Vận Mệnh Hồng Nhan
♥
~ Văn Án - Tổng Hợp ~

Chương II
Quỷ kế điệu hổ ly sơn. Hồng nhan thất thủ
♦
Hồi X
♦
Lại nói đến vừa trút được lớp y phục xuống, hắn cứ ngây ngốc mà nhìn, thật khiến Hồng Ân muôn vạn lần xấu hổ giãy giụa “Vô… vô sỉ ~ ngươi nhìn gì a~ nhìn gì a~ buông ta ra ngay~”
“Hảo ~ Đâu được a~ Hồng Ân ngoan, để ta bồi ngươi ngủ nga~”
Nói rồi hắn liền cắn nhẹ lên đầu tiểu hồng hoa của Hồng Ân, khiến y run bấng khắp cả người quát “Oa~ ngủ… ngủ cái gì thế này mà ngủ… Buông… buông ta ra~~~ Aa~~~”
…
Trở lại với lão dị nhân, sau một hồi suy nghĩ cẩn trọng lại hỏi “Ngươi là đến Mễ Hồn Cốc tìm dược?”
Quả là lão Tà Độc vốn đang định đến đó tìm một thứ về làm giải dược, lại gật đầu “Đúng vậy. Còn ngươi, ở đây làm gì?”
Lão dị nhân không trả lời, lại trầm tư suy nghĩ một lúc hỏi “Lúc nãy ngươi nhắc đến tên tiểu tổ tông xuẩn ngốc của nhà ngươi, kỳ thực hắn là ai?”
Lão Tà Độc hừ một tiếng bảo “Không liên quan ngươi~”
“Hảo… ngươi ăn gà của ta mà lại hảo hảo báo đáp nhỉ?”
Lão dị nhân có chút tức giận lạnh nhạt bảo, thật khiến hắn một phen kinh động, cười ha hả đáp “Haha~ Lão huynh bớt giận. Ta thật tình không biết cái này là của ngươi.” Song hắn suy nghĩ một lúc lại nói “Nhưng mà người đó ta có nói, ngươi cũng làm sao biết được.”
Nếu như là một người nào lạ, thì hiển nhiên lão sẽ không biết. Nhưng nếu là hắn thì lão chắc chắn biết. Nhưng lẽ nào lại trùng hợp như vậy, lại hỏi “Tiểu tổ tông nhà ngươi liệu có phải gọi là Diệp Tư Vũ không?”
“Ở…” Quả nhiên lão Tà Độc có chút kinh động hỏi “Ngươi làm thế nào lại biết?”
Đúng thật là hắn. Ngay lúc này thực sự khiến lão dị nhân cứng người. Làm sao có thể ngờ tên nam nhân đó hắn có thể xuẩn ngốc, làm chuyện điên rồ đến như vậy, lại thầm nghĩ “Nhưng… hắn làm như vậy để làm gì?”
Bất giác, lão lại nhớ đến tiểu đồ nhi ngốc nghếch, cùng nghiệp duyên tiền định với Tư Vũ. Lại nói hôm trước khi lão xuất sơn, rõ là y đã vô cùng sợ hãi và lo lắng.
“Lẽ nào, mục tiêu hắn nhắm đến là đồ nhi ta.”
Ngay lập tức lão bấm tay bói ra điều chẳng lành, chợt hiểu ra toàn bộ sự tình, liền đứng bật dậy “Chết! Trúng kế điệu hổ ly sơn của hắn rồi.”
“Hả? Thế là thế nào? Điệu hổ ly sơn gì?”
Lão Tà Độc vẫn cứ nhâm nhi cánh gà ngon lành của mình, nào hiểu chuyện gì đang xảy ra. Lão dị nhân nhìn hắn tức giận nói “Này lão già, ngươi cứ việc đi tìm giải dược cho tên tiểu tổ tông khốn kiếp của nhà ngươi. Ta đi về giết hắn đây.”
Hắn nghe qua thập phần là không hiểu. Chưa kịp nói gì, chỉ thấy lão dị nhân vội thi triển khinh công mà lao đi như tên bắn. Quả thật cơn giận này của lão là vô cùng đáng sợ.
Diệp Tư Vũ quả là quỷ kế đa đoan. Loại độc kế vậy cũng dám liều mình sử dụng, lại ép được lão xuất sơn. Đồ nhi Hồng Ân vốn bản chất ngây thơ đơn giản, chắc chắn sẽ không khỏi bị hắn chiêu dụ. Lần này lão quả thật là vô cùng sơ suất. Trúng kế của một tên nhãi ranh mà không hay.
Nghĩ đến cảnh Hồng Ân bị Tư Vũ hại, lão không khỏi oán giận trong lòng. Ngay lúc này chỉ mong về Y Sơn kịp giải cứu cho đồ nhi. Lại thầm nguyền rủa “Xú tiểu tử, nếu ngươi dám làm tổn hại đến đồ nhi ta, thì đừng trách sao ta không nể tình mà băm thây ngươi ra thành trăm mảnh.”
Nhưng chỉ e là, lúc lão về đến được nơi thì gạo đã nấu thành cơm…
Trong khi đó, tại Sơn Cốc, Hồng Ân bị tên nam nhân kia làm toàn những điều kỳ lạ. Tay hắn hết xoa nhu chỗ này lại vờn sang chỗ khác. Từ đôi tiểu hồng hoa xinh xinh xuống dần… xuống dần đến khoảng giữa hai chân đồng thời kéo nhẹ ngọc hành của mỹ nhân một cách từ tốn…
“Aa── Cái tên biến thái nhà ngươi… Bỏ tay ra!!!!” Lời y vừa thốt ra tựa hồ chẳng liên quan gì đến hắn, cứ như bảo hắn tiếp tục đi. Trong khi đó Hồng Ân bị một mớ cảm giác hỗn độn quái lạ xoay chuyển khiến người trở nên hoàn toàn vô lực, lại như muốn phát hỏa... khó chịu a. Lại nói tên nam nhân này, hắn thật chẳng biết liêm sĩ là gì, cư nhiên đưa tay vào tiểu cúc hoa của y vốn đang thắt chặt lại khiến nó từ từ mở ra. “Aa~ Đau quá…”
Hồng Ân đau đớn thét lên, hắn mỉm cười ôn nhu, tay còn lại xoa nhẹ lên má y sủng nịnh “Hồng Ân ngoan ~ sắp rồi, không đau đâu!”
Tay hắn vẫn không ngừng di chuyển trong đó mà tìm kiếm… Đến y cũng chẳng biết hắn tìm cái giống gì trong đó, chỉ thấy đau đớn và khó chịu cố đẩy đầu hắn ra quát “Vô sỉ này! Rút ra ngay~~ Aa…” Chỉ tiếc lực quá yếu, không làm gì được “Chỗ đó không phải để ngươi làm như vậy… ô… aa…”
Mặc kệ mỹ nhân giận dỗi rên xiết ra sao, Tư Vũ lại chỉ cười một cách tà mị và tiếp tục công cuộc thâm nhập sâu vào bí huyệt. Bên trong nội thành không ngừng co thắt mà cuốn chặt lấy tay hắn, tựa hồ vô cùng hứng thú…
“Tìm thấy rồi!”
Sau một lúc vật vã, thứ cần tìm cuối cùng cũng đã thấy, hắn vội ấn mạnh, xoay xoay vào đó. Bất giác một khoái cảm từ hạ thân xung lên tận não khiến Hồng Ân khóc thét lên mà chửi rủa “Ô ~ OA~ Hỗn đản! Vô sỉ! Rút tay ra ngay a~ Aa~”
“Được… được a~” Hắn gật gật đầu, liền vui vẻ mà từ từ rút tay ra. Theo đó ái dịch nóng rực từ cửa linh khẩu của mỹ nhân cũng bắt đầu lan xuống cánh môi hồng hồng…
“Nhanh thật nha~”
Tư Vũ mỉm cười khẽ xoa má Hồng Ân trêu ghẹo, y tựa hồ như có thể chết đi được vì xấu hổ. Muốn tìm thật nhiều từ cay độc để chửi rủa tên nam nhân mặt dày không biết liêm sĩ kia, nhưng cuối cùng lại bị cái cảm giác ngây ngốc khiến cho y đến thở cũng còn không ra hơi thì lấy hơi đâu ra mà chửi với rủa. Hắn nhẹ ngồi dậy trút bỏ đi lớp trường bào trên người, phần phân thân vừa đập vào mắt khiến Hồng Ân thất kinh vội gượng dậy “Ngươi… ngươi… làm gì?”
Liền sau đó y lại bị hắn đè xuống trở lại, mỉm cười nói “Hồng Ân ngoan~ Hảo hảo giao hoan cùng ngươi chứ còn làm gì nữa đây a~”
“Ô… a… không… không chịu a~” Hồng Ân vội đẩy hắn ra quát tháo. Thực là y chưa bao giờ nghĩ lại lâm vào tình cảnh khốn đốn như thế này “Giữa… giữa hai nam nhân thì giao hoan cái kiểu gì a? Ngươi… dừng lại…”
Y chưa có nghe ai nói qua, lại chỉ biết tình trạng hiện tại là vô cùng sai quấy… Trong khi đó Tư Vũ cười nhẹ, không ngần ngại gì liền đưa phân thân của mình xâm nhập vào tiểu cúc hoa như vừa được khai thông, còn đang e dè co thắt chờ đợi hắn giao hoan. Một tràng đau đớn vừa công tâm khiến Hồng Ân khóc thét quát “Đau aa~~~~~~~ Rút ra ngay!”
Vờ như không hề hay biết gì, hắn cứ vậy mà tiến thẳng vào bí huyệt. Hóa ra nam nhân lại có thể giao hoan bằng kiểu này, thật là đau chết y mà... Hồng Ân càng đau đớn lại càng rên xiết thảm thương “Oa~~ Ta không muốn a~ Không muốn a~ Thả ta ra!”
Quả thật Hồng Ân khiến Tư Vũ vừa xót xa, vừa hảo phấn khởi. Đã thế thì làm sao mà dừng được đây, hắn lại xoa đầu y sủng nịnh “Hồng Ân ngoan, ráng chịu một lúc nữa đi, sẽ hết đau thôi a.”
Nhận ra một thứ quá cỡ không ngừng va chạm vào vách thành vốn đang xiết chặt, thực là muôn phần đau đớn, khiến y càng khóc lóc thê lương. Nhưng cũng vì thế lại góp phần làm Tư Vũ khó mà xâm chiếm vào sâu hơn, vội vỗ nhẹ lên má y nói “A~ Hồng Ân thả lỏng người... thả lỏng người đi… Nếu không sẽ đau lắm a~”
“Ân… aa~” Chỉ sau một lúc dùng gậy công thành, cuối cùng cổng môn quan cũng đã mở. Thật là hảo hảo tác chiến. Hắn vì quá phấn khởi mà không ngừng dịch chuyển tấn công vào nơi khoái lạc nhất của Hồng Ân, khiến y khó lòng chịu đựng thêm được nữa, càng khóc thét dữ dội hơn “Oa~ Oa~~ Sư phụ a~ Lão sư a~ Cứu ta! Cứu ta!”
Nghe qua thật hảo nhức đầu. Đương lúc hào hứng thế này mà cứ gào gọi sư phụ. Lão sư của y mà về kịp, tin chắc rằng Tư Vũ khó mà bảo toàn tính mạng. Song hắn đành cười khổ mà vừa công thành, vừa xoa lên phấn phấn hồng hồng của y mà sủng nịnh “Hồng Ân ngoan ~ Hết đau rồi! Hết đau rồi ~ Ngoan~ Ngoan~~”
“Ngô… oa~ aa~~~ Sư phụ a~~~”
Trong khi đó, trên đường xa xăm, lão dị nhân nghe văng vẳng tiếng đồ nhi mình gào khóc, càng thêm xót dạ. Tâm trạng lão lúc này hệt như kiến bò ngang chảo nóng, thập phần tức giận…
…
Sáng sớm hôm sau, Tư Vũ ngồi dậy tản bước ra bên ngoài dạo mát. Tinh thần hảo sảng khoái. Riêng Hồng Ân đêm qua được tướng công tận tình chăm sóc, đến độ không bước chân nổi xuống giường, không ngừng chửi rủa “Dâm tặc này! Biến thái này! Vô sỉ này! Ngươi dám ức hiếp ta a~ Sư phụ mà về ta tố người giết chết nhà ngươi~~~ Diệp Tư Vũ ngươi vô đây cho taaaaa~~~~~~~~~”
Tiếng rủa hảo vang dội lọt vào tay hắn, nghe mà góp thêm phần thê lương. Bản thân hắn, nữ nhân trong thiên hạ mong được hắn sủng hạnh nhiều không kể xiết. Vậy mà y nỡ đành được ân không biết trọng, lại còn không tiếc lời chửi rủa. Nhưng đối với Tư Vũ, từ ngày quen Hồng Ân, may thay học được mặt dày thần công. Độ dày mặt của hắn cũng đã tăng lên rất nhiều lần. Nghe mãi lại thành thói quen, không hề suy suyễn.
<mặt dày là vậy đó ~ chửi cũng không lủng được cái bề dày mặt anh công này đâu a~>
…
Cả ngày Hồng Ân không bước chân xuống giường là cả ngày Tư Vũ đau thương. Đây gọi là tự mình hại mình mà.
Chiều tối, chịu không được nữa, hắn liền nhẹ nhàng bước đến bên giường Hồng Ân đấm đấm lưng hỏi “Thế nào a~ Đã đỡ hơn chưa?”
Y gạt tay hắn ra “Không cần a~” Lại nhìn sang cái mặt của hắn rõ là có vấn đề lại hỏi “Ngươi lại muốn gì đây?”
“Muốn gì đâu a.” Liền sau đó hắn dừng đấm lưng, đưa tay trượt từ thắt lưng xuống ấn vào trên kẽ hở của song khâu mỉm cười hỏi “Còn đau?”
“Ô…”
“Bất giác bị sàm sỡ, Hồng Ân vội đẩy tay hắn ra, đồng thời ngồi bật dậy lết lết vào sát bên trong giường quát “Ngươi… ngươi… vô sỉ a~ Cút… cút đi cho ta!”
“Ai nha~ Hồng Ân!” Hắn thở dài một hơi, lại cười khổ than thở “Hồng Ân a~ Ta chỉ là quan tâm ngươi thôi. Ngươi thực là đã khỏe lại rồi?”
Thiết nghĩ tên lang sói này lại muốn ăn mình, Hồng Ân vội vàng lắc lắc đầu “Chưa… chưa… Ngươi không được làm càng!”
Hiểu ý, hắn vội lắc đầu phủ nhận “Không không~ Hồng Ân đừng sợ, ta không định làm gì ngươi đâu.”
“Vậy ngươi muốn gì, ta còn đau lắm a?”
Tiếp tục mang bộ mặt sầu thảm đáng thương hại, hắn thở dài “Ta là cả ngày nay chưa có gì để ăn. Hồng Ân, dậy nấu cái gì cho ta ăn đi.”
“Ã…” Tên nam nhân này hảo mặt dày. Đã đày đọa y một đêm thê lương. Vậy mà giờ còn dám đòi y gượng dậy nấu cho ăn. Hồng Ân liếc hắn một cái lạnh lùng nói “Hừ! Ngươi mơ a! Muốn ăn tự nấu lấy mà ăn. Ta không rãnh~”
“Ách…” Nghe qua thực đau lòng chết được, hắn cố gượng cười điềm tĩnh nói “Tự cổ chí kim…”
“Thôi ngay!” Vừa định nói ra một mớ thuyết giảng về đạo phu thê. Nào là thân làm nương tử phải hảo hảo tòng phu. Bao gồm việc bếp núc đó là lẽ thường tình. Ai lại bắt phu quân tự vào bếp… Nhưng thực tình chưa nói được gì lại bị Hồng Ân cắt ngang bảo “Khỏi giảng a~ Ta không hảo nghe. Ngươi, ai bảo đêm qua bạo hành quá làm gì. Ta nói cho ngươi biết. Nếu ngươi chịu không được, thì viết hưu thư đi, xong rồi tìm nương tử khác để mà hảo hảo hầu ngươi.”
“Ách…” Thực không biết nói sao cho đặng. Hắn liền nằm trườn dài xuống giường than vãn “Ây da… Ta đói quá! Đói chết đi a! Đói chết đi được! Đời ta chỉ có duy nhất một nương tử, lại chẳng muốn thú thêm ai. Mà y nỡ bỏ mặc ta chết đói...”
“Ngươi…”
Hồng Ân gần như câm nín mà nhìn Tư Vũ. Chẳng hiểu đây là cái dạng gì, sao mà cực khó coi. Hệt như một tiểu hài đồng nằm vạ đòi cơm. Được thế hắn lại tiếp tục than “Ai nha~ Ta thực là thân mang kịch độc đã chịu khổ chết được, cũng có thể coi như là không có gì đi. Nhưng ta thực là đau lòng khi không phải chết vì kịch độc, mà lại chết vì…”
“Thôi đủ rồi!” Sau cùng vẫn là y chịu không nổi hắn, lại nói “Ta dậy nấu là được rồi chứ gì.”
Song Hồng Ân gượng dậy bước ra khỏi giường, tay chống hông miệng lẩm bẩm “Đau chết ta a~ Ngươi quả là hảo phiền chết đi~”
“Hảo! Nương tử ngoan.”
Vừa nghe gọi nương tử, y liền quay sang trừng mắt nhìn Tư Vũ. Hắn vội quay mặt đi, xem như chưa từng nói gì.
…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét