Thứ Sáu, 26 tháng 4, 2013

[Lời dịch] 浮世殇 Phù thế thương [Thần Chi Nguyệt Hiểu]

浮世殇 Phù thế thương


15


Lyrics: Ti Tề

Chỉnh sửa: Thần Chi Nguyệt Hiểu

Trình bày: Thần Chi Nguyệt Hiểu

Translate: Chobits

Edit: ta

Đăng tại Vườn Độc Thoại.

…………..

[Đam Mỹ] Võ lâm ngoại sử【Đồng Nhân Văn】– Đào Hoa - 20

Văn Án - Tổng Hơp


Chúng ta chỉ share từ chương 9 trở đi. 1-8 vui lòng xem tại tổng hợp.


Edit: Lệ Huyết Cung


Beta: Vườn Độc Thoại



------- Chương 20 --------



Vương Liên Hoa mỉm cười nói: "Ta không gọi bằng tên này." Hắn mặc dù lấy hoa đào làm ấn ký, nhưng không có lấy hoa đào làm danh xưng.

Nam nhân lấy hoa so với mình, thì thật là một việc khác người.

Tiểu Ngũ lại tự cố nói: "Ta vẫn nghĩ Đào Hoa là một nữ nhân xinh đẹp, nhưng khi ta nhìn thấy ngươi, chỉ biết ngươi nhất định chính là Đào Hoa." Nói xong lại lắc đầu cảm thán hướng nhìn thi thể trong quan tài: "Đại sư huynh, ta rốt cục cũng nhìn thấy được bộ dáng Đào Hoa như thế nào, đáng tiếc huynh lại không nhìn thấy." Hắn ngày thường vẻ mặt trẻ con, lúc này lại thập phần bi thương như thần khí của người thâm niên, người ta vốn là cảm thấy buồn cười, nhưng ngôn ngữ tình cảm chân thành tha thiết này, nghe xong đúng là cười cũng không nổi.

Vương Liên Hoa khách khách khí khí hỏi han: "Tiểu huynh đệ, xin hỏi khối quan tài nào là của Minh Huyền đạo sĩ?"

Tiểu Ngũ nhíu mày chỉ chỉ trong đó một lúc nói: "Ngươi vì cái gì mà muốn xem quan tài của Minh Huyền chứ không phải của sư huynh ta?" Lời này không đầu không đuôi, hỏi người lại rất hợp lý hợp tình, đều không có ý bỏ qua thế sự.

Vương Liên Hoa lại mỉm cười, cũng không nói lời nào, chỉ đi qua đẩy nắp quan tài ra. Cúi đầu xem xét một lát, đột nhiên nói: "Minh Huyền quả nhiên cũng trúng châm."

Thứ Ba, 23 tháng 4, 2013

[Đam Mỹ] Võ lâm ngoại sử【Đồng Nhân Văn】– Đào Hoa - 19

Văn Án - Tổng Hơp


Chúng ta chỉ share từ chương 9 trở đi. 1-8 vui lòng xem tại tổng hợp.


Edit: Lệ Huyết Cung


Beta: Vườn Độc Thoại



------- Chương 19 --------



Không có.

Đoán trước các trường hợp cũng không đoán được phát sinh. Hai người kia lên xe, sau đó xe ngựa lên đường. Duy nhất chỉ có âm thanh tiếng bánh xe lăn lộc cộc.

Đôi tay Vương Liên Hoa, bởi vì dùng sức xiết chặt mà trở nên tái nhợt, rốt cục lại thả lỏng, hạ xuống. Thẩm Lãng không ở trong xe, vậy ở nơi nào? Cũng không thể kịp nghĩ nhiều, bởi vì hắn có chuyện trọng yếu hơn phải làm. Chỉ đợi vừa đi qua khúc cong, liền theo trong xe thả người mà ra, lướt nhè nhẹ hạ xuống con đường đi ở bên cạnh vách núi. Tư thế tuyệt đẹp như con bướm màu đỏ. Xe ngựa ở trong tầm nhìn dần xa.

Rốt cục thở phào một hơi, quay người lại, đột nhiên liền thấy gương mặt anh tuấn hé ra một nụ cười.

"Thẩm Lãng!" Bởi vì giật mình quá độ, Vương Liên Hoa thiếu chút nữa hét ầm lên.

"Đương nhiên là ta." Thẩm Lãng thực đáng giận mà cười nói, "Nếu không phải ta, chỉ sợ ngươi đã chết mười lần."

Vương Liên Hoa cười lạnh nói: "Nếu không phải ngươi, thật đúng là có rất ít người có thể làm cho ta chết một lần."

Thẩm Lãng nhìn hắn bộ dáng có chút tức giận lúc này, rốt cục nén nhịn cười, thực nghiêm túc mà nói: "Ta vừa rồi trong chốc lát trốn ở dưới xe."

Chủ Nhật, 21 tháng 4, 2013

[Chương II] Vận Mệnh Hồng Nhan - Hồi X

Vận Mệnh Hồng Nhan



~ Văn Án - Tổng Hợp ~


1640351238510435

Chương II


Quỷ kế điệu hổ ly sơn. Hồng nhan thất thủ




Hồi X



 

Lại nói đến vừa trút được lớp y phục xuống, hắn cứ ngây ngốc mà nhìn, thật khiến Hồng Ân muôn vạn lần xấu hổ giãy giụa “Vô… vô sỉ ~ ngươi nhìn gì a~ nhìn gì a~ buông ta ra ngay~”

“Hảo ~ Đâu được a~ Hồng Ân ngoan, để ta bồi ngươi ngủ nga~”

Nói rồi hắn liền cắn nhẹ lên đầu tiểu hồng hoa của Hồng Ân, khiến y run bấng khắp cả người quát “Oa~ ngủ… ngủ cái gì thế này mà ngủ… Buông… buông ta ra~~~ Aa~~~”



Trở lại với lão dị nhân, sau một hồi suy nghĩ cẩn trọng lại hỏi “Ngươi là đến Mễ Hồn Cốc tìm dược?”

Quả là lão Tà Độc vốn đang định đến đó tìm một thứ về làm giải dược, lại gật đầu “Đúng vậy. Còn ngươi, ở đây làm gì?”

Lão dị nhân không trả lời, lại trầm tư suy nghĩ một lúc hỏi “Lúc nãy ngươi nhắc đến tên tiểu tổ tông xuẩn ngốc của nhà ngươi, kỳ thực hắn là ai?”

Lão Tà Độc hừ một tiếng bảo “Không liên quan ngươi~”

“Hảo… ngươi ăn gà của ta mà lại hảo hảo báo đáp nhỉ?”

Lão dị nhân có chút tức giận lạnh nhạt bảo, thật khiến hắn một phen kinh động, cười ha hả đáp “Haha~ Lão huynh bớt giận. Ta thật tình không biết cái này là của ngươi.” Song hắn suy nghĩ một lúc lại nói “Nhưng mà người đó ta có nói, ngươi cũng làm sao biết được.”

Nếu như là một người nào lạ, thì hiển nhiên lão sẽ không biết. Nhưng nếu là hắn thì lão chắc chắn biết. Nhưng lẽ nào lại trùng hợp như vậy, lại hỏi “Tiểu tổ tông nhà ngươi liệu có phải gọi là Diệp Tư Vũ không?”

“Ở…” Quả nhiên lão Tà Độc có chút kinh động hỏi “Ngươi làm thế nào lại biết?”

Đúng thật là hắn. Ngay lúc này thực sự khiến lão dị nhân cứng người. Làm sao có thể ngờ tên nam nhân đó hắn có thể xuẩn ngốc, làm chuyện điên rồ đến như vậy, lại thầm nghĩ “Nhưng… hắn làm như vậy để làm gì?”

Bất giác, lão lại nhớ đến tiểu đồ nhi ngốc nghếch, cùng nghiệp duyên tiền định với Tư Vũ. Lại nói hôm trước khi lão xuất sơn, rõ là y đã vô cùng sợ hãi và lo lắng.

“Lẽ nào, mục tiêu hắn nhắm đến là đồ nhi ta.”

Thứ Bảy, 20 tháng 4, 2013

[Đam Mỹ] Võ lâm ngoại sử【Đồng Nhân Văn】– Đào Hoa - 18

Văn Án - Tổng Hơp


Chúng ta chỉ share từ chương 9 trở đi. 1-8 vui lòng xem tại tổng hợp.


Edit: Lệ Huyết Cung


Beta: Vườn Độc Thoại



------- Chương 18 --------



Sáng ngày thứ hai khi Vương Liên Hoa tỉnh lại, Thẩm Lãng đã không còn ở trong phòng. Cư nhiên lại không biết y đi ra ngoài khi nào. Tính cảnh giác của chính mình từ khi nào trở nên kém như vậy?

Cười thầm tự nghĩ: có lẽ là bởi vì Thẩm Lãng là quân tử còn hắn là tiểu nhân. Làm gì có ai nói tiểu nhân muốn đề phòng quân tử? Mà chỉ có quân tử mới luôn phải đề phòng kẻ tiểu nhân thôi.

Vương Liên Hoa nghĩ đến đây liền có chút khoái hoạt đứng lên. Bởi vậy, lúc nhìn đến ánh mắt Thẩm Lãng khi đề phòng, hắn chẳng những không cảm thấy kỳ quái, mà còn có chút đắc ý.

Thẩm Lãng nhìn Vương Liên Hoa ánh mắt có hay không phòng bị, quả thực tựa như đang nhìn hồng thủy mãnh thú (tai họa ghê gớm). Y đột nhiên cảm thấy được Vương Liên Hoa xiêm y màu đỏ thực chói mắt, bộ dáng mỉm cười rất ôn nhu ngại ngùng còn cố làm ra vẻ hiềm nghi, ánh mắt lại rất mị rất yêu thiếu khí khái nam tử. Y trong lòng cố ý xem xét nhìn kỹ Vương Liên Hoa từ đầu đến chân, sau đó phi thường tiếc nuối phát hiện khuyết điểm trên cho dù so sánh cặn kẽ thì hắn cũng thật sự là đẹp đến câu nhân. (mê hoặc người khác)

Thứ Sáu, 19 tháng 4, 2013

[Đam Mỹ] Võ lâm ngoại sử【Đồng Nhân Văn】– Đào Hoa - 17

Văn Án - Tổng Hơp


Chúng ta chỉ share từ chương 9 trở đi. 1-8 vui lòng xem tại tổng hợp.


Edit: Lệ Huyết Cung


Beta: Vườn Độc Thoại



------- Chương 17 --------



Nếu trên thế gian thực sự có thể ăn hối hận, Tần Tứ nương nhất định sẽ không chút do dự mà ăn hết. Nàng cũng không phải không nghĩ tới trong màn có người. Thậm chí cũng nghĩ tới người này là ai. Bởi vậy, nàng giật màn che ra, trong khoảnh khắc đó thần kinh khẩn trương tới cực điểm, tùy thời chuẩn bị ứng phó biến cố bất ngờ. Nhưng trong màn một chút động tĩnh của người cũng không có, nhìn nàng chính là thần tình hoảng sợ mà xấu hổ.

Gương mặt tuấn tú hé ra, nếu là thường ngày, trang bị xiêm y tiêu sái, chính là tướng mạo công tử phong lưu, đủ để khiến hàng vạn hàng nghìn nữ nhân tâm chiết (tâm chao đảo). Mà lúc này thì bộ dáng lại hoàn toàn bất đồng: tóc đen buông xuống, mặt phiếm hoa đào, mâu (con ngươi) như thu thủy, hai tay tuy rằng nắm chặt đệm chăn, phía trên cổ lỏa lồ, không ngờ lại còn có vài vết hồng ngân, chiếu vào trắng nõn trên da thịt, giống như đóa hoa đào đột nhiên nở rộ trong tuyết, tươi đẹp đến câu nhân (mê hoặc lòng người).

Tần Tứ nương đương nhiên biết. Đóa hoa như vậy, cũng từng ở chính trên da thịt nàng nở ra. Nàng xem xem người trên giường, lại nhìn nhìn Thẩm Lãng, một câu cũng nói không nên lời.

Thẩm Lãng gấp đến độ tay bắt lấy ống tay áo nàng, lúng ta lúng túng nói: "Tứ nương..."

Tứ nương thấy y cầm lấy ống tay áo của nàng, trên mặt lúc đó tựu ra biểu tình giống như của một người nhìn thấy côn trùng. Toàn thân run lên, vội vàng dùng sức đem ống tay áo rút trở về. Vừa quay đầu liền chạy vội ra ngoài. Không hề để ý đến dáng vẻ kỳ lạ của mình lucs vội vàng chạy ra ngoài.

Thẩm Lãng còn ở phía sau kêu: "Tứ nương, nghe ta giải thích..."

[QT] Thiên Hạ Đệ Nhất - Do ký đa tình hệ liệt



[ nội dung giới thiệu tóm tắt ]

Tác phẩm mấu chốt chữ: Liễu Tàn Mộng kì tình

[một người/cái] là truyền thuyết tại tái ngoại đại triển kế hoạch lớn đích võ thánh Liễu Tàn Mộng,

[một người/cái] là ứng với tại quan nội Phụng Thiên đế bên mình đương hồng đích kì thân vương,

[hai người/cái] trên lý luận phải làm đứng ở đám mây thượng [bao quát/nhìn xuống] mọi người đích thiên chi kiêu tử, tại sao hội rơi vào cùng nhau bị đuổi giết đích bất đắc dĩ gặp phải?

Thần Tiên phủ cùng Võ Thánh trang luôn luôn là oan gia đối đầu, vận mệnh đích ác liệt vui đùa nhưng lại làm cho bọn họ hai không thể không tạm thời buông cũ khích bắt tay hợp tác, đang không ngừng tích lũy đích truy binh cùng khoản nợ điều trong cố gắng tìm được đường ra.

Chỉ là...... Chính thức đích địch nhân, dù sao [hay/vẫn là] bên người người này!

[hai cái/con] hồ ly đích mưu tính tranh giành, cuối cùng đến tột cùng là ai thắng ai bị thua!?

[ chính văn ]

Thứ Ba, 16 tháng 4, 2013

[Đam Mỹ] Võ lâm ngoại sử【Đồng Nhân Văn】– Đào Hoa - 16

Văn Án - Tổng Hơp


Chúng ta chỉ share từ chương 9 trở đi. 1-8 vui lòng xem tại tổng hợp.


Edit: Lệ Huyết Cung


Beta: Vườn Độc Thoại



------- Chương 16 --------



"Chúng ta cùng đánh cược đi." Vương Liên Hoa nhìn theo bóng dáng xinh đẹp của Tần Tứ Nương lúc rời đi khẽ mỉm cười.

Thẩm Lãng rầu rĩ nói: "Không đánh cược."

Vương Liên Hoa cười to: "Giai nhân bôn nguyệt đến diện kiến, nhân sinh vốn là nhất đại mỹ sự, Thẩm huynh tội tình gì lại ra cái biểu tình trầm trọng như thế." Nói xong liền đem rượu lên một hơi cạn sạch, lập tức đứng dậy đi.

Thẩm Lãng thấy bộ dáng Vương Liên Hoa không có ý quay đầu lại, trong lòng thầm than.

Tối nay khởi chỉ giai nhân bôn nghuyệt mà đến, chỉ sợ Vương công tử tám chín mười phần cũng muốn thuận theo chiều gió đi.

Bên trong khách điếm chỗ để xe ngựa, hàng hóa của thương lữ chung quy chỉ có vài tiểu nhị trông giữ. Vương Liên Hoa chính là không nghĩ tới, buổi tối trông giữ hàng hóa của Tần Tứ Nương, lại là lam y (áo xanh) lão nhân lúc ban sáng.

Lão nhân kia ngồi ngay ngắn ở đình viện bên cạnh thạch bàn (bàn đá), rót rượu uống một mình, thập phần thích ý khoái trá. Cúi đầu trong miệng còn hừ hừ điệu hát dân gian, giống như đã có vài phần men say. Chính là ngẫu nhiên ngước lên, ánh mắt  sáng như mắt của linh miêu trong đêm, khiến cho người nhìn thấy trong lòng không khỏi rùng mình.

Thực sự kì quái, lão nhân ánh mắt nhìn chằm chằm, không phải xe chở hàng hóa kia, mà chính là của sổ phòng Tần Tứ nương.

Thứ Hai, 15 tháng 4, 2013

[Đam Mỹ] Võ lâm ngoại sử【Đồng Nhân Văn】– Đào Hoa - 15

Văn Án - Tổng Hơp


Chúng ta chỉ share từ chương 9 trở đi. 1-8 vui lòng xem tại tổng hợp.


Edit: Chobits (Gracefairy)


Beta: Vườn Độc Thoại



------- Chương 15 --------



Nữ nhân thích uống rượu cũng không nhiều lắm.

Nữ nhân uống rượu, thường là vì khiến cho nam nhân say thật.

Thế nên mới có câu “Quý phi say rượu”.

Vì khi say hai má đỏ bừng, nhãn tình long lanh, dáng đi uyển chuyển, đều đủ khiến người khác ý loạn tình mê. Điểm tốt nhất khi nữ nhân uống say là, có thể táo bạo câu dẫn nam nhân, mà không tổn hại gì đến phong thái rụt rè tao nhã thường ngày.

Uống một ngụm một ngụm rượu, khi cần còn có thể cau mày một cách khả ái, thể hiện ra việc không chịu được vị cay nồng của rượu. Uống đến một lúc nhất định, liền có thể dùng nhãn tình len lén nhìn nam tử từ trên xuống, mục quang cần phải nhu mị e lệ.

Cứ như thế, nam tử tám chín phần mười sẽ ngoan ngoãn bó tay chịu trói, còn có thể phi thường khờ dại nghĩ rằng chính mình dùng rượu đem nữ nhân thu vào tay, hoàn toàn không hề tự nhận ra rằng mình mới chính là con mồi.

Thứ Sáu, 12 tháng 4, 2013

[Đam Mỹ] Võ lâm ngoại sử【Đồng Nhân Văn】– Đào Hoa - Chương Mười Bốn

Văn Án - Tổng Hơp


Chúng ta chỉ share từ chương 9 trở đi. 1-8 vui lòng xem tại tổng hợp.


Edit: Lệ Huyết Cung


Beta: Vườn Độc Thoại



------- Chương Mười Bốn --------



Từ Trường An hướng thẳng đến Lan Châu, càng đi càng thấy hoang vắng. Tây bắc gió lớn, nếu là lúc chạng vạng, thì đường núi không một bóng người chỉ toàn là cát vàng cuồn cuộn. Phóng tầm mắt nhìn lại, hoàng hôn đỏ như máu, đường dài vô tận, chỉ thấy trời đất vô cùng tịch mịch. Vì thế đáy lòng không khỏi cảm thấy như là bảy phần hào hùng, ba phần bi thương .

Trên đường đi đến Tần Châu, đột nhiên xuất hiện trước mặt một vu hành giả ( người đi đường). Ngàn núi mênh mông trùng điệp, cô gia sơn cốc. Biên cương Vô Phong Vân xa xôi. Bất quá cũng chỉ là đóng quân cạnh biên giới một chút, nhân đó ngâm vài câu thơ Đỗ Phủ, không duyên không cớ, chẳng có gì bất thường. Gặp được người lữ khách mệt mỏi, như thế nào lại cảm thấy có chút đồng cảm, vì thế mà tỉ mỉ chế biến thức ăn từ thực vật, dọn giường sạch sẽ, chuẩn bị nước ấm cho bọn họ tắm rửa.

Lớn nhất thành Tần Châu chính là "Vân Thủy khách điếm", biển hiệu nền đen khắc chữ vàng, Vương Liên Hoa ánh mắt lập tức sáng rỡ.

Đã nhiều ngày bôn ba, bão cát làm cho quần áo hắn bẩn thỉu, các loại lương khô khiến dạ dày hắn đau nhức, quả thực so với miệng vết thương chưa lành thì điều này còn khó chịu hơn. Thật sự nếu không được tắm rửa thoải mái, ăn bữa cơm ngon, hắn quả thực sẽ bắt đầu ghét cả chính mình. (Ảnh giống thục nữ quá =]]z)

Cho dù trong phòng kia có tuyệt thế mỹ nhân khỏa thân đang nằm đợi hắn đi chăng nữa, thì tốc độ hắn vọt vào phòng cũng không thể nhanh bằng lúc này.

[Đam Mỹ] Võ lâm ngoại sử【Đồng Nhân Văn】– Đào Hoa - Chương Mười Ba

Văn Án - Tổng Hơp


Chúng ta chỉ share từ chương 9 trở đi. 1-8 vui lòng xem tại tổng hợp.


Edit: Lệ Huyết Cung


Beta: Vườn Độc Thoại



------- Chương Mười Ba --------



Người thích giết người lại luôn sợ chết hơn so với những người bình thường. Thích nhìn thấy người khác thống khổ, chính mình lại không thể chịu được thống khổ. Nếu đổi lại là Hùng Miêu Nhi bị thương, nhất định là cắn chặt răng không rên tiếng nào, cố hết sức dồn nén nỗi đau trong lời nói.

Mà Vương Liên Hoa đời này cũng chưa làm qua anh hùng hảo hán, cho nên cũng không cần phải dồn nén nỗi đau để mà tỏ ra vui vẻ trò chuyện. Vừa rồi thấy hắn dùng đao loại bỏ đi phần thịt bị thối rữa, hạ đao vừa nhanh lại vừa dứt khoát, nhưng thần sắc tái nhợt như sắp chết, mồ hôi lạnh toát ra đầy mặt, nhịn không được phát ra tiếng rên rỉ rất nhỏ. Lúc hắn đem vật gì đó trông có vẻ đen đen bên trong thịt đào ra, nhìn hắn như chết đi sống lại, đem thứ kia ném ra mặt đất, sau đó liền nằm ngửa mặt lên trời, thở hổn hển.

Thẩm Lãng thấy Vương Liên Hoa như vậy, mặc dù cảm thấy hắn lúc này thiếu chút khí thế của nam nhi, nhưng trong lòng cũng thập phần không đành lòng hỏi: "Ngươi có ổn không?"

Vương Liên Hoa oán hận hỏi lại: "Ngươi xem bộ dạng của ta có ổn không?" Thoáng ngẩng đầu thấy chỗ vết thương máu chảy ra từ đen đã chuyển sang đỏ tươi, hắn vội vàng lấy ra từ trong lòng một lọ bột, hướng chỗ vết thương mà rắc rắc, lập tức nhìn Thẩm Lãng nói: "Ngươi giúp ta băng bó."

Thứ Năm, 11 tháng 4, 2013

[Đam Mỹ] Võ lâm ngoại sử【Đồng Nhân Văn】– Đào Hoa - Chương Mười Hai

Văn Án - Tổng Hơp


Chúng ta chỉ share từ chương 9 trở đi. 1-8 vui lòng xem tại tổng hợp.


Edit: Lệ Huyết Cung


Beta: Vườn Độc Thoại



------- Chương Mười Hai --------



Người chạy đến kia là một thanh niên cỡ chừng hai mươi ba, hai mươi bốn tuổi, dáng người bình thường, tướng mạo trung hậu, cùng một đôi mắt có hồn sáng ngời, khiến người ta ấn tượng sâu sắc, nhị đệ tử phái Hành Sơn - Thạch Tĩnh Viễn.

Thạch Tĩnh Viễn cùng Khổng Cầm, là hai đồ đệ phái Hành Sơn mà chưởng môn Minh Hư đạo nhân rất mực yêu quý, võ lâm nếu có chút hội họp, đều dẫn hai người bọn hắn tham dự, bởi vậy Thẩm Lãng cũng nhận ra. Thấy hắn trợn mắt há hốc mồm, thoáng phản ứng liền kêu: "Đại sư huynh!" Tiến đến ôm lấy thi thể Khổng Cầm khóc không thành tiếng.

Vương Liên Hoa mắt lạnh nhìn bộ dáng hắn cười nói: "Lúc này, làm hậu sự là thích hợp nhất, vừa đúng lúc không sớm cũng không muộn a."

Thạch Tĩnh Viễn cực kì phẫn nộ, đôi mắt gắt gao trừng Thẩm Lãng nói: "Ta nghĩ Thẩm Lãng đương thời là một đại hiệp trượng nghĩa, không nghĩ lại cùng Vương Liên Hoa kết bằng hữu, ta cùng với các huynh đệ phái Hành sơn không hề có thù oán gì với các ngươi, sao lại hạ thủ vô cùng độc ác!"

Thẩm Lãng cười khổ một tiếng nói: "Thạch huynh, trong chuyện này có hiểu lầm, chúng ta cũng vừa mới tới, lại thấy khác thường mới tiến vào xem xét."

Thạch Tĩnh Viễn cười lạnh nói: "Ngươi cho ta là đứa con nít mới lên ba hay sao?"

Vương Liên Hoa cười khanh khách nói: "Ngươi nếu thật sự là đứa con nít ba tuổi, thì chúng ta sẽ không cần thiết phải giết ngươi."

[Đam Mỹ] Võ lâm ngoại sử【Đồng Nhân Văn】– Đào Hoa - Chương Mười Một

Văn Án - Tổng Hơp


Chúng ta chỉ share từ chương 9 trở đi. 1-8 vui lòng xem tại tổng hợp.


Edit: Lệ Huyết Cung


Beta: Vườn Độc Thoại



------- Chương Mười Một --------



Đang ngon giấc chợt bị người khác làm bừng tỉnh, phi thường cảm thấy mất hứng, lại bị người kia đá xuống giường nên vô cùng chật vật.

Người kia hứng khởi, giấc ngủ thoải mái, tâm tình dường như cũng tốt, làm như không có việc gì, từ trên cao nhìn xuống hắn nói: "Hôm nay trời sáng không khí trong lành, thực là một ngày tốt để lên đường."

Thẩm Lãng từ mặt đất đứng lên, đầy châm chọc nói: "Chỉ sợ đoạn đường tiếp theo rất hoang vắng, e rằng ngay cả sơn thần thổ địa miếu thì cũng sẽ có mai phục, không thể dễ dàng mà liệu tính trước được. Chỉ sợ khó tránh khỏi việc phải phải bôn ba liên tục mấy ngày." Nói vừa xong, liền thấy Vương Liên Hoa đang tươi cười nhất thời cứng ngắc, vì thế tâm tình của y cảm thấy đỡ hơn được một chút.

Vương Liên Hoa thở dài một hơi nói: "Đành thế, tương lai trước sau gì cũng bị phục kích, như vậy cũng tốt." Hắn đứng dậy, đi ra ngoài cửa, nhìn thấy đám người bị điểm huyệt, cả đêm không thể động đậy, ngông nghênh hỏi han: "Sáng giờ có ăn gì chưa?"

Mấy người kia mặt đối mặt nhìn nhau, dở khóc dở cười. Thẩm Lãng thấy thế, cũng chỉ lắc lắc đầu, tự mình vào bếp tìm được vài cái bánh bao, liền bỏ vào trong túi cột lại, lấy thêm chút nước, đi ra nói với Vương Liên Hoa: "Chúng ta tạm thời đi thôi."

Thứ Ba, 9 tháng 4, 2013

[Lời Dịch] Bỉ Ngạn Hoa - Vương Phi [Diễm Quỷ Cosplay Theme]

Bỉ Ngạn Hoa


(ngụ ngôn)
Nhạc: Vương Phi | Lâm Tịch


Bài hát được sử dụng làm nhạc nền trong Clip Cosplay Diễm Quỷ của Thần Chi Nguyệt Hiểu (vai Tang Mạch).


Translate: Chobits


Đăng tại Vườn Độc Thoại.


Thứ Hai, 8 tháng 4, 2013

[Lời dịch] Đào Hoa - Kiếm Và Hoa [Thần Chi Nguyệt Hiểu]

Đào Hoa


[Võ Lâm Ngoại Sử - Đào Hoa [Đồng Nhân Văn] Cosplay Theme]


Bài hát này được sử dụng làm nhạc nền của Clip Cosplay Võ Lâm Ngoại Sử  [Đồng Nhân Văn] - Đào Hoa.


Khúc Danh: Kiếm và hoa


Biên Soạn Lại Lời và Trình bày: Thần Chi Nguyệt Hiểu

Translate: Chobits

Edit: ta

Đăng tại Vườn Độc Thoại.

…………..

[Cosplay Đam Mỹ] Ngô Câu

Ngô Câu


Thẩm Bạch Duật: Ayaco


Ôn Tích Hoa: Thần Chi Nguyệt Hiểu


1


[Chương II] Vận Mệnh Hồng Nhan - Hồi IX

Vận Mệnh Hồng Nhan



~ Văn Án - Tổng Hợp ~


1640351238510435

Chương II


Quỷ kế điệu hổ ly sơn. Hồng nhan thất thủ




Hồi IX



Trong khi đó, qua bao ngày vất vã lặn lội đường xa đến Mễ Hồn Cốc tìm thảo dược quý bào chế giải dược, cuối cùng cũng đã tìm được.

Mễ Hồn Cốc là một cốc động, quả thực chứa vô số thứ kỳ độc. Nhưng lẽ hiển nhiên, trong đó cũng ẩn chứa nhiều thứ thảo dược quý hiếm có thể giải được bách độc…

Trên đường về, cách cốc động không xa. Lão dị nhân đốt một đống lửa, song vặt lông con gà rừng vừa mới bắt được, đem lên nướng. Giữa chừng, bỗng cảm thấy có điều bất nhẫn, lão vội vàng quay đi tìm một chỗ giải quyết. Vừa quay lại, đã thấy một tên khất cái rách rưới tay cầm đùi gà của lão mà cắn ngấu nghiến. Lão tức giận bước đến quát “Khất cái to gan, dám ăn trộm đồ của ta!”

Tên khất cái vừa nghe qua giọng, liền quay mặt ra. Bất giác nhận ra hắn, lão dị nhân thốt lên “Là ngươi, Tà Độc lão quái!”

Nghe người gọi tên mình hắn cũng lấy làm lạ. Lão già này trông rất quen, nhưng kỳ thực hắn chẳng nhớ là ai ngơ ngáo hỏi “Ngươi là…?”

Lão dị nhân cười ha hả, bước lại ngồi đối diện nói “Ngươi thật sự không nhận ra ta?”

“Ngươi?” Sau một hồi nhìn thật kỹ, hắn chợt nhớ ra nói “Ngươi chính là Đồng Tâm? À không… nên gọi ngươi là lão dị nhân mới đúng.”

Lão dị nhân gật đầu. Song cả hai cùng bật cười. Hắn thật không ngờ lại gặp Đồng Mặc ngay tại đây. Một kẻ đối với hắn, bằng hữu không ra bằng hữu, thù địch không ra thù địch. Nhưng là một kẻ hắn thật sự cũng chẳng ưa thích gì lại hỏi “Ngươi làm thế nào lại xuất hiện ở đây, không phải ở Y Sơn Cốc của ngươi a?”

[Đam Mỹ] Hoa Hoa Du Long Chap 4

Ta trả nợ tình xa đây, bên china tới đây là ngưng rùi a... chưa có ra tiếp.... Chap này, mới thấu được cái độ mặt dày của anh công. Đại bát cũng đâm thủng không nổi cái độ dày mặt của anh a =)) Tội em Lộ Thương =))

0 0_credit


[Đam Mỹ] Hoa Hoa Du Long Chapter 3



[Đam Mỹ] Hoa Hoa Du Long Chapter 2

0 0_credit


[Dammei] Hoa Hoa Du Long Chap 1

 

0 0_credittuyendung


Thứ Bảy, 6 tháng 4, 2013

Thập đại khốc hình - Đệ tam chương

Thập đại khốc hình – 十大酷刑


~ Văn Án - Tổng Hợp ~




Đệ Tam Chương


-----------------------------------------------------------------------------

Tuyết đọng mãi cho đến ba ngày sau, mới bị ánh nắng hút tan dần. Mặt đất khó khăn lắm mới lộ ra được bản sắc, bỏ đi lớp xốp ẩm ướt, lại giống như tấm thảm cao cấp Ba Tư tiến cống.

Ngự hoa viên hoa mai đại trổ, sau một trận đại tuyết, không hiểu mai kia đã khai hoa mãn thụ lúc nào, chúng thần đều nói: Đây chính là điềm lành hiện ra. Những từ a du nịnh nọt không dứt bên tai. Chu Viêm Minh từ trước đến nay không tin dù chỉ là một câu, nhưng vì trấn an lòng người, đã ở trong ngự  hoa viên mở rượu yến (tiệc rượu), cũng để chúc cho năm sau mưa thuận gió hoà.

Nói theo lẽ Tiểu Chu bất quá là tạm giữ chức hình bộ chính là một kẻ nhàn rỗi, cũng không có tư cách đứng hàng tịch trung. Nhưng hắn thuở nhỏ tài danh lan xa, mười một tuổi liền được xưng đệ nhất tài tử Tô Châu, mười lăm tuổi được đương kim Thánh Thượng thân điểm Thám Hoa, thời thiếu niên thực làm rất nhiều câu thơ, đến nay còn đang được sĩ tử trung quảng lưu truyền. Liền có người kia lắm lưỡi lắm lời nói: "Đã ngắm hoa, sao không gọi Thám Hoa đến thú cho vui."

Cố tình ép Chu Viêm Minh, cũng là cái người cực kỳ nghĩa hiệp. Lúc trước cùng Nghiêm Tiểu Chu đồng liệt tam giáp là Phó Vãn Đăng cùng Cảnh Loan Từ, hiện giờ đều đã là đương triều nhất phẩm quan lớn, chỉ có Nghiêm Tiểu Chu từ nhân phẩm đến kiểm hạnh cay nghiệt mà lần lượt bị giáng chức. Chu Viêm Minh liền muốn nhìn một chút hắn xưa và nay bình tĩnh trong sáng nhưng lại là một con người lạnh lùng kia có phải hay không bởi vậy mà lại sinh ra một tia quẫn ý (làm chuyện dại).

Lại nói ngày này thời điểm buổi trưa, ánh nắng ấm áp, ngay cả gió cũng không thấy một tia. Trong ngự hoa viên bày biện hai mưới cái bàn lớn, phân biệt vương gia cùng quan viên. Chỉ có Nghiêm Tiểu Chu ngồi một mình ở phía cuối, triều phục màu lục, chỉ cần bạc thấm thoát, lại có vài phần kê đàn hạc rất có ý tứ hàm xúc.

Chu Viêm Minh thực không yên lòng, sớm nghe gọi Ngô hoàng vạn tuế, một mặt nhìn trộm xem thần sắc Tiểu Chu, trên mặt hắn cũng không có cái gì gọi là thần sắc, chính là một mặt bình thản, thật là phản ảnh lên một câu trên phố thường lưu truyền gọi ‘li tục tiểu thuyết lý’*, này là câu một tên to con thô tục dùng để mắng chửi người —— cái chốn đạm mạc đến chim cũng chẳng muốn đẻ trứng, rất mất mặt.

(*Câu chuyện về một người lánh xa thế tục)

Chu Viêm Minh âm thầm cười lạnh một tiếng, thầm nghĩ người này thật thực là huênh hoang, nếu nói hắn hoàn toàn không đố không hận tâm không bóp méo, vô luận như thế nào Chu Viêm Minh cũng không thể tin.

N/t tác giả: Mười đại khổ hình có lẽ lại viết tiếp, vì vậy về sau viết văn lúc đêm khuya, cũng không ảnh hưởng đến tiến độ hành văn bình thường, hơn nữa, ta thích viết nam nhân biến thái xinh đẹp (=))))) ), trầm lạc rất là bình thường , không hợp khẩu vị của ta. ( kia cũng kêu là bình thường, đánh. . . )

Thứ Sáu, 5 tháng 4, 2013

[Lời dịch] Nhân Đạm Như Cúc [Thần Chi Nguyệt Hiểu]

Nhân Đạm Như Cúc


[Người lạnh nhạt như hoa cúc]


Nhạc: Nhất cú nhất thương   

Lời: Thần Chi Nguyệt Hiểu (phối âm ca từ gốc, phối không xong đúng là bi kịch – chỉ có thể điền từ đồng âm thật là khổ )

Sửa chữa: Thần Chi Nguyệt Hiểu

Translate: Chobits

Edit: ta

Đăng tại Vườn Độc Thoại.

…………..

Thập đại khốc hình - Đệ nhị chương

Thập đại khốc hình – 十大酷刑


~ Văn Án - Tổng Hợp ~




Đệ Nhị Chương


-----------------------------------------------------------------------------

Một loại lực hấp dẫn cổ quái, mà ngay cả dục vọng cũng như là bị xuyên tạc, đặt hắn ở trên giường làm những chuyện như vậy tình thực cũng như là hướng đến một cái thân chết, ngày thường không dám đối với phi tử hậu cung dùng đủ loại cách như đã dụng trên người hắn. Nhưng như thế nào cũng không nghĩ ra được chính là, hắn - một người như vậy lại sợ đau đến cực điểm.

