Rabbit Doubt Game
Trò Chơi Định Mệnh
~ Phần VI ~
-------------------------------------------------------------------------------------------------
Vừa trở lại nhà, cả bọn lại có thêm chuyện để kinh ngạc. Có một người đang ngồi co ro trên ghế sopha khi thấy bọn họ về vui vẻ chạy đến hỏi:
-Mọi người đi đâu giữa trời mưa vậy? Làm tôi lo lắm đấy!
-Đồ ngốc! Cậu mới làm bọn tôi lo đấy!
Kazami đấm vào vai Nao một cái tuy không đau nhưng nó đủ làm cậu ngạc nhiên hỏi:
-Sao thế?
-Nãy giờ cậu ở đâu? Bọn tôi đi tìm cậu đấy? –Yuugiri hỏi
-Uhm… thì trong nhà tắm tầng trệt ấy…
Nghe đến đây cả đám há hốc ra. Thế đây là chuyện lạ mà bọn họ băn khoăn ư? Rei nhìn Nao hỏi:
-Có thật không?
-Uhm, thật mà. Có vấn đề gì à?
-Không có!
Rei lắc đầu rồi suy ngẫm. Lúc nãy rõ ràng anh có đến đó để xem mà. Nhưng thật sự lúc đó là không thấy ai. Lý nào lại có chuyện lạ như vậy. Từ lúc phát hiện ra mất cậu ta cho đến lúc Rei chạy đến các phòng tắm và vài khu xung quanh đó là không lâu… Trong khi đó cậu ta bảo mình trong nhà tắm, nhưng khi Rei đến nơi thì lại không có? Chợt Gackt nói:
-Đã tìm được người thì hay rồi. Vậy ra từ nãy đến giờ cậu ta vẫn lãng vãng ở biệt thự này. Giờ chúng ta về phòng thôi.
-Uhm…
Tất cả mọi người gật đầu. Chợt Kamijo nhớ ra hỏi:
-Anh ở một phòng riêng luôn hả?
-Ừ… thì có vấn đề gì đâu?
Gackt gật đầu trả lời ngay. Trong khi những người khác có đôi phần lo lắng. Song thấy mọi chuyện cũng chẳng có gì đáng ngại cả. Để về phòng thay đồ rồi tính tiếp. Trên đường đi, Rei hỏi nhỏ Nao:
-Lúc nãy cậu thật là ở trong phòng tắm tầng trệt? Sao phải lên tới đó. Hình như ở dưới nhà cũng có mà.
Nao lặng thinh suy nghĩ một lúc nói:
-Uhm… thật ra… Hồi vừa đến tôi thấy tò mò về ngôi nhà này quá, nên muốn đi xung quanh ngó thử. Lúc đi qua một nơi, đột nhiên có một cái mùi gì đó bốc lên rất kinh khủng. Khiến tôi khó chịu quá nên mới lao vào phòng tắm… Sau đó…
-Sau đó thế nào?
Aoi không biết từ đâu đột nhiên chen vào hỏi. Không chỉ có mỗi mình Aoi mà còn nhiều người khác nữa… <nhiều chuyện thấy rõ

-Hả? “Nao ngạc nhiên nhìn mọi người rồi nhớ lại chuyện khi nãy:” -Ờ… thì… đột nhiên tôi thấy chóng mặt quá đứng dậy không nỗi nên ngất luôn trong đó… nhưng mà… sao hỏi kỹ quá vậy?
-Ờ… không có gì đâu.
Và rồi họ lắc đầu tản đi về phòng của mình. Phòng tắm có một thiết kế rất đặc biệt. Nó rộng gần bằng một căn phòng bình thường. Ở đó còn có một gian phòng kín phía góc trong cùng bên trái của căn phòng… dùng làm gì thì ai cũng biết rồi. Vào năm ngoái, Aoi đã lợi dụng nó để đánh lừa Yuki. Với tư thế nằm nữa trong nữa ngoài như vậy cùng với rất nhiều máu loang trên sàn. Nó khiến cho Yuki không dám đặt chân vào bên trong. Và năm nay cũng thế. Rei dù có bước vào bên trong cũng không thể nghĩ rằng Nao ngất xĩu ở ngay đó. Trong khi phòng kín không được bật đèn nên khá tối và cánh cửa cũng được khép hờ… Nghĩ vậy, Rei chỉ có thể tự trách mình quá chủ quan. Anh im lặng và cùng mọi người về phòng.
Sau khi sắp xếp hành lý ổn định. Tất cả mọi người lại kéo nhau xuống phòng khách ngồi. Đến tận lúc này, ai cũng cảm thấy rất đói bụng. Hizaki cùng Masashi xuống bếp làm bữa tối. Chiếc tủ lạnh trống trơn không hề có bất cứ thứ gì trong đó. Không như năm ngoái, cũng vào thời gian này. Đã có người chuẩn bị sẳn sàng bữa tối đợi họ dùng. Hizaki nhìn Masashi lắc đầu nói:
-Quả đúng là… không còn gì ở đây cả.
Masashi gật đầu:
-Uhm. Cũng không lạ lắm. Năm ngoái là do bên các công ty sắp xếp sẳn hết mà.
Dự phòng trước được trường hợp này, bọn họ ai cũng đều chuẩn bị sẳn những đồ ăn thức uống cần thiết trong vài ngày. Nhưng dẫu sao cũng không thể dự tính trước được chuyện cầu dây bị sập ngay trong lúc bọn họ vừa đặt chân lên đây.
Sau bữa tối, tất cả lại tụ ở đại sảnh. Vừa lúc Kai cùng Reita xuống nhà ngồi lên ghế. Trông gương mặt Kai vẫn không khá hơn mấy. Ruki vỗ vai Kai hỏi:
-Này, cậu không sao chứ?
Kai lắc đầu:
-Uhm, không sao.
Ngoài trời chỉ còn râm rang vài hạt mưa. Không khí trong ngôi nhà này tĩnh lặng đến kỳ lạ. Không ồn ào nhốn nháo như năm ngoái. Họ cứ lẳng lặng nhìn nhau. Chợt Teru hỏi:
-Cầu dây đứt rồi chúng ta làm sao đây?
Nói mới nhớ, chợt cả đám nhìn Teru chầm chầm.
-Cậu vừa nói gì? –Tora hỏi
Bọn họ phản ứng kiểu gì vậy? Teru lúng túng trả lời:
-Cầu… cầu dây đứt rồi, không… không phải sao?
Trong khi đó Kamijo chậm rãi đến một góc khuất trong ngôi nhà. Đó là nơi mà năm ngoái Kamijo muốn nhìn thấy trước khi rời đi nhất, nhưng lại ngần ngại không dám.
Buổi sáng ấy, Kamijo định dạo quanh ngôi nhà lần cuối. Bất chợt cảm thấy người đầy mệt mỏi. Và anh đã gục xuống một gốc cây rồi ngủ quên đi mất. Đó cũng là lần đầu tiên anh mơ thấy giấc mơ kỳ lạ ấy. Thiết nghĩ mình đã bị ám ảnh nặng sau cái trò chơi quái quỷ đó. Nên cũng không bận tâm lắm. Trước khi về Tokyo, lúc trở lại nhà gôm hành lý. Kamijo đã nhìn thấy nó, một cái gì đó được phủ lên mình một tấm màn trắng bí ẩn. Chỉ nhìn sơ qua đã thấy lạnh người. Khi ấy anh đã vờ như không thấy nó.
Giờ đây, nó vẫn ở nguyên vị trí đó. Anh muốn tận mắt nhìn thấy thứ bên trong tấm màn trắng kia. Đến nơi Kamijo lưỡng lự giật tung tấm màn lên... và nó hiện ra…
…
....
.....
Trở lại với đám người đang tập trung ở sảnh chính. Lúc này trong ngôi nhà mới bắt đầu rạo lên tiếng xì xào, Gackt cùng Mayu hình như vừa đi đâu đó… trở lại ghế ngồi, nhìn Teru cười. Rất tự nhiên Teru cũng cười đáp lại rất tươi. Mayu ngạc nhiên nhìn Teru thiết nghĩ:
“-Người đâu ngây thơ dữ… = =’’ Giờ mà vẫn còn cười tươi như vậy, vô tư thật.”
-Hai người vừa đi đâu vậy? –Masashi hỏi
-À, đi lòng vòng thám hiểm ngôi nhà thôi mà. –Gactk thản nhiên trả lời
-Thế nào rồi? Thấy nó sao?
Bất thình lình tất cả các ánh mắt đột nhiên đổ dồn về phía Gackt. Khiến anh có đôi phần bất ngờ.
“-Làm… làm gì nhìn dữ vậy trời…?”
Anh cau mài suy nghĩ, nghiêng đầu qua trái rồi lại sang phải. Trông gương mặt cực kỳ nghiêm trọng. Một lúc sau chần chừ đáp:
-À… hình như…
-Thế nào…? –Một đám hồi hộp chờ nghe
-Không có gì bất thường cả!
-Trời! –Cả đám thất vọng quay đi: -Vậy cũng làm cho quá. Suy nghĩ cho lắm vào.
-Cũng… cũng phải cho suy nghĩ chứ. –Gackt gượng cười chống chế
-À, trở lại vấn đề chính đi. Cầu dây đứt rồi. Kế hoạch ngày mai xuống làng xem xét tình hình của chúng ta cũng hỏng rồi. –Aoi nói
Cả bọn gật đầu đồng tình. Nao (a9) nhìn đồng hồ nói:
-Bây giờ chỉ mới 8 giờ mấy thôi. Hay là điện thoại nhờ người đến sửa đi.
-Trời đã tối thế này, lại còn mưa râm rang nữa. Có lẽ họ không đến sửa liền được đâu. –Shou nói
-Uhm, sớm muộn gì cũng được, liên lạc thử xem. –Ruki lên tiếng đốc thúc
Trong đám người ở đây. Một vài người bất cẩn để nước mưa thấm vào điện thoại dẫn đến tình trạng hỏng nặng. Số khác mặc dù điện thoại không hư nhưng lại không thể liên lạc được đi đâu. Sau một lúc cố gắng trong vô vọng. Cả bọn lại hoang mang nhìn nhau. Vừa lúc Kamijo trở lại ngồi kế Hime và Teru. Hime nhìn Kamijo hỏi:
-Anh đi đâu nãy giờ thế?
-Oh… anh đi dạo…
Thái độ Kamijo có chút thất thần. Thấy hơi lạ Hime định hỏi tiếp điều gì đó. Chợt Tora nói:
-Mọi người có cảm thấy mọi chuyện đang diễn biến rất giống với năm ngoái không?
Tất cả đều gật đầu. Mặc dù không muốn nghĩ đến nhưng quả thật… không còn cách nghĩ nào khác hơn. Riêng Kamijo do mới trở lại, nghe bàn tán xôn xao không hiểu gì. Chợt anh ghé sát tai Teru hỏi:
-Mọi người đang bàn chuyện gì thế?
-Hả? –Teru quay sang Kamijo mở to mắt nhìn
-Chậc. Anh hỏi cậu mọi người đang nói chuyện gì?
Lúc này Teru mới nhớ ra nói:
-À, cầu dây bị đứt. Mọi người đã cố gắng liên lạc với bên ngoài, nhưng đều không được…
Nghe tới đó, Kamijo chợt hiểu, gật đầu:
-Vậy à.
Chợt Mayu nói với vẻ vô cùng nghiêm túc:
-Nếu như mọi chuyện đang được tái diễn lại. Thì có lẽ chúng ta sắp phải đối mặt với rắc rối lớn rồi.
Chợt Nao (DS) vỗ lưng Mayu cười:
-Sao đột nhiên nghiêm túc thế. Có chuyện gì xảy ra ở đây mà rắc rối?
Chợt nhớ chuyện năm ngoái, Hizaki có chút rùng mình trấn an:
-Uhm phải… tôi nghĩ cũng không có vấn đề gì đâu. Có lẽ do trời mưa nên chúng ta bị mất sóng. Sang ngày mai chắc sẽ ổn thôi.
-Hy vọng vậy. –Mayu gật đầu
-À phải, tôi quên hỏi. Nao-kun, lúc nãy cậu nói đi qua nơi nào đó mà bốc mùi kinh khủng. Thật ra là nơi nào vậy? –Gackt nhìn Nao (DS) hỏi
Nao chợt nhớ đến. Hơi xanh mặt nói:
-Là… căn phòng ở dãy hành lang bên phải đó.
Chợt Mayu cùng Gackt nhìn nhau. Mayu hỏi:
-Mà sao tự nhiên cậu lại tò mò lên đó chi vậy?
Nao tưởng nhớ lại một hồi nói:
-Oh~ Lúc mới đến tôi chỉ định đi vòng vòng thôi. Lúc tới chân cầu thang, thấy có ánh sáng trên đó, giống như có một người cầm đèn pin soi đi vậy. Thấy lạ nên tôi mới lên xem.
-Sao… sao gang quá vậy? Lỡ… lỡ… gặp ma… ma thì sao? –Ayame ngần ngại thốt lên
Nao nhìn Ayame cười lớn:
-Sao thế? Tôi không tin có ma đâu.
-Vậy nên cậu mới lên đó xem thử hả? Nhưng nói vậy là lúc lên chưa có mở đèn đúng không? –Gackt hỏi tiếp
-Ờ chưa. Lúc lên tới tôi mới bật đèn. Lúc đó trên hành lang tối lắm.
-Vậy rồi sau đó? Cái… ánh sáng gì đó còn không? –Hime ngập ngừng hỏi
-Oh~ hết rồi. Lúc bật đèn lên thì không thấy nữa.
-Ồ, sao thế? Nếu nói như vậy. Thì hẳn là khi bật đèn lên phải gặp ai đó đang cầm đen pin soi đi trên hành lang mới đúng. Vậy sao lại không có ai? Có khi nào cậu nhìn lầm không? –Nao (a9) chen vào hỏi
Ồ, anh hùng không sợ ma của năm ngoái đây mà. Nghe nói quá có lý, cả đám gật gù. Nao suy nghĩ một lúc nói:
-Tôi cũng không biết nữa. Nhưng tôi thấy rõ vậy mà.
-Uhm, cứ cho là cậu đã thấy vậy đi. Rồi sau đó thế nào?
-Sau đó, tôi mới đi dọc theo dãy hành lang phía bên phải. Chợt đi qua một căn phòng, nghe thấy có tiếng động lạ. Cũng khá bốc mùi. Nên tôi có hơi tò mò, mở cửa ra xem thử… sau đó… như mọi người đã biết.
-Nói vậy, cái mùi đó hẳn phải rất kinh khủng. Khi cậu mở cửa vào có thấy gì không? –Mayu hỏi
-Lúc đó trong phòng tối om. Tôi có bật đèn lên và cố vào trong xem thử. Nhưng mà… cái mùi đó…
Nao hơi ngập ngừng, cả bọn im lặng chờ nghe. Sau một hồi, Nao mạnh dạn nói:
-Nghe như mùi xác chết ấy. Nó khiến tôi không thể nào bước sâu hơn vào trong nữa mà lao ngay vào phòng tắm.
-Ồ… kinh quá…
Nghe xong cả đám ồ lên một tiếng. Mayu hỏi:
-Cậu… có nhầm không vậy?
Nao gật đầu quả quyết:
-Uhm, không đâu. Tôi thấy vậy thật mà.
-Chuyện này… hay là… chúng ta cũng lên đó xem thử đi. –Aoi đề nghị
Cả bọn hoang mang nhìn nhau. Nữa không muốn đi. Nữa lại thấy tò mò. Sau một hồi suy tính Hiroto đề nghị:
-Hay là giờ chúng ta lên đó xem liền đi.
-Ờ…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét