Thứ Năm, 4 tháng 12, 2014

Hoàn tác chỉnh sửa MQTK ~ Những điểm nhấn mới =.=" [Update bs chương 5-6-7]

Hoàn tác chỉnh sửa Minh Quang Truyền Kỳ (MQTK) và Những điểm nhấn mới =.="

Update thêm phần chỉnh sửa cuối cùng trong ba chương 5 6 7 còn lại.

À vâng, thành thật mà nói thì em cũng ngại lắm ạ. Dù sao thì em là dạng cầu toàn mà, cái nào em thấy chưa chu toàn còn mơ hồ thì đem ra chỉnh sửa một chút. Hồi đó em tính dụng dòng văn nhân xưng hắn - hắn, về sau khi viết quyển 2 cảm thấy đi lại nhân xưng củ nó hay mà dễ hơn... haha... thế là em sửa. buonrau

Ngoài chỉnh nhân xưng Dạ Minh từ hắn về y thì còn chỉnh sửa thêm vài điểm nữa.

Để tiện cho nhị vị đồng đạo đã ráng lê lết hết quyển 1 rồi không muốn lết lại em sẽ nêu ra luôn những điểm chỉnh sửa để các diễn viên quần chúng hiểu rõ hơn về cá tính con người của hai bạn công thụ mà khỏi phải lết lại mắc công.

Và sau đây là một phần trong những điểm nhấn chính trong bản chỉnh sửa:

toi


Ở đệ nhất chương - chỉnh sửa đoạn nóng cho rõ ràng hơn =]]



Giữa đêm thanh tịnh trăng sao vắng bóng, gió từng trận, từng trận nổi lên cơn ác ý đem cánh cửa va đập mãnh liệt...

Nghĩ chắc là do gió mạnh làm cánh cửa bị mở bung ra, Dạ Minh  từ trên giường trở mình dậy, ngay cả ngọn đèn cũng lười khơi lên y liền bước từng bước lần mò đi ra bên ngoài đóng cửa lại. Vừa lúc một bàn tay lạnh ngắt vô thanh vô tức ập đến bắt lấy bàn tay y, còn tưởng là quỷ dữ hiện hình liền khiến y chết đứng, tim cũng muốn ngừng đập.

Còn chưa kịp định thần lại đột nhiên cảm thấy cả người mình bị nâng lên hướng vào bên trong. Người nọ bước đi mặc dù lảo đảo không vững nhưng cũng có thể đem y áp cố định trên vai, y ra sức vung tay đấm mạnh vào lưng hắn ư a phản kháng liền nghe có tiếng nói: “Đừng nháo, hảo hảo bồi trẫm một đêm a.”

Trẫm!? trên đời này danh xưng là “trẫm” ngoại trừ Hoàng Thiên đại đế, Hoàng Thiên Vận ra thì còn ai.

Đột nhiên nhớ đến Dạ Minh liền cảm thấy một trận đầu choáng mắt hoa, trong lòng phập phồng lo sợ. Chính là hiện tại đang là đêm tối dù không thể nhìn rõ nhân dạng, nhưng nếu để tiếp xúc da thịt với nhau thì thân phận nhất định sẽ bại lộ. Đang lúc y còn chưa biết phải làm sao liền đã bị Hoàng Thiên quăng xuống giường, một mực hôn xuống.

Cái hôn cuồng nhiệt luân chuyển môi lưỡi giao triền, dù không nguyện ý cũng bị hắn ra sức cưỡng đoạt. Hơi thở Hoàng Thiên nồng đặc mùi rượu, y cảm thấy chính mình dường như đang bị chuốc say đến nửa lời cũng không thể thốt ra. Thẳng cho đến lúc một tia khí lực cuối cùng của y cũng bị hắn làm cho cạn kiệt liền cảm nhận được cái thứ đang đặt trên đầu gối mình đại cường ngạnh tỏa nhiệt.

Dạ Minh ra sức thở dốc thầm nghĩ mình không xong, căn bản là chỉ có thể trơ mắt nhìn từng tấc quần áo đang bị Hoàng Thiên bóc dần ra vô phương ngăn cản. Quần áo bán thấp sắp rớt ra khỏi người, lúc này đừng nói là ngực trần bị phơi bày mà ngay cả thứ kia cũng muốn bị lộ ra.

Hoàng Thiên không chút do dự đưa tay đến sờ soạn lung tung khắp người y, chính là một đường kéo từ dưới bụng đẩy thẳng lên trên rồi lại dừng ở điểm nhỏ trước ngực, lúc này hắn mới bắt đầu cảm thấy lạ: “Ái phi, vì sao của ngươi nhỏ như vậy a?”

Nữ nhân ở tuổi này mà ngực còn chưa phát triển sao? Lưng dài vai rộng lý nào lại là tiểu hài tử?

Dạ Minh nghe lời này thực là khóc không ra tiếng cũng là không dám lên tiếng.

Hoàng Thiên hiện tại lại giống như dục hỏa công tâm, không nhẫn nhịn được liền hướng xuống cắn mút lên điểm nhỏ trước ngực y không buông. Này thì mặc kệ chưa phát triển cũng không sao, miễn không phải nam tử hay tiểu hài tử là được.

Một bên tay hắn đem đai lưng Dạ Minh bỏ đi, kiện áo cuối cùng theo đó cũng rơi xuống sàn, Hoàng Thiên đưa tay xuống chạm vào nơi tư mật ngẫu nhiên đang căng cứng lên của y mà bừng tỉnh ngồi bật dậy: “Ngươi… ngươi là nam nhân?”

Dạ Minh phi tường tức giận nhìn hắn ngầm mắng: “Ngươi đến bây giờ mới nhận ra sao?”

Mặc kệ người nọ kinh hoảng nổi trận lôi đình như thế nào, y cũng không mở miệng trả lời. Căn bản là lúc này y không thể trả lời, bởi vì trả lời cũng chết mà im lặng cũng chết, đường nào cũng chết thà không nói gì là tốt nhất.

Chính là lúc này Dạ Minh còn tưởng mình sẽ bị lôi đầu ra chém hay bị tống giam vào ngục tối, thế nhưng không ngờ lại cảm nhận sâu sắc được một thứ cực kỳ nóng rát đẩy vào bên trong nơi mà ngay cả y cũng còn ngại bẩn không muốn chạm vào.

Đường hậu nam nhân bình thường khô ráp nhỏ hẹp làm sao chứa nổi dị vật, hơn nữa làm sao có thể trơn ướt như nữ nhân để vật kia dễ dàng trượt vào? Đây căn bản là không thể làm được, thế nhưng người nọ bất chấp tất cả mà cường ngạnh đẩy tới, Dạ Minh phi thường đau đớn đưa tay xuống ý định tống thứ kia ra khỏi người mình thì lại bị hắn gắt gao bắt lấy rồi kéo tay y lên khóa chặt trên đỉnh đầu.

Tiểu huyệt đang yên bình tự nhiên bị một thứ dị vật to tướng nóng rát đâm vào giống như cắt xé da thịt, đau đớn đến không thể thở được. Hoàng Thiên tiến vào có phần khó khăn khẽ gầm gừ rồi không ngừng gia tăng lực, thẳng đến khi côn khí vào hết thì cũng là lúc khẩu huyệt không chịu được cường lực mà vỡ toan, huyết dịch tuôn ra tựa như một loại bôi trơn hữu hiệu tiện lợi giúp hắn dễ dàng luật động, càng khoái cảm bao nhiêu người bên dưới liền đau đớn bấy nhiêu.

Đây chính là một cái đau chưa từng trải nghiệm qua trong đời cũng chưa từng tưởng tượng đến, bên dưới thương tích càng lúc càng sâu, luật động kịch liệt còn muốn đem cả ruột gang đi xé nát, đầu óc y bắt đầu không ngừng quay cuồng xoay chuyển đến mức mất hết nhận thức, trước mắt là màn đêm tĩnh lặng, bên tai còn có thể nghe thấy rất rõ tiếng da thịt ma sát va chạm.

Dạ Minh càng bị hắn mãnh liệt luật động càng không ngừng tự chất vấn, đây thực ra là loại sự tình gì? Làm sao giữa hai nam nhân còn có loại chuyện tình này? Đau chết người không nói, chính là nó đang đem tôn nghiêm y ra dẫm nát.  

Mười mấy năm đọc sách thánh hiền với đủ loại gia giáo chi đạo lễ nghĩa có thể nào giúp y chấp nhận được loại sự tình nhơ nhớp này không đây?

Da Minh đem nắm tay xiết chặt lại, tim điên cuồng va đập, đau đớn cùng phẫn hận đến muốn cắn lưỡi tự vẫn chết ngay lập tức.

Chính là lúc này trong mơ màng y bắt đầu cảm thấy được khoái lạc. Khoái lạc sinh ra từ trong đau đớn, đau đớn xuất hiện khoái lạc. Bất luận là từ nguyên nhân nào đều khiến người ta đi vào mê loạn, lại như đang rơi vào giữa chốn bình nguyên vừa giống thiên đường, vừa giống địa ngục.

Vô thức vô lực còn phát ra tiếng thở dốc cùng rên rỉ, thanh âm rất nhỏ rất nhỏ đủ rót vào tai như thúc giục người nọ gia tăng động tác, thoáng chốc y bỗng cảm thấy hạ thân như được giải phóng, sau lại cảm thấy nơi tư mật kia không biết là huyết dịch hay là tinh dịch chậm rãi xuất ra hòa vào nhau tạo thành một màu tinh tế dâm mỹ, bất quá giữa đêm đen mù mịt thế này ai có thể nhìn ra?


Hoàng Thiên sau trận kịch liệt hoang ái liền nặng nề gục xuống người y, sau một lúc lâu vẫn không thấy động tĩnh chính là đã ngủ, trong lòng y lúc này đã không ngừng thầm mắng: “Ác quân vô lương, ngươi làm sao có thể ngủ được bình yên như vậy? Ngươi biết rõ ta là nam nhân còn cư nhiên làm loại sự tình bất đạo này cũng được sao? Ngươi dù không đem ta đi xử trảm cũng không được phép đối với ta như vậy… ngươi không thể!”



(em đồng ý là em cũng có phần biến thái hơn một chút...  11)


Trong chương 2 cũng chỉnh lại những phần sau:
Hoàng Thiên vừa rời đi, ánh mắt toàn bộ cung nhân đều dồn lên trên người Dạ Minh, y bất đắc dĩ cười khổ. Đều đâu phải tại y muốn vậy, dung mạo bình thường cũng là một cái tội sao?

Lại nói ngày đó y biết rõ với dung mạo của mình sẽ bị loại ngay từ vòng đầu tiên, không ngờ vận đen số rủi liên tục bị đẩy vào vòng trong. Thẳng cho đến lúc bị đưa đến diện kiến thánh thượng còn đinh ninh rằng hắn vốn háo sắc, đối vối một cái dung mạo tầm thường như y chắc chắn là sẽ không bị để mắt đến.

Không ngờ một cái chỉ tay vô tình mà trúng buộc y phải vào cung lưu lại ba năm.

Dù sao trước đây cũng đã lường trước được sự tình mà luận ra đối sách. Nếu không may có bị chọn trúng thì chỉ cần ba năm không bị hắn nhìn đến, chắc chắn là sẽ được xuất cung hồi hương.

Vì thế suốt hai năm qua y đã rất cẩn thận không lộ diện trước mặt hắn, lại nói nếu không may bị gọi đến dự yến tiệc thì luôn kiếm chỗ nào khuất nhất mà ngồi, quả nhiên hắn chưa từng nhìn thấy y.

Mọi chuyện vốn là thuận lợi như thế, vì sao gần đến phút cuối cùng lại xảy ra bất trắc? Cẩm Nguyệt cung rất xa nơi hắn ở, lại cũng không gần các cung khác, một kẻ say đến không biết gì như hắn làm sao có thể tìm đến được? Y càng nghĩ càng nhức đầu, chỉ biết là hiện tại nếu không may bị phát hiện thì nửa đời sau của chính mình nếu không chết thì cũng là phế đi.

Mặc dù lúc này chính mình cũng đã là một tấm thân tàn rồi thế nhưng vẫn không muốn tiếp tục lại bị hủy hoại đi như vậy, y nhất định phải bình an xuất cung. Dù cho ước muốn trở thành thanh quan đã là viễn vong xa vời thì cũng mong đem chút sức lực cùng học thức ít ỏi của mình truyền dạy lại cho đời sau.

Đoạn công và thụ lần đầu tiên nhận ra bản tính nhau trong chương 2 cũng được sửa. Phần đầu không có gì thay đổi, chỉ đổi từ phần sau khi Dạ Minh nói xong nguyên nhân mình vào cung:
Dạ Minh nói ra lời này đã không ngừng tự mắng chính mình, bản thân Hoàng Thiên nghe qua cũng là một hồi đinh tai, cực kỳ khó chịu hỏi: “Nguyên lai là như vậy… đúng thật là vì vinh hoa phú quý?”

Dạ Minh im lặng không trả lời, hắn nghĩ một lúc cười nói: “…Kỳ thực trong cung này cái gì cũng có, chỉ cần ngươi muốn trẫm đều cho hết, kể cả Tư Đồ gia vì ngươi cũng có thể đồng hưởng vinh hoa phú quý, đổi lại… ngươi phải hảo hảo làm sủng vật cho trẫm…”

Hoàng Thiên vừa nói vừa hướng xuống định hôn lên môi y, Dạ Minh miễn cưỡng tránh qua một bên, hắn lại kéo mặt y quay về đối diện với chính mình khó hiểu hỏi: “Trẫm xem ngươi cũng là đồng một dạng tâm cao khí ngạo, có phải thật là lại thích làm chuyện vô sỉ bất chấp mất hết tự tôn, để rồi cả đời này ở trong cung làm sủng vật chờ trẫm đến mà hưởng lạc không hả?”

Dạ Minh nghe qua lời này giống như sét đánh bên tai, lại cắn răng mạnh dạn gật đầu nói: “Phải.”

Hắn đột nhiên phá lên cười nói: “Ngươi thực sự rất thành thật, trẫm mặc dù rất không ưa thích gì cái nam tử như ngươi, nhưng mà dù sao thì cũng rất thương tiếc công ngươi dùng thân câu dẫn trẫm, cho nên sau này trẫm nhất định sẽ tận lực đáp trả.”

Dạ Minh sắc mặt càng lúc càng trầm xuống nói: “Hoàng thượng không ưa ta như vậy việc gì phải chịu đựng? Dạng người hạ tiện vì ham mê phú quý mà bán rẻ thể xác như ta nhất định không thể nào vừa mắt ngài, chỉ cần một cái hạ lệnh đem ta đi xử trảm rồi thì từ nay về sau liền sẽ không thấy chướng mắt.”

Hoàng Thiên nghe qua suy nghĩ một lúc hỏi: “Đúng là có chướng mắt thật… lời đề nghị này nghe qua cũng rất tốt, hay là đem cả tam tộc ngươi đi chôn cùng thì thế nào?”

“Ngươi…”

“Thế nào?”

Dạ Minh nhìn hắn trong lòng không ngừng mắng: “Bạo quân hung ác, triều đại này có một hôn quân như ngươi nhất định không tồn tại được bao lâu.”

Nói đến triều đại tàn thì không phải chỉ một mình Hoàng Thiên là gặp báo ứng, mà chính là sẽ liên lụy đến hàng ngàn lê dân bách tính vô tội ngoài kia. Quả thực bọn họ thực đáng thương hại, thế nhưng triều đại này có một hôn quân bạo tàn như vậy dù cho giữ lại được cũng là đại họa cho muôn dân.

Dạ Minh nghĩ đến thở dài nói: “Không cần, bất quá nếu hoàng thượng muốn thì cũng đành chấp nhận, thế nhưng ta hiện tại vẫn còn chưa muốn chết. Ngươi không phải đã nói chỉ cần ta hảo hảo làm sủng vật cho ngươi thì nhất định sẽ được phú quý sao?”

Hoàng Thiên nhìn Dạ Minh, từ trong mắt y hiện rõ lên ý khinh miệt, cư nhiên lại còn nói ra là lời này? Đã khinh thường hắn còn cố tình hạ thấp mình, loại người thế này chính là dạng hắn ghét nhất.

Hắn ngay lập tức chuyển ánh mắt khó hiểu đảo quanh một vòng người y hỏi: “Vậy ngươi nguyện ý?”

“Phải.”

Một câu trả lời không cần mất nhiều thời gian để suy nghĩ, Hoàng Thiên lại nhìn y bằng ánh mắt đầy miệt thị cười nói: “Không ngờ ở giữa chốn hậu cung mỹ nữ như mây lại còn tồn tại một nam tử xấu như ngươi vậy chờ đợi trẫm đến sủng hạnh, vậy mà bao lâu nay trẫm lại không biết để ngươi phải chờ đến mỏi mòn, quả thực là ủy khúc cho ngươi mà, vừa lúc bây giờ cũng không phải muộn…”

(Buồn thiệt chứ, đã nói rồi, anh cứ chê bạn ấy xấu. Bạn ấy không có xấu, chỉ là không được đẹp thôi… 14)

Hắn vừa dứt lời thoáng lại trông thấy Dạ Minh đang nhìn hắn, ánh mắt đầy băng lãnh giống như muốn đem hắn đi giam cầm ở tận cùng ngục tối, lại giống như mọi thứ hắn nói đối với y đều không có ý nghĩa, hắn có thể đem y đi hạ nhục nhưng tuyệt không thể khiến y khuất phục.

Hoàng Thiên nhìn qua hiểu được liền cảm thấy phi thường chán ghét, tự tôn là cái gì? Làm loại chuyện tình này lẽ nào chỉ có một mình y là chịu sỉ nhục sao? Y còn tỏ ra thanh cao như vậy lẽ nào là nói hắn thấp hèn?

Hắn nghĩ đến đột nhiên cảm thấy căm phẫn muốn mỗi ngày đem y đi nhấn chìm trong nhục dục để xem cái gọi là thanh cao này duy trì được bao lâu. Rồi nhất định sẽ có lúc y phải ngày ngày mong chờ hắn đến cầu hoang, để cả đời này đều phải sống trong khổ nhục mà muốn chết cũng không xong.

(Em thề với anh là bất kỳ ai có ý nghĩ này với bạn ấy không cần biết là làm hay chưa thì đều sống không được tốt đâu… 07)

 

Đệ tam chương - chỉnh sửa bổ sung thêm nhan sắc nghiêng trời của em Dạ Minh: đoạn gặp gỡ với Thái Hòa.
Thái Hòa đi theo bên cạnh giúp Dạ Minh chỉnh chu y phục, búi lại tóc rồi trang điểm, thế nhưng càng làm thì càng cho ra kết luận:

Chính là người này phẫn nữ phục chẳng những không thô thiển mà lại còn có bảy tám phần dáng vẻ thanh lệ hiếm thấy. Nhìn bước đi của y nhẹ nhàng phiêu dật tựa như đằng vân phi vũ liền khiến người động lòng, đương nhiên là đừng nhìn đến gương mặt. Bởi vì chỉ cần nhìn vào sẽ khiến cho người ta có bao nhiêu cao hứng liền tuột hết bấy nhiêu, rất đáng kể.

Không lâu sau lại có một đại thái giám đến trước cổng Cẩm Nguyệt cung lớn giọng nói: “Thánh chỉ đến, thỉnh Nguyệt phi nương nương tiếp chỉ.”

Dạ Minh từ bên trong cùng với Thái Hòa đi ra đến trước mặt đại thái giám quỳ xuống thủ lễ nói: “Thần tiếp chỉ.”

Đại thái giám vừa nhìn thấy y liền kinh hãi, nữ nhân trước mắt này xấu không thể nói được là xấu, mà chính là nhìn dị đến mức không thể nói thành lời, thực là dọa chết người. Bất quá hắn lúc này còn nhiệm vụ quan trọng hơn phải làm, vì thế hắn ngay lập tức hất mặt lên trời rồi thao thao bất tuyệt đọc hết những gì có trong chiếu thư...

Sau đoạn truyền thánh chỉ:
Dạ Minh nghĩ đến lại lắc đầu quay đi, y đối với những thứ này trước nay chưa từng nổi lên hứng thú, cứ như vậy để chúng được đặt lung tung khắp nhà cũng không buồn nhìn đến rồi một mạch quay trở lại giường.

Chính là lúc này về ngang qua tấm gương soi liền dừng lại nhìn qua một chút, hình ảnh trong gương hiện ra ngay lập tức đã bị chính mình dọa cho một trận kinh hãi. Gương mặt y vốn là bình thường mà hiện tại trang điểm lòe loẹt son phấn lem luốc nhìn không ra làm sao, thật đáng sợ! Chẳng trách gã thái giám kia cứ hất mặt lên trời, y ngay lập tức lại quay sang nhìn Thái Hòa trầm giọng gọi: “Ngươi!”

(Đáng thương Dạ Minh mang cái mặt như vậy đi ra cho thiên hạ mỗi người dòm một chút đúng là thê thảm quá mà 09)

Hắn đương nhiên hiểu ý liền hạ thấp đầu xuống không ngừng kêu oan. Hắn xin thề với trời đất là hắn thực đâu có biết trang điểm gì, thế nhưng trước lúc được cử sang đây Hoàng Thiên đã bảo hắn phải đặc biệt chăm sóc cho dung mạo của y, mà nhất là gương mặt, vì thế hắn chẳng qua cũng chỉ là làm theo lệnh thôi mà.

Đứng lặng nhìn mình một lúc Dạ Minh liền quay đi nói: “Ngươi không biết trang điểm thì tốt nhất sau này đừng đụng vào, nếu để hắn thấy thế này thì cái mạng nhỏ của ngươi cùng cả nhà ta không giữ được đâu.”

Và cuối cùng là đoạn tự vấn của Hoàng Thiên trong chương 5:
Hoàng Thiên đột nhiên nghĩ đến hắn vốn là cả đời truy cầu mỹ nhân trong khắp thiên hạ lại được các nàng vây lấy, thế nhưng hắn cũng chưa từng thực sự động tâm với bất cứ ai. Có hoang ái cũng chỉ là để làm dịu đi một phần dục vọng nào đó, cũng là chưa từng cảm thấy thỏa mãn. Thế nhưng vì sao hiện tại lại cảm thấy khoái lạc cực điểm cùng với một kẻ như thế này? Ở trên người y hắn tìm được một cảm giác không thể nào có được trên cơ thể của bất cứ ai khác.

Càng nghĩ đến hắn lại phi thường chán ghét cái diện mạo này, y không xấu, nhưng cũng tuyệt không có điểm nào gọi là đẹp. Một người như thế làm sao lại khiến hắn phải tiêu hồn đây?

Làm loại chuyện tình này với y vốn đã là một loại sĩ nhục đối với hắn, vậy mà y còn không biết tốt xấu cư nhiên nhìn hắn bằng ánh mắt xem thường. Khiến hắn càng ngày càng căm phẫn muốn hảo hảo hành hạ y, muốn đem cái gọi là tự tôn của y ra chà đạp, rồi lại nhấn chìm y vào trong nhục dục không có lối thoát, để y trong hoang lạc mà đau khổ, sống không được, chết cũng không được...

(ý này là muốn nói bạn ấy xấu mà chảnh cờ hó đó mà 09.)

Update thêm phần chỉnh sửa cuối cùng trong ba chương 5 6 7 còn lại.

Ở đoạn cuối của chương 4 chỉnh sửa một chút trong giấc mơ của Dạ Minh, đây không phải là mơ bình thường mà là điềm báo của một người ban cho y.
Dạ Minh trong cơn cuồng loạn chạy chưa được bao lâu liền đã thấy mình đang đứng ở  pháp trường. Trước mắt y là những người dân nghèo khổ rách nát lần lượt bước lên đoạn đầu đài. Hoàng Thiên ngồi ở trên cao đắc ý nhìn xuống, y ngay lập tức chạy đến quỳ xuống van xin hắn khai ân, thế nhưng y càng van xin thì hắn càng tàn nhẫn hạ lệnh xử trảm giống như muốn trừng phạt y không nhu thuận, thoáng chốc đã có hơn trăm mạng người vì bị y cầu xin mà chết.

Lúc này bên tai Dạ Minh là tiếng oán thán ngất trời bảo y câm miệng đi, chính là nói nhờ ơn y ban cho mà bọn họ mới chết, vì thế bọn họ đau đớn phẫn hận hướng đến y như muốn ăn tươi nuốt sống để rửa hận. Dạ Minh càng nhìn càng bất lực quỵ xuống ánh mắt cũng trở nên đờ đẫn càng không nói được gì. Trước mắt y là những cái đầu liên tiếp rơi xuống lăn tròn đến chạm vào chân mình, ánh mắt của chúng vừa kinh hãi lại vừa căm hận nhìn y như muốn đòi mạng.

Y lúc này cư nhiên còn cười đến nghiêng ngã…

Nói vậy đây đều là do y tác nghiệp cả sao? Đều là do y cả sao?

Trong chương 5.... 09... có một cảnh nóng chỉnh sửa lại một chút:
Hoàng Thiên kéo hai tay Dạ Minh xuống đặt vào vật kia của mình cùng y, chính là cả hai vật nọ đều đang rất khăng khít với nhau. Thoáng nhìn thấy sắc mặt y khẽ động, lại cười hỏi: “Như thế nào, chưa từng tự làm qua điều này sao?”

Dạ Minh sắc mặt chuyển sang tái nhợt, hai tay bị hắn gượng ép ôm lấy hai cự vật đang giao vào nhau mà mãnh liệt ma sát liền cảm thấy thực oán hận. Một tầng sóng nhiệt bức người đang di chuyển trong tay hắn, càng lúc càng nóng, chính mình lúc này mới nhận ra thứ kia chung quy cũng có nhịp đập, cứ thế chúng đồng thời vỗ mạnh vào tay y làm tim đập điên cuồng, đầu óc cũng muốn choáng váng.

Dường như y lúc này lại bắt đầu cảm thấy chưa được thỏa mãn cảm thấy vẫn còn thiếu đi một chút gì đó. Vì thế trong lúc mất tự chủ, y liền tự động mạnh dạn gắt gao ôm hai cự vật trong tay mình ép sát vào nhau kéo tay lên xuống mãnh liệt nhu lộng, từng chút từng chút đem hồn y đi thiêu đốt. Chính là Hoàng Thiên cũng không thể ngờ đến người này đột nhiên lại mãnh liệt đến như vậy, đây quả đúng là y chỉ có thể trở nên thành thật khi say tình khát dục mà thôi.

Trời ơi, buồn thiệt chứ, cái này là í muốn nói là bạn ấy có chứng sm khát dục a #khoc...  khoc

Thấy cũng tội mà thôi cũng kệ, có ai mà thanh cao lắm đâu, đến lúc điên cuồng thì ai cũng như ai 09.

Đây chỉ là một vài phần chính thôi, vẫn còn rất nhiều điểm khác nếu muốn thì có thể xem lại sau khi em đăng lên nhé...

Từ chương 1-7 trong phiên bản chỉnh sửa này sẽ được kiểm tra kỹ lưỡng rồi lần lượt úp lên công khai vào mỗi ngày. Trên mỗi chương sau khi chỉnh sửa sẽ kèm theo [Update] và giải khai password.

chabo

Ai quan tâm có thể theo dõi lại nhé... Còn quyển 2 thì ha ha.... hổm nay lo sửa lại bộ cũ nên đứng hình rồi....

mèocuoi

 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét