Thứ Bảy, 31 tháng 8, 2013

[Phiên Ngoại] Võ lâm ngoại sử【Đồng Nhân Văn】– Đào Hoa - 16

Võ Lâm Ngoại Sử - Đào Hoa


~ Phiên Ngoại ~


------- Chương 16 --------



Bữa cơm trưa bỗng tạm ngừng, chỉ có một mình Vương công tử ăn hảo thư thái.

Ngoại trừ Thẩm Lãng ra, ai cũng chưa suy nghĩ được minh bạch, nguyên lai tối xấu hổ tối ngượng ngùng phải là người kia, nhưng như thế nào lại có thể xem như không có việc gì.

Đặc biệt là Đổng Thiếu Anh càng không rõ.

Không rõ ở dưới loại tình huống đó xấu hổ cùng giận dữ mà chạy cư nhiên không phải Vương Liên Hoa mà là chính mình, không rõ Thẩm Lãng vì cái gì ở trong này nhàn nhã ăn cơm mà hoàn toàn không tính chuyện hướng đến hắn đang ở cửa, thỉnh giáo thuyết phục hắn nói ra tin tức khi sáng, hơn nữa không rõ nhất chính là hắn vì cái gì phải lưu lạc trở lại hướng đám người hung ác, cùng biểu tình một bọn người lạnh nhạt hỏi "ngươi đến làm gì?".

[Phiên Ngoại] Võ lâm ngoại sử【Đồng Nhân Văn】– Đào Hoa - 08

Võ Lâm Ngoại Sử - Đào Hoa


~ Phiên Ngoại ~


------- Chương 08 --------



Cái gì gọi là họa vô đơn chí, đây mới gọi là họa vô đơn chí.

Lam Lam chỉ mặc một cái áo mỏng, trên không che được cổ tay, dưới không tới đầu gối, cả người bị bắt chéo tay ra sau lưng trói ở cây tử đàn trên ghế, sau đó bị mang ra giữa cửa vào đình viện (sân nhà), dưới trời ban trưa, ngay cả hắn đều cảm thấy được chính mình nhanh chóng bị phơi nắng thành cóc khô.

Lam Lam hoàn toàn không rõ Vương Liên Hoa thế nào lại tạo hình chính mình ảo như vậy làm cái gì, nhưng Vương Liên Hoa tựa hồ cũng không nghĩ đến điều này. Hắn phi thường vừa lòng với thành quả nhọc công của chính mình khẩu khí hỏi: "Chủ nhân nhà ngươi nhìn đến ngươi như vậy, có thể hưng trí quá hay không?"

[Phiên Ngoại] Võ lâm ngoại sử【Đồng Nhân Văn】– Đào Hoa - 19

Võ Lâm Ngoại Sử - Đào Hoa


~ Phiên Ngoại ~


------- Chương 19 --------



 

Ngay trong nháy mắt, bị Vu Hành Vân ngửi được hương vị đặc biệt.

Cho nên hắn nở nụ cười: "Mặc kệ là lấy cái gì đến đổi mệnh của Lâm tiểu thư cũng được, tại hạ đều nguyện ý nghe thử xem Vương công tử đang muốn cái gì. Nói không chừng tại hạ lại nguyện ý dâng tặng cho Vương công tử đây? Thẩm đại hiệp, đừng vội."

Thẩm Lãng cũng không để ý đến hắn, đối Vương Liên Hoa nói: "Liên Hoa, lại đây, ta có lời muốn nói với ngươi." Hắn khẩu khí thực ôn nhu, ôn nhu đến mức làm cho Vương Liên Hoa cảm thấy được chính mình như một hài tử bị sai sử.

Đang lúc Vương Liên Hoa rất không thích loại cảm giác này, nhất là lúc Vu Hành Vân nói "thiên hạ đệ nhất nam nhân".

Hắn lại ngẫu nhiên nhớ đến, ngày ấy ở dưới tán cây Cúc Nguyệt các, Thẩm Lãng ôm hắn giống như ôm một hài tử, dùng ngữ khí sủng nịch gọi hắn "tiểu cẩu từ đâu tới".

Vương Liên Hoa không phải hài tử, càng không phải tiểu cẩu.

Cho dù là hài tử nhà Thẩm Lãng, hay là tiểu cẩu nhà Thẩm Lãng, đều giống như nhau không đáng để kiêu ngạo. (kiêu ngạo: tự cao tự đại, tự hào, kiêu hãnh)

[Phiên Ngoại] Võ lâm ngoại sử【Đồng Nhân Văn】– Đào Hoa - 02

Võ Lâm Ngoại Sử - Đào Hoa


~ Phiên Ngoại ~


------- Chương 02 --------



Vương Liên Hoa miệng lưỡi lưu loát, thao thao bất tuyệt: "Ngươi là muốn mặt trái xoan? Mặt tròn? Hay mặt đầy đặn? Mi là muốn nga mi (lông mi dài và thanh)? Viễn sơn mi? Lung yên mi? Mắt là muốn mắt hạnh? Hay mắt phượng? Theo tại hạ thấy, cô nương phong thái xuất trần, mặt thì nên gầy, cằm nên thu lại, trán đầy đặn chính là đại khí tương thích, mi mắt hợp nhất là mỏng dài —— tuy nói mắt hạnh đào so ra có xinh đẹp, nhưng tu mi mắt phượng tựa hồ càng thích hợp với cô nương......"

Thẩm Lãng cười khổ, chỉ cảm thấy nói không được.

Lâm Kính Hoa thản nhiên cười nói: "Thiếp thân nhiều năm trước ngẫu nhiên nhận được một bức tranh, tranh này tuy không phải là danh gia bút tích, ngay cả khoản bảo lưu ấn giám còn lại cũng không, chính là nữ tử trong tranh này khiến thiếp thân say mê, nguyện làm giai nhân trong tranh này." Nàng lấy ra một cái trục cuốn tranh nho nhỏ, nhẹ nhàng mở ra.

Vừa thấy qua, Thẩm Lãng cùng Vương Liên Hoa thiếu chút nữa cùng nhau theo tòa thượng ngã xuống dưới.

[Phiên Ngoại] Võ lâm ngoại sử【Đồng Nhân Văn】– Đào Hoa - 25

Võ Lâm Ngoại Sử - Đào Hoa


~ Phiên Ngoại ~


------- Chương 25 --------



 

Vương Liên Hoa lắc đầu nói: "Điển tịch Bách Hoa tiên tử tuy rằng tốt, nhưng mà mỗi lần xuất môn đều phải đem hai người kia mang theo bên người thập phần phiền toái, tại hạ thật sự có điểm không kiên nhẫn, nhị vị cứ việc đem hai người bọn họ mang đi." Có Vu Hành Vân, còn cần hai người kia làm cái gì. Huống hồ đem Từ Thường Tú cùng Tiểu Lê tặng cho Lâm Hồng Liên, còn có thể khiến các nàng nhiều băn khoăn hơn, chính mình lại bớt đi một cái nhược điểm, cớ sao không làm.

Nghe xong lời này, Tiểu Lê thất thanh hô: "Vương công tử, ngươi......"

[Phiên Ngoại] Võ lâm ngoại sử【Đồng Nhân Văn】– Đào Hoa - 17

Võ Lâm Ngoại Sử - Đào Hoa


~ Phiên Ngoại ~


------- Chương 17 --------



 

Trên đường Quay trở về Cúc Nguyệt các, Thẩm Lãng tạm thời làm xa phu, Vương Liên Hoa, Từ Thường Tú cùng Tiểu Lê đang ngồi ở bên trong xe. Nguyên bản lấy tính tình cực nhàm chán của Vương Liên Hoa, nhất định là muốn lấy hai người bọn họ ra làm trò cười, không nghĩ đến hắn thế nhưng một mực ngẩn người ngay cả ánh mắt cũng không chút nâng lên, thế nên nguyên cả chặng đường về không hề nói gì.

Cặp mắt quỷ kia không nhìn người, Từ Thường Tú cùng Tiểu Lê tự nhiên là thở dài nhẹ nhõm một hơi, Thẩm Lãng lại không cho là như vậy. Lúc Vương Liên Hoa từ trong xe nhảy xuống, mắt thấy Thẩm Lãng ở bên ngoài xe nhìn hắn, nhất quyết quay đầu sang bên kia không nhìn tới y. Thẩm Lãng thấy hắn như vậy, vừa buồn cười lại vừa đau lòng, đành phải cản trước mặt hắn cười nói: "Vương công tử, ngươi như vậy xoay xoay cái cổ nhìn hoài mỏi hay không mỏi?"

Vương Liên Hoa hừ lạnh một tiếng nói: "Bản công tử cao hứng muốn nhìn chỗ nào thì nhìn chỗ đó." Hắn trong miệng lời này tuy thật sự tiêu sái, nhưng cũng cảm thấy được cử chỉ hành động chính mình so với Thẩm Lãng quá mức trẻ con, càng phát ra thành thẹn quá hóa giận.

[Phiên Ngoại] Võ lâm ngoại sử【Đồng Nhân Văn】– Đào Hoa - 15

Võ Lâm Ngoại Sử - Đào Hoa


~ Phiên Ngoại ~


------- Chương 15 --------



Vương công tử thích ngủ.

Nếu hắn muốn ngủ lại không ngủ được, tâm tình rất kém.

Nếu hắn ngủ thiếp đi, bộ dạng ngủ cũng sẽ rất khó xem.

Nếu sau khi hắn ngủ bị người đánh thức, rời giường khí cũng rất trọng.

Xét thấy ngoài các nguyên nhân này, Thẩm Lãng sau khi làm xong chuyện đó, trừ làm cái gối đầu ra, cái gì cũng làm không được.

[Đam Mỹ] Võ lâm ngoại sử【Đồng Nhân Văn】– Đào Hoa - 66

Võ Lâm Ngoại Sử - Đào Hoa


------- Chương 66 --------







Từ trong Vân Mộng sơn trang đi ra, trước mắt đột nhiên sáng ngời, ánh mặt trời quả thực rực rỡ.

Thẩm Lãng có chút không thích ứng hơi hơi nheo mắt lại, nhìn cây cối tươi tốt trước mắt một mảnh xanh mượt, đột nhiên liền nhớ tới việc đêm trước, không khỏi mỉm cười. Công tử bôn nguyệt mà đến, giai nhân bày tiệc mà đợi, có rượu tên là tiêu sầu, nhưng lại giống như đã là cảnh kiếp trước trong mơ.

Thời tiết hôm nay sáng sủa, làm tình giấc mộng đã lâu.

[Đam Mỹ] Võ lâm ngoại sử【Đồng Nhân Văn】– Đào Hoa - 65

Võ Lâm Ngoại Sử - Đào Hoa


------- Chương 65 --------







"Thẩm Lãng, ngươi tính đến tột cùng là chủ ý gì?"

Chu Thất Thất cũng không phải cố ý muốn nghe lén Hùng Miêu Nhi lầm bầm lầu bầu, nàng chỉ muốn gọi hắn dùng bữa mà thôi, kết quả đi đến cạnh cửa chợt nghe thấy thanh âm của Hùng Miêu Nhi thở dài, cùng những lời này.

Nàng đương nhiên so với Hùng Miêu Nhi càng muốn biết Thẩm Lãng tính chủ ý gì hơ. Vì thế nàng liền phạm một chuyện mà khi nàng còn trẻ hành tẩu giang hồ ngẫu nhiên cũng sẽ làm một sự kiện: dính thấp (*) giấy cửa sổ, sau đó gục ở chỗ này hướng trong phòng nhìn lén.

(lấy ngón tay quệt nước miếng, chấm lỗ cửa sổ như trong phim ấy =.=” )

Thứ Sáu, 30 tháng 8, 2013

[Đam Mỹ] Võ lâm ngoại sử【Đồng Nhân Văn】– Đào Hoa - 64

Võ Lâm Ngoại Sử - Đào Hoa


------- Chương 64 --------







Tử.

Chỉ cần Thẩm Lãng đã chết, Vương Liên Hoa liền không người có thể kháng cự.

Tử chính là bại.

Nếu dù sao cũng là bại, cần gì phải tử?

Nhưng Thẩm Lãng chính là muốn tử.

Vương Liên Hoa nhớ tới theo như lời nói hôm qua của Thẩm Lãng lúc ở bên vực.

Đẩy đến tử rồi sau đó sinh.

Y sớm đã quyết định lựa chọn tử lộ!

Thứ Năm, 29 tháng 8, 2013

[Đam Mỹ] Võ lâm ngoại sử【Đồng Nhân Văn】– Đào Hoa - 63

Võ Lâm Ngoại Sử - Đào Hoa


------- Chương 63 --------







Bảo giám rốt cuộc ở trong tay ai? Ai là hung thủ giết người trong sa mạc? Dụng tâm của Vương Liên Hoa là cái gì? Thẩm Lãng vì sao tới đây? Toàn bộ chuyện tình vướng mắc thành một mảnh, khiến người suy nghĩ không ra.

Vương Liên Hoa đạm cười nhạt nói: "Chính là Tĩnh Phàm tiên cô nói, cũng không phải là tại hạ nói. Bảo giám đương nhiên ở trong tay tại hạ. Thẩm đại hiệp bất quá cùng tại hạ muốn đi tầm bảo  (tìm bảo vật), huống hồ với võ công cùng nhân phẩm của Thẩm đại hiệp, như thế nào làm ra được việc theo như lời của tiên cô, tiên cô, ngươi nói

[Đam Mỹ] Võ lâm ngoại sử【Đồng Nhân Văn】– Đào Hoa - 62

Võ Lâm Ngoại Sử - Đào Hoa


------- Chương 62 --------







"Khó tránh Vương công tử sinh nghi, ta đi về trước." Tĩnh Phàm mỉm cười như hoa.

"Thẩm đại hiệp, ngươi không cõng ta đến Vân Mộng sơn trang sao?" Đổng Thiếu Anh nhìn bóng dáng Tĩnh Phàm rời đi, cười hỏi y.

Thẩm Lãng lạnh lùng thốt: "Nếu ngươi vẫn vì diễn một tuồng kịch kia, để đổi giải dược cho Tứ Nương, chính mình diễn tới diễn lui, vẫn là giống nhau, tội gì muốn ta đến cõng?"

Đổng Thiếu Anh biến sắc.

"Ngươi... Sớm đã biết..."

Thứ Ba, 27 tháng 8, 2013

[Đam Mỹ] Võ lâm ngoại sử【Đồng Nhân Văn】– Đào Hoa - 61

Võ Lâm Ngoại Sử - Đào Hoa


------- Chương 61 --------







Ngày mười bảy tháng bảy, Vân Mộng sơn trang.

Thời tiết giữa hè sáng sủa, dương quang đậm hơn xuyên thấu qua ngọn cây xanh mượt rậm rạp. các hào kiệt lau mồ hôi như mưa dọc theo sơn đạo đi về phía trước, nhớ tới người trong Vân Mộng sơn trang bộ dáng mỉa mai mỉm cười, nhịn không được muốn ở trong lòng mắng vài tiếng.

Chính là lại không thể không đi. Trên thiếp mời nói rõ ràng, chuyện liên quan đến vô địch bảo giám. Các trưởng lão trong môn phái, sau khi biết được việc này, nhớ tới hạo kiếp (đại nạn) nhiều năm trước, thán một tiếng: "Ai biết được Vân Mộng sơn trang hôm nay, có phải là quay về Nhạn phong năm đó?" Sau khi thán xong, vẫn mang theo vài ái đồ (đệ tử yêu quý) ra đi. Tuy rằng biết người kia chưa hẳn mang cái gì hảo tâm, nhưng cám dỗ này, cũng là rất đủ để khiến  người ta vứt bỏ hết thảy sau đầu.

[Đam Mỹ] Võ lâm ngoại sử【Đồng Nhân Văn】– Đào Hoa - 60

Võ Lâm Ngoại Sử - Đào Hoa


------- Chương 60 --------







Nhìn thấy Thẩm Lãng cùng Tĩnh Phàm trở về, Tần Tứ Nương tựa hồ cũng không kinh hãi.

Nàng tuy là nữ tử lão luyện, nhưng không lạnh mạc, hôm nay thoạt nhìn, cũng là thần sắc thản nhiên không liên quan đến mình, chỉ nói: "Nhị vị vì sao lại trở về?"

Lời còn chưa dứt, ánh sáng chợt lóe.

[Đam Mỹ] Võ lâm ngoại sử【Đồng Nhân Văn】– Đào Hoa - 59

Võ Lâm Ngoại Sử - Đào Hoa


------- Chương 59 --------







Một thời hào kiệt, sao lại rơi vào kết cục như thế?

May là hai người một đường sa mạc, cùng nhau tính kế đủ loại, thấy tình cảnh này, Thẩm Lãng cũng không khỏi thổn thức.

" Thủ đoạn của Vương Liên Hoa, quá mức độc ác."

Đổng Thiếu Anh cười khổ nói: "Rơi vào trong tay người khác, có gì mà oán. Hiện giờ cho dù đi ra ngoài, bằng hai chân này có thể làm những thứ gì?" Hắn kích động nói, một phen xốc lên chân băng bó, giống như muốn đứng lên, cặp chân kia cũng mềm nhũn toàn bộ không có chút sức lực. Đổng Thiếu Anh có chút phí công nghĩ muốn di chuyển nó, cuối cùng vẫn không phải không thừa nhận thất bại, khuôn mặt đến mức đỏ bừng, thần sắc oán hận bi phẫn, thực tại khó có thể miêu tả.

Thứ Hai, 26 tháng 8, 2013

[KHTĐ] Rabbit Doubt Game – Trò Chơi Định Mệnh 7

Rabbit Doubt Game


Trò Chơi Định Mệnh


~ Phần VII ~


-------------------------------------------------------------------------------------------------

Mọi người gật đầu tán đồng, vừa đứng lên định đi. Chợt Gackt cản lại nói:

-Không cần đâu. Mọi người ngồi xuống đi.

-Hả? Sao thế?

Tất cả mọi ánh mắt dồn vào Gackt. Mayu vẫn đang ngồi kế bên Gackt nói thêm vào:

-Thật ra lúc nãy chúng tôi đã có lên đó rồi. Cũng đã đi hết các phòng của dãy hành lang bên phải, nhưng không hề phát hiện ra cái mùi lạ như Nao vừa kể.

-Ơ… nói vậy là sao?

[KHTĐ] Rabbit Doubt Game – Trò Chơi Định Mệnh 6

Rabbit Doubt Game


Trò Chơi Định Mệnh


~ Phần VI ~


-------------------------------------------------------------------------------------------------

Vừa trở lại nhà, cả bọn lại có thêm chuyện để kinh ngạc. Có một người đang ngồi co ro trên ghế sopha khi thấy bọn họ về vui vẻ chạy đến hỏi:

-Mọi người đi đâu giữa trời mưa vậy? Làm tôi lo lắm đấy!

[KHTĐ] Rabbit Doubt Game – Trò Chơi Định Mệnh 5

Rabbit Doubt Game


Trò Chơi Định Mệnh


~ Phần V ~


-------------------------------------------------------------------------------------------------

Sau tất cả mọi chuyện thì cuối cùng cũng đã đến hôm nay, ngày 28 tháng 8. Vào cách đây một năm, hai mươi người bọn họ đã cùng nhau lên thuyền. Và bắt đầu cuộc hành trình đến một hòn đảo mà chẳng ai biết trước được điều gì sẽ xảy ra tại nơi đó. Ngay cả bây giờ cũng vậy. Trước khi đi họ còn thấy lo lắng, nhưng sau khi tất cả mọi người đều tập trung đầy đủ trên con thuyền ấy. Họ không cảm thấy lo sợ như ban đầu nữa. Cảm giác rất thoải mái và có đôi phần hào hứng. Chắc sẽ vui lắm đây. Một vài người trong số họ đã thấy được điều đó. Và chuyến đi này, hoàn toàn do họ tự chủ. Ngay cả bên các công ty quản lý cũng không hề hay biết.

[KHTĐ] Rabbit Doubt Game – Trò Chơi Định Mệnh 4

Rabbit Doubt Game


Trò Chơi Định Mệnh


~ Phần IV ~


-------------------------------------------------------------------------------------------------

Nghe tới đây đột nhiên trên trán Aoi có vài giọt mồ hôi tuôn xuống. Chuyện nằm mơ… lúc nào mà không có. Dù cho có thật là mơ thấy mình chết như vậy thì… chẳng qua cũng chỉ là mơ thôi. Nhưng vì sao lại có cảm giác lo lắng. Và ngay cả Uruha vì sao cũng vô cùng nghiêm túc khi nhắc về nó như vậy? Chợt Aoi bật cười nói:

-Chuyện nằm mơ như vậy mà em cũng tin sao?

[KHTĐ] Rabbit Doubt Game – Trò Chơi Định Mệnh 3

Rabbit Doubt Game


Trò Chơi Định Mệnh


~ Phần III ~


-------------------------------------------------------------------------------------------------

Nghe xong tất cả đứng suy nghĩ một lúc. You nói:

-Tôi nghĩ không! Nếu như chỉ có bốn nhóm chúng ta nhận hoa thì có thể. Nhưng ngay cả Daizy cũng nhận được thì rõ ràng là không. Bởi vì Daizy không hề tham gia trò chơi năm ngoái.

-Mọi người đang nói về trò chơi gì vậy? –Mayu hỏi

[KHTĐ] Rabbit Doubt Game – Trò Chơi Định Mệnh 2

Rabbit Doubt Game


Trò Chơi Định Mệnh


~ Phần II ~


-------------------------------------------------------------------------------------------------

Visual Kei: một phong cách âm nhạc đặc biệt của các band nhạc Rock Nhật Bản, gọi chung là JRock. Jrock và Visual Kei luôn đi kèm với nhau. Ngoài ra thì Visual Kei rất có ảnh hưởng đối với manga và Anime. Cho nên hình tượng các band JRock. Nhìn chung nhiều người nói tạo hình giống manga, anime. Trên thực tế thì không phải.

Ngày 25 tháng 8, một chương trình âm nhạc lớn quy tụ nhiều band nhạc Visual Kei tham dự. Matenrou Opera (gọi tắt MO) sau buổi biểu diễn nhận được hai bó hoa lạ. Hai trong số đó có kèm theo một tấm thiệp trắng. Và một bó hoa của người quen xưa củ, mà sau chuyện lần đó đã không còn gặp lại nữa cùng một lá thư thăm hỏi. Ayame nhìn chúng mặt có vẻ hơi thất thần. Chợt You đi tới hỏi:

[KHTĐ] Rabbit Doubt Game – Trò Chơi Định Mệnh 1

Rabbit Doubt Game


Trò Chơi Định Mệnh


~ Phần I ~


Xuyên qua những tán lá, từng tia sáng tỏa xuống lấp lánh và rực rỡ. Kamijo ngồi lặng thinh dưới một gốc cây nhìn về ngôi biệt thự. Dường như mọi thứ chỉ vừa mới xảy ra. Chợt một làn gió nhẹ thoáng qua, mang theo những âm điệu du dương từ tiếng đàn piano phát ra ở một nơi nào đó.

“-Đây là…?”

Kamijo đứng dậy lặng lẽ bước theo. Nó hướng vào bên trong ngôi biệt thự. Vắng lặng, không bóng người. Mọi người đã đi cả rồi ư? Cạnh bên cửa sổ là một chiếc đàn piano. Kamijo sững sờ nhìn người đánh đàn.

-Hizaki?

-Vâng?

Tiếng đàn dừng lại, Hizaki quay ra nhìn Kamijo mỉm cười. Như có một động lực nào đó, Kamijo tiến lại gần bên chiếc đàn piano và đặt tay sờ lên nó.

-Chiếc đàn này ở đâu vậy?

-Của ngôi nhà này, có từ rất lâu rồi.

Nhân Gian Đa Tình - Đệ Bát Chương

Nhân Gian Đa Tình


◊ Văn Án ~ Tổng Hợp


╭(╯^╰)╮


♣ Đệ Bát Chương ♣


Nữa canh giờ sau, Tiểu Viên Tử lại trở vào đến bên giường đỡ Du Nguyệt dậy. Lần này y thực ngoan ngoãn, đã không đẩy ra mà còn ăn hết cả bát cháo.


Ăn xong trông thần thái y có vẻ tốt hơn một chút. Tiểu Viên Tử chính là thở dài để y nằm xuống liền lui ra ngoài cửa. Hắn nhìn lên trời, tái nhìn xuống đất rốt cuộc cũng chịu không nổi mà thở dài, miệng lầm bầm trách cứ: “Chủ tử a chủ tử— Ngươi thế nào cháo bào ngư vừa ngon vừa tẩm bổ tốt như vậy không ăn. Lại cái cháo trắng một chút mùi vị cũng không có kia mà đem ăn hết. Thực là hảo tức chết với ngươi đi—!”


 Du Nguyệt nhìn theo bóng lưng Tiểu Viên Tử cho đến khuất dạng. Y sao không biết hắn nghĩ cái gì. Chính là cháo trắng dù không có mùi vị gì nhưng cũng là có ăn no bụng đi. Lại không phải khó ăn như cái thứ hỗn tạp kia


Thực đã lâu rồi, y không còn ăn những thứ cao lương mỹ vị gì đó. Qua nhiều năm lại sinh ra nhàm chán, đến nổi có ăn cũng cảm thấy không quen. Nếu nhân sinh đã định sẳn là cô tịch, còn cần gì một chút như vậy điểm tô thêm sắc màu. Y cũng không nguyện thay đổi.


Mỗi ngày nhìn mặt trời lên xuống mấy lượt. Từ buổi sớm mai đến khi sắc trời chuyển sang tối đen đều không có nhiều thay đổi. Bất quá cái thay đổi chính là thế sự. Du Nguyệt nhìn lòng người thay đổi khó nắm bắt không khỏi cười lạnh.


 

[Đam Mỹ] Võ lâm ngoại sử【Đồng Nhân Văn】– Đào Hoa - 58

Võ Lâm Ngoại Sử - Đào Hoa


------- Chương 58 --------







Lúc tinh mơ sáng không sáng, sương sớm vi hàn (hơi lạnh).

Tĩnh Phàm chậm rãi khoác áo lên, cánh tay ngọc lỏa lồ trắng tựa như sương. Mới vừa rồi rõ ràng là xuân sắc khôn cùng, vừa khoác đạo bào kia lại là tiên cô nghiêm nghị lạnh lùng. Nàng tựa hồ thực hài lòng loại thay đổi này, không khỏi mặt giãn ra nhẹ nhàng nở nụ cười, liền đứng dậy rời đi.

Chính là nàng mới vừa đẩy cửa ra hậu viện, liền nhìn thấy một người.

Thanh sam nam tử anh tuấn ôn hòa, nhưng nụ cười kia thực đáng giận, có một loại như hiểu rõ hết thảy nhưng chẳng hề để ý, khiến người nhìn trong lòng hốt hoảng.

"Tiên cô, thất lễ."

Chủ Nhật, 25 tháng 8, 2013

[Đam Mỹ] Võ lâm ngoại sử【Đồng Nhân Văn】– Đào Hoa - 57

Võ Lâm Ngoại Sử - Đào Hoa


------- Chương 57 --------







Vương Liên Hoa nhẹ cười nói: "Cũng có thể nói như vậy, bất quá có chút luyến tiếc. Trên đời này nếu đã không có Thẩm Lãng, Vương Liên Hoa đi nơi nào tìm đối thủ? Dù là có nhất thống giang hồ, cả ngày đối phó, cũng bất quá là vài tiểu nhân vụng về, trên đời có cái gì vui?"

Thẩm Lãng cười khổ nói: "Tại hạ nghĩ thực không biết như thế nào cho phải."

Vương Liên Hoa đảo mắt cười nói: "Ngươi không cần quan tâm  như thế nào, trước thành thật đáp ta một câu: trên đời này nếu đã không có Vương Liên Hoa, Thẩm Lãng độc tẩu giang hồ có tịch mịch ?" (cô đơn lạnh lẽo)

Khi hắn nói lời này hai mắt sáng ngời bức người.

Thẩm Lãng than nhẹ một tiếng.

Y có chút muốn đụng chạm đôi môi bướng bỉnh nhếch lên của hắn, rốt cục nhịn xuống.

"Chuyện trên đời, không có gì là lưỡng toàn."

Vương Liên Hoa cười nói: "Kia cũng chưa chắc, tại hạ còn có biện pháp lưỡng toàn."

Thẩm Lãng cười khổ nói: "Nguyện nghe rõ."

Vương Liên Hoa nhìn chằm chằm y nói: "Lưỡng toàn của tại hạ, chính là tại hạ đạt được cả thiên hạ cùng Thẩm Lãng; mà lưỡng toàn của Thẩm huynh, chính là vừa không phụ Thẩm phu nhân, lại không phụ tại hạ?"

Thứ Bảy, 24 tháng 8, 2013

[Đam Mỹ] Võ lâm ngoại sử【Đồng Nhân Văn】– Đào Hoa - 56

Võ Lâm Ngoại Sử - Đào Hoa


------- Chương 56 --------







Thẩm Lãng có chút mờ mịt.

Y đột nhiên nhớ không nổi chính mình nên nói cái gì, nên làm cái gì. Giống như y phong trần (gió bụi) mệt mỏi từ nhân nghĩa trang đuổi đến đây, đều không phải là vì bình định giang hồ sắp nổi lên đại phong ba, mà bất quá là muốn xem đến một người như vậy, tái nghe hắn nhẹ nhàng như thế mà cười một cái.

Không khỏi cười khổ: "Vương công tử biệt lai vô dạng?"

Vương Liên Hoa đảo mắt cười nói: "Rất tốt, chẳng qua Thẩm đại hiệp chậm chạp không đến, khiến tại hạ chờ thật sự có chút nóng vội."

Thẩm Lãng thở dài một hơi: "Nguyên lai Vương công tử lúc này cố ý chờ đợi sao, thứ cho tại hạ đến trễ."

Vương Liên Hoa nở nụ cười, cũng không nói lời nào, chỉ dẫn y qua hậu viện. Nguyên lai sau cửa ra kia, chính là một khu rừng đào rậm rạp phía sau núi, hiện giờ đã là tháng bảy, cành lá xum xuê tươi tốt, kết những quả to. Dưới tàng cây trải ra một cái chiếu lớn, trên có chén ly tàn rượu, có thể suy ra hắn mới vừa rồi đối nguyệt cảnh một mình ẩm rượu.

Thứ Sáu, 23 tháng 8, 2013

[Đam Mỹ] Võ lâm ngoại sử【Đồng Nhân Văn】– Đào Hoa - 55

Võ Lâm Ngoại Sử - Đào Hoa


------- Chương 55 --------







Phía trước mỗi người đi một ngả, Hùng Miêu Nhi bản thân muốn giáo huấn Trầm Lãng một lần.

Hắn cố gắng nhẫn nại ngừng xúc động chửi ầm lên, trầm giọng nói: "Ngươi có phải hay không cảm thấy chính mình quá thành thực? Chẳng lẽ ngươi không biết có đôi khi nói thật so với lời nói dối còn muốn đả thương người?"

Trầm Lãng thở dài: "Ta biết, lại không thể như thế."

Hùng Miêu Nhi cảm thấy y gỗ mục không thể điêu (không thể cứu vãn).

Thứ Tư, 21 tháng 8, 2013

[Đam Mỹ] Võ lâm ngoại sử【Đồng Nhân Văn】– Đào Hoa - 54

Võ Lâm Ngoại Sử - Đào Hoa


------- Chương 54 --------







Ngân phiếu.

Hoa đào.

Nơi ấn giám, in hoa đào hồng mặc (đỏ đen).

(nơi ấn giảm: bảo lưu dấu gốc của ấn triện dùng để đề phòng giả mạo)

Phía sau ngân phiếu, hoa đào tựa như đôi mắt.

Hết thảy kết cục lúc ban đầu cũng đã viết hảo, chẳng qua là bởi vì, y đã quên lúc ban đầu.

Cho nên, vẫn không tìm hiểu ra.

Hiện giờ, toàn bộ manh mối cũng đã lộ ra, nhưng cũng không có cái gì không viên mãn (tốt đẹp).

Thứ Hai, 19 tháng 8, 2013

[Đam Mỹ] Võ lâm ngoại sử【Đồng Nhân Văn】– Đào Hoa - 53

Võ Lâm Ngoại Sử - Đào Hoa


------- Chương 53 --------







Miệng vết thương đương nhiên sớm khép lại.

Dấu vết mặc dù đã thực nhật, nhưng vẫn là ở đó.

Chính như người kia đã đi xa, tưởng niệm còn như thế.

Vết thương sáp nhập vào tưởng niệm không thể rút ra, có lẽ không phải truyền thuyết.

Vết cào, dấu cắn, vết móng tay cấu thật sâu xuất huyết, một đạo ấn (đường dấu vết) chính là một đao cắt trong lòng nàng.

Một đao lại một đao.

Chủ Nhật, 18 tháng 8, 2013

[Đam Mỹ] Võ lâm ngoại sử【Đồng Nhân Văn】– Đào Hoa - 52

Võ Lâm Ngoại Sử - Đào Hoa


------- Chương 52 --------







Lại nhớ tới cái trấn nhỏ sát biên giới sa mạc.

Có qua có lại, cảnh còn người mất.

Hướng về nhân gia trước kia bán nước cho y mua mấy túi nước, nhân gia kia tựa hồ nhận ra y, lại không nói gì, chỉ vì bọn họ đã thấy quen với các loại người lui tới, biết có chút lời có thể không nói lại không nói, có một số việc có thể không biết thà rằng không biết. Cái giếng kia giống như là nguồn sống duy nhất của bọn hắn, chỉ có thời điểm nhắc tới nước trong mắt mới lóe ra hào quang, trừ lần đó ra, thì bất tri tịch mịch (không biết gì cả, cô đơn lạnh lẽo).

Nếu có thể như thế, cũng tốt lắm.

Lúc sau ra khỏi sa mạc phấn chấn nhất đương nhiên là Hùng Miêu Nhi. Bản thân hắn một đường lo lắng do thời tiết sa mạc thay đổi thất thường, cho nên hiện tại hắn cảm thấy thư thái như trút được gánh nặng, hận không thể mọc hai cánh ở xương sườn bay đến Lan Châu Lãm Nguyệt Lâu, đem mấy bình nữ nhi hồng mười hai năm lão bản nương (bà chủ) cất riêng kia mang tất cả ra uống hết sạch, mới có thể giải toàn bộ buồn bực trong lòng.

Thứ Bảy, 17 tháng 8, 2013

[Đam Mỹ] Võ lâm ngoại sử【Đồng Nhân Văn】– Đào Hoa - 51

Võ Lâm Ngoại Sử - Đào Hoa


------- Chương 51 --------







Quả nhiên một đêm vô sự.

Bắt đầu buổi sáng, thu dọn đồ đạc, tất cả mọi người đều yên lặng không nói gì, không khí quỷ dị khiến Hùng Miêu Nhi có điểm không thể nhẫn nhịn được. Mới vừa muốn nói gì, chính là vừa thấy thần sắc của người khác, liền đem lời nói đến bên miệng nuốt trở về.

Phảng phất dự cảm sắp sửa có chuyện phát sinh.

Thẩm Lãng hít thật sâu một hơi, cảm giác bả vai đau đớn, nhẹ nhàng cắn răng không lên tiếng. Thất Thất cảm giác được y run rẩy, ôm cánh tay y càng chặt hơn. Cánh tay mảnh khảnh, cảm xúc da thịt mềm mại, lại tựa hồ có một loại sức mạnh kiên cường trong đó, khiến y cảm thấy an ổn mà thư thái.

Thứ Sáu, 16 tháng 8, 2013

[Phiên Ngoại] Võ lâm ngoại sử【Đồng Nhân Văn】– Đào Hoa - 09

Võ Lâm Ngoại Sử - Đào Hoa


~ Phiên Ngoại ~


------- Chương 09 --------



Trước khi bắt đầu chương này, tiểu nữ có vài lời muốn nói. Là do chương nì quá là "..." cực độ. Cả chương chính là kèm theo nguyên do và diễn biến của anh Lãng hành hung dạy nương tử trên lưng ngựa. Đã vô sĩ mà còn lì, không sợ chết. Hài + bi kịch =]]z

Cho nên tiểu nữ quyết định mang tặng cho các nàng yêu thích Đào Hoa. Đặc biệt chương này không set pass, mở sớm hơn so với tất cả các chương còn lại. Mời các vị bằng hữu lết vào xem =]]z.Hơn nữa, theo tinh thần phắn vô đối. Ở chương nì quả thực, tiểu nữ có comment hơi hơi ở trong chương.... Quý vị đồng đạo thấy muốn chém cũng đừng chém mà bỏ qua cho tiểu nữ ha =]]z

Đi thôi...

-----------

Ai cũng đều biết, Thẩm Lãng chính là loại người nói một không hai.

Cái gọi là nói một không hai, là chỉ Thẩm Lãng nói là làm, một lời nói đáng giá nghìn vàng. Điểm ấy Vương công tử thật cũng không phản đối, chính là ở đây lại tự mình bỏ lên thêm một tầng ý tứ.

Chính là Thẩm Lãng nói một, hắn tốt nhất không nên nói hai, nhất là Thẩm Lãng thái độ đặc biệt nghiêm túc, vô cùng lẫm liệt, lúc đặc biệt giống đại hiệp. Loại thời điểm này chính là lúc Thẩm Lãng đặc biệt khó có thể đối phó, Vương công tử luôn luôn thông minh cho là thân hảo hán chấp nhận chịu thiệt thòi trước mắt, cũng không nên quang minh chính đại cùng y đối nghịch.

Nhưng nếu phải truy theo đuổi đến cùng, trừ bỏ lúc sống còn, thậm chí là thời khắc liên quan đến sống còn, Vương công tử cũng không qua được Thẩm Lãng, sau đó Thẩm Lãng tựa hồ cũng không đối Vương công tử làm chuyện gì đáng sợ. Cho nên Vương công tử bình thường đều chờ Thẩm Lãng đi rồi, nên muốn làm gì vẫn cứ làm. (vương công tử sợ làm trực tiếp chống anh Lãng bị xúc, đợi ảnh đi rồi tự do công tác. Bất quá sau này xong chuyện rồi, lỡ sự rồi, anh Lãng cũng im luôn đâu có truy cứu ~ tiểu Liên Hoa quen thói rồi ~ sau này nhất định sẽ biết uy phong lẫm liệt nói 1 ko 2 của đại hiệp =]]z)

Thứ Năm, 15 tháng 8, 2013

[Đam Mỹ] Võ lâm ngoại sử【Đồng Nhân Văn】– Đào Hoa - 50

Võ Lâm Ngoại Sử - Đào Hoa


------- Chương 50 --------







Ánh mắt Vương Liên Hoa sáng mà lạnh, giống như ánh đao.

Chu Thất Thất không nói gì. Gương mặt của nàng ở dưới ánh đao thấp thoáng tái nhợt im lặng, giống như hoa sen tuyết.

Thẩm Lãng chỉ cảm thấy trong lòng bàn tay thấm lạnh.

Y đương nhiên phải cứu Thất Thất, mặc kệ Vương Liên Hoa tính toán hai người kia như thế nào . Nhưng trông thấy ánh mắt Thất Thất nhìn y Thẩm tĩnh, đột nhiên liền trong lòng đau xót.

Trong ánh mắt kia rõ ràng là hoàn toàn tín nhiệm cùng ái mộ.

[Đam Mỹ] Võ lâm ngoại sử【Đồng Nhân Văn】– Đào Hoa - 49

Võ Lâm Ngoại Sử - Đào Hoa


------- Chương 49 --------







Đổng Thiếu Anh thổi sáo.

Khương địch hà tu oán dương liễu, xuân phong bất độ Ngọc Môn quan (*)

(*trích trong bài Xuất Tái của Lương Châu Từ - tạm dịch: Tiếng sáo người Khương cần chi thổi khúc Chiết Liễu ai oán.Vì gió xuân nào có qua cửa ải Ngọc Môn

Khương: một dân tộc ở Trung Quốc

Chiết Liễu : Khúc Chiết liễu thời xưa, phổ cho sáo, gợi nỗi buồn người đi chinh chiến hoặc kẻ xa nhà

Ải Ngọc Môn: một địa danh phía tây huyện Đôn Hoàng , tỉnh Cam Túc)

Tiếng sáo thanh nhu uyển chuyển, lại giống như xuân phong kéo dài đến quan nội, tiến vào đại mạc khôn cùng. Chu Thất Thất không khỏi vỗ tay cười nói: "Thật không thể tưởng tượng được ngươi lại có tài năng này, khúc này hình như là Giang Nam Nữ Tử, lúc Lăng Ba chèo thuyền du ngoạn tấu, một đại nam nhân như ngươi ở trong này thổi, chung quy cảm thấy có chút chẳng ra gì."

Đổng Thiếu Anh nhịn không được cười nói: "Thẩm phu nhân khả năng nghe thực tốt, khúc này đích thật là các cô nương Thải Lăng trên thuyền Hàng Châu thổi."

Thứ Tư, 14 tháng 8, 2013

[Đam Mỹ] Võ lâm ngoại sử【Đồng Nhân Văn】– Đào Hoa - 48

Võ Lâm Ngoại Sử - Đào Hoa


------- Chương 48 --------







"Thẩm phu nhân đã tới." Vương Liên Hoa nói: "Ngươi không sợ ta đem hết thảy nói cùng nàng sao?"

Thẩm Lãng hướng hắn ảm đạm cười, nói: "Đã làm chuyện thì chính là đã làm, cần gì phải giấu diếm."

Vương Liên Hoa cười nói: "Thẩm đại hiệp, ngươi như thế thật không hiểu tâm của con người. Ngươi nói ngươi đường đường chính chính, cầm được thì cũng buông được, lại không hiểu rõ nữ nhân, nếu là thích ngươi, lòng dạ cũng không thua kém gì kim đâm, ngươi nhìn nữ nhân khác hai mắt đã muốn ôm hận, huống chi ta và ngươi làm loại hạ sự này, nàng chính là có thể nhẫn, nhưng trong lòng cũng phải đau cả đời, ngươi quả nhiên cam lòng không?"

Thẩm Lãng im lặng nói: "Đã làm rồi, có thể như thế nào được, chỉ phải nỗ lực thôi."

Thứ Hai, 12 tháng 8, 2013

[Đam Mỹ] Võ lâm ngoại sử【Đồng Nhân Văn】– Đào Hoa - 47

Võ Lâm Ngoại Sử - Đào Hoa


------- Chương 47 --------







Thẩm Lãng mỉm cười nói: "Ta mới vừa nghe không kĩ càng lắm."

Vương Liên Hoa yên lặng nhìn y nói: "Lúc này nghe thấy được, thì như thế nào?"

Thẩm Lãng cười nói: "Ngươi nói thế nào thì làm thế đó." Cuối cùng mắt nhắm lại, tái không nói lời nào.

Vương Liên Hoa nhìn chằm chằm y sau một lúc lâu, cũng không thấy y có động tác gì, chỉ phải cắn răng nói: "Nếu thực từ nơi này đi ra ngoài, ngươi sẽ quên… không...."

Thẩm Lãng mở to mắt cười nói: "Chuyện này muốn quên có thể quên." ngữ điệu ôn nhu kia của y, Vương Liên Hoa nghe được thiếu chút nữa liền muốn rơi lệ.

[Đam Mỹ] Võ lâm ngoại sử【Đồng Nhân Văn】– Đào Hoa - 46

Võ Lâm Ngoại Sử - Đào Hoa


------- Chương 46 --------





"Lạnh."

"Ta cảm thấy lạnh." Vương Liên Hoa lười biếng chán chường nâng thân mình lên, phủ thêm xiêm y, rồi lại hướng trên người Thẩm Lãng dựa vào. Thẩm Lãng vươn cánh tay vòng qua sau lưng ôm hắn, nhẹ nhàng cười.

"Khỏe chưa?"

Vương Liên Hoa miễn cưỡng chầm chậm nghiêng người bỏ mặc y: "Dù sao cũng phải chết, khỏe hay không khỏe thì có liên quan gì?"

Thẩm Lãng cười khổ, đưa tay giúp hắn khép lại vạt áo, "Cẩn thận lạnh."

Vương Liên Hoa cũng tùy y lộng, chỉ cười nói: "Lại không biết Thẩm phu nhân khi nào đi vào."

Thứ Bảy, 10 tháng 8, 2013

[Đam Mỹ] Võ lâm ngoại sử【Đồng Nhân Văn】– Đào Hoa - 45

Võ Lâm Ngoại Sử - Đào Hoa


------- Chương 45 --------





Tới rồi =]]z

...

 

Thẩm Lãng nói không nên lời.

Trên thực tế, người nam nhân nào bị nắm cái chỗ kia cũng đều nói không nên lời ( =]] ). Vương Liên Hoa cười hì hì nói: "Ngươi nói không tình nguyện cũng vô dụng, bởi vì nó biện hộ cho mong muốn."

Mặt hoa đào, mắt mất hồn.

Thẩm Lãng chỉ có thể cười khổ.

"Chúng ta đều là nam nhân."

Vương Liên Hoa cười thực giảo hoạt, sau đó nói: "Lời ngươi nói cũng không sai. Vậy ngươi có thể nói cho ta biết nó là chuyện gì hay không?"

Thẩm Lãng bị kích thích ngửa mặt lên trời thở dài. Nhưng y còn chưa nói gì, môi của Vương Liên Hoa lại hạ xuống trên bờ môi của y, trong lúc gần gũi phảng phất có tiếng rên rỉ tràn ngập tình dục, cách hôn dị thường khiêu khích. Thẩm Lãng nghĩ muốn đẩy hắn ra, nhưng thời điểm tay đặt lên bờ vai của hắn, trong lòng tràn ngập ôn nhu không đành lòng, dĩ nhiên là nhẹ nhàng ôm lấy thân thể trong lòng ngực, như là ôm lấy một hài tử bướng bỉnh lại cô đơn. Ngay cả khi hắn hôn môi khiêu khích, cũng bất quá là một hài tử tùy hứng thôi. Mà đứa bé này thời điểm từ trong lòng ngực của y ngẩng đầu lên, ánh mắt mê muội tựa như sương mù đầu mùa xuân.

"Tắm rửa."

"Nước uống cũng không có, còn tắm rửa."

Vương Liên Hoa vùi đầu vào trên vai y cười khanh khách: "Ta không phải muốn tắm rửa, chỉ là lúc ở Vân Thủy khách điếm Tần Châu, ta và ngươi cùng ngủ một giường, ngươi thế nhưng muốn chạy đi tắm nước lạnh." Nói xong lời này đột nhiên phát giác thân thể Thẩm Lãng cứng đờ, vì thế ngẩng đầu nhìn y cười nói: "Ta khi đó còn tưởng rằng ngươi đã lâu không ôm nữ nhân mới có thể như thế. Nhưng lúc ngươi rơi xuống thạch thất dưới thư phòng, ngươi nói ngươi nguyện ý chết cùng ta, ta nghĩ đến sự kiện kia, liền biết ngươi đối với ta, cũng không phải là tình huynh đệ, bằng hữu chi nghĩa, mà là yêu ta giống như yêu nữ tử bình thường, ta nói có phải hay không?"

[QT] Đồng nhân văn đào hoa phiên ngoại - Kính Hoa

( Hai mươi )

Giờ Tuất đã qua, cửa thành đã đóng, tất nhiên là không thể quay về Cúc Nguyệt các.

Trầm Lãng liền quay đầu lại hỏi Vương Liên Hoa: "Liên Hoa, Thủy Nguyệt các được?"

Vu Hành Vân nếu đã qua, Lâm gia mẹ con đối bọn họ hai người có chút kiêng kị, hiện thời lần tới Thủy Nguyệt các tất nhiên là vô phương. Huống hồ Đổng Thiếu Anh một nhà mặc dù tự đi, còn lại đội ngũ như trước chậm rãi, Thủy Nguyệt các tôi tớ góc nhiều, tất nhiên là chu đáo một ít.

[Đam Mỹ] Võ lâm ngoại sử【Đồng Nhân Văn】– Đào Hoa - 44

Võ Lâm Ngoại Sử - Đào Hoa


------- Chương 44 --------





Bất quá lật vài tờ xem, Thẩm Lãng khóe miệng còn có chút run rẩy.

Vương Liên Hoa meo meo cười nhìn y không nói lời nào.

Thẩm Lãng nhìn một lát, đem bảo giám kia khép lại, gặp Vương Liên Hoa vẫn là một bộ mặt mỉm cười, nhịn không được nói: "Ngươi không thất vọng?"

Vương Liên Hoa cười nói: "Hòa thượng luyện loại công phu này, cũng không phải việc gì lạ, tại hạ có cái gì hảo thất vọng chứ?"

Thứ Sáu, 9 tháng 8, 2013

[Lời Dịch] Tương Tư Lệ [OST Hoa Cô Tử Ending]

Tương tư lệ


(nhạc cuối phim Hoa Cô Tử)


Lời: Ngô Hạng Phi


Nhạc: Quách Lượng


Biểu diễn: Trần Thiến Thiến


Biên dịch: Chobits


火在遇到风以后蔓延 我在遇到你后发现

Ngọn lửa gặp được cơn gió sau đó lan tỏa

Ta tại lúc sau gặp được người liền nhận ra

其实我们有一段缘 恩 ~

Kỳ thật chúng ta đã có một đoạn tình duyên Ân ~

结局好坏都无法改变 但我宁愿相信预言

Kết cục tốt xấu đều chẳng thể đổi thay nhưng ta thà rằng tin vào lời tiên đoán

Nhân Gian Đa Tình - Đệ Thất Chương

Nhân Gian Đa Tình


◊ Văn Án ~ Tổng Hợp


╭(╯^╰)╮


♣ Đệ Thất Chương ♣


Hoàng y nam tử vừa rời khỏi, Tiểu Viên Tử bù lu bù loa chạy vào quỳ xuống chân Du Nguyệt tức tưởi khóc: “Chủ tử… ngươi sao lại không cần ta? Thế nào lại đuổi ta đi? Chủ tử, ta chính là hầu hạ ngươi không được tốt, không nên giấu rượu của ngươi, không nên nhiều lời với ngươi, nhưng ta nhất định sẽ sửa đổi. Ngươi đừng đuổi ta đi. Ta không muốn đi. Không muốn đi a—“


“Tiểu Viên Tử… ngươi…” Du Nguyệt nhìn người trước mặt tâm thực không nhẫn được. Cũng không đành lòng, liền quay mặt vào bên trong thở dài nói: “Ai… Ngươi mau chuẩn bị hành lý rời đi. Ta không cần ngươi hầu hạ.”


Nhân Gian Đa Tình - Đệ Lục Chương

Nhân Gian Đa Tình


◊ Văn Án ~ Tổng Hợp


╭(╯^╰)╮


♣ Đệ Lục Chương ♣


Trở lại Bảo Tâm Cung, một thân hoàng y nam tử ngồi lặng trước bàn không ngủ. Nhìn vào ba ngọn nến hướng kia, trong đầu liền hiện ra có những chuyện rõ ràng, có những chuyện hoàn toàn không rõ ràng. Nhớ rất rõ chính là Mỹ cơ năm xưa thập phần tú lệ. Gặp một lần đều khiến người không thể nào quên. Mỹ cơ ngày ấy đi vào triều chính, tâm như thủy hồ, ngay thẳng, lương thiện, không vị, không tranh. Một tách trà thượng đẳng, sắc hương kỳ lạ được dâng đến. Chỉ một ngụm nhỏ đã muốn đưa hồn hắn đi. Cùng với mỹ cơ năm xưa càng khắc cốt ghi tâm. Tiếc rằng năm xưa, giữa lúc triều chính rối loạn, gian thần lộng hành, nội cung một phen dậy sóng tranh quyền đoạt lợi. Mỹ cơ cũng không tránh khỏi tai kiếp, một phen bị độc dược bức tử. Hắn một trận thương xót tối chấn chỉnh triều chính, đem tất cả mọi âm sự vạch trần... Ngày ấy sau khi tường tận sự tình, hắn một tâm kiên định liền đem tất cả đi lộng sát. Chỉ tiếc hậu quả để lại là khôn lường.


Từ đó, đêm nằm xuống hắn vẫn thường nhớ lại bóng dáng Mỹ cơ tú lệ năm xưa. Chính là ẩn ẩn trong bóng kia còn có một dáng hình bạch y mờ nhạt. Hắn càng chạy theo y, người kia lại càng đi xa. Hắn căn bản không nhận ra bạch y đó là ai. Duy chỉ biết người kia luôn khiến tâm hắn mang nhiều khổ sở nói không được.


Hắn như vậy còn có thể làm minh quân sao?


Ngay sáng hôm sau hắn phó người căn dặn liền âm thầm cải trang xuất cung.


 

Nhân Gian Đa Tình - Đệ Ngũ Chương

Nhân Gian Đa Tình


◊ Văn Án ~ Tổng Hợp


╭(╯^╰)╮


♣ Đệ Ngũ Chương ♣


Sau một ngày được thái y tận tình cứu chữa. Sốt cao trên người dần hạ, Du Nguyệt dần tỉnh lại. Thùy mi cố mở lên nhìn xung quanh…


Đêm cô tịnh, ánh đèn lờ mờ từ ngọn nến lung linh mờ nhạt cũng không làm sáng cả tịch gian. Nói mạng người tựa như một ngọn nến, có chút gió lay động liền sẽ tắt. Nếu không tắt cũng sẽ lưu mờ một cõi không ai chú tâm đến.


Lại thấy Tiểu Viên Tử gục đầu bên song giường. Hắn đêm nào cũng như vậy, nói không ngủ, phải thức canh y, nhưng thân người là phàm nhân, cũng có lúc không tự chủ mà gục xuống. Chỉ là hắn cần gì phải khổ thân như vậy a, nghĩ đến Du Nghuyệt có chút cảm thương gọi hắn: “Ngốc tử…”


Nhân Gian Đa Tình - Đệ tứ Chương

Nhân Gian Đa Tình


◊ Văn Án ~ Tổng Hợp


╭(╯^╰)╮


♣ Đệ Tứ Chương ♣


Ráng chiều tàn úa sau ngọn liễu đào trước nhà. Tiểu Viên Tử thơ thẩn mang chén thuốc đi vào bên trong. Hắn nhẹ để thuốc lên bàn cạnh giường, liền gọi Du Nguyệt dậy: “Chủ tử… chủ tử… mau dậy uống thuốc đi a.”


Cả ngày nay, lúc vừa về chưa được bao lâu, Du Nguyệt liền đi vào mê man, người không ngừng toát ra mồ hôi lạnh, thái dương một trận nóng bừng không hạ. Hắn liên tục lau người cho y, nhưng chính là không có hiệu nghiệm, mỗi lúc lại càng nóng hơn. Nhìn chủ tử miên man khổ sở như vậy, hắn thực nhẫn không được lại lay người y nói: “Chủ tử, mau– mau tỉnh lại đi.”


Thế nhưng gọi mãi đến mấy lượt người kia mới có động tĩnh trở người lại, thùy mi khó khăn lắm cũng mở không lên, lắc đầu yếu ớt khoát khoát tay nói: “Ta… muốn ngủ… đừng nháo.”


 

Thứ Năm, 8 tháng 8, 2013

[Đam Mỹ] Võ lâm ngoại sử【Đồng Nhân Văn】– Đào Hoa - 43

Võ Lâm Ngoại Sử - Đào Hoa


------- Chương 43 --------





Chết.

"Hắn đã chết chưa?"

"Hắn trúng hỏa của phích lịch đan, làm sao có thể không chết."

Vương Liên Hoa nói: "Chính là vừa rồi hắn đang cười."

"Hình như đúng" Thẩm Lãng thở dài một hơi.

Thứ Tư, 7 tháng 8, 2013

[Đam Mỹ] Võ lâm ngoại sử【Đồng Nhân Văn】– Đào Hoa - 42

Võ Lâm Ngoại Sử - Đào Hoa


------- Chương 42 --------





 

Ở bên trong thạch thất, không thấy thiên nhật (mặt trời và bầu trời), cũng không biết qua bao lâu, duy có châu quang giống như mộng, chiếu đến thân ảnh người nọ giống như huyễn giống như thực. Lúc mới bắt đầu, còn có thể suy nghĩ phải đào bao sâu, còn phải bao lâu mới có thể đến được đỉnh, sau đó thật sự chết lặng, chia ra chia ra, một tấc một tấc, giống như vĩnh viễn không có cuối. Thân hình Tuyết Tiên Cơ bị dọn ra ngoài quan tài, nhưng ngọc quan này khiến cho cả phòng hàn khí, cũng không bị hư hại, chính là thời gian càng lâu, tứ chi kia càng trở nên mềm mại ra, trên mặt giống như cũng có một chút sinh khí, giống như muốn từ trong mộng tỉnh lại, hai người trong lòng đều biết đây chỉ là hiện tượng thối rữa mà thôi.

Vương Liên Hoa khẽ cười nói: "Nếu là tái không đi ra, sợ chúng ta chờ được, nhưng mỹ nhân chờ lại nguy." Hắn vươn tay xoa hai má Tuyết Tiên Cơ, chỉ cảm thấy tay chạm vào mềm mại, nhưng nghĩ đến phương dung (sắc đẹp) tuyệt thế, thế nhưng cũng sắp sửa mục rữa bại hoại, uế khí lan tràn, không khỏi cảm thấy rầu rĩ.

[Lời Dịch] Lưỡng Lưỡng Tương Vọng

兩兩相望


Lưỡng Lưỡng Tương Vọng


Biên Dịch: Hồng Tụ


Chỉnh sửa: Chobits


Thuộc: Vườn Độc Thoại


每一寸目光,交錯成無言片段
mei yi cun mu guang , jiao cuo cheng wu yan pian duan
Mỗi một tia mắt nhìn, đan xen vào nhau thành mẩu truyện không lời

在心底里還有,今生無解的憂傷
zai xin di li hai you , jin sheng wu jie de you shang
Trong sâu tận đáy lòng vẫn còn, ưu thương kiếp này không thể hóa giải

[Đam Mỹ] Võ lâm ngoại sử【Đồng Nhân Văn】– Đào Hoa - 41

Võ Lâm Ngoại Sử - Đào Hoa


------- Chương 41 --------





Thẩm Lãng tay cầm tụ đao, thầm vận chân khí, dùng sức hướng đá phiến kia đâm. Lưỡi đao vốn sắc bén một phát là đứt , chỉ tiếc dài chưa đến một thước, lưỡi đao bất quá cũng chỉ dài sáu bảy tấc, dĩ nhiên xuyên không qua đá phiến kia. Thẩm Lãng trong lòng kêu khổ, chỉ kĩ năng nạy dưới hòn đá, thạch chất cũng chật và rất nhỏ, bất quá cũng chỉ một vài khối băng nhỏ rơi xuống. Nếu đao này là đao kiếm tầm thường, sợ chịu không được bị lực này làm gãy. Thẩm Lãng đào hơn nửa canh giờ, cũng chỉ đào ra cái hố nông nhỏ xíu, liền đã cảm thấy sức lực không thể tiếp tục.

Với nội lực của y, mặc dù bị thương có chút hao tổn, vốn cũng không đến mức như thế. Chỉ vì chỗ đứng của y chính là ngọc quan kia. Ngọc quan tính hàn, băng vạn năm, vì một cỗ băng tuyết khí xâm nhập vào chân, càng thêm hao tổn chân khí để chống đỡ. Vương Liên Hoa thấy thế, nhân tiện nói: "Ngươi nghỉ một chút đi, đến ta."

Thứ Ba, 6 tháng 8, 2013

[Vietsub]Thốn Tâm Khả Giám

Thốn Tâm Khả Giám


~ VietSub ~


~ Gửi đến "Tần thời minh nguyệt" Nho gia Trương Lương ~


Nguyên khúc: "Thục Sơn -- Kỳ Duyên"

Soạn/Biên khúc: Hiên -- Ái Ca

Điền từ: Bạch Hiểu Sinh

Diễn xướng: Trùng Tử

Chỉnh lý âm thanh: Tử Nguyệt Hồ Tiên

Biên Dịch: Chobits

Chỉnh sửa bản dịch: Hồng Tụ

[youtube=http://www.youtube.com/watch?feature=player_embedded&v=Z9qXMEywioE]

~ Download ~

[Đam Mỹ] Võ lâm ngoại sử【Đồng Nhân Văn】– Đào Hoa - 40

Võ Lâm Ngoại Sử - Đào Hoa


------- Chương 40 --------





Thời điểm Vương Liên Hoa hỏi ra những lời này, trong lòng bàn tay có chút đổ mồ hôi.

Hắn sắc mặt tái nhợt, hai mắt cũng hồng, tiều tụy khiến người ta tâm thương xót.

Thẩm Lãng mạnh cười nói: "Ngươi làm sao lại khổ sở hỏi như vậy? Ngươi có việc gì, ta cuối cùng cũng phải cứu ngươi thôi."

Vương Liên Hoa thế nhưng không bởi vậy mà buông tha y. Hắn nhìn chằm chằm gương mặt của Thẩm Lãng, ánh mắt trong phút chốc vẫn không chớp, vẻ mặt ngang bướng giống như một hài tử: "Ngươi trả lời ta, có phải hay không?"

Thứ Hai, 5 tháng 8, 2013

Nhân Gian Đa Tình - Đệ Tam Chương

Nhân Gian Đa Tình


◊ Văn Án ~ Tổng Hợp


╭(╯^╰)╮


♣ Đệ Tam Chương ♣


Đại yến vừa tàn, hoàng y nam tử say đến cái gì cũng không biết. Người được lệnh đến thị tẩm, theo tiểu thái giám cúi gầm mặt bước đi. Tiểu thái giám nhìn cũng không thèm nhìn lấy mặt. Chính là người này, cách đây vài năm đã đi vào quên lãng, không còn ai nhớ đến.



Du Nguyệt vừa được đưa vào trong liền bị hắn mạnh kéo xuống bên giường. Nam tử năm xưa cái gì cũng ôn nhu, bây giờ lại như mãnh thú cường bạo không một chút thương tiếc áp người xuống dưới thân. Tiểu u cốc sau mấy năm liền khép kín, bất ngờ bị mở toan ra, người kia đem cả thân hung khí cực lợi hại tiến nhập sâu vào, liền khiến y thấy người đau đớn như sắp chết. Chính là môi y cắn chặt lại, đến xuất huyết vẫn không thấu khỏi đau đớn dưới hạ thân bị người không một chút lưu tình luật động. Y cảm thấy cả người như bị xé đôi ra theo từng cử động mạnh bạo của hắn. Nước mắt không tự chủ lại rơi xuống sau bao năm câm lặng, thoáng chút giàn giụa trên cả gương mặt nhem nhuốc. Sợ hãi, y chính là đang sợ hãi. Năm xưa, dù lần đầu tiên kia có bị hai nam nhân cưỡng bức cũng chưa thấy đau đến như vậy. Thân đau, tâm can cũng một trận tê dại đến liệt phế. Y thà là cả đời để nam nhân kia quên lãng y, cả đời này cũng không xuất hiện trước mặt hắn, cũng không muốn một đêm đầy đau đớn như này.


 

[Chương 4] Vô Căn Công Lược

Vô Căn Công Lược


♦ Chương 4 ♦


.


.


.: oOo :.


.


Cuối đường là kinh thành nơi đồng sinh (người chưa thi hoặc chưa đậu kì thi tú tài) ghi danh thi cử.

Đường này không rộng, hai bên xếp đầy sạp (chỗ bày hàng) của thầy tướng số đoán chữ, nhiều đến nổi làm cho người ta không kịp nhìn.

Cờ chiêu bài (bảng hiệu) đủ mọi màu sắc, giương giương đón gió, hoa cả mắt.

Nghe nói tại đây từng có một thiên tài đồng (còn nhỏ) thí sinh vấp tảng đá nào đó ở giữa đường, từ đó về sau hắn thẳng lên mây xanh ( giống như câu ‘một bước lên mây’ – gặp nhiều phú quý, được làm quan lớn), cho nên con đường này cũng trở thành đường Lăng Vân (thẳng tới mây xanh) đồng thí sinh trong kinh thành nhất định phải "Ngã". Đâu đó có thể gặp người luyện tập té ngã, ngã đến mặt mũi bầm dập, còn hào hứng tràn trề.

[Đam Mỹ] Võ lâm ngoại sử【Đồng Nhân Văn】– Đào Hoa - 39

Võ Lâm Ngoại Sử - Đào Hoa


------- Chương 39 --------





 

Thẩm Lãng thính lực (khả năng nghe) luôn luôn không tệ.

Nhưng khi thời điểm y đuổi tới bên kia, lúc phát hiện trong phòng không có một người. Y cảm thấy có điểm kỳ quái, tìm khắp chung quanh phòng một lần, nhưng vẫn không tìm được Vương Liên Hoa.

Người sống lớn như vậy, chẳng lẽ liền từ trong địa cung này phong bế (đóng kín lại) tiêu thất sao?

"Vương Liên Hoa!"

Thạch bích chung quanh truyền đến tiếng vọng nhẹ nhàng, nhưng cũng không có người trả lời.

[Lời Dịch] Thốn tâm khả giám - Thục sơn kỳ duyên

<<Thốn tâm khả giám>>


 

Gửi đến <<Tần thời minh nguyệt>> Nho gia Trương Lương


Nguyên khúc: <<Thục Sơn - Kỳ Duyên>>


Soạn/Biên khúc: Hiên - Ái Ca


Điền từ: Bạch Hiểu Sinh


Diễn xướng: Trùng Tử


Chỉnh lý âm thanh: Tử Nguyệt Hồ Tiên


Biên Dịch: Chobits


Chỉnh sửa bản dịch: Hồng Tụ


Nhân Gian Đa Tình - Đệ Nhị Chương

Nhân Gian Đa Tình


◊ Văn Án ~ Tổng Hợp


╭(╯^╰)╮


♣ Đệ Nhị Chương ♣


 

Tái quay về cái thuở y còn tưởng sau khi trải qua bao nhiêu cơ cầu, trời rốt cuộc không phụ lòng người, cuối cùng cũng được viên mãng, bỏ đi hết gánh nặng quá khứ, tâm cũng không còn âu sầu trầm lặng, vui vẻ nhiều hơn, cũng là ngày ấy có hắn luôn luôn bên cạnh đối ẩm, chuyện trò. Lời êm ái dễ nghe bên tai, cùng hẹn thề sắc son, nói cái gì mà sơn cùng thủy tận… Chính là sơn vẫn trùng trùng, thủy tháng tháng năm năm mấy lượt lên xuống chưa bao giờ tận. Bất quá là cái tâm người đã tận.


Chủ Nhật, 4 tháng 8, 2013

Nhân Gian Đa Tình - Đệ Nhất Chương

Nhân Gian Đa Tình


◊ Văn Án ~ Tổng Hợp


╭(╯^╰)╮


♣ Đệ Nhất Chương ♣


Sinh ra trong một gia đình nông gia. Đã vậy nhà lại có đến bảy hài tử, ngay cả cái ăn cái mặc cũng thập phần túng thiếu. (hài tử: trẻ con, con cái trong gia đình)


Y nguyên là con thứ trong gia, thân là nam nhân, lớn lên ngoài khí chất một nam tử, cũng có chút tư sắc dễ nhìn của nữ tử. Chính là có nét ưu tú, xinh đẹp. Nhưng cũng không có gì lấy làm đặc biệt. Khi nhìn vào sẽ thích, thế nhưng không gặp một thời gian liền muốn quên. Một chút tư sắc cũng không khiến người ta có thể nhớ hoài.


Năm đó, y mười tuổi, thôn trang có nạn mất mùa, trong nhà lương khô, gạo thóc cái gì cũng cạn. A Thất sinh ra ốm yếu, nay lâm bệnh nặng không tiền chạy chữa, nhà liền lâm vào cảnh khốn cùng. Ngày nọ, vừa may có một thương nhân đi ngang qua trông thấy y liền ngỏ ý muốn mua. Thấy gia cảnh hoạn nạn, bớt một người như bớt một miệng ăn, y cũng cam nguyện bị bán đi lấy tiền chạy chữa cho đệ đệ.


Dù cho có bị bán đi làm hạ nhân ở nơi nào đó, cực khổ thế nào y cũng có thể cam chịu được. Chỉ là không thể ngờ đến, ngày đó thương nhân kia mang y đi đến một nơi rất xa, xa đến nổi mai này y có muốn trở lại thăm gia cũng không biết đường mà về.


[Đam Mỹ] Võ lâm ngoại sử【Đồng Nhân Văn】– Đào Hoa - 38

Võ Lâm Ngoại Sử - Đào Hoa


------- Chương 38 --------







Nhất thời im lặng không tiếng động, hai người đều cảm thấy có chút thiếu tự nhiên, không khỏi đều quay đầu đi, lại tại lúc quay đầu, ánh mắt chạm vào nhau, làm muôn vàn suy nghĩ kia, đều hiện rõ vào trong mắt người đối diện.

Thẩm Lãng chỉ cảm thấy lồng ngực một mảnh kích động, đều có tư vị khác nhau nảy lên trong lòng, chỉ nói: "Ngươi..."

Vương Liên Hoa cũng nhịn không được nói: "Ngươi..."

Thứ Bảy, 3 tháng 8, 2013

[Đam Mỹ] Võ lâm ngoại sử【Đồng Nhân Văn】– Đào Hoa - 37

Võ Lâm Ngoại Sử - Đào Hoa


------- Chương 37 --------





Cầm hỏa chiết chiếu sáng, phía dưới hình như xác thực là một con đường, nhưng cũng không giống con đường rộng lớn. Thẩm Lãng thả người nhảy xuống, thật vẫn là Vương Liên Hoa tâm tỉ mỉ, còn đặc biệt dời thi cốt này đi, đẩy phiến đá phía trên ra thuận tay đem thi cốt xếp chồng thành một vùng, dễ dàng che đậy lên bề mặt kia.

Thẩm Lãng cười nói: "Nếu thật có người muốn đốt lửa tìm kiếm kĩ lưỡng, chỉ sợ dấu vết này không che đậy được."

Vương Liên Hoa nói: "Chung quy so với làm cho người khác vừa nhìn thấy liền nhận ra thì còn tốt hơn."

Thứ Sáu, 2 tháng 8, 2013

[Chương 3] Vô Căn Công Lược

Vô Căn Công Lược


♦ Chương 3 ♦


.


Truyện ko phân chương, chúng ta tự phân....


.


.: oOo :.


.


Trong phòng một mảnh tối đen.

Trong bóng tối Bạch Cẩm rốt cục hoạt động, đứng dậy châm một ngọn nến.

Có người ở bên ngoài gõ cửa, đốc, đốc, đốc. . . ba tiếng ý vị kì lạ.

Bạch Cẩm vẫn bất động.

Người nọ bên ngoài dùng lực, tiếp theo là tiếng cửa gỗ mở ra.

Tiếng bước chân vụn vặt dần dần đến gần, áo trắng bạch hài hắc mâu (con ngươi màu đen), một người nam nhân trong trẻo nhưng lạnh lùng sạch sẽ.

Thứ Năm, 1 tháng 8, 2013

[Đam Mỹ] Võ lâm ngoại sử【Đồng Nhân Văn】– Đào Hoa - 36

Võ Lâm Ngoại Sử - Đào Hoa


------- Chương 36 --------





"Chờ một chút!"

Hắn vừa gọi ra tiếng, liền nghe bọn người ở đây nhẹ nhàng bật hơi thanh —— những người này, kỳ thật trong lòng sợ hãi hoảng loạn, làm sao biết kém một bậc so với mình? Hắn cọng lông cũng chưa tổn thương, trong lòng đã hảo tính toán hơn thập loại biện pháp giết người, tay trong ống tay áo nắm đoản đao. Nếu hắn nói không, bọn người kia cũng không thể còn sống rời khỏi nơi này.

Chính là hắn rốt cục nhận thua.