Thiên Thần Sa Ngã
~ Chapter 14 ~
♦
......................
Note: về sau viết bị ảnh hưởng văn phong đam mỹ rồi =.="
...
Hệt như một viên pha lê xinh đẹp. Chỉ có thể ngắm nhìn và nâng niu. Nhưng chỉ một vết chạm, cũng hằn lên đó tì vết, và làm cho nó trở nên hoen ố. Chỉ khi được lau chùi cẩn thận, nó sẽ lại trở nên lấp lánh như ban đầu. Nhưng chỉ lỡ tay đánh rơi, sẽ khiến nó vỡ tan. Khánh Linh, một viên pha lê dễ vỡ và dễ hằng lên những tổn thương.
…
Mãi đến mấy ngày sau, mọi thứ dường như đã có được ổn định. Buổi tối, Thái Khang ngồi ôm một mớ toán làm bài, Khánh Linh ngồi bên cạnh nhìn chăm chú. Vừa được một lúc dường như người kia rơi vào bế tắt, ụp ngay quyển sách lại nói: “Ai…. Thôi không học nữa….”
Khánh Linh có chút ngạc nhiên nhìn anh: “Tại sao vậy?”
Thái Khang quay sang nhìn Khánh Linh, được một lúc nói: “Khó quá, anh không tập trung được.”
Nói như vậy Khánh Linh liền hiểu e dè hỏi: “Em… làm phiền anh học không được sao?”
“A… không phải…” Đoạn anh nhìn lên đồng hồ, thấy đã 10 giờ hơn liền hỏi: “Khánh Linh, em buồn ngủ chưa?”
Khánh Linh gật gật đầu: “Uhm… em đi ngủ trước nha.”
“Uhm, anh đưa em đi ngủ.”
“Nga… em tự… aa…”
Lời còn chưa dứt đột nhiên Thái Khang bế người Khánh Linh lên, đoạn anh đi đến bên giường đặt người kia xuống, đồng thời vuốt nhẹ lên tóc cậu nói: “Ngủ sớm đi em.”
“Uhm…”
Khánh Linh gật đầu, mắt cũng nhắm lại. Nhìn cậu ngủ một lúc Thái Khang quay trở lại bàn học. Quả là có Khánh Linh ngồi cạnh, anh học không vô. Đầu óc đều bị người kia làm cho phân tán đi miền cực lạc, khó quay về. Nhưng cũng là không đành bảo vì cậu làm phiền mà học không được. Đây thật khó xử quá đi.
Thái Khang vừa rời khỏi giường, Khánh Linh liền mở mắt ra nhìn. Nói cậu sao không biết ý của Thái Khang. Chỉ là anh không đành nói làm tổn thương cậu thôi. Nghĩ lại, trong mắt Khánh Linh có chút vui vẻ. Trước đây cậu chưa từng nghĩ sẽ có một ngày được yên bình như này. Tai nạn tình cờ, không chết được lại may mắn tìm được một người con trai tốt nhất trên đời. Nếu được cuộc sống như vậy suốt đời, cậu không mong gì hơn.
Nghĩ miên, nghĩ man cuối cùng cũng chính những suy nghĩ đó đưa Khánh Linh vào mộng. Nữa đêm chợt tỉnh, Khánh Linh ngồi bật dậy nhìn quanh. Sau lại thu mình ngồi một góc không nói.
Hiện đã là một giờ đêm. Thái Khang vẫn còn ngồi trên bàn học, nghe có tiếng động ở giường quay đầu lại xem. Chợt thấy Khánh Linh ngồi thu mình trong một góc giường, anh vội chạy đến bên giường hỏi: “Khánh Linh… Khánh Linh…. Em làm sao?”
Nhìn người trước mặt, Khánh Linh có chút nghẹn ngào không nói liền cúi mặt xuống. Ngay lập tức Thái Khang liền hiểu, nắm lấy tay cậu kéo vào lòng hỏi: “Có phải em đã mơ thấy những chuyện trước kia không?”
Khánh Linh lắc lắc đầu. Thái Khang lấy làm lạ hỏi: “Vậy… sao em lại?”
Sau một lúc lặng thinh trong lòng Thái Khang, Khánh Linh đưa tay ôm anh thật chặt nói: “Anh… đừng bỏ rơi em. Dù thế nào… cũng đừng bỏ rơi em có được không?”
Thái Khang có chút bất ngờ, đoạn anh càng xiết chặt vòng tay hơn nói: “Thì ra là vì chuyện này. Ngốc quá… anh sao có thể bỏ rơi em được đây.”
“Uhm…”
Khánh Linh có chút yên tâm gục đầu trong lòng Thái Khang. Chợt anh đặt cậu nằm trở lại giường ôn nhu hỏi: “Em…. giờ cho anh được không?”
“Cho…?”
Khánh Linh ngạc nhiên nhìn Thái Khang, sau chợt hiểu gật gật đầu. Ngay lập tức người kia liền hôn lên môi cậu, đoạn cậu hé môi ra anh lại đưa lưỡi vào bên trong….
“Ưm… ưm…”
…
Màn đêm vắng lặng, bên trong phòng chỉ nghe những âm thanh a, ưm rất nhỏ cùng tiếng da thịt va chạm.
…
Bất chợt rầm một tiếng, cửa liền mở toan ra, một người phụ nữ đột nhiên bước vào, trong phút chốc cả ba người như rơi vào bế tắt. Khánh Linh cả người lõa thể một trận run sợ, núp phía sau Thái Khang. Sau một lúc cả kinh, dần lấy lại được bình tĩnh người kia nói: “Bận đồ lại đàng hoàng xuống đây.”
Này giữa cuộc mây mưa, cư nhiên lại bị bắt gặp, mấy ai không thấy xấu hổ. Người kia chính là mẹ Thái Khang.
…
Sau một lúc Thái Khang nắm tay Khánh Linh đi xuống nhà. Lại thấy mẹ anh đang ngồi ở ghết sopha mặt cũng hậm hực xuống một trận nóng giận.
Vừa thấy cả hai ngồi phía đối diện. Ngay lập tức bà đứng bật dậy mạnh tay tát vào mặt Khánh Linh một cái tức giận chỉ tay ra ngoài cửa nói: “Cậu, cút ra khỏi nhà tôi ngay!”
“Kìa, mẹ!” Thái Khang vốn không ngờ đến cũng không kịp cản tay mẹ anh lại. Nhìn người kia chịu oan một cái tát, lòng dậy lên một trận đau lòng liền ôm cậu vào lòng, đoạn quay lại giọng đầy trách cứ: “Mẹ… sao có thể…”
“Cậu im đi cho tôi!” Mẹ Thái Khang tức giận mắng: “Cậu nhìn lại cậu xem ra cái gì. Chuyện kinh tởm như vậy cũng có thể làm được hay sao?”
“Kinh tởm?” Một lời bà vừa nói ra khiến Thái Khang cực kỳ phẫn nộ nói: “Con không thấy có gì kinh tởm. Con thật lòng yêu cậu ấy. Như vậy sao lại cho là kinh tởm…”
“Cậu…”
Ngay lập tức bà ngồi xuống ghế lặng thinh không nói. Thái Khang đỡ Khánh Linh ngồi sang một bên. Sau một lúc cạn nghĩ bà hỏi:
“Bây giờ, cậu muốn thế nào? Ở nhà tôi không thể chứa cái loại như thế này…”
Biết là nói mình, Khánh Linh mắt cũng muốn đỏ lên nói: “Cháu xin lỗi vì đã làm phiền bác. Để cháu đi…”
Lời vừa dứt, Khánh Linh liền đứng dậy quay đi. Thái Khang kéo cậu lại nhìn mẹ kiên quyết nói: “Mẹ, con đã từng nói Khánh Linh giờ không nơi nương tựa. Càng không thể để cậu ấy đi như vậy. Nếu mẹ nhất quyết không thể chấp nhận, con cũng sẽ đi.”
“Thái Khang…”
Khánh Linh mắt đỏ hoe nhìn Thái Khang. Cậu chưa từng nghĩ lại có người vì mình mà nói những lời như vậy. Cũng chính vì thế lại khiến cho mẹ anh một trận tức giận đến cứng cả người...
“Cậu… lời như vậy cũng có thể nói ra được…” Bất giác bà bỗng cảm thấy mình thực bất lực, đoạn lắc đầu cười cay đắng nói: “Cậu… muốn làm thế nào thì tùy, tôi coi như chưa từng sinh cậu ra vậy.”
Hiểu lời mẹ, Thái Khang kéo tay Khánh Linh quay đi, chợt Ngọc Diệp chạy đến cản lại nói: “Không được đi… Anh hai, Khánh Linh… hai người không được đi…”
Cô bước đến ngồi xuống bên cạnh mẹ khóc nói: “Mẹ, đừng đuổi anh đi. Đừng đuổi anh đi mà…”
Gạt tay Ngọc Diệp ra bà thở dài quay đi. Này có nói sao bà cũng không tin con trai của mình lại thành như vậy. Chắc chắn là do cậu trai kia dụ dỗ mới ra cớ sự đây. Người kia rõ là oan nghiệt.
…
Vừa nhìn thấy bóng mẹ khuất dáng, Ngọc Diệp kéo tay Thái Khang lại hỏi nhỏ: “Anh hai xảy ra chuyện gì vậy? Sao lại gây với mẹ?”
“Không có gì.” Thái Khang lắc đầu, cô liền nói: “Vậy anh đưa Khánh Linh về phòng ngủ đi, sáng mai không sao đâu… Đừng đi mà… mẹ giận lên nói như vậy. Không nỡ đuổi anh đi thật đâu a… anh hai đừng có đi nha…”
“Em ngoan, đi ngủ đi… chuyện anh tự biết tính rồi…”
Thái Khang nhẹ xoa đầu Ngọc Diệp, cô ngước mắt lên nhìn anh nói: “Anh hai….”
“Ngủ đi em, sáng còn đi học sớm…”
“Nhưng mà…”
“Uhm… đừng lo… anh không đi đâu…”
“Uhm… Anh nhớ nha… không được đi…”
“Uhm… ngủ đi em…”
Ngọc Diệp vừa đi khỏi, Khánh Linh gục trong lòng Thái Khang nước mắt tự nhiên rơi không ngừng.
“Khánh Linh… đừng khóc…. Đừng khóc em…”
Khánh Linh lắc lắc đầu, khóc một lúc lại nói: “Anh… cứ mặc kệ em. Cứ để em đi.… Đừng vì em mà…”
“Nói bậy!” Thái Khang tức giận mắng: “Em không được đi đâu hết, có đi thì anh đưa em đi. Em dù một khắc cũng không được rời xa anh, đừng nghĩ chuyện xa anh nữa biết không?”
“Thái Khang…”
Khánh Linh mắt đầy nước kinh ngạc nhìn Thái Khang, anh lại hôn nhẹ lên môi cậu nói: “Không sao… em đừng lo, anh nhất định sẽ bảo vệ em. Hơn nữa, anh bây giờ… cũng không thể sống thiếu em. Đừng rời xa anh…”
“Uhm…”
…
Sáng hôm sau, Thái Khang không đi học nữa lại muốn tính chuyện dọn ra riêng cùng Khánh Linh. Thời gian trước, anh có đi làm thêm dành dụm một ít tiền. Nói bây giờ dọn ra riêng chắc là vô cùng túng thiếu. Nhưng với anh cũng là không sao đi. Vì người yêu, chịu một chút khổ sở cũng ra làm sao.
Nghĩ vậy, sáng sớm Thái Khang định đi tìm phòng trọ mới. Lúc vừa mở cửa định bước đi, Khánh Linh liền chạy theo muốn đi cùng. Rõ là cậu rất sợ ở nhà một mình cùng với mẹ Thái Khang. Sau Ngọc Diệp sang nói đôi lời, bọn họ liền không đi nữa.
Mấy ngày sau, Khánh Linh vẫn tiếp tục ở lại nhà Thái Khang. Mẹ anh dường như không nói đến nữa. Ngôi nhà bỗng im hơi lặng tiếng đến khó thở. Như vậy Khánh Linh lại càng thêm mặc cảm trong lòng. Ngay cả bước chân ra khỏi phòng Thái Khang cũng là không dám.
Bốn ngày qua đi, thấy sự tình dường như đã ổn. Thái Khang cũng an tâm để Khánh Linh ở nhà mà đi học.
Giữa trưa đợi mãi không thấy Thái Khang về nhà, Khánh Linh ngồi lặng thinh trong phòng. Vừa lúc nghe có tiếng gõ cửa, cậu liền vui vẻ bước ra mở cửa. Chỉ là cảm thấy có chút lạ, bình thường lúc Thái Khang về nhà, có bao giờ gõ cửa đâu…
Cửa vừa mở ra, Khánh Linh một tâm đầy e ngại nhìn người phía đối diện vẫn chưa kịp nói gì, người kia liền nói: “Khánh Linh, cha cậu đến đón cậu về. Mau thu dọn đồ đạc, không nên để cha cậu đợi lâu, về nhà đi…”
“Cha…” Một lời vừa dứt Khánh Linh liền muốn ngã quỵ xuống lắp bắp hỏi: “…cha đến đón tôi về sao…”
“Phải rồi nhanh lên…”
Nói xong người kia kéo tay cậu đi. Khánh Linh lặng bước theo sau tim đập không ngừng. Người đàn ông kia vừa thấy cậu xuống liền tỏ ra lo lắng ân cần hỏi thăm, sau lại dắt tay cậu rời khỏi nhà Thái Khang. Khánh Linh một thân run lên từng đợt, gục đầu bước theo sau chân ông...
Người phụ nữ kia tận mắt thấy Khánh Linh rời đi an tâm quay trở vào trong nhà làm cơm. Ngọc Diệp e ngại hỏi: “Mẹ, như vậy thật ổn không?”
“Có gì không ổn. Không phải ông ấy rất thương và lo lắng cho cậu sao?”
“Chuyện này…”
…
Buổi trưa Thái Khang đi học về, mang theo một ít dâu tây đặt ở tủ lạnh rồi lên phòng tìm Khánh Linh. Vừa mở cửa phòng Thái Khang liền vui vẻ gọi: “Khánh Linh, anh về rồi.”
Không có tiếng đáp lại, Thái Khang đi thẳng vào bên trong đặt túi xách xuống bàn nhìn quanh phòng cũng không thấy ai. Anh vội vàng chạy xuống nhà tìm, thế nhưng tìm một lúc lâu cũng không thấy. Ngay lập tức anh chạy sộc vào phòng Ngọc Diệp, thấy cô đang ngồi trên bàn học, liền hỏi: “Nhỏ, em sáng giờ có thấy Khánh Linh đâu không?”
“Em…” Lúc nãy mẹ có dặn Thái Khang có hỏi gì cũng không được khai ra. Ngọc Diệp cũng không dám cãi lời liền nói: “Em… không thấy…”
Nhìn thấy thái độ Ngọc Diệp có gì đó khác lạ, nghi có chuyện không may. Thái Khang liền bước tới trước mặt cô gặng hỏi: “Có thật không thấy?”
“Em… em… kh…”
Ngọc Diệp lắp bắp mấy lời, cũng không nói được. Thái Khang liền gắt giọng: “Em mau nói đi. Có phải mẹ đuổi Khánh Linh đi rồi phải không?”
“Ph… phải.”
Ngọc Diệp chịu không được áp lực liền mạnh gật đầu. Thái Kháng cả người tối sầm lại, dập mạnh tay xuống bàn: “TẠI SAO VẬY!?”
Ngọc Diệp có chút sợ hãi cúi đầu không nói. Cô không hiểu tại sao Thái Khang lại như vậy. Càng không biết mẹ vì sao nhất quyết đuổi Khánh Linh đi. Đêm đó thực là đã xảy ra chuyện gì… Vừa lúc Thái Khang kéo tay cô lên hỏi: “Em mau nói, mẹ đuổi Khánh Linh đi lúc nào, đuổi đi đâu?”
“Em…”
Ngọc Diệp mắt có chút e dè nhìn Thái Khanh, anh liền hỏi: “Em biết gì, nói mau!”
“Là… về nhà cậu ấy!”
Lời vừa nói ra, Thái Khang cả kinh nhìn Ngọc Diệp: “Em vừa nói gì?”
“Đêm qua mẹ tra hỏi em về chuyện của Khánh Linh. Em đã lỡ khai ra. Sáng ngày mẹ điện thoại cho cha cậu ấy đến rước đi rồi.”
“Em…”
Thái Khang tức giận nhìn Ngọc Diệp mắng: “Anh đã bảo em, mẹ có hỏi gì về Khánh Linh cũng nói không biết mà. Sao em lại khai ra?”
“Em…” Tự nhiên vì chuyện vậy Thái Khang lại lớn tiếng mắng, Ngọc Diệp có chút tức giận nói: “Lần này thì khác, mẹ ép em nói, em không cãi lại được.”
Thái Khang người có chút choáng váng dựa vào bàn, Ngọc Diệp đứng dậy kéo tay anh lên hỏi: “Anh hai, thực sự là có chuyện gì vậy? Em không hiểu?”
Anh lặng yên một lúc không nói gì, lấy lại được bình tĩnh hỏi: “Em có biết nhà Khánh Linh ở đâu không?”
“Em...” Ngọc Diệp hơi chần chừ một lúc lại gật đầu: “Em biết….”
“Vậy mau dẫn anh đi!”
Nói rồi anh kéo tay Ngọc Diệp lôi đi: “Anh hai từ từ…”
Nhà Khánh Linh là một căn biệt thự rất lớn nghiêm trang. Bên trong có vẻ khá hoang vắng.
Vừa đến nơi, Thái Khang để Ngọc Diệp đứng canh bên ngoài leo rào vào trong, lại còn không quên dặn: “Nếu anh vào đó lâu quá không thấy ra, em nhớ gọi điện báo cảnh sát nha.”
“Anh hai…”
…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét