạn hán đói khổ như vậy, hoàng thượng lẽ nào không cho người cứu tế sao?”

Thái Hòa nghĩ đến cười khổ nói: “Hoàng thượng hình như không rãnh để quản đến, bên trong kinh thành vẫn rất phồn vinh a.”

Dạ Minh nghe qua trầm lặng một hồi lâu rồi ngậm cười cũng không hỏi thêm gì nữa.

Lại thêm vài canh giờ nữa qua đi, Thái Hòa càng dọn càng rối, những chiếc rương càng được bày ra đến muốn chắn hết cả đường đi. Dạ Minh chung quy nhìn không được liền rời khỏi giường thẳng hướng ra ngoài sân.

 

Dưới rặng liễu trước nhà là một bộ bàn ghế đá đơn giản, Dạ Minh nhìn qua thế cờ đặt trên bàn kia rõ ràng là có điểm lạ. Theo như mấy ngày trước quân trắng đang chiếm ưu thế, như thế nào chỉ mới hai ngày không nhìn đến đã thành thế này? Tiện tay đẩy lên một quân cờ trắng, thế cục bàn cờ lại một lần nữa biến hóa kỳ dị.

Dạ Minh trong lòng có điểm bất an, ở nơi này vốn là chỉ có một mình y. Bàn cờ này hơn hai năm nay đều là y tự biên tự diễn, thế nhưng hôm nay là ai đã động tay vào? Còn bày cho y một thế cục khó khăn như thế chung quy là có ý gì?

Cũng không tiện nghĩ nhiều y liền ngồi xuống bắt đầu đẩy cờ, phải đẩy, trái đẩy, phải đen, trái trắng đem thế cục bàn cờ một lần nữa biến hóa. Quân trắng dường như đang lấy lại được vị thế, nhưng quân đen lại càng được nước hơn. Nếu nói những quân cờ đen là ngọn sóng thần dâng cuồn cuộn tràn đến đâu liền đem mọi thứ dưới chân nó nghiền nát, thì những quân cờ trắng lại giống như những ngọn núi cao sừng sững kiên cố, không dễ bị nhấn chìm.

Đột nhiên cảm thấy cổ họng khô khốc, thoáng để ý đến trên bàn có sẵn một tách trà thơm tỏa nhiệt. Dạ Minh tiện tay nhấc lên nhấp môi uống cũng không nghĩ đến là nó đã có từ khi nào. Mãi đến lúc trời nghiêng về chiều mới lười nhác đứng dậy quay vào trong nhà.

Vừa bước vào bên trong, Dạ Minh liền đứng chựng lại, cảm thấy cực kỳ khó hiểu nghiêng đầu nhìn sang Thái Hòa đang cười hì hì với y, thuận miệng hỏi: “Dọn dẹp xong rồi?”

“Ân… đã xong từ sớm....”

“Nhanh như vậy?”

Không phải lúc y ra ngoài, mọi thứ vẫn còn trong hoàn cảnh rối túng sao? Trước đó hao phí cả năm sáu canh giờ không xong, y ra ngoài bất quá tầm hai ba canh giờ, vậy mà lại dọn dẹp sạch đến mức một cọng rác nhỏ, một miếng bụi cũng không thấy. Thái Hòa xấu hổ ngượng ngùng cúi đầu không trả lời, y cũng không muốn quản thêm.

 

Những ngày sau qua đi cũng rất yên bình, nghe nói Hồ phi lâm trọng bệnh, đêm đó sau khi có con quạ đen đậu trước cửa sổ thì bệnh tình của nàng càng chuyển biến xấu đến nửa mê nửa tỉnh, đôi lúc thái y còn không bắt được nhịp mạch của nàng. Cũng chính vì vậy mà âm thầm trói buộc bước chân Hoàng Thiên, không cho hắn ly khai.

Trước bệnh trạng này của nàng Hoàng Thiên ngày đêm lo lắng, Quan Thanh trông thấy hắn như vậy liền góp chút ý kiến...

Nghe dân tình đồn đại ở trên đỉnh núi Côn Lôn tuyết phủ quanh năm là Di Sư đạo quán. Di Sư thiên quân tính tình cổ quái, trên thấu hiển thiên văn, dưới am tường địa lý, còn là thần y tái thế. Bất luận là ai bệnh nặng đến thế nào, nếu được Di Sư đồng ý chữa trị thì ngay cả chết đi rồi cũng có khả năng khởi tử hồi sinh.

Hoàng Thiên nghe qua bán tín bán nghi tự hỏi thực là có nơi đó sao? Trước giờ hắn chưa từng nghe qua. Bất quá thần y càng cổ quái thì lại càng hay. Xem ra đây đúng là cơ hội tốt để cứu lấy Hồ Cẩm Đào. Hắn cũng không muốn quản nhiều, chỉ cần có một chút cơ hội hắn nhất định sẽ thử.

Đêm Hoàng Thiên đến thương lượng với Hồ Cẩm Đào, nàng liền ngõ ý muốn hắn hộ tống nàng đi. Hắn trầm tư suy nghĩ một hồi lâu đã muốn đồng ý, lúc này Quan Thanh đột nhiên lên tiếng ngăn cản phân giải thiệt hơn. Sau lại còn tự đề cử chính mình đi theo hộ tống, hắn suy đi tính lại liền lập tức đồng ý, Hồ Cẩm Đào lúc này ho khụ liên hồi nói, nàng dù có chết cũng không muốn đi, thế nhưng ý hắn đã quyết nàng không thể không đi.

Thương lượng không được tốt đẹp Hoàng Thiên tức giận bỏ đi, Quan Thanh chậm rãi bước theo phía sau còn tái ngoảnh đầu lại nhìn nàng cười âm hiểm: “Nương nương thỉnh bảo trọng.”

Hồ Cẩm Đào hừ một tiếng không nói.

Đợi một hồi lâu sau, xác định được bọn người đều đã đi hết, nàng liền khoát tay lệnh cho cung nhân lui ra ngoài. Lúc này từ sâu trong phòng kín có một thiếu niên ở phía sau bức màn đứng dựa vào tường châm chọc nói: “Sớm nói với ngươi trò này không còn tác dụng, thế mà còn làm quá như vậy...”

Hồ Cẩm Đào hơi hướng mắt vào trong cười nhu hòa nói: “Dù sao cũng trói chân hắn được vài ngày.”

“Kế hoạch tạm thời cũng không được gì, ngươi cản được một lúc, không cản được cả đời. Hiện tại chi bằng tìm cách đưa y ra khỏi cung, thấy thế nào?”

“Ngươi nghĩ được như thế, hay là nghĩ luôn cả cách đem tam tộc nhà y giấu ở chốn nào thì được. Bằng không ngươi nói y sẽ dễ dàng chịu theo ngươi?”

Thiếu niên vò đầu bức tóc nói: “Nguyên lai phải làm sao a… ta sắp nghĩ không thông rồi.”

“Không thể quản được, sắp đến ta lại phải đi xa ngươi ở lại tự tìm cách.”

“Gì a? Ngươi định đi thật sao? Lúc này chỉ cần ngươi vờ khỏi bệnh là được rồi, cần gì phải đi?”

Nàng trầm lặng một lúc nói: “Hoàng thượng thì có thể dễ dàng thông qua, nhưng người bên cạnh hắn thì không, sau này muốn hành động cực kỳ khó khăn.”

Thiếu niên nghĩ một lúc hỏi: “Ý ngươi nói là Phí Quan Thanh? Cái tên đại thái giám chuyên đi nịnh nọt này thì có gì là nguy hiểm a?”

Nàng thở dài một hơi nói: “Ngươi đừng nên khinh thường hắn. Người không phải người, yêu ma không phải yêu ma, tiên thì lại càng không phải.”

Thiếu niên nghe qua kinh ngạc nói: “Nga~ đứng ngoài tam giới… không lẽ hắn là?”

Nàng lắc lắc đầu: “Không chắc lắm, chung quy đứng ngoài tam giới cũng không phải chỉ có một mình hắn, chỉ là đừng nên khinh xuất, ngươi tuyệt đối không thể một mình cùng hắn động thủ.”

Thiếu niên bỉu môi rồi gật đầu: “Hảo.”

Nàng thở ra một hơi nói: “Vừa lúc ta cùng hắn rời đi cũng là dịp tốt, ngươi ở lại hành sự chắc cũng dễ dàng hơn. Đừng để hoàng thượng đối với cung chủ gây tổn hại gì, sẽ rất phiền phức a.”

“Hảo, cứ để ta lo liệu.” Nói rồi thân ảnh liền biến mất.

Hồ Cẩm Đào nghĩ đến người nọ liền thở dài, chung quy đêm đó đều là do nàng khinh xuất. Lúc phát hiện ở hướng Cẩm Nguyệt cung một luồng yêu khí cực mạnh, nàng không suy nghĩ cẩn trọng liền đuổi theo, lúc quay về thì mọi sự đâu đã vào đó.

Vốn nàng còn muốn ra tay ngăn cản thế nhưng không ngờ có một hắc y nhân xuất hiện ngang nhiên đánh nàng, giao đấu với nhau ước chừng hơn trăm chiêu thì hắn đột nhiên trở nên lợi hại tấn công càng lúc càng quyết liệt, nàng tự biết vốn không phải là đối thủ của hắn chỉ đành phải tìm cách rút lui, hắn như vậy cũng không hề đuổi theo, rõ ràng chỉ là muốn cản trở nàng.

“Cung chủ a, ngươi như thế nào đắc tội với hắn? Một người muốn ngươi yêu, một người không cho ngươi yêu. Chúng ta chung quy cũng không biết ngươi như thế nào mới tốt, chỉ có thể ngầm hỗ trợ cho ngươi được phần nào, còn lại đều phải do ngươi tự thân đi.”

 

Thời khắc trở về, Thái Hòa liền đã gặp người ở trước cửa khoanh tay nhìn ra hắn lãnh đạm hỏi: “Đêm khuya như vậy ngươi đi đâu?”

“Cung… a Nguyệt phi nương nương, ngươi giờ này sao còn chưa ngủ, không phải lúc nãy...?”

Dạ Minh hơi hơi nhíu mi: “Ngươi hỏi ngược lại ta sao?”

Hắn cười ngây ngô nói: “Lúc nãy nô tài thấy nương nương đã ngủ say rồi, nghĩ chắc không có việc gì nên ra ngoài đi dạo, nương nương, ngươi vừa gặp phải chuyện gì sao?”

Dạ Minh không nói gì liền quay trở vào trong, Thái Hòa đi theo một bên. Lúc này mới để ý đến quần áo trên người y có phần thiếu chỉnh tề, trên cổ còn có hồng ngân rất đậm trông như vừa mới bị ai dùng lực xiết. Lúc này hắn có phần kinh hoảng hô to: “Nương nương vừa xảy ra chuyện gì sao?”

Dạ Minh lắc đầu trở về giường nằm, sau xua tay nói: “Không có gì, ngươi đi nghỉ sớm đi.”

Nói xong y liền nhắm mắt lại ngủ, Thái Hòa nhìn y nắm tay xiết chặt lại, vốn là hắn không ngờ người nọ giữa đêm khuya cư nhiên lại tìm đến nơi này quấy nhiễu y như vậy.

Thái Hòa đứng lằng thinh tự trách mình một lúc rồi quay đi.

 

Nghe thấy tiếng bước chân dần xa, Dạ Minh lúc này mới mở mắt ra. Tư vị xót xa vẫn còn đầy ở trên cổ, một mùi tanh hôi khó chịu, mặc dù đã nôn đến nhiều lần vẫn không xuống được cảm giác kinh tởm đó.

Vốn y cũng không thể nghĩ tới, lúc đó Hoàng Thiên cư nhiên âm thầm đến lôi mình từ trong giấc ngủ tỉnh dậy, lại còn mạnh bạo cường áp buộc mình làm loại chuyện kinh bỉ đến như thế.

Khi đó đột nhiên nghĩ đến nếu có người này bên cạnh, có thể nào cứu được mình thoát khỏi nanh vuốt của ác quân hay không?

Sau lại âm thầm cười lạnh tự cho mình một đáp án, được sao? Thực là có thể được sao?

Thái Hòa đi ra trước cửa ngồi, nghĩ đến Dạ Minh liền cảm thấy lo lắng bất an. Nói là đi theo hậu thuẫn y, như thế nào lại bỏ y một mình như vậy? Lúc nãy quả thực là khinh xuất... mà cũng không phải chỉ mới một lần...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét