Võ Lâm Ngoại Sử - Đào Hoa
~ Phiên Ngoại ~
------- Chương 27 --------
Hạ
♥
Hết chương 27 @@!
...
…
Nhưng cảm thấy an ủi chính là, Vương Liên Hoa cũng không ở trên giường Vu Hành Vân.
Mặc dù cách giường không phải đặc biệt xa. (=]])
Cũng không có biện pháp, ai bảo khách phòng to như vậy, khoảng cách giữa cái bàn cùng giường chung quy xa thế nào được.
Vu Hành Vân nhìn hắn có phần mê đắm, nói: "Ngươi rốt cuộc trúng phải cổ gì? Sao phải vội vả tìm đoạn tình hoa? Bất quá kỳ thật ngươi có đoạn tình hoa cũng vô dụng, nếu ta nhớ không lầm, trong bí tịch kia cũng không có viết cách dùng đoạn tình hoa như thế nào. Mà cách dùng, trên đời này có lẽ chỉ một mình ta biết."
Vương Liên Hoa thở dài một hơi, nói: "Ta chỉ e là như vậy, cho nên lúc ở đại hội ngoạn vật, ta đã không phát ám khí độc huyết phong hầu. Bằng không ngươi chết ta làm sao bây giờ?"
Vu Hành Vân nghe xong rất đắc ý, nói: "Ngươi cuối cùng cũng nói được một câu xuôi tai vô cùng." Hắn cư nhiên to gan lớn mật mà đưa tay vuốt ve tay Vương Liên Hoa đang đặt ở trên bàn kia.
Bàn tay thật là động lòng người.
Ngón tay trắng tinh tế mà thon dài, đường nét linh hoạt mà giãn ra. Móng tay gọn gang phi thường xinh đẹp, màu sắc tựa như trân châu óng ánh. Chính là cái màu xanh nhạt, tinh tế mạch lạc, không nổi lên, cũng rất rõ nét, khiến cho đôi tay này có một loại đường nét mẫn cảm tao nhã.
Lúc này nếu có chút mảnh hoa rơi xuống, đôi tay này có lẽ giống như nước mùa xuân, lẳng lặng trôi nổi, duyên dáng gợn sóng.
Trừ phi là người mù, mới có thể không nghĩ sờ một chút.