Thứ Tư, 1 tháng 7, 2015

[THDN] Quốc Sĩ Vô Song - Đệ thập nhất hồi

= Văn Án - Tổng Hợp =


- Đệ thập nhất hồi -



Đệ thập nhất hồi: Phú quý tại thiên

“Chia đều thiên hạ?” Liễu Tàn Mộng trêu tức nháy mắt mấy cái, đột nhiên cười nói:”Tại hạ sớm đã chia đều thiên hạ. Đúng không, quân tọa?”

Dạ Ngữ Hạo hơi thở bị nghẹn, trước khi đoán ra chuyện gì phát sinh thì đột nhiên nghĩ đến đêm đó ở hoàng cung, những lời mà Hiên Viên đã từng nói với mình.

“Tào Tháo cũng có người tri âm, trẫm cũng có người có thể tín nhiệm, kí thác tính mệnh. Còn ngươi thì sao? Ngươi xem ngươi công chính nghiêm minh, khoan hoài rộng rãi, dùng người thì không nghi ngờ người, đối với thuộc hạ lại cực kỳ tín nhiệm. Thế nhưng, thật sự ra ngươi lại không tin bất kì một ai! Trừ ngươi ra, người nào ngươi cũng không có tín nhiệm qua.”

Lúc ấy mình đã trả lời như thế nào? Ước chừng là cười thật to lên. Nhưng mà ở một chốc kia, thời khắc nan kham khi mà bị  vạch trần, thứ âm thanh thanh lãnh tự mãn ấy đã làm cho hắn cả người đều toát ra hàn ý.

Không phải là không muốn tín nhiệm người đâu. Chính là, vận mệnh a, lúc nào cũng vậy, khi ta nghĩ phải tín nhiệm một ai đó thì hiện thực lại khiến ta phải cười to . . . . . .

Vốn là như vậy, ai cũng không tin!!

Nhật Quân chậm rãi chờ, chờ Dạ Ngữ Hạo quay đầu lại, sau đó, hắn lãnh đạm cười, nụ cười lạnh này đúng là có vài phần tương tự Hạo. ” Có chuyện muốn nói sao? Đế tọa?”

Tiếng gọi đế tọa này, gọi đến mức Dạ Ngữ Hạo miệng đầy đắng chát, ánh mắt yên lặng nhìn hắn, hắn lại chuyển khai con ngươi, đi tới bên người Liễu Tàn Mộng.

Tứ vệ cũng theo qua.

Dạ Ngữ Hạo nhìn hết thảy chuyện này, nhìn nhìn lại Quan Từ, mang chút phúng lạt mà cười, đột nhiên mở miệng.

“Quan Từ, ngươi vì sao không cùng đi qua? Ngươi một đường cùng Nhật Quân diễn hai mặt hắc bạch không phải là vì làm cho bổn tọa không nghi ngờ các ngươi, đi theo các ngươi đi vào bẫy này. Ngươi bây giờ còn đang do dự cái gì?”

Quan Từ trầm mặc một lát, đột nhiên quỳ xuống, đầu rạp xuống đất mà làm một cái đại lễ, cũng thối lui đến bên người Nhật Quân, bên cạnh Dạ Ngữ Hạo lập tức cô linh, một người cũng không có.

“Ngư võng chi thiết, hồng tắc li kì trung; đường lang chi tham, tước hựu sấn kì hậu. Ky lí tàng ky, biến ngoại sinh biến, trí xảo hà túc thị tai.” Dạ Ngữ Hạo thấp giọng ngâm, triển mi mỉm cười, nhưng ánh mắt ảm đạm, nụ cười cũng là ảm đạm. “Nguyên lai người giăng lưới cũng đang ở trong lưới mà không tự biết. . . . . . Liễu Tàn Mộng, ngươi dẫn khai Nguyệt Hậu, chiêu hàng Nhật Quân, lại lấy bản thân làm mồi câu dẫn bổn tọa một mình nhập cục, không mất một quân đã được Vô Danh giáo. Bổn tọa không thể không nói. Ngươi đã đi một bước hảo cờ.”

(Giăng lưới thiết sắt, lại vướng ở trong đó, bọ ngựa tham lam, không ngờ chim sẻ đứng phía sau. Trong cơ quan giấu cơ quan, trong biến lại sinh ra biến, thông minh cũng bị thông minh hại…..)

Liễu Tàn Mộng cười đắc ý, vỗ tay khen:”Đế tòa hảo phong độ. Phải tiếp nhận sự thật đi.” Thời điểm hắn nói xong, bên cạnh hắn lại tới vài thuộc hạ nữa, mỗi người đều tinh hoa nội liễm ẩn tàng, rõ ràng đều là hảo thủ tốt nhất.

Dạ Ngữ Hạo nghe nói xong lời kia, rốt cuộc cũng không trả lời hắn, chỉ thẳng tắp nhìn Nhật Quân.

“Hoàng, chuyện tới cho tới bây giờ, ta chỉ muốn hỏi ngươi một câu — ta không thể bồi thường cho ngươi sao?”

————————–

“Hoàng rốt cuộc là ai a?” Kì thế tử thấy Hoàng Thượng lại có ý niệm lâm vào trầm tư trong đầu, vội hỏi lại một lần.

“Hoàng a, là Vô Đế đời thứ năm. . . . . .”

” Vô Đế đời thứ năm không phải là Dạ Ngữ Hạo sao?”

“Nghe trẫm nói xong một chút hãy xen mồm!” Hiên Viên tức giận. “Ngươi có biết tên đầy đủ của hắn là gì không?”

“Thần không biết!” Kì thế tử phi thường thẳng thắn, hắn luôn luôn biết thì nói biết, không biết thì nhận không biết, phẩm hạnh thật là tốt.

“Dạ, Ngữ, Hoàng.” Hiên Viên thật cao hứng, như mong muốn mà nhìn đến sắc mặt đần ra của Kì thế tử. “Cũng chính là thân huynh trưởng của Dạ Ngữ Hạo, lúc ban đầu là người kế nhiệm Vô Đế đời thứ năm. Bất quá mười bốn năm trước Vô Đế đời thứ tư đột nhiên lựa chọn để Dạ Ngữ Hạo kế nhiệm, từ nay về sau, không còn nghe tin tức gì của Dạ Ngữ Hoàng.”

————————–

“Bồi thường ta? !” Hai tay nguyên bản xiết chặt của Nhật Quân run lên, hắn cười lạnh nhìn Dạ Ngữ Hạo, bỗng nhiên nổi giận. “Thật sự là lời nói mà ta cảm thấy tức cười nhất!! Ngươi phải bồi thường ta như thế nào? ! Đem vị trí đế tọa trả lại cho ta hay sao? Ngươi làm sao biết được, một ngày đó, cảm giác từ quang minh cao nhất ngã vào vực sâu hắc ám? ! Từ thiên chi kiêu tử chuyển thành không có tiếng tăm gì, ngay cả cảm giác tồn tại cũng không được để người khác biết? Bởi vì là do người thân nhất an bài, ngay cả phản đối cũng không được, chỉ có cảm giác ngấm ngầm chịu đựng? ! Giết người như ma, làm công cụ giết người của Vô Danh giáo, phải cố gắng trong bóng đêm cầu sinh? ! Thật vất vả thích ứng với hắc ám, lại bởi vì các ngươi thiếu người, cưỡng ép ta từ trong bóng đêm lôi ra, cảm giác khi phải đối mặt với sắc mặt ‘thi ân không vọng báo’ của ngươi! Tất cả những thứ của ta đều vì ngươi mà hủy! Sinh mệnh của ta tự khi ngươi sinh ra đều lâm vào hỗn loạn! Ngươi bồi thường ta? Ngươi rốt cuộc có thể bồi thường cho ta cái gì? !”

Dạ Ngữ Hạo sắc mặt khẽ biến, nguyên bản là trắng bệch hơi nhiễm sắc xanh nhàn nhạt, trống rỗng gần như muốn trong suốt. Hắn cảm thấy được dưới chân có chút nhuyễn, bùn đất giống như không cứng rắn như đã nghĩ, ngay cả sức nặng của hắn cũng chống đỡ không được. . . . .

Hắn không nghĩ tới Nhật Quân đối hắn oán hận thâm như vậy, trọng như vậy, hắn nghĩ đến. . . . . . Nhật Quân nên hiểu được, mà không nên hận hắn như thế. . . . .

Mỉm cười, không biết chính mình rốt cuộc là như thế nào cười được. Dạ Ngữ Hạo miễn cưỡng bình tĩnh trụ thanh âm. “Ngươi nói đến mức không sai, vậy ngươi là muốn lấy lại ngôi vị Vô Đế nguyên bản thuộc về ngươi?”

“Đúng vậy. Vì hôm nay, ta cùng với Liễu Tàn Mộng đã chuẩn bị thật lâu. Ngươi ngày ấy ở kinh sư trúng xuân dược, vì sao tìm được ngươi trước hết lại là ta? Đó là bởi vì trước gặp được Liễu Tàn Mộng nói cho ta biết. Hắn đã bắt đầu tiếp xúc với ta từ lúc đó.” Nhật Quân ba đào không dứt nói lên, cũng không biết vì sao phải nói — có lẽ, là muốn đả kích Hạo đi, cho hắn biết, hắn cũng không có anh minh, không có được lòng người như chính mình đã tưởng tượng. “Về sau các ngươi quay về Vô Danh sơn, ta xuyên thấu qua Quan Từ, không ngừng cùng hắn liên hệ tin tức, hắn bỏ mặc thế lực của Võ Thánh trang bị Vô Danh giáo nuốt mất, bởi vì hắn rất nhanh sẽ từ trên tay ta thu hồi. Mà ta cố ý để bản thân bị trọng thương, hảo ở lại kinh sư chờ ngươi, hắn mượn cớ hôn sự của Liễu Y Y, dẫn đi Nguyệt Hậu. Cuối cùng một mình nhập kinh dẫn ngươi ra đây. Chỉ vì một mình ngươi chúng ta mất nhiều tay chân như vậy, cũng đủ để ngươi tự hào.”

“Các ngươi dẫn đi Nguyệt Hậu, lại độc thân dụ ta đi ra, những thứ nên chuẩn bị các ngươi đều chuẩn bị.” Dạ Ngữ Hạo lại cười, còn có thể cười được một cách thê lương.

“Đương nhiên. Quan Từ sớm từ trên tay Độc Cô Ly Trần lừa được giải dược của thiên lý ngưng phách, Liễu Tàn Mộng phỏng theo chữ viết của ngươi, viết’ thoái vị di chiếu’ thoái vị cho ta. Chuyện ở nơi này sẽ không ai biết, Nguyệt Hậu bọn họ cho dù hoài nghi sinh tử của ngươi, cũng dự liệu không đến là ta cùng Quan Từ hợp lực phản bội ngươi, này cũng nên cảm tạ ngươi ngày thường đối ta cùng với Quan Từ tín nhiệm giả nhân giả nghĩa. Ta sẽ bình định giáo nội, cùng Liễu Tàn Mộng cộng đồng đối phó Hiên Viên hoàng triều, chia đều thiên hạ!” Nhật Quân cực nhanh nói xong, ý muốn nhất chủy phối âm…… lướt qua nội tâm gào thét không ngừng — đúng vậy, phản bội hắn có cái gì không đúng? ! Hắn phóng túng tư tình, vô sỉ mà hướng về phía Hiên Viên, hắn đã không có tư cách làm Vô Đế!

“Cho nên? Các ngươi nghĩ muốn cầm tù ta, hay là giết ta?” Dạ Ngữ Hạo tiến sát từng bước, muốn nhìn một chút, Nhật Quân đối với mình hận rốt cuộc có bao nhiêu sâu đậm.

Miệng vết thương đã bị cắt ra, thêm vài đạo nữa cũng là không sao cả, máu tươi rơi, cũng có khoái cảm khi đau nhức. Đau một chút nữa đi, không hề đau trong lời nói, mà buồn bực trong lòng, hận ý đối với mình có lẽ đã đem hắn bức điên.

Nhật Quân ngưng một chút, nhìn thấy bốn phía đều là nhân thủ, Dạ Ngữ Hạo đã không có đường trốn. Lập tức cắn răng nói:”Vi vĩnh tuyệt hậu hoạn, ta sẽ giết ngươi!”

Lưng dựa vào tảng đá lớn, lặng im một lát, Dạ Ngữ Hạo lại nở nụ cười. Cả người hắn đều trống rỗng, tươi cười lại càng thêm thanh dật tuyệt trần, cùng hối ảm lúc trước bất đồng, cực kỳ thoải mái vui vẻ. Đường nét xinh đẹp bởi vì thần sắc biến hóa mà sinh ra mị, một loại phương vật không thể hình dung, giống như hoa nở đến cực hạn, quảng lăng thành thất truyền, là lúc vật không thuộc loại phàm trần bị ông trời thu về, quyết tuyệt mị lực.

Mọi người không tự chủ được đều từng bước bước vào, nhưng chợt nghĩ đến thiên lý ngưng phách của hắn, tuy có giải dược của Độc Cô Ly Trần, cũng vẫn ngừng cước bộ. Nhìn không ra ba mặt là người, một mặt núi đá vây quanh, hắn như thế nào còn cười.

” Nguyên lai, ngươi vẫn hận ta như vậy a. . . . . . Hiện tại, hết thảy đều do các ngươi nắm giữ, sự tồn tại của ta cũng sẽ không còn tất yếu phải không?” Cười khẽ, ánh mắt thùy hạ, lại quét về phía Hoàng một cái, ngàn vạn cảm xúc dung thành tro tàn. Hắn tháo xuống bội sức bên hông, ở trong tay quơ quơ, tùy tay dứt bỏ. Mọi người nhất tề lui ra phía sau từng bước, lại phát hiện kia chỉ là một cái ngọc bội bình thường.

“Có thể giết, không thể nhục. Các ngươi khen mình tính toán không bỏ sót với ta. Trong tình huống này vốn không nên khoe khoang như thế, nhưng hiện tại, bổn tọa nên cho các ngươi nhìn xem tính toán cuối cùng của bổn tọa. . . . . .” Cười mỉm mà ngả người về phía sau, xem ra cự thạch rắn chắc đáng tin cậy, không ai nghĩ khối cự thạch lại dễ dàng đổ ngã như vậy, hắn cùng cự thạch rơi xuống miệng vực sâu bị cây cỏ che lấp, bất thình lình lớn tiếng nói: ” Dạ Ngữ Hoàng, ta lấy một mạng trả lại cho ngươi cả đời bất hạnh, ngươi nên. . . . “

“Ngươi nên. . . . . .”

Thanh âm chỉ tới đây, khoảng không dưới cốc không vọng trở lại lời hắn nói kế tiếp, trong thiên địa lâng lâng, chỉ còn lại có dư âm ‘ trả lại cho ngươi cả đời bất hạnh. . . . . . ‘ lượn lờ không dứt.

Cửu thiên thập địa, không ngừng vang vọng . . . . . .

Như thế nào cũng không nghĩ tới phương cự thạch kia có thể bị người dùng lực thay đổi, càng không nghĩ tới phía sau cự thạch này là tuyệt nhai. Dạ Ngữ Hạo liền như vậy nhảy xuống, mọi người trở tay không kịp. Nụ cười khuynh tuyệt giống như còn đang lay động trước mắt, bóng người còn tại trước mắt nói chuyện liền sạch sẽ lưu loát, không nói đến câu thứ hai liền rời đi. Mọi người không thể tin, nhất tề chạy về phía trước, khó có thể tự kiềm chế mà thò đầu đi xuống thăm dò, không tin hắn sẽ làm ra loại chuyện này, cũng không tin phía sau là tuyệt nhai hữu tử vô sinh — nhưng hai mắt đã đẫm lệ mờ mịt lam khí, che khuất hết thảy tuệ nhãn.

Nhật Quân lệ đã tràn mi. Ngay cả chính hắn cũng không biết bản thân rốt cuộc sẽ có phản ứng loại này. Hắn cũng không từng muốn giết Dạ Ngữ Hạo. Hắn mặc dù hận đệ đệ duy nhất này, nhưng cũng yêu đệ đệ duy nhất này. Hắn chỉ là chịu không được sự bình tĩnh của đệ đệ, hắn nói như vậy chỉ vì muốn nhìn đệ đệ biến sắc, không nghĩ lại thấy đã ở loại thời điểm này, hắn còn có thể khí định thần nhàn như vậy — hắn không có tư cách làm cho Dạ Ngữ Hạo biến sắc sao? !

Bên tai như có như không, hình như có tiếng tiêu từ từ vang lên, như đoạn nhạn chi đề tây phong — chẳng lẽ là thiên địa cũng đồng bi vì hắn? Nhật Quân cố nén lệ, nhịn xuống phản ứng ngoài ý liệu nhìn về phía Liễu Tàn Mộng. Liễu Tàn Mộng sớm ngồi xổm trên mặt đất, tỉ mỉ quan sát chỗ cự thạch sụp đổ. Thấy Nhật Quân cũng ngồi xổm xuống thì chỉ vào chỗ cây tùng nứt ra nói: “Nơi này đã bị người động tay động chân, nền móng đã di động. Chỉ cần hơi dùng chút lực sẽ ngã xuống. Nhìn thổ ngân mới tinh, xác định chuyện này chỉ xảy ra mới ba bốn đêm.” Nói đến đây, đột nhiên cười.”Đế tọa. . . . . .” Sau khi tỉnh ra lại sửa miệng. “Dạ Ngữ Hạo quả nhiên tính toán không bỏ sót, lần này nếu không phải các ngươi phản bội hắn, hắn chỉ cần đem tại hạ tới gần nơi này, chờ tại hạ thuận dịp đào sinh. Kì diệu ở chỗ là các ngươi toàn bộ đều không hay biết, đối với việc tại hạ chuyển qua nơi nào cũng sẽ không có phản ứng, tại hạ muốn thoát cũng khó . . . . . . Đáng tiếc cuối cùng lại thành chỗ chính hắn táng thân.” Nói đến đây, ngữ khí không khỏi cũng có loại tình cảm tiếc hận, với một thiên hạ đệ nhất nhân tài hoa tung hoành đương thời, không người nào động đến được như hắn cứ thế mà biến mất, không khỏi tiếc nuối. Bất quá loại này cảm tình này so với loại tình cảm hưng phấn vì con đường đã bị bình định hơn phân nửa thì thật là bé nhỏ không đáng kể — ngày xưa Hiên Viên bình luận Liễu Tàn Mộng vong ân thiện biến, chữ chữ như vàng.

Nhật Quân trừng mắt hắn, nói là càng nghe càng lạt nhĩ. “Ngươi không xuống dưới đi xem? Hắn có thể bố cơ quan này, chẳng lẽ không ở dưới vách núi bố cơ quan?”

“Ngươi hy vọng hắn còn sống sao?” Liễu Tàn Mộng tươi cười rạng rỡ, hung hăng móc cho vết sẹo của Nhật Quân tích máu. ” Đây là không có khả năng. Cơ quan này các ngươi không biết. Ước chừng là một mình hắn bày ra. Ngươi nhìn đi, núi này địa thế tuyệt nhai hiểm ác đáng sợ, người không võ công như thế nào từ trên đi xuống dưới? Nếu hắn tìm người đến hỗ trợ, thì tin tức khó tránh khỏi có người biết, cơ quan này liền mất đi tác dụng.” Liễu Tàn Mộng hai tay giao nhau, “Ngươi muốn nói không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất sao? Yên tâm yên tâm. Ta yên tâm thật sự. Trụy nhai này không phải so với bình thường, nếu tính toán tạo cơ quan thì phạm vi cũng khó xa được, người mất hết công lực như hắn nếu không có chi niệm muốn sống rất mạnh, thì cứu trợ rất khó. Mà điểm này còn phải cảm tạ ngươi, là sự hận  thù của ngươi đã tuyệt đi ý niệm muốn sống của hắn, cho dù hắn hạ cơ quan, lúc này xuống dưới cũng không sống thêm được. Ngươi nói, ta có cái gì lo lắng.”

Nhật Quân trong lòng bàn tay đau nhức, có thể là móng tay đâm quá sâu vào trong lòng bàn tay đi. Hắn hận không thể đem Liễu Tàn Mộng đánh thành đầu heo, nhưng hắn đột nhiên phát hiện, mất đi Dạ Ngữ Hạo, hết thảy gánh nặng của Vô Danh giáo đều đặt ở trên đầu của hắn. Hắn không còn có thể hành động theo cảm tình nữa, phải nghĩ nên như thế nào cùng Liễu Tàn Mộng và Hiên Viên Dật hư dữ ủy xà.

———————-

Phú Quý Vô Ngã cư, vẫn duy trì cảnh trí hôm qua mọi người rời đi. Chén trà mà Dạ Ngữ Hạo uống một nửa bởi vì không ai tiến vào mà chưa thay chén mới, xác trà vẫn còn bám vào một bên mép chén, hoa cúc vàng như ngày hôm qua, khẽ run rẩy nhưng lại vững như núi Thái không chịu rớt xuống.

Liễu Tàn Mộng giao cho những chuyện gì Nhật Quân đã nhớ không nổi. Hắn cùng với Quan Từ trở lại Thiên Nguyên đổ phường, phân phó xong thuộc hạ, đồng thời cho người truyền lệnh Nguyệt Hậu trở về, cuối cùng bước vào chỗ cư trú của Dạ Ngữ Hạo, cũng không biết rốt cuộc nên nghĩ cái gì.

Chậm rãi cầm lấy nắp chén trà, do cách đêm, nước trà đã trở nên ố vàng, lấy tay chạm chạm, lạnh băng.

Ngồi ở ghế gỗ tử đàn khảm đá vân mẫu mà Hạo gần đây thường ngồi, nhắc bút tới,  mực nước dính trên đó sớm đã đông lại, đối mặt với giấy Tuyên Thành trắng như tuyết, nghiêng đầu ngẫm lại, không biết chính mình rốt cuộc phải viết cái gì.

Buông bút, hắn lẩm nhẩm văn kiện trước khi rời đi Dạ Ngữ Hạo đã lật xem một nửa, lại cảm thấy một đoàn ùn ùn kéo đến, cái gì cũng xem không hiểu. Hắn lại khép lại  văn kiện.

Đứng lên, vào nội thất, một kiện công tử sam vàng nhạt vẫn còn tùy tiện để ở trên giường, là thay chưa kịp gấp lại hay là lười gấp đây? Nhật Quân muốn hồi tưởng, lại nhất thời nhớ không nổi — xa rời lâu lắm rồi, hắn đã quên rốt cuộc Hạo có loại cá tính như thế nào. Hắn chết lặng cầm lấy quần áo, đem nó gấp hảo, nhưng càng gấp càng không hài lòng, nơi này rớt nơi đó rối loạn, ngổn ngang nửa ngày, rõ ràng nhu thành một đoàn, quay đầu tìm tới năm sáu lần, mới phát hiện góc tường có y tương bằng gỗ lim (y tương: hòm xếp quần áo)

Xốc lên y tương gỗ lim, tùy tay lật xem, bên trong chỉ để hai ba kiện áo lót, không giống khi còn bé ở Vô Danh giáo, trong y tương của Hạo đều là áo khoác ngoài bằng điêu cừu — khi đó hắn thích chơi yêu nháo, nội lực lại không sâu, thường chạy đến bên ngoài Vô Danh sơn, bị đông lạnh, sau đó mình cùng sư phụ liền chuẩn bị cho hắn đống lớn quần áo thật dày mềm mại, đưa hắn bao tròn vo giống như một con tiểu điêu.

Kỳ quái, nghĩ những thứ này để làm chi? Nhật Quân có chút nghi hoặc — những chuyện kia đều là đã lâu rất lâu phía trước, khi đó mình vẫn còn là truyền nhân của Vô Đế, sau này hắn đã thành Vô Đế, còn cần mình vì hắn chuẩn bị cái gì. . . . . Thật là chê cười!

Ngồi ở mép giường nháy mắt mấy cái, lại nháy mắt mấy cái, đột nhiên phát hiện trời như thế nào liền tối thế này? Khi trở về rõ ràng vẫn là giờ mẹo a. Nhật Quân nhìn xem đồng hồ nước trên bàn — nhất định là hỏng rồi, như thế nào nhanh như vậy liền biến thành giờ hợi?

” Quân tọa.” Quan Từ không biết khi nào tiến vào, nhỏ giọng kêu hắn.

Quân tọa? Nhật Quân nhìn Quan Từ nửa ngày.

” Sao không gọi ta đế tọa chứ? Ta hiện tại là Vô Đế a.” Nhật Quân nở nụ cười.”Kêu xem thử.”

“Quân tọa!” Quan Từ tăng thêm ngữ khí, đối với phản ứng của Nhật Quân có chút không biết làm sao.

“Kêu a, ngươi kêu a!” Nhật Quân quát một tiếng, lại dừng lại, trên khuôn mặt oa nhi có chút thất vọng, “Nguyên lai ngươi không thừa nhận ta là Vô Đế a. . . . . .”

Quan Từ nhìn hắn, không thể kêu quân tọa, lại không thể kêu đế tọa, nhất thời không nói gì.

Nhật Quân nhìn chung quanh, bỗng nhiên mặt giãn ra.

“Ai, ngươi có biết chuyện của ta cùng với Dạ Ngữ Hạo trong lúc đó không?”

“Thuộc hạ không biết.”

“Ngươi không biết? Đúng rồi khi ngươi bị ta chọn đến, ta đã là Ngự Dạ lệnh chủ. Ngươi đương nhiên không biết. . . . . . Ngươi ngồi xuống. . . . . . Đúng, ngồi xuống, ngồi bên cạnh ta được rồi, ta giảng, ngươi nhất định phải hảo hảo nghe.” Nhật Quân phát hiện trong lòng có cảm giác muốn nôn, đến tâm cũng phải hoảng lên, làm sao cũng không thể gỡ rối sự tình. ” Rõ ràng sai chính là hắn, vì cái gì hắn vừa chết, ta cảm thấy được người sai là ta? Người chết lớn nhất sao?”

“Ngươi phải im lặng, đừng ngắt lời, hãy nghe ta nói. . . . . .”

. . . . . .

Mười sáu năm trước, lúc ban đầu được tuyển làm Vô Đế chính là Dạ Ngữ Hoàng, tài hoa của hắn nổi bật nhất, sau vài lần khảo thí, hắn được Vô Đế coi trọng có thêm, sau đó, Nhật Quân tuyển Hàn Kinh Hồng bảy tuổi, Nguyệt Hậu tuyển Thủy Hoành Ba ba tuổi, Ám tuyển Ám Vũ bốn tuổi, tất cả truyền nhân đời thứ năm đều được xác lập.

Đó là một đoạn thời gian hắn đắc ý nhất. Mọi người đều quay chung quanh ở bên người hắn, kính hắn, sủng hắn, dạy hắn, chúng tinh phủng nguyệt – che chở hắn. Hắn cũng không có cô phụ chờ mong của mọi người, văn thao vũ lược thành thạo, suy một ra ba, tiến bộ kì tật. Văn ỷ mã đãi kinh, võ ở cùng thế hệ khó gặp gỡ địch thủ, giáo trung cao thấp đối hắn kỳ vọng quá sâu.

Nhưng, Dạ Ngữ Hạo trưởng thành.

Ở dưới hào quang của huynh trưởng, cơ hồ không ai nhìn đến tài hoa của hắn, chỉ cảm thấy hắn coi như thông minh, chú ý lớn nhất đối với hắn là dung mạo xinh đẹp đến mức làm cho người ta tâm muốn hòa tan, mà hắn thanh bình nội liễm, cũng sẽ không bởi vì có một người huynh trưởng xuất chúng như vậy mà không phục tranh thủ tình cảm, luôn lẳng lặng theo ở phía sau Hoàng, nhu thuận trầm mặc mà làm cho người ta sắp  quên sự tồn tại của hắn.

Chính là sắp! Không phải không ai.

Người này, chính là Vô Đế đời thứ tư.

Đế vị, cuối cùng để cho người ta.

Vô Danh giáo luôn luôn là người có tư chất mới lên thượng vị, bởi vì chính hắn không chỉ có một cái mệnh của riêng hắn mà còn là vận mệnh của cả Vô Danh giáo, cho nên người đứng đầu phải là người vô tư tình, hắn không thể để vào cảm tình, phải lấy đại cục làm trọng, khi tất yếu tùy thời phải đem chính mình hy sinh.

Hoàng là có tài, nhưng hắn không đủ nhẫn tâm, không thể hoàn toàn đoạn tuyệt, thiên lệch xử trí theo cảm tính.

Mà Hạo, lúc cần thiết hắn sẽ đưa ra lựa chọn tốt nhất, cũng là cách làm đối chính mình tàn nhẫn nhất, một người vô thanh vô tức đem toàn bộ sự tình gánh vác.

Vô Đế sau khi ở vài lần khảo nghiệm phát hiện tài hoa của Hạo, đưa ra lựa chọn. Mất đi thân phận Vô Đế, Hoàng trở thành Ngự Dạ sứ giả lệnh chủ — nguyên bản đây là vị trí của Hạo.

Ngự Dạ nhân, chỉ có thể xuất hiện trong bóng đêm. Ngự Dạ sứ giả, đó là người trong bóng đêm vì Vô Danh giáo diệt trừ tất cả những kẻ bất lợi. Bọn họ là những sát thủ không được xếp vào danh sách của Vô Danh giáo, xảy ra chuyện Vô Danh giáo cũng sẽ không thừa nhận!

Khi đó, người kế nhiệm Nhật Nguyệt Ám đang bị sư phụ mang theo tu tập kiến thức cơ bản, chưa cùng người kế nhiệm Vô Đế chính thức ở chung, vả lại niên kỷ cũng còn nhỏ. Trừ bỏ Hàn Kinh Hồng tuổi tác hơi lớn ra, không ai phát hiện người kế nhiệm đế tọa đã bị thay đổi, nhưng Hàn Kinh Hồng tâm cơ thâm trầm, cũng không nói ra việc này.

Vì thế –hắn từ trên đỉnh quang minh sụp xuống, rơi vào hắc ám khôn cùng!

Không còn có người nào tên Hoàng, chỉ có danh hiệu — lệnh chủ!

Hắn cứ như vậy bị người ta quên đi.

Rốt cuộc không ai được phép gọi tên của hắn.

Hoàng trong lòng làm sao không có lời oán giận, cảm giác mất mác như cực âm và cực dương loại này, người đại trí tuệ cũng nhất thời khó có thể hiểu rõ, huống chi Hoàng vẫn là một tiểu hài tử chưa đến mười tuổi. Nhưng hai người này, một người là ân sư của hắn, một người là thân đệ của hắn. Hắn có thể làm sao? Không thể phản đối, không thể đấu tranh, không thể, không thể, chính là không thể, cái gì cũng không thể! ! !

Hắn cố gắng làm tốt lệnh chủ Ngự Dạ, cố gắng làm quen với hắc ám, cố gắng trong bóng đêm cầu sinh.

Chặt đứt ý niệm trở lại quang minh trong đầu — bằng không, hắn sẽ lại bất bình, hắn sẽ khó chịu, hắn sẽ sụp đổ!

Quan Từ là hắn một lần đảm nhiệm nhiệm vụ cứu trở về. Hắn cứu trở về không chỉ là Quan Từ, còn có rất nhiều người, nhưng Quan Từ có thành tựu cao nhất, trở thành trợ lực lớn nhất của hắn.

Hàn Kinh Hồng chết, khiến Vô Danh giáo nhất thời rối loạn, Nhật Quân không thể thiếu người, thế nhưng Nhật Quân lại không có người kế nhiệm. Vô Đế đang định đem đế vị chuyển thừa cho Dạ Ngữ Hạo, sự tình đã là tên đã trên dây, không thể để rối loạn.

Dạ Ngữ Hạo đề nghị, để Hoàng kế thừa Nhật Quân.

Hoàng nghĩ muốn cười to.

Điên cuồng mà cười to.

Hắn biết Hạo là vì tốt cho hắn.

Thế nhưng, hắn đã dung nhập trong bóng tối, cần gì phải đem hắn kéo quay về quang minh? Ở trong ánh sáng, những thứ nguyên bản thuộc về hắn đã sớm là của người khác, còn hắn chỉ là Nhật Quân,  là thuộc hạ của ‘ Vô Đế ’. Dạ Ngữ Hạo có từng nghĩ tới, chuyện này làm hắn rất khó chịu?

Giống cái rối gỗ, người khác vừa động, từ quang minh tiến vào hắc ám, người khác lại vừa động, hắn lại từ hắc ám trở lại quang minh. Hắn toàn bộ không có quyền lựa chọn, đều bị ân sư, thân đệ dắt ở lòng bàn tay, theo dây mà múa . . . . .

Chức trách của người trong Vô Danh giáo là phục tùng. Cho nên, hắn phục tùng. Thế nhưng tâm linh của hắn cùng với Hạo đã muốn chặt đứt.

Hạo không biết tâm tư của Hoàng. Hắn không biết. Trong bóng đêm, Hoàng sớm là kẻ giết người như ma, hai tay huyết tinh, tinh thần phấn chấn, ngay thẳng nhân thiện của hắn đã bị hắc ám phủ mờ, tuy rằng bên ngoài vẫn là sáng sủa nhưng thật sự đã nhiễm đen.

Hắn không biết chính mình nên làm cái gì bây giờ. Thuận theo, làm Nhật Quân, sau đó lại tuyển Nhật Quân kế nhiệm, đem sự tình giao cho đời tiếp theo, sau đó hạnh phúc mỹ mãn sống hết cuộc đời này? !

Trong lòng ẩn ẩn mịt mờ.

Dạ Ngữ Hạo sai hắn theo Thủy Hoành Ba xuống núi, hắn gặp Liễu Tàn Mộng. Liễu Tàn Mộng từ phụ thân hắn, cũng chính là Võ Thánh thế hệ trước biết được Hoàng từng là người Vô Đế tuyển, dùng ngôn ngữ khiêu khích Hoàng. Hoàng cảm thấy được đen tối trong lòng càng ngày càng đậm, hắn nghĩ có nên lấy về những thứ nguyên bản là của mình hay không?

Không có kết luận.

Bởi vì Hạo là một thủ lĩnh tốt, Hoàng tự nhận không có khả năng làm được hoàn mỹ như hắn vậy. Chỉ cần Hạo không có chỗ sai. Hoàng không có khả năng phản bội hắn!

Chuyện Hiên Viên cùng Hạo ở Kì vương phủ chính là mở màn, Hoàng mới biết được, Hạo còn có nhiều chuyện chưa từng để mình biết. Thậm chí ngay cả võ công bị phế đi cũng không cho hắn biết!

Hoàng khó chịu!

Thượng giả vô tư tình, Hạo cùng Hiên Viên trong lúc đó đã có rất nhiều tư tình. Tuy rằng hai người cũng không phát hiện. Cũng sẽ không thừa nhận!

Thượng giả vô tư tình. Hắn là vì thế mới mất đi ngôi vị Vô Đế, Hạo nếu không thể làm được Thượng giả, hắn cũng không có tư cách làm Vô Đế nữa.

Hiên Viên, Liễu Tàn Mộng, Dạ Ngữ Hạo ba người quay về Vô Danh giáo, Hoàng từ Quan Từ nơi ấy không ngừng nhận được tin tức, càng xem, tâm hắn liền càng lạnh.

Hiểu biết của hắn đối với Dạ Ngữ Hạo so với người khác phải nhiều hơn một ít. Hắn đã nhìn ra. Hạo bởi vì thân thể không tốt, nghĩ muốn thoái vị, nghĩ muốn buông ra hết thảy, nghĩ muốn giữa Hiên Viên cùng Liễu Tàn Mộng chọn một người, kí thác thiên hạ — có Vô Danh giáo tương trợ, lo gì thiên hạ không vào tay.

Hắn rốt cục quyết tâm ngoan độc.

Dạ Ngữ Hạo, ngươi nghĩ muốn thoái ẩn giang hồ ta mặc kệ, nhưng ngươi nghĩ muốn trăm năm cơ nghiệp của Vô Danh giáo bị hủy, ta tuyệt không cho phép. Nếu ngươi vì tư tình đem Vô Danh giáo giao cho Hiên Viên, ta liền trợ Liễu Tàn Mộng, cùng ngươi chống đối!

. . . . . .

“Sự tình chính là như vậy . . . . . . Hắn cuối cùng lựa chọn Hiên Viên, ta cũng chỉ có một đường đi đến mặt đối địch. Ta tuyệt không thể để cho Vô Danh giáo biến mất như vậy. Hắn là từ trong tay ta đạt được đế vị, là ta bất năng. Nếu tùy ý hắn tiếp nữa. Ta cũng thành đồng lõa làm Vô Danh giáo tan biến!” Nhật Quân cắn răng nói xong, càng nói càng cảm thấy mình đúng lý hợp tình, chính là, buồn bực trong lòng cũng càng ngày càng nặng, ép tới mức hắn thiên toàn địa chuyển, như hết thảy trên đời đều biến thành sai.

“Kỳ thật, ta cũng không tính toán giết hắn . . . . .” Âm thanh yếu ớt như tơ, giống như nói cho chính mình nghe. “Ta. . . . . . Ta chỉ muốn. . . . . Muốn dọa hắn. . . . . . Cho hắn biết. . . . . . Phẫn nộ của  ta. . . . . .”

— Ngươi làm sao biết được, một ngày đó, cảm giác từ quang minh cao nhất ngã vào hắc ám vực sâu? ! Từ thiên chi kiêu tử chuyển thành không có tiếng tăm gì, ngay cả cảm giác tồn tại cũng không được để người khác biết? Bởi vì là người thân nhất an bài, ngay cả phản đối cũng không được, chỉ có cảm giác ngấm ngầm chịu đựng? ! Giết người như ma, làm công cụ giết người của Vô Danh giáo, cố gắng trong bóng đêm cầu sinh? ! Thật vất vả thích ứng hắc ám, lại bởi vì các ngươi thiếu người, cưỡng ép từ trong bóng đêm lôi ra, cảm giác khi đối mặt với sắc mặt ‘thi ân không vọng báo’ của ngươi! Tất cả của ta đều vì ngươi mà hủy! Sinh mệnh của ta tự khi ngươi sinh ra đều lâm vào hỗn loạn! Ngươi bồi thường ta? Ngươi rốt cuộc có thể bồi thường ta cái gì? !”

Hàm nghĩa trong lời Nhật Quân nói, rốt cục Quan Từ đã hiểu hoàn toàn.

“Công Văn cô nương, ngươi nghe đủ, có thể vào được không?” Quan Từ bỗng nhiên đề cao thanh âm, hướng ngoài cửa gọi.

Nhật Quân tâm niệm sa vào nơi thấp nhất, trong trí óc như tương hồ, nhất thời còn không nhớ nổ  cái tên Công Văn này rốt cuộc là của ai. Thấy thiếu nữ tử y tiến vào, ý thức mơ hồ lúc này mới hiện lên một tia ánh sáng, chỉ vào nàng nói: “Ta nhận ra ngươi. . . . .” Nói đến đây, lại dừng, cố gắng suy tư về những gì mình mới vừa rồi muốn nói.

Công Văn hai tròng mắt sưng đỏ, má lúm đồng tiền xanh mét, hơi hơi cúi người thi lễ, cũng không quỳ xuống.”Quân tọa.”

Nàng lúc này vẫn gọi kính vị của Nhật Quân. Nhật Quân đánh cái rùng mình. Đột nhiên cười ha hả. “Đúng rồi đúng rồi, ngươi không phải là hảo thị nữ bên người Vô Đế sao. Như thế nào, Vô Đế bị ta bức tử, ngươi không phẫn nộ? Hay là ngươi thức thời tính toán quy phục ta?”

Công Văn cắn răng, không ngừng nhớ lại ngày đó ở bên cạnh ôn tuyền đáp ứng đế tọa, vì hắn hoàn thành mười sự kiện mới có tư cách đi tìm cái chết, cho dù là chuyện so với chết còn khổ sở, cũng phải nhẫn nhục sống tạm bợ hoàn thành nó.

“Quân tọa. . . . . .” Nàng hấp  khí, chậm rãi nói xong. Cho dù hiểu được tất cả nỗi khổ tâm của Nhật Quân, nhưng hắn bức tử người nàng tôn kính nhất là chuyện không thể sửa đổi. Nàng phải khắc chế, không thể để tâm tình xúc động, phá hủy phó thác mà đế tọa giao cho nàng. “Hiện tại tồn vong của bản giáo nguy cấp, vô luận có bao nhiêu ân oán, còn xin ngươi để xuống trước, nghe thiếp một lời đi.”

Nhật Quân đầu rất đau. Hắn không muốn nghe Công Văn nói chuyện. Hắn cảm thấy sau khi hắn nghe xong đầu sẽ lại càng đau, ngay cả những nơi khác trên cơ thể cũng sẽ đau. . . . . .

Công Văn thấy Nhật Quân không có phản đối, đơn giản cho rằng hắn đáp ứng rồi.

” Thiếp trước tiên là nói về chuyện đế tọa chưa giao cho. Kỳ thật, mệnh  của đế tọa nguyên đã không dài.”

“Cái gì? !” Nhật Quân cùng Quan Từ đồng thời thất thanh, khó có thể tin.

” Bản giáo giáo vụ nguyên bản nặng nề vô cùng, các triều đại Vô Đế phần lớn đều thoái vị ở năm hưng thịnh nhất, đó là vì nguyên nhân tâm lực lao lực quá độ. Đế tọa bị Hiên Viên đế phế đi võ công, bị thương kinh mạch. Thế nhưng hắn mạnh mẽ chống đỡ không cho mọi người phát hiện, kết quả lâu hà thành tật, khi bị dược sư phát hiện, đã là thuốc và kim châm cứu khó duy trì. Theo như dược sư nói cũng chỉ có thể miễn cưỡng bảo mệnh trong nhất thời, cũng không biết ngày nào đó sẽ đi. Hắn tự biết sống không lâu trên nhân thế, lo lắng sau khi hắn rời đi bản giáo còn có thể cùng triều đình và Võ Thánh trang đối kháng. Thế hệ kế nhiệm Tiếp theo mọi người chưa tuyển ra, một khi tin tức hắn tạ thế truyền ra, triều đình cùng Võ Thánh trang chắc chắn thừa nước đục thả câu. Cho nên, hắn phải trong khoảng thời gian có hạn đem hết thảy an bài hảo trước.” Công Văn nhìn Nhật Quân.

” Quân tọa cùng Quan thị vệ trưởng thư từ lui tới, đoán không sai, đế tọa mang Hiên Viên cùng Liễu Tàn Mộng quay về tổng đà, trừ bỏ nói cho mọi người là muốn thay đổi thế lực thiên hạ ra cũng là muốn trong hai người chọn vào một người kí thác. Khi đó hắn mới có thể tĩnh nhiên thoát thân.”

Nhật Quân yên lặng không nói gì, cẩn thận nghe, trong lòng cực kỳ bất an, ẩn ẩn cảm thấy được giống như mình có chỗ nào sai lầm rồi. Nhưng đầu đau quá, cái gì cũng không nghĩ được.

Công Văn dần dần thu thập hảo tình tự kích động, lại mở miệng. “Lựa chọn của Đế tọa cũng không vì tư tình, thiếp có thể cam đoan. Nếu có chút cơ hội. Nếu có chút lựa chọn. Người thứ nhất đế tọa muốn giết đó là Hiên Viên đế. Nhưng đế tọa nói, Hiên Viên hoàng triều trải qua trăm năm, căn cơ sớm đã củng cố. Hiên Viên cũng là một hoàng đế đắc dân tâm, chưa từng mượn cớ  vì người trong thiên hạ, muốn lật đổ hắn cũng không dễ dàng; Liễu Tàn Mộng tâm cao chí xa, niệm ở thiên hạ, tài hoa này hơn người, lại giả dối như xà, ngoan cùng nhẫn đều nắm chắc thích đáng, nếu có chút cơ hội, thực sự có thể phun ra nuốt vào thiên hạ. Nhưng Liễu Tàn Mộng có ưu điểm là tranh, nhược điểm cũng là tranh. Thiên tái sử sách sỉ vô danh, hắn là không cam lòng là trời sinh bình thản, muốn càng không ngừng tranh, cùng thiên tranh, cùng mệnh tranh, từ tranh đấu cướp lấy mới thỏa mãn. Nếu sinh ở loạn thế, nhất định là có thể làm phong vân biến sắc, là nhân vật trí dũng kiệt xuất sửa đổi giang sơn, nhưng hắn bất hạnh sinh vào thái bình thịnh thế, thực sự phụ ý nguyện của hắn. Hắn có thể là khai quốc chi hoàng tốt nhất, thích hợp hộ quốc quân chủ. Đế tọa nếu lựa chọn trợ giúp hắn. Liền như chờ đem giang sơn đầu nhập lò luyện, đem vạn dân đốt cháy đến đổi lấy an bình của bản giáo.

Cho nên, đế tọa lựa chọn Hiên Viên — ít nhất hắn đã là hoàng đế.”

Nhật Quân sắc mặt trắng bệch, trắng đến mức có thể sánh bằng Dạ Ngữ Hạo hôm qua. Lời cuối cùng của Công Văn làm cho hắn vựng huyễn, trong lòng một trận lẩm nhẩm, hầu gian khanh khách rung động, quả muốn nôn ra chút gì đó, nhưng không nôn được gì.

Sai lầm rồi sao?

Vì sao cái gì cũng không chịu nói với ta? !

Nếu không nói, vậy vĩnh viễn không nói tốt lắm, vì sao phải loại thời điểm này, mới đến loạn lòng ta. Làm cho ta hối tiếc? ! Làm cho ta tự trách? !

Không, ta không thừa nhận! ! Ta không thừa nhận cái loại cảm xúc này! !

” Ngươi muốn cùng bản quân nói chính là những chuyện này?”

“Không, thuộc hạ chỉ là muốn hóa giải hiểu lầm giữa quân tọa cùng đế tọa trong lúc đó.” Công Văn cười khẽ, đối với việc làm trái ý nguyện Dạ Ngữ Hạo, đâm một đao thật mạnh trong lòng Nhật Quân đã làm thoả mãn đau thương tồn tại trong lòng nàng — thụ thương cũng không chỉ có ngươi, mọi người đều là vết thương buồn thiu. Ngươi có tư cách gì nói ngươi khổ nhất. “Kế tiếp mới là chính sự.”

Nhật Quân mạnh mẽ áp chế suy nghĩ hỗn loạn, tinh thần vực dậy . “Ngươi nói đi.”

Công Văn lẳng lặng thùy hạ con ngươi, chờ cấp cho Nhật Quân một đao thật nặng. “Kỳ thật, việc quân tọa phản bội đế tọa, đế tọa sớm có dự cảm. Hắn vẫn không muốn nghĩ như vậy, cho nên chưa bao giờ nói cho bất luận kẻ nào kế hoạch ứng biến này. Thế nhưng hắn là Vô Đế. Hắn phải tính toán phá hư nhất. Cho nên. . . . . .”

“Câm miệng!” Nhật Quân đột nhiên nhảy dựng lên, thanh âm thê lương giống như sư tử bị thương. “Ngươi câm miệng cho ta! Ngươi muốn nói, hắn là cố ý, cố ý mắc mưu, cố ý ở trước mặt ta nhảy xuống nhai sao? !”

“Cố ý hay không cố ý thiếp không biết. Quân tọa vẫn thỉnh trước tiên tỉnh táo lại. Bằng không thiếp không tốt giao cho. . . . . . Nghĩ muốn rống giận, thiếp so với quân tọa còn có tư cách hơn.” Công Văn nhìn hai tay chính mình, run rẩy lợi hại như vậy, ngay cả vỗ cũng vỗ không được. Nàng rất sợ, nàng không biết bản thân vì sao lại trở thành đáng ghê tởm như vậy, biết rõ lúc này Nhật Quân sẽ không dễ chịu, lại . . . lại cứ đả kích hắn, thương tổn hắn.

Nhật Quân còn muốn phát tác, bị Quan Từ kiềm chế xuống dưới. Hiện trường trong ba người tỉnh táo nhất có lẽ chính là hắn. “Công Văn cô nương, chính sự rốt cuộc là cái gì?”

Công Văn xoay người bước ra gian bên ngoài, không lâu ôm quay về mấy quyển trục, một cái hồng bì thư.

“Đây là ‘ di chiếu ’, ‘ di chiếu thoái vị’ thật sự. “Công Văn cầm phong thư, không lạnh không nóng tăng thêm ngữ khí. “Là đế tọa ở tổng đà đã viết giao cho thiếp, bảo sau khi hắn qua đời thì giao ra.”

Nhật Quân vươn tay, nhưng đặt tại phía trên phong thư, phát giác hai tay mình cứng ngắc, vô luận như thế nào đều không thể khép lại, không thể tiếp được phong thư chỉ hơi mỏng này. Bàn tay trắng nõn của Công Văn khẽ đảo, đem di thư kia thả vào lòng bàn tay Nhật Quân.

“Thiếp trước chúc mừng quân tọa đắc trở về Vô Đế vị, còn có Quan thị vệ trưởng, về sau nên gọi ngươi là quân tọa.”

Nhật Quân hờ hững tiếp nhận, cũng không dự định mở ra, bên tai nghe thanh âm Công Văn giống như xa lại giống như gần: “Quân tọa cùng Liễu Tàn Mộng hợp mưu, sẽ khiến cho Liễu Tàn Mộng khống chế  được nhược điểm của Quân tọa. Nhưng có di chiếu này, hết thảy sẽ không giống như vậy. Chiếu này có thiếp cùng Độc Cô Ly Trần làm nhân chứng, trên có đế tọa lưu lại ám ký phân biệt chỉ có Nhật Nguyệt Ám mới có khả năng phân biệt. Cho nên, Liễu Tàn Mộng rốt cuộc không thể dao động địa vị của quân tọa, mà quân tọa bởi vì đế tọa chết sẽ đạt được sự tín nhiệm của Liễu Tàn Mộng. Tình thế của song phương vừa lúc trái ngược. . . . . .”

“. . . . . . Phương pháp này là đế tọa nhằm vào tất cả minh ám của Võ Thánh trang mà làm đối sách, hiện tại Liễu Tàn Mộng đang tín nhiệm quân tọa, quân tọa có thể dễ dàng dùng tới phương pháp đối phó hắn. Điểm ấy đế tọa tuy có đối sách nhưng vẫn không thể làm được. . . . . .”

“. . . . . . Hiên Viên đế bên kia có thể không cần lo lắng. Đế tọa mượn tâm tư muốn ‘cách sơn quan hổ’ của Hiên Viên mà gạt hắn một phần độc thệ. Chỉ cần Võ Thánh trang cùng Vô Danh giáo không ra tay với triều đình, Hiên Viên đế cũng tuyệt đối không được ra tay với hai bên. Cho nên, trước mắt là thời gian quan trọng nhất, phải tranh thủ trước khi Liễu Tàn Mộng gây khó dễ, Hiên Viên Dật không tìm được cớ, loại bỏ thế lực một phần Võ Thánh trang. Nhưng đế tọa lại có giao cho, tuyệt đối không thể diệt trừ toàn bộ, để tránh một mình chống lại triều đình. . . . . .”

(cách sơn quan hổ: đứng xa xa xem đấu)

“. . . . . . Việc này nếu thành, thế lực thiên hạ lập biến, lấy triều đình làm trung tâm, bản giáo cùng Võ Thánh trang đấu nhau sẽ bại, liên thủ tắc thắng. Tranh đến hậu kỳ. Triều đình sẽ ra tay lấy được ngư ông thủ lợi, nhưng Hiên Viên vì lời thề khó khăn, không thể tự mình động thủ, nguy cơ không lớn. Liễu Tàn Mộng thái độ làm người kiệt xuất, hiểu được khi nào nên nhẫn. Chỉ cần còn lưu lại một mạch của Võ Thánh trang, sẽ cùng bản giáo liên thủ, khiến triều đình không dám uy hiếp cả hai phái. Nhưng bởi vì song phương không thể tận tâm hợp tác, Võ Thánh trang lại có tổn thất, một cây chẳng chống vững nhà, cho nên dã tâm của Liễu Tàn Mộng cũng chỉ có tạm thời tắt. Khủng hoảng của Bản giáo vì mất đi đế tọa liền có thể hóa giải. . . . . .”

. . . . . .

Hơn nữa ngày cũng chưa nghe được Công Văn nói tiếp. Nhật Quân lúc này mới ngẩng đầu cười.”Nói xong ?”

Công Văn nhìn thấy nụ cười này, trong lòng không khỏi phát lạnh, “Đế tọa giao cho, tin tưởng cũng đã nói xong.”

Nhật Quân đem thứ trong tay Công Văn tiếp nhận đến, mở ra, một hàng một hàng nhìn kỹ.

Bên trong trừ bỏ thanh âm thư quyển chuyển động sàn sạt, là một mảnh yên tĩnh.

“. . . . . . Nguyên lai, hắn sớm tính hảo hết thảy, kế hảo hết thảy, làm cho tất cả mọi người không thể không ở trên bàn cờ của hắn mà đi rồi.” Ánh sáng trong vắt dừng ở trên bản vẽ, sáng lên một tầng mực, sắc đậm chậm rãi kéo dài, tròn tròn đen đen giống nhau: “Hiên Viên Dật, Liễu Tàn Mộng, ta, Nguyệt Hậu, Quan Từ. . . . . . Mỗi người đều bị hắn đưa lên  bàn cờ, bị hắn thao túng . . . . . . Hắn thậm chí ngay cả chính mình cũng không buông tha. . . . . . Hắn vừa chết, liền ‘ bồi thường’ thương tổn hắn đối với ta, đem Vô Đế vị hoàn lại ta, lại đổi lấy tín nhiệm của Liễu Tàn Mộng, loại hết những nguy cơ thất bại. . . . . . Kế hoạch hoàn mỹ như thế a. . . . . .”

Nhật Quân nặng nề nở nụ cười, thanh âm khàn khàn.

“Công Văn, bản quân nói cho ngươi. Dạ Ngữ Hạo vì Vô Danh giáo thiết kế hết thảy, bản quân đều chịu lĩnh — thuận tiện như vậy, tính kế tốt lắm, chỉ cần nhàn ngồi ở một bên là có thể ngồi mát ăn bát vàng gì đó, ai cự tuyệt cho được. Này cũng không uổng đế toạ của ngươi tính kế! Cho nên ngươi không cần lo lắng bản quân sẽ bởi vì giận dỗi hắn mà hủy diệt Vô Danh giáo.” Hắn ngẩng đầu, ánh mắt bị nước mắt tẩy trừ qua, trong suốt phát sáng làm cho người ta sợ hãi.

” Thế nhưng, bản quân lại nói cho ngươi. Kể từ lúc bên cạnh Đoạn nhai, bản quân cùng hắn — ân, đoạn, nghĩa, tuyệt! Không quan hệ gì nữa. Mà hiện tại. . . . . . Hắn vẫn là người ta hận nhất trên đời!”

Quan Từ ở bên không nói gì, hắn chỉ có thể không nói gì. Hắn không biết nên khuyên Nhật Quân như thế nào.

Nhật Quân hận, hắn có thể hiểu được, Vô Đế bất đắc dĩ, hắn cũng có thể hiểu được.

Loại chuyện này, rốt cuộc là ai đối ai sai, hắn lại thật sự không thể hiểu được.

Mỗi người đều ở góc độ bản thân đến xem, mỗi người đều phát hiện bản thân là người bị hại.

Như vậy, làm hại người là ai?

Trong thiên địa chuyện hận nhất, đó là loại chuyện ai cũng đều không có sai , chính là , lại từng bước một , xếp thành sai liền sai, thương tổn lẫn nhau, để vuột mất  lẫn nhau. . . . . .

Vĩ thanh

Trong Ngự hoa viên hoa nở đến tươi đẹp, bướm đủ màu sắc tung tăng bay lượn, gió thổi du dương, yến ngữ oanh thanh, nhất phái cảnh xuân. Nhưng từ trung tâm ‘ Tái Vân đình ’ truyền đến tiếng đàn, nghe xong thú vui nhân sinh toàn bộ mất hết, hận không thể đi tìm chết.

Kì thế tử chầm chập tha cước bộ, từ cửa tìm hết canh ba giờ lại thêm thời gian hai nén hương mới đến đình ngoại, trong lòng cảm thấy cân nhắc, ngày hôm qua rốt cục truyền đến tin tức của Vô Danh giáo cùng Võ Thánh trang, Vô Đế Dạ Ngữ Hạo đã chết, Nhật Quân, cũng chính là  Dạ Ngữ Hoàng mà mấy ngày trước Hoàng Thượng cùng hắn nhắc tới đã lên kế nhiệm Vô Đế vị, Quan Từ kế nhiệm Nhật Quân vị, sau đó, thế lực của  Võ Thánh trang cùng Vô Danh giáo ở các nơi đột nhiên phát sinh xung đột, thế cục vẫn ám muội không rõ.

Ân, không biết có nên khuyên Hoàng Thượng kiềm chế đau thương không?

Chậm rãi đem điều này tưởng tượng đến gương mặt Dạ Ngữ Hạo, lại đem tưởng tượng đến cảnh Hoàng Thượng đang đánh đàn, Kì thế tử rùng mình một cái, đột nhiên cảm thấy được lông tơ sau lưng dựng thẳng.

‘ Khanh –’ cầm huyền chặt đứt một dây.

“Hoàng Thượng, người bị thương.” Kì thế tử cẩn thận nhắc nhở Hiên Viên xem ra đang ngẩn người.

Hiên Viên chuyển động con ngươi, nhìn hắn một cái. Chỉ liếc mắt một cái, hắn lập tức cảm thấy tự mình không có đi chết thật sự là một loại tội lớn quá.”Hoàng Thượng. . . . . .”

” Ngươi nhìn những chữ này xem, viết như thế nào?”

Kì thế tử sờ không được ý nghĩ, nhìn thấy sau sa man là một tác phẩm thư pháp, giống như những chữ đặt tại ngự thư phòng, vội khen: “Xem chữ này tinh tế lại không một ti tạp chất, tinh thuần, gầy mà không kém, tiêm mà có cốt, linh hoạt kỳ ảo lưu sướng. . . . . .”

“Ai kêu ngươi bình chữ? ! Trẫm là nói nội dung!” Hiên Viên không kiên nhẫn đánh gảy.

“Nội dung?” Kì thế tử vội tinh tế đọc

“Dao thảo nhất hà bích, xuân nhập vũ lăng khê. Khê thượng đào hoa vô sổ, hoa thượng hữu hoàng li. Ngã dục xuyên hoa tầm lộ, trực nhập bạch vân thâm xử, hạo khí triển hồng nghê. Chích khủng hoa thâm lí, hồng lộ thấp nhân y. . . . . . Chích khủng hoa thâm lí, hồng lộ thấp nhân y. . . . . . Hoàng Thượng, người này muốn quy ẩn lại vì thời cơ mà không thể quy ẩn, mới mượn những câu này để biểu đạt tâm trạng muốn xuất thế mà không được. Bất quá bài thơ này . . . . . .”

” Bài thơ này còn có một nửa còn lại ở chỗ Liễu Tàn Mộng.”

“Liễu Tàn Mộng?” Kì thế tử thất thanh ngâm.” Chẳng lẽ là Vô Đế. . . . . .” Gặp Hiên Viên không nói gì cam chịu, thấp giọng ngâm khởi.

“Tọa ngọc thạch, y ngọc chẩm, phất kim huy. Trích tiên hà xử? Vô nhân bạn ngã bạch loa bôi. Ngã vi linh chi tiên thảo, thạch vi chu thần đan diện, trường khiếu diệc vi hà. Túy vũ hạ sơn khứ, minh nguyệt trục nhân quy. . . . . .”

Nguyên lai, nguyên lai Hoàng Thượng cùng Võ Thánh đã sớm biết Vô Đế có chí thoái ẩn. Cho nên ngài mới dạy thần không cần lo cho động tĩnh của Vô Danh giáo cùng Võ Thánh trang.”

“Đúng vậy. . . . . . Sau khi trẫm bị hắn lừa nói ra độc thệ mới nghĩ đến, hắn có nắm chắc như thế, nên sẽ sớm xác định truyền nhân Vô Đế sau khi hắn đi rồi. Truyền nhân này cũng không đơn giản, phải được mọi người tâm phục. Bằng không ba tâm phúc Nhật Nguyệt Ám kia một người cũng không đồng ý. Cho nên trẫm mới tỉnh ra, người được chọn duy nhất nhất định là Dạ Ngữ Hoàng mười năm không có tin tức. . . . . . Chính là không nghĩ tới hắn vẫn ở tại Vô Danh giáo, còn thành Nhật Quân! Trẫm lần này bị lừa quá lớn!” Hiên Viên đột nhiên sinh khí đứng lên.

“Hoàng Thượng.” Kì thế tử nhớ tới chuyện hôm nay vào cung. “Vô Danh giáo cùng Võ Thánh trang trước mắt gần kề lưỡng bại câu thương, Hoàng Thượng muốn hay không nhúng tay?”

“Đây là vấn đề! !” Hiên Viên càng khí.” Trẫm cũng đã phát độc thệ, song phương bất động trẫm cũng tuyệt không động song phương.”

“Chẳng lẽ không thể tòng quyền sao?”

“Đại trượng phu trọng hứa. Trẫm Không phải không thể coi nhẹ hứa hẹn, nhưng một lời nói một gói vàng, tuyệt không hai lời. Ngươi muốn trẫm làm một kẻ tiểu nhân bội tín sao? !” Hiên Viên vỗ án nhảy dựng lên. Kì thế tử không dám đáp không phải, lại càng không dám xác nhận.

“Hơn nữa. . . . . .” Hiên Viên khẽ cười lên.”Hiện tại nhúng tay, chỉ biết sẽ tạo thành cục diện Võ Thánh trang cùng Vô Danh giáo đình chiến. Thế lực của bọn họ tiêu hao còn chưa đủ, còn phải chờ thêm một chút rồi hãy nói sau.”

Kì thế tử mừng rỡ.”Hoàng Thượng là nói. . . . . .”

“Trẫm chưa nói cái gì. Dù sao người đáp ứng chính là trẫm. Nếu không có người nào làm chứng chuyện trẫm đã nói, vậy chuyện cũng không thể nề hà,, đúng không.” Hiên Viên di chuyển cầm huyền, cung thương huy vũ theo thứ tự vang vang.

“Thần hiểu được .” Kì thế tử nhìn Hiên Viên cũng không vì cái chết của Dạ Ngữ Hạo mà thương tâm, cả gan hỏi lại: “Vậy Hoàng Thượng cảm thấy Vô Đế. . . . . . Là thật đã chết sao?”

Hiên Viên lại bạt động cầm huyền. “Dạ Ngữ Hạo đã chết. Mặc kệ dưới vách núi hắn là sinh hay tử, trên danh nghĩa hắn nhất thiết phải chết, hắn không bao giờ được phép xuất hiện trong võ lâm nữa, nếu không, Nhật Quân. . . . . . Không, hiện tại nên gọi hắn Vô Đế . . . . . . Địa vị của hắn sẽ bất ổn.”

Kì thế tử chịu không nổi thổn thức. ” Vậy ở dưới vách núi Vô Đế rốt cuộc là chết hay là sống? Nghe nói Liễu Tàn Mộng cũng nhận định Vô Đế chết chắc rồi. Kỳ quái, chuyện đơn giản như vậy. . . . . . Các ngươi đi xuống nhìn một cái không phải có thể đã biết thôi.”

Hiên Viên cười lạnh. “Kỳ thật Liễu Tàn Mộng cũng không cho rằng Dạ Ngữ Hạo đã chết, nếu không, lấy cá tính trảm thảo trừ căn của hắn, không phái người đi xuống xem xét đến cuối cùng sẽ không chịu bỏ đi. Có lẽ chính hắn cũng không phát hiện, hắn đối với Dạ Ngữ Hạo tồn tại một loại tình cảm luyến tiếc, đối với loại người lãnh tình như hắn mà nói đó là việc khó có được. Một khi xác định Dạ Ngữ Hạo chưa chết, hắn ắt phải tiếp tục đuổi giết đến cùng, mà xác định Dạ Ngữ Hạo đã chết, hắn sẽ buồn bả thất mất. Cho nên hắn thà rằng không nhìn, coi như Dạ Ngữ Hạo đã chết. . . . . . Mỗi người đều là nghĩ như vậy, bọn họ cùng lúc tin tưởng Dạ Ngữ Hạo đã chết, về phương diện khác lại cảm thấy người kinh thải tuyệt đẹp giống như hắn vậy, không có khả năng dễ dàng chết đi — không phải ngươi cũng hỏi ta vấn đề này sao — cho nên, tất cả mọi người không xuống dưới nhai đi dò xét kết quả,  cứ để hắn trở thành câu đố, để cho thiên hạ đệ nhất nhân này vĩnh viễn sống trong truyền thuyết, trong tưởng tượng của bọn họ.”

“. . . . . . Hoàng Thượng nói đúng cực kỳ, thần cam bái hạ phong.” Kì thế tử cười dài đưa lên một cái mã thí, thấy Hiên Viên hiện giờ còn có thể mạch lạc giảng giải, liền buông tảng đá lớn trong lòng. Hiên Viên cùng Dạ Ngữ Hạo trong mười năm qua có một mối tình kết khó giải, hắn là người hiểu rõ ràng nhất, hắn sợ cái chết của Dạ Ngữ Hạo sẽ làm cho Hiên Viên có cái gì phản ứng, vậy nguy rồi.

“Ai nha, trẫm nghĩ tới. . . . . .” Hiên Viên đột nhiên la hoảng lên, trừng mắt nhìn Kì thế tử, bộ dáng như muốn nuốt hắn vào bụng.

Kì thế tử hơi lui ra phía sau từng bước, cười gượng: “Hoàng Thượng nghĩ tới cái gì?”

“Trẫm nghĩ tới, Dạ Ngữ Hạo đáp ứng phải bồi trẫm một đêm, hiện tại hắn đi như thế. . . . Trẫm đi đâu mà tìm người? !” Nói xong, mắt hiện ra thanh quang, nhìn Kì thế tử, như muốn đem hắn trở thành Dạ Ngữ Hạo mà bắt đến đền bù tổn thất cho mình.

“Thần. . . . . . Thần chân thành hy vọng Vô Đế chưa chết. . . . . . Thật sự.” Kì thế tử thiếu chút nữa đã nghĩ đưa tay che lại trước ngực, nuốt nước miếng một cái, ở dưới ánh mắt khiến kẻ khác da đầu run lên của Hiên Viên, một bên bội phục Vô Đế không biết là chịu đựng như thế nào, một bên dõng dạc thề. “Yên tâm, Hoàng Thượng, chỉ cần Vô Đế chưa chết, thần cúc cung tận tụy, hy sinh quên mình, nhất định sẽ vì Hoàng Thượng đào ba thước đất, đem Vô Đế tìm ra!” Vừa nói dưới chân vừa như bôi mỡ, chậm rãi chậm rãi chuyển về phía sau, mau mau ra roi thúc ngựa chuồn mất.

Nhìn bóng dáng Kì thế tử đi xa, Hiên Viên từ từ thu hồi khuôn mặt tươi cười, ngón tay ở trên cầm huyền một chút không một chút gảy. “Cần gì tới thăm dò trẫm chứ. . . . . Trẫm luôn luôn suy nghĩ thanh minh, thanh minh… . . . . . . Làm sao có thời điểm hồ đồ. . . . . .”

Nhìn hai tay thon dài trên phượng vĩ cầm động tới động đi, Hiên Viên nhắm mắt lại, tưởng tượng khi ở Vô Danh sơn, bộ dáng Dạ Ngữ Hạo từng vì bọn họ đánh đàn. Sườn mặt cười mỉm của hắn, đường viền thanh tú khắc sâu, còn có ánh mắt như có chút tình lại như vô tình. . . . . . đôi môi màu hồng thoáng mân, có chút khô hanh. . . . . . Hảo muốn làm cho nó ướt át. . .. . . Cũng từng làm cho nó ướt át. . . . . . Nhưng, cho dù rất muốn lại thủy chung không thể tới tay. . . . . .

” Nơi này trống rỗng, . . . . Cũng sẽ không ảnh hưởng tới thanh minh của trẫm a. . . . . . Trẫm là Phụng Thiên đế Hiên Viên Dật!” Ôm ngực khẽ cười, lớn tiếng cười, cười loan thắt lưng, cười đến bướm bay gió tan, toàn bộ bay đến chỗ cao, không dám xuống lần nữa.

Tiếng cười ở trong gió mấy độ lưu chuyển, dần dần, tiếng cười khẳng khái bị thay thành tiếng thổn thức đau buồn. . . . . .

————————

Bài thơ ở trên là bài Khuyết thuỷ điều ca

Nàng nào yêu thơ thì hỏi bác gugồ nhá =))

P/s: vậy là bộ này ta đã đi một nửa chặng đường rồi. Còn một quyển nữa và một số phiên ngoại rất chi là hài hước giữa bé Tiểu Hạo và một đám nhí nhố Hiên Viên, Kỳ Tình, Độc Cô Ly Trần, Liễu Tàn Mộng … vân vân vân. Theo ta thấy thì bộ này được đánh giá là hay, nhưng vẫn thấy có ít người quan tâm (ngoài một số bạn đang theo dõi). Không biết là do chất lượng của bản dịch hay là do nguyên nhân gì khác. Riêng ta thì ta cũng nói thẳng rằng, nếu đọc giả quá ít thì ta cũng không có hứng thú edit, vì ta đã đọc xong bản raw rồi =)). Ta cũng không có nhiều thời gian với blog như trước nữa, những chương mà mọi người đọc đây là kết quả những khoảng thời gian rảnh rỗi quý báu của ta, ta cũng biết 2 chương cách nhau lâu quá sẽ khiến cho mọi người không tiện theo dõi, thôi thì điều này editor sẽ cố gắng khắc phục, phần còn lại chỉ mong đọc giả dành chút thời gian ủng hộ nhiệt tình, coi như một tiếng trống cổ vũ tinh thần để editor hăng hái làm việc =3=. Ta muốn biết có bao nhiêu người đang theo dõi bộ này nên làm 1 cái poll đặt ở trang chính, các nàng cho ta một cú nhấp chuột với nha. Xia xia =))

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét