Minh Quang Truyền Kỳ
~ Đệ Nhất Chương ~
-------oOo--------
Ở dưới chốn nhân gian, một nam nhân bình phàm hướng về phía rừng trúc xa xăm, đột nhiên trong lòng lại cảm thấy bất an. Đã mấy ngày qua rồi, người kia vẫn chưa quay về. Hắn nhớ đến lại nở nụ cười nói: “Minh Quang, chú thỏ kia đã khỏe mạnh trở về rừng rồi, còn ngươi đang ở đâu sao không quay về?”
Không gian tĩnh lặng chỉ nghe toàn tiếng lá cây theo làn gió thổi đến mà rơi rụng xao xác, một mình hắn ngồi đó chờ đợi mấy ngày rồi chưa từng rời đi…
Từ chốn Ngọc Thiên Cung nhìn xuống nhân gian, từng tiếng lại là từng tiếng thở dài.
Năm đó Minh Quang không quản thân phận lại đi sinh lòng yêu một người phàm trần hơn nữa còn là một nam tử vô cùng bình thường. Thiên Đế sau khi biết chuyện hạ lệnh buộc y quay về phục mệnh, thế nhưng y chẳng những không chịu quay về mà ngược lại còn liên tiếp đánh bại thiên binh thiên tướng.
Minh Quang càng đánh càng tàn bạo, mỗi một chiêu thức xuất ra đều giống như muốn đánh nát nguyên thần đối phương. Chỉ sau vài canh giờ đã thấy một vạn thiên binh bị đánh hạ.
Chính là lúc này không một ai trong chúng tiên bước ra ngăn cản. Minh Quang của trước đây ôn hòa dễ chịu không nói, y hiện tại đã không còn trầm tĩnh tự chủ như trước, không thể nói lý cũng không thể đánh, căn bản là chỉ có thể khoanh tay đứng nhìn.
Thấy sự tình không ổn vì thế đích thân Thiên đế cùng Vương mẫu hạ phàm. Thoáng nhìn thấy nghịch tử phạm thượng càng lúc càng cuồng bạo không nhận người thân, sắc mặt ngài tối đen rất muốn chính mình đến bắt lấy y thế nhưng lại bị vương mẫu ngăn cản. Nàng một bên không ngừng cầu xin ngài bỏ qua cho Minh Quang mà cho y thêm chút thời gian, nàng nhất định sẽ khuyên giải được y. Chính là thiên đế lúc này đang cuồng nộ làm gì nghe lọt lời nàng, càng hạ lệnh càng tuyệt tình...
Giữa lúc ấy đột nhiên quan âm bồ tát giáng thế, tay cầm bình nước cam lộ, tay hạ nhành liễu rũ thân vàng xuống tạo thành một trận mưa sương. Mưa xuống làm không gian dịu đi, người cũng dần nhu hòa trở lại...
Đứng trước đài thiên hình là một thân ảnh bạch y lỗi lạc, từng trận đau đớn đón nhận pháp ấn đi vào trong người mình phong tỏa tiên cốt, huyết sắc tuôn xuống tựa như đóa hoa xích lõa nỡ rộ trên vùng tuyết trắng ảm đạm, chúng tiên nhân nhìn qua chỉ cảm thấy một tầng mồ hôi lạnh tuôn ra. Người thì xót thương, người thì cho là đáng kiếp, chỉ có y vẫn một bộ dáng ôn hòa như vậy, đôi lúc người ta còn nhìn thấy trên môi y có chút cong lên nở nụ cười thầm nói:
“Xem ra Minh Quang thực sự đã lỗi hẹn rồi, bảo trọng.”
Nếu có lúc nào đó may mắn gặp lại, ta nhất định sẽ hoàn trả lại ân tình này…
Ở dưới chốn nhân gian, một nam nhân bình phàm hướng nhìn về phía rừng trúc xa xăm, đột nhiên trong lòng lại cảm thấy bất an. Đã mấy ngày qua rồi, người kia vẫn chưa quay về. Hắn nhớ đến lại nở nụ cười nói: “Minh Quang, chú thỏ kia đã khỏe mạnh trở về rừng rồi, còn ngươi đang ở đâu sao không quay về?”
Không gian tĩnh lặng chỉ nghe toàn tiếng lá cây theo làn gió thổi đến mà rơi rụng xao xác, một mình hắn ngồi đó chờ đợi mấy ngày rồi chưa từng rời đi…
Vương mẫu đối với quyết định thiên đế thập phần bất mãn, liền quyết định ở sâu trong Ngọc Thiên Cung bế quan đã hơn một năm vẫn chưa có dấu hiệu ra ngoài. Thiên đế đối với chuyện này đã không ít lần tìm đến nàng nài nỉ khuyên giải, thế nhưng cũng được ích gì. Nếu như ngài có lòng như vậy, năm xưa sao không đối với Quang nhi có chút nhân từ, bây giờ nói gì cũng muộn mất rồi.
Tiếp đến là tiếng thở dài, trong một tiếng, ở ngoài hai ba tiếng: “Bổn đế cũng là bất đắc dĩ a… nàng không thể nghĩ thông suốt hơn được một chút sao?”
“Ô… Quang nhi a….” Nghe qua hình như là tiếng vương mẫu than khóc, thiên đế lại một trận bất an.
Thiên giới đã hơn một năm qua đi, nhân gian không biết đã qua bao nhiêu năm, triều đại cũng đã nhiều thay đổi.
Đại Đông Thiên năm thứ tám mươi tám, triều đình mục nát dân chúng lầm than.
Hoàng Thiên đại đế, tục danh Hoàng Thiên Vận, háo sắc tàn bạo. Tuy không đến mức sa đọa như các tiền triều trước, nhưng ít nhiều vẫn khiến người người oán thán.
Đôi lúc người ta lại bắt đầu suy nghĩ đến, phải chăng sắp tới lúc lại thay triều đổi đại?
Gấp lại quyển sách trên tay, Dạ Minh nhìn ra bên ngoài, trên bầu trời trong xanh quang đãng, phía trước là hoa viên bày vài loại hoa thơm tinh xảo, tuy rằng cô đơn tịch mịch nhưng vẫn có phần thư giãn tâm tình. Ở nơi này dù không cơ cực lắm nhưng đôi lúc cũng không quên nhớ tới tiểu viện đơn sơ kém sắc năm xưa, thậm chí ngay cả thư phòng cũng có điểm dột nát, mưa tới đều phải dùng chậu hứng nước nhiều đêm mất cả ngủ, cũng chỉ có thể ngậm cười.
Gần ba năm rồi, nếu tính chính xác thì là hai năm bốn tháng ba mươi bảy ngày, chỉ còn vài tháng nữa là có thể rời đi. Sau đó, y lại có thể trở về bộ dáng thư sinh năm xưa, đường đường chính chính tiếp tục đi thi kiếm một chút công danh rồi làm một vị thanh quan nâng đỡ bá tánh. Một chút tâm ý này hy vọng trời cao cũng không nỡ cưỡng đoạt mất của y đi.
Nói đến thì có vẻ đơn giản, chỉ là thiên ý luôn luôn không đồng nhất với lòng người.
Giữa đêm thanh tịnh trăng sao vắng bóng, gió từng trận, từng trận nổi lên cơn ác ý đem cánh cửa va đập mãnh liệt...
Nghĩ chắc là do gió mạnh làm cánh cửa bị mở bung ra, Dạ Minh từ trên giường trở mình dậy, ngay cả ngọn đèn cũng lười khơi lên y liền bước từng bước lần mò đi ra bên ngoài đóng cửa lại. Vừa lúc một bàn tay lạnh ngắt vô thanh vô tức ập đến bắt lấy bàn tay y, còn tưởng là quỷ dữ hiện hình liền khiến y chết đứng, tim cũng muốn ngừng đập.
Còn chưa kịp định thần lại đột nhiên cảm thấy cả người mình bị nâng lên hướng vào bên trong. Người nọ bước đi mặc dù lảo đảo không vững nhưng cũng có thể đem y áp cố định trên vai, y ra sức vung tay đấm mạnh vào lưng hắn ư a phản kháng liền nghe có tiếng nói: “Đừng nháo, hảo hảo bồi trẫm một đêm a.”
Trẫm!? trên đời này danh xưng là “trẫm” ngoại trừ Hoàng Thiên đại đế, Hoàng Thiên Vận ra thì còn ai.
Đột nhiên nhớ đến Dạ Minh liền cảm thấy một trận đầu choáng mắt hoa, trong lòng phập phồng lo sợ. Chính là hiện tại đang là đêm tối dù không thể nhìn rõ nhân dạng, nhưng nếu để tiếp xúc da thịt với nhau thì thân phận nhất định sẽ bại lộ. Đang lúc y còn chưa biết phải làm sao liền đã bị Hoàng Thiên quăng xuống giường, một mực hôn xuống.
Cái hôn cuồng nhiệt luân chuyển môi lưỡi giao triền, dù không nguyện ý cũng bị hắn ra sức cưỡng đoạt. Hơi thở Hoàng Thiên nồng đặc mùi rượu, y cảm thấy chính mình dường như đang bị chuốc say đến nửa lời cũng không thể thốt ra. Thẳng cho đến lúc một tia khí lực cuối cùng của y cũng bị hắn làm cho cạn kiệt liền cảm nhận được cái thứ đang đặt trên đầu gối mình đại cường ngạnh tỏa nhiệt.
Dạ Minh ra sức thở dốc thầm nghĩ mình không xong, căn bản là chỉ có thể trơ mắt nhìn từng tấc quần áo đang bị Hoàng Thiên bóc dần ra vô phương ngăn cản. Quần áo bán thấp sắp rớt ra khỏi người, lúc này đừng nói là ngực trần bị phơi bày mà ngay cả thứ kia cũng muốn bị lộ ra.
Hoàng Thiên không chút do dự đưa tay đến sờ soạn lung tung khắp người y, chính là một đường kéo từ dưới bụng đẩy thẳng lên trên rồi lại dừng ở điểm nhỏ trước ngực, lúc này hắn mới bắt đầu cảm thấy lạ: “Ái phi, vì sao của ngươi nhỏ như vậy a?”
Nữ nhân ở tuổi này mà ngực còn chưa phát triển sao? Lưng dài vai rộng lý nào lại là tiểu hài tử?
Dạ Minh nghe lời này thực là khóc không ra tiếng cũng là không dám lên tiếng.
Hoàng Thiên hiện tại lại giống như dục hỏa công tâm, không nhẫn nhịn được liền hướng xuống cắn mút lên điểm nhỏ trước ngực y không buông. Này thì mặc kệ chưa phát triển cũng không sao, miễn không phải nam tử hay tiểu hài tử là được.
Một bên tay hắn đem đai lưng Dạ Minh bỏ đi, kiện áo cuối cùng theo đó cũng rơi xuống sàn, Hoàng Thiên đưa tay xuống chạm vào nơi tư mật ngẫu nhiên đang căng cứng lên của y mà bừng tỉnh ngồi bật dậy: “Ngươi… ngươi là nam nhân?”
Dạ Minh phi tường tức giận nhìn hắn ngầm mắng: “Ngươi đến bây giờ mới nhận ra sao?”
Mặc kệ người nọ kinh hoảng nổi trận lôi đình như thế nào, y cũng không mở miệng trả lời. Căn bản là lúc này y không thể trả lời, bởi vì trả lời cũng chết mà im lặng cũng chết, đường nào cũng chết thà không nói gì là tốt nhất.
Chính là lúc này Dạ Minh còn tưởng mình sẽ bị lôi đầu ra chém hay bị tống giam vào ngục tối, thế nhưng không ngờ lại cảm nhận sâu sắc được một thứ cực kỳ nóng rát đẩy vào bên trong nơi mà ngay cả y cũng còn ngại bẩn không muốn chạm vào.
Đường hậu nam nhân bình thường khô ráp nhỏ hẹp làm sao chứa nổi dị vật, hơn nữa làm sao có thể trơn ướt như nữ nhân để vật kia dễ dàng trượt vào? Đây căn bản là không thể làm được, thế nhưng người nọ bất chấp tất cả mà cường ngạnh đẩy tới, Dạ Minh phi thường đau đớn đưa tay xuống ý định tống thứ kia ra khỏi người mình thì lại bị hắn gắt gao bắt lấy rồi kéo tay y lên khóa chặt trên đỉnh đầu.
Tiểu huyệt đang yên bình tự nhiên bị một thứ dị vật to tướng nóng rát đâm vào giống như cắt xé da thịt, đau đớn đến không thể thở được. Hoàng Thiên tiến vào có phần khó khăn khẽ gầm gừ rồi không ngừng gia tăng lực, thẳng đến khi côn khí vào hết thì cũng là lúc khẩu huyệt không chịu được cường lực mà vỡ toan, huyết dịch tuôn ra tựa như một loại bôi trơn hữu hiệu tiện lợi giúp hắn dễ dàng luật động, càng khoái cảm bao nhiêu người bên dưới liền đau đớn bấy nhiêu.
Đây chính là một cái đau chưa từng trải nghiệm qua trong đời cũng chưa từng tưởng tượng đến, bên dưới thương tích càng lúc càng sâu, luật động kịch liệt còn muốn đem cả ruột gang đi xé nát, đầu óc y bắt đầu không ngừng quay cuồng xoay chuyển đến mức mất hết nhận thức, trước mắt là màn đêm tĩnh lặng, bên tai còn có thể nghe thấy rất rõ tiếng da thịt ma sát va chạm.
Dạ Minh càng bị hắn mãnh liệt luật động càng không ngừng tự chất vấn, đây thực ra là loại sự tình gì? Làm sao giữa hai nam nhân còn có loại chuyện tình này? Đau chết người không nói, chính là nó đang đem tôn nghiêm y ra dẫm nát.
Mười mấy năm đọc sách thánh hiền với đủ loại gia giáo chi đạo lễ nghĩa có thể nào giúp y chấp nhận được loại sự tình nhơ nhớp này không đây?
Da Minh đem nắm tay xiết chặt lại, tim điên cuồng va đập, đau đớn cùng phẫn hận đến muốn cắn lưỡi tự vẫn chết ngay lập tức.
Chính là lúc này trong mơ màng y bắt đầu cảm thấy được khoái lạc. Khoái lạc sinh ra từ trong đau đớn, đau đớn xuất hiện khoái lạc. Bất luận là từ nguyên nhân nào đều khiến người ta đi vào mê loạn, lại như đang rơi vào giữa chốn bình nguyên vừa giống thiên đường, vừa giống địa ngục.
Vô thức vô lực còn phát ra tiếng thở dốc cùng rên rỉ, thanh âm rất nhỏ rất nhỏ đủ rót vào tai như thúc giục người nọ gia tăng động tác, thoáng chốc y bỗng cảm thấy hạ thân như được giải phóng, sau lại cảm thấy nơi tư mật kia không biết là huyết dịch hay là tinh dịch chậm rãi xuất ra hòa vào nhau tạo thành một màu tinh tế dâm mỹ, bất quá giữa đêm đen mù mịt thế này ai có thể nhìn ra?
Hoàng Thiên sau trận kịch liệt hoang ái liền nặng nề gục xuống người y, sau một lúc lâu vẫn không thấy động tĩnh chính là đã ngủ, trong lòng y lúc này đã không ngừng thầm mắng: “Ác quân vô lương, ngươi làm sao có thể ngủ được bình yên như vậy? Ngươi biết rõ ta là nam nhân còn cư nhiên làm loại sự tình bất đạo này cũng được sao? Ngươi dù không đem ta đi xử trảm cũng không được phép đối với ta như vậy… ngươi không thể!”
Dạ Minh ngay lập tức đưa tay đẩy mạnh người đang nằm trên thân mình qua một bên, hắn lúc này lại lăn ra ngủ say như bị ai chuốc mê dược.
Hạ thân sau trận kịch liệt mới vừa rồi bây giờ đang không ngừng áp bức y không cho động đậy. Thật mệt, y cũng muốn ngủ, đôi mắt mỏi mệt lim dim bắt đầu buông dần ý thức.
Giờ ngọ thiên, Dạ Minh cùng với rất nhiều người phải bước lên đoạn đầu đài. Nhìn qua từng người, từng người một thì đúng là tất cả những người trong tam tộc nhà y đều đang ở đây không bỏ sót một người nào. Tất cả bọn họ đều đang nhìn y bằng ánh mắt cực kỳ căm phẫn, một đại thúc đai nghiến nói: “Nghiệt chướng, ngươi như thế nào lại hại chúng ta phải chết oan như thế?”
Đại nương ở phía trước mặt y nhìn xuống bụng mình lại khóc lóc vang trời: “Thiên a, vì sao lại bất công như vậy? Ngay cả hài tử chưa kịp chào đời cũng không được miễn thứ, ngươi vì sao lại tàn nhẫn với chúng ta như vậy?”
“Oan a, thực là oan quá a… hoàng thượng khai ân, hoàng thượng khai ân…”
“Khốn, ngươi vốn là chết một mình thì được rồi, ta cùng ngươi can hệ bao nhiêu, vì sao phải chịu thế này, chúng ta chết oan kiếp sau nhất định đến tìm ngươi đòi nợ…”
“Trả mạng lại cho ta a…”
Bọn họ gào khóc hướng tới đòi mạng bức Dạ Minh rơi vào cuồng loạn không ngừng lắc đầu: “Không… không… ta…”
“Mau trả mạng lại cho ta…”
Tiếng kêu gào đến thấu trời đất, nghe qua tựa như tiếng âm hồn đến đòi nợ khiến y giật mình tỉnh giấc liền không ngừng thở dốc. Tái nhìn lại mọi thứ không có gì thay đổi, trước mắt vẫn là một màn đêm đen hắc ám không nhìn rõ được thứ gì, có lẽ chỉ mới vừa bước sang canh giờ Dần. Bên cạnh là tiếng phì phò thở làm y giật mình hồi tỉnh.
Dạ Minh oán hận quay lại nhìn Hoàng Thiên, việc hai nam tử hoang ái với nhau vốn là loại chuyện bất đạo nhơ bẩn nhất trên đời, hơn nữa người này lại chính là kẻ háo sắc tàn bạo, hắn nếu biết chính mình thượng phải nam tử, mà lại còn kém sắc như y thì nhất định sẽ nổi trận lôi đình, tội mới chồng thêm tội cũ chắc chắn sẽ đem tam tộc y đi tru di.
Không được, y không thể để mọi thứ kết thúc như vậy, một tấm thân nát như y hiện tại có chết cũng không sao, chính là tuyệt đối không thể làm liên lụy đến người thân phải chết theo.
Nắm tay Dạ Minh càng xiết chặt lại không ngừng suy tính. Lúc này lại đột nhiên nhớ ra người kia nửa đêm lạc vào nơi này vốn là đã say đến không biết gì, thượng phải nam tử còn không nhận ra thì chắc chắn cũng không biết đây là đâu. Nhân lúc này hắn còn chưa tỉnh nhất định phải mang hắn đi, may mắn còn có thể cứu được cả nhà thoát khỏi kiếp nạn.
Một lòng đã định, Dạ Minh lập tức lấy hết sức mình ngồi dậy mặc cho hạ thân kịch liệt đau nhức, trước chỉnh chu lại y phục chính mình, sau là đem từng kiện quần áo khoác hờ lại cho Hoàng Thiên rồi kéo hắn dậy dựa trên lưng mình đồng thời đem hai tay hắn choàng qua cổ từng bước khó nhọc kéo hắn rời đi.
Giữa đêm, Dạ Minh âm thầm chọn con đường vừa tối vừa vắng vẻ đồng thời né tránh bọn cung nhân lính gác qua lại, một mạch đem Hoàng Thiên rời xa khỏi Cẩm Nguyệt cung. Cuối cùng cảm thấy chính mình khó trụ nổi nữa liền đem hắn ném xuống cạnh một thạch động gần hậu hoa viên. Chỗ này căn bản là vắng vẻ, thạch động nho nhỏ có nhiều hoa cỏ phủ xung quanh thế này nhất thời chắc cũng không ai để ý. Đợi hắn tỉnh lại, chuyện gì xảy ra có lẽ chính mình còn không biết gì đâu.
Thu xếp xong hậu sự, Dạ Minh nhìn qua trong lòng cũng có cảm thấy lo lắng bất an. Dù sao người nọ cũng là quân vương hơn nữa trên người lại còn có rượu, nếu để hắn nằm đất hứng gió hứng sương thế này không may gặp phải phong hàn gió độc lại không ai phát hiện, cứ như vậy mà chết đi thì y chắc chắn sẽ thành tội nhân thiên cổ.
Nghĩ đến y rùng mình một cái, chỉ là sức lực có hạn, hiện tại hạ thân đau đến toát cả mồ hôi lạnh như thế nào còn đủ sức để lôi hắn đi chỗ khác, cuối cùng y đành phải mặc kệ hắn rồi một đường quay trở về Cẩm Nguyệt cung.
Mấy hôm sau trong lòng vốn là lo lắng bất an, Dạ Minh lại đi ra ngoài thăm dò một chút. Nghe nói hoàng thượng đêm nọ đào cung ra ngoài phong lưu, lúc trở về không biết thế nào lại gục trong thạch động ở đình viện, cũng may lúc đó được hầu cận tìm thấy. Nghĩ hắn chắc là do say quá nên không biết đường về, bọn cung nữ lại được một trận cười.
Những thứ này nói lén sau lưng thì được, nếu để bạo quân nghe thấy thì chỉ sợ các nàng có mười cái đầu cũng không đủ để hắn chém.
Nghĩ đến Dạ Minh lắc đầu quay đi, lúc đó xem ra đúng như dự đoán, nếu không y chắc sẽ không được yên bình đến hôm nay.
Mấy ngày sau đó lại nghe nói hoàng thượng vì đêm dằm sương trúng phải gió độc nên nhiễm phong hàn nặng, vì thế phải ở trong tẩm cung dưỡng bệnh dài hạn. Bọn thái y ngày đêm lo lắng sớm tối ra ra vào vào tẩm cung tận lực cứu chữa, bận rộn hối hả lắm mới vớt được cái mạng hắn ở lại.
Nghĩ đến y chỉ có hừ cười, mạng số thiên tử quả nhiên cực lớn. Dù sao thì cũng còn may là hắn không chết. Thế nhưng trông hắn lâm bệnh như vậy phút chốc còn có phần hạ được cơn giận, xem như đây là báo ứng của hắn đi.
Thanh Huyền cung, cẩm y nam tử nhàn hạ nằm trên giường khép hờ mắt lại không động tĩnh. Người nhìn qua tưởng rằng hắn đã ngủ liền biết phép tắc mà lui ra ngoài, chỉ còn lại vài thái giám hầu cận.
Lâm bệnh nặng mặc dù không thoải mái lắm nhưng xem ra cũng tốt, cả ngày không nghị sự, không triều chính, không phê tấu chương, cái gì cũng được miễn, nghĩ đến không biết có nên ngầm cảm tạ người nọ hay không?
Từ trong vô thức, đột nhiên những hình ảnh hoang lạc khi đó gợi ra một cách rõ ràng. Cơ thể nam nhân kia không giống như bọn nữ nhân hắn từng thượng qua, chính là từng chút một đem thân thể hắn gắt gao buộc lại cùng một chỗ với y, dục tiên dục tử đến mất hết cả tự chủ, sau đó lại như mê như muội đưa hắn vào trong giấc ngủ an nhàn, khiến hắn ngay cả lúc bị người ta đem ném ra ngoài cũng không hay biết, thật hảo lợi hại.
Mặc dù là khoái lạc tột đỉnh, chung quy vẫn cảm thấy phẫn hận. Hắn hoàn toàn không có sai, khi đó hướng hắn đến nhất định là một trong tam cung lục diện, như thế nào lại có nam tử? Là phi tần nào cư nhiên mang nam tử vào cung cất giấu? Hay là nam tử kia cả gang trà trộn vào trong chốn hậu cung tìm kiếm nữ nhân của hắn?
Hoàng Thiên nghĩ đến liền cảm thấy cả giận mắng y thực là to gang, trước dám vào đây kiếm nữ nhân, sau lại không biết liêm sỉ lấy thân câu dẫn hắn, tiếp đến còn không biết tốt xấu mà ngang nhiên đem hắn ném ra ngoài sương lạnh. Bất luận là tội nào cũng đều đáng để đem đi chém bêu đầu thị chúng.
Trầm lặng rất lâu, hắn chậm rãi mở mắt quay sang hỏi người bên cạnh: “Mấy ngày qua, đã truy ra được chưa?”
Kia vốn là thái giám thân cận tên gọi Phí Quan Thanh, tuổi chưa đến trung niên nhưng tóc đã nhiễm phong sương, tính tình cổ quái nhưng chung quy cũng không phải không biết phép tắc, cũng không phải dạng nịnh nọt điêu ngoa. Những chuyện đen tối của hắn, một trong số nhiều đều do người này ngầm tác động.
Quan Thanh nghe hỏi, hơi ấp úng trả lời: “Hoàng thượng, chuyện này…”
“Chung quy là vẫn chưa tìm ra?”
Hắn thành thật gật đầu: “Vẫn chưa.”
“Không có gì khả nghi?”
“Không có.”
“Ngày mai tại đình viện mở đại yến, từ trên xuống dưới, toàn thể cung nhân tam cung lục viện không ai được phép vắng mặt.”
Quan Thanh đột nhiên cảm thấy trên trán xuất hiện tầng tầng mồ hôi: “Hoàng thượng tự nhiên vì sao lại?”
Hắn trầm giọng nói: “Mượn cớ trẫm lâm đại nạn không chết nên mở đại yến chúc phúc, không thể không dự… tự lo liệu đi.”
Quan Thanh hạ thấp đầu chấp tay cung kính “Vâng” một tiếng liền miễn cưỡng y lệnh rời đi. Tâm ý hoàng thượng thế nào, hắn sao không biết được đây, chỉ là như thế này thì có hơi…
.
.
.
Phải nói đây chính là nghiệt chướng của hai bạn ấy đấy, năm xưa xin có mấy năm ở bên nhau mà ông già cũng không cho, giờ có cơ hội ở cả đời mà các bạn ấy lại sinh bệnh chảnh... hầy...


Ua.m thấy để đam my VN .cua bạn viết sao
Trả lờiXóaà... ùm... là mình viết.... =.="
Trả lờiXóa