Thứ Bảy, 14 tháng 6, 2014

[Kyou Kara Maou] Saralegui - King of Small Shimaron

[Kyou Kara Maou]


Saralegui


Sararegi_by_kaminary_san


Có thể nói Sara vừa xuất hiện đã hốt hồn ta mất rồi, kawai nee~~~~

Nói đến phong cách của Sara thì rất dễ nhận ra, đầu tiên là xinh đẹp <đương nhiên>~ tiếp đến là dịu dàng thùy mị và là dạng người cao ngạo, kiêu căng, tự phụ.

373020


Sara không thể nói là dạng lạnh lùng, bởi vì sara luôn xuất hiện với một nụ cười trên môi, dù đôi lúc nụ cười đó có thể ẩn chứa một mưu tính đen tối hay nham hiểm. Dù vậy tất cả nụ cười đó giống như là che giấu con người thật ở bên trong, buồn tủi và cô đơn. Có thể rất dễ dàng nhận ra khi Sara ở một mình.

Thứ Ba, 10 tháng 6, 2014

[Đệ Ngũ Chương] Là Tự Ta Đa Tình

Là Tự Ta Đa Tình


~ Văn Án ~


1640351238510435


♠ Đệ Ngũ Chương ♠




Chuyện yêu đương, thất tình lục dục có thể dẫn người ta đến bế tắt. Đôi lúc ta như người tuyệt vọng không tìm thấy lối thoát. Nhưng đôi lúc lại giống như không có việc gì.

Ta ngày ngày ở đây, không ai bắt ta phải đàn hát, cũng không ai bắt ta phải tiếp những kẻ ta không muốn tiếp. Cũng không phải lo sợ bị ai đó cưỡng bức. Đoản đao năm xưa Lạc Hạo Nhiên đưa, ta vẫn còn giữ. Giống như một thứ bùa hộ thân, lúc nào đó cần thiết ta có thể dùng đến để tự vệ. Thế nhưng lúc đến đây, ta đã đem bỏ nó thật cẩn thận vào hộp gấm rồi đem chôn dưới rặng liễu trước cửa nhà. Ta không nghĩ có lúc nào đó sẽ cần đến nữa.

Kỷ niệm đã qua đi, lưu giữ mãi cũng thế.

Ta chợt hiểu phần nào sự hy sinh của hắn năm xưa đối với ta. Hắn muốn quang minh chính đại thú ta về làm thê tử, cho nên nhân lúc miêu cương nổi loạn, hắn xung phong nhận ra trận lập công để đổi lấy chỉ phúc ban hôn của hoàng thượng.

Thế nhưng hắn không may tử trận. Mặc dù sau trận đó miêu tặc hung hãn đã bị dẹp loạn, hắn cũng không thể qua khỏi.

Hắn là quan văn, không phải quan võ, như thế nào có thể đánh trận. Ngươi tiếc thương hắn ngốc nghếch hy sinh vì ta. Sau đó lại thấy ta sa ngã vào vòng tay ngươi, lại sinh hận.

Ta chợt thấy buồn cười, người ngươi nên hận không phải là chính bản thân ngươi sao? Người phản bội hắn, cũng không phải là ngươi?

[Đệ Tứ Chương] Là Tự Ta Đa Tình

Là Tự Ta Đa Tình


~ Văn Án ~


1640351238510435


♠ Đệ Tứ Chương ♠


.


.


.


Thế rồi ngày đó cũng đến…

Ngươi đã quay trở lại, thế nhưng ta không thể tìm được ánh mắt ngươi hướng nhìn lên ta như năm xưa. Không còn ánh mắt đa tình, cũng không còn say đắm. Ta chợt thấy tim đau nhói.

Lẽ nào ngươi đã không còn nhớ đến ta? Quên cả những gì ngươi đã làm?

Đừng bỏ mặc ta như vậy.

Ta lặng lẽ gọi ngươi trong âm thầm, ngươi vẫn chưa một lần ngước mắt nhìn lên.

Đột nhiên tiếng nhạc dừng hẳn, tất cả mọi người đều kinh hoảng nhìn lên. Đoàn ca kỹ cũng thôi không còn múa nữa thay vào đó là la hét hỗn loạn gọi ta.

Ta đứng lên trên hành lan nhìn xuống bên dưới một lần rồi quay lưng lại.

Có phải khi ta chết ngươi mới chịu nhìn ta?

Dù ngươi xem ta lạ hay quen, ta vẫn muốn ngươi lại phải nhìn ta.

Ta nhắm mắt lại xem như không nhìn thấy gì để mình tự do rơi xuống. Có lẽ rồi đây ta sẽ không còn cảm giác được gì nữa, cũng không thể xem được biểu tình của ngươi. Thế nhưng, một ngày nào đó gặp lại dưới hoàng tuyền có lẽ ta sẽ biết.

.

.

.

Chủ Nhật, 8 tháng 6, 2014

[Đệ Tam Chương] Là Tự Ta Đa Tình

Là Tự Ta Đa Tình


~ Văn Án ~


1640351238510435


♠ Đệ Tam Chương ♠


.


.


.


Chuyển sang Chủ thụ - Hãy cùng lướt qua bi kịch và cuộc đời của Cổ Mộng Y trong suốt những năm tháng trước và sau khi gặp công.


Một phần của chương này đã được review trước đây. Đây là phần tiếp theo, dài lắm đấy =.="


.


.


.


Ta là nhạc sư đàn tì bà bình thường trong một đoàn ca kỹ ở Thanh Y lầu. Người ta nói diện mạo của ta thật đặc biệt, rất hay bị khi dễ. Khách nhân đến Thanh Y lầu thay vì chọn một cô nương, họ lại chọn ta. Vì thế tú bà liền bắt ta đi tiếp, nếu ta không đồng ý, họ sẽ đánh mắng nhốt ta vào một gian phòng rất tối, mấy ngày liền không cho ta ăn uống. Trong cơn đói lạnh ta lại nhớ ra nhiều chuyện. Nếu phụ mẫu ta còn sống, họ chắc không để ta chịu nhiều khổ sở như vậy…

Tiếc là họ đều đã bị kẻ xấu hại chết.

Ta còn nhớ rõ đêm đó, có một thanh niên vóc dáng ưu tú nho nhã đến gõ cửa nhà ta. Hắn xin tá túc lại một đêm chờ sáng sẽ rời đi.

Phụ thân vì thấy hắn thật thà, còn nghĩ là người tốt nên đồng ý cho ở lại. Không ngờ là rước sói vào nhà. Con người vì lòng tham, thấy tiền vàng liền mù mờ tâm trí. Nữa đêm hắn cùng đồng bọn xông vào nhà giết sạch cả gia đình ta. Khi đó ta chỉ mới mười tuổi. Mẫu thân đem giấu ta vào trong kẹt tủ rồi tự mình lao ra ngoài tìm chết để bảo vệ ta.

Lúc đó ta sợ hãi kinh hoàng cũng không dám lao ra ngoài. Ta gào khóc nhưng không dám thốt thành tiếng.

Ta sợ chết…

Chết có phải thực đáng sợ như vậy? Lúc ta bắt đầu nhận ra thì cũng là lúc mất dần ý thức.

.

Thứ Bảy, 7 tháng 6, 2014

[Đệ Nhị Chương] Là Tự Ta Đa Tình

Là Tự Ta Đa Tình


~ Văn Án ~


1640351238510435


♠ Đệ Nhị Chương ♠




Dục tiên hoàn a dục tiên hoàn. Càng trọng tình, độc phát càng mạnh. Người ngươi đã cho y thấy là ai? Là ai mỗi đêm đều hành hạ y đến bán sống bán chết đây?

.

.

.

Ta lại có thêm một đêm mất ngủ…

Cũng như ngươi, có lẽ xuyên suốt hai năm qua chưa đêm nào được trọn giấc, cũng chưa từng đặt lưng xuống giường mà ngủ.

.

Đã ba ngày qua đi, cũng là ba ngày ta không thể ngủ được. Những đêm dài như vậy cứ nối tiếp nhau qua đi trong ám ảnh tiếc nuối. Hình ảnh ngươi hiện diện trong tâm trí ta, yếu đuối, mỏng manh, chật vật khổ sở, dày vò ta không yên. Ngươi đêm không ngủ, ta không thể chợp mắt. Ngươi ngày không ăn, ta ăn gì cũng cảm thấy không ngon. Đến sáng, ta lại hoàn toàn không muốn rời khỏi giường.

Cũng đã ba ngày rồi ta không thượng triều. Bọn quần thần vì vậy cứ lo lắng bất an cầu gọi thái y thăm khám. Ta thực sự có bệnh sao? Ta nhìn không ra bản thân đang mắc chứng bệnh gì. Hay là chính ta đang sợ hãi? Sợ phải gặp ngươi, lại sợ không thể gặp ngươi.

Thứ Năm, 5 tháng 6, 2014

[Đệ Nhất Chương] Là Tự Ta Đa Tình

Là Tự Ta Đa Tình


~ Văn Án ~


1640351238510435


♠ Đệ Nhất Chương ♠




Không biết là ta hay chính y đã tự dày vò mình?

Đến lúc ta nhận ra thì đã không thể cứu vãn được nữa…

.

.

.

Dục tiên hoàn là cấm dược, nói độc không độc, nói không độc cũng không phải. Những kẻ vô tình vô nghĩa không luyến ái hồng trần thì không bị độc cưỡng chế. Thế nhưng người có yêu, có mê luyến, khi độc phát tác rồi lại giống như tên của nó, lúc giống như sống trong tiên cảnh, sau lại sa vào địa ngục đọa đày đau khổ triền miên không thể thoát được… càng không có giải dược.

Năm đó, ngươi độc chết Phi Nguyệt, ta cho rằng ngươi là vì hám danh trục lợi một lòng tranh sủng mà gây ra loại chuyện tác tệ như vậy. Ngươi cũng không có một lời giải thích nào, chỉ cười rồi thản nhiên nói với ta là do ngươi làm, ta bắt đầu cảm thấy tuyệt vọng cùng ân hận. Chỉ một phút chốc ngắn ngủi mà ta đã phải mất đi nhiều thứ như thế.

Ta trước đây không nên mang ngươi vào cung mới phải.

Một lần gặp gỡ ở Thanh Y lầu, ngươi mặc dù là nam tử nhưng lại quá phần xuất thần, dáng vấp ngươi thanh lệ, diện mạo ngươi tuyệt mỹ khiến người ta không thể không để tâm, ta vốn đã từng động lòng rồi sau đó ngươi khiến ta thất vọng.

Lạc Hạo Nhiên là huynh đệ tốt cùng ta kết giao nhiều năm, vốn hắn có một tương lại thật tốt, thế nhưng không ngờ hắn lại hy sinh hết tất cả chỉ vì ngươi. Đến trước lúc lìa đời vẫn còn lo lắng sợ ngươi chịu khổ liền không ngừng cầu ta chăm sóc cho ngươi, ta đã đồng ý với hắn.

Lúc gặp ngươi, ta chợt nhận ra ngươi không đáng để hắn hy sinh nhiều như vậy. Hắn đem cả mạng sống của mình chỉ để đổi lấy ngươi, thế nhưng ngươi lại có thể dễ dàng ngã vào vòng tay người khác.

Vì thế ta đem ngươi vào cung, gọi là đáp ứng di nguyện của hắn cũng được, cho ngươi an phận cũng được. Để ngươi ở nơi này ngày ngày thanh lạc, tự do tự tại, bất cứ lúc nào ngươi muốn đi, ta đều sẽ để ngươi rời đi, cũng không để ngươi phải chịu cơ cực.

Thế nhưng ngươi lại không biết an phận, chỉ vì muốn tranh lợi mà không từ thủ đoạn, ngay cả hai đứa nhỏ chưa chào đời ngươi cũng nhẫn tâm ra tay hạ sát. Lòng dạ quả nhiên không giống với diện mạo bên ngoài, ngươi nhẫn tâm độc ác hơn cả yêu ma.

Phi Nguyệt vốn tâm tính hiền lương, nàng đã rất quan tâm đến ngươi, còn đối với ngươi rất tốt, thế nhưng ngươi lại bức hại nàng. Khi đó ta chỉ muốn trong một lúc đem ngươi đi thiên đao vạn quả, nhưng ta không làm được. Ta không thể để ngươi chết, không thể để ngươi giải thoát dễ dàng như vậy. Ta muốn nhìn thấy ngươi chịu đau khổ. Ta đẩy ngươi vào cấm cung, không để bất cứ ai đến gần, hạ dục tiên hoàn lên người ngươi. Ta đã không biết ngươi sẽ phải chịu dày vò thế nào. Liệu loại người như ngươi có bị độc phát tác… Ta không biết, càng không muốn biết đến, chỉ muốn để ngươi một mình tự sinh tự diệt không màn đến.