Vận Mệnh Hồng Nhan
♥
~ Văn Án - Tổng Hợp ~

Chương I
Anh Hùng Nan Quá Mỹ Nhân Quan
♦
Hồi I
♦
Một buổi sáng, từ phía cổng thành môn, bỗng xuất hiện một dáng hình mảnh mai vận bạch sam y, mái tóc đen tuyền như nhung buông dài, dáng người tựa như ngọn liễu đào rũ mình trước gió nhàn hạ bước vào. Khiến cho bao nam nhân ngơ ngẩn nhìn. Dung mạo ra sao chẳng ai rõ được vì đã bị che khuất bởi hồng khăn. Nhưng họ có thể đoán được đó hẳn là một tuyệt đại mỹ nhân.
Từ trên tửu quán, nam nhân anh tuấn, trông có vẻ phong lưu, cũng có thể được xem là một mỹ nam hiếm thấy tay nâng tách trà, thong thả nhìn xuống. Giữa dòng người xuôi ngược, bỗng phát hiện ra một trang giai nhân ưu tú tản bước trên đường như vậy, hẳn cũng phải sinh lòng tò mò muốn chiêm ngưỡng dung nhan. Hắn nhẹ đặt một quan tiền xuống bàn lập tức rời khỏi tửu quán…
Gần đến Nguyên phủ, Hồng Ân đi tắt ngang qua một con đường vắng vẻ. Không biết rằng mình đang bị bọn người bám đuôi. Giữa lúc xuất hiện một tên công tử vận phục trang loại thượng hảo. Đây có lẽ là công tử của một thế gia nào đó. Nhưng trông hắn lại có vẻ lưu manh, thô thiển hơn so với cái bộ y phục đang vận trên người nhiều. Không rõ ý định làm gì, hắn đứng ngán đường Hồng Ân lên tiếng trêu ghẹo “Nè, nương tử đi đâu vậy a?”
“Nương tử?” Thực là một cái kiểu chặn đường thô thiển. Hồng Ân liền cười khẩy đáp “Nương tử a? Chẳng phải nên để dành gọi ả thê nhà ngươi hay sao? Tránh đường đi.”
Ngôn từ vừa xuất ra, khiến hắn không khỏi phải kinh ngạc “Ã… sao trông dáng tao nhã vậy mà, phát ngôn nghe lợi hại thế?” Mà thật sự thì, nghe cái giọng nói cũng không có gì gọi là ngọt ngào. Hay nói thẳng ra là cứ y như giọng nam nhân. Tựa có chút mơ hồ, hắn lại hỏi “Nếu không thì sao nào? Cảm phiền nàng hạ khăn che mặt xuống có được không a?”
Tên kia vừa nói vừa động thủ, vốn định đưa tay hạ màn che xuống, liền bị Hồng Ân cản lại, tung một cước khiến hắn ngã nhào xuống đất, phủi tay nói “Hừ… Ngươi là cái gì bảo ta phải nghe theo đây?”
Nói xong y quay đầu lại định bỏ đi, bất chợt một toán người chặn ngay sau lưng. Tên kia gượng đứng dậy quát “Các ngươi, mau bắt lấy ả cho ta!!!”
Bọn người nghe lệnh lập tức động thủ. Bọn này dù không phải cao thủ gì. Nhưng được cái quân số lại đông hơn. Bản thân Hồng Ân với cái mớ võ mèo cào, một, hai tên còn đối phó nổi, chứ một toán thế này thì cũng đành chịu. Chẳng mấy chốc, bọn chúng đã chế ngự được y. Lúc này Hồng Ân mới thấy thầm oán hận là vì sao thường ngày sư phụ dạy võ, y lại chẳng chịu học hành cho đàng hoàng. Để lâm vào tình thế như này, chỉ còn nước gọi thiên a~. Ngay sau đó tên công tử kia mới bước đến hùng hùng hổ hổ cười cợt hỏi “Thế nào hả nương tử? Giỏi thì chống cự nữa đi a~!”
“Hừ~”
Hồng Ân nhíu mày, quay mặt đi vẻ giận dữ. Hai tay đều bị bọn người kia xiết chặt, bảo chống cự kiểu gì được đây. Liền sau đó hắn nhanh tay chạm đến khăn che mặt của y. Thầm nghĩ, nếu đây thật sự là một trang đại mỹ nhân, thể nào cũng phải thú về làm thê cho bằng được.
Giữa lúc, gian kế gần như cáo thành, một viên đá nhỏ từ đâu lao đến đập mạnh vào tay, khiến hắn giật mình rút lại quát “Kẻ nào dám…?”
Từ trên mái hiên nhà, một nam nhân anh tuấn với vóc dáng phong nhã phi phàm cười khẩy “Lão tổ tông nhà ngươi đây a!”
Trên tay người vẫn còn tung vài viên đá, sẵn sàng xuất đi bất cứ lúc nào, lại nói “Giữa thanh thiên bạch nhật, ức hiếp một cô nương yếu đuối vậy, có thấy xấu hổ không hả?”
“Hắc! Liên quan gì ngươi? Mau biến đi!” Hắn vừa xuất ngôn liền khiến nam nhân kia phật ý. Lập tức nhận ngay một trận mưa đá tới tấp bay vào người liền hét lên í oái...
Toán người thấy chủ bị đánh, liền lúng túng nới tay với Hồng Ân, được thế y tung quyền đánh hai tên đang níu lấy tay mình, khiến chúng ngã nhào xuống đất, lại nhanh chân phi thân lên mái nhà cạnh nam nhân kia chấp tay nói “Ân!” Ngay sau đó, y liền thi triển khinh công bỏ đi. Dù nói là khinh công của y thuộc hạng tầm nhưng hẳn là hơn đám người kia nhiều.
“Kìa… mau bắt ả lại cho ta!” Đám người dưới đất lúng túng, bản thân đã biết khinh công đâu mà bảo bay theo, đành phải ngậm ngùi đứng ngó.
Nam nhân kia nhìn đám người ngu mụi không vội trừng phạt bật cười, rồi nhẹ nhàng theo chân mỹ nhân. Chỉ nhìn dáng điệu người từ phía sau thôi mà đã khiến lòng hắn rung động rồi. Thì thực không biết dung mạo bên trong còn khuynh sắc đến nhường nào.
Đến cổng Nguyên phủ, Hồng Ân dừng lại, chưa vội vào phủ quay đầu lại nói “Ngươi là muốn gì đây, hà cớ gì cứ bám theo ta a?”
Nam nhân biết mình bị lộ, bước ra vẻ tao nhã đáp “Ta chỉ là muốn hộ tống nàng bình an về phủ thôi a.”
Đây hẳn là dối trá. Hắn cũng chẳng có cái lòng tốt đó. Chỉ là muốn chiêm ngưỡng cái dung mạo phía sau tấm khăn che kia mà thôi. Theo lễ, dù sao thì hắn cũng đã có công cứu mạng. Hồng Ân quay sang chấp tay đa tạ nói “Vậy, ân ngươi đã ra tay tương trợ ta đây sẽ không quên. Cũng đã đến gia phủ, ngươi có thể an tâm.”
Nghe giọng điệu có vẻ như muốn đuổi người đi. Hắn lại trơ mặt ra mỉm cười “Nếu vậy chẳng hay là cô nương có thể mời ta vào phủ uống tách trà được không?”
“Ã…! Tên nam nhân này thực là sỗ sàng. Hắn là chẳng khác gì đám người kia, có mưu đồ bất chính đây mà.” Nghĩ vậy Hồng Ân cũng nhẹ nhàng đáp “Xin lỗi, gia phủ nhà hẹp lại không có mấy gì là sang trọng, không tiện tiếp đãi thượng khách. Nên thỉnh ngươi rời gia cho. Ân cứu mạng hôm nay, một lúc nào đó ta nguyện đáp trả.”
“Không sao! Ta không hề bận tâm gì chuyện đó, xin nàng cứ…”
“Nhưng mà ta bận tâm!” Không còn đủ kiên nhẫn đôi co nữa, Hồng Ân khẳng khái thốt lên cắt ngang lời hắn đang nói “Hơn nữa, ta cũng chẳng phải nữ nhân. Ngươi đừng có xưng hô với ta cái kiểu đó. Ta không hảo.”
Nói rồi Hồng Ân quay đi, vừa định bước vào phủ. Bất chợt nam nhân mặt dày kia níu tay y lại định gỡ màn che, vừa động thủ vừa nói “Đã vậy, ta càng muốn xem cái dung mạo phía sau tấm màn che kia!” Đã là nam nhân thì hà cớ gì lại che mặt như nữ nhân vậy. Chẳng phải càng khiến người ta tò mò hơn sao?
Nam nhân này quả thật có một thân thủ vô cùng nhanh nhẹn. Sau vài khắc đôi co, chẳng mấy chốc hắn đã có thể hạ được màn che của y xuống, đồng thời ôm mỹ nhân vào sát lòng mình, tiện chiêm ngưỡng cho tường. Bất ngờ diện kiến dung nhan mỹ nhân khiến hắn động tâm, cứ ngây ngốc ra mà nhìn. Nhân lúc hắn không để ý Hồng Ân liền tung chưởng đánh hắn lùi về sau mấy bước quát “Vô sỉ!”
Ngay lập tức, y liền quay vào phủ. Nam nhân kia đến giờ vẫn còn thất thần “Quả… quả là tuyệt thế mỹ nhân a.”
Với một dung nhan vậy mà bảo là nam nhân, hắn làm thế nào tin được đây. Lúc chợt tỉnh ra, thì người cũng đã đi khuất. Đây quả thật là lần đầu tiên có một trang giai nhân khiến hắn kinh động đến không thể rời mắt như vậy. Nói chỉ cần một cái nhìn của y thôi cũng đủ khiến nhân thành nghiêng ngã. Và khi y ngoảnh đầu nhìn lại lần nữa, nhân quốc cũng ngã nghiêng.
Nữ nhân xinh đẹp hắn gặp trong thiên hạ không ít. Nhưng nam nhân lại có một dung mạo tuyệt mỹ vô song như vậy thì đây hẳn là lần đầu tiên. Không thể rõ được là ngay trong lúc này cái tâm muốn sở hữu mỹ nhân của hắn dâng đến mức nào. Nhưng chỉ là biết không dễ dàng gì có được như vậy, hắn lại thở dài thầm tự nhủ “Ai nha~ Cái dáng vẻ đó, bảo ta làm sao quên được đây a~!” Song hắn thẩn thờ quay người đi, vừa đi vừa lắc đầu...
//
[...] Hồi I | Hồi II | Hồi III [...]
Trả lờiXóa