Vận Mệnh Hồng Nhan
♥
~ Văn Án - Tổng Hợp ~

Chương IV
Tử Lý Đào Sinh
♦
Hồi XVI
♦
Cả ngày qua đi, Hồng Ân một mình ngồi nhìn mây trôi, lại ước mình như một áng mây, Tư Vũ như một cơn gió, suốt đời luôn quấn lấy nhau, không thể tách rời. Nhưng đời thực, có lẽ không được như vậy. Sự tình hôm nay, chính là bắt buộc y cùng hắn phải vĩnh viễn biệt ly. Nghĩ đến sao không khỏi thở dài.
Lão dị nhân từ trong nhà bước ra nhìn thấy y sầu não như vậy, liền khiến lão bức rức trong lòng. Thời gian trước nếu không phải xảy ra chuyện ngoài ý muốn, lão nhất định không để một mình tiểu đồ nhi ngốc xuất sơn. Nhớ đến, lão thở dài “Đồ nhi, ngươi ra như vậy là tại ta. Ta làm sao lại để ngươi một mình xuất sơn như vậy đây... nhưng mà ngươi…” Nhưng nghĩ lại, huyết nhục cũng muốn dồn lên não, lão âm thầm trách mắng “Tất cả cũng là tại ngươi! Nếu thường ngày chăm chỉ luyện công, tên nam nhân kia làm gì có cơ hội mà lại gần ngươi. Đồ nhi ngốc! Ngươi làm ta tức chết đi –”
…
Đêm xuống, Hồng Ân tiếp tục ôm rượu ngồi trên cây. Nhìn xuống dưới chỉ hảo nhớ đến tên xuẩn ngốc kia lại âm thầm thở dài “Ta phải làm gì đây? Hắn nhất nhất không chịu buông, sư phụ cũng không chịu tha cho hắn, lời nói của ta lại không thể tác động được với ai a –”
Hiện tại đã là ngày thứ mười ba, thời gian Tư Vũ đi bán trứng muối sắp cận kề, hắn không lo, nhưng y thì không thể.
Suốt cả đêm, Hồng Ân cứ nghĩ mãi cũng không tìm ra được cách. Trời vừa sáng, lão dị nhân liền rời đi hái thuốc. Vừa nhìn qua, làm y chợt nhớ đến, lão từ ngày trở về Y Sơn, cả ngày cứ nghiền ngẫm bào chế cái gì đó trông thập phần bí ẩn, lại nói đến mớ thảo dược dụng cho việc bào chế đó cũng thực lạ.
“Lẽ nào…” Vừa nghĩ ra được điều gì đó, đợi lúc sư phụ rời khỏi, Hồng Ân liền chạy vào kệ để thuốc mà tìm kiếm. Hầu là loại dược gì, y cũng đều mở ra xem thử, nhưng mãi vẫn không thấy được thứ cần tìm. Sau một lúc tìm kiếm trong vô vọng, y liền thở dài: “Không biết sư phụ để nó ở đâu a…”
“Ngươi đang tìm gì?”
“Nga!!” Vừa nghe tiếng sư phụ, Hồng Ân vội quay người sang lắp bắp đáp “Ta… ta tìm…”
“Tìm gì?”
Sư phụ nhìn y ánh mắt vạn lần đa nghi, sau một lúc nghĩ không thông, y vội ôm đầu “Nga~~ ta… ta chóng mặt quá. Chắc cả đêm dầm sương nên… cảm hàn rồi… Ta… tìm dược chữa bệnh a.”
“Thật vậy?” Lão dị nhân bán tính bán nghi nhìn Hồng Ân, quả là sắc mặt y vô cùng kém, liền nói “Đồ nhi, ngươi làm sao, lại đây ta xem.”
Ngay sau đó lão dị nhân kéo tay Hồng Ân lại, một bên chạm vào thái dương, một bên nâng tay y lên bắt mạch, đây quả là y đã bị cảm hàn. Lão thở dài, vuốt nhẹ chồm râu hỏi “Cả đêm qua ngươi cứ ở ngoài sương lạnh như vậy sao?”
Hồng Ân gật gật đầu không nói gì, lão khoác tay nói “Ngươi đi nghỉ đi, sư phụ sắc thuốc mang đến cho ngươi.”
“Ân, sư phụ.”
Hồng Ân như vậy liền quay đi, lão dị nhân một bên tìm thuốc một bên nói: “Đồ nhi ta bảo… ngươi đừng tìm nữa vô ích. Thứ đó ta không có, dù cho có thì ngày nào hắn còn chưa viết hưu thư đoạn tuyệt với ngươi, thì cũng đừng hòng ta giao ra.”
Hồng Ân gật gật đầu bước đến bên giường nằm xuống, lại thầm nghĩ “Xem ra sư phụ đã biết, giải dược ta càng không thể đạo được. Cuối cùng cũng chỉ còn cách đưa hắn trốn ra khỏi đây, nhưng mà sư phụ thì…”
Lão dị nhân bình thường đều quản thúc y rất chặt. Ngay cả cơ hội để đến gần Tư Vũ cũng đều không có nói gì đến việc giúp hắn trốn thoát. Hồng Ân nằm trăn qua trở lại, nghĩ mãi vẫn thấy không thông, rồi bất giác ngủ quên lúc nào chẳng hay.
Vài canh giờ sau chợt tỉnh giấc, Hồng Ân ngồi dậy xoa xoa đầu nghĩ mãi một lúc đột nhiên nhớ ra vài chuyện liền nói “Thôi đúng rồi, ta có cách rồi.”
…
Chiều đến, thấy lão dị nhân đang ôm vò rượu nằm ngủ ở ghế cạnh gốc cổ thụ già, Hồng Ân trên tay cầm ba nén hương, xông xông bước tới đi vòng quanh chỗ sư phụ đang nằm mà vừa xá, vừa lẩm nhẩm cầu khẩn gì đó. Lão dị nhân đang ngủ, nghe mùi khói nực nồng quanh mình vội ngồi dậy ho khụ mấy tiếng mắng “Ngươi… ngươi đang làm gì?”
Hồng Ân vẫn tiếp tục việc đang làm thản nhiên nói: “Sư phụ, ta đang cầu trời cho người được trường thọ, sống đời với ta a~”
“Ngươi!”
Nhìn thấy ba nén hương, lão dị nhân liền xám mặt đứng dậy gắt gỏng “Trường thọ cái khỉ gì, ngươi trù ta chết thì có!”
“Sư phụ, ta không có!”
“Ai da~ phiền chết đi được, ngủ cũng không yên.”
Lão dị nhân bầm bầm vài tiếng, lại bỏ đi tìm chỗ khác ngủ tiếp. Hồng Ân nhìn theo cho đến lúc bóng người nọ xa khuất, liền cấm ba nén hương xuống đất, rồi quay trở vào nhà.
…
Tối đến, Hồng Ân lại kéo tay sư phụ ra ngồi ở bàn đá. Dọn thức ăn cùng rượu lên nói “Sư phụ a! Người xem, ta làm rất nhiều món ngon cho người thưởng thức đây.”
Lão dị nhân bán tính bán nghi nhìn đồ nhi, đồng thời hửi hửi mớ thức ăn thơm nồng. Thực là thèm chết được, lại tỏ ra ngờ vực hỏi “Gì đây? Ngươi muốn đầu độc sư phụ a?”
Hồng Ân nhíu mày nhìn sư phụ vẻ không hài lòng, lại không nói gì. Ngay sau đó y liền rút cây trâm thường hay cài tóc ra ngâm vào trong các món ăn. Đây vốn không phải là trâm cài bình thường, mà là do lão cố ý làm cho y lúc hồi phủ. Tác dụng duy nhất chính là giúp y nhận dạng thức ăn có độc hay không. Sau một lúc, Hồng Ân rút cây trâm lên đưa cho sư phụ xem nói “Người nhìn xem!”
“Để xem…” Lão dị nhân cầm lấy cây trâm, trở tới trở lui xem vẫn không thấy có vấn đề gì lại cười ha hả nói “Đồ nhi, xem ra là ngươi vẫn còn lương tâm a~”
“Sư phụ…” Hồng Ân cáu lên giật cây trâm lại, đồng thời đứng dậy muốn dọn thức ăn đi nói: “Người không tin thì đừng có ăn a! Ta đem chúng đi bỏ đây!”
“Ấy đồ nhi…” Lão dị nhân kéo tay y lại bảo “Ngồi xuống… ngồi xuống đi. Sư phụ chỉ là đùa với ngươi một lúc thôi mà, ngươi lại giận cái gì đây. Cái này ngon a, bỏ đi thì tiếc lắm– tiếc lắm a!”
Nghe qua, Hồng Ân mỉm cười ngồi xuống, gấp thức ăn cho sư phụ nói “Sư phụ a~ Ta nghĩ thông suốt rồi.”
“Ha hả ~~ Ngươi nghĩ thế nào?”
Lão dị nhân một bên gấp thức ăn đưa vào miệng, một bên nhâm nhi rượu cười cợt hỏi. Hồng Ân có chút không vừa ý, nói: “Sư phụ, ta rất nghiêm túc a~”
“Được được…” Lão gật gật đầu vỗ vỗ vai y hỏi “Vậy ngươi nghĩ thông suốt chuyện gì đây?”
Hồng Ân rót rượu cho sư phụ, nói: “Sư phụ a, ta sau này sẽ không lo cho cái tên đáng chết đó nữa.”
“Thật sao?” Lão bán tính bán nghi nhìn y hỏi “Ngươi thế nào lại nghĩ vậy?”
Y gật gật đầu nói: “Cái tên xuẩn ngốc đó không đáng để ta quan tâm. Hắn như vậy một mực tự tìm lấy cái chết, căn bản là không đáng để nhắc tới. Sư phụ a, ngươi nói có phải không?”
“Ngươi nói phải lắm–” Lão dị nhân gật đầu tỏ vẻ đắc ý, nói: “Vậy ngươi quyết định bỏ hắn thật?”
“Dẫu không muốn vậy, nhưng ta cũng biết làm sao hơn được đây…” Dù nghĩ vậy, Hồng Ân lại mạnh gật đầu nói: “Phải a! Ta quyết định rồi, suốt đời này phải ở bên cạnh phụng dưỡng cho sư phụ!”
“Hảo! Đồ nhi ngoan!” Lão nghe qua thập phần vừa ý, cười ha hả vỗ vai y mãi, nói “Ngươi biết suy nghĩ vậy là tốt. Mặc kệ cái tên xuẩn ngốc đó đi– Tốt lắm! Tốt lắm a!”
Hồng Ân gật đầu tươi cười rót rượu cho sư phụ, nói “Sư phụ, người uống rượu đi– uống nữa đi a!”
Lão dị nhân vui vẻ gật đầu nâng rượu lên uống cạn liền mấy tĩnh rượu lớn, khen: “Hảo! Hảo a…”
Hôm nay tâm trạng lão sư đặc biệt tốt, vừa được đồ nhi đãi nhiều món ngon, lại được y tận tình chăm rượu. Lão như vậy cười suốt, vừa uống lại vừa không ngừng khen đồ nhi ngoan…
Nữa canh giờ sau…
“Sư phụ – sư phụ a…” Lão dị nhân uống rượu liên tiếp cả nữa canh giờ, say quá liền gục ngay xuống bàn. Hồng Ân bước đến lay lay người lão hỏi “Sư phụ… người say rồi a? Ngủ ngoài trời thế này không tốt, ta đưa người vô nhà ngủ được không?”
Thấy lão dị nhân ngủ say như chết, y liền đỡ lão vào trong nhà nằm xuống, lại lay gọi “Sư phụ… sư phụ a…”
Lão dị nhân khẽ cựa mình phủi phủi tay Hồng Ân ra, chép chép miệng vài cái, liền rơi vào trạng thái miên man.
Biết đại công cáo thành, Hồng Ân có chút vui mừng liền lục trong người lão tìm chìa khóa kho củi. Vừa tìm được, y vội vàng đứng dậy quay đi.
oa...oa... (ngap)
Trả lờiXóa4 thang rui moi coi truyen nay do.
hen chi e an ngoc vay. tai su phu cua e cung ngoc. ta con bit e se danh thuoc me ma. lao da nghi ngo rui con an.
a cong xai kho nhuc ke ro rang vay ma e ko thay. dung la khon nha dai cho ma.
post lam tuyen di nang ^^
"khon nha dai cho" =]] đúng thật =]]
Trả lờiXóa=.=" lâm tuyền ít hôm nữa.... nhé....