Thứ Sáu, 25 tháng 1, 2013

[Chương I] Vận Mệnh Hồng Nhan - Hồi V

Vận Mệnh Hồng Nhan



~ Văn Án - Tổng Hợp ~


1640351238510435

Chương I


Anh Hùng Nan Quá Mỹ Nhân Quan




Hồi V



Rời khỏi trấn, cả hai thúc ngựa nhàn hạ bước. Sau cùng thì Hồng Ân cũng có thể mua được con hắc thương giá cả phải chăng, tạm cưỡi được.

Lại nói đường ngoại thành cây cối xanh tốt, khí trời thoáng đãng. Một làn gió thoảng qua làm lay động lên làn tóc đen tuyền, mượt tựa như nhung của Hồng Ân, cùng mùi hương thơm nhẹ nhàng phảng phất vào lòng nam nhân kia muôn vạn nỗi ưu tư, lại thầm nghĩ

“Không rõ là chừng nào mới có được y đây? Nhìn y vô tư như vậy, ta nữa có không đành làm tổn hại, nữa thì lại muốn bất chấp tất cả mà chiếm lấy y, phần lại không có quá nhiều thời gian…” Song hắn lại thở dài “Chỉ là dụng tốc bất đạt, thể nào cũng sẽ có cơ hội mà thôi…”

Lúc này Hồng Ân mới quay sang hỏi “Này, ngươi cớ sao cứ đi theo ta hoài. Lẽ nào ngươi không còn chuyện gì để làm hay sao?”

Hắn trầm tư một lúc đáp “Quả thực là cũng có nhiều lắm, nhưng chuyện ngươi ta thấy quan trọng hơn.”

“Chuyện ta á? Vậy thì có gì là quan trọng, ta tự về một mình được a~”

Hắn thở dài lắc lắc đầu “Ai ~ Ngươi thực là không hiểu a~”

Thứ Năm, 24 tháng 1, 2013

[Chương I] Vận Mệnh Hồng Nhan - Hồi IV

Vận Mệnh Hồng Nhan



~ Văn Án - Tổng Hợp ~


1640351238510435

Chương I


Anh Hùng Nan Quá Mỹ Nhân Quan




Hồi IV



Sáng sớm hôm sau, Hồng Ân cùng tên nam nhân kia rời khỏi miếu hoang tiếp tục lên đường. Hắn quả thật mặt dày vô đối. Đã đến nước này, vậy mà vẫn cứ bám chặt lấy y không buông. Đi được một chặng đường, hắn lại thở dài. Thấy vậy Hồng Ân quay sang hỏi “Ngươi thở dài cái gì?”

“Ta nghe nói ngày rằm tháng sau, thành Dương Châu có tổ chức lễ hội hoa đăng, vui lắm a.”

“Hả?” Nghe qua, y lấy làm lạ hỏi “Là cái gì vậy?”

Ngay lập tức hắn tỏ vẻ ngạc nhiên hỏi “Ngươi thật sự không biết sao?”

Hồng Ân lắc lắc đầu “Ta từ nhỏ đã theo sư phụ ngự tại Y Sơn. Hiếm khi có dịp ra bên ngoài. Chỉ mỗi lần trở về thăm gia mới được phép xuất sơn. Năm nào cũng là sư phụ dẫn đi…”

“Vậy sao năm nay y lại để ngươi đi một mình như vậy?”

“Sư phụ bảo ta đã trưởng thành rồi, nên tự đi một mình được.”

“Chẳng phải trưởng thành rồi mới càng nguy hiểm hơn sao?” Mặc dù nghĩ vậy, nhưng hắn cũng thầm tạ ơn sư phụ Hồng Ân. Song lại tỏ vẻ thương cảm hỏi “Vậy bao lâu ngươi mới được về thăm gia một lần?”

Nghĩ đến lại thấy thương tâm, trên mặt Hồng Ân thoáng rũ lên nét bi ai đáp “Mỗi bốn năm một lần.”

“Bốn năm a?” Nghe qua khiến hắn kinh động. Không rõ vì sao lại có cái giới hạn như vậy. Nhưng trông nét mặt Hồng Ân, thực là y thích được ở gia phủ hơn, hắn hỏi “Vậy nguyên cớ vì sao ngươi lại phải sống xa gia như vậy?”

Chợt y đứng khựng lại nhìn nam nhân kia một lúc, song nói “Lắm lời!”

“Ã…” Câu trả lời thực tình vô cùng ngắn ngủi, mà cũng tràn đầy ý nghĩa khiến nam nhân kia á khẩu, câm lặng quay đi. Đây quả là nương tử khó chịu cùng cực của hắn mà. Đem cái tính khí cùng dung mạo của Hồng Ân ra mà so sánh, thực là nghịch nhau đến khó tưởng. Có lẽ vì từ nhỏ y đã theo sư phụ sống trong Sơn Cốc lâu ngày, lại không phải là nữ nhân, nên tính khí mới cộc cằn như thế. Nghĩ rồi, hắn lại lắc đầu cười khổ.

Thứ Tư, 23 tháng 1, 2013

[Chương I] Vận Mệnh Hồng Nhan - Hồi III

Vận Mệnh Hồng Nhan



~ Văn Án - Tổng Hợp ~


1640351238510435

Chương I


Anh Hùng Nan Quá Mỹ Nhân Quan




Hồi III



Màn đêm buông xuống. Ngọn lửa bập bùng như khuấy động lên sự tĩnh lặng. Hồng Ân nhìn nam nhân đang ngồi cạnh bên mình, tình trạng mạch đập hắn cũng không thay đổi gì. Y thực sự không rõ được nguyên nhân. Lại nói, theo sư phụ hành y bao năm qua, Hồng Ân chưa từng thấy loại mạch tượng quái lạ như thế này bao giờ. Chỉ là biết đó hẳn không phải do té ngựa mà ra. Nhưng dù sao đối với y cũng là ân cứu mạng, Hồng Ân buồn lòng gục đầu ủy mị nói “Ta… không biết phải làm gì cho ngươi. Ngươi vì ta lại thành ra như thế này, ta không biết làm thế nào để đáp trả. Ân cứu mạng của ngươi hôm nay, hẹn kiếp sau nếu có gặp lại, ta nguyện xin theo báo đáp.”

“Ấy… chờ kiếp sau lâu lắm!” Vốn định nói vậy, hắn liền mỉm cười bảo “Kiến nghĩa bất vi vô dõng giả. Lâm nguy bất cứu mạc anh hùng. Ta không chờ đợi ngươi phải báo đáp bất cứ điều gì. Chỉ mong ngươi được bình an, là ta đã nguyện lòng.”

Hồng Ân ngạc nhiên nhìn hắn “Lẽ vì sao? Ngươi vì sao lại?”

Dù nói gì cũng chỉ gặp nhau vài lần. Hắn vì cớ gì lại? Chợt hắn đưa tay ra chạm nhẹ vào tay y nói “Vì ta đã phải lòng ngươi, ngay từ cái nhìn đầu tiên.”

“Là…” Hồng Ân càng kinh ngạc hơn ấp úng hỏi “Là… cái gì?”

Hắn cười khổ hỏi “Ngươi không hiểu a~”

[Chương I] Vận Mệnh Hồng Nhan - Hồi II

Vận Mệnh Hồng Nhan



~ Văn Án - Tổng Hợp ~


1640351238510435

Chương I


Anh Hùng Nan Quá Mỹ Nhân Quan




Hồi II



Ngay sáng hôm sau, chẳng rõ thế nào hắn lại có thể tiến vào Nguyên phủ làm thượng khách. Hồng Ân chỉ liếc nhìn là đã biết rõ mưu đồ. Suốt ngày cứ kè kè theo y mà tán gẫu, khiến y nhìn mặt thôi là phát chán. Mặc dù không thể phủ nhận, hắn quả thật là một trang nam nhân anh tuấn phi phàm. Phong thái tao nhã hiếm thấy. Nếu là nữ nhân y chắc chắn sẽ không khỏi động lòng. Nhưng tiếc nổi bản thân y là nam nhân, nhìn một nam nhân khác cũng giống như là tự soi mình qua gương, chẳng có cảm giác gì.

Hồng Ân từ nhỏ đã được theo sư phụ lên Y Sơn Cốc học nghệ, cứ cách vài năm lại được về thăm gia một lần. Mấy ngày hồi phủ, y chỉ chăm lo chơi đùa với các đệ muội, để mặc nam nhân kia cười khổ. Thậm chí ngay cả cái tên của hắn, y cũng chẳng hảo hỏi thăm. Cảm giác hắn lúc này giống như một miếng thịt ngon đậu trước mặt khuyển, mà không cho khuyển rớ vào. Đây quả là khó chịu a~.

Một tuần sau, hết thời hạn thăm gia. Hồng Ân buộc lòng phải trở lại Y Sơn Cốc. Đây lẽ ra là bình thường. Vậy thì cớ gì tên kia cũng cuốn hành trang đi theo. Nam nhân này hẳn là rãnh việc mà. Nhưng bởi đây là ý của hắn muốn, nên phụ mẫu Hồng Ân cũng không thể chối từ. Chỉ có điều hắn làm gì mà trông phụ mẫu y lại nể sợ vậy đây. Dù thấy khó hiểu là thế, nhưng Hồng Ân cũng chẳng nói gì. Mặc hắn muốn theo tới đâu cũng được. Đường về Y Sơn Cốc vẫn còn xa. Có hắn đi cùng cũng đỡ nhàm chán hơn.

Từ biệt gia xong, Hồng Ân cùng hắn bước lên một cỗ xe ngựa đợi sẵn trước phủ. Người ngồi một bên, tầm đối diện nhau. Liền sau đó, xa phu thúc ngựa đi. Lúc này hắn mới lấy làm lạ hỏi “Này, vì sao hôm trước ngươi lại phải hành bộ như vậy? Từ đây về Y Sơn Cốc cũng đâu phải là gần?”

Nghe nhắc, Hồng Ân lại cười khổ bảo “Sư phụ không cho ta thuê. Lộ phí đường xa chỉ đủ mỗi việc ăn uống và trọ quán. Chỉ cấp cho mỗi lão ngựa già, đi chưa đến đâu đã vội vùi thây bỏ rơi ta...”

Thứ Ba, 22 tháng 1, 2013

[Chương I] Vận Mệnh Hồng Nhan - Hồi I

Vận Mệnh Hồng Nhan



~ Văn Án - Tổng Hợp ~


1640351238510435

Chương I


Anh Hùng Nan Quá Mỹ Nhân Quan




Hồi I



Một buổi sáng, từ phía cổng thành môn, bỗng xuất hiện một dáng hình mảnh mai vận bạch sam y, mái tóc đen tuyền như nhung buông dài, dáng người tựa như ngọn liễu đào rũ mình trước gió nhàn hạ bước vào. Khiến cho bao nam nhân ngơ ngẩn nhìn. Dung mạo ra sao chẳng ai rõ được vì đã bị che khuất bởi hồng khăn. Nhưng họ có thể đoán được đó hẳn là một tuyệt đại mỹ nhân.