Thập đại khốc hình – 十大酷刑
~ Văn Án - Tổng Hợp ~
†
Đệ Tam Chương
-----------------------------------------------------------------------------
Tuyết đọng mãi cho đến ba ngày sau, mới bị ánh nắng hút tan dần. Mặt đất khó khăn lắm mới lộ ra được bản sắc, bỏ đi lớp xốp ẩm ướt, lại giống như tấm thảm cao cấp Ba Tư tiến cống.
Ngự hoa viên hoa mai đại trổ, sau một trận đại tuyết, không hiểu mai kia đã khai hoa mãn thụ lúc nào, chúng thần đều nói: Đây chính là điềm lành hiện ra. Những từ a du nịnh nọt không dứt bên tai. Chu Viêm Minh từ trước đến nay không tin dù chỉ là một câu, nhưng vì trấn an lòng người, đã ở trong ngự hoa viên mở rượu yến (tiệc rượu), cũng để chúc cho năm sau mưa thuận gió hoà.
Nói theo lẽ Tiểu Chu bất quá là tạm giữ chức hình bộ chính là một kẻ nhàn rỗi, cũng không có tư cách đứng hàng tịch trung. Nhưng hắn thuở nhỏ tài danh lan xa, mười một tuổi liền được xưng đệ nhất tài tử Tô Châu, mười lăm tuổi được đương kim Thánh Thượng thân điểm Thám Hoa, thời thiếu niên thực làm rất nhiều câu thơ, đến nay còn đang được sĩ tử trung quảng lưu truyền. Liền có người kia lắm lưỡi lắm lời nói: "Đã ngắm hoa, sao không gọi Thám Hoa đến thú cho vui."
Cố tình ép Chu Viêm Minh, cũng là cái người cực kỳ nghĩa hiệp. Lúc trước cùng Nghiêm Tiểu Chu đồng liệt tam giáp là Phó Vãn Đăng cùng Cảnh Loan Từ, hiện giờ đều đã là đương triều nhất phẩm quan lớn, chỉ có Nghiêm Tiểu Chu từ nhân phẩm đến kiểm hạnh cay nghiệt mà lần lượt bị giáng chức. Chu Viêm Minh liền muốn nhìn một chút hắn xưa và nay bình tĩnh trong sáng nhưng lại là một con người lạnh lùng kia có phải hay không bởi vậy mà lại sinh ra một tia quẫn ý (làm chuyện dại).
Lại nói ngày này thời điểm buổi trưa, ánh nắng ấm áp, ngay cả gió cũng không thấy một tia. Trong ngự hoa viên bày biện hai mưới cái bàn lớn, phân biệt vương gia cùng quan viên. Chỉ có Nghiêm Tiểu Chu ngồi một mình ở phía cuối, triều phục màu lục, chỉ cần bạc thấm thoát, lại có vài phần kê đàn hạc rất có ý tứ hàm xúc.
Chu Viêm Minh thực không yên lòng, sớm nghe gọi Ngô hoàng vạn tuế, một mặt nhìn trộm xem thần sắc Tiểu Chu, trên mặt hắn cũng không có cái gì gọi là thần sắc, chính là một mặt bình thản, thật là phản ảnh lên một câu trên phố thường lưu truyền gọi ‘li tục tiểu thuyết lý’*, này là câu một tên to con thô tục dùng để mắng chửi người —— cái chốn đạm mạc đến chim cũng chẳng muốn đẻ trứng, rất mất mặt.
(*Câu chuyện về một người lánh xa thế tục)
Chu Viêm Minh âm thầm cười lạnh một tiếng, thầm nghĩ người này thật thực là huênh hoang, nếu nói hắn hoàn toàn không đố không hận tâm không bóp méo, vô luận như thế nào Chu Viêm Minh cũng không thể tin.
N/t tác giả: Mười đại khổ hình có lẽ lại viết tiếp, vì vậy về sau viết văn lúc đêm khuya, cũng không ảnh hưởng đến tiến độ hành văn bình thường, hơn nữa, ta thích viết nam nhân biến thái xinh đẹp (=))))) ), trầm lạc rất là bình thường , không hợp khẩu vị của ta. ( kia cũng kêu là bình thường, đánh. . . )
Đạo quần thần của nho gia cổ xưa cùng với đạo chu công chi lễ của Khổng Mạnh, Chu Viêm Minh một chữ cũng không tin, hắn biết rõ bọn người ở dưới chân hắn xưng hô vạn tuế, cùng cái gì mà chân mệnh thiên tử toàn bộ đều không có can hệ gì, chính là bọn họ sợ hãi, bất quá là vì hắn thay đổi thất thường cùng với việc nắm hoàng quyền mà thôi, cho nên người trong chốn quan trường ngày ngày khổ công tính kế, cũng chính là người kia hai chữ lợi hại, khổ sở cũng là một tâm bình lặng không muốn không cầu, nhưng làm sao khổ đến nước này cũng phải tranh đoạt một phen?
Chu Viêm Minh thấy lòng người dễ thay đổi lại khó lường, đối Tiểu Chu không màng danh lợi, lạnh lùng không quan tâm hơn thua càng cảm thấy nghi kỵ, người này, ẩn dưới lớp mặt nạ xinh đẹp tuyệt trần lại không biết ấn dấu cái dạng tâm tư xấu xa gì.
Đang âm thầm đo lường tâm địa người, chợt nghe trấn nam vương Chu Viêm Húc cười khẽ một tiếng nói: "Hoàng Thượng mất hồn mất vía như vậy, chẳng lẽ là tâm người đang không ở đây, lại không biết là lưu trên người mỹ nhân nào ở chốn hậu cung a. "
Chu Viêm Húc chính là di mẫu bào đệ của đương kim Thánh Thượng, nhân phẩm thập phần khiêm tốn lại khôi hài, Chu Viêm Minh tâm tính đa nghi hỉ nộ vô thường, cũng chỉ có Chu Viêm Húc mới dám cùng hắn nói đùa, người kia đối hắn dù sao cũng khác hẳn với người ngoài, vài lần bị hắn đường đường chống đối, nhưng lại cũng chưa bao giờ trách tội.
Ai ngờ hắn lời còn chưa dứt, Chu Viêm Minh liền trầm mặt nói: "Trẫm cùng việc của tần phi hậu cung, cũng có thể cho ngươi lấy ra làm trò đùa hay sao?"
Chu Viêm Húc ngẩn ra, hắn nào biết Hoàng Thượng một lòng mặc niệm, cùng ba ngàn mỹ nhân chốn hậu cung kia toàn bộ chẳng có quan hệ gì, này như chân chính nện vào đầu y một đao đi, hắn vội rời khỏi ghế quỳ sát nói: "Thần đệ nông cạn không biết nặng nhẹ, mong rằng hoàng huynh thứ tội."
Chu Viêm Minh một bụng đầy tà hỏa lại còn bị hắn phun một ngụm, hệt như gió táp vào mặt, toàn bộ không có chí khí, vung tay lên nói: “Bình thân, trẫm xem không được cái bộ dáng cợt nhã của ngươi a.”
Chu Viêm Húc lại nuốt nước miếng, mặt cười nói: "Này cả triều văn võ, mỗi người chủ trương một mục, cũng chỉ có thần đệ khẳng cùng Hoàng Thượng giải sầu."
Chu Viêm Minh nhoẻn miệng cười nói: "Thôi thôi, thánh tổ hoàng đế một đời anh danh, lại ra được một kẻ dở hơi như ngươi vậy."
Không khí dị thường vắng vẻ lại bị trấn nam vương này một trận làm nháo, mới hiện ra vài phần thân thiện, Lại bộ thượng thư Cảnh Loan Từ liền nhân cơ hội cười nói: "Hoàng Thượng, có rượu mà không có thơ ca, thì không khỏi làm mất làn gió nhã hứng a, hay là để cho các vị đại nhân đang ngồi đây xuất khẩu thành thơ đi, càng tăng thêm hứng thú."
Chu Viêm Húc giành trước kêu lên: "Ngươi lại hay lý sự, biết rõ bổn vương ngực không vết mực*, lại cố tình đề ra cái chủ kiến này a." (ý nói anh ngu chữ nên bảo em nhiều chuyện =)))
Mọi người nhất thời cười vang lên một tràng. Chu Viêm Minh buồn cười nói: "Ngày thường bản thân không chịu hảo hảo đọc sách, hiện tại lại than oán ai, khúc dạo đầu này, liền bắt đầu từ ngươi đi."
Chu Viêm Húc kêu khổ một tiếng, cũng phải vễnh tai nghiêng má suy nghĩ một lúc lâu sau, nhìn hoa mai mãn thụ kia ngơ ngác nói: “Kia hoa mai nở rộ hảo kỳ lạ —— “
Thần tử ngồi đây muốn cười lại không dám cười, đến mức mặt đỏ tai hồng, cơ hồ muốn thụ nội thương. Ngay cả Chu Viêm Minh cũng là máng ý cười, đối kẻ đệ đệ dở hơi này đúng là vô biện pháp. Dù vô tình cũng bới ra một mớ thiếu sót, lại nhìn Tiểu Chu kia một tay thưởng thức rượu Ngọc Lưu Ly, mi mắt buông xuống, trên mặt trong trẻo cơ hồ không thấy hỉ nộ ái ố, nhất thời một cổ ghét ý nảy lên trong lòng.
Câu thơ thứ hai của Chu Viêm Húc cũng đã oanh liệt tung ra, lại rung đùi đắc ý thì thầm: "Một đóa lại một đóa tựa như hoa lê ––––––" (hoa lê trắng)
Lần này một ngụm rượu từ trong miệng Cảnh Loan Từ, phù một tiếng toàn bộ liền phun ra, vãi hết cả mặt đất. Vội túm Chu Viêm Húc nói: "Vương gia, hai câu này vừa ra, liền cùng vi thần đến đại lao đi.”
Cũng không đợi hắn từ chối, liền mở miệng thì thầm: "Mặc dù giống như lê hoa tuyết trắng, lại như chức nữ tá vũ y.”
Công hậu ngồi đây ầm ầm lên kêu một tiếng ‘hảo’, đều khen: "Vương gia khúc dạo đầu hai câu phong lưu kì thú, lời kết thúc này của Cảnh đại nhân cũng thực hay lắm."
Chu Viêm Húc sao không biết Cảnh Loan Từ là thay hắn che đậy, miệng cười nói: "Đa tạ Cảnh đại nhân viện thủ, ngày khác tiểu vương nhất định phải hảo hảo tạ ơn."
Cảnh Loan Từ cười khổ nói: "Vương gia tha ty chức đi."
Người bên ngoài nào biết đâu rằng bọn họ là thoại lý hữu thoại, cười cười huyên náo, Vân dương hầu gia Diệp Đính Khanh một tiếng nhỏ nhẹ nói: “Có.”
Chợt nghe hắn thì thầm: " Một đóa mai trắng như ngọc thụ giữa lạnh giá, xa xa lâm cung khuyết bàng như cầu Khê Kiều, không biết cận thủy trước hoa mắt, nghi là kinh đông tuyết vẫn chưa tan." (ta là… dịch sát nghĩa ra luôn, có một chỗ vẫn là…. Hihi)
Mọi người đều vỗ tay cười nói: "Không hổ danh là Diệp Tiểu hầu gia, quả nhiên là tài sáng tạo nhanh nhẹn, xuất khẩu thành thơ a."
Chu Viêm Minh cũng gọi người ngự rượu ban thưởng. Diệp tiểu hầu gia kia vốn da mặt cực mỏng, bị mọi người một phen khen ngợi, nét hồng sớm đã hé ra mặt, cơ hồ phải chui trốn xuống phía dưới bàn đi.
Ở bàn mọi người đều ngâm nga câu thơ, cử chỉ đều là tứ bình bát ổn (bốn bề bình lặng, tám bề đều ổn), Chu Viêm Minh lại nghe ra hỗn loạn, cơ hồ muốn ngủ. Chợt nghe Hầu gia Giang Thượng Cầm nói: "Sớm nghe nói về Nghiêm đại nhân thiếu niên thành danh, tài văn chương phi phàm, như thế nào tới trước mặt hoàng thượng rồi lại không xuất khẩu thành chương.”
Nghiêm Tiểu Chu vu oan đương kim Thánh Thượng, này mọi người đều đã biết chuyện, cho nên các triều thần, cũng khó mà không nịnh nọt, liền tìm cơ hội chế ngạo hắn. Trời sinh Nghiêm Tiểu Chu này, tính như thu thủy (nước mùa thu), trầm tĩnh tự chế, như thế nào lại nhầm người này châm ngòi, gương mặt cũng không hướng lên, thản nhiên nói: “Theo như lời Hầu gia nói thì đó đã là chuyện xưa nhiều năm về trước, hiện giờ ty chức chuyên chú về công vụ, trong lúc này lại không còn lòng dạ nào mà thi từ ca múa nữa.”
Giang Thượng Cầm cười ồ lên nói: “Mọi người nghe một chút, một tên tiểu quan hình bộ, lại ở trước mặt ngươi cùng ta nhắc hai chữ chuyên chú, lại không biết Nghiêm đại nhân đây chuyên chú chính là loại đại sự gì.”
Nghiêm tiểu chu nói: “Sự vô toàn diện (chuyện gì cũng không thể có toàn diện), đều là vì Hoàng Thượng phân ưu (hóa giải ưu phiền), ty chức trời sanh tính ngu dốt, khó tránh khỏi phải dùng nhiều chút sức ở công vụ thường, lại làm cho hầu gia chê cười.”
(này thì ngu dốt =)) )
Giang Thượng Cầm bị hắn một phen cường ngạnh thuyết giảng đạo trung (quân), một chữ cũng không thốt nên lời, khụ một tiếng định mở miệng. Lại nghe Chu Viêm Minh trầm giọng nói: “Tức là mở ra cho ngươi một cơ hội trổ tài hoa, ngươi cần gì phải từ chối vậy?” (Chuẩn chết đi…)
Đương kim Thánh Thượng lời vừa ra khỏi miệng, này trong từ xem ra lại là bất đồng. Ánh mắt mọi người đầy trông mong nhìn Tiểu Chu, lại thấy hắn vẫn ngồi nghiêm chỉnh như cũ, thản nhiên nói: “Khẳng thỉnh Hoàng Thượng thứ thần tài sáng tạo kiển sáp* (nông cạn), trăm triệu lần cũng không thể so được với chư vị đại nhân đang ngồi đây, lại sao dám ở trước mặt hoàng thượng mà bêu xấu.” (Này là Tiểu Chu nghe nói văn chương lai láng, lăn lộn quan trường 7 năm, giờ thì văn bay không còn một chữ, không mở miệng ra thì thôi, mở ra là chết người =)) )
Này là quanh minh chính đại dám khơi ý chống đối, mọi người trong lòng nhất thời nhớ tới một giọng hát đầy khuất mắt, người kia lại tự khởi lên khúc nhạc họa, liền dùng chén rượu che miệng mà cười trộm. Tịch gian một mảnh yên lặng, Chu Viêm Minh càng phát ra cái vẻ mặt trầm lặng thoáng dọa người. Đột nhiên Chu Viêm Húc cười khẽ một tiếng nói: “Nhắc tới công vụ, làm cho bổn vương nhớ lại một sự kiện. Năm kia bổn vương phụng ý chỉ của Hoàng Thượng đến tiêu diệt Lãnh Sơn, lại bắt được một tên tiểu tặc, muốn moi từ trong miệng hắn ra một chút tin tức. tiếc rằng đại hình đều đã dụng hết, nhưng lại cũng không thể khiến hắn há mồm, thực làm cho vương gia ta ủ rũ!”
Hắn lời nói mang ý cười, ngữ khí cũng buồn cười, mắt lại hướng Tiểu Chu nói: “Nghiêm thủ phủ, nghe nói trong óc này của ngươi ý đồ xấu xa thần kỳ rất nhiều, thật ngươi nói thử xem, đối phó loại người này, thì dùng cái biện pháp gì?”
Tiểu Chu lặng im một lúc lâu sau, ánh mắt mọi người nhìn hắn cơ hồ có thể coi là thoáng kinh hãi, người này, Hoàng Thượng giận vì hắn không góp vui, Vương gia thay hắn giải vây, vậy mà hắn toàn bộ lại không hề để ý tới, đây có thể nào là không muốn sống lại một lòng muốn chết sao? Chính là một mảnh không gian tĩnh mịch, Tiểu Chu thanh âm cực kỳ trong trẻo dễ nghe nhưng lạnh lùng ở phía cuối vang lên. Mọi người coi như là đã kiến quá qua gương mặt quen thuộc của vị đại nhân vật kia đi, nhưng trong vô thức cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi.
“Này nhất ban giang hồ cường đạo, xưa nay tâm cao khí ngạo, tự xưng là anh hùng.” Hắn nói chuyện, theo thói quen tay sủy vào tụ áo, đầu gục xuống, mọi người chỉ thấy khoảng giữa hai hàng lông mày kia tiểu khỏa hồng chí khiến lòng người cả kinh. “Chính cái gọi là đánh xà bảy tấc, mộc nhập ba phân*, nếu bắt những người này phải cúi đầu, biện pháp cũng chỉ có một cách.” (Câu này ý cũng là muốn khẳng định sự chắc chắn tương tự như câu ván đã đóng thuyền – Đánh rắn bảy lần thì rắn chết, đinh đóng vào gỗ ba phân cũng khó mà gỡ ra. Không biết hiểu đúng không nữa… ai phát hiện sai nhắc nha :D.)
Chu Viêm Húc cười nói: “Này ta thật muốn nghe, lần sau nếu lại có sự phái đi, để cho ta có thể khiến bọn cường đạo mất mặt.”
Tiểu Chu mày châu nói: “Vương gia thật muốn nghe sao?”
Chu Viêm Húc ngạc nhiên nói: “Đương nhiên là muốn nghe.”
“Vậy thì chớ trách ty chức thất lễ.” Tiểu chu thu ngươi (tròng mắt) lại ngẩng đầu lên, hai tròng mắt sóng trung văn nhộn nhạo, giống như thu thủy triền miên “Muốn dập nát cái tự tôn của một tên nam tử có chút cao ngạo vậy, này đưa ra biện pháp chớ quá đen tối, cho người thượng hắn (này rất trong sáng), đương nhiên không nên dùng người hầu, càng là dơ bẩn, súc sinh dơ bẩn càng tốt, nếu có chút người thân hoặc bằng hữu vây một bên xem, kết quả tựu canh diệu liễu, ngày ngày vây thượng, Vương gia còn phải sợ hắn không nhận tội sao?”
(1 chữ thôi ~ đê tiện ~ quan mà đê tiện ~ biến thái thế này a =))))))) )
Chu Viêm Húc há miệng thở dốc, chỉ cảm thấy đầu lưỡi khô khốc, thực không biết nên nói cái gì cho tốt. Nhìn chung tịch thượng, mỗi người sắc mặt trắng bệch, câm như hến, lại coi như bình thường khổ hình kia sẽ không hướng mình rơi xuống đi.
Cảnh Loan Từ nở nụ cười lớn một tiếng nói: “Biện pháp này của Nghiêm đại nhân thật lại tự mở ra một ý tưởng, vào thời điểm ta làm tri phủ ở Chiết Giang, cũng dây dưa vào một vụ kiện án tử, đạo tặc kia phạm tội sát thê hủy thi, biết rõ hắn là hung thủ, nhưng nhân chứng, vật chứng đều không có, hắn cũng liền cắn chặt khớp hàm không chịu mở miệng, Nghiêm đại nhân, lại không biết loại người này cũng có thể đồng dạng dùng biện pháp trừng trị?”
Nghiêm tiểu chu chậm rãi lắc đầu nói: “Loại người nhất đẳng này, chết cũng chẳng biết xấu hổ, nhầm người như vậy làm nhục hắn, rốt cuộc cũng là một cái hành tâm, trừ phi ——”
Hắn ngừng lại một chút, đã thấy tất cả mọi người đang ngồi thẳng ngoảnh đầu lại nhìn hắn, lại giống như tiểu hài tử bình thường nghe kể tích quỷ xưa, rõ ràng là muốn nghe, thần sắc ảm đạm rồi lại dẫn theo vài phần khiếp sợ, hắn liền lạnh nhạt nói: “Tiệc rượu phía trên nói loại chuyện này, không khỏi làm cho chư vị đại nhân mất nhã hứng.”
Chu viêm minh cười lạnh nói: “Cứ nói đừng ngại.”
Tiểu chu nói: “Hoàng Thượng sẽ không trách tội vi thần sao?”
Chu Viêm Minh nhìn hắn chăm chú sau một lúc lâu mới nói: “Thứ ngươi vô tội là được.”
Tiểu chu lúc này mới khẽ giãn ra nói: “Sự tình nói đến, kỳ thật cũng rất đơn giản, bất quá đạo tặc kia khổ hình đại lao vẫn không chịu nhận tội, là bởi vì sợ chết tới cực điểm rồi. Chỉ cần dụng hình thượng trên người hắn, dùng một chút nước sôi làm chín da thịt, lại lấy thiết xoát (dao thiết) đem thịt chậm rãi nạo xuống, làm cho hắn tận mắt thấy tứ chi chính mình biến thành bạch sâm xương khô, khổ sở thật cũng thế, trong đó chịu chút tư vị gian nan, chiêu thượng hắn ước chừng đủ một ngàn lần!”
Gặp Cảnh Loan Từ này đúng là tự tìm cái sợ hãi mà, hắn lại nhạt như cành liễu nhẹ nở nụ cười một chút, gấp một khối thủy chử thịt luộc* lên nói: “Lúc sau hoàn tất hình phạt, khối thịt kia cũng nên đem thấu bỏ vào dĩa, thật không ngại lại mời hắn nếm thử chút “hương vị” của chính mình.” (Thấy gớm luôn ~ Đây đúng là đắc kỷ tái thế mà)
(*Thịt heo luộc)
Đột nhiên oa một tiếng, kia luôn được người ta coi là "Tử giai* hồng trần" Vân dương Diệp tiểu hậu gia đã một tay che ngực, đem mớ thức ăn mới vừa rồi toàn bộ phun ra.
(*tài tử giai nhân: thành ngữ dùng để chỉ những thiếu niên có tài, có sắc)
Chu Viêm Minh sắc mặt trầm xuống, hắn đối thần tử từ trước đến nay trách móc cực kỳ nặng nề, riêng đối với vị Vân dương hầu gia ôn nhu rất có ý thương tiếc, chỉ vì Diệp Đính Khanh tính tình dịu ngoan, nhân duyên cũng tốt, từ nhỏ lại ham thi từ ca múa, nếu không phải kế thừa dương vị hầu gia, sớm đã sống thanh thoát quy ẩn chốn thâm sơn.
Hắn liền vung tay áo lên nói “Vân dương hầu gia thân mình không tốt, mọi người như vậy tan đi. Phúc Hỉ ——”
Tiểu thái giám Phúc Hỉ lên tiếng đáp: “Có nô tài!”
“Ngươi đưa Vân Dương Hầu gia hồi phủ, có điều gì bất ổn, nhanh chóng trở về bẩm báo.”
“Dạ Hoàng Thượng.” Tiểu thái giám lĩnh mệnh mà đi.
Mọi người không hề chế ngạo lại thầm lặng đứng lên, không biết vì sao, trong lòng luôn luôn có chút hồi hộp bất an, chỉ cảm thấy người cao hứng mà đến lại mất hứng mà về, đúng là vắng vẻ tịch liêu nói không nên lời.
Lại nhìn Nghiêm Tiểu Chu vẫn một bộ dáng đạm mạc như cũ, giống như cái người ác ý làm rối lòng người vừa nãy, căn bản là không phải hắn.
(Tiểu Chu a Tiểu Chu ~ ngươi thực là khó đỡ =))))))))))) )
-------------------
//
đợi chương mới a~
Trả lờiXóa