Thứ Sáu, 20 tháng 3, 2015

[HMVV] chương 3

Hùng miêu Viên Viên


Chương 3


 
Sau khi bọn Phương Phương biết chuyện này, đều há hốc mồm, ở trong mắt bọn họ , mặc kệ thế nào cũng thấy giống như tiểu hài tử đang giận lẩy, mà Tuyết Sắc sau khi nghe xong , vẻ mặt rất mơ mộng nói với Viên Viên : “Viên Viên, nguyên lai ngày đầu tiên ngươi đã lấy thân báo đáp !” Kết quả, lập tức đổi lấy một cái tiểu nắm tay của Viên Viên, nhưng tiếp theo, Viên Viên lại bị một đống chim nhỏ mới vừa ấp xong đuổi theo đánh, bởi vì y khi dễ Tuyết Sắc mụ mụ của bọn họ .





Viên Viên vì chứng minh mình sớm đã không còn là một đứa nhỏ, lập tức ngay tại trước mặt Thanh Trúc cởi sạch hết, hơn nữa không chỉ là như thế , Thanh Trúc tận mắt thấy một tiểu tử bộ dáng vốn chừng ba tuổi, chậm rãi vươn dài thân mình, chậm rãi lớn lên.

Kỳ thật, nếu năm đó Viên Viên không ăn trái cây của Tuyết Sắc sớm như vậy , hình dáng mà Thanh Trúc thấy sau đó mới là bộ dáng thật sự của y.

Một thiếu niên có làn da vô cùng trắng , một mái tóc đen nhánh so với màn đêm còn đen hơn, mày kiếm dày mà không thô, khuôn mặt tròn tròn mềm mại, mũi nhỏ cao đẹp, một đôi môi hồng hồng , nhỏ hơi đô, cho dù khi không có biểu tình gì , bộ dáng cũng như là nóng nảy , một khi cười rộ lên thì vô cùng sáng lạn, nhưng mặc kệ là bộ phận nào, cũng không thể so với cặp mắt khiến người mê muội kia, Viên Viên có một đôi mắt đen bóng cùng hàng lông mi vừa dày vừa dài, nhưng … như lúc trước đã nói, công lực của Viên Viên không đủ, bởi vậy người của y phải duy trì bộ dáng thiếu niên mười sáu, mười bảy tuổi , vòng tròn màu đen xung quanh đôi mắt cũng rất rõ ràng , luôn khiến cho người ta có cảm giác hơn mười ngày không ngủ , hiện tại Thanh Trúc nhìn Viên Viên vừa tức giận phùng hai má vừa vội vàng mặc quần áo, liền cho rằng như vậy, vì thế, bình thường hắn vốn không thích dò xét chuyện riêng tư của người khác, rốt cục mở miệng hỏi …

“Ngươi mệt rồi sao?”

Bàn tay nhỏ bé đang thay quần áo dừng lại.

“…”

Đại khái là vì sự liên quan của biểu cảm cùng đôi mắt màu đen, Thanh Trúc nhìn thiếu niên vốn phải là rất sáng chói hiện tại trên mặt lại xuất hiện biểu tình có chút âm trầm … Quả nhiên, nhất định là quá mệt mỏi, chẳng lẽ y có nỗi khổ gì khó mở miệng, làm cho y ngay cả thời gian ngủ đều không có?

“Ta không ngại ngươi ngủ một hồi trước rồi rời khỏi phủ Vương gia.”

“…” Gân xanh hiện lên trên cái trán trắng như tuyết, phi thường, phi thường rõ ràng.

Hài tử đáng thương, muốn ngủ đến ngay cả gân xanh cũng nổi lên, Thanh Trúc lại một lần nữa bị đánh vỡ tâm vốn bình tĩnh như nước hồ thu, vì y đau lòng, sau đó thậm chí quên luôn kinh ngạc, vì sao Viên Viên có thể từ tiểu tử ba tuổi biến thành như bây giờ.

“Ta tốt lắm! Ta ngủ rất đủ! Ta không cần nghỉ ngơi được chứ? Không cần mỗi người nhìn thấy ta đều nói với ta cùng một câu, ta thoạt nhìn mệt mỏi như vậy sao?” Núi lửa lần thứ hai bốc cháy, đôi mắt màu đen có khuynh hướng phiếm hồng , bàn tay mới mặc được một nửa quần áo kích động bắt lấy quần áo Thanh Trúc , đem mặt của hắn để sát vào mình, sau đó chỉ vào hai mắt của mình kêu to.

Vì cái gì đôi mắt y bất quá chỉ đen một chút mà thôi, liền nói y nhất định không có ngủ a? Có người nào không ngủ mà có thể có một đôi mắt sáng lấp lánh đến động lòng người như y không, hắc bạch phân minh*, tròng mắt đen sáng như chứa nước!

*hắc bạch phân minh: đen trắng rõ ràng
Bởi vì dựa vào thật sự gần, gần đến ngay cả hô hấp của đối phương cũng có thể ngửi được, bởi vậy Thanh Trúc có thể phi thường thấy rõ tròng mắt hắc bạch phân minh , kia đích thật là không giống bộ dáng ngủ không đủ, nhưng rõ ràng có làn da trắng vô cùng mịn màng, còn có hai gò má hồng nhuận , tinh thần tràn ngập sức sống … Kia… Đôi mắt đen này là sao ?