Chính là đau cũng không chịu thốt ra một tiếng, cắn chặt môi lại, này giống như là ngậm hờn, lại giống như ẩn nhẫn, con ngươi sâu đen như ngọc lưu ly bừng tỉnh, cùng ánh mắt lạnh lùng kia khác nhau một trời một vực.

Hắn càng quật cường Chu Viêm Minh lại càng không chịu buông tha hắn, đau tới cực điểm rồi hắn sẽ khóc, nhưng cũng không giống như người bình thường gào khóc thật lớn, ngẫu nhiên gặp tận mặt hắn mới biết được, hai gò má tựa như ngọc nghiên kia không ngờ lại tràn đầy lệ thủy.

Chu Viêm Minh liền sai người thấp đèn dầu lên, một mặt gần như hung ác dụng hình phạt hắn, một mặt lại có chút tốt hơn chính là nhìn hắn đôi mắt mở to đồng thời rơi lệ, chỉ có lúc sau Chu Viêm Minh đối hắn ôn nhu hơn một ít, hắn liền nhớ rất rõ, hắn thích nhìn người này khóc, nhưng không phải một trận liền khóc, nhất định là phải đúng thời cơ mới có bộ dáng khóc hảo tốt, người này khóc đến tâm hoa cũng được thư thái, chính sự cần truy cứu cũng vong đi hết tám chín mười phần. (ý là ẽm gây đại họa xong, bị anh công thảy lên giường đàn áp – bị áp này ẽm khóc, anh công nhìn quên hết chính sự => hết trách tội ẽm…. này……. này…….)

Thứ Năm, 4 tháng 4, 2013

[Đam Mỹ] Thập Đại Khốc Hình [Bản Preview - Đệ tam chương]

Vâng, đây không phải là đầy đủ, chỉ là vài đoạn mình đọc qua QT thấy bựa cho nên edit lại rồi sẳn share luôn. Ai có ý định muốn xem Thập đại khốc hình, muốn xem, nhưng lại sợ hãi không dám xem, thì cứ sơ sơ vài khúc này a.... Dĩ nhiên là ta edit có cái cớ của ta... nó bựa nên ta edit thế thôi...

Trích thập đại khốc hình ––––––––––––––– Đệ Tam Chương ––––––––– Này là sự biến thái khủng khiếp em Tiểu Chu =]]z


Chuyện là ngày nọ, tai ngự hoa viên ở hoàng cung đột nhiên hoa mai trổ. Này là vừa trải qua trận bão tuyết rất lớn, thật không biết mai đã khai hoa lúc nào. Đây quả là chuyện lạ. Nên các vị quan đều cho đây là điềm lành mà hết lòng ca tụng. Chu Viêm Minh thì một chữ cũng không có tin, nhưng để trấn an lòng người, ngày nọ tại ngự hoa viên bày bố tiệc rượu.

Nghiêm Tiểu Chu này cũng chỉ là quan ngũ phẩm, tạm giữ chức hình bộ làm gì có được đặc ân tham dự tiệc rượu. Nhưng hắn thuở nhỏ tài danh lan xa, mười một tuổi liền được xưng đệ nhất tài từ Tô Châu (ô ô), mười lăm tuổi được đương kim Thánh Thượng thân điểm thám hoa lang, thuở thiếu niên làm rất nhiều câu thơ, đến nay còn đang được sĩ tử từ trung đến quảng lưu truyền. Liền co người kia lắm lưỡi lắm lời nói: “Đã ngắm hoa, thì sao không gọi thám hoa lang đến chung vui.”

Bởi vậy mà Tiểu Chu cũng được cho gọi đến dự tiệc. Người này cùng với Nghiêm Tiểu Chu ngày xưa đậu cùng một bản với Phó Vãn Đăng và Cảnh Loan Từ, nay đều đã là nhất phẩm quan lớn. Chỉ có mỗi Nghiêm Tiểu Chu vì nhân phẩm quá kém mà lần lượt bị giáng xuống.

Lúc dự tiệc, Nghiêm Tiểu Chu cũng là một mình ngồi ở dưới cùng, mặt bình thản, không có chút thần sắc.

Lúc này các vị quan viên cao hứng làm thơ đối ẩm, lại bắt đầu từ Chu Viêm Húc. Hắn vốn là từ nhỏ không chịu đọc sách nên thành ra văn chương không được bao nhiêu. Lại đối ra thành trò cười.

Sau một hồi đối đáp Hầu gia Giang Thượng Cầm liền nhớ đến Tiểu Chu nói

"Sớm nghe nói về Nghiêm đại nhân thiếu niên thành danh, tài văn chương phi phàm, như thế nào tới trước mặt hoàng thượng rồi lại không xuất khẩu thành chương."

Trời sinh Nghiêm Tiểu Chu này, tính như thu thủy (nước mùa thu), trầm tĩnh tự chế, như thế nào lại nhầm người này châm ngòi, lại thản nhiên lên tiếng nói:

“Theo như lời Hầu gia nói thì đó đã là chuyện xưa nhiều năm về trước, hiện giờ ty chức chuyên chú về công vụ, trong lúc này lại không còn lòng dạ nào vu thi từ ca múa nữa.”

Thập đại khốc hình - Đệ nhất chương

Thập đại khốc hình – 十大酷刑


~ Văn Án - Tổng Hợp ~




Đệ Nhất Chương


-----------------------------------------------------------------------------

“Kỳ thật, mọi chuyện cũng không cần phải khó khăn như vậy.”

Tiểu Chu nói xong chậm rãi bỏ tay xuống, tay hắn rất đẹp, đầu ngón tay màu hồng đỏ, da vẻ thật trắng, giống như hương lan tỏa giữa đêm khuya.

"Ý của Nghiêm đại nhân là ——" Phó Vãn Đăng nữa thân mình bị che khuất dưới bàn, mặt không chút huyết sắc nhìn hắn, người kia giữa hai hàng mi mắt có một điểm khỏa hồng chí (điểm màu hồng – chu sa) thấp thoáng lay động, ẩn bên trong vẻ quyến rũ che dấu vài phần sát khí.

Tiểu Chu khóe môi nhấp nháy, rõ ràng là hiểu rõ sự tình, muốn nói lại thôi. Phó Vãn Đăng biết rõ là hắn khó xử, liền một tay chỉ lên trời nói: "Việc này là chuyện cơ mật, nếu như để cho người thứ ba biết được, đầu lưỡi của ta liền để cho ngươi lấy đi."

Tiểu Chu thản nhiên nói: "Dù là ai cũng vậy, chính là ta thật không biết phải giao phó cho Thánh Thượng như thế nào mới tốt.”

Phó Vãn Đăng nở nụ cười: "Ngươi không nói, ta không nói, Thánh Thượng mặc dù mắt có thể thông thiên, nhưng hắn làm sao có thể hiểu rõ được?"

Tiểu Chu nhìn lại hành động chính mình một lúc lâu sau mới nói: "Ta nói như vậy rõ ràng là —— muốn tha cho hắn một con đường sống."

Phó Vãn Đăng hạ thấp giọng nói: "Tâm địa Nghiêm đại nhân từ khi nào lại biến thành Bồ Tát như vậy, ngươi còn thương hại hắn, sao lại không thương hại ta?"

Tiểu Chu trầm tĩnh hồi lâu, đầu ngón tay bỗng nhiên đặt tại điểm màu ửng đỏ trên bàn bát tiên thượng: "Lột da không thấy máu, rồi lại còn có chuyện gì khó xử!"

Phó Vãn Đăng đôi mi thoáng giãn ra nói: "Thỉnh Nghiêm đại nhân chỉ giáo."

Tiểu Chu âm sắc trong trẻo nhưng lạnh lùng, không mang theo nửa phần trần tục khí lại có phần êm tai nói: "Dùng nước đá trấn đoản đao, ở trên đỉnh đầu của người này, một đạo đao khai bốn lỗ lớn, đổ thủy ngân vào, thủy ngân ở giữa đem máu đông lại, này tự nhiên đem da thịt chia lìa, phần dưới người đang đau nhức, phần trên thân thể theo vết đao dùng lực lóc ra, như này rõ ràng là một khối thịt luộc trần trụi, đừng nói là máu, mà ngay cả nước mắt, cũng làm cho hắn tiết không ra được một giọt."

Phó Vãn Đăng nhịn không được hơi hơi rùng mình một cái, lại nhìn Nghiêm Tiểu Chu vẻ mặt cùng bộ dáng vẫn rất là vân đạm phong khinh (hời hợt), chính là khỏa hồng chí giữa đôi mi kia càng phát ra tiên diễm ướt át . Hắn nở nụ cười lớn một tiếng nói: "Đại nhân quả nhiên là hảo thủ đoạn, thực làm cho Phó mỗ bội phục."

[Thiên Hạ Đệ Nhất] Thiên Hạ - Trấn Mệnh Ca

Thiên Hạ - Trấn Mệnh Ca


Ca khúc này nguyên bản là Trấn Mệnh Ca (Họa Bì) được các bạn bên nhóm cos của Thiên Hạ Đệ Nhất viết lại lời.


Đây cũng là ca khúc được sử dụng trong cosplay MV Thiên hạ đệ nhất.


Nhạc nền của nhà ta luôn đó a.


Nguyên khúc / "Trấn Mệnh Ca"


Viết lời / Thiên Lạc


Người hát / Dương Bì Vi Cừu (cừu khoác da dê)


Lời tự bạch - Thiên hải vô bối


Liễu Tàn mộng - Thiên hải vô bối


Hiên Viên Dật - A Xuân


Dạ Ngữ Hạo - Siêu Cấp Sài Chính ( củi khô chính hãng siu cấp  )


Kỳ Tình - Thanh Chưng Cẩm Lý


Hư Dạ Phạm - Đằng Tân


Hải Báo - Nam Băng Minh Hồ


Đặc biệt cảm tạ: Hoa Lan Đỏ


Translate: Chobits (Gracefairy.wordpress.com)


Đăng trên nhà: Vườn Độc Thoại


Đừng rinh đi.


--------------------------------------------


Thứ Hai, 1 tháng 4, 2013

Hai Người Một Trái Tim Chapter 6

Hai Người Một Trái Tim


- Tổng Hợp -


...............

Chapter 6:
------------------------------------------------------------------------------------


Sáng sớm hôm sau, Vy đứng trước cổng trường không biết đợi ai mà ngó qua ngó lại. Tuệ Cơ bước lại thấy Vy cười tươi, và vỗ vai gọi:

-Wey! Chờ ai vậy?

-Hả! “Vy giật mình quay sang thấy Tuệ Cơ” –Đâu! Đâu có chờ ai đâu? Sao nay đi học sớm vậy?

-Sớm hả? “Tuệ Cơ nhìn đồng hồ” –Đâu có! Bây giờ là 7 kém 10 rồi! Đâu có sớm! Còn Vy, đứng đây làm gì mà không vào lớp? Hì… Chờ Tuệ Cơ hả?

-Không có đâu! Tại thấy còn sớm nên đứng đây chơi thôi! Ai mà thèm chờ Cơ chứ?

-Hic… hic… “Thúc thích khóc” –Tủi thân quá!... hu… hu… hu… Người ta cái gì cũng lo lắng cho hết… thế mà có chờ không cũng không nhận nữa! hic hic…

Hai Người Một Trái Tim Chapter 5

Hai Người Một Trái Tim


- Tổng Hợp -


...............

Chapter 5:
------------------------------------------------------------------------------------


Lời nói thứ 4: Con người là một thứ ích kỷ. Cái gọi là yêu thương nhân loại là gì? Chính là đạp lên nhau mà sống có đúng không? Hãy để ta chứng tỏ điều đó!

Chiều hôm nay, tại một số khu vực ở quận 7, sau một trận mưa lớn thì xuất hiện một thứ côn trùng kì dị. Theo chuyên gia cho biết, thì chúng là những con sâu lông đã tiến hóa. Nhưng không thể nào giải thích được nguyên nhân nào gây ra sự tiến hóa của chúng.

Chúng xuất hiện hàng loạt và nhiều vô số, lan tỏa dầy đặc khắp cả khu vực quận 7. Ngay sau đó chúng bắt đầu phá hoại cây cỏ, những nơi nào có chúng thì mọi sự sống đều trở nên cằn cõi. Rồi chúng chuyển sang tấn công con người. Thoạt đầu có khoảng 87 trường hợp người bị chúng tấn công, trong đó chỉ có 16 trường hợp là sống sót. Còn lại đều đã tử vong… Qua phẫu thuật, người ta phát hiện bên trong cơ thể người chết chỉ toàn là sâu. Còn các bộ phận bên trong cơ thể dường như đã bị chúng ăn mất. Những con sâu này, bình thường là màu đen, nhưng ở đây lại xuất hiện cái màu đỏ như máu, chúng loi nhoi lúc nhúc bò và rất nhanh đã nhảy sang tấn công những y bác sỹ làm phẫu thuật… Từ đó chúng bắt đầu lan tràn và càng trở nên nguy hiểm… Đặc biệt chúng sinh sôi, nãy nở rất là nhanh trong cơ thể người, có thể trong vài phút từ một, vài con chúng có thể nhân bản ra hàng ngàng con, tốc độ thật kinh hồn… Hơn thế nữa, hiện tại con người không có cách gì để diệt được chúng. Thuốc trừ sâu, hoàn toàn vô dụng với chúng. Chính vì vậy, để tránh tình trạng lây lan nhanh của chúng, cảnh sát buộc lòng cách ly cả khu vực quận 7. Với những trường hợp các nạn nhân mang sẵn mầm sâu trong người, bất kể sống hay chết thì buộc lòng phải đem đi thiêu hủy…

Trên là bản tin thời sự đặc biệt buổi chiều… Ngay sau khi biết được sự việc, Tuệ Cơ buộc lòng phải làm một chuyến đi liền qua quận 7, cùng với một cô nàng chuyên gia gây rắc rối. Thiên Vy bắt Tuệ Cơ phải dắt mình đi theo xem cho biết.

Hai Người Một Trái Tim Chapter 3 - 4

Hai Người Một Trái Tim


- Tổng Hợp -


...............

Chapter 3
----------------------------------------------------------------------------------------------

Sáng hôm sau, tại trường trung học “VNHS”. Tuệ Cơ lon ton bước vào trường. Vừa đi vừa ngáp dắn ngáp dài, nhìn ngó xung quanh. Rồi cô lại ngồi xuống một băng ghế đá… ngắm nữ sinh. Cũng không lạ lắm về chuyện này vì nữ sinh trường này với bộ đồng phục dễ thương. Váy sọc caro ngắn vượt lên khỏi đầu gối, áo sơ mi duyên dáng với chiếc nơ buộc sau lưng ôm sát eo. Lộ rõ 3 vòng cực kỳ gợi cảm vốn có của một cô con gái. Bởi vậy, nữ sinh trường này đứa nào cũng nhờ bộ đồ mà trở nên đẹp như tiên… Nói quá rồi!

Tuệ cơ cứ ngẫn ngơ nhìn gái… chợt thấy tối đen như mực… tối đến không còn nhìn thấy gì nữa… “-Có phải tự nhiên mà bị mù rồi không? Sao lại như vậy?” Tuệ Cơ tự hỏi mình như thế… Bỗng có tiếng cười khúc khích phía sau lưng cô:

-Hú lê! Đoán xem ai nè!

Giờ mới nhận ra là không phải bị mù mà là có đứa đứng sau chơi trò bịt mắt. Hèn gì không thấy tối mới lạ! Tuệ Cơ mỉm cười rồi khẽ nhấc tay người đó ra, nói:

-Tiểu thư Thiên Vy của tôi ơi! Cô lại khéo đùa nữa rồi!

Thiên Vy tỏ thái độ giận dỗi ngồi xuống kế bên Tuệ Cơ :

-Oa! Chán ghê! Sao không giả vờ là không biết đi chứ!

-Sao vậy? Biết là biết? Còn giả bộ làm gì? Không thích! “Bỏ tay sang choàng lên vai Thiên Vy tỏ vẻ than mật”

–Tự nhiên lại giận rồi à?

-Không có! “Thiên Vy lắc đầu, gạt tay Tuệ Cơ ra” –Sao? Đêm qua đi đến mấy giờ mới về nhà?

-1 giời mấy!... Mà sao lại hỏi vậy? Sao biết đêm qua mình không có ở nhà?

-Đêm qua gọi điện thoại tới. Nhưng không ai bắt máy là biết rồi!

-Ừ! Mà đêm qua chắc khuya lắm Vy mới gọi phải không? Có chuyện gì vậy? “Nhìn sang tay của Thiên Vy ngạc nhiên” -Ủa? Tay bị gì ma băng bó ghê vậy?

Hai Người Một Trái Tim Chapter 2

Hai Người Một Trái Tim


- Tổng Hợp -


...............

Note: cái chương bựa đời này...... con bé Tuệ Cơ .... này đúng là ba chấm....

Chapter 2
----------------------------------------------------------------------------------------------

Lời nói thứ 3:
Khi bánh xe thời gian bắt đầu vận chuyển, đó cũng là lúc nó sẽ chở một số phận con người đi theo. Và tất cả những gì thuộc về vận mệnh cũng sẽ trôi theo đó. Nó sẽ làm thay đổi tất cả. Chỉ có vết lằn trên đường xe quay là “Con dấu” không bao giờ thay đổi! Đó cũng chính là quá khứ của vận mệnh còn sót lại. Rồi khi bánh xe thời gian chuyển động đến một lúc nào đó, nó sẽ dừng lại. Đó là khi số phận kết thúc. Con người sẽ đi vào cõi vĩnh hằng. Sau đó bánh xe sẽ quay trở lại một lần nữa. Thì sẽ lại bắt đầu một số phận mới. Một cuộc đời mới!

Màn đêm vây dầy đặc trên những quảng đường. Mưa tuôn như trút nước… rào…rào… tiếng gió hòa vào trong tiếng mưa đêm khiến người ta chạnh lòng đến khó ngủ! Thoáng nghe qua, như tiếng than khóc của một ai đó. Đêm nay lại là một đêm dài đăng đẳng. Thủy Vân ngồi lặng im bên khung cửa sổ. Nhìn ra bên ngoài, lắng nghe tiếng mưa rơi và cảm nhận một cảm giác nào đó trống rỗng nhưng lại có nét xuyến xao khi cô cố nhớ về một kỷ niệm nào đó mà cô đã bỏ quên từ lâu…

Ở một nơi khác, trên một đoạn đường dài… Mưa vẫn rơi dày đặc khiến cho người ta không thể nào nhìn thấy được chính mình… Một cô gái vóc dáng mảnh khảnh lê từng bước chân đi lang thang qua khắp các con phố. Đã khuya rồi, trời lại đang mưa lớn. Vậy mà cô ta đang đi dạo à? Không biết nữa! Cô ta cứ đi mãi… đi mãi… đến cái nơi đã xảy ra vụ tai nạn tiễn ba cô gái lên đường, thì cô ta dừng lại, không đi nữa. Chỉ nhìn nơi đó một cách buồn bã…

Chợt “Bụp”... bóng đèn đường bỗng vụt tắt… lọng đèn treo trên cột cứ lắc lư chao đảo liên tục… Ánh sáng cứ lóe lên rồi vụt tắt một cách thất thường… “Roẹt”...”Ầm” … Một tiếng sấm vang trời vừa đánh xuống tại chổ cô gái đang đứng, làm dây điện đứt đột ngột… một đầu dây rơi xuống người cô gái… Rồi quấn chặt vào người cô ta... Một luồng điện cao áp vây chặc lấy cô không buông, rồi đột nhiên bóc cháy... Mưa vẫn tiếp tục rơi... nhưng lại không thể nào dập tắt được ngọn lửa đang bừng lên từ phía cô gái...

Hai Người Một Trái Tim Chapter 1

Hai Người Một Trái Tim


- Tổng Hợp -


...............

Chapter 1
----------------------------------------------------------------------------------------------

Lời nói thứ 1:

+Với những điều có thể làm được nằm trong tay tôi, tôi đều sẽ làm bất kể đó là gì. Khi xảy ra có hậu quả gì, tôi sẽ mặc kệ. Thế nào là quả báo? Con người cho quả báo là gì? Tôi không biết? Cũng chưa từng thấy! Chỉ biết rằng quả báo trong tay tôi. Tôi có thể điều khiển nó. Tôi có thể làm tất cả những gì tôi thích. Vạn vật trong tay tôi để mặc tôi sử dụng... Và tất cả chỉ là một trò chơi!

+Có ai hỏi cuộc sống là gì? Sống để làm gì? Và câu trả lời chính là: Cuộc sống là nơi người ta tồn tại. Sống là vì người ta chưa phải chết. Và người ta phải làm tất cả vì một chữ sống. Làm để có ăn, có cuộc sống đầy đủ, sung sướng. Nhưng với tôi, làm chỉ để cho cuộc đời bớt nhàm, bớt chán. Nhưng dù cho có làm gì đi nữa, thì cuộc đời này vẫn thế, vẫn cứ nhạt nhẽo và đáng ghét đến vô cùng. "Thật đáng ghét để tồn tại trên đời này!" Có ai muốn chết không? Sao lại không chứ? Nhưng nếu khi bạn muốn, thì hãy gọi cho tôi nhé! Chúng ta sẽ cùng nhau đi!

Đó là tất cả những lời nói xuất phát từ một trang webside:"Overlife.com".

[SJA Fiction] Hai Người Một Trái Tim

Đây là một tác phẩm thể loại huyền bí, và Shoujo Ai (tức là gxg) mà mình viết cách đây cũng khá lâu rồi, khi nào rãnh sẽ tiếp tục. Nếu xét về tính rùng rợ và kinh dị thì bộ này đúng thấy gớm lun. Đọc rùng mình. Và cũng khá hài.

Title: Hai Người Một Trai Tim (No heart)

Authour: 独白の庭

Source: Belong to vườn độc thoại...

Genre: Ma thuật huyền bí, và tất nhiên là yuri

Rating: 16+

Sumary: Đọc tới đâu hiểu tới đó nha!

Notes: Những chập sau có viễn cảnh ac! Yếu tim khuyến cáo đừng nên xem!

-----oOo__HAI NGƯỜI MỘT TRÁI TIM__oOo-----


Chapter 1


Chapter 2


Chapter 3-4


Chapter 5


Chapter 6