Là Tự Ta Đa Tình

♠ Đệ Nhất Chương ♠
…
Không biết là ta hay chính y đã tự dày vò mình?
Đến lúc ta nhận ra thì đã không thể cứu vãn được nữa…
.
.
.
Dục tiên hoàn là cấm dược, nói độc không độc, nói không độc cũng không phải. Những kẻ vô tình vô nghĩa không luyến ái hồng trần thì không bị độc cưỡng chế. Thế nhưng người có yêu, có mê luyến, khi độc phát tác rồi lại giống như tên của nó, lúc giống như sống trong tiên cảnh, sau lại sa vào địa ngục đọa đày đau khổ triền miên không thể thoát được… càng không có giải dược.
Năm đó, ngươi độc chết Phi Nguyệt, ta cho rằng ngươi là vì hám danh trục lợi một lòng tranh sủng mà gây ra loại chuyện tác tệ như vậy. Ngươi cũng không có một lời giải thích nào, chỉ cười rồi thản nhiên nói với ta là do ngươi làm, ta bắt đầu cảm thấy tuyệt vọng cùng ân hận. Chỉ một phút chốc ngắn ngủi mà ta đã phải mất đi nhiều thứ như thế.
Ta trước đây không nên mang ngươi vào cung mới phải.
Một lần gặp gỡ ở Thanh Y lầu, ngươi mặc dù là nam tử nhưng lại quá phần xuất thần, dáng vấp ngươi thanh lệ, diện mạo ngươi tuyệt mỹ khiến người ta không thể không để tâm, ta vốn đã từng động lòng rồi sau đó ngươi khiến ta thất vọng.
Lạc Hạo Nhiên là huynh đệ tốt cùng ta kết giao nhiều năm, vốn hắn có một tương lại thật tốt, thế nhưng không ngờ hắn lại hy sinh hết tất cả chỉ vì ngươi. Đến trước lúc lìa đời vẫn còn lo lắng sợ ngươi chịu khổ liền không ngừng cầu ta chăm sóc cho ngươi, ta đã đồng ý với hắn.
Lúc gặp ngươi, ta chợt nhận ra ngươi không đáng để hắn hy sinh nhiều như vậy. Hắn đem cả mạng sống của mình chỉ để đổi lấy ngươi, thế nhưng ngươi lại có thể dễ dàng ngã vào vòng tay người khác.
Vì thế ta đem ngươi vào cung, gọi là đáp ứng di nguyện của hắn cũng được, cho ngươi an phận cũng được. Để ngươi ở nơi này ngày ngày thanh lạc, tự do tự tại, bất cứ lúc nào ngươi muốn đi, ta đều sẽ để ngươi rời đi, cũng không để ngươi phải chịu cơ cực.
Thế nhưng ngươi lại không biết an phận, chỉ vì muốn tranh lợi mà không từ thủ đoạn, ngay cả hai đứa nhỏ chưa chào đời ngươi cũng nhẫn tâm ra tay hạ sát. Lòng dạ quả nhiên không giống với diện mạo bên ngoài, ngươi nhẫn tâm độc ác hơn cả yêu ma.
Phi Nguyệt vốn tâm tính hiền lương, nàng đã rất quan tâm đến ngươi, còn đối với ngươi rất tốt, thế nhưng ngươi lại bức hại nàng. Khi đó ta chỉ muốn trong một lúc đem ngươi đi thiên đao vạn quả, nhưng ta không làm được. Ta không thể để ngươi chết, không thể để ngươi giải thoát dễ dàng như vậy. Ta muốn nhìn thấy ngươi chịu đau khổ. Ta đẩy ngươi vào cấm cung, không để bất cứ ai đến gần, hạ dục tiên hoàn lên người ngươi. Ta đã không biết ngươi sẽ phải chịu dày vò thế nào. Liệu loại người như ngươi có bị độc phát tác… Ta không biết, càng không muốn biết đến, chỉ muốn để ngươi một mình tự sinh tự diệt không màn đến.