Võ Lâm Ngoại Sử - Đào Hoa
~ Phiên Ngoại ~
------- Chương 28 --------
♥
Lần trước thời điểm bị người ta điểm huyệt là khi nào?
Chuyện này, thật sự là quá xưa khiến người ta nhớ không ra.
Nhưng mặc kệ thế nào, hảo hán không chấp nhất chuyện trước mắt, vẫn là điều đầu tiên Vương công tử tín nhiệm.
Vì thế hắn liền vô cùng phối hợp mà bày ra bộ dáng vừa ngoan lại biết nghe lời, khuôn mặt tươi cười cởi mở. Vu Hành Vân trông thấy nhịn không được tán thưởng nói: "Vương công tử, sắc mặt ngươi thay đổi so với lật sách còn nhanh hơn."
Vương Liên Hoa thực ân cần nói: "Nếu ngươi hy vọng nhìn thấy ở ta một chút biểu tình bi phẫn, ta nhất định cũng sẽ cố gắng thỏa mãn ngươi."
Vu Hành Vân xua tay nói: "Không cần không cần, thế này cũng tốt rồi."
Vương Liên Hoa nói: "Xem dáng vẻ ta lại có phần tốt như vậy, ngươi có thể nào miễn cưỡng nói cho ta biết mê hồn nhiếp tâm thôi mộng đại pháp vì sao đối với ngươi vô dụng."
Vu Hành Vân cười cười nói: "Ngươi thật muốn biết?"
Vương Liên Hoa nói: "Cho dù có chết làm quỷ cũng muốn được hiểu rõ."
Vu Hành Vân không có hảo ý cười nói: "Ngươi biết rõ là ta dù sao cũng không nỡ để ngươi chết. Huống hồ đáp án ngay tại trên người ngươi."
Vương Liên Hoa nhíu nhíu mày, nói: "Chiếu tâm kính?"
Vu Hành Vân nói: "Vương công tử chắc cũng đã dùng gương này chiếu qua?"
Vương Liên Hoa nói: "Đã từng."
Vu Hành Vân nói: "Chiếu gặp cái gì?"
Vương Liên Hoa nói: "Bộ xương khô."
Vu Hành Vân khiếp sợ nói: "Thật sự là bộ xương khô?"
Vương Liên Hoa nhận ra được hắn có điểm phiền muộn: "Bộ xương khô thì thế nào?"
Vu Hành Vân nói: "Ta cũng thấy bộ xương khô."
Vương Liên Hoa càng không kiên nhẫn: "Việc này thì nói lên cái gì?"
Vu Hành Vân nói: "Chiếu tâm kính là kỳ bảo của Miêu Cương Vu tộc ta, hai mươi năm trước bị phản đồ trong tộc mang đi. Không giấu gì ngươi, lần này ta tới đây chủ yếu cũng là vì gương này. Miêu Cương cổ pháp thập phần thâm thuý, trong lúc dùng nếu có chút không thỏa đáng, có thể sẽ bị phản phệ. Bởi vậy trong lúc một đại tộc trưởng xác định người thừa kế, đều cần dùng gương này nghiệm qua, thấy bộ xương khô chính là nhân tài có thể làm người thừa kế." (phản phệ: phản tác dụng, cắn ngược lại người thi triển cổ thuật)
Vương Liên Hoa ha ha cười nói: "Nguyên lai ta cũng có tư chất làm tộc trưởng."
Vu Hành Vân nghiêm mặt nói: "Chiếu tâm kính chiếu ra tâm, người thấy bộ xương khô, là tâm địa trong sáng, hiểu rõ hồng nhan chung quy cũng là xương khô, thế gian vạn vật đều không bất hủ, mới không bị sa ngã bởi đủ loại mê hoặc. Quyền lợi tiền tài cũng được, bí mật cổ thuật cũng được, cũng bất quá là một loại thủ đoạn bất chính khó lường dùng để khống chế người, thân là thủ lĩnh nếu nhìn không thấu được, là một việc rất nguy hiểm."
Vương Liên Hoa nghĩ nghĩ nói: "Nhìn ra bộ xương khô như vậy nguyên lai là rất giỏi, ta thực có nên kiêu ngạo một chút? Còn những kẻ không phải tộc trưởng thì thấy cái gì?"
Vu Hành Vân cười nhạo nói: "Kẻ quái dị thấy mình biến thành mỹ nam tử, người nghèo thấy mình cẩm bào ngọc đái, đại khái là vậy. Kể ra ta có một người anh họ, vừa chiếu ra liền thấy mình mặc trang phục tộc trưởng trên người, thần khí vô cùng."
Vương Liên Hoa nói: "Vậy nếu nhìn thấy tướng mạo sẵn có của chính mình, thì là thế nào?"
Vu Hành Vân lắc đầu nói: "Làm gì có người như thế, trừ phi là ngốc tử, nếu không làm thế nào một người ngay cả một chút ý niệm ham muốn đều không có?"
Vương Liên Hoa cũng không nghi ngờ, chỉ nói: "Ngươi đừng nói ta biết, chiếu ra bộ xương khô đều không trúng mê hồn nhiếp tâm thôi mộng đại pháp."
Vu Hành Vân mặt khổ nói: "Làm sao dễ dàng như vậy! Bởi vì khổ luyện mà đời này đều không dùng được thần bí cổ thuật cũng không bị trúng nhiếp tâm, ta từ lúc mười tuổi đều không thể chiếu qua gương khác, chỉ có thể chiếu nó. May là vài năm sau nó đã bị trộm mất, bằng không chỉ sợ phải chiếu thêm vài năm nữa, ngay cả ta thấy chính mình cũng phải nôn."
Vương Liên Hoa cười nói: "Xem ra ngươi gấp rút tìm gương này cũng là vì muốn làm người kế thừa?"
Vu Hành Vân nói: "Đương nhiên, ta có tật xấu nên mới phải tiếp tục lấy gương này để tự ghê tởm chính mình. Tốt lắm, ta đã nói rõ ràng như vậy, ngươi có phải cũng nên đem gương trả lại cho ta?"
Vương Liên Hoa nói: "Ngoạn ý này ngươi có tặng ta, ta cũng không nhận, đáng tiếc tay ta hiện tại không thể động đậy, hay là ngươi giải bỏ huyệt đạo đi, ta đưa cho ngươi."
Vu Hành Vân cười tủm tỉm nhìn Vương Liên Hoa từ trên xuống dưới vài lần, nói: "Nếu ở trên người ngươi, ta cũng có thể giúp ngươi lấy."
Vương Liên Hoa cười ha ha nói: "Không cần không cần, tự mình lấy tự mình lấy."
Vu Hành Vân cười đến vẻ mặt cực kỳ động tình: "Không không, để ta để ta."
Hắn vừa nói, một bên vươn tay đến.
Chỉ nghe "xuy (cười nhạt)" một tiếng, vạt áo đã bị xé mở một bên.
Tương tư tỏa cốt, tỏa cốt tương tư.
Từ hầu khẩu bắt đầu run nhè nhẹ, theo sau đó chính là khát vọng nan giải, lấy đường nét cực kỳ xinh đẹp lưu loát không chút nào đình trệ mà hướng đến bả vai nhu hòa giãn ra, khiến phiền muộn không thể chấm dứt.
Ánh mắt Vu Hành Vân chính là dục niệm của hắn, hận không thể xuyên thấu từng tấc da thịt trắng tinh tế.
Vào lúc này, Vương Liên Hoa vẫn còn vô tâm vô phế mà cười: "Lấy đồ thôi mà làm rách áo, Vu huynh hảo mạnh tay."
Vu Hành Vân biết thời biết thế nói: "Ngại thật, tiếp đến ta liền nhẹ nhàng mà tìm." Hắn lão đại không chút khách khí mà đem bàn tay tiến vào trong vạt áo, "Nơi này hình như không có...... đây cũng không......"
Tay cứ động, người càng lúc càng gần, nhanh chóng kề sát vào người Vương Liên Hoa rồi.
Vương Liên Hoa thở dốc nói: "Cho dù thứ ngươi tìm chính là cây châm nhỏ, cũng phải tìm được rồi đi."
Vu Hành Vân nhẹ nhàng véo ở trước ngực hắn, hài lòng mà nghe Vương Liên Hoa hô nhỏ một tiếng, cười nói: "Ta không phải là người vội, ngươi lại đi vội cái gì."
Vương Liên Hoa nói: "Ta vốn là thiện ý mà. Ngươi, ngươi có thể hay không đổi nơi khác tìm xem, ai lại đem gương giấu ở...... a......"
Thời điểm hắn nói lời này, trên mặt đã ửng hồng, hai mắt đều nổi lên màng sương mỏng, môi khẽ nhếch, vô thanh thở. Ai mà ngay cả hô hấp đều như tiêu hồn thực cốt, từng chút từng chút mà đem dục ái mờ mịt chung quanh hút sâu vào thân thể, từng hơi thở từ miệng phát ra đều như là rên rỉ đè nén từ lâu, như vậy ngân nga.
Vu Hành Vân nhìn thấy, hô hấp cũng trở nên nặng nề, ghé vào bên tai hắn nhẹ nhàng nói: "Tay của ta có được hay không?" Một bên hỏi, một bên động tác tay càng gia tăng thêm, "Ta cảm thấy được, nó hình như cũng cao hứng vô cùng......"
Vương Liên Hoa hừ nói: "Lão tử cũng không phải không cử, thế nhưng đây rõ có gì kỳ quái."
Vẻ mặt căm giận cùng ngữ khí đều đáng yêu như vậy, huống chi lời nói tuy có khí tiết, nhưng thân thể lại không.
Vu Hành Vân càng cảm thấy nên hảo hảo đùa hắn, vì thế nói: "Kỳ thật ta còn bỏ sót một chỗ chưa tìm, lần trước ngươi hay dùng chỗ tốt kia ẩn dấu gì đó." Cười mỉm đưa tay nắm cằm hắn, "Hay là trước tiên ta kiểm tra phía bên dưới này?"
Cũng không đợi Vương Liên Hoa trả lời, hắn liền đem môi tiếp cận xuống.
Vốn biết rõ ôn nhu hương là mộ của anh hùng, bao nhiêu người đều như tre già măng mọc. Mỹ nhân như rắn rết chính là cổ ngữ nghe qua nghe lại nhiều lần, cũng là gió thoảng bên tai. Hô hấp ấm áp gắn bó giao triền, sát khí u ám phục sẳn cũng muốn liều mình đến nếm.
Rõ ràng khát vọng vốn đã muốn nóng lên, nhưng lại chỉ trong lúc đó, lạnh đi nửa đoạn.
Vu Hành Vân che miệng nhanh bước thối lui: "Ngươi...... ngươi......"
Vương Liên Hoa thở dài: "Ngươi vốn tìm không nên tìm đến nơi đó, cũng rất không dễ dàng tìm được thứ nọ. Ta cho ngươi bắt ngươi lại không chịu."
Vu Hành Vân cường tự kiềm chế tâm thần, vẫn cười nói: "Độc này hình như lần trước ta cũng trúng qua một lần, có chút kinh nghiệm, tạm thời không lo ngại."
Vương Liên Hoa biểu tình không chút ngoài ý muốn, nói: "Ta sớm nói qua, trước khi có được đoạn tình hoa, ta sẽ không giết ngươi."
Vu Hành Vân cũng không nói gì, một tay đem hắn bế lên, sau đó thật mạnh ném hắn lên giường.
Buông trướng mạn xuống.
Phù dung trướng ấm, đêm xuân khổ đoản, dù nói gì nữa cũng thật sự dư thừa.
Vu Hành Vân một phen giựt đai lưng hắn, đem kiện áo khoác nới lỏng mở ra. Nội y vạt áo vốn là mở rộng ra, nhìn lại như vậy, thật là xuân sắc khôn cùng.
Chính là gương kia gần như từ bên trong túi lộ ra, thiếu chút nữa liền sẽ rớt xuống giường mà bể nát, may mắn Vu Hành Vân nhanh nhạy trông thấy, vội vàng đưa tay bắt lấy.
Vì thế lại phát ra một tiếng khẽ gọi.
Xem gương hình như không có gì dị thường, mà là ở trong hoa văn chạm khắc cất giấu một thứ nho nhỏ, chui vào ngón tay hắn.
Nhưng Vu Hành Vân cái gì cũng không nói, sau đem tiểu thứ kia rút ra, bắt đầu nhanh chóng thoát y phục trên người chính mình.
Vương Liên Hoa có phần buồn bực, hỏi hắn: "Ngươi không biết thứ này cũng có độc?"
Vu Hành Vân nói: "Nếu biết trong đó có độc gì, chỉ sợ không còn tâm tình cũng không có cơ hội làm tiếp. Dù sao ngươi nói sẽ không làm cho ta chết, ta có cái gì phải sợ?" (eo~~ ~ này gọi là thà chết vì tình, cũng không muốn bỏ lỡ đêm xuân ~ chết vì dục làm quỷ cũng phong lưu =]])
Vương Liên Hoa thở dài: "Ngươi thực không muốn nghe ta giảng giải?"
Vu Hành Vân nói: "Một chút cũng không muốn."
Lúc này liền có người thứ ba gia nhập thảo luận.
Hơn nữa, là một cái định luận chắc chắn.
"Không, ngươi tốt nhất hay là nên nghe đi."
Vén trướng mạn lên không phải là một bàn tay, mà là một phen kiếm.
Vu Hành Vân thở ra một hơi, kéo Vương Liên Hoa lên che ở trước người chính mình.
Vương Liên Hoa bộ dáng hiện tại không thể tính là y quan không chỉnh tề, bởi vì thật sự là không có mặc bao nhiêu. Động cũng không động được, bị áp ở trong lòng ngực nam nhân, còn có mặt mũi cười hì hì đối Thẩm Lãng nói: "Thẩm Lãng, ta vừa rồi còn đang suy nghĩ, ngươi như thế nào tới bây giờ mới đến."
Nếu là một người nam nhân bình thường, nghe xong lời này, như thế nào ánh mắt cũng có thể bốc hỏa, lỗ mũi hơi nước mới đúng. Chính là Thẩm Lãng tay không chỉ không run rẩy, sắc mặt không thay đổi, ánh mắt không chớp, trên mặt cư nhiên vẫn còn cười.
Sau đó nói: "Ta đến đây được một lúc rồi."
Vu Hành Vân đột nhiên cảm nhận được trong lòng một trận run lên.
Nam nhân trước mắt này quả thực khủng bố đến khó có từ nào để hình dung.
Vương Liên Hoa lại không hề sở nhận ra, tâm địa càng vui vẻ nói: "Cái gọi là độc dược, độc cũng là dược, đều có âm dương nóng lạnh chi phân. Nếu lúc đầu đem âm dương chi độc phối cùng nhau, độc tính ngược lại sẽ yếu bớt. Cho nên, cần phải theo hai nơi phân biệt kia mà hạ độc, một độc vào miệng, một độc vào máu, bên trong cơ thể giao hòa, mới có thể đạt tới khuyết âm tổn dương, không dược nào giải được."
Thẩm Lãng nói: "Tốt lắm, ngươi cũng đã giải thích rõ ràng , Vu huynh nếu đã hiểu được rồi, chúng ta hiện tại có thể bắt đầu trao đổi người."
Vương Liên Hoa nhíu mày nói: "Thẩm Lãng, ta không giết Lâm Kính Hoa bất quá là để tiện cho ngươi tìm đến, nhưng nếu ngươi ngay cả mẹ của nàng cũng bắt được, như thế nào không đem giết chết trước một người, cũng không ngại hai người phiền toái."
Thẩm Lãng nói: "Một người dùng để đổi ngươi, người còn lại dùng để đổi gương."
Vu Hành Vân vẫn mạnh miệng: "Ngươi như thế nào biết ta nhất định đổi? Hai cái bên này của ta so với hai cái của ngươi, quý báu hơn nhiều."
Thẩm Lãng lạnh lùng thốt: "Chính là không có hai người các nàng, ngươi chưa chắc có thể sống quay về Miêu Cương."
Điều kiện hợp lý, lý do đầy đủ, thực dễ dàng nhận thức thông suốt.
Thẩm Lãng cầm lấy áo choàng trên mặt đất đưa Vương Liên Hoa mặc vào, cẩn thận mà giúp hắn thắt lại đai lưng, sau đó rất lễ phép mà cáo biệt: "Ba vị, chúng ta đi trước."
Bọn họ hai người nghênh ngang đẩy cửa đi ra ngoài, riêng Vương Liên Hoa còn xoay người lại đóng cửa, ở giữa khe cửa hé ra tia mỉm cười, ba người trong cửa thấy qua phi thường muốn khóc.
Đi trên đường cái vắng vẻ, tâm tình Vương Liên Hoa cực kỳ tốt.
Vô cùng cao hứng đối Thẩm Lãng nói: "Thẩm Lãng ngươi thực giỏi kiềm nén, lúc nãy xuất hiện đúng ngay thời điểm cần xuất hiện."
Thẩm Lãng buồn thanh nói: "Nếu như không may ta xuất hiện muộn hơn một chút thì sao?"
Vương Liên Hoa nhẫn cười nói: "Vậy ngươi cũng quá kém cỏi đi, ta sau này cũng không ngại mà gọi ngươi Thẩm đại hiệp."
Thẩm Lãng thản nhiên nở nụ cười một chút, nói: "Vậy hiện tại ngươi có thể nói cho ta biết, có phải lúc sáng đó ngươi đã có quyết định này?"
Vương Liên Hoa cười châm chọc nói: "Chính xác là có một chút."
Thẩm Lãng nghe xong lời này, cúi đầu mà "ân" một tiếng.
Vương Liên Hoa trong tâm đắc ý, nói, "Chẳng lẽ ngươi không biết hôm nay chúng ta làm chính là việc mưu sinh chân chính thuận lợi? Tiêu hao khí lực bọn họ lớn như vậy. Dạng này của ngươi, chẳng lẽ còn chê ta làm không được tốt sao?"
Thẩm Lãng lắc đầu nói: "Không có."
Vương Liên Hoa một bên vừa đi, vừa quay đầu lại nhìn y trêu tức, nhìn cả buổi: "Hơn nữa ngươi sớm cũng đã hiểu, lại không ngăn cản ta, rõ là ngươi khi đó đã biết ta định làm gì, cũng hiểu được là ta sẽ làm?"
Thẩm Lãng trả lời: "Phải."
Vương Liên Hoa còn muốn nói thêm nữa, vừa quay đầu lại đã thấy tới Phổ Phúc khách điếm.
Thẩm Lãng lập tức đi vào trong, cũng không quay đầu lại nhìn hắn.
Trong nháy mắt lúc mở khóa cửa, Vương Liên Hoa đột nhiên nghĩ ra vài điều, vì thế ôm bụng cười to.
"Thẩm Lãng, chẳng lẽ ngươi ghen?"
Thẩm Lãng rất nhanh trả lời hắn.
"Chính xác là có một chút."
Sau đó thân ảnh liền biến mất ở góc lầu thang.
Vương Liên Hoa sửng sờ đứng ở mép cửa trong chốc lát, đột nhiên đưa hai tay chính mình lên nhìn qua, lại nhịn không được cười ha hả.
Trên đường trở về, Thẩm Lãng như vậy không có nắm tay hắn.
Xem dạng người như Thẩm Lãng ghen, chính là một việc cực kỳ thú vị.
----
Chương sau: vương công tử vất vả rồi =]]
oa *khóc* ta vào hú họa vậy thôi mà cũng chộp được chương mới TT.TT
Trả lờiXóahạnh phúc quá đi~ cám ơn chủ nhà nhé :)
Lãng ca ghen rồi *tung hoa*
Vương công tử tự mình gây họa nha~
chờ chương sau *hóng*
up!
Trả lờiXóaChính là Thẩm Lãng tay không chỉ không run rẩy, sắc mặt không thay đổi, ánh mắt không chớp, trên mặt cư nhiên vẫn còn cười.
Trả lờiXóaKhi đọc câu này, đã biết họ Vương kia sẽ gặp họa.
thanks nàng
Trả lờiXóaThẩm đại hiệp 1 khi ghen sẽ ko lường được hậu quả, huống chi là khi trình mặt dày của huynh ấy hiện tại vượt xa Vương công tử? cái P/S đã nói rõ hậu quả sau này rồi ~*lấy tem*
Trả lờiXóacũng ko khổ gì... ko đc ck hầu hạ chuyện lên giường thôi mà đã lắm phần khổ rồi =))))))))))))
Trả lờiXóauầy , sao công tử ko nói, ns ra Thẩm đại hiệp sẽ cúc-cung-tận-tụy mà phục vụ thôi, tội ghê chưa =))))
Trả lờiXóaThank nàng đã edit bộ này nhé <3 nsngf edit rất mượt, cũng rất dễ hiểu nữa. Nàng đừng drop nha ;0;
Trả lờiXóaRất mong chương sau, xin đừng drop! :'(
Trả lờiXóa