- Đệ tam hồi: Lan nhân nhứ quả -
Trong tiếng hô của người chủ trì, mọi người trong các thính cùng đứng lên, hướng Ly Trần lão gia tử kính chào, ai cũng sợ lão gia tử không nhìn thấy mình. Tiếng thăm hỏi đồng loạt hô ra, náo nhiệt phi phàm. Diệp Phàm thấy lão gia tử cũng tươi cười rạng rỡ hướng về phía mọi người đáp lễ, nửa muốn đi nửa muốn ở, do dự một lát, mới lôi kéo thiếu niên thừa dịp hiện trường hỗn loạn hết sức, từ cửa hông đi vào thiên thính, tìm một vị trí sát tường ngồi xuống.
Bàn này đã ngồi được năm sáu người, vì quá mức khuất nẻo, ngồi ở đây đều là những người không tìm được vị trí tốt ở phía trước. Lúc này họ đều một lòng hướng về phía lão gia tử thăm hỏi, nào có thời gian quản tới có hai người vừa ngồi xuống. Diệp Phàm tự động lấy cho mình thêm một đôi chén đũa, lôi kéo thiếu niên làm theo. Lúc này lão gia tử cũng vừa lúc mở miệng.
“Lão phu cũng đến tuổi chín mươi, tuy so với tổ tiên tám trăm năm thì chẳng là gì, nhưng nhờ chư vị ưu ái, không nề đường sá xa xôi mà đến vì khánh sinh của lão phu, lão phu khắc sâu trong lòng, trước lấy một chén rượu nhạt hướng chư vị tạ ơn. . . . . .”
Hiện trường rất là ầm ỹ, Diệp Phàm cùng thiếu niên mặt đối mặt nói chuyện với nhau cũng phải lớn tiếng hét lên, mà Ly Trần lão nhân lời nói ôn nồng thuần hậu, nghe tới giống như ở bên tai nói nhỏ mà lại có thể áp chế tất cả tạp thanh trong hiện trường, lực truyền đều đều, nội kình sâu hậu, làm cho thiếu niên cũng không kiềm được nổi lên tâm kính nể, tán thưởng một tiếng trong lòng, thấy tất cả mọi người ở đây đều giơ chén lên, còn trong chén của mình cùng Diệp Phàm thì rỗng tuếch, thật sâu cảm thấy thất lễ, lập tức liền đem vò rượu to ở bên cạnh bàn dùng chân khẽ nâng, lúc vò rượu nảy lên là lúc phía dưới thuận tay vỗ nhẹ, thân vò rượu khuynh đảo, đồng thời một tay kia mở miệng vò ra, rượu ngon từ trên trời rơi xuống như trời hạn gặp mưa, chảy nhanh vào chén của hắn cùng với Diệp Phàm.
Chiêu thức ấy của thiếu niên kỳ thật cũng không được coi là cao thâm võ học gì — ít nhất tự bản thân hắn cảm thấy là như thế, hắn tin tưởng mọi người ở đây ít nhất có một nửa có thể làm được, nhưng lại không nghĩ hắn còn tuổi nhỏ, mà đã có thể chọn, dẫn, phong, chuyển, tứ lực dùng một cách khéo léo như thế, há có thể không có người ghé mắt, một lượng chất lỏng lớn không dễ khống chế, hắn lại một chút cũng không làm rơi ra khỏi chén, lại còn vừa vặn làm đầy hai cái chén, phân lượng vừa đủ, không tràn một giọt. Chỉ cần hai điểm này, đã làm cho người ta kinh ngạc. Những bàn ngồi xa một chút không thấy thì thôi, người ngồi cùng bàn thấy thế đều cảm thấy nổi lên kinh nghi, ai cũng phỏng đoán không biết thiếu niên này có lai lịch ra sao.
Lúc này Ly Trần lão nhân đã cùng các khách nhân kính rượu xong. Mọi người đều ngồi xuống, lại có hạ nhân bắt đầu phụng đồ ăn. Vách ngăn của hai thiên ba thính trong trang đều vì thọ yến hôm nay mà gỡ bỏ, ít nhất bảy tám mươi bàn được bày biện, Ly Trần lão nhân mặc dù danh trọng võ lâm, nhưng hạ nhân bên người cũng không nhiều lắm, chỉ có thể từ ở giữa chủ vị bắt đầu đưa đồ ăn lên. Năm sáu người ngồi cùng bàn thấy rượu và thức ăn nhất thời không thể đưa lên, liền đánh giá Diệp Phàm cùng thiếu niên, trong đó một người chắp tay cười nói: “Trông hai vị thật lạ mắt, không biết có thể thỉnh giáo tôn tính đại danh của hai vị không?”
Diệp Phàm sớm có chuẩn bị, cười dài nói: “Vãn sinh Diệp Phàm, đây là xá đệ Diệp Hạo, thỉnh giáo chư vị anh hùng đại danh.”
Năm người nhất nhất trả lời tên của mình xong, Lưu Lạc, người vừa hỏi câu mới rồi lại hỏi: “Coi Diệp huynh cũng không giống người tập võ, nhưng công phu của lệnh đệ cũng thật sự hảo a.”
” Xá đệ trời sinh thần lực, nhưng bất quá chỉ là chút tài mọn mà thôi.” Diệp Phàm khiêm tốn cười cười. “Không hay để đưa lên nơi thanh nhã.”
“Không không, ta coi trong mắt lệnh đệ thần quang sung túc, nội lực hiển nhiên đã có hỏa hậu nhất định, chỉ là cần thời gian, tiền đồ vô lượng.” Lưu Lạc vừa nhìn thiếu niên vừa gật đầu, không ngừng quả quyết quan điểm của mình.
“Thật sự, vậy có thể làm phiền chư vị tiền bối hảo hảo bồi dưỡng hắn không?” Diệp Phàm kinh hỉ hướng về phía mọi người chắp tay.
Năm người vội xưng không dám không dám. Lưu Lạc lại nói: “Loại vàng chưa luyện như lệnh đệ mà để chúng ta dạy chỉ là lãng phí, ở đây đa phần đều là võ lâm hảo thủ, Diệp huynh nếu có tâm. . . . .” Hắn chỉ vào những người ngồi ở vị trí chủ tọa trong bữa tiệc.” Bên kia tất cả đều là đương kim võ lâm danh trọng một phương, đó mới là lương sư của lệnh đệ, vô luận tìm người nào, cũng đều đủ để cho hắn cả đời hưởng thụ vô cùng. Như Thanh Linh đạo trưởng mặc hoàng y cao quan kia, tám tám sáu mươi bốn lộ đại cầm nã thủ trong chốn võ lâm cũng không có người nào có thể địch lại, Nam Hải kiếm khách tử y bên cạnh hắn kia, kiếm như cuồng phong, nghe nói một kiếm có thể đem một gốc cây cỏ nhỏ chia đều làm một trăm hai mươi tám phiến. Lão hán cao gầy ngồi bên kia Thanh Linh đạo trưởng, ngươi coi bộ dạng hắn không dễ làm người khác chú ý lắm, nhưng cũng được ghi danh trong võ lâm sử, là Ảnh Tử khinh công đứng thứ ba trong thiên hạ. Ngẫm lại người trên giang hồ nhiều như vậy, có thể thượng bảng tả hữu sẽ không hơn trăm người, lại còn đứng thứ ba, càng nghĩ càng không thể tưởng tượng. . . . . .”
Lưu Lạc nói đến nồng nhiệt, muốn dừng cũng không thể, Diệp Phàm cũng nghe đến nồng nhiệt, tuyệt không quấy rầy. Nhưng thiếu niên thì, những người này ngày trước sư phụ hắn cũng từng cùng hắn nói qua, thậm chí hắn còn kể lại được nữa là, lập tức liền vô tâm mà nghe, nhưng thấy Diệp Phàm khó được đối với chuyện trong chốn võ lâm có hứng thú, cảm thấy cũng hy vọng Diệp Phàm đối với việc này có thêm chút kiến thức, vì vậy hiếm có không gây gỗ, không khẩu xuất ác ngôn với Lưu Lạc.
Rượu quá ba tuần, lỗ tai mọi người đều đỏ, không khí dần dần náo nhiệt lên.
“. . . . . .Lại nói đến Vô Mộng cốc của Cửu Hoa Sơn, là một trong tứ đại cấm địa trong chốn võ lâm, Mộ Dung Cô Phương, Tễ Vân Đoạn Mộng đều là những nhân vật nổi danh đỉnh đỉnh trên võ bảng. . . . .” Bị Diệp Phàm khơi mở hứng thú nói chuyện, Lưu Lạc ùng ục ùng ục uống rượu, dật hưng chính nùng, mấy người ngồi cùng bàn cũng hưng trí bừng bừng gia nhập đề tài. Ngược lại Diệp Phàm là người vén mở đề tài đã dần dần không quan tâm. Hắn rất ít khi mở miệng, đa phần là người khác nói cho tới khi nào xong thôi mới xuyên vào một hai câu, mười phần giống như vẽ rồng điểm mắt, đánh trúng chóc chỗ ngứa ngái trong lòng người nghe, khiến người ta có cảm giác hận không thể đem hắn tôn sùng là tri kỷ cả đời.
Thiếu niên nguyên tưởng rằng Diệp Phàm là đối với chuyện trong chốn võ lâm nổi lên hứng thú, nhưng nhiều lần trông lại, Diệp Phàm nghe là nghe, nhưng tư tưởng không tập trung, chẳng qua là che dấu vô cùng tốt, hoàn toàn làm cho người ta nhìn không ra, nếu không ngẫu nhiên nhìn thấy khóe mắt dư quang của hắn phiêu về hướng chủ tọa, lại đối với hành vi của hắn có chút hiểu biết, thật không ai nhìn ra được.
Lại nhìn về phía chủ tọa, thiếu niên không rõ rốt cuộc người Diệp Phàm để ý là ai. Bên kia cũng không có nhân vật đặc biệt xuất chúng dễ chú ý khiến người ta nhìn không chuyển mắt, cho dù có, dựa theo sự nội liễm của Diệp Phàm, cũng sẽ không thất thố như thế — đúng vậy, đây là thất thố, bằng không chỉ sợ không ai nhìn ra được Diệp Phàm nghĩ cái gì, bao gồm cả hắn nữa– thiếu niên tin tưởng như vậy.
Vậy, hẳn là có người hắn nhận biết? Là ai?
Thiếu niên mím môi đánh giá Diệp Phàm bên cạnh, hắn đang chuyên tâm nhìn đám người Lưu Lạc, khóe môi mang cười, mi thanh mâu lượng, làm cho người ta nhìn cực kỳ thoải mái, tuy là một câu cũng không nói, chỉ bằng ánh mắt kia, đều đã làm mỗi người cảm thấy được mình là người rất được coi trọng. . . . .
Thối! Thiếu niên giận dỗi hừ một cái, phát hiện chính mình không thích người khác cũng có ý tưởng loại này — người hắn coi trọng nhất. . . . . . Người hắn coi trọng nhất không nên là đám người kia !!
Diệp Phàm có chút cảm giác, quay đầu sang nhìn thiếu niên, ngâm ngâm cười, lại nghe Lưu Lạc nói: “Đáng tiếc Mộ Dung Tễ Vân kia một đời anh danh, sở hướng vô địch, là một trong tứ tôn trong võ bảng, lại còn từ chối gia nhập Thần Tiên phủ, chỉ có thất bại duy nhất là bại dưới tay Vô Đế. . . . . .” Nói đến đây, hắn bỗng nhiên cấm khẩu, sắc mặt khẽ biến, vội vàng che miệng, mấy người ngồi cùng bàn đang phụ hợp cũng tỉnh ngộ lại, cảnh giới mà nhìn về bốn phía.
Từ ba năm trước đây, sau khi tiền nhiệm Vô Đế Dạ Ngữ Hạo trụy thân nơi Thiên Thành nhai, ba phái trong chốn võ lâm lần đầu tiên nhất trí hạ mệnh lệnh, cấm người trong võ lâm nhắc tới tên Dạ Ngữ Hạo. Theo người có tiếng tăm trong võ lâm phỏng đoán, Võ Thánh trang bại dưới kế của Dạ Ngữ Hạo, không cho phép thuộc hạ nhắc tới thì có thể lý giải, nhưng Vô Danh giáo cùng Thần Tiên phủ vì sao cũng nhất trí khiến cho kẻ khác khó dò? Sau có người suy đoán là do đương nhiệm Vô Đế của Vô Danh giáo sợ thanh danh của tiền nhiệm Vô Đế quá cao, kiềm nén uy danh của mình nên mới có hành động này, mà Thần Tiên phủ luôn luôn khó dò, lần này trai cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi, Dạ Ngữ Hạo lại tự cho mình có công lao vô cùng nhưng chết oan chết uổng, hoặc là vì chặn đứng miệng lưỡi khoa trương của thiên hạ, mới cùng hai nhà khác nhất trí.
Phỏng đoán chung quy cũng chỉ là phỏng đoán, không có bằng chứng chân thật. Diệu bút sinh hoa Nam Khứ Phi sau khi nói ra lời này thì thần bí mất tích, những kẻ liên quan đến người này hoặc chết hoặc bị thương, sau đó thì không hề hiện thân trong võ lâm nữa, người giang hồ mới biết ba nhà này thật sự quyết tâm không để cho thế nhân nhắc lại cái tên này. Mà thủ đoạn sấm chớp của bọn họ có thể lần đến khắp võ lâm các phái, tuy phần lớn ở đây đều là độc hành hiệp, nhưng dưới sự ảnh hưởng, đã thành chim sợ cành cong, không có bao nhiêu người muốn mình đưa tới họa sát thân.
Diệp Phàm nghe hắn đột nhiên không nói, lại quay mặt sang. “Lưu đại ca như thế nào đột nhiên không nói?”
Xác định bốn phía không ai chú ý tới bọn họ nói chuyện, Lưu Lạc cười gượng một cái, đã mất đi hứng thú đàm tiếu, chậm rãi uống một ngụm rượu. “Ai, tuổi lớn rồi, uống rượu vào là miệng lưỡi liền khống chế không được. Dài dòng nửa ngày như vậy, chỉ sợ Diệp huynh đệ nghe cũng phiền chán.”
“Lưu đại ca nói thú vị như vậy, vãn sinh như thế nào phiền?” Ánh mắt Diệp Phàm lóe lên, thản nhiên cười, cũng bưng lên chén rượu của mình: “Chẳng qua là Lưu đại ca kể nhiều như vậy khó tránh khỏi cũng mệt mỏi, không ngại nghỉ ngơi một chút, nếm thử tùng tử túy ngư này đi.” “Đúng đúng đúng, mọi người cùng nhau đến ăn đi.” Lưu Lạc đối với chuyện Diệp Phàm giữ mặt mũi cho mình mà cảm kích cười. Theo lời duỗi tay gắp một đũa lớn tùng tử túy ngư. Người ngồi cùng bàn cười nói: “Lưu huynh, một đũa này của ngươi hết nửa giang san, chúng ta còn lại làm sao đây?”
Đầy bàn mọi người đều nở nụ cười, mặc kệ là thật tâm hoặc là giả ý, không khí ngưng quẫn mới vừa rồi trên bàn lập tức bị quét mất. Mọi người lại khôi phục đàm tiếu sinh phong.
Thiếu niên ngầm cười lạnh, chuyển động đôi mắt nhìn mọi người, không biết bọn họ vì sao đề cập tới một từ Vô Đế lại câm như hến như thế. Phiết phiết cặp môi nộn nộn, đang tính kế phải hỏi thăm như thế nào, nhưng bỗng phát giác cả thính tử đều dần dần yên tĩnh xuống.
Có chút cảnh giác ngẩng đầu, liếc mắt nhìn Diệp Phàm một cái, lại theo tầm mắt hắn, nhìn về phía hành lang gấp khúc ở ngoại thính.
Ngoài hành lang có cái gì đâu?
Người, đương nhiên chỉ có thể là người! Hơn nữa thiếu niên liếc mắt một cái liền nhận ra mục tiêu mà mọi người chú mục, người kia một thân công tử sam cẩm hoàng tương tú, tóc buộc Cửu Long ngọc quan, long phượng ẩn phi, mặt như quan ngọc, là một thanh niên tuấn mỹ ngạo nghễ bất đàn. Chẳng qua chỉ mất công phu vừa nhấc mắt, thanh niên vẫn đang chậm rãi hành tẩu trên hành lang dài không biết sao đã đi tới thính môn, ngọc phiến trong tay hợp lại, cười mỉm nói: “Hôm nay nguyên là ngày sinh của lão tiên sinh, tại hạ tới đã muộn, vẫn thỉnh lão tiên sinh thứ tội một phần.”
Ly Trần lão nhân sắc mặt khẽ biến, lập tức phục hồi, cười ha ha. “Lão phu còn cho là người nào tự tiện xông vào, nguyên lai là khách quý quang lâm, đến đến đến, mau tới an bài vị trí cho thế tử. Thế tử thỉnh.”
Thế tử? ! Tên? Họ? Xưng hô? Có thể tính trăm ngàn vạn, nhưng đối với khách nhân giang hồ tràn đầy hiểu biết ở đây, nghe xưng hô như thế đều không hẹn mà cùng nghĩ đến một người.
Thế tử có thể ở trong chốn võ lâm hô phong hoán vũ nghĩ như thế nào cũng chỉ có một người như thế — chấp chưởng quyền thiên hạ, tuý ngọa mĩ nhân tất, nguyện trục phù vân du, thường bạn phong vũ khởi, hậu duệ quý tộc triều đình không ai khác là — Kì thân vương. Hắn đã sớm kế thừa vị trí thân vương của nãi phụ, nhưng hắn lấy thân phận thế tử thành danh thiên hạ, ngao du giang hồ, thế nhân đều đã quen xưng là Kì thế tử.
Thiếu niên trừng mắt nhìn Kì thế tử không chuyển mắt, tổng cảm thấy được trên người của người kia có chút cảm giác quen thuộc. Diệp Phàm cũng hận bản thân không có nghe ngóng cho tốt trước, trông trộm Kì thế tử vài lần, ngầm thở dài, tay chống cái trán yên lặng không nói, cũng không biết suy nghĩ cái gì.
Kì thế tử ở ngoài cửa lại huy khai ngọc phiến, cười điêu vài cái,” Lão tiên sinh không cần khách khí như vậy, tại hạ không đảm đương nổi. Huống chi tại hạ chính là ngẫu nhiên đi ngang qua nơi đây, ngẫu nhiên biết được tin tức, ngẫu nhiên tự ý xông vào Thập Bát Sơn Khê trang này, đúng là thiên ý như thế. Cho nên, lão tiên sinh cũng không nên giả bộ hồ đồ, đây chính là ngươi cố ý làm khó dễ chính mình.”
“Giả bộ hồ đồ?” Ly Trần lão nhân cười ha hả vuốt vuốt chòm râu dương giác dưới cái cằm ngắn ngủn. “Lão phu vốn chính là một lão hồ đồ, không cần phải giả bộ là được. Cho nên lão phu thật sự không biết thế tử đang nói cái gì.”
“Lão tiên sinh, tại hạ là hảo ngôn khuyên bảo.” Kì thế tử nói đến đây, ho nhẹ một cái, thân thể hình như có chút không khoẻ, lời nói cũng sắc nhọn như đao. “Dù sao lão tiên sinh thân là nhân chứng của tam gia, vẫn luôn luôn duy trì một thân trung lập, nếu như cán cân bị nghiêng đi, không hề công chính, vậy địa vị siêu nhiên của lão tiên sinh cũng sẽ không có tư cách giữ lại.”
Ở đây tuy có người nhận biết được Kì thế tử, nhưng tiếng tăm của hắn chỉ truyền lưu ở trong số ít người, vẫn là có hơn phân nửa người chưa nhìn thấy hắn, nghe được ngữ khí của hắn càng ngày càng hung hăng, đã có rất nhiều người bất mãn đứng lên, ở bên lập tức thét to, người này nói ngươi là ai, người kia rống tiểu tử ngươi đừng quá kiêu ngạo, rất có ý tứ một khi Ly Trần lão nhân đồng ý liền đồng loạt ra tay đập hắn một trận nên thân.
Ly Trần lão nhân không ngờ Kì thế tử đột nhiên trở nên cường thế khó chơi như thế, mới ứng đối một tấc vuông đã loạn, tròng mắt quay tròn, vuốt râu trầm ngâm không nói.
Kì thế tử tựa tiếu phi tiếu chờ hắn phản ứng, đồng thời, ánh mắt sáng rực sắc nhọn thản nhiên chuyển qua mọi người ở đây, ánh mắt nơi nơi, rõ ràng là nhu hòa vô cùng, nhưng bị tầm mắt hắn đảo qua người, mỗi người đều như đóng băng, không còn cách nào mở miệng.
Lúc đó người ở đây không có năm trăm cũng có hơn sáu trăm, đầu người dũng dũng, chỗ ngồi của thiếu niên cùng Diệp Phàm là ở trong góc, cho dù biết rõ có hai người bọn họ ở đây, muốn tìm ra hai người cũng là cực khó khăn, Kì thế tử tất nhiên là chưa thấy hai người. Nhưng thiếu niên vẫn nhìn thấy Kì thế tử. Khi hắn tiếp xúc đến ánh mắt Kì thế tử, đúng là tim đập mạnh một cái, sau đó, trong lồng ngực liền có một cỗ bất bình không ngừng va chạm kích động, làm cho hắn gần như muốn đứng dậy cùng ánh mắt mang đến cường đại bách lực kia đối kháng. Đây là một loại nguy cơ, loại trực giác mà người ta sẽ có khi đang ở bên bờ vực sinh tử. Thiếu niên ý thức được người này sẽ tạo thành ảnh hưởng lớn đối với tương lai của hắn! Trực giác của hắn chính là muốn tiên phát chế nhân!
Trong lòng bàn tay ấm áp, là Diệp Phàm cầm tay hắn, nhéo nhéo. Hắn lúc này mới phát hiện, tay của mình nhưng lại khô lạnh như mộc.
Mắt thấy mọi người bị khí thế của Kì thế tử áp chế, nhất thời không nháo dậy nổi, Ly Trần lão nhân trầm ngâm một lát sau, vuốt râu mỉm cười. “Lão phu thật sự không biết thế tử vì sao mà đến.”
“Phải không?” Kì thế tử ha ha cười.”Lão tiên sinh muốn làm rõ, tại hạ có thể giúp. Từ hôm nay trở đi, thân phận nhân chứng tam gia của lão tiên sinh cũng nên thay đổi người.”
“Nhân chứng của ba nhà bất quá cũng chỉ là hư danh mà thôi, lão phu cũng không lưu luyến. Nhưng việc này là do tam gia cùng bàn bạc, bằng một mình ngươi không thể một mực khẳng định, không thể tuỳ theo ngươi làm chủ.” Ly Trần lão nhân cũng chẳng phải đèn hết dầu gì.
“Tam gia. . . . . Có gì khó.” Kì thế tử cười cười.” Tuy rằng đã có ba năm tam gia cũng không từng xuất hiện cùng một chỗ, nhưng xưa đâu bằng nay, tại hạ tin tưởng, tam gia đã khó gặp ba năm sẽ rất nhanh cùng xuất hiện.”
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người trong hiện trường ong ong nghị luận, hiển nhiên việc này thật không phải bình thường. Từ sau khi thiên hạ ổn định, quan hệ ba nhà càng thêm phức tạp, vì phòng ngừa tái khởi tai hoạ, đích xác chưa từng xuất hiện cùng một chỗ. Hôm nay nếu đúng như lời nói của Kì thế tử, không thể bỏ qua, cũng không biết sẽ nháo ra phong ba gì nữa. Ẩn náu dưới sự yên ổn là dòng lũ thác, chẳng lẽ lại thay đổi dòng nữa sao?
“Tam gia?” Ly Trần lão nhân trát hạ mắt.” Lão phu làm sao chỉ thấy có một mình ngươi?”
Kì thế tử ngọc phiến ba một tiếng thu về: “Tại hạ cũng thấy có mình ngươi.”
Ly Trần lão nhân vẻ mặt mê võng.” Thấy ta? Có ý tứ gì, lão phu lại không phải người của tam gia, ngươi nhìn thấy ta cũng vô dụng.”
” Thế nhưng danh hào của ngươi lại rất có huyền cơ.” Kì thế tử thoáng lui ra phía sau từng bước, đánh giá Ly Trần lão nhân.”Ân, Ly Trần lão nhân, Ly Trần. . . . . . Ha hả, nếu tại hạ trí nhớ không sai, thật đúng là chuyện cực kỳ thú vị.”
” Danh hào của lão phu có gì thú vị, thế tử không ngại nói ra nghe một chút.”
“Nói không bằng làm.” Kì thế tử dứt lời, thân hình nhoáng lên một cái, mọi người ngay cả nhìn cũng nhìn thấy không rõ, đã lướt qua mười trượng, đứng thẳng bên cạnh Ly Trần lão nhân, ngọc phiến trên tay trái khẽ nhếch, xẹt qua mặt Ly Trần lão nhân.
Ly Trần lão nhân quả không hỗ là bô lão giang hồ, khi thân hình Kì thế tử động, hắn cũng tùy theo mà động, tay áo rộng lớn phất một cái, kình khí như lưu vân từ tay áo liên tục xuất hiện, cùng Kì thế tử ngăn cách ra một khoảng cách ở giữa hai người. Thế nhưng tay trái của Kì thế tử chỉ là hư chiêu, tay phải vẽ thành độ cung, năm ngón tay khẽ nhếch thành thế ‘phản đạn tỳ bà’, năm đạo sức mạnh khác nhau đẩy từ dưới lên trên, mục tiêu vẫn như cũ là mặt của lão nhân.
Ống tay áo của lão nhân bị dẫn không kịp biến chiêu, cần phải trốn tránh lại phát hiện phía sau bị mâm cỗ ngăn cản, không đường tránh được, lập tức trầm mặt, tự bên trong tay áo trái như thiểm điện đánh ra một chiêu ‘thiên hạ vô binh’, một chiêu biến hóa mười tám lần, che lại hướng đi năm đạo chân khí của Kì thế tử. Thiêu, đạn, điểm, thiết, xảo liên tục xuất hiện. Nhưng Kì thế tử sau khi Ly Trần lão nhân ra chiêu, lại đột nhiên thu hồi tất cả biến hóa, chỉ một chưởng thẳng tắp hướng về phía lão nhân nghênh đi. Một chiêu này tâm ngẩm mà đấm chết voi, làm cho lão nhân không thể không biến chiêu.
Chỉ nghe tiếng nổ rung trời, chân khí song phương đụng nhau, sức mạnh như đạo cuồng, oanh đến bốn phía bàn ghế ngã nhào, trừ bỏ mấy người ở chủ tọa, ngoài vùng lân cận nguyên tưởng rằng bị lũ quét cuốn qua, quần chúng mỗi người một thân đầy vết tích rượu cùng đồ ăn, chật vật không chịu nổi, hảo một chút còn có thể kịp lúc đứng thẳng, thảm một chút liền trực tiếp ngã ngồi trên mặt đất, nhất thời kêu rên vang trời.
Kì thế tử đã thu hồi chiêu, trong một mảnh khóc thét, ngọc phiến ‘xoát’ một tiếng giơ lên, cười dài.”‘ lão tiên sinh ’, bây giờ còn giấu diếm tiếp sao?”
Mọi người thấy Ly Trần lão nhân trên mặt hơn một đạo vết máu dài nhỏ, cũng không biết là khi nào thì khi nào thì bị cắt qua. Chỗ miệng vết thương, làn da mở ra hai tầng có chút quỷ dị, không phải ánh mắt rất tinh sẽ không thấy. Ở đây không hiếm cao thủ, tất nhiên là thấy, tất cả đều kinh ngạc, bất bình. Không nghĩ tới bọn họ ngàn dặm xa xôi tới chúc thọ lại là Ly Trần lão nhân giả. Vậy Ly Trần lão nhân thật sự đâu? ! Bị giết hại sao? Gần nghìn người có mặt lại ầm ỹ lên, bất quá đối tượng lần này không phải là Kì thế tử, mà là Ly Trần lão nhân.
“Ly Trần lão nhân đâu. . . . . .”
“Hảo ngôi tử, đem lão nhân giấu đi đâu, mau giao ra đây. . . . . .”
“Đáng giận, ngươi là người nào. . . . . .”
“Trời a, đem lão tiểu tử này tóm đi là tìm ra chỗ của lão nhân . . . . . .”
. . . . . .
Trong tiếng người hỗn tạp, chủ tọa bảy người cũng không nhúc nhích, làm như sớm biết Ly Trần lão nhân này không phải là Ly Trần lão nhân chân chính. Khuôn mặt mỗi người như cây khô, tĩnh nhiên ngồi như rối gỗ. Nhưng trầm tĩnh này là khí thế không giận mà uy, làm cho đám người đang phẫn nộ an tĩnh xuống.
Nếu nói Kì thế tử là khí thế áp đảo mọi người, vậy mấy người này chính là dùng sức mạnh áp chế mọi người. Mọi người bỗng nghĩ những người này đều là huynh đệ kết nghĩa của Ly Trần lão nhân, mới là người có tư cách dẫn đầu phẫn nộ, nếu bọn họ đều không có hành động, vậy chính mình xúc động chẳng phải là quá ngây thơ sao.
Ly Trần lão nhân ở dưới sự chỉ trích của mọi người một câu cũng không nói, thần sắc nhàn tản, tựa hồ chính mình mới là người ngoài cuộc, phẫn nộ của mọi người cùng hắn không quan hệ. Chờ sau khi mấy người kia áp chế xúc động của mọi người xong, lúc này mới cười khổ.
“Đa tạ các tiền bối trợ giúp, thật sự là làm cho các vị chê cười.”
Bảy người chủ tọa hạ thấp người, tỏ vẻ không sao. Ly Trần lão nhân lúc này mới thở dài, mặt hướng mọi người. “Ngày sinh lần này, đã gây nhiều phiền toái cho mọi người, lão. . . . . . Tại hạ thật sự hổ thẹn. Bất quá có một chuyện thỉnh mọi người ngàn vạn lần tin tưởng, Ly Trần lão nhân đến nay một chút việc đều không có, lại còn thập phần vui vẻ, không biết đã nhảy nhót đi nơi nào . . . . . .” Nói đến đây, đưa tay tháo mặt nạ trên mặt của mình xuống, hé ra loan mi phượng đồng, môi đỏ, má lúm đồng tiền thanh tú, tồn tại một vẻ hiền hoà, nhưng nhìn kỹ lại mang ba phần tà khí, cười khổ. “Tại hạ Độc Cô Ly Trần, bất hạnh thân là tôn tử duy nhất của Ly Trần lão nhân, có việc tôn tử này phải vất vả, bị hắn bắt đến thay thế chiêu đãi mọi người, cho nên mọi người nếu có oán hận, lần sau ở trên giang hồ thấy lão nhân hắn thì tận lực đánh một trận, tốt nhất là đánh luôn dùm phần của tại hạ, Độc Cô Ly Trần ở đây đa tạ mọi người trước.”
Độc Cô Ly Trần? ! Dược sư • Độc Cô Ly Trần! ! Sẽ không phải là cùng một người đi. . . . . .những người vừa hiểu rõ sự tình đều không tránh khỏi phải liên tưởng. Dược sư Độc Cô Ly Trần của Vô Danh giáo hành tung luôn luôn ẩn mật, rất hiếm khi xuất hiện trên giang hồ, nếu không phải ba năm trước đây Thần Tiên phủ cùng Võ Thánh trang đồng thời hạ lệnh tra xét thân phận của hắn, chỉ sợ đến nay tính danh của hắn cũng không để lộ cho mọi người biết. Lại không nghĩ rằng hắn chính là tôn tử của Ly Trần lão nhân. . . . . . Ly Trần lão nhân thân là nhân chứng của tam gia, tôn tử của hắn lại đi cung phụng cho Vô Danh giáo, khó trách Kì thế tử muốn bỏ đi thân phận nhân chứng tam gia của Ly Trần lão nhân. Nghĩ vậy, một nửa ở đây bừng tỉnh đại ngộ, tự biết không thể nhúng tay vào việc này. Một nửa còn lại thì không rõ sự tình, ngược lại đối với Độc Cô Ly Trần rất có hứng thú, đều nghị luận mấy lời hắn nói là đang vui đùa hay là đang ngỗ nghịch.
Kì thế tử nghiêng đầu đánh giá Độc Cô Ly Trần, trong con ngươi tràn ngập nghiền ngẫm: “Trẻ con quả nhiên dễ dạy. Dược sư đã chứng minh Ly Trần lão nhân quả thật xử sự bất công, khuynh đảo cán cân, vậy vấn đề mới vừa rồi của tại hạ, hủy bỏ thân phận nhân chứng tam gia của Ly Trần lão nhân cũng là đúng?”
“Thực xin lỗi.” Độc Cô Ly Trần nhún nhún vai.” Việc này ngươi nên tìm lão yêu quái kia nói đi, dù sao ta không phải đương sự, ngươi nói với ta cũng vô dụng.”
“. . . . . . Dược sư đánh thái cực thật tốt, hai ba cái đã đẩy sạch sẽ, thật là làm cho tại hạ không thể nói được gì nữa. Kì thế tử hì hì cười thoải mái, “Như vậy tại hạ có thể thỉnh giáo, lão thái gia hiện tại đang ở phương nào đây?”
Độc Cô vô tội lắc đầu.” Thỉnh tin tưởng, ta thật sự là không biết. Bảy vị tiền bối đây có thể làm chứng, ta là không hiểu ra sao cả đã bị nhéo tới.”
“Hảo, hảo!” Kì thế tử cười to. “Này không biết kia cũng không biết, đầu óc không biết là có ích gì nữa.” Nói đến đây thấy sắc mặt Độc Cô hơi hơi tức giận, nhướng mày cười khẽ. “Ly Trần lão nhân biết rõ thân phận của mình, lại còn để cho tôn tử duy nhất đầu nhập Vô Danh giáo, hoá ra là không đem thân phận nhân chứng này coi trọng.”
“Độc Cô Ly Trần, tại hạ cho ngươi thời gian thông tri, thỉnh ngươi thông tri cho lệnh tổ, nên đối với Thần Tiên phủ cùng Võ Thánh trang đưa ra một lời giải thích hợp lý. Nếu không đừng trách tại hạ không khách khí!”
Lời vừa nói ra, mãn tràng ồ lên, mọi người đa phần là đối với điệu bộ bất kính của Kì thế tử tỏ vẻ bất mãn, bọn họ ngàn dậm xa xôi mà đến chúc thọ lão nhân, chính là cảm thấy tồn tại một phần sùng bái, Kì thế tử lời ấy tất nhiên là cực kỳ đắc tội bọn họ. Lúc nãy mới xem hắn không vừa mắt, đám người lại thừa dịp người đông thế mạnh, lớn tiếng ồn ào, giống như muốn một đám hùa lên đả cẩu thủy.
Tình tự kích động một khi bị khởi động, tựa như đóm lửa nhỏ, nhanh chóng khuếch trương, nhất thời còn có mười mấy người xông lên ra tay công kích. Đao kiếm tiên côn, ám khí bay xéo đầy trời.
Kì thế tử lắc lắc ngọc phiến, khóe môi loan loan. “Không biết sống chết.” Dứt lời cây quạt khẽ đảo, hợp lại, giương lên, ‘Hành vân lưu thủy ’, ‘ kinh phong mật vũ ’, ‘ thiên nhai quy khách ’ ba chiêu cực đơn giản liên tiếp xuất ra, biến hóa cực nhanh, nhìn như không hề biến hóa, nhưng khi hắn thu chiêu, phía trước ít nhất có năm người quần áo vỡ tan, miệng vết thương chảy máu.
Chiêu thức ấy làm chấn động nhiệt huyết của đám khách nhân, bọn họ không nghĩ tới võ công của Kì thế tử cao tới mức lấy ý nghĩ đả thương người, đạt tới trình độ bất trệ vu vật. Người ở đây tự cho là có thể tiếp được ba chiêu của hắn quả thực không nhiều lắm, hơn nữa nhìn hắn ý thái nhàn hạ, chưa dùng tới toàn lực, tâm trạng lại càng thấp thỏm. Chẳng qua là đã leo lên lưng hổ, không thể dừng tay.
Trong bảy người trầm mặc trên chủ tọa, Nam Hải kiếm khách mặc tử y, mặt nhăn mày nhíu, đột nhiên đứng lên.
“Lấy binh khí của ngươi ra.”
Lắc lắc cây quạt. “Sớm lấy ra. “
Kiếm khách cau mày, lạnh lùng nhìn chằm chằm Kì thế tử, chậm rãi ấn bên hông. “Cơ hội một lần cuối cùng.”
Kì thế tử nhe răng cười.”Ngươi thực vô nghĩa.”
Quang mang ngân lượng chợt lóe, loá mắt như tuệ tinh nhảy lên không, không biết chỗ nào đến, không biết chỗ nào cuối cùng. Tiếng kêu sợ hãi của mọi người chưa tuyệt, đã thấy Kì thế tử vẫn đứng êm đẹp như cũ, chỉ là trước người hắn y cư toái ảnh tung bay như hoàng điệp, tan mà hợp, tinh tế nhìn lại, mỗi một phiến đều là cao thấp.
Vải dệt mềm mại không thể dùng sức, thi lực khó mà đều đặn. Kiếm khách một kiếm tùy tay liền đem tất cả các vị trí góc độ tính hảo, đến mức không còn khe hở. Mọi người thấy hắn áp đảo được Kì thế tử mà hưng phấn không thôi, lớn tiếng cổ vũ. Kì thế tử cũng lười biếng lấy phiến che miệng đánh cái ngáp.
Con ngươi dài mảnh chợt lóe, kiếm khách đột nhiên chắp tay lui ra.
Sao. . . . . . Sao lại thế này? Đánh xong ? ?
Thanh Linh đạo trưởng bên cạnh bóng dáng cao cao gầy gầy cười dài ra tiếng. “Giang sơn xuất hiện đại tài tử a, quả nhiên chiêu ‘hoành không xuất thế ’của thế tử danh bất hư truyền, có thể tránh đi chiêu ‘kiếm hoa vô song’ của kiếm khách huynh mà nhiều người như vậy cư nhiên cũng chưa nhìn đến thế tử là thi triển như thế nào. Lão hủ mặc dù bất tài, cũng thấy cái mình thích là muốn thử, muốn thỉnh thế tử chỉ điểm một ít.”
Mọi người nghe khẩu khí của hắn, chiêu mới vừa rồi của kiếm khách đúng là đệ tam thức của kiếm hoa tam thức – kiếm hoa vô song. Mà Kì thế tử dùng khinh công ‘hoành không xuất thế’ tránh đi xong lại quay về tại chỗ, làm tuyệt chiêu của kiếm khách vô công mà quay về, chỉ làm rách một chút y phục. Thế nhưng lúc nãy thân hình Kì thế tử đích thật là chưa từng động quá — ít nhất đại bộ phận mọi người ở đây là tin tưởng như thế — khinh công này, cùng thân pháp không bóng dáng của Ảnh Tử thoạt nhìn lại có hiệu quả kỳ diệu như nhau, khiến kẻ khác tưởng như gặp phải quỷ. Nghĩ đến đây, mọi người đều vì trên đời lại có thân pháp như thế mà khỏi thổn thức, nhưng lại nghĩ, tuy nói Ảnh Tử là cao thủ khinh công đứng thứ ba trên giang hồ bảng, trên thực tế chính là vẫn phải nhường chỗ cho Vô Đế cùng Võ Thánh, vậy có thể nói khinh công của hai người này là đệ nhất thiên hạ. Lấy đệ nhất đối với hoành không xuất thế, như vậy mà còn hơn cả khinh công của hai người, thật không hiểu là còn kỳ diệu đến mức nào.
Kì thế tử cười hắc hắc.”Đâu có, đâu có. . . . . .” Đang nói, ánh mắt chợt lóe, thân hình đột nhiên cấp bách di chuyển, Ảnh Tử không nghĩ tới hắn chưa nói một tiếng đột nhiên phải rời khỏi, tâm tình kinh ngạc không cam lòng khiến cho hắn lập tức đi theo. Trong miệng chính đạo: “Thế tử không khỏi quá mức. . . . . .” Nói chưa xong, đã thấy thân hình Kì thế tử hạ xuống, cười mỉm che ở trước người hai người.
Ở đây không người nào nhận thức hai người này — có mấy người nhận thức thì đã bị bức tường người cản ở ngoài — đều kỳ quái Kì thế tử vì sao đột nhiên buông tha cho mình mà ngăn chặn hai người này.
Hai người này, một lớn một nhỏ, người lớn tuổi tao nhã, người tuổi nhỏ ngạo khí, chính là Diệp Phàm cùng thiếu niên nọ.
—————-
Thiếu niên nhìn thấy phong ba trên tiệc rượu có xu hướng lan tràn, Kì thế tử vừa đàm tiếu vừa liên tục hạ gục nhiều nhân thủ, vừa kích động vừa khó chịu, nghĩ mình đến độ tuổi này của hắn, mình cũng sẽ đạt thành tựu như vậy, nhưng lại cảm thấy có chút do dự, không muốn thừa nhận, nhiều ít vẫn là có chút. . . . . .
Vừa nhìn vừa nghĩ, lúc chợt chọn mi, lúc chợt cười lạnh, thiếu niên đang trầm vào tâm sự của mình, bàn tay bị Diệp Phàm cầm trong lòng bàn tay hơi hơi nóng lên, là Diệp Phàm kéo kéo hắn.
‘ Để làm chi? ! ’ Liếc mắt hỏi.
Diệp Phàm hiển nhiên chủ ý đã định, thấy mấy người ngồi cùng bàn đều đã rời chỗ ngồi tụm về phía trước xem náo nhiệt, ba trượng chung quanh không có ai, lúc này mới nhỏ giọng nói với thiếu niên đang đứng ngóng ở trên bàn. “Hiện tại ngư long hỗn tạp, khó bảo toàn không có địch nhân của ngươi, chúng ta cẩn thận vi thượng, hay là đi trước đi.”
Thiếu niên phiết phiết môi, cảm thấy có phần tiếc nuối trận náo nhiệt này, nhưng cũng biết Diệp Phàm nói đúng, do dự một lát, lẩm bẩm nói: “Nhiều người như vậy, sẽ không phát hiện chúng ta.”
Diệp Phàm không khách khí chỉ ra chỗ sai: “Chờ bọn hắn phát hiện chúng ta sẽ không kịp đi!” Thấy thiếu niên còn đang do dự, còn nghĩ muốn xem tràng diện náo nhiệt hiếm thấy, lập tức không nói hai lời kéo hắn bước đi. Không nghĩ tới mới đi đến chỗ thính môn, thì không hiểu sao bị Kì thế tử cản trở.
————–
Kì thế tử vẻ mặt tựa tiếu phi tiếu nhìn thấy trên mặt thiếu niên lộ vẻ luyến tiếc, cùng với Diệp Phàm đang nắm tay hắn, có chút đăm chiêu liếc mắt nhìn Diệp Phàm một cái, ước chừng là cảm thấy thiếu niên thành thành thật thật để người ta nắm tay là một chuyện rất kỳ quái.
Diệp Phàm sợ hãi nhìn người giang hồ đi tới vây quanh, sắc môi có chút xám trắng, miễn cưỡng đưa ra dũng khí mở miệng: “Vị công tử này, vì sao ngăn trở đường đi của vãn sinh?”
Kì thế tử lại nhìn vào mắt Diệp Phàm, nhưng cười không nói, lực chú ý tập trung ở trên người thiếu niên: “Tiểu huynh đệ, ngươi vội vội vàng vàng là muốn đi đâu?”
Thiếu niên bị người chặn đường, đã rất không thích, lại còn bị hỏi như vậy thì nhíu mày, trừng mắt.” Liên quan gì ngươi!”
“Chính là vì tìm ngươi, mà ta phải mất hết mấy ngày.” Kì thế tử cười khẽ “Ngươi nói không liên quan là có thể không liên quan sao?”
Thiếu niên cảnh giác trừng mắt nhìn Kì thế tử.”Nguyên lai những người đó là do ngươi phái tới!” Một lời vừa ra, chỉ bạc trong tay đã như thiểm điện phóng ra. Ở không trung tủa ra mọi hướng nhất tề đánh về phía Kì thế tử.
Ở đây cũng có người nhận ra, kinh hô –“Khiên tình ti!”
Nghe đồn khiên tình ti này là Thiên Sơn băng tàm ti cùng Bích Hỏa tàm ti dùng lông kim nghê bện thành, lại rót vào nội lực, sắc bén hơn đao kiếm, sức mạnh vô địch. Kì thế tử hiển nhiên nếm qua đau khổ, không muốn để nó lại lần nữa đến gần người mình, thân hình tùy theo ti mà chuyển, ngọc phiến khẽ nhếch, ở vào lúc khiên tình ti hình thành dao động lần thứ bảy thì đánh vào điểm thứ bảy đó.
Nhất chấn thất ba, chính là cực hạn công lực của thiếu niên hiện nay, trước thất ba đều là chấn phúc rất nhỏ mà chứa lực lượng cường đại, một lần phản kích bảy đạo chân lực sẽ tập trung một chỗ cùng chấn ra. Nhưng lần thứ bảy, lực đã hết, lực mới lại chưa kịp sinh, tựa như xà chi thất thốn, bị Kì thế tử nhẹ nhàng khơi ra, toàn bộ thế công đều tan rã.
Thiếu niên cảm thấy có chút kinh ngạc, không biết vì sao Kì thế tử biết được chỗ sơ hở trong công lực của mình. Nhưng hắn không để lộ ra nét mặt dù chỉ một chút, tay rung lên, chỉ bạc thu hồi, lập tức bày thế hình vòng cung lần thứ hai bắn ra, lấy hình bán nguyệt chế trụ Kì thế tử, nhằm vào phía sau chỗ vai phải cùng hướng trước ngực của Kì thế tử đánh vào, có vẻ như sẽ đánh vào cổ Kì thế tử. Nhưng kình lực lại ẩn mà không phát, chỉ vây xung quanh, thiếu niên tự thân đột tiến, kình lực như toái tinh, đầy trời hướng về phía Kì thế tử.
Kì thế tử đối với lưỡng trọng uy hiếp chỉ tán thưởng cười: “Xem ra mọi người đem ngươi dạy dỗ thật sự không tồi. . . . . .” Tay phải nhô lên cao vẽ thành độ cung như Càn Khôn kim la, mặc cho toái tinh chỉ của thiếu niên có biến hoá đa dạng đến thế nào đều một nửa thu hồi. Thiếu niên hóa chỉ thành chưởng, vũ hoành phong cuồng như bão táp đánh về phía ngực Kì thế tử, đồng thời cổ tay phải rung lên, kình lực của khiên tình ti ẩn mà không phát lại thay đổi, tự sau lưng hướng vào ba huyệt phong phủ, trung xu, linh thai của Kì thế tử.
Khoảng cách mấy chiêu công kích này quá gần, cơ hồ là suýt xảy ra tai nạn, tất cả mọi người nghĩ không ra nếu là chính mình ở vào dưới loại tình huống này có thể tránh đi như thế nào. Nhưng Kì thế tử căn bản không thèm suy nghĩ, thủ thế ở tay phải không thay đổi, nhưng hình dạng năm ngón tay khẽ nhếch, nhằm vào hướng hai huyệt chương môn, thiên xu của thiếu niên. Hai huyệt này toàn là ở phúc sườn, chính là do cổ tay phải của thiếu niên chấn động mà hiện ra khe hở, thiếu niên nếu làm hắn bị thương, thì mình cũng không thể không bị thương, lập tức cắn răng một cái, cổ tay phải tái chấn, vội vàng thu hồi, chưởng trái thẳng xuống bảo hộ trung cung.
Mắt thấy thiếu niên phải vô công mà phản, Diệp Phàm vẫn lẳng lặng đứng ở một bên, bị mọi người xem nhẹ đột nhiên mở miệng.”Tà loan thân, quý nhâm bộ, kì môn, thiên trì!”
Thiếu niên nghe vậy, không kịp suy nghĩ, hơn nữa lại tin tưởng Diệp Phàm, lập tức theo lời mà đi, thân hình khẽ khom, vừa vặn thoát khỏi trảo của Kì thế tử chụp tới, nhanh chóng lệch vị trí quý nhâm vị, Kì thế tử vừa lúc lệch vị trí này, nhưng lại thấy thiếu niên trước một bước chuyển tới bên cạnh mình, công vào hướng mà do mình thân hình thay đổi mà hiện chỗ hai huyệt kì môn, thiên trì sơ hở, kinh ngạc, khom người một cái, tránh đi thế công của khiên tình ti cơ hồ là đã dán sát cổ, thiếu niên cuối cùng kinh nghiệm không đủ, không biết dẫn động chân khí trên ti trước, gặp Kì thế tử gần sát mới dẫn động, cho nên hắn thời gian vừa chậm, ngón tay vừa sáp nhập cần cổ, chân lực cũng vừa triệt tiêu lẫn nhau, khiên tình ti bắn ra, lại sưu sưu thối lui.
Kì thế tử một tay ôm ngực, sắc mặt trắng bạch, lui về một bên đứng không hề ra tay, chuyện này gần như chỉ trong điện quang hỏa thạch, biến hóa cực mau, rất nhiều người ngay cả xem đều còn không có thấy rõ ràng liền chấm dứt, còn cho là thiếu niên đã làm Kì thế tử bị thương. Số ít người mắt sắc mới nhìn ra, Kì thế tử là bị thương từ trước, mới vừa rồi vì tình thế vượt qua ngoài sự khống chế của hắn, dưới tình thế cấp bách vọng động chân khí, lúc này mới dẫn phát đến thương thế. Càng cảm thấy không dám khinh thường võ công của Kì thế tử, lại càng kinh ngạc người tên Diệp Phàm chỉ nói ra một câu đã làm Kì thế tử động thương.
―― có thể đoán ra hành động của hắn trước, có thể ẩn mà hung hăng đả kích sự tự tin tràn đầy của hắn, có thể ở trong vòng ba câu tiên phát chế nhân. . . . . . Nghĩ như thế nào, trong thiên địa cũng chỉ có một người!
―― đế vương tuyệt học, ngực phải bị thương, lời nói và việc làm cường thế nhưng lại mang vài phần hết sức lông bông khiến người khác phải tức hộc máu, lại còn yêu lấy cây quạt chướng mắt không có việc gì cứ quạt đến quạt đi. . . . . Nghĩ như thế nào, cũng chỉ có người kia đi!
Thản nhiên ngẩng đầu, con ngươi tối đen chống lại con ngươi đen như mực. Ngạo khí cùng ngạo khí va chạm, một cái thâm trầm, một cái đạm mạc, không khí ở chung quanh tự hình thành thiên địa, ngưng quẫn nơi có hơi thở.
Phong vũ lại thổi, mọi người rốt cục hít lại được không khí, không xác định vì sao mới vừa rồi lại có cảm giác thở không nổi. Chỉ biết là hai người này. . . . . . Khí thế của hai người này khiến cho người lâm vào kinh tủng thần phục!
Trong ánh mắt song phương đều có hiểu rõ.
“Là ngươi. . . . . .” Hai người đồng thời nói ra, đồng thời câm miệng.
Độc Cô Ly Trần kinh ngạc nhìn vào đôi mắt đạm mạc không minh, lúc ẩn lúc hiện như một dòng lưu thủy, giống như không gì có thể dung nhập vào được, thanh mâu vẫn như cũ mệt mỏi mênh mông, thân hình rung mạnh, bừng tỉnh đại ngộ xông lên trước: “Hạo, là ngươi sao?”
Hạo? Hạo? Mọi người ở đây vẫn còn không rõ ràng cái tên trong lời của Độc Cô Ly Trần, Diệp Phàm đã khẽ cười một tiếng, tay dắt thiếu niên rời khỏi thính môn. “Độc Cô, lấy thính môn làm phòng tuyến, trong vòng nửa canh giờ, ta không muốn nhìn thấy bất kỳ một người nào.” Nói xong không đợi Độc Cô có phản ứng gì, thẳng rời đi.
Thân hình Kì thế tử vừa động, Độc Cô Ly Trần đã nhanh hơn — hắn đang đứng chỗ thính môn. tay áo trái hư không phất một cái, rõ ràng quát. “Kì thế tử thỉnh tự trọng! Không được ra khỏi thính môn nửa bước. Tất cả mọi người cũng dừng lại, nếu không đừng trách Ly Trần vô tình!” Nói là bình tĩnh như thế, hai tay lại run rẩy không ngớt, ánh mắt đuổi theo thân ảnh đi xa, đã là một mảnh lệ mơ hồ. . . . . .
Nguyên lai. . . . . . Ngươi còn sống. . . . . .
Tình tự kích động của Kì thế tử dưới một cái phất tay của Độc Cô Ly Trần cấp tốc bình tĩnh. Không tin được bản thân mình chỉ là nhìn thấy thân hình người nọ sẽ đại thất thố như thế.
Không phải vẫn tin tưởng hắn không có việc gì sao? Có tất yếu kích động như vậy không? Hắn đã hiện thân, có trốn cũng không trốn được, không nên nôn nóng như thế. . . . . Đúng vậy, không cần thiết, cũng không cần. . . . . .
Đứng ở phía trước độc võng dược sư bày ra, hắn xiết chặt ngọc phiến, một hồi lâu mới quyết tâm kiềm chế nhiệt huyết lưu chuyển cùng co rút đau đớn không hiểu trong lòng, tựa tiếu phi tiếu giương quạt lên.
Dạ, Ngữ, Hạo,. . . . . . Ngươi không nên lại xuất hiện ở trước mặt ta. Một đêm chi ước chưa đền, ba năm lợi tức chưa tính, lại còn phá hủy chuyện tốt của ta. Nếu lần này còn có thể cho ngươi thành công chạy trốn. Tên trẫm sẽ đổi luôn.
Ánh mắt khẽ động, vô hỉ vô bi, không hướng về cái gì. Nhưng Độc Cô Ly Trần ngẫu nhiên nhìn lại, lại thấy được trong con ngươi bình tĩnh sáng như ngọc lưu ly là một mảnh Hồng Liên biển máu. . . . . .
――――――――――――――――――――――――
Liên tiếp chạy đi vài dặm, phía sau quả nhiên không ai đuổi qua đây. Thiếu niên hơi thở vi bình, bỗng nhiên dùng sức hất văng tay Diệp Phàm đang dắt mình. Tay phải bóp chặt lấy cổ Diệp Phàm.
“Ngươi rốt cuộc là ai?”
Thần sắc của Diệp Phàm lại khôi phục ôn hòa không tập trung như bình thường. ” Muốn hỏi gì chờ một lát đi, chuyện hiện tại chúng ta phải làm hẳn là làm như thế nào chạy khỏi Nhạn Đãng mới đúng. Hiên Viên đế bị hành thích, binh mã triều đình trấn giữ Nhạn Đãng, Kì thế tử nắm thực quyền, nếu không sớm nghĩ biện pháp lợi dụng nửa canh giờ này, nửa bước chúng ta cũng khó đi được.”
“Ta không cần!” Thiếu niên giận dữ hất tay Diệp Phàm ra lần nữa, ánh mắt như lúc ban đầu gặp nhau, bất tuân, cảnh giới mà lạnh như băng,”Ta nói rồi, ta thống hận nhất là bị lừa gạt! !” Rống to xong, dưới ánh mắt kinh ngạc của Diệp Phàm cùng ánh mắt khó có thể tin của chính mình, hai hàng lệ cứ như vậy chảy xuống hai bên má.
Sao. . . . . . Sao lại thế này? ! Ở trên mặt lung tung sát đến lau đi chật vật không chịu nổi, nhưng càng lau càng nhiều, thiếu niên suýt nữa muốn sụp đổ, không thể chịu được bản thân nhưng lại có cử chỉ dọa người như vậy. . . . . . Hơn nữa dĩ nhiên là ở trước mặt Diệp Phàm. . . . . .Người này một mực lừa hắn . . . . . . Chính mình lại ngu xuẩn đến mức lần thứ hai đi tin tưởng người! !
Đúng vậy, cỡ nào ngu xuẩn! Biết rõ không thể tin, cư nhiên lại tin tưởng! ! Thiếu niên sát không ngừng được lệ, cắn răng, cắn đến mức còn kỳ quái đã dùng sức mà vẫn không cắn đứt. Hai tay hung tợn thủ sẵn, lực đạo đủ để đem thịt xé xuống.
Nhìn thấy thiếu niên đối với chuyện tin mình lại thống hận như thế, tự ngược không thôi, Diệp Phàm cảm thấy đau xót, liên tưởng đến thời niên thiếu trước kia của mình.
Khi đó mình cũng là như vậy đi. . . . . . Chính là khóc hận, cố tìm căn nguyên đến cùng, vẫn còn muốn tin tưởng, muốn người nọ giải thích với mình . . . . . . Giải thích hắn không có lừa gạt. . . . . . Cho nên, mới có thể khóc. . . . . . Nếu là thật sự không đau, còn muốn khóc làm cái gì
Thế nhưng. . . . . . Cho dù khóc đến cạn lệ, cũng không ai quay đầu lại nhìn mình, không ai đến đỡ mình, không ai đến an ủi mình, không ai. . . . . .
Hấp một ngụm khí, bình tĩnh tình tự hơi hơi dao động vì chuyện cũ. Diệp Phàm đưa tay, dùng sức ôm thiếu niên, đưa hắn chôn ở trong lòng mình. Thiếu niên lập tức giãy dụa không ngớt, đồng thời chửi ầm lên, ra tay cũng không khoan dung, một chưởng hung hăng đánh ra. . . . . . Tuy rằng tạm thời thu hồi ba phần lực đạo, vẫn là đánh vào ngực bụng của Diệp Phàm.
Diệp Phàm kêu lên một tiếng đau đớn, máu tươi tràn ra khóe môi, chỉ cảm thấy ngũ tạng lục phủ đều đang tạo phản. Hắn cười khổ, lực đạo trên tay cũng không thả lỏng — hắn biết, nếu vào lúc này hắn buông thiếu niên ra, thời cơ bỏ qua, thiếu niên sẽ không bao giờ tin hắn nữa.
Nhìn thấy vết máu trên khoé môi Diệp Phàm, thiếu niên cảm thấy vừa tức vừa vội vừa giận, bách vị hỗn tạp. Còn định dùng sức tránh nữa, Diệp Phàm đột nhiên ói ra một ngụm máu, vết máu loang lổ vẩy toàn thân hai người, làm thiếu niên choáng váng.
“Phóng. . . . . . Buông!” Lo lắng như vậy còn chưa đủ, lại nói. “Uy, ta nói buông nhanh lên !! Có nghe hay không!”
Diệp Phàm đem mặt thiếu niên chôn ở trong ngực mình, gắt gao ôm, mặt mình cũng chôn ở trên đầu thiếu niên, lẳng lặng mà cười trộm — khổ nhục kế, thiên cổ tuyệt chiêu! “Hãy nghe ta nói được không?”
Thiếu niên hét vài tiếng nữa, thấy Diệp Phàm không buông mình ra, bản thân lại không dám dùng lực giãy dụa, tức giận đến khuôn mặt nhỏ nhắn bạch ngọc đỏ bừng một mảnh, nước mắt thiếu chút nữa lại rơi xuống.” Ta ghét nhất người gạt ta. . . . . .”
“Ta biết. . . . . .”
“Ngươi có biết cái rắm! !” Thiếu niên thiếu chút nữa lại kích động lên.
“Diệp Phàm không lừa ngươi!”
“Quỷ mới tin ngươi! Còn nói tốt như vậy! !”
“. . . . . . Ta lấy huyết thề, ngươi có nguyện tin tưởng?”
“. . . . . . Không tin.”
“Lấy sinh mệnh?”
” Đừng nói chuyện nực cười!” Thiếu niên nổi giận đùng đùng lại lần nữa tránh khỏi Diệp Phàm. Đến bây giờ còn muốn lừa hắn để làm chi ?!
Diệp Phàm đột nhiên buông thiếu niên ra. Thiếu niên cả kinh, trong lòng đang thấp thỏm khó định, Diệp Phàm đã từ cổ tay phải của thiếu niên lôi ra khiên tình ti.”Ta chết, ngươi liền tin tưởng?”
“Đừng lấy sinh mệnh ra vui đùa! !” Thiếu niên phẫn nộ thu hồi khiên tình ti, oa oa kêu to. “Ta ghét nhất ngươi như vậy! ! Cố ý nói như vậy, lại không chịu thẳng thắn, luôn dùng thủ đoạn lừa ta!”
Diệp Phàm yên lặng không nói gì.” Ta nghiêm túc. . . . .”
Sinh mệnh này tội nghiệt buồn thiu, một chút ích lợi đều không có, nếu có thể đổi về cho ngươi lòng tín nhiệm, cũng là chuyện đáng giá. . . . . .
Suy nghĩ một lát, lại là lâng lâng cười.
” Quả nhiên. . . . . .. . . . . .người muốn chết cũng không có cơ hội chết . . . . . . Thật là thú vị.”
Thiếu niên trừng mắt Diệp Phàm. . . . . . Đột nhiên cảm thấy việc mình cùng hắn phát hỏa cả buổi so với tin tưởng hắn càng thêm ngu xuẩn — một người như vậy, ngay cả mục tiêu sinh tồn cũng không có, còn có thể đi lừa gạt ai đây?
Diệp Phàm giật mình chỉ chốc lát, vội vàng che miệng, lại không ngừng được máu tươi xông lên cổ họng mà ra. Tất cả huyết tinh đều theo kẽ hở ngón tay tích tích chảy xuống, thiếu niên vừa cấp bách vừa hoảng sợ, theo sư phụ đã dạy đem mạch Diệp Phàm ấn trụ, phát hiện mạch tượng mỏng manh, lại nóng vội hoảng hốt, thử vài lần mới phát hiện kinh mạch thân mình hắn cực yếu ớt, mấy đạo vết thương cũ ứ nơi ngực, lại họa vô đơn chí bị mình một chưởng dẫn động làm thương thế nặng thêm, khiến hắn nghĩ như thế nào cũng không ra nên làm cái gì bây giờ.
Nhìn thấy thiếu niên suýt khóc thét, Diệp Phàm mỉm cười, lại đưa hắn kéo vào trong lòng” Sinh tử tùy mệnh, nếu có thể để ông trời thu hồi, đối với ta mà nói đúng là việc vui. . . . . . . Ta chỉ nguyện ngươi biết một chuyện — Diệp Phàm, chưa bao giờ lừa gạt ngươi!”
Thiếu niên lần này không có giãy dụa, gắt gao ôm lại hắn, ôm ấp ấm áp, vì sao đáy lòng mình lạnh như thế, lạnh e rằng không thể dừng run rẩy. Cảm giác sinh mệnh của hắn sẽ dần dần xói mòn, chính mình vì cái gì cũng bất lực chứ? !
Dùng sức ôm tấm lưng tiêm gầy, muốn dùng sinh mệnh còn dài của mình truyền cho hắn, nhưng cách hai tầng da thịt, cái gì cũng vô pháp xuyên qua, bên tai nghe được Diệp Phàm nói:
“Ta nếu cứu ngươi, sẽ không mặc kệ ngươi. Trước kia sẽ không, hiện tại lại càng không.”
. . . . . .
“. . . . . . Về sau thì sao?”
“Về sau. . . . . . Đương nhiên cũng sẽ không mặc kệ ngươi. . . . .” Diệp Phàm âm thầm thở dài.
Thiếu niên vùi đầu vào vạt áo ấm áp nhàn nhạt thơm mát, lã chã – chực khóc.
“Bất quá, ta muốn biết, ngươi vì cái gì lại — Diệp Phàm buông thiếu niên ra, nâng khuôn mặt tuấn tú của hắn lên.
“Ám sát Hiên Viên Dật!”
——————
Ở chỗ sâu trong rừng cây âm u, hai đạo bóng người đang đứng, mà nhìn xa xa trên sơn đạo hai bóng người đang ôm nhau.
“Công tử, hiện tại không hạ thủ sao?”
“Quá sớm, chờ một chút đi.” Bóng người dứt lời, ha ha cười, tiếng cười réo rắt thẳng thượng vân tiêu.” Võ Thánh trang lại xuất hiện trên giang hồ, làm sao có thể bình thản vô kì như thế? ! Nên tìm chút tế phẩm oanh oanh liệt liệt mới đúng!”
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét