Thứ Hai, 19 tháng 5, 2014

[Đệ Tứ Chương] Tùy Phong Khởi Vũ

Tùy Phong Khởi Vũ


~ Văn Án ~



1640351238510435



~ Đệ Tứ Chương ~


- Sanh sanh thế thế, ngoạn thế bất cung -



War: chương có H, dị ứng thì back đi... =3=

...

Triều ca…

Giữa một triều thần quan văn võ, quân vương kia một thân uy vệ tọa trên long ỷ mắt không ngừng hướng xuống. Dưới đường, một dáng hình thanh mảnh khoát trên người chiếc áo tân nương thêu hoa phượng hồng đào duyên dáng. Trên đầu cài một đóa mẫu đơn càng tô điểm thêm sắc hương động lòng người. Bước đi uyển chuyển, mi phượng đảo liên câu nhân mị hoặc. Gương mặt trắng tinh khiết, không chút tì vết. Làn da mỏng manh như ngọc diệp, phong thái xinh đẹp tựa thiên nhân. Quân vương hướng nhìn theo từng cử chỉ của y lại còn tưởng lạc vào thiên cung…

“Bệ hạ…”



“Bệ hạ…”



“Bệ hạ…”



Hiểu Kỳ ba lượt gọi cũng không biết có vào được tai hắn. Giọng nói y trong sáng mạch lạc, thanh cao tựa tiên âm, mi phượng khép khép mở mở như muốn thu hồn. Ngay tức khắc quân vương kia liền trở nên mê mụi, đôi châu nhãn in đậm hai dáng hình mỹ nhân, hồn cũng muốn rời đi.

“Bệ hạ…”



“Bệ hạ…”

Mãi đến tiếng gọi thứ năm vẫn chưa thể câu được hồn quân vương quay về. Hiểu Kỳ vẻ mặt có chút khó chịu, đương quỳ liền muốn ngã xuống: “Bệ hạ… bệ hạ nha… Người như vậy, thần thật mỏi chân… Chân cũng liền muốn không quỳ nổi nữa a…”

Giọng nói trầm thấp than vãn, liền khiến hắn chợt tỉnh vội vội vàng vàng rời long ỷ đỡ y dậy nói: “Ái khanh, bình thân, bình thân a…”

Vừa nắm lấy tay người kia, liền thấy hứng thú. Thực là một đôi tay tuyệt đẹp, da vẻ mịn màng, từng ngón tay thon dài, chỉ muốn sờ cắn một cái.

Người vốn vừa được quân vương đỡ lên, liền ngã nhào xuống nằm gọn trong vòng tay hắn, thanh âm đầy trách cứ nói: “Ai… Bệ hạ, chân thần thật tê dại, rất đau, không đi được.”

“Được… được… là lỗi của trẫm. Đi không được trẫm liền bế ngươi.”

Lời vừa dứt ngay lập tức quân vương bế Hiểu Kỳ lên. Y nằm gọn trong lòng hắn, tay cũng liền choàng qua vai hắn tỏ vẻ lo lắng hỏi: “Bệ hạ như này e là không tiện. Thần như nào lại khiến bệ hạ nhọc công đây. Thật sự là không nên, bệ hạ...”

Lời nói dịu dàng, ngọt ngào êm tai, khiến quân vương càng thêm rung động liền ôm y hướng đi rời khỏi chính điện nói: “Trẫm không việc gì, chỉ là chút chuyện có đáng là gì. Thân thể ái khanh mới là quan trọng. Vốn đã để ngươi chịu khổ vậy, trẫm nhất định phải bồi đắp cho ngươi.”

“Quân vương háo sắc…”

Hiểu Kỳ trong lòng thầm nguyền rủa, ngay lập tức nở nụ cười tựa sát vào lòng hắn, nói: “Bệ hạ đối với thần thật tốt. Thần vô cùng cảm tạ ân đức bệ hạ.”

Một nụ cười vừa tỏa ra, nói có bao nhiêu mị hoặc liền có bấy nhiêu. Quân vương kia càng thêm cao hứng, hướng đến tẩm cung.

[Đệ Tam Chương] Tùy Phong Khởi Vũ

Tùy Phong Khởi Vũ


~ Văn Án ~



1640351238510435



~ Đệ Tam Chương ~


- Tống Biệt -



Trở lại Tô phủ, bọn người thấy Hiểu Kỳ vừa cả kinh vừa vui mừng. Nhưng cũng là không ngoài dự đoán của ôn quan kia đi. Hắn biết thế nào chỉ cần tin Tô lão gia bị tra khảo cũng khiến người này tự động quay trở về.

Ngay lập tức hắn đến chính đường đón tiếp. Vừa thấy Hiểu Kỳ đang tọa trên ghế, hắn liền hớn hở bước đến trước mặt y hơi khom người xuống khấu kiến: “Hạ thần tham kiến nương nương.”

Một tiếng gọi nương nương của hắn liền khiến Hiểu Kỳ có chút khó chịu lại cố giằng xuống nói: “Không cần đa lễ!”

“Tạ ân nương nương.” Ngay lập tức hắn đứng thẳng người lên, thần tình có chút vui vẻ nói: “Nương nương, ngươi như vậy thật sáng suốt khi trở về đây a. Nếu không thì liền khổ cho hạ thần đây.”

 

Hiểu Kỳ thở dài: “Ta chính là muốn đi ngao du một lúc trước khi tiến cung, ngươi thế nào lại đem phụ thân ta ra tra khảo?”

“Nương nương… ngươi…”

[Đệ Nhị Chương] Tùy Phong Khởi Vũ

Tùy Phong Khởi Vũ


~ Văn Án ~



1640351238510435



~ Đệ Nhị Chương ~


- Sóng Gió Tô Thành - Đào Hôn -



Giữa đêm tối, hai người một ngựa nhanh chóng xuất thành. Đi không ngừng nghỉ suốt một chặng đường dài, vượt qua muôn dậm. Hiểu Kỳ, đêm đã muộn, đương trên lưng ngựa an tâm gục vào lòng Bạch Vân ngủ say. Liễu đại ca của y vẫn rất cần y, nếu không hắn tuyệt sẽ không ngại hy sinh tất cả để đưa y đi. Nghĩ như vậy, Hiểu Kỳ chợt cảm thấy vô cùng mãn nguyện. Chỉ cần được bên cạnh hắn, y chính là cái gì cũng đều không cần.

Này sau một giấc ngủ, vừa mở mắt ra trời cũng đã sáng. Phía trước là bầu trời xanh cùng một vùng biển rộng lớn. Hiểu Kỳ vội vàng ngồi bật dậy nhìn quanh. Quả nhiên không thấy người kia, tâm trạng theo đó cũng đầy lo lắng, y liền đứng dậy vừa đi vừa gọi: “Đại ca… đại ca… ngươi đang ở đâu?”

Đi một lúc lâu vẫn không thấy có tiếng người trả lời. Tìm mãi vẫn không ra bóng hình quen thuộc. Ở đây tứ bề hoang sơ, Hiểu Kỳ một tâm ủy khúc lo sợ hét to: “Liễu đại ca, ngươi đang ở đâu!??????”

Này một bóng người cũng không thấy. Hiểu Kỳ thất vọng ngồi xuống một gồ đá nhìn về hướng biển xa: “Đại ca… ngươi như nào lại thật bỏ đi…”

Nói thế nào cũng không tin người kia lại bỏ rơi y ở ngay đây. Nghĩ đến lại thấy oán giận, Hiểu Kỳ một tâm trầm uất, nước mắt cũng chầu chức muốn rơi xuống nói: “Liễu Bạch Vân, ngươi nói đi sao lại liền bỏ đi, không cần ta nữa sao? Ngươi thực không cần ta nữa sao? Đại ca… ngươi…”

Giữa lúc đương bi quan, bất giác Hiểu Kỳ bị một bàn tay to lớn đột nhiên kéo lấy tay y lôi đứng dậy gọi to: “Kỷ đệ!”

“Đại… đại ca… ngươi…”

[Đệ Nhất Chương] Tùy Phong Khởi Vũ

Tùy Phong Khởi Vũ


~ Văn Án ~



1640351238510435



~ Đệ Nhất Chương ~


- Bất tri sở thố, cảnh cảnh vu hoài -



Note: như đã hứa, giải pass + re up chỉnh sửa thêm thắt một chút xíu nội dung + lối hành văn Y___Y

...

Dưới bóng hoàng hôn nhàn nhạt, bên cạnh dòng suối trong xanh êm đềm trôi, một thiếu niên vận lam y, dáng vẻ thanh cao mị hoặc. Châu mắt như ngọc nhung thẳng nhìn về một phía, nhãn phượng khẽ lay động che đi tâm sự rối như tơ. Một khắc lại một khắc từng hơi thở dài tuôn ra.

Vừa lúc một bạch y nam tử diện mạo phong nhã anh tuấn, ấn đường đậm, lộ rõ tiền đồ sáng lạng bước tới bên cạnh y gọi: “Kỷ đệ!”

“A, Liễu đại ca…” Nghe tiếng gọi quen thuộc, y liền vui vẻ quay sang nhìn, sau lại chợt nhớ ra một chuyện, sắc mặt vì vậy cũng trầm xuống.

Người kia cười nhẹ, ngồi xuống bên cạnh y ân cần hỏi: “Sao vậy, đang vui sao lại có biểu tình này, lại giận đại ca chuyện gì?

“Đại ca…” Kỷ nhìn thật kỹ nét mặt người kia sau một lúc quay đi nói: “Đại ca sắp thú thê tử sao?”

Thì ra là vì chuyện này. Hắn thật không hiểu ý Kỷ lắm, chuyện hắn đi thú thê thì có vấn đề gì, lại hỏi: “Đệ vì chuyện này mà không vui sao?”

“Cũng không phải…” Y vốn vì việc này mà rối trong lòng, nhưng làm sao có thể nói ra đây. Y cùng ngươi kia lớn lên đã như thanh mai trúc mã. Lúc nào cũng đi cạnh nhau một khắc không rời. Hắn dù không phải huynh đệ thân thích nhưng chuyện gì cũng đều chiều theo ý y, lại còn vì y nghịch dại mà chịu đòn thay, một mực ôn nhu săn sóc. Vốn tưởng rằng đời này kiếp này đều ở bên cạnh nhau. Nghĩ thế nào y cũng không thể tin có ngày người kia sẽ đi thú thê. Y không muốn, nhưng lại không có cách gì ngăn cản, liền hỏi: “Cô nương kia trông như thế nào, có đẹp không?”

Nghĩ về hôn thê tương lai, trong mắt hắn quả có chút ý vui: “Có.”

“Cô nương kia có đẹp hơn ta không?”

Chủ Nhật, 18 tháng 5, 2014

[VLTK3D] Cuộc hội ngộ cảm động Mạc Vũ x Mao Mao Ở Phong Hoa Cốc

Cuộc hội ngộ cảm động của


Mạc Vũ x Mao Mao


Ở Phong Hoa Cốc


 

Những ai từng chơi VL 3D chắc hắn đều biết đến câu chuyện bi đát giữa Mạc Vũ và Mao Mao.

Tóm lược sơ sơ một chút:

Năm xưa khi còn nhỏ cha mẹ Mạc Vũ cùng Mao Mao đều bị kẻ xấu hảm hại, sau đó cả hai cùng lớn lên ở Đạo hương thôn. Mạc Vũ lớn hơn Mao Mao vài tuổi. Lúc cả hai dạo chơi tình cờ phát hiện ở mộ đại hiệp có bí kiếp Không Minh Quyết. Sau đó, khi quân cướp tràn xuống dẫm nát Đạo Hương Thôn, Mạc Vũ cõng Mao Mao lưu lạc giang hồ. Đên Phong Hoa Cốc, gặp bọn người xấu tự xưng là chính nghĩa vì muốn cướp bí kiếp dồn cả hai đến bờ vực. Mao Mao vì bảo vệ Mạc Vũ hét lên: Bí kíp trong tay ta... Rồi nhảy xuống vực.

Mạc Vũ hết lòng thương tiếc Mao Mao, trong lúc lâm vào đường cùng, Vương Di Phong, cốc chủ Ác Nhân Cốc (ANC) cứu, thu nhận làm đồ đệ đưa về ANC.

Còn Mao Mao té vực nhưng không chết, ngược lại còn được người của Hạo Khí Minh (HKM) cứu giúp. Sau lại trở thành đồ đệ cưng của minh chủ HKM Tạ Uyên.

Cả hai thất lạc nhiều năm, nhung nhớ nhiều năm, cuối cùng cũng có một cuộc tái ngộ cảm động tại Phong Hoa Cốc.

Trước khi vào đề chính, cho tại hạ tự sướng một chút: Tại hạ tên gọi Tô Hiểu Kỳ, mạng phép chụp một tấm với Vũ ca. :))

2014-05-16_21-17-06-000<Mình vốn đã trắng đã đẹp rồi mà không Mạc Vũ còn trắng đẹp hơn cả mình ´д`>


Và sau đây là nội dung chính...


<Hình như mình khinh công tới chậm một bước nên không nghe được vài đoạn đối thoại đầu.) Ngoài ra còn một vài chuyện không may là lúc tại hạ tới nơi thì một đám đã đứng sẳn ở đó. Có thằng mất nết hơn đứng che luôn cả Mạc Vũ (╯‵□′)╯︵┻━┻!>


...


Mao Mao đứa trẻ năm xưa bây giờ đã thành một thiếu niên anh tuấn.


2014-05-16_21-28-55-000

Thứ Sáu, 9 tháng 5, 2014

[Phiên Ngoại] Võ lâm ngoại sử【Đồng Nhân Văn】– Đào Hoa - 28

Võ Lâm Ngoại Sử - Đào Hoa


~ Phiên Ngoại ~


------- Chương 28 --------



Lần trước thời điểm bị người ta điểm huyệt là khi nào?

Chuyện này, thật sự là quá xưa khiến người ta nhớ không ra.

Nhưng mặc kệ thế nào, hảo hán không chấp nhất chuyện trước mắt, vẫn là điều đầu tiên Vương công tử tín nhiệm.

Vì thế hắn liền vô cùng phối hợp mà bày ra bộ dáng vừa ngoan lại biết nghe lời, khuôn mặt tươi cười cởi mở. Vu Hành Vân trông thấy nhịn không được tán thưởng nói: "Vương công tử, sắc mặt ngươi thay đổi so với lật sách còn nhanh hơn."

Vương Liên Hoa thực ân cần nói: "Nếu ngươi hy vọng nhìn thấy ở ta một chút biểu tình bi phẫn, ta nhất định cũng sẽ cố gắng thỏa mãn ngươi."

Thứ Hai, 5 tháng 5, 2014

Hoa Thiên Mỹ - Đệ Bát Chương

♣ Hoa Thiên Mỹ ♣


- Đệ Bát Chương -


...


Rồi.... em ấy đã lên dĩa.... con đường hành hạ em vẫn còn dài....



Ngày rằm tháng bảy, đại hội Bôn Nguyệt —

Tuyên Châu hôm nay người người tụ họp đông đúc. Từ trên đài nhìn xuống, nhân sĩ võ lâm cùng dân chúng đứng chen chút lan rộng đến cả có hơn trăm dặm. Hoa đăng lộng lẫy, chói sáng khắp cả một vùng, đẹp không kể xiết.

Đại hội này Kiều Phong đương nhiên không thể không dự. Chỉ là Thiên Vũ nhất định không muốn đi theo, hắn cũng đành để y một mình ở lại quán trọ. Trước khi đi còn điểm vào ngủ huyệt của y, để y yên tâm ngủ một giấc đến sáng.