Vận Mệnh Hồng Nhan
♥
~ Văn Án - Tổng Hợp ~

Chương II
Quỷ kế điệu hổ ly sơn. Hồng nhan thất thủ
♦
Hồi IX
♦
Trong khi đó, qua bao ngày vất vã lặn lội đường xa đến Mễ Hồn Cốc tìm thảo dược quý bào chế giải dược, cuối cùng cũng đã tìm được.
Mễ Hồn Cốc là một cốc động, quả thực chứa vô số thứ kỳ độc. Nhưng lẽ hiển nhiên, trong đó cũng ẩn chứa nhiều thứ thảo dược quý hiếm có thể giải được bách độc…
Trên đường về, cách cốc động không xa. Lão dị nhân đốt một đống lửa, song vặt lông con gà rừng vừa mới bắt được, đem lên nướng. Giữa chừng, bỗng cảm thấy có điều bất nhẫn, lão vội vàng quay đi tìm một chỗ giải quyết. Vừa quay lại, đã thấy một tên khất cái rách rưới tay cầm đùi gà của lão mà cắn ngấu nghiến. Lão tức giận bước đến quát “Khất cái to gan, dám ăn trộm đồ của ta!”
Tên khất cái vừa nghe qua giọng, liền quay mặt ra. Bất giác nhận ra hắn, lão dị nhân thốt lên “Là ngươi, Tà Độc lão quái!”
Nghe người gọi tên mình hắn cũng lấy làm lạ. Lão già này trông rất quen, nhưng kỳ thực hắn chẳng nhớ là ai ngơ ngáo hỏi “Ngươi là…?”
Lão dị nhân cười ha hả, bước lại ngồi đối diện nói “Ngươi thật sự không nhận ra ta?”
“Ngươi?” Sau một hồi nhìn thật kỹ, hắn chợt nhớ ra nói “Ngươi chính là Đồng Tâm? À không… nên gọi ngươi là lão dị nhân mới đúng.”
Lão dị nhân gật đầu. Song cả hai cùng bật cười. Hắn thật không ngờ lại gặp Đồng Mặc ngay tại đây. Một kẻ đối với hắn, bằng hữu không ra bằng hữu, thù địch không ra thù địch. Nhưng là một kẻ hắn thật sự cũng chẳng ưa thích gì lại hỏi “Ngươi làm thế nào lại xuất hiện ở đây, không phải ở Y Sơn Cốc của ngươi a?”
“Chẳng phải vì ngươi sao?”
Lão dị nhân khẳng khái đáp, nghe qua hắn tựa có chút mơ hồ lại hỏi “Làm thế nào lại tại ta?”
Xưa nay lão quái này, có hạ dược vào ai cũng chắc gì đã nhớ. Lượng người bị hắn hại, quả là không ít. Lão cũng chẳng muốn nhắc đến, lại lắc đầu nói “Ai~ thôi bỏ qua đi. Còn ngươi, đến chốn này làm gì?”
Bất giác hắn thở dài “Ai da~ Tiểu tổ tông nhà ta, là hắn hại ta.”
“Làm thế nào?”
Lão quái này có một cái thói quen rất xấu. Chỉ cần có đồ ăn ngon hắn liền quên hết mọi thứ, có chuyện đại sự gì cũng đều tuôn ra hết. Vừa nghe lão dị nhân nhắc đến, bao nhiêu bức xúc của hắn liền bộc hết ra “Cách đây không lâu hắn bảo ta chế cho hắn một loại kịch độc khó giải nhất trong thiên hạ. Ta tưởng hắn muốn hại ai đó, hảo chế. Ta đâu có ngờ hắn là tự hạ độc lên mình, sau lại bảo ta đưa giải dược. Ai da~ Ta thực sự là chưa có bào chế ra…”
Lão dị nhân nghe qua cứng người “Lại có loại người xuẩn ngốc vậy sao?”
Hắn lại tiếp tục thở dài “Ai da ~ Hắn rõ là tự hại mình rồi hại người mà…”
Nghe thì thật là buồn cười, nhưng sao có phần quen thuộc… Khiến lão bỗng dưng nhớ tới Diệp Tư Vũ…
…
Trở lại với Y Sơn Cốc. Hồng Ân càng uống rượu càng hăng say. Tinh thần hảo vui vẻ. Chợt nhìn Tư Vũ bảo “Ngươi nha~ Ta nói này ~”
“Được, ngươi nói xem?”
“Vì sao ngươi đối tốt với ta như vậy? Giúp ta luyện kiếm, còn cất công xuất sơn mua rượu lên cho ta nữa a~” Từ đây xuống núi, trở về cũng mất cả ngày.
Lại nói với Hồng Ân, cho y rượu là hảo tốt. Nhưng có lẽ Tư Vũ không hề hiểu vậy đáp “Vì ngươi là nương tử của ta. Ta không tốt với ngươi, còn biết tốt với ai nữa đây.”
Vừa nghe qua khiến y phát cáu “Ta đã bảo ngươi không được gọi ta là nương tử!”
“Thì ta đã gọi ngươi là nương tử đâu. Ta bảo ngươi là nương tử của ta mà. Có cao xanh làm chứng nga~”
“Ã…” Dù sao thì hắn nói rất đúng, Hồng Ân hừ nhẹ một tiếng rồi quay mặt đi. Nghĩ thế nào một lúc lại bảo “Ngươi~ Viết hưu thư đi a!”
“Ã…” Nghe qua thật hảo đau lòng mà. Nhưng đã mang tiếng là nam nhân mặt dày rồi, có dày thêm chút nữa cũng chẳng sao, nghĩ vậy hắn liền khẳng khái nói “Không a~”
“Tại… tại sao chứ? Tại sao ngươi cứ bám theo ta mãi thế? Ta đâu có nợ gì ngươi.”
“Có a!”
“Nga~ Nợ gì?”
Hắn cười nhẹ, đôi mắt ôn nhu nhìn y nói “Là ngươi đã cướp mất trái tim và linh hồn của ta.”
“Ta…?” Hồng Ân kinh ngạc nhìn Tư Vũ, lại vỗ bàn nói “Hảo vô lý nha. Ta đâu có lấy cái thứ đó. Ngươi không có tim làm sao sống được a?”
Nghe vậy hắn cười khổ đồng thời nhẹ hướng mắt lên những vì tinh tú muôn màu trên khoảng không xa xôi kia, nét mặt vô cùng nghiêm chỉnh lại nói “Vậy nên xa ngươi ta mới không thể sống được. Ta phải tìm đến đây để tìm lại.”
“Ân…” Một lời nam nhân kia vừa nói ra, bất giác in sâu vào lòng Hồng Ân một cảm giác xao xuyến kỳ lạ. Làn gió nhẹ khẽ lùa qua, làm lay động lên từng làn tóc của Tư Vũ, cùng một ánh mắt ôn nhu đang hướng về phía Hồng Ân. Làm rạng ngời lên trong mắt y một gương mặt anh tuấn, phong thái phi phàm. Bất giác khiến tim y khẽ dao động mạnh mẽ. Dù là mười phần hắn vừa nói, y chỉ hiểu được hai. Nhưng mà có một điểm, khiến y không thể không nghĩ đến, lại hỏi “Nói vậy ngươi cốt lên đây là để tìm ta không phải vì chữa bệnh sao?”
“Gần như là vậy.”
“Ngươi bằng mọi giá phải lên đây với ta cho bằng được a?”
“Lẽ dĩ nhiên.”
“Nga~~” “Hắn bảo là lên đây tìm ta. Nhưng nếu là bình thường, sư phụ tuyệt sẽ không dung nạp hắn ở lại… Vậy thì lẽ nào…” Sau một hồi trầm tư suy ngẫm, bất chợt hiểu ra, Hồng Ân đứng bật dậy kéo cổ áo hắn lên nói “Là ngươi đã cố ý tự hạ dược mình để được trọ lại đây, có phải không?”
“Ã…” Thường ngày nói Hồng Ân ngốc, nhưng sao hôm nay lại liệu đoán cứ như thần. Dù sao thì cũng lỡ khai nhận rồi, hắn cũng chẳng ngại gật đầu “Đích thị là vậy!”
“Ngươi…” Một lời vừa nói ra, khiến y kinh động đến không thể thốt thành lời. Liệu có thể tin được những lời nam nhân này vừa nói hay không? “Ngươi lẽ nào chỉ vì muốn lên đây gặp ta lại tự đưa mình vào đau đớn và nguy hiểm như vậy?”
Nghĩ đến Tư Vũ lại cười khổ “Ta thật là hết cách a. Ngươi phải đến bốn năm mới được xuất sơn một lần. Ta không thể đợi được cho đến lúc đó. Lại nói đến sư phụ ngươi, bình thường y tuyệt sẽ không bao giờ cho phép ta trọ lại quá lâu trong Sơn Cốc…”
“Đã vậy tại sao ngươi lại dùng loại kịch độc làm gì? Ngươi có biết là ngươi sẽ phải chết nếu không có giải dược không?”
“Dĩ nhiên ta biết.” Hắn gật đầu bình thản đáp “Nhưng nếu không phải là loại kịch độc khó giải. Ta làm sao có thể ở lại đây được.”
“Nhưng nếu chúng ta không thể giải kịch độc được cho ngươi thì thế nào?”
“Thì… ta đành cam lòng chịu chết a~”
“Ngươi…” Bất giác Hồng Ân tức giận đứng bật dậy, đấm mạnh vào ngực hắn quát “Ngươi… ngươi có thể đem sinh mạng mình ra đùa giỡn như vậy. Thật uổng công ta và sư phụ tìm trăm cách để cứu ngươi mà… Tại… tại sao chúng ta lại lo cho loại người như ngươi chứ… ta… ta…” Còn phải tốn công thức khuya dậy sớm, lo mà sắc thuốc cho hắn. Thật là khổ công biết bao nhiêu. Chỉ vì lo cho một kẻ xuẩn ngốc, bất cần sống như vậy…
Thật không thể hiểu được là ngay trong lúc này, y cảm thấy ấm ức đến thế nào mà lại bật khóc. Những giọt lệ châu vốn đang ẩn giấu nơi khóe mắt cuối cùng cũng tuôn rơi. Nam nhân này lẽ nào vì y đến cả sinh mạng mình cũng không cần…
“Hồng… Ân…” Những giọt châu sa từ trên má Hồng Ân không ngừng tuôn tràn xuống, khiến Tư Vũ vô vàng áy náy và xót xa. Nhưng hắn rõ ràng không phải cố ý trêu đùa. Có câu, anh hùng nan quá mỹ nhân quan quả là không sai. Hắn tìm trăm phương ngàn kế, cũng chỉ muốn được gần nương tử xinh đẹp tuyệt thế của hắn, lại kéo tay Hồng Ân ôm vào lòng nói “Hồng Ân, đừng khóc. Ta vô vàng đắc tội ngươi. Nhưng chỉ là ta luôn muốn được gần ngươi. Ta cũng không phải là đem sinh mạng mình ra đùa giỡn. Ta chỉ là đang đánh cược. Không có ngươi, với ta sống cũng chẳng ý nghĩa gì...”
“Ngươi đừng nói nữa! Ta không muốn nghe đâu.” Hồng Ân cường ngạnh đưa tay lên bịt tai lại lắc lắc đầu.
“Hồng Ân…” Gương mặt Hồng Ân áp sát vào người Tư Vũ. Hắn có thể cảm nhận được từng giọt tinh hồng lấp lánh ấm áp đang thấm ướt vào ngực mình, lại khẽ nâng mặt y lên nói “Hồng Ân, ngươi có thể nghe ta nói không? Dù việc ta làm có hơi mạo hiểm. Nhưng ta biết sư phụ ngươi sẽ có cách giải được. Ta tuyệt không xem nhẹ mạng sống của mình. Tha thứ cho ta thêm lần này nữa có được không? Ta chỉ muốn ở bên cạnh ngươi, có được không?”
Những giọt lệ từ trên khóe mắt Hồng Ân bắt đầu ngưng đọng, y nhìn hắn e ngại nói: “Ta… ta chỉ là một nam nhân. Dù có xinh đẹp đến đâu cũng chỉ là một nam nhân. Ngươi tội tình gì lại…”
(ý em là nam nhân thì ko có sơ múi dc =]]z)
“Vì ngươi là thê tử của ta. Dù cho ngươi có là nam nhân cũng đã là thê tử của ta. Chỉ cần là ngươi, Hồng Ân, ta đều nhất mực yêu thương.”
Nhưng dù vậy, trên hết y biết, giữa hai nam nhân đâu thể nào mà hoan ái được, lại nói “Ngươi yêu ta thì được gì? Ta đâu thể cho ngươi…”
Nghe vậy hắn liền mỉm cười, xoa nhẹ lên má y ôn nhu nói “Chỉ cần được gần và thấy nụ cười của ngươi, với ta vậy là đủ.”
“Nga~”
Ngay sau đó hắn ôm lấy Hồng Ân thật lâu. Y như người bất động, không hề phản kháng. Vốn vẫn nghĩ là y ghét người nam nhân này ghê lắm. Nhưng không hiểu sao hôm nay lại thấy mến hắn nhiều hơn. Y lại càng không thể hiểu cái cảm giác này là gì. Hồi hộp và ấm áp. Một cảm giác mà trước đây y chưa từng trải qua bao giờ. Y không căm ghét hắn như đã từng nghĩ.
Bất giác Tư Vũ nhẹ nâng má Hồng Ân lên ngang tầm và hôn lên môi y. Đột nhiên bị một nam nhân chiếm tiện nghi, khiến y có chút khó chịu, sau lại cảm thấy kích thích khi đầu lưỡi của hắn không ngừng duyện lấy của mình. Sau một hồi giao truyền, hắn liền rút quân đi, không quên để lại vài dòng kim tuyến mị hoặc nơi khóe môi y. Gương mặt Hồng Ân đỏ hồng lên phần vì rượu, phần vì mê cảm, càng trở nên thập phần quyến rũ.
Song hắn lại nhẹ đẩy Hồng Ân nằm xuống, đồng thời thượng lên người y. Chợt phát hiện có điều bất ổn, y vội gượng dậy cố đẩy Tư Vũ ra nói “Oa~ làm… làm gì a…”
Hắn mỉm cười ôn nhu vuốt nhẹ lên má y “Làm gì đâu a…”
“Ngươi ~ Buông ta ra…”
Hồng Ân cố chống lại, nhưng thật sự lực lại không bằng, liền bị hắn đè chặt cả hai tay “Hồng Ân a Hồng Ân… ngoan nào…”
Chợt hiểu rõ ý định của Tư Vũ, y lại càng cố giãy giụa, bất giác chân chạm trúng vào nơi sâu kín nhất của hắn… tình cảnh cứ y như đêm bái thiên, càng khiến Hồng Ân thêm phần sợ hãi “Oa~ không… không… ngươi nói là không làm gì a…”
Hắn cố tình không hiểu lại cười gian “Ta có nói vậy a…”
“Ngươi… ô…” Ánh mắt của hắn từ ôn nhu chuyển sang chứa đầy tà khí, liền lập tức hôn khóa miệng y lại không cho phản kháng, đồng thời đưa tay luồn vào trong sam y của Hồng Ân, vừa tìm thấy được thứ vẫn đang mềm mại yếu ớt rũ xuống kia, liền đều đặn xoa lên nó “Ô… a… vô… vô sỉ… buông…”
Hồng Ân kiềm không được, môi hồng dù đang bị chiếm tiện nghi vẫn cố lên tiếng chửi rủa càng khiến Tư Vũ thêm phần thích thú, lại nói “Nương tử ngoan~ Đêm nay ta phải hảo hảo chiếu cố động phòng cùng ngươi…”
“Chiếu… chiếu cố gì… buông… buông…”
Hắn vừa cười gian, vừa trút bỏ hết lớp sam y trên người Hồng Ân ra. Chẳng mấy chốc một thân thể tuyệt mỹ phô ra trước mắt. Đây quả là làn da hảo trắng mịn mà hắn từng mơ ước được chạm vào. Thật chẳng bỏ công hắn khổ lao bao ngày qua mà.
…
a gian quá cơ mà ta thíx
Trả lờiXóa