Chủ Nhật, 5 tháng 7, 2015

[Đoản] Lam Hạ Vũ Chi Kỷ Sự






coverTác giả: Ám Trần Di Tán
coverNguồn: Vườn Độc Thoại
coverSố chương: Đoản Văn
coverChính Văn: Bạch Vô Diện
coverTình trạng: Hoàn





Thể loại: Tạm ngược, cổ trang cung đình, mỹ thụ x tra công...

Đôi lời nhắn nhủ: Câu chuyện này xảy xa trước và sắp đến lúc Lam Hạ Vũ trở thành Bạch Vô Diện ●﹏●

~ Lời tự ~


Hắn lại cố ngước mắt lên nhìn y một lần cuối cùng, thật kỳ lạ, một kẻ sắp chết vì sao lại phải nhìn mặt thân nhân lần cuối mà trong khi y còn chẳng muốn nhìn thấy hắn? Sau đó lại tự hiểu rất rõ, hắn sống chỉ khiến người xung quanh chán ghét, lúc chết đi người người hạnh phúc, hắn chỉ là muốn nhìn thấy biểu tình như thế của bọn họ trước lúc chết. Tuy rằng chính mình chịu nhiều bi thương nhưng chỉ cần có người vì hắn mà vui vẻ như vậy cũng là đủ rồi.

Hình dáng của hạnh phúc xa xôi vô tận, một thứ ai cũng có thể nhận được, duy nhất có hắn vĩnh viễn không được, thân hắn chẳng qua chỉ là cỏ rác ven đường trải ra cho người đời đi qua tìm thấy hạnh phúc của chính mình, rồi cứ thế âm thầm trôi về phương khác, không một ai nhớ đến cũng không một ai quan tâm.


 

~ Lết nào |५(>‘o’)>~( ‘-’ )~


~ ~ ~


Người hắn yêu đã đem lòng yêu một người khác đến say đắm, chân thành chung tình đến mức trong mắt y dường như không còn tồn tại bất cứ ai khác, Hạ Vũ nghĩ đến lại cười thê lãnh, muốn chấp nhận sự thật này nửa lại không muốn.

Người y yêu càng phũ phàng bao nhiêu thì y lại có bấy nhiêu chán ghét đối với hắn. Cuộc sống vốn là luôn luôn không công bằng, hắn ở nơi này mỗi ngày chờ đợi đến mỏi mòn vẫn không thấy được người hắn muốn gặp, vậy mà người đó dù có thể gặp y mỗi ngày lại tỏ ra phi thường chán ghét.

Y vì thế đau khổ, hắn lại đau khổ bội phần muốn tìm đến an ủi y cũng là cấp cho mình một cái an ủi, vậy mà mỗi lần đến y lại càng tỏ ra không vui. Một ngày y nói hắn đừng mang bộ mặt ủ rũ đó đến tìm y nữa, hắn cũng biết chính mình không tốt, dù vậy hắn cũng không biết làm cách nào để thay đổi, vì thế mỗi ngày hắn lại ngồi trước gương tự cười một mình. Cho đến một lúc hắn có thể cười được thì lại vội vàng đến tìm y một lần nữa, lúc ấy tâm tình y có vẻ như không tốt, vừa thấy hắn đến đã tỏ ra khó chịu, dù hắn có mỉm cười y vẫn cứ lạnh lùng xua đuổi.

Thấy hắn đau khổ thất vọng, không biết trong lúc đó y đã nghĩ gì mà lại tỏ ra ôn nhu an ủi khuyên hắn mau quay trở về, ít hôm nữa xong việc y nhất định sẽ đến tìm hắn bồi chuyện.

Hắn nghĩ có lẽ cố gắng của mình đã có chút kết quả, vì thế liền ngoan ngoãn quay trở về chờ đợi, nhưng đến hiện tại đã gần hai tháng qua đi mà người vẫn chưa một lần tìm đến, mặc cho hắn mỗi ngày đều chờ đợi đến mỏi mòn.

Mỗi đêm hắn đều không thể ngủ được, khi nghe thấy tiếng gió thổi đưa lá cây rơi xào xạc cũng tưởng người đến liền chạy ra ngoài xem, thế nhưng ngoài kia chỉ có một màn đêm đen tịch mịch quạnh hiu nào có thấy ai đâu, hắn thất vọng ngồi xuống nhìn ra bên ngoài, đôi mắt hướng về phía trời xa xăm, tim dường như đau đến không thể nói thành lời.

Ở nơi này, trước đây khi y đến thì còn có người lui tới thăm hỏi rất thường xuyên, nhưng khi y rời đi mọi thứ cũng liền tan biến theo. Kỷ Thiên đã không nhớ đến sự tồn tại của hắn, thì người cũng liền trở nên vô hình, mỗi ngày mặc dù vẫn còn người mang thức ăn tới nhưng dường như bọn họ không còn nhìn thấy hắn nữa, vì thế chưa một lần chào hỏi qua.

Hắn trước đây đã là một kẻ không được xem là tồn tại, lúc y kéo hắn quay trở lại với thế giới của người sống, dường như đã làm hắn quên đi thân phận vốn có của mình, sau đó hắn đầu nghĩ không muốn rất nhiều, hắn không muốn phải làm một kẻ vô hình, không muốn bị tất cả mọi người xa lánh ruồng bỏ, thế nhưng lúc này còn có ích gì?

Dù hắn không muốn thì có thể nào làm thay đổi được sự thật rằng hắn đã bị vứt bỏ rồi không?

Không, không thể nào đâu, bỏi vì trái tim của y đã hướng về một người khác, kẻ đó so với hắn cái gì cũng vượt trội, hắn còn không bằng một phần vạn của người thì có tư cách gì để níu kéo được y.

Tình cảm vốn là không thể miễn cưỡng, hắn càng không thể mong đợi y đối với hắn hồi tâm chuyển ý, rồi lại yêu hắn như lúc đầu, y chỉ là hy vọng được ở bên cạnh bồi hắn, chỉ cần người đừng xua đuổi với hắn cũng là tốt lắm rồi.

Thế nhưng trong mắt y hắn chỉ là một kẻ vô dụng không đáng để lưu giữ lại bên cạnh, hắn cũng biết rất rõ điều đó, chỉ là nếu như một ngày nào đó người nhận ra hắn cũng có một chút lợi ích đối với mình thì có thể nào chấp nhận hắn được không?

Mang một chút ý nghĩ điên dại, hắn tìm đến gặp Lưu Minh cùng y đối một ván cờ, dù lúc ấy mang một chút hy vọng có thể đánh bại được y một lần nhưng mà... hắn đã thất bại. Hắn đúng là cái gì cũng không thể sánh bằng y, ngay cả cao ngạo cũng không bằng…

Hắn nghĩ mãi vẫn không hiểu được người vì cái gì luôn luôn cự tuyệt, nhưng hơn ai hết hắn có thể cảm nhận được rất rõ y đối với người ấy cũng ấp ủ một tình yêu tương tự, chỉ là cố chấp không chịu nhìn nhận, vì thế lại hỏi: “Ngươi yêu hắn không?”

Y đã rất kiên định trả lời: “Ta không yêu hắn, cũng không bao giờ chấp nhận yêu hắn.”

“Vì sao?”

“Vì ta là nam nhân.”

“Nam nhân thì sao? Nam nhân thì không thể yêu nam nhân khác sao?”

Lưu Minh từ trước đã không thích Lam Hạ Vũ, bây giờ khi nghe qua những lời này từ chính hắn càng trở nên buồn bực hơn liền nói: “Ta không như ngươi, ta còn có lòng tự tôn của nam nhân. Còn ngươi, ngươi làm sao có thể dễ dàng chấp nhận để một nam nhân khác thượng lên người mình như vậy? Ngươi lẽ nào không có lòng tự trọng sao?”

Hắn nghe nói đến đột nhiên cười như điên dại nói: “Không có, ta hoàn toàn không có lòng tự trọng.”

Hắn không hiểu, hoàn toàn không hiểu lòng tự trọng thực ra là cái gì? Có thể khiến cho ước muốn của hắn trở thành sự thật không? Thứ đó có thể khiến cho cuộc sống của hắn tốt hơn được không? Một kẻ từ khi vừa mới sinh ra đã bị vứt bỏ như hắn còn có thể nói đến lòng tự trọng? Hắn thực sự là còn có thể có lòng tự trọng được sao?

Hạ độc Lưu Minh, hắn chỉ nghĩ đến một kết cục tất yếu, có lẽ sẽ rất thảm hại, thế nhưng trong lòng vẫn không thể ngừng hy vọng rằng, có một lúc nào đó người sẽ hiểu được mà chấp nhận hắn, chỉ tiếc là điều ấy sẽ không bao giờ xảy ra.

Quả nhiên đúng như những gì hắn nghĩ, giữa đêm người giận dữ hất tung cửa đi vào, thị vệ nhanh chóng bước đến lôi hắn dậy ném ra giữa sảnh, y nhìn hắn, trong ánh mắt lạnh băng ngoài cơn thịnh nộ, còn có biểu tình thống hận, có lẽ y đang hận vì sao lúc trước đã cứu hắn. Khi ấy hắn cảm thấy cả người dường như bị tê dại, một lời cũng không thể nói ra, nếu y đã hối hận đến như vậy thì thôi không nên lưu giữ hắn lại làm gì, hắn nghĩ đến lại không ngừng cười, y càng tức giận hơn tung một cước dẫm mạnh lên người hắn, trên khóe môi hắn từ từ xuất huyết, khóe môi vẫn còn cong lên nói: “Thế nào hắn chết ngươi đau khổ sao? Ta chính là muốn như vậy, ta muốn nhìn thấy ngươi đau khổ, càng đau khổ ta lại càng cảm thấy thực vui… như thế nào… ngươi có phải nên giết ta để rửa hận không?”

“Ngươi…” Y lại càng giận dữ ra sức giẫm vào ngực hắn, ánh mắt lạnh băng hỏi: “Ngươi tưởng ta không dám?”

Lực ép xuống khiến hô hấp của hắn càng trở nên khó khăn, hắn cứ thế im lặng chờ đợi cái chết đến. Đột nhiên y thu chân về rồi cho người lôi hắn ra giữa sân đánh chết.

Khi đó hắn bắt đầu nhận ra, cái chết này quả nhiên không phải dễ dàng, mỗi một gậy đi xuống đều khiến hắn đau đớn tột cùng, những đường gậy chồng lên nhau khiến y phục bên ngoài cũng rách lã để lộ ra phần da thịt vì bị đòn roi mà muốn lộ cả phần thịt bên trong…

Hắn cắn chặt răng chịu đựng một tiếng hô nhỏ cũng không thốt ra, không biết lúc này nhìn thấy hắn thọ khổ hình y có cảm thấy vui gì không? Nếu có thì tốt rồi, không ngờ đau đớn của mình lại có thể khiến cho nhiều người cảm thấy thoải mái như vậy, nhưng mà không được bao lâu, bởi vì hắn không thể chịu đừng thêm được nữa, hắn đang mất dần đi mọi cảm giác, trong đầu trống rỗng, trước mắt hắn mọi thứ trở nên mờ ảo, cũng không còn cảm thấy đau đớn gì.

Hắn lại cố ngước mắt lên nhìn y một lần cuối cùng, thật kỳ lạ, một kẻ sắp chết vì sao lại phải nhìn mặt thân nhân lần cuối mà trong khi y còn chẳng muốn nhìn thấy hắn? Sau đó lại tự hiểu rất rõ, hắn sống chỉ khiến người xung quanh chán ghét, lúc chết đi người người hạnh phúc, hắn chỉ là muốn nhìn thấy biểu tình như thế của bọn họ trước lúc chết. Tuy rằng chính mình chịu nhiều bi thương nhưng chỉ cần có người vì hắn mà vui vẻ như vậy cũng là đủ rồi.

Giữa lúc hắn nghĩ mình sắp chết đi thì y đột nhiên hạ lệnh cho dừng lại, có lễ không phải vì thương tiếc mà buông tha cho hắn, mà chỉ là muốn hắn một mình tự sinh tự diệt, ngay sau đó hắn bị người quăng vào cấm cung.

Cũng không sao, dù gì thì hắn cũng không thể sống thêm được nữa, mặc kệ y có muốn kéo dài thêm cuộc vui này đếu đâu, hắn cũng không thể đáp ứng. Chỉ là trong lúc đó, y lại xuất hiện trong tiềm thức hắn, y nói với hắn rằng tất cả chỉ là hiểu lầm, y không phải là người vô tình, y cũng sẽ không vứt bỏ hắn thêm nữa, chỉ cần hắn tỉnh lại một lần giải tỏa mọi khuất mắc thì có thể trở lại như trước đây…

Hắn không muốn tin y nhưng trong lòng lại le lói hy vọng, giọng nói người chân thành khẩn khoản, bàn tay rắn chắc lôi kéo hắn quay trở lại với cuộc sống, nhưng dù y trong lúc ấy cho hắn bao nhiêu niềm tin, bao nhiêu hy vọng thì khi tỉnh lại thất vọng bấy nhiêu.

Suốt nhiều ngày hắn vật vờ trên giường, ngoài cung nữ mang cơm bữa đến thì không còn ai khác, cái gì gọi là hiểu lầm, cái gì gọi là sẽ không vứt bỏ hắn… những lời nghe được trong lúc đó thì ra chỉ là ảo tưởng cả sao?

Lúc hắn bi quan, Lưu Minh xuất hiện nói với hắn vài điều dù không trực tiếp thừa nhận nhưng cũng muốn cho hắn thêm một chút nghị lực để vượt qua.

Vì thế mỗi ngày hắn lại tự mình cố gắng dưỡng thương, mong chờ ngày sớm được khỏe lại để đến gặp y nói rõ mọi thứ. Mặc kệ chính mình mặt dày không biết liêm sĩ đến tìm y, trong lòng vẫn còn chút hy vọng rằng mọi thứ sẽ thay đổi, vẫn mong chính mình còn có được một chút cơ hội dù rất mong manh.

Sau gần một tuần nằm liệt giường, hắn cuối cùng cũng có thể gượng dậy, qua gần hai tuần liền mới có thể rời khỏi giường đi lại, lúc đó điều đầu tiên hắn muốn làm lại chính là rời khỏi cấm cung đi tìm người nọ…

Vất vả suốt một chặng đường dài, lúc đến nơi mới hay hiện tại người đang rất hạnh phúc, vì thế không muốn nhìn thấy mặt hắn nữa.

Hắn đứng lặng người ở đó suốt một ngày trời, y vẫn chưa một lần bước ra hay cho hắn đi vào.

Đêm đến hắn mang thất vọng trở về, ngày hôm sau lại tiếp tục tìm đến nhưng vẫn không có gì thay đổi. Ngày thứ ba, trời mưa to, hắn vẫn đến rồi cứ vậy đứng trầm mình dưới mưa chờ đợi, còn nghĩ rằng một chút lòng này sẽ đến được với người nhưng không ngờ khi đó y che dù bước ra lãnh đạm nhìn hắn, trong tia nhìn còn mang ý chán ghét hỏi hắn muốn nói điều gì, sau khi hắn nói xong rồi thì có thể quay về đừng bao giờ tìm đến nữa.

Kỳ thực trong mắt y hắn đúng là mặt dày đeo bám, đã bị ruồng rẫy đến như thế mà vẫn không bỏ cuộc, mà hắn cũng không còn đủ kiên nhẫn nữa, nhiều ngày qua hắn chỉ là đang sống trong ảo tưởng, chịu bao nhiêu đau khổ dằn vặt như vậy mà vẫn không chịu chấp nhận sự thật, đã đến lúc hắn thật sự phải quay lại với cuộc sống trước kia. Hắn phải tìm cách quên đi cuộc tình này, cũng không thể vướng bận thêm được, người nọ ở rất xa hắn, đó là một nơi tràn đầy ánh sáng hoa lệ, còn nơi hắn sống chỉ có u ám tẻ nhạt, một nơi mà không một chút ánh sáng nào có thể rọi tới.

Đứng dưới cơn mưa nước mắt hắn tự nhiên tuôn ra hòa lẫn vào nước mưa, người dù đứng trước mặt hắn nhưng vẫn không nhìn thấy.

Hắn đứng lặng người rất lâu một lời cũng không thể nói, sau nhiều ngày khổ sở chờ đợi, đến lúc gặp rồi mọi điều muốn nói đều tiêu tan, rồi hắn chậm rãi quay lưng đi, không bao giờ muốn quay lại nhìn nữa.

Ngày trở lại cấm cung, mọi thứ đều trở nên u ám quạnh hiu, không thể nhớ rõ ngày trước đã chấp nhận sự thật đó như thế nào, hiện tại phải chấp nhận sự thật đó như thế nào, chỉ cảm thấy trong lòng tràn đầy đau khổ, giá như không có đoạn chuyện tình đó, giá như cuộc đời ảm đạm này cứ bình lặng trôi đừng có một bước lên cao thì tốt biết mấy…

Đứng dưới cơn mưa, hắn cứ thế nằm gục xuống giữa sân lặng im không biết phải chờ đợi điều gì…

Mỗi ngày trong cô đơn tịch mịch, hắn tìm mọi cách quên đi, nhưng vẫn còn len lõi trong tiềm thức hắn những dư ảo trước đây, để rồi trở lại với hiện thực chỉ thấy toàn đắng cay.

Ngày ấy, hắn vô tình tìm thấy Vô Ảnh Vô Diện, vốn cho rằng thứ đó có thể giúp hắn đứt đoạn được mọi đau khổ, quên đi được loại chuyện tình như vậy liền điên cuồng lao vào luyện ma công.

Còn cho rằng cuộc sống chính mình từ lâu đã không còn màu sắc, lúc này cho dù có mù màu cũng không sao, vị giác, khứu giác mất đi cũng không ảnh hưởng gì, chỉ là lâu dần hắn bắt đầu nhận ra sai lầm của mình, khi ấy mọi thứ đã quá muộn rồi…

Đoạn tuyệt mọi thứ lại vô tình đưa hắn đến thế giới của những kẻ đã chết, biến hắn trở thành một trong số chúng, sự sống của hắn biến mất thay vào đó là những ngày tháng vật vờ cuồng loạn, sống không phải sống, chết lại càng không thể…

Đi vào ma đạo, cuộc đời hắn rớt xuống vực sâu không đáy không cách gì cứu vãn cũng không một ai có thể dung được hắn…

Mỗi ngày lắng nghe những kẻ đã từng bị hắn cuồng sát than khóc trong lòng càng cảm thấy thống hận bi ai, muốn đem trả về cho bọn chúng những phần thân thể đã bị chém đứt, muốn đem chúng quay trở lại với cuộc sống. Cứ thế hắn ôm chặt lấy thanh kiếm đẫm máu bịt tai lại không muốn nghe bất cứ điều gì…

Hắn chỉ là muốn quên đi thôi vì sao lại trở thành như vậy, không ngờ thứ tình yêu đó lại là thứ ma dược biến hắn trở thành một kẻ cuồng sát điên loạn.

Đau khổ của hắn không một ai thấu tỏ, thống khổ của người hắn lại rõ đến mức trở thành tự dằn vặt cho bản thân…

Kể từ ngày đó, hắn gần như là một phế nhân, một cái xác vất vưỡng sống qua ngày chỉ vì một niềm tin duy nhất, hắn muốn đem trả lại sự sống cho những kẻ vất vưỡng ngày ngày theo bên cạnh hắn, cũng xem như trả lại cho bọn chúng một sự hạnh phúc mà chúng đáng được nhận.

Hình dáng của hạnh phúc xa xôi vô tận, một thứ ai cũng có thể nhận được, duy nhất có hắn vĩnh viễn không được, thân hắn chẳng qua chỉ là cỏ rác ven đường trải ra cho người đời đi qua tìm thấy hạnh phúc của chính mình, rồi cứ thế âm thầm trôi về phương khác, không một ai nhớ đến cũng không một ai quan tâm.

❀ ❀ ❀


Kết thúc đoản này là phần chính văn của Bạch Vô Diện,
nếu ai quan tâm xin vui lòng truy cập vào phần:
Tổng Hợp Bạch Vô Diện  để xem Đoạn review mở đầu
là phần tiếp theo của câu chuyện này nhé. ❀◕ ‿ ◕❀


❖ ❖ ❖


nenbaiviet2



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét