Thứ Hai, 19 tháng 5, 2014

[Đệ Nhị Chương] Tùy Phong Khởi Vũ

Tùy Phong Khởi Vũ


~ Văn Án ~



1640351238510435



~ Đệ Nhị Chương ~


- Sóng Gió Tô Thành - Đào Hôn -



Giữa đêm tối, hai người một ngựa nhanh chóng xuất thành. Đi không ngừng nghỉ suốt một chặng đường dài, vượt qua muôn dậm. Hiểu Kỳ, đêm đã muộn, đương trên lưng ngựa an tâm gục vào lòng Bạch Vân ngủ say. Liễu đại ca của y vẫn rất cần y, nếu không hắn tuyệt sẽ không ngại hy sinh tất cả để đưa y đi. Nghĩ như vậy, Hiểu Kỳ chợt cảm thấy vô cùng mãn nguyện. Chỉ cần được bên cạnh hắn, y chính là cái gì cũng đều không cần.

Này sau một giấc ngủ, vừa mở mắt ra trời cũng đã sáng. Phía trước là bầu trời xanh cùng một vùng biển rộng lớn. Hiểu Kỳ vội vàng ngồi bật dậy nhìn quanh. Quả nhiên không thấy người kia, tâm trạng theo đó cũng đầy lo lắng, y liền đứng dậy vừa đi vừa gọi: “Đại ca… đại ca… ngươi đang ở đâu?”

Đi một lúc lâu vẫn không thấy có tiếng người trả lời. Tìm mãi vẫn không ra bóng hình quen thuộc. Ở đây tứ bề hoang sơ, Hiểu Kỳ một tâm ủy khúc lo sợ hét to: “Liễu đại ca, ngươi đang ở đâu!??????”

Này một bóng người cũng không thấy. Hiểu Kỳ thất vọng ngồi xuống một gồ đá nhìn về hướng biển xa: “Đại ca… ngươi như nào lại thật bỏ đi…”

Nói thế nào cũng không tin người kia lại bỏ rơi y ở ngay đây. Nghĩ đến lại thấy oán giận, Hiểu Kỳ một tâm trầm uất, nước mắt cũng chầu chức muốn rơi xuống nói: “Liễu Bạch Vân, ngươi nói đi sao lại liền bỏ đi, không cần ta nữa sao? Ngươi thực không cần ta nữa sao? Đại ca… ngươi…”

Giữa lúc đương bi quan, bất giác Hiểu Kỳ bị một bàn tay to lớn đột nhiên kéo lấy tay y lôi đứng dậy gọi to: “Kỷ đệ!”

“Đại… đại ca… ngươi…”



Ngay lập tức hắn ôm chặt lấy y. Bất giác bị một vòng tay xiết chặt lấy không buông, Hiểu Kỳ lén đưa mắt hướng lên nhìn người kia. Trên trán hắn vã nhiều mồ hôi, nét mặt đầy lo lắng cùng kinh sợ. Hắn như vậy là thực sự lo cho y sao? Hắn thực không bỏ rơi y nữa sao? Hiểu Kỳ nghĩ mãi liền thấy cực kỳ khó hiểu. Nhưng y mặc kệ, chính là cuối cùng người kia cũng đã trở lại đây. Chỉ cần hắn không bỏ rơi y, như vậy liền thấy yên tâm.

Ngay lập tức Hiểu Kỳ tựa sát vào lòng ngực hắn, nghe rõ từng tiếng tim đập rất nhanh, cứ như hắn vừa trải qua một chuyện kinh hoảng. Nghĩ lại y có chút vui vẻ, hắn vì y mới trở nên mất trầm tĩnh như vậy, lại hỏi: “Đại ca… làm ngươi sợ sao?”

“Kỷ đệ… ngươi…” Hắn có chút tức giận nói: “Ngươi sao lại tự ý bỏ đi? Có biết đại ca lo thế nào không đây?”

Lại nói đều do y tự ý bỏ đi sao? Còn làm ra biểu tình này... Lúc nãy y chính là rất lo sợ a. Song Hiểu Kỳ gục trong lòng người kia ủy khúc nói: “Đại ca ngươi mới làm ta thực lo sợ a. Ta vừa tỉnh liền không thấy ai, lại còn tưởng ngươi đã bỏ ta ở đây... Ta đi tìm ngươi, gọi mãi, ngươi ở đâu sao không trả lời… Ngươi không biết ta rất sợ…”

“Ngươi… đại ngốc này... Đại ca đã hứa đưa ngươi đi, sao có thể bỏ ngươi ở đây. Sau này ngươi không được tự ý đi đâu... Bằng không đại ca liền sẽ rất lo cho ngươi a…”

“Nga…” Hiểu Kỳ ngước mắt lên nhìn người kia, mi phượng chớp mở đảo liên, lại tỏ ra biểu tình khó hiểu hỏi: “Đại ca, ngươi thực lo cho ta sao?”

“Ân… đương nhiên…”

Lời vừa nghe qua liền khiến Hiểu Kỳ thấy cực kỳ vui vẻ. Đại ca vẫn là rất cần y a.

Đoạn Bạch Vân đưa Hiểu Kỳ ngồi xuống gồ đá, tay xoa đầu y ôn nhu hỏi: “Kỷ đệ, có đói không?”

“Ân…”

Nhắc mới nhớ, y chính là từ đêm đến giờ vẫn chưa ăn gì. Ngay lập tức Bạch Vân móc từ trong túi vải ra môt ít quả dại đặt vào tay y nói: “Này mau ăn đi.”

Hiểu Kỳ vẻ mặt cực khó hiểu nhìn mớ quả dại trên tay hỏi: “Đại ca, ngươi vừa nãy là đi tìm cái này sao?”

“Ân…”

Hiểu Kỳ mắt mở to nhìn người kia, lại có chút ý vui nói: “Đại ca, như vậy thật tốt với ta a.”

“Đừng nói ngốc nữa….” Bạch Vân gõ nhẹ vào đầu y nói: “Không tốt với ngươi ta lại còn tốt với ai. Mau ăn đi…”

“Ân…” Đoạn y nhìn xuống mớ quả kia, từ hình dáng đến màu sắc đều rất kì dị, kỳ thực không biết nó là cái gì liền hỏi: “Cái này có thể ăn được sao?”

“Ăn được. Đệ mau ăn đi.”

“Nga…” Hiểu Kỳ tay cầm một nắm quả dại từ từ ăn, lại đưa mắt nhìn sang Bạch Vân đưa hắn một quả nói: “Đại ca cũng ăn đi.”

“Không, đại ca ăn rồi.”

Hắn một chút ôn nhu cũng liền khiến biểu tình người kia thêm phần hứng khởi. Nhìn y vui như vậy, hắn cũng tự nhiên cảm thấy ấm lòng, lại nói: “Ăn xong rồi, chúng ta lại lên đường.”

“Đại ca… chúng ta đi đâu?”

“Đi đâu cũng được, chỉ cần nơi đó không có quan quân của triều đình.”

“Nga…”

Nói vậy tự nhiên một viễn cảnh tươi đẹp hiện ra đầu Hiểu Kỳ, y liền vui vẻ hỏi: “Sau đó đại ca cũng sẽ ở với ta mãi phải không?”

“Chuyện này…”

Vừa nghe nhắc Bạch Vân chợt thấy do dự, suy nghĩ một lúc lâu vẫn không có đáp án. Hiểu Kỳ càng thêm lo lắng hỏi: “Đại ca, ngươi không có dự định ở cùng ta sao?”

“Chuyện này… Kỷ đệ a… khi tìm được nơi thích hợp rồi, đại ca sẽ tìm thê tử cho ngươi được không?”

“Lại thê tử!” Hiểu Kỳ có chút bất nhẫn nói: “Đại ca thật sự muốn ta thú thê tử sao? Ngươi vất vả đưa ta đi trốn cũng vì muốn ta thú thê tử sao?”

“Này…” Bạch Vân nhìn Hiểu Kỳ thật lâu. Nghĩ sao cũng thấy không đúng. Nhưng mà chuyện nam nhân thú thê chẳng phải là nên làm sao, liền nói: “Phải! Đại ca mong được thấy đệ thành gia lập thất!”

“Ngươi…!” Hiểu Kỳ tức giận nhìn Bạch Vân: “Ngươi thực sự có yêu ta không? Ngươi có muốn thú ta không?”

“Kỷ đệ! Chẳng phải đại ca từng nói ngươi không nên nghĩ chuyện này sao. Đại ca đối ngươi chỉ là tình huynh đệ. Mà chúng ta lại còn là nam nhân. Ngươi cớ sao cố chấp như vậy? Hơn nữa ta cũng là người sắp thành thân, tuyệt không thể nói mấy loại chuyện như này. Ngươi sau này đừng nhắc nữa.”

“Liễu Bạch Vân!”

Hiểu Kỳ gọi một tiếng liền quay đi, có chút khổ tâm nói: “Ngươi sau này đừng đối với ta như vậy nữa. Ngươi nên biết, ngươi ôn nhu như vậy rất dễ sinh hiểu lầm. Lại không phải chỉ nữ nhân mới dễ cảm thấy rung động.”

“Kỷ đệ…”

“Ngươi muốn thế nào ta liền nghe theo lời ngươi…”

Bạch Vân cúi đầu lặng thinh không nói, Hiểu Kỳ cũng im tiếng liền tự nhiên thấy không vui. Hóa ra mọi thứ đều chỉ do y hiểu lầm. Nhưng hắn đã không có ý gì với y, sao hết lần này lại lần khác đối y như vậy, khiến y ngộ nhận nhiều như vậy. Lại còn nói không có tình cảm gì với y sao... Nghĩ đến y liền cười cay đắng quay đi.

Đến thành nam, Bạch Vân cùng Hiểu Kỳ vốn định vào thành mua một ít lương khô dành đi dọc đường. Không ngờ vừa đến ngay cổng chính liền đã thấy dân bị quan binh tra xét nghiêm ngặc. Trên tay bọn hắn còn cầm một bức họa để so người. Nhìn kỹ ra họa kia chính là Hiểu Kỳ.

Ngay lập tức Bạch Vân kéo Hiểu Kỳ lánh đi. Đoạn để y ở lại một miếu hoang ngoại thành, hắn liền giả dạng thành khất cái vào thành ngóng tin tức. Này vừa vào thành cáo thị cũng dán đầy. Rõ được sự tình hắn liền quay trở ra…



Tô thành ngục lao ----

Giang Triết Hà ngồi thư thả uống trà. Nhìn bọn ngục tốt vụt roi quyết liệt vào người một lão gia gia tuổi đã sáu mươi, hỏi: “Thế nào? Ngươi còn không mau khai ra?”

Lão gia gia một thân đầy thương tích, mặt cũng muốn biến dạng, cố ngước mắt nhìn lên cười khẩy: “Đừng nói là ta không biết. Dù có biết ta cũng tuyệt không nói với đám cẩu quan các ngươi.”

“Ngươi…”

Lời nói ra càng khiến cẩu quan kia thêm phần tức giận liền ra dấu cho đám ngục tốt mạnh tay hơn. Này vừa nhận một chuỗi cực hình, lão gia gia cũng liền muốn hồn bay khỏi xác. Đột nhiên đám ngục tốt dừng tay, người kia lại đứng trước mặt lão, tay cầm tách trà nóng hừng hực đưa lên miệng thổi, vốn định uy cho lão gia gia uống nói: “Tô đại nhân, cần gì phải làm khó nhau như vậy đây. Ta cũng là phụng ý chỉ của hoàng thượng. Này việc không xong, cái đầu ta cũng liền khó giữ. Ngươi cũng không được yên thân. Có phải là chúng ta nên cùng hợp tác một chút không?”

“Ta phi…”

Lão gia gia vừa quyết liệt nói, vừa nhổ vào mặt ôn quan kia, khiến hắn giận tái mặt liền ném tách trà xuống đất, phất tay đi nói: “Ngươi rượu mời không thích, lại thích uống rượu phạt, này thì cũng đừng trách ta.”

Lời vừa dứt, ôn quan liền cho người tiếp tục dụng hình đến khi lão gia gia chịu không được ngất đi…



“Liễu đại ca, có tin tức gì của phụ thân ta không?”

Vừa thấy bóng người trở lại, Hiểu Kỳ vội vàng chạy ra đón hỏi. Bạch Vân nhìn y thở dài một hơi khó nói chậm rãi bước vào trong miếu hoang. Y lại hỏi: “Đại ca thế nào, ngươi cớ sao không nói?”

“Bá phụ…” Bạch Vân ấp úng một lúc liền nói: “Bên trong thành đang dán đầy cáo thị  truy bắt đệ.”

“…Nói vậy còn phụ thân ta?”

“Bá phụ…”

Nhìn hắn cứ do dự mãi Hiểu Kỳ lên tiếng đốc thúc: “Đại ca đừng giấu ta, ngươi mau nói đi…”

Chợt người kia nhìn thẳng vào mắt y nói: “Sáng ra hay tin đệ bỏ trốn, cẩu quan kia liền mang bá phụ đi tra khảo rồi… Sống chết thế nào… ta cũng không rõ.”

“Không rõ… sao…”

Lời vừa nghe qua Hiểu Kỳ cũng liền muốn đứng không vững lại quỵ xuống. Bạch Vân theo ngồi một bên vỗ vỗ vai y hỏi: “Kỷ đệ, đệ không sao chứ…”

Hiểu Kỳ tinh thần vốn đã không tốt, nay nhận được tin này liền muốn buông xuôi, quay sang hỏi: “Đại ca… ngươi nói ta có sao không?”

“…”

Bạch Vân được hỏi liền như nghẹn lời không nói. Hiểu Kỳ nhẹ đứng dậy đi vào bên trong ngồi xuống trầm tư. Chuyện bỏ trốn, hậu quả sau đó thế nào y cũng liền đã rõ. Chỉ là vì một nam nhân không có lấy chút tình cảm nào với y để phụ thân chịu khổ sở vậy. Loại chuyện như vậy, y cũng có thể làm được sao đây... Tâm ý người kia không phải y không rõ, còn lưu luyến bên cạnh hắn để làm gì đây. Chỉ một khắc y lưu luyến, phụ thân cũng vì thế chịu khổ. Ngay lập tức y quay sang nhìn Bạch Vân cười nói: “Đại ca đáp ứng ta một chuyện được không?”

“Kỷ đệ cứ nói.”

“Ngươi ôm ta đi, có được không?”

“Được.”

Lời vừa dứt Bạch Vân liền ôm tấm thân nhỏ bé Hiểu Kỳ đặt vào trong lòng. Y vùi đầu vào sát ngực hắn, liền có thể nghe thấy nhịp tim đập mạnh trong lòng người kia, lại chỉ cảm thấy khổ sở cố gượng cười nói: “Đại ca hôn ta đi có được không?”

“Kỷ đệ… ngươi…”

Hiểu Kỳ trong lòng người kia liền biết hắn đang tức giận cười nói: “Liễu đại ca làm sao khẩn trương như vậy. Ta biết ngươi không thể mà.”

Ngay lập tức, y rời khỏi lòng người kia đứng dậy cười tươi nói: “Đại ca đưa ta trở về đi.”

“Ngươi sao lại…” Bạch Vân cả kinh nhìn Hiểu Kỳ. Hắn càng không biết nụ cười, ánh mắt y nhìn hắn hôm nay có bao nhiêu ẩn tình…

“Đại ca, ngươi đưa ta trở về đi.” Hiểu Kỳ lập lại câu nói: “Ta không muốn phụ thân vì ta chịu khổ sở. Ta như vậy mới thật là bất hiếu tử.”

Bạch Vân lo lắng nhìn y ngập ngừng nói: “Nhưng ngươi trở về tức là sẽ phải…”

“Ta biết. Liễu đại ca. Nhưng cũng không còn cách nào khác. Ta căn bản là tình nhân không có, lại cư nhiên trốn chạy làm gì.”

Một câu “tình nhân không có” Hiểu Kỳ vừa thốt ra, khiến Bạch Vân đầu cũng liền muốn nhức nhói. Y lại nói: “Ngươi với ta không có can hệ gì. Ngươi cũng không có ý gì với ta. Chuyện của ta cũng liền không nên can dự vào, mau đưa ta trở về đi.”

“Được, nếu ngươi đã nói vậy.” Bạch Vân một bụng đầy ủy khúc cũng không biết lỗi từ đâu. Chỉ lẳng lặng đưa Hiểu Kỳ trở về Tô thành. Suốt cả chặng đường sau không ai nói với ai lời nào. Tâm trạng theo đó cũng đầy ẩn tình khó hiểu…

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét