Tùy Phong Khởi Vũ
~ Văn Án ~
♥
~ Đệ Tứ Chương ~
- Sanh sanh thế thế, ngoạn thế bất cung -
♦
War: chương có H, dị ứng thì back đi... =3=
...
Triều ca…
Giữa một triều thần quan văn võ, quân vương kia một thân uy vệ tọa trên long ỷ mắt không ngừng hướng xuống. Dưới đường, một dáng hình thanh mảnh khoát trên người chiếc áo tân nương thêu hoa phượng hồng đào duyên dáng. Trên đầu cài một đóa mẫu đơn càng tô điểm thêm sắc hương động lòng người. Bước đi uyển chuyển, mi phượng đảo liên câu nhân mị hoặc. Gương mặt trắng tinh khiết, không chút tì vết. Làn da mỏng manh như ngọc diệp, phong thái xinh đẹp tựa thiên nhân. Quân vương hướng nhìn theo từng cử chỉ của y lại còn tưởng lạc vào thiên cung…
“Bệ hạ…”
…
“Bệ hạ…”
…
“Bệ hạ…”
…
Hiểu Kỳ ba lượt gọi cũng không biết có vào được tai hắn. Giọng nói y trong sáng mạch lạc, thanh cao tựa tiên âm, mi phượng khép khép mở mở như muốn thu hồn. Ngay tức khắc quân vương kia liền trở nên mê mụi, đôi châu nhãn in đậm hai dáng hình mỹ nhân, hồn cũng muốn rời đi.
“Bệ hạ…”
…
“Bệ hạ…”
Mãi đến tiếng gọi thứ năm vẫn chưa thể câu được hồn quân vương quay về. Hiểu Kỳ vẻ mặt có chút khó chịu, đương quỳ liền muốn ngã xuống: “Bệ hạ… bệ hạ nha… Người như vậy, thần thật mỏi chân… Chân cũng liền muốn không quỳ nổi nữa a…”
Giọng nói trầm thấp than vãn, liền khiến hắn chợt tỉnh vội vội vàng vàng rời long ỷ đỡ y dậy nói: “Ái khanh, bình thân, bình thân a…”
Vừa nắm lấy tay người kia, liền thấy hứng thú. Thực là một đôi tay tuyệt đẹp, da vẻ mịn màng, từng ngón tay thon dài, chỉ muốn sờ cắn một cái.
Người vốn vừa được quân vương đỡ lên, liền ngã nhào xuống nằm gọn trong vòng tay hắn, thanh âm đầy trách cứ nói: “Ai… Bệ hạ, chân thần thật tê dại, rất đau, không đi được.”
“Được… được… là lỗi của trẫm. Đi không được trẫm liền bế ngươi.”
Lời vừa dứt ngay lập tức quân vương bế Hiểu Kỳ lên. Y nằm gọn trong lòng hắn, tay cũng liền choàng qua vai hắn tỏ vẻ lo lắng hỏi: “Bệ hạ như này e là không tiện. Thần như nào lại khiến bệ hạ nhọc công đây. Thật sự là không nên, bệ hạ...”
Lời nói dịu dàng, ngọt ngào êm tai, khiến quân vương càng thêm rung động liền ôm y hướng đi rời khỏi chính điện nói: “Trẫm không việc gì, chỉ là chút chuyện có đáng là gì. Thân thể ái khanh mới là quan trọng. Vốn đã để ngươi chịu khổ vậy, trẫm nhất định phải bồi đắp cho ngươi.”
“Quân vương háo sắc…”
Hiểu Kỳ trong lòng thầm nguyền rủa, ngay lập tức nở nụ cười tựa sát vào lòng hắn, nói: “Bệ hạ đối với thần thật tốt. Thần vô cùng cảm tạ ân đức bệ hạ.”
Một nụ cười vừa tỏa ra, nói có bao nhiêu mị hoặc liền có bấy nhiêu. Quân vương kia càng thêm cao hứng, hướng đến tẩm cung.