Thiên Thần Sa Ngã
~ Info ~
~ Chapter I ~
Bừng tỉnh dậy sau cơn say, Thái Khang vội vàng nhìn lên đồng hồ và hốt hoảng:
-Chết! Mình ngủ quên mất!
Đêm qua cả bọn kéo nhau về nhà thằng bạn nhậu và gục luôn tại chỗ. Sáng nay anh còn có một buổi kiểm tra quan trọng.
-Tệ quá! Mình làm hơi quá chén thì phải!
Bây giờ đã là 3 giờ 35 phút sáng. Cả bọn vẫn còn đang say ngủ. Thái Khang vội vã đứng dậy mở cửa dắt xe ra ngoài. Trên đường còn đọng vài vũng nước. Có lẽ vừa mới dứt một cơn mưa lớn. Thế rồi anh rồ ga, chạy hết tốc lực về nhà. Được một lúc, bỗng dưng trời lại đổ cơn mưa, anh lại lên tiếng càm ràm:
-Chết tiệt! Sao tự nhiên lại mưa vào lúc này chứ?
Cơn mưa càng lúc càng nặng hạt. Gió và nước tấp ngược vào mắt anh, đến không thể thấy đường được nữa. Và rồi anh đành phải giảm tốc, chạy thật chậm. Bất chợt một người không biết từ đâu lao nhanh ra đâm vào xe anh, không kịp né, cả hai ngã nhào xuống đường. Chợt tỉnh dậy sau cú ngã choáng váng. Anh đứng dậy đến bên người đó và ngạc nhiên:
“Đây là…”
Trước mắt anh là một thiếu niên xinh đẹp với một chiếc áo ngủ mỏng manh, đang trong tình trạng mê man bất tỉnh. Đây là…
“… một thiên thần ư?”
Kể từ ngày ấy, vòng quay định mệnh đã bắt đầu.
…
Sáng sớm, từng tia nắng ban mai từ khe cửa sổ soi thẳng vào phòng. Đôi mi thiếu niên khẽ lay động và chợt tỉnh giấc nhìn xung quanh. Nơi đây là… một căn phòng hoàn toàn xa lạ. Cậu vội vàng ngồi dậy định lui về một góc giường chợt phát hiện ra chân đau đến không thể nhúc nhích được. Đột nhiên có tiếng mở cửa, thiếu niên nhìn lên với một ánh mắt dè chừng sợ sệt. Thái Khang bước vào phòng và khép cửa lại, nhìn cậu hỏi:
-Cậu tỉnh lại rồi à?
Thiếu niên không nói gì chỉ nhìn anh chăm chú. Ánh mắt ấy… trông giống gì nhỉ? Hình như hơi quen. À phải, là ánh mắt một chú cún đang dè chừng một kẻ lạ mặt. Thấy vậy anh mỉm cười, nhẹ nhàng bước đến bên giường ngồi xuống. Và rồi anh đưa tay lên định xoa đầu cậu an ủi, thì ngay lập tức bị cậu gạt tay ra quát:
-Đừng có đụng vào người tôi!
Thái Khang kinh ngạc nhìn cậu ta, lại có chút khó chịu nghĩ:
“-Chậc… sao thế không biết… mình có làm gì đâu.”
Song lại mỉm cười dịu dàng hỏi:
-Thế… cậu thấy đã đỡ hơn chưa?
Cậu ta không trả lời, chỉ hơi cúi mặt xuống. Anh thở dài một hơi, suy nghĩ hỏi:
-Cậu tên là… Khánh Linh? Đúng không?
Nghe hỏi, cậu ngước lên nhìn Thái Khang với ánh mắt kinh ngạc, nhưng vẫn không trả lời. Anh lại cười nhẹ nói tiếp:
-Qua ánh mắt cậu, tôi đoán chắc phải rồi. Thế… cậu đã bỏ nhà đi bụi à?
Cậu đúng là Khánh Linh. Mặc dù rất thắc mắc làm thế nào anh ta lại biết tên mình, thế nhưng cậu vẫn không nói gì. Tiếp tục cúi mặt xuống, ánh mắt đầy bi thương và hoảng loạn. Nhìn vào đôi mắt đó, Thái Khang chợt nghĩ:
“-Vì sao cậu ta lại có ánh mắt đó? Nó dường như đang ẩn chứa điều gì kinh khủng lắm thì phải?”
Chợt anh vỗ nhẹ vào vai cậu hỏi:
-Này, cậu bị làm sao thế?
Cái chạm nhẹ khiến cậu giật mình hốt hoảng gạt tay anh ra ngay quát:
-Đã nói đừng chạm vào người tôi!
Phản ứng này khiến Thái Khang thật sốc, ánh mắt đầy kinh ngạc nhìn Khánh Linh chợt nghĩ:
“-Làm… làm gì khó chịu thế? Mình chỉ vỗ nhẹ vào vai cậu ta thôi mà… có cần phản ứng dữ vậy không đây?”
Nhưng có vẻ như cậu ta không thích để ai chạm vào người mình thì phải. Và rồi anh nhìn thật kỹ Khánh Linh. Cậu ta có một khuôn mặt vô cùng xinh đẹp và cái miệng rất có duyên. Với gương mặt này, chắc hẳn sẽ làm biết bao nhiêu người mê mẩn. Song anh nhìn tiếp vào đôi mắt cậu, có vẻ như nó đang ẩn chứa một nỗi đau vô tận. Thân hình cậu nhỏ gọn, mỏng manh, đôi lúc lại run rẩy, vẻ đầy sợ hãi. Chợt anh lại nhớ đến những vết thương kì lạ chồng chất trên người cậu…
Sau một hồi lặng thinh suy nghĩ. Thái Khang chợt nói:
-Hôm trước cậu đột nhiên đâm vào xe tôi. Sau đó tôi đã đưa cậu về nhà… Còn nữa… em gái tôi… hình như học cùng lớp với cậu đấy.
“-Em gái… ư?”
Khánh Linh có chút ngạc nhiên nhìn Thái Khang. Bất chợt anh quay sang hỏi:
-À này… Có phải cậu giận gia đình không? Hay có chuyện gì xảy ra vậy? Sao đột nhiên nữa đêm đó cậu lại lang bang ra giữa đường như vậy?
Nghe nhắc, Khánh Linh chợt nhớ đến những điều kinh khủng xảy ra trong đêm đó. Ánh mắt cậu đầy bi thương và đau đớn, mặt lại cúi gầm xuống không trả lời. Hay nói đúng hơn là, làm sao cậu có thể nói ra được những điều tệ hại đó? Thái Khang có chút bực nói:
-Cậu như thế nào thì cũng phải nói chứ. Hỏi cái gì cũng im lặng thế này, tôi không hiểu gì cả. Nhưng dù sao đi nữa thì, cậu không nên bỏ nhà đi như vậy. Cha mẹ cậu chắc là lo lắm đấy. Hơn nữa cậu còn gặp tai nạn thế này. Tôi nghĩ mình nên báo cho gia đình cậu biết, để họ đến đón cậu về.
Ánh mắt Khánh Linh càng lúc càng kinh sợ hơn. Vừa dứt lời, Thái Khang đứng dậy định đi, chợt cậu ta nắm chặt vạc áo anh lại, nói với ánh mắt đầy sợ hãi:
-Đừng… xin anh… đừng nói cho ai biết tôi ở đây. Xin anh…
-Sao kia?
Thái Khang kinh ngạc nhìn Khánh Linh, người cậu ta đang run lên.
“-Cậu… cậu ta đang sợ hãi sao? Vì cái gì kia?”
Anh vẫn chưa kịp nói gì, cậu lại nói:
-Xin anh… đừng để ông biết tôi ở đây. Tôi không muốn phải trở về nhà đâu...
Đôi tay cậu càng siết chặt áo anh hơn nữa. Ánh mắt cũng thiết tha hơn. Chắc là nơi đó có gì đó khiến cậu ta hoảng sợ và không muốn quay về nữa… Thái Khang lại thở dài nghĩ:
“-Chà… rắc rối thật nhỉ. Đây chắc hẳn là một quý công tử đầy bướng bỉnh mà...”
Nhìn sơ, anh đoán được là cậu đã làm gì sai rồi bị gia đình đánh. Sau đó vì giận quá, nữa đêm cậu bỏ nhà đi bụi… Và rồi anh gật đầu, lại ngồi xuống giường:
-Thôi được… tôi hiểu rồi.
Và rồi cả hai im lặng không nói gì nữa. Bây giờ có lẽ cậu ta vẫn còn giận nên mới vậy. Đợi vài bữa nữa khi nào ổn định rồi chắc sẽ lại về thôi. Chợt một lúc sau, Khánh Linh ngập ngừng hỏi:
-Em… gái anh… tên gì?
-Em gái tôi hả? Ngọc Diệp. Cậu cũng biết phải không?
-Ngọc Diệp…!? Không lẽ là…
-Uhm… cậu có quen đúng không?
Cái tên ấy khiến Khánh Linh sửng sốt. Ngọc Diệp là bạn học cùng lớp của cậu. Nhưng không chỉ thế, cô còn là bạn thân và cũng là người yêu của cậu… Nhưng kể từ lần đó, vì một số chuyện kinh khủng đã diễn ra, khiến cậu không thể nào ngẩng mặt lên nhìn người và nhìn cô được nữa. Cũng không thể nào tiếp tục nói chuyện với cô như không có chuyện gì xảy ra. Cả hai đã âm thầm chia tay nhau mà không có bất cứ một lời nào. Chợt nhớ đến thực tại, ánh mặt cậu đầy buồn đau chợt nghĩ:
“-Làm sao… làm sao lại trùng hợp như vậy?”
Ngay trong lúc này, cậu thật sự không muốn gặp Ngọc Diệp ở nơi đây, và trong tình cảnh như thế này. Nhưng hiện tại cậu lại đang ở trong nhà cô. Làm thế nào có thể tránh mặt được nữa? Chỉ có thể rời khỏi đây thôi, nhưng chân cậu đang bị thương thì làm sao đi được. Và rồi cậu chợt nghĩ đến:
“-Nhưng dù cho không bị thương, cũng không biết phải đi đâu. Đi lang thang ngoài đường, rồi mình cũng sẽ bị bắt về như ngày xưa đã từng thôi. Làm gì bây giờ?”
Vừa lúc có tiếng gõ cửa và một cô gái bước vào. Đôi mắt cô nhìn Khánh Linh với một vẻ vô cùng đau xót. Nhưng cậu lại tỏ ra như không hề quan tâm đến. Vừa thấy Ngọc Diệp, cậu cố tình nằm xuống giường, kéo chăn lên đắp và quay mặt vào trong, nhắm mắt lại vờ ngủ…
“-Khánh Linh, bạn đang cố ý lẫn tránh mình sao?”
Nghĩ đến bỗng thấy lòng đau nhói. Cho đến bây giờ, thật lòng cô vẫn không thể nào hiểu được, vì sao mọi chuyện lại trở thành thế này. Cô đã làm gì sai sao? Nếu thế, tại sao cậu ta lại không nói? Trước giờ mối quan hệ của cả hai vẫn luôn tốt đẹp mà. Hôm sinh nhật Khánh Linh, cả hai đã cùng đi chơi rất vui vẻ. Thế nhưng sau đó, cậu ta lại đột ngột thay đổi, không thèm nói chuyện với cô nữa. Thấy lại cứ vờ như không thấy, xem cô như không hề tồn tại vậy. Thật lòng cô cũng chỉ muốn nghe một lời từ cậu thôi. Dù đó có là lời chia tay cũng được. Nhưng… sau cùng thì cậu vẫn cứ im lìm và chẳng nói gì cả.
Sau khi vào phòng, Ngọc Diệp nói với anh mình vài lời rồi vội vã ra ngoài. Đôi mắt như ẩn chứa một nỗi buồn thương khó tả. Ngay sau khi cô bé vừa đi khỏi, đột nhiên Thái Khang kéo áo Khánh Linh dậy hỏi:
-Cậu… đã làm gì con bé thế hả?
Trong đầu anh lúc này cũng chỉ nghĩ đến mỗi một chuyện là Khánh Linh đã lừa dối tình cảm của Ngọc Diệp và bỏ rơi cô bé, chợt nghĩ:
“-Chậc… hành động này thật không thể tha thứ mà!”
Khánh Linh gạt tay anh ra, lạnh lùng nói:
-Buông ra! Tôi không làm gì cả. Tôi không quen cô ta. Anh ra ngoài đi. Tôi muốn được yên tĩnh!
-Hả…
Thái Khang ngạc nhiên nhìn cậu ta:
-Gì chứ? Đây là phòng của tôi mà! Cậu đang ở trong phòng của tôi đấy.
Khánh Linh vờ như không nghe, tiếp tục nằm xuống nhắm mắt lại.
-Chậc… đây là thái độ gì vậy?
“-Thật… thật khó ưa!”
-Tôi mặc kệ cậu!
Nói rồi Thái Khang bỏ ra ngoài. Và cuối cùng cũng chỉ còn một mình Khánh Linh trong căn phòng trống trãi ấy. Trong đầu lại vang lên câu hỏi đầy tuyệt vọng:
“-Tại sao? Tại sao đến giờ mình vẫn chưa chết? Sao hôm đó mình không thể chết?”
Vào đêm mưa giông ấy, trong tuyệt vọng và vô vàng đau đớn, Khánh Linh cứ chạy mãi, chạy mãi… Bất chợt trên một con đường vắng, phát hiện ra ánh đèn lập lòe giữa lộ, cậu đã cố ý lao ra để nó tông vào mình. Những tưởng là có thể chết đi theo cách vậy, nhưng có lẽ là số cậu vẫn chưa tận nên mới đụng phải Thái Khang. Hoặc có lẽ là đen quá, muốn chết mà đụng nhầm xe, nên không thể chết được. Cứ sống thế này, thật chẳng biết ngày mai sẽ kinh khủng ra sao. Và rồi cậu tiếp tục khoanh tay lại ngồi lặng thinh ở một góc giường. Đôi mắt rơi vào vô hồn, mi mắt không còn lay động được nữa…
…
//
Bị g.d cưỡng hể @@
Trả lờiXóa