Viên Viên còn muốn phát hỏa, y muốn sửa cái nhìn của mỗi người trên đời khi nhìn thấy đôi mắt đen này , không nghĩ tới lại thấy khuôn mặt bị mình kéo tới rất rất gần, khuôn mặt vốn không có sinh khí tựa như chạm ngọc, khóe môi cư nhiên lại vẽ ra một nụ cười, cùng khóe mắt , nụ cười kia kỳ thật , vô cùng đơn giản tựa như gió lướt qua lá trúc , rất thoải mái, cũng rất khó quên.

Một phen đại hỏa bị nụ cười này của hắn nháy mắt dập tắt, tựa như phẫn nộ của Thanh Trúc trước kia bị nụ cười của Viên Viên thổi xa, bọn họ đều có sức cuốn hút làm cho đối phương động tâm. Viên Viên nhìn hai mắt của hắn cũng nở nụ cười, đột nhiên nghĩ rằng, hắn không cười nhạo khuyết điểm của y như người khác, bởi vì ý cười của Thanh Trúc , thực đơn thuần, tuyệt sẽ không làm y cảm thấy lòng tự trọng của mình bị tổn thương… Bất quá, kia cũng không có nghĩa là từ nay về sau y sẽ không để ý có người cười đôi mắt màu đen của y .

“Ngươi cười rồi.” Viên Viên vươn ngón tay nộn nộn, nhẹ nhàng mà chạm vào khóe môi cùng trên khóe mắt Thanh Trúc, như là có thể dùng phương thức như vậy để khắc lại biểu tình này.

“Ta… cười ?”

Trong khoảng thời gian ngắn, Thanh Trúc không thể hiểu được ý nghĩa ba chữ “Ngươi cười rồi” kia , thẳng đến khi hắn từ trong tròng mắt đen bóng của Viên Viên nhìn thấy bộ dáng của mình , hắn mới hiểu được.

Gương thời đại này không rõ bằng gương của hiện đại, Thanh Trúc căn bản mơ mơ hồ hồ không nhớ rõ hình ảnh khi mình cười trong quá khứ, nhưng, ở trong mắt Viên Viên , hảo rõ ràng, cũng vì tròng mắt Viên Viên vốn lớn hơn so với người bình thường, bởi vậy ngay cả nếp nhăn rất nhỏ ở khóe miệng hắn cũng có thể thấy được .

Cảm giác… Thực xa lạ…

“Nhìn được lắm.” Viên Viên cảm thấy hình như mình có thể cảm giác được tiếng động trong lòng của Thanh Trúc, cho nên y nhẹ nhàng ở trước mặt hắn nói , dùng hai mắt lấp lánh nhất cam đoan.

Nhưng mà, nghe nói Viên Viên xong, lại làm cho Thanh Trúc thu hồi mạt cười kia , nhìn mắt Viên Viên , thật lâu thật lâu hắn mới dùng âm thanh khô khốc , nói với y.

“Ngươi vẫn là đi thôi!”

Nói xong cũng không chờ Viên Viên trả lời, liền xoay người rời đi đình tiến vào phòng ở bên cạnh , đóng cửa lại, không nhìn thấy hai mắt Viên Viên , cũng không nhìn thấy chính hắn bắt đầu từ ngày hôm nay, đã mở rộng cửa lòng ra một chút.

Trong hoàng cung.

Thái tử ai ai để ngự y sát dược trên mặt, một bên sát một bên trách cứ tay ngự y làm hắn đau, mắng xong lại tiếp tục kêu to , làm cho thái giám cùng các cung nữ hầu hạ ở một bên rất thông cảm cho ngự y, căn bản không phải là lực đạo bôi dược của ngự y lộng đau thái tử điện hạ, mà là điện hạ đại nhân chửi ầm lên nên biểu tình trên mặt vặn vẹo mà tác động đến miệng vết thương làm đau mình.

“Đáng chết! Ta không tin tên kia không thể trêu vào!” Nghĩ tới hôm nay hoàn toàn ăn một cái bế môn canh* của Thanh Trúc , thái tử tức đầy bụng , hắn đường đường thân là thái tử điện hạ , từ nhỏ đến lớn trừ phụ hoàng cùng mẫu hậu mình ra thì sợ ai? Nghe nói kia là bá bá mình, lại không hiểu được là yêu nhân từ đâu xuất hiện khiến cho tương lai làm hoàng đế của hắn bị sụp đổ ?

*bế môn canh : ý ở đây là thái tử bị Thanh Trúc đuổi đi.

Hắn chính là không hiểu!

Hắn vĩnh viễn đều nhớ rõ lúc trước, khi thấy cảnh Thanh Trúc cùng phụ hoàng gặp nhau, trong mắt phụ hoàng rõ ràng lóe ra sát ý, nhưng thời gian tiên đế qua đời đã nhiều năm như vậy , chính hắn cũng làm hoàng đế nhiều năm như vậy , chính là vì cái gì không dám xuống tay với Thanh Trúc?

Mệnh lệnh tiên đế thì tính cái gì? Người chết còn có biện pháp từ trong quan tài chui lên mặt đất a?

Kỳ thật nếu không phải tin tức gần đây hắn biết được khiến hắn bắt đầu có cảnh giác, thì hắn cũng không muốn đi xem cái tên yêu quái kia, dù sao hắn tuy rằng thoạt nhìn chướng mắt, nhưng không có nắm giữ bất cứ người nào cùng quân quyền, đối với con đường trở thành hoàng đế của hắn , không có nửa phần trở ngại, hơn nữa hắn có hứa hẹn của tiên đế, hà tất gì phải đi kiếm phiền phức?

Nhưng không hiểu được có phải vì phụ hoàng bệnh nặng nên đầu óc xảy ra vấn đề hay không mà hắn từ miệng tâm phúc mới biết được, gần đây phụ hoàng sửa chữa di chiếu, lại nói hắn còn nhỏ tuổi không đủ để đảm đương việc nước ,trước khi chúng thần cho rằng hắn có tư cách thống lĩnh thiên hạ , phải để Thanh Trúc làm Nhiếp chính vương giúp nước.

Nhiếp chính vương?

Trời mới biết Nhiếp chính vương này có thể hay không từ giúp nước biến thành cướp nước?

Từ các triều đại trước mà xem, cái gọi là Nhiếp chính vương này, có ai mà không tràn đầy dã tâm?

Vì thế hắn quyết định tiên hạ thủ vi cường*, dù sao chuyện trước kia hắn gặp qua Thanh Trúc đã là rất lâu rất lâu rồi, không hiểu ý nguyện của hắn hiện tại như thế nào, có lẽ trước khi di chiếu được ban bố, hắn phải cùng Thanh Trúc đạt thành hiệp nghị, khiến cho hắn không can thiệp vào triều chính, mình cũng có thể để hắn tiếp tục hảo hảo sống cuộc sống của mình đến già, dù sao tuổi hắn so với phụ hoàng còn già hơn, phụ hoàng đã sắp chết, thời gian hắn sống làm sao có thể còn nhiều?

*tiên hạ thủ vi cương : ra tay trước để có lợi thế

Nhưng mà, hắn lại không nghĩ rằng mặc dù đã qua bao nhiêu năm, hắn thấy đều là một nam tử anh tuấn tao nhã giống như vừa mới hai mươi, mình cùng hắn đứng chung một chỗ, có thể không bị coi như ca ca là tốt lắm rồi.

Yêu quái!

Quả nhiên lời mẫu hậu nói năm đó là thật sự, mẫu hậu nói với hắn không thể ở trước mặt phụ hoàng nhắc tới chuyện bá phụ , khi đó hắn còn khờ dại hỏi mẫu hậu vì cái gì, hai mắt mẫu hậu phức tạp nhìn Thanh cung xa xa , cười lạnh nhẹ nhàng nói.”Bởi vì hắn là một yêu quái… Yêu quái sẽ tiêu diệt con người…” Mấy câu cuối cùng hắn không có nghe rõ, nhưng từ một ít chữ, hắn cảm thấy nghe được mẫu hậu như đang cùng hắn giải thích.

Nhớ lại đến đây, hắn nghĩ có lẽ hắn nên tìm một đồng minh, dù sao triều thần này đối với Thanh Trúc cũng không quá coi trọng , muốn bọn họ ủng hộ rất khó! Thanh Trúc bị tiên đế cùng phụ hoàng che dấu rất tốt, rất nhiều cựu thần thậm chí chỉ nhớ rõ năm đó tiên đế đích xác có một đại hoàng tử thực thông minh lại ổn trọng , mà nguyên nhân đại hoàng tử không được làm thái tử, bởi vì mẹ của hắn xuất thân không tốt, chỉ là một cô nương bình thường mà năm đó tiên đế đã gặp khi xuất du.

 

Nhưng hắn lại biết có người chẳng những có quyền thế, mà còn hiểu rõ Thanh Trúc so với tiên đế không ít hơn bao nhiêu, chính là thái hậu còn ở nhân gian , chuyện xưa năm đó là thái hậu đem nói với mẫu hậu .

 

“Thương trên mặt bổn cung khi nào thì có thể hảo?” Hắn cũng không thể để thái hậu thấy hắn chật vật, dù sao để thái hậu biết chuyện hắn đi tìm Thanh Trúc , cũng không có lợi, hơn nữa đường đường một thái tử điện hạ , trên mặt sưng y như đầu heo còn ra thể thống gì? Nếu không cẩn thận, chẳng những không đem thái hậu kéo lại gần mình, còn làm cho thái hậu không có hảo cảm với mình, việc đó chỉ cần có đầu óc liền hiểu được, dù sao hắn chỉ có một thái hậu, nhưng thái hậu lại có rất nhiều tôn tử.

 

“Hồi báo điện hạ, vết thương này không nghiêm trọng lắm, vi thần mới vừa rồi dùng kim làm thông máu bầm, những vết xanh tím tử hai ngày là có thể tiêu tán, nhưng trầy da lại cần thời gian bảy ngày.”

 

“Bổn cung đã biết, các ngươi đi xuống trước đi!”

 

Bảy ngày… Không phải rất dài, để cho yêu quái Thanh Trúc kia hảo hảo sống một ngày , trời mới biết tương lai hắn còn có thể có phúc khí sống qua ngày thảnh thơi hay không.

 

“Nột, ngươi ra rồi? Ta chờ đã lâu rồi a!”

 

Viên Viên nói dối rất giống thật, kỳ thật y cũng không có đợi lâu, tuy rằng Thanh Trúc đích thật là ở trong phòng hai ngày mới đi ra, nhưng trong hai ngày này Viên Viên cũng không nhàn rỗi. Y cơ hồ đem mỗi ngõ ngách trong vương phủ đều xem qua, còn đem tất cả cơm hạ nhân đưa tới cho Thanh Trúc ăn sạch , hạ nhân muốn ngăn cản rồi lại không biết thân phận của y , dù sao bọn họ đều biết cá tính của Thanh Trúc , nếu không phải rất quan trọng, làm sao có thể cho thiếu niên này ở trong phủ Vương gia du đãng?

 

“Ta không phải bảo ngươi rời đi sao?”

“Ta cũng chưa đáp ứng.” Nói như là mình mới là chủ nhân phủ Vương gia này .

 

Thanh Trúc phát hiện đối với ai mình cũng có thể lập tức ra tay đuổi ra bên ngoài, nhưng đối với Viên Viên, hắn rất khó ra tay làm như vậy, có lẽ hắn đã bị tiểu tử Viên Viên không mời mà tới lại đem phủ Vương gia làm nhà mình kia làm ảnh hưởng .

 

Hắn không biết nên nói cái gì cho phải, bỏ cũng không được, hắn còn có thể thế nào?

 

Huống hồ, hắn đối với một tiểu tử đến nay vẫn chưa biết lai lịch kia có một loại cảm giác rất thoải mái, hắn không thích những người xa lạ luôn luôn rình rập hắn ở chung, cũng không muốn đối mặt với quá nhiều cái mặt nạ giả tạo xung quanh, chỉ có Viên Viên, hoàn toàn không hiểu được dưới tình huống này hắn đến tột cùng nên phân loại địa vị gì, hắn phát hiện mình hình như có cảm giác thích y ở bên cạnh mình .

 

Như vậy, hắn thật sự nên để y rời đi sao?

 

Mặc kệ hắn có nguyện ý thừa nhận hay không, hắn phải nhận thức một sự thực, đối mặt với từng ngày bình thản trôi qua, có lẽ thật sự đã chán nản.

 

“Đến! Ha ha xem này, ăn phi thường hảo ác! Không hổ là thứ tốt lấy từ trong phòng thái tử, nơi hoàng cung quả nhiên đều là kinh hỉ* mà!” Viên Viên từ nơi nào đó lấy ra một chũi thứ ăn, cái đó vốn là một xâu mứt quả được gim trên cây trúc, hiện tại là một chuỗi đầy hoa quả màu cam mang theo mùi hương ngọt nồng đậm .
_kinh hỉ : kinh ngạc và vui vẻ.
Bởi vì trái cây đã đưa tới miệng, Thanh Trúc không thể không mở miệng cắn một khối, hoa quả ăn trong miệng đích xác thập phần mỹ vị giống như Viên Viên đã nói , hắn cho tới bây giờ chưa từng nếm qua trái cây ăn ngon như vậy , tuy rằng hắn thân là vương gia, nhưng trước khi có dinh thự không được coi trọng, đương kim hoàng đế tình đến hấp hối nhiều năm tại triều vẫn xem hắn là cái đinh trong mắt như trước, hơn nữa cá tính của hắn vốn không thích tranh giành thứ gì, danh vọng không nhiều, phủ Vương gia này tuy là nhà cửa xa hoa thanh lịch , nơi nơi tràn ngập vật phẩm xa xỉ , nhưng những thứ kìa đều là khi hắn tiến vào ở mới có được, sau đó, cuộc sống của hắn cùng dân chúng bình thường không kém là bao nhiêu, ăn bình thường, vật liệu dùng để may mặc cũng là bình thường nhất trong cung.

 

Cho nên Viên Viên tuy rằng chỉ là tùy tiện từ trong cung thái tử lấy hoa quả, cũng đã làm cho hắn phát hiện vì cái gì có người nhiều người tham ăn như vậy.

Nhưng! Này cũng không phải trọng điểm!

“Ngươi vào trong cung tìm thứ này à?” Trời? Lỗ tai hắn xảy ra vấn đề sao? Hắn có thể chấp nhận một tiểu tử ba tuổi đột nhiên biến thành thiếu niên, nhưng y có thể lấy được mấy thứ này từ trong hoàng cung canh chừng nghiêm nghị đi ra?

Viên Viên còn không hiểu mình đã phạm vào chuyện tốt gì, thẳng thắn mà gật gật đầu, một hơi cắn hết dưa và trái cây trên que trúc.

Ăn thật ngon! Ăn thật ngon! Thật sự ăn rất ngon !

Viên Viên vì đang ăn thức ăn không phát hiện cái mông mình xuất hiện cái đuôi vừa tròn vừa nhỏ, may mắn là ở phía sau, không để Thanh Trúc nhìn thấy cái cục lông tròn màu đen động ở trên vạt áo.

“Trước kia Bạch Hổ đại nhân đã nói với ta, nếu như không có tay nghề của Liệu Liệu đại nhân, như vậy rượu ngon nhất trên đời này khẳng định ở trong cung, quần áo cũng vậy, thức ăn cũng giống nhau, xem! Thật sự! Những người này thật sự đem đồ ăn tốt nhất đều cho cái hoàng đế gì đó , hoàng đế kia đã làm cái chuyện tốt gì, khiến mọi người đều đối hắn tốt như vậy?”

Hoàng đế kia đã làm cái chuyện tốt gì?

“Rất đơn giản, hắn chỉ cần giết ngàn vạn người , hoặc là nghĩ biện pháp dùng dược độc chết huynh đệ của mình, bước lên vị trí cao nhất trên Kim Loan điện , như vậy là có thể làm cho mọi người đối hắn tốt như vậy.” Kia là trả lời tùy ý , có thể nói là không hề suy nghĩ nhiều , nhưng hắn không nghĩ tới lời của mình, nghe thế nào cũng như là tràn ngập hà khắc cùng châm chọc.

“Thanh Trúc?”

Đối với cách nói tràn ngập phê phán này , Viên Viên tuyệt không quen, yêu tộc không phải cái loại tộc đàn biết phê phán , phần lớn bọn họ đều là ngay thẳng, bởi vậy mới có thể thường thường bị người ta cười nhạo xưng là loại không có đầu óc, phản bội, yêu tộc cũng thường xuyên phản bác , nhân loại bất quá là một đám sinh vật tràn ngập tâm cơ .

Nhưng Viên Viên cũng không biết là Thanh Trúc lại nói ra những lời thực đáng sợ lại tràn ngập tâm cơ như vậy, thậm chí, y cảm thấy chính là bởi vì Thanh Trúc còn chưa thực sự chân chính lĩnh hội sự thâm trầm của nhân lọai , bởi vậy hắn mới có thể nói ra những lời mà có thể nghe ra hắn đã từng bị tổn thương như thế, lộ ra một mặt yếu ớt kia của bản thân.

Thở dài, Thanh Trúc biết mình bắt đầu trước mặt Viên Viên lộ ra một mặt ngay cả mình cũng không biết , nhưng có lẽ là bởi vì trên người có một nửa huyết thống yêu tộc , đồng dạng cũng có sự thẳng thắn , bởi vậy cũng không quá quan tâm, dù sao thì Viên Viên, cũng không phải hoàng thân quốc thích ngay cả tên hắn cũng không biết .

“Quên đi, Ngươi dùng phương pháp gì vào cung điện của thái tử ?” Đây mới là việc phải chất vấn .

“Yêu thuật trong miệng nhân loại, ngươi lại không dạy ta võ công, ta chỉ có thể dùng yêu thuật độn thổ, ngươi làm được không? Ngoạn vui lắm a! Lúc trước khi Liệu Liệu đại nhân mới vừa dạy ta pháp thuật này, ta cùng yêu tộc khác chơi đến quên trời đất, có đôi khi một người không cẩn thận từ trong đất chui lên, lại ngã chìm vào trong hồ, nếu tính sai toàn bộ phương hướng thì rất thê thảm .” Y không phải cố ý , nhưng đặc điểm lớn nhất của Viên Viên chính là thường xuyên sẽ đem một chuyện nói xong liền dính đến chỗ khác , kết quả Phương Phương chịu thua là bởi vì y nói quá nhiều chuyện.

Bởi vậy kế tiếp Thanh Trúc liền nghe y dạy làm thế nào để dùng thuật độn thổ.

Kỳ thật rất thú vị, nhất là khi nghe tới lần thứ ba Viên Viên thất bại, là thế nào chạy vào trong động của hai con dã hùng* , vừa lúc thấy hai con hùng đang cố gắng “Chế tạo” ra cục cưng của bọn họ , hai con hùng kia dường như có linh thức, hiện tại đang cố gắng tu luyện thành hình, sau đó phi thường xấu hổ ghi hận việc Viên Viên nhìn lén bọn hắn “chế tạo” cục cưng , mỗi một lần nhìn thấy Viên Viên, đều là bộ dáng nghiến răng nghiến lợi .
_hùng:gấu

Hai người nói , không tự giác liền di chuyển đến cái đình nhỏ bên cạnh phòng bắt đầu hàn huyên, Viên Viên một bên vừa nói, một bên từ trên người lấy ra thức ăn đủ loại kiểu dáng , làm người ta hoài nghi y rốt cuộc là dùng phương pháp gì đem tất cả mấy thứ này đều nhét vào trong lòng đây ?

Mặc dù là nói hai người nói , nhưng kỳ thật phần lớn đều là Viên Viên đang nói, Thanh Trúc nghe, ngẫu nhiên phát ra âm thanh đồng ý biểu đạt mình đang nghe.

Thanh Trúc thích nghe chuyện Viên Viên nghịch ngợm gây sự , lúc mình tuổi còn nhỏ, hắn chưa bao giờ biết được nguyên lai tuổi thơ là chuyện thú vị cỡ nào, cho dù là cùng đồng bạn cãi nhau, đánh cho song phương mặt mũi bầm dập, rồi ngày hôm sau không cam lòng bị cha mẹ áp đi giải thích, kia đều là kỷ niệm đặc biệt, bởi vì mặc kệ là vui vẻ hay là bi thương, đều so với cô đơn còn hảo hơn, ở trong thế giới cô đơn không có hỉ nộ ái ố, có đôi khi lại nhịn không được tự hỏi mình,có phải đang tồn tại ở trong cái nơi phồn hoa này hay không.

“Nột! Muốn cùng nhau không?”

Thần kinh Viên Viên có đôi khi phi thường thô, nhưng có đôi khi lại so với ai khác còn tinh tế hơn, tuy rằng Thanh Trúc không cố ý che dấu, nhưng việc không đem cảm tình trong lòng lộ ra ngoài cũng đã thành thói quen, nhưng mà Viên Viên có thể cảm nhận được ý nghĩ của hắn, lần đầu tiên gặp mặt, y đã cảm thấy cần làm bạn với người nam nhân này.

“Cái gì?” Cách Viên Viên nói chuyện , trong khoảng thời gian ngắn Thanh Trúc không tiếp được.

“Cùng nhau chơi đùa a! Chúng ta cùng đi ra ngoài phủ Vương gia vui đùa một chút được không, lúc này chợ mới bắt đầu không bao lâu, chúng ta đi tới nơi đang náo nhiệt đó, vừa lúc hôm nay khách điếm kể chuyện Hồng Phất nữ như thế nào gặp gỡ Cầu Nhiêm Khách* ác! Ta thích nhất Cầu Nhiêm Khách , tuy rằng rất to lớn, nhưng tiêu sái như vậy , ta thật không hiểu Hồng Phất nữ vì cái gì không thích hắn chứ?” Nói nói lại lạc đề, chuyện này làm y bối rối vài ngày , còn bắt đầu chán ghét khách nhân lần kia ngồi cách y cái bàn , y chưa từng nghe qua chuyện này , nhưng khi nghe người ta kể, ghét nhất là có kẻ đem kết quả kể trước cho bạn bè nghe, lỗ tai mình lại thính, một chữ một chữ toàn bộ đều nghe không lọt chữ nào, làm cho y thiếu chút nữa đem chén trà thành cây trúc mà cắn.

_TBD: ta không biết chuyện hai người này, ai giúp dùm đi.

“Có lẽ là bởi vì râu của Lý Tịnh hay thứ gì khác.” Nhìn Viên Viên ngay cả vấn đề này cũng nghĩ nhiều như vậy, Thanh Trúc nhịn không được bắt đầu đùa.

“Ít đến! A! Không cần nói sang chuyện khác, như thế nào? Chúng ta cùng đi chợ ngoạn đi?”

Người nói sang chuyện khác đến tột cùng là ai a?

“Ta không thể.” Thanh Trúc lắc đầu, hắn thấy ánh mặt trời theo khe hỡ lá trúc chiếu xuống, dừng ở trên mặt Viên Viên, làm cho hắn không tự giác vươn tay vì y che lại, không cho ánh mặt trời phá hủy đôi mắt đã đen nặng kia.

“Không thể? Là không thể? Không nghĩ? Hay là không muốn?”

”Đúng vậy không thể.” Thanh Trúc lắc đầu.”Ta không hiểu được ngươi biến thân ra sao, từ truyện mà ngươi nói, còn có phương thức, ta đoán có lẽ ngươi cũng là yêu tộc, nhưng trên thực tế mặc kệ là yêu tộc hay là nửa yêu, đều không thể rời đi phủ Vương gia hoặc tiến vào nơi này, đó cũng là nguyên nhân ta phủ quyết chính mình .”

Tất cả mọi người đều nghĩ trong di chiếu của tiên đế có nói, ngay cả đương kim hoàng đế cũng không được động một cọng tóc gáy của Thanh Trúc, không ai có thể ở tiến vào phủ Vương gia nếu Thanh Trúc không muốn .. Những thứ này là tiên đế sủng ái con mình , bồi thường cho hắn vì không thể lên làm hoàng đế, khiến hắn có thể tránh phải đối mặt với tranh đoạt vương vị tàn khốc, nhưng mà, sự thật so với suy nghĩ của mọi người còn hắc ám hơn nhiều.

Nơi này, là một nhà giam, trước kia, năm đó chỉ dùng để nhốt mẫu thân khi chưa phải là phi tử , hiện giờ, là nhốt đứa con sớm đã bị vứt bỏ mấy chục năm .

Viên Viên không thích cảm giác bi thương , cho nên y biết rõ những lời này rất là tàn khốc, y lại vẫn như cũ tươi cười nhìn Thanh Trúc, sau đó hai tay đè nặng đôi mắt màu đen.

“Ta đích thật là yêu tộc ác! Yêu quái trong miệng của nhân loại , cùng mẫu thân ngươi là giống nhau … Ân… Không quá giống nhau, bà ấy là trúc ta là hùng, là cái lòai rất lớn, răng nanh lợi hại , bộ lông dày, móng vuốt bén nhọn cùng lực lượng cường đại !” Viên Viên mở lớn hai mắt,h ỉnh chóp mũi, lộ ra răng nanh, hai tay rời khỏi mắt giơ lên hai bên cao , mười ngón tay gấp khúc, bộ dáng giương nanh múa vuốt , sau đó từ trong cổ dùng lực rống lên một tiếng.

“Khụ!” Thanh Trúc bị nước miếng của mình làm cho sặc, xin tha thứ hắn thiếu sức tưởng tượng, hắn sống ở trong kinh thành cũng không có chân chính nhìn qua hùng , đại khái xem qua chỉ có từ trong thư cùng tranh, nhưng tuyệt đối cùng bộ dáng thiếu niên trước mắt cố gắng giả hung hãn là cực kỳ không giống.

“Lòai rất lớn rất lớn ?”

”Đúng vậy… A…” Mắt Viên Viên dạo qua một vòng, có chút chột dạ… Nếu lớn lên bình thường thì đúng là rất lớn , y không có nói láo.

“Răng nanh lợi hại ?”

“Răng nanh nguyên hình của ta thật sự rất lợi hại.” Phải không? Tuy rằng y vẫn duy trì bộ dáng ba tháng , nhưng hàm răng của y có dài ra , có thể gặm rất nhiều rất nhiều gậy trúc ác!

“Bộ lông dày?” Thanh Trúc nhìn Viên Viên đang giương nanh múa vuốt, nhìn cái đuôi tròn màu đen phía sau y kia bởi vì công lực không đủ mà lòi ra, cố gắng chịu đựng không làm cho hai mắt của mình nhìn chằm chằm vào .

XCH : mới gặp đã nhìn mông người ta rồi =]].

TBD: nhìn hết tòan thân từ lâu rồi =]]]]]

“Nguyên hình! Ta là nói nguyên hình của ta!”

“Móng vuốt bén nhọn cùng lực lượng cường đại?”

Thanh Trúc quả nhiên thấy cái miệng kia phồng lên như hắn đã đóan trước, bộ dáng lòng đầy căm phẫn , nhưng đôi mắt đen kia lại cố tình đem một phần khí thế đó hoàn toàn đè thấp… Không! Phải nói là không thấy luôn.

Trong ánh mắt của hắn, nhìn Viên Viên cho dù là bộ dáng thiếu niên vẫn chỉ đứng đến bả vai hắn , hai cái răng nanh tuyết trắng không biết có phải hay không thích gặm gậy trúc, tiểu răng nanh đặc biệt bén nhọn, nhưng hàm răng lại đặc biệt đều, tóc đen bóng, vừa nhiều vừa mỏng, thoạt nhìn mềm nhẵn nhưng khi sờ lên lại có cảm giác mềm mại, đến mức mượt mà trơn bóng, các đốt ngón tay của hai tay còn xuất hiện tiểu xoáy, cánh tay thịt thịt , cùng cái đuôi tròn đen phía sau ra sức đong đưa…

Kết luận, nếu nguyên hình Viên Viên thật là một con hùng, như vậy nhất định là một con hùng thực đáng yêu .

“Ai nha! Nguyên hình của ta như thế nào không phải trọng điểm, trọng điểm là ta là yêu tộc nhưng ta có thể đi vào phủ Vương gia!” Cảm giác được Thanh Trúc tựa hồ chưa bị lời mình thuyết phục, Viên Viên lại phát huy ra thần công nói sang chuyện khác, hơn nữa công lực cường hãn đến có thể lợi dụng phương thức như thế đem trọng tâm câu chuyện chuyển thành để tài thảo luận , y hy vọng Thanh Trúc không hạ một câu là “Nếu vậy ngươi biến cho ta xem” .

Y không ghét nguyên hình mình ,mẫu thân y có khen y là hùng miêu xinh đẹp nhất trong phạm vi trăm dặm, có tóc mượt mà nhất , còn có bộ lông hắc bạch phân minh* , ánh mắt lớn nhất … Điều kiện tiên quyết là.. Đặt cùng các đứa bé trai ba tháng tuổi để nói.
_hắc bạch phân minh: trắng đen rõ ràng, TBD:con Hồ thúi kia cứ chừa ra cho ta chú thích hoài a !! Ta là beta, beta đó biết ko ? Ko có nghĩa vụ chi chú a.

“Ngươi muốn nói đáp án cho ta?” Thanh Trúc từ đề tài thảo luận của y thay đổi đề tài, trong lòng đại khái đối với nguyên hình của Viên Viên hiểu rõ, tuyệt đối! Không giống y vừa mới hình dung.

“Hắc hắc! Đáp án là bởi vì ta không có yêu khí, Ngươi không có cảm nhận được đúng không? Ở trong này sở dĩ hạn chế yêu tộc hoặc là nửa yêu ra vào, nhất định là cùng yêu khí có liên quan, bởi vì ta trên người không có yêu khí, cho nên ta có thể tiến vào, có thể đi ra ngoài.” Y thật sự là quá thông minh.

“Vậy ngươi có biện pháp giải quyết?” Thanh Trúc phát hiện mình tựa hồ đối với Viên Viên , trong lòng có một loại cảm giác giống như là yêu thích, nhìn Viên Viên bởi vì nội dung đề tài mà thay đổi biểu tình trên mặt, làm cho hắn rất khó quay lại cái cảm giác thân thể kỳ thật chỉ là cái bao không khí cho thể xác , hắn có thể cảm nhận được chính mình không hề trống rỗng .

“Đương nhiên! Chính là… Chỉ sợ là phải chờ, ta là ăn Thiên Thiên quả đã chín mới tiêu trừ được yêu khí trên người , lúc này đây chờ Thiên Thiên quả chín cần thời gian đại khái là nửa năm , khi đó ta có thể cùng Thương Ưng đại nhân xin cho ngươi một viên , kia là có thể tiêu trừ yêu khí trên người của ngươi , có thể tự do ra vào phủ Vương gia này .” Viên Viên vui vẻ mà nói xong, nhưng mà nói xong rồi, y lại cảm thấy những lời này thực có bao nhiêu khiến người ta khổ sở, Thanh Trúc nói cái chỗ này hạn chế người có yêu khí ra vào, như vậy…

“Thanh Trúc… Ngươi… Ở trong này bao lâu rồi ?”

“Ba mươi năm? Bốn mươi năm? Ta không có tính qua.” Nhìn lá trúc xanh biếc đầy trời , Thanh Trúc không biết người bình thường hoặc là yêu tộc, đối một người bị hạn chế ở một chỗ còn sống có cảm giác gì, nhưng hắn biết, nếu có một ngày, sống ở một địa phương nho nhỏ , không ai muốn nói với ngươi, cũng không ai muốn sống cùng với ngươi, ngàn vạn lần đừng trách ngày hôm nay dài như vậy, bởi vì sẽ khiến người ta điên cuồng, bởi vậy tính tình liền trầm tĩnh , theo thói quen như vậy , liền trở nên càng ngày càng lạnh đạm.

“Chưa từng có đi qua những nơi khác?” Viên Viên có điểm khổ sở, thời gian y hóa thành hình người cũng không quá ba mươi năm, ba mươi năm không nhiều lắm nhưng đủ để cho y hiểu biết nhiều hơn về thế giới này, có bao nhiêu mới lạ, mà Thanh Trúc, lại ở trong này ba mươi năm, mỗi ngày đều đối mặt với những người như vậy, nhìn cảnh vật như vậy, bầu trời như vậy .

“Có, hoàng cung, trước đây ta ở lại trong cung không lâu, cho đến khi mẫu thân ta qua đời, hắn không muốn nhìn ta, liền ban cho ta nhà cửa mới thôi.”

“Người chưa bao giờ để ý qua ta, bởi vậy cần gì phải lo lắng có thể thấy ta hay không?” Ngày đó, thái giám một tay nắm tay hắn, một tay kia mang theo một cái tay nải nho nhỏ, bên trong trừ bỏ vài bộ quần áo, cái gì đều không có, tuy rằng nửa yêu trưởng thành tương đối chậm, nhưng hắn khi đó cũng đã gần hai mươi , cho thái giám nắm tay hắn, chỉ là sợ hắn chạy trốn, kia trong tay, cầm một lá bùa màu đỏ .

“Quả nhân* không cần ngươi, nhưng nương ngươi, mặt của ngươi, muốn ngươi sống ở nhà mà nương ngay đã từng sống, chính là hy vọng ngày quả nhân chết, cũng không muốn có cơ hội gặp lại .” Phụ hoàng hắn, mặc long bào, đội châu quan, nắm trong tay thiên hạ, dùng song mắt trống rỗng nhìn hắn, không có nửa phần tình cảm, ngay cả một tia hận thù cũng không có.
_Qủa nhân: một cách xưng hô của vua.

Bắt đầu khi đó, nửa phần cảm giác hắn đối với cha của hắn cũng biến mất vô tung, từ nhỏ số lần gặp mặt đếm trên đầu ngón tay, không có cố gắng liên hệ thì tình cảm vốn cũng ít đi, sau này cho dù ngay cả bị quyết định con đường cuối cùng cho mình, hắn sẽ làm gì được ư?

Nhưng… Sự thật , dù tình cảm rất ít, câu nói đầu tiên của phụ thân, cũng đủ trình độ để cho hắn biết đau là cái dạng gì , mới có thể khiến người ta ngay cả hồi tưởng đều không muốn hồi tưởng.



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